one night, two hearts. (2)
"Chết tiệt," Love rên rỉ khi nàng luồn tay vào tóc Milk. Chân nàng vắt qua vai cô khi Milk nằm đè lên nàng trong lúc tắm.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi họ bắt đầu mối quan hệ bạn thân nhưng có lợi, và nó thực sự tuyệt vời — vượt xa những gì cả hai từng mong đợi.
Sáng hôm sau khi họ ngủ với nhau lần đầu tiên, Love trở về nhà với một quyết tâm mới. Không chút do dự, nàng đuổi Namtan ra ngoài, dập tắt lời cầu xin tuyệt vọng của chị. Khi Namtan thu dọn đồ đạc, Love không cảm thấy chút buồn bã nào. Tất cả những gì nàng có thể cảm thấy khi nhìn chị rời đi là một cơn giận dữ sâu sắc, sôi sục.
Mặc dù đã cố gắng hết sức, Love vẫn không thể hoàn toàn đẩy Film ra khỏi cuộc sống của mình. Sau khi Namtan rời đi, Film đã liên lạc với nàng ngay đêm đó, xin lỗi và bày tỏ rằng em không muốn tình bạn của họ kết thúc như thế này.
Love muốn đáp lại bằng một câu gì đó gay gắt, đại loại như, "Nếu cậu không muốn mọi chuyện kết thúc, thì ngay từ đầu cậu không nên làm vậy." Nhưng nàng đã chọn cách im lặng.
Trong mọi chuyện, Love hiểu Film hơn cả Film hiểu chính mình. Nàng biết rằng ngay cả trước đó, Film đã nảy sinh tình cảm với bạn gái cũ của mình, Love chỉ là người mà Namtan quan tâm lúc đầu.
Thay vì gạt Film khỏi mình, Love đã chọn cách khuyến khích em đối mặt với cảm xúc của mình và dành thời gian để sắp xếp mọi thứ.
Kể từ đó, Love và Milk đã cố gắng gặp nhau ít nhất ba lần một tuần trong ba tháng qua, thay phiên nhau đến thăm căn hộ của nhau.
Tối nay, họ đang ở nhà của Love.
"Mẹ kiếp, Milk!" Love kêu lên khi Milk đẩy hai ngón tay vào trong nàng, đẩy ra vào với tốc độ nhanh, vặn và cong các ngón tay cho đến khi cô tìm thấy vị trí của mình.
"Chết tiệt," Love kêu lên. Lưng nàng cong ra khỏi tường phòng tắm với tiếng kêu khi Milk tiếp tục di chuyển bên trong nàng và mút lấy nàng.
Milk rút ra và đứng thẳng dậy, đưa các ngón tay lên miệng Love. Cô nhìn với đôi mắt tối sầm khi Love đưa hai ngón tay vào miệng mình. Họ duy trì giao tiếp bằng mắt khi nàng liếm sạch những ngón tay của Milk.
"Em thật gợi cảm," Milk khàn giọng khi cô kéo Love vào một nụ hôn nồng cháy. Lưng của Milk đập vào tường phòng tắm khi Love nắm lấy eo cô và xoay họ lại.
Với một cú liếm lưỡi đầy gợi cảm trên môi trên của Milk, Love thì thầm, "Để em cho chị thấy em gợi cảm đến mức nào." "Được, làm ơn," Milk rên rỉ khi Love quỳ xuống.
____
"Trước khi chị đi, em hỏi chị một chuyện được không?" Love lên tiếng khi cả hai đang mặc đồ, vài giờ sau đó, Milk chuẩn bị rời đi.
Đây là quy tắc duy nhất họ đặt ra cho bản thân: dù muộn thế nào, họ cũng không ở lại qua đêm sau khi bên nhau. Quy tắc đó là do Love đặt ra, vì nàng không muốn làm điều gì quá thân mật như ôm nhau mỗi tối, và Milk hoàn toàn không vấn đề gì với điều đó.
"Được chứ, có chuyện gì vậy?" Milk đáp lại khi đang chỉnh sửa quần áo.
"Nếu ngày mai chị rảnh, chị có muốn đi dự tiệc không?" Love hỏi, giọng gần như ngập ngừng. "Công ty em tổ chức sự kiện ra mắt sản phẩm mới."
"Nghe thú vị đấy, chị rất sẵn lòng," Milk trả lời với nụ cười. "Chị cứ thoải mái mời bạn bè nữa nhé. Em cũng định rủ vài người bạn của mình đến cho dễ hòa nhập."
"Được thôi, chị nên đến lúc mấy giờ?" Milk hỏi với một nụ cười tươi.
"Sự kiện bắt đầu lúc 7 giờ," Love nói. "Em sẽ chắc chắn ghi tên chị vào danh sách khách mời để chị có thể ngồi cùng em và nhóm bạn của em."
Milk gật đầu khi mang giày vào. "Hoàn hảo, vậy hẹn gặp em ngày mai."
Milk khựng lại, quay người về phía Love trước khi với tay mở cửa. "Bạn em... họ có biết về chuyện của chúng ta không?" Milk hỏi, nhướn một bên mày.
"Họ biết," Love đáp, giọng có chút ngập ngừng. "Chị thấy ổn chứ?"
"Ừ, hoàn toàn ổn," Milk trấn an nàng. "Chị chỉ muốn chắc rằng mình sẽ không lỡ lời nếu họ không biết."
Love mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Đó là một trong những điều nàng thật sự trân trọng ở Milk—sự chu đáo và ân cần của cô.
Milk nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Love trước khi quay đi mở cửa.
"Gặp lại em vào ngày mai nhé," Milk nói, nháy mắt đầy tinh nghịch.
"Hẹn gặp lại," Love vẫy tay, trái tim nàng đầy ắp niềm vui khi nhìn theo bóng dáng Milk rời đi.
____
Love ân cần gật đầu chào những vị khách đang trò chuyện tại sự kiện của mình. Dù chỉ là một buổi gặp mặt nhỏ để ăn mừng thành công của công ty, bầu không khí tràn đầy sự hứng khởi. Nàng tiến lại bàn nơi bạn bè của mình—View, Prim và Tu—đang ngồi.
"Love! Cậu trông vẫn lộng lẫy như mọi khi!" Tu vui vẻ chào đón, nở một nụ cười khi Love ngồi xuống bên cạnh. Prim, với nụ cười tinh nghịch, lập tức hỏi: "Vậy, khi nào cô bạn gái của cậu đến đây thế?"
View ngay lập tức liếc Prim với vẻ không đồng tình và đập nhẹ lên vai nhỏ. "Prim!" y trách móc. "Sao chứ?" Prim nhún vai. "Cô ấy là vậy mà! Gần như thế," nhỏ thêm vào một cách phòng thủ, trong khi View và Tu nhìn nhau chán nản.
"Prim nói đúng một phần, nhưng hãy lịch sự chút, được không? Hãy gọi chị ấy là bạn của tớ," Love mỉm cười, cố gắng đưa cuộc trò chuyện theo hướng nhẹ nhàng hơn. "Chị ấy sẽ đến đây ngay thôi."
"Bọn tớ đều háo hức gặp cô ấy!" View nói khẽ. "Thật lòng mà nói, bọn tớ chưa thấy cậu vui vẻ thế này từ lâu lắm rồi, kể cả trước khi cậu chia tay Namtan. Chắc hẳn cô ấy rất tuyệt," Tu thêm vào, nhấn mạnh.
"Ừ, chắc là rất tuyệt trên giường," Prim chọc ghẹo, khiến View phải đánh nhỏ lần nữa. "Tại sao tớ lại làm bạn với cậu nhỉ?" Love than thở, đảo mắt.
Đúng lúc đó, ba người bước đến bàn, và Love bật dậy khỏi ghế, sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt khi nàng đối mặt với Milk.
"Chào, Milk!" Love vui vẻ chào, kéo cô vào một cái ôm ấm áp. "Chào, Love. Wow, em trông thật tuyệt," Milk nói nhỏ, khẽ cắn môi khi ánh mắt cô chậm rãi lướt qua dáng vẻ của Love, rõ ràng là rất ấn tượng.
"Chị cũng trông không kém phần tuyệt vời đâu," Love đáp lại với một nụ cười trêu chọc, dành một khoảnh khắc để ngắm nhìn Milk khi đôi má của cô ửng hồng nhẹ.
Milk bước sang một bên, ra hiệu về phía bạn bè mình. "Đây là bạn của chị, Earn và Ford," cô giới thiệu, lần lượt chỉ từng người.
"Tên thú vị đấy," Love nhận xét với một nụ cười thân thiện, bắt tay cả hai một cách ấm áp. "Cậu biết cách đặt tên Thái mà," Milk giải thích, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Ừ, chúng tôi phải tập vài lần mới nói đúng," Ford nói đùa với một nụ cười. "Cho đến khi cuối cùng cũng làm được," Earn thêm vào, bật cười.
Love mỉm cười và dẫn Milk cùng bạn bè cô đến bàn. "Đây là ba người bạn thân nhất của em—Prim, Tu và View," Love giới thiệu, và nhóm bạn của nàng đứng lên chào hỏi, bắt tay từng người.
"Rất vui được gặp mọi người," Tu nói với nụ cười ấm áp, và Milk gật đầu, đáp lại: "Tôi cũng vậy."
Quay lại phía Love, Milk thêm vào: "Nhân tiện, công ty của em thật ấn tượng. Nó thật lớn."
"Cảm ơn nhiều nhé!" Love đáp lại, rõ ràng là rất tự hào. "Mọi người có muốn uống gì không?" nàng đề nghị, nhưng tất cả đều lịch sự lắc đầu đồng tình.
Không chần chừ, Love ra hiệu cho một người phục vụ gần đó và gọi đồ uống cho họ, sẵn sàng khiến những vị khách của mình cảm thấy thoải mái như ở nhà.
"Vậy, Milk, hãy kể cho bọn em về bản thân chị đi," Tu hỏi với một nụ cười tò mò.
Trong suốt một giờ tiếp theo, hai nhóm bạn kết nối một cách tự nhiên và dễ dàng. Cuộc trò chuyện trôi chảy không chút gián đoạn khi họ cùng cười và chia sẻ những câu chuyện, nói chuyện sôi nổi đến mức dường như họ đã quen biết nhau từ lâu. Sự hòa hợp là không thể phủ nhận, và mọi người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Khi người phục vụ quay lại với những ly nước đầy, Tu bắt gặp ánh mắt của Love và trao cho nàng một cái nhìn rõ ràng như muốn nói: "Tớ thích chị ấy."
Sau khi kết thúc ly thứ hai, Milk nhẹ nhàng đặt ly xuống và, bằng một cử chỉ tự tin nhưng đầy dịu dàng, đặt tay lên lưng dưới của Love. Cô cúi gần lại, thì thầm, môi cô lướt nhẹ qua tai Love.
"Muốn nhảy không?" Milk hỏi, ngay khi bản nhạc chuyển sang một giai điệu chậm rãi và gợi cảm. Khuôn mặt Love sáng lên với một nụ cười khi nàng trả lời, "Tất nhiên rồi."
Milk nắm lấy tay Love, dẫn nàng ra giữa nơi tổ chức sự kiện, nơi các cặp đôi và nhóm bạn đã bắt đầu hòa mình vào điệu nhạc.
Khi tìm được một góc yên tĩnh, cả hai bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, đứng gần đến mức cơ thể họ thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau. Kết nối giữa họ dường như mang một sức hút mãnh liệt.
Milk, với ánh mắt đầy nghịch ngợm, nắm tay Love và xoay nàng một vòng uyển chuyển, mượt mà. Khi Love quay lại phía Milk, đôi tay của cô nhẹ nhàng đặt lên hông Love. Love, không bỏ lỡ nhịp, vòng tay qua vai Milk, vươn rộng ra, và bắt đầu búng tay theo nhịp điệu.
Hai gương mặt gần nhau đến mức họ bật cười một cách nhẹ nhàng, đầy tự nhiên. Love cảm nhận một niềm hạnh phúc tràn đầy, một niềm vui sướng dường như lấp đầy từng ngóc ngách trong tâm hồn nàng, và nàng biết rằng Milk cũng cảm thấy như vậy.
Milk kéo Love lại gần hơn, đầu cô tựa nhẹ lên vai Love, áp sát vào cổ nàng, hít thở mùi hương của Love bằng một hơi thở nhẹ nhàng, mãn nguyện. Love, cảm nhận được sự ấm áp từ Milk, đặt tay lên tay Milk, ngón tay họ đan vào nhau một cách tự nhiên, tan chảy vào khoảnh khắc này.
Love cảm nhận được môi Milk lướt nhẹ trên cổ mình, và nàng nhận ra mình đang dần bị cuốn theo. Nhưng trước khi có thể tận hưởng khoảnh khắc lâu hơn, họ bị gián đoạn bởi một người khác—trợ lý của Love.
"Khun Limpayakorn, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng khun Tipnaree đang ở bên ngoài và khăng khăng muốn gặp cô. Cô ấy nói sẽ không rời đi cho đến khi được nói chuyện với cô."
"Chết tiệt... Tôi thật sự không muốn giải quyết chuyện này ngay lúc này," Love lẩm bẩm dưới hơi thở, giọng nàng đầy vẻ khó chịu. Nàng miễn cưỡng tách mình khỏi Milk, vẻ mặt đầy bực bội. Nàng cúi gần lại, lướt nhẹ môi qua tai Milk, giọng nàng thấp nhưng trấn an. "Em sẽ quay lại ngay, được chứ?"
Milk nhìn theo Love rời đi, ánh mắt dõi theo nàng khi nàng bước ra, với một chút cau mày hiện rõ trên khuôn mặt. Cô không thể dứt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Khi Love khuất khỏi tầm nhìn, Ford và Earn tiến lại gần, vẻ mặt họ lộ rõ sự lo lắng.
"Có chuyện gì ổn không, Milk?" Earn hỏi, giọng y đầy vẻ lo lắng khi y nhìn từ Milk sang cánh cửa mà Love vừa bước qua.
Milk ngập ngừng, không biết phải nói gì. Cô liếc nhìn về hướng Love một lần nữa, tâm trí xoay mòng mòng. "Chị... Chị không chắc," cô thừa nhận, giọng cô khẽ run. Cô thở dài chậm rãi, cố gắng đẩy lùi cảm giác bất an trong lòng. "Nhưng chị sẽ quay lại ngay."
Ford nhìn Milk một lúc, vẻ vô tư thường ngày của anh thay thế bằng một sự nghiêm túc hiếm hoi. "Nếu chị cần gì, đừng ngần ngại nói với bọn em," anh nói, giọng anh trấn an, dù sự lo lắng trong ánh mắt là rõ ràng.
Milk nở một nụ cười nhỏ, biết ơn, nhưng sự bồn chồn trong lòng vẫn còn đó.
____
Love bước tới cửa chính của buổi tiệc, gương mặt nàng đầy sự khó chịu, như thể cảm giác bực bội từ trước đó vẫn còn đè nặng trong lòng. Khi bước ra ngoài, ánh mắt nàng lập tức dừng lại trên người yêu cũ, Namtan, đang tranh cãi kịch liệt với các nhân viên bảo vệ.
"Namtan," Love gọi lớn, giọng nói sắc lạnh, phá tan bầu không khí căng thẳng. Namtan lập tức quay đầu về phía nàng, cử động vội vã khi cô vượt qua các nhân viên bảo vệ và lao về phía Love.
"Love, tạ ơn trời!" Giọng Namtan pha trộn giữa sự nhẹ nhõm và tuyệt vọng. Khi Love nhìn kỹ, gương mặt Namtan nhợt nhạt, hốc hác, với những quầng thâm sâu dưới mắt. Quần áo chị nhăn nhúm, tóc tai rối bù, trông như thể chị đã không tự chăm sóc bản thân trong nhiều ngày.
"Cô làm gì ở đây?" Giọng Love lạnh lẽo, hai tay nàng khoanh chặt trước ngực, ánh mắt đầy giận dữ và khó tin khi nhìn Namtan.
Namtan, với giọng run rẩy đầy khẩn thiết, trả lời: "Em chặn số chị, chặn hết mọi tài khoản mạng xã hội của chị. Đây là cách duy nhất chị có thể gặp được em."
"Tôi không có gì để nói với cô cả," Love gắt lên, lời nói sắc bén khi nàng quay người định rời đi, căng thẳng trong cơ thể nàng thể hiện rõ sự bực bội.
"Love, làm ơn! Đừng làm thế này! Chúng ta đã bên nhau nhiều năm. Chị yêu em—"
"Nếu yêu tôi, thì tại sao cô lại phản bội tôi với chính bạn thân của tôi?" Love ngắt lời, giọng nàng sắc như dao. "Tình yêu của cô nông cạn đến thế sao?"
"Đó là một sai lầm," Namtan cố gắng giải thích, giọng chị vỡ vụn vì hối hận.
"Hơn một lần, Namtan. Đó không phải là sai lầm, đó là một sự lựa chọn." Giọng Love trầm xuống, sự cay đắng hiện rõ khi cô lẩm bẩm: "Nếu cô thích Film thì cứ nói thẳng ra."
"Gì cơ?" Giọng Namtan lạc đi trong sự không tin. "Chị không thích cô ấy theo cách đó. Nghe này, chúng ta vẫn có thể vượt qua chuyện này. Làm ơn, hãy cho chị một cơ hội nữa."
Namtan quỳ xuống trước mặt Love, hai tay chị chắp lại, cầu xin một cách tuyệt vọng. Gương mặt chị thể hiện rõ sự kiệt sức và bất lực. "Làm ơn, chị cầu xin em."
Ánh mắt Love trở nên cứng rắn khi nàng nhìn xuống, giọng nàng lạnh lùng như rót nọc độc: "Vậy thì tôi thấy tội nghiệp cho Film vì đã yêu một người như cô."
Namtan đứng sững, hơi thở như nghẹn lại khi nghe những lời đó. "Em vừa nói gì? Ai yêu chị?" chị hỏi, giọng run rẩy.
Love lắc đầu. "Đứng dậy và đi đi, Namtan. Cô đang tự làm mình bẽ mặt." Giọng Love chắc nịch, đầy kiên quyết khi nàng quay lưng bước đi, mong muốn thoát khỏi cảnh tượng đau đớn này.
"Chỉ thế thôi sao?" Namtan đứng lên, ánh mắt mở lớn trong sự bất ngờ, giọng chị cao hơn, đầy phẫn uất. "Em định vứt bỏ tất cả như vậy sao?"
"Cô đã vứt bỏ chúng ta khi cô lên giường với bạn thân của tôi!" Tiếng hét của Love vang lên, khiến vài người xung quanh sững lại vì sốc. Nhưng Love chẳng thèm để tâm đến những lời xì xào hay những ánh mắt dòm ngó. Với nàng, tất cả đã kết thúc.
"Chúng ta xong rồi, Namtan. Cứ đi đi." Love quay người định bỏ đi, nhưng Namtan bất ngờ kéo nàng lại
"Love, làm ơn!" Giọng Namtan hoảng loạn, từng từ đều chứa đựng sự tuyệt vọng. "Buông ra, Namtan!" Love lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt, cố gắng thoát khỏi cái nắm quá chặt, quá mạnh. Nàng bị mắc kẹt, nhưng trái tim nàng đã tan vỡ từ lâu rồi
"Này! Mọi thứ ổn chứ?" Love quay lại khi nghe thấy giọng của Milk, đang bước ra ngoài hướng về phía nàng.
Milk nhìn Love một cách hiểu rõ, ánh mắt ấy Love hoàn toàn hiểu, và cô gật đầu một cách tinh tế. Namtan buông tay Love ra ngay khi Milk đến gần.
"Cô gái này làm phiền em à, em yêu?" Milk hỏi, tay ôm Love từ phía sau. "Có, cô ấy làm phiền em," Love đáp không chút do dự.
"Em yêu?" Namtan hỏi, giọng chị gần như không nghe thấy. "Chỉ cần làm theo những gì cô ấy nói và để cô ấy yên," Milk ra lệnh.
Namtan, thất bại, nhìn Love khi nàng đặt tay lên tay Milk. Không nói thêm lời nào, Namtan lùi lại và bỏ đi. Khi Namtan đã đi xa, Milk buông Love ra và nangg quay lại nhìn Milk.
"Cảm ơn chị đã cứu em," Love thở ra, cơ thể nàng dãn ra khi căng thẳng tan biến. Nàng nhìn Milk với ánh mắt biết ơn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.
Milk tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng, nét mặt cô mềm mại hơn. "Tất nhiên, chị luôn ở bên em," cô nói, giọng trầm ấm và vững chãi. "Em ổn chứ?"
Love gật đầu, nở nụ cười trấn an, mặc dù trái tim nàng vẫn đập nhanh. "Ừ, em ổn," nàng trả lời, giọng nói mang một sự bình tĩnh đối lập với cơn bão cảm xúc bên trong.
Milk thở nhẹ, vai cô hạ xuống với sự nhẹ nhõm, âm thanh gần như không nghe thấy khi cô thì thầm, "Tốt." Những lời này như dành cho chính mình, một sự thừa nhận riêng tư rằng Love đã ổn.
Khoảnh khắc này treo lơ lửng giữa họ, nặng nề với những cảm xúc chưa nói, khi họ chỉ đứng đó, ánh mắt giao nhau. Ánh mắt của Love vô thức rơi xuống đôi môi của Milk, bị cuốn hút bởi cách chúng di chuyển khi Milk nói, và trong giây lát, mọi thứ xung quanh như mờ đi. Ánh mắt nàng nhanh chóng quay lại nhìn Milk, nhưng sự xao xuyến trong lồng ngực vẫn còn, một sự ấm áp lạ lùng dâng lên trong nàng.
Những gì Milk đã làm cho nàng không chỉ là sự bảo vệ—mà là sự thu hút không thể chối cãi, khiến bụng Love lộn xộn với sự lo lắng và một cảm giác gì đó khác. Một điều gì đó vừa thú vị, vừa bất ngờ.
Milk phá vỡ im lặng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ tò mò. "Em muốn quay lại trong và nhảy thêm không?" Ánh mắt Milk tìm kiếm khuôn mặt Love, mặc dù Love có thể thấy sự do dự trong đó—một dấu hiệu nhỏ rằng Milk cũng có thể muốn làm điều gì đó khác.
Love cắn môi, nỗi lo lắng của khoảnh khắc đè nặng lên nàng khi nàng suy nghĩ. Nàng chớp mắt từ từ, hít một hơi sâu rồi cuối cùng trả lời, giọng nhẹ hơn trước. "Không." Từ này lơ lửng trong không khí, đầy ý nghĩa.
____
"Chết tiệt, Milk!" Love rên rỉ khi cô thở hổn hển. Nàng rời khỏi môi Milk ra và ngả người xuống giường, nằm cạnh cô, ngực cô phập phồng nhanh chóng.
"Wow, cái đó... chết tiệt," Love thở dài. "Đúng vậy. Đó là lần em đạt cực khoái mạnh nhất từ trước đến nay. Ít nhất là với em," Milk cười khúc khích. "Ừ," Love cười thở dốc.
Cả căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng khi hơi thở của Love dần trở lại nhịp bình thường, sự căng thẳng từ từ rời khỏi cơ thể nàng. Sau một chút im lặng, nàng chuyển mình sang một bên, quay mặt về phía Milk, nét mặt nàng mềm mại, tràn đầy biết ơn.
"Thật sự, em không biết làm sao để cảm ơn chị vì đã cứu em," Love nói, giọng nàng nhẹ nhàng hơn, gần như có chút yếu đuối. "Chị không cần phải làm vậy cho em."
Milk nhìn vào mắt nàng, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, ánh mắt ấm áp và chân thành. "Chị muốn làm vậy," cô trả lời, giọng vững vàng nhưng dịu dàng. "Chị không thể đứng nhìn mà để ai đó đối xử với em như vậy. Em không xứng đáng với bất cứ điều gì như thế."
Love khẽ ngân nga một cách hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng và trêu chọc khi nàng di chuyển lại gần Milk, khoảng cách giữa họ càng lúc càng thu hẹp. "Và phải thừa nhận là... điều đó thật sự nóng bỏng đấy," nàng thì thầm, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch.
Milk nhướn mày, một nụ cười mỉm nhẹ nhàng xuất hiện nơi khóe môi cô. Cô quàng tay qua eo Love, kéo nàng lại gần với một động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. "Ồ, thật vậy à?" cô hỏi, giọng thấp và đầy trêu chọc.
Love gật đầu, nụ cười trên môi nàng ngày càng rộng ra khi nàng dịch chuyển một chút trong vòng tay của Milk. "Chắc chắn rồi. Nhưng mà, chị biết không... chúng ta đã bỏ rơi bạn bè của mình ở lại đó đấy," nàng nói, giọng điệu giờ đây nhẹ nhàng hơn, như thể đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Nàng bật ra một tiếng cười khẽ, rõ ràng là rất thích thú.
Milk không bỏ lỡ cơ hội. "À, mặc kệ họ đi," cô đáp ngay lập tức, lời nói của cô có vẻ coi nhẹ, như thể cô chẳng quan tâm gì đến việc bỏ lại những kế hoạch đã bị bỏ dở. Sự tự tin của cô không thể nhầm lẫn, nhưng ánh mắt của Milk thoáng hiện sự tinh nghịch.
Love lùi lại một chút, nhướn mày với một thử thách đầy trêu chọc. "Ồ, thật à? Chị định để họ treo lơ lửng như vậy à?" nàng hỏi, rõ ràng là đang rất tò mò.
Milk cười gượng gạo, nhận ra có lẽ cô đã hơi quá mạnh mẽ. "Hoặc... em có thể bù đắp cho họ vào ngày mai... bằng bữa tối?" cô gợi ý, giọng nói có một chút không chắc chắn, như thể cô không hoàn toàn tin rằng đó là giải pháp hoàn hảo.
Love bật cười lớn, tiếng cười vang lên đầy phấn khích, ánh mắt nàng lấp lánh sự thích thú trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Milk. "Ồ đó là những gì em nghĩ," nàng nói trong lúc cười khúc khích, rõ ràng là rất tận hưởng sự đùa giỡn và thực tế là Milk, người luôn tự tin, lại vừa nhượng bộ một chút.
Một khoảnh khắc sau, không khí giữa họ thay đổi, trở nên nặng nề với một sự căng thẳng không lời. Ánh mắt của Milk dừng lại trên Love, đôi mắt cô lần theo từng đường nét trên khuôn mặt Love với một sự chú ý mới mẻ như thể cô đang cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết.
Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, không khí giữa họ dường như ngưng đọng, và Milk cảm giác như mình không chỉ đang nhìn Love bằng đôi mắt, mà bằng một phần sâu sắc, thân mật hơn của chính mình. Một điều gì đó thay đổi giữa họ—một sự nhận thức, một kết nối—điều mà cả hai đều không hề mong đợi, nhưng cả hai đều cảm thấy bị thu hút một cách không thể cưỡng lại.
Bàn tay của Love nhẹ nhàng trượt lên, các ngón tay nàng vẽ theo đường cong cổ của Milk. Thay vì kéo Milk vào một nụ hôn, Love khiến Milk bất ngờ khi vòng tay ôm lấy cổ Milk bằng cả hai tay, kéo cô lại gần trong một động tác không ngờ tới.
Milk cứng người lại trong giây lát, không biết sẽ xảy ra điều gì tiếp theo, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Love thay đổi, cơ thể nàng như tan chảy vào Milk khi nàng tựa vào người Milk.
Cánh tay của Love quàng quanh eo Milk, kéo cô vào một cái ôm nhẹ nhàng, ấm áp. Cử chỉ này thật dịu dàng và bất ngờ, là sự chuyển biến từ năng lượng đùa giỡn trước đó, nhưng lại cảm thấy rất tự nhiên trong khoảnh khắc này.
Milk, bất ngờ, không rút lui. Thay vào đó, cô thư giãn trong vòng tay đó, để Love tựa vào bên cạnh cô, sự gần gũi này tuy bất ngờ nhưng lại vô cùng dễ chịu.
Một khoảnh khắc, cả hai không nói lời nào. Sự thay đổi trong mối quan hệ này rất tinh tế nhưng mạnh mẽ, và Milk để cho nó xảy ra, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong người khi cô ôm Love chặt hơn, sự mềm mại của khoảnh khắc dần thấm vào.
Không có sự vội vã, không cần lời nói—chỉ có sự thân mật im lặng, một sự gần gũi mà cả hai không hề mong đợi, nhưng lại đón nhận nó bằng cả trái tim.
Đó là lần đầu tiên Milk ở lại qua đêm.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro