girl rules: một sự cố.
Author: czerine13
Trans: imtozakimiwluv
Fic gốc: https://archiveofourown.org/works/60956020/chapters/155950027?view_adult=true
____
Shasha bước vào quán bar lờ mờ ánh đèn, tiếng nhạc dồn dập vang qua những bức tường, nhưng đối với cô, âm thanh đó trở nên xa xăm, bị át đi bởi màn sương mù dày đặc của cảm xúc. Cô chưa bao giờ thích đám đông, nhưng tối nay, đây dường như là nơi duy nhất cô có thể trốn chạy khỏi dòng suy nghĩ rối bời—trốn chạy khỏi nỗi đau luôn bám lấy cô như một chiếc bóng.
Cô đứng yên một lúc, đưa mắt quan sát căn phòng mà chẳng rõ mình đang tìm kiếm điều gì. Nhưng rồi, cô thấy họ.
Bambi và Prim.
Họ đang cười, cơ thể đung đưa theo điệu nhạc, trông như một bức tranh hoàn hảo của hạnh phúc. Prim nắm tay Bambi, một nụ cười thoáng qua trên môi, kiểu nụ cười khiến lòng Shasha nhói đau. Cách Bambi rạng rỡ khi ở bên Prim, cách nàng tỏa ra sự ấm áp và năng lượng, khiến một cảm giác đắng chát xoắn sâu trong lòng ngực Shasha.
Không hẳn là ghen tị, nhưng là thứ gì đó sâu sắc hơn, vượt xa nỗi đau bị bỏ lại phía sau. Shasha chưa từng kỳ vọng nhiều hơn những gì họ đã có, nhưng sự đối lập rõ ràng giữa Bambi và một người dường như hoàn hảo với nàng theo cách mà Shasha không bao giờ có thể... điều đó thực sự đau đớn.
Shasha vốn không phải kiểu người để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng tối nay, dường như không thể che giấu được sự trần trụi của lòng mình. Cô thậm chí không thể buộc mình vui cho Bambi. Không khi rõ ràng rằng Bambi đã ở đúng nơi nàng thuộc về, trong khi Shasha đứng bên lề, nhìn vào, biết rằng mình sẽ không bao giờ có được hạnh phúc như thế.
Cô lùi lại, rút vào một góc yên tĩnh hơn của quán bar, nơi âm thanh dường như nhỏ hơn. Cô cần một khoảng không để thở, một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh trước khi quay trở lại cơn hỗn loạn của đêm nay.
Tựa lưng vào bức tường gạch, cô nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, hy vọng xua tan những cảm xúc đang xoáy trộn trong lòng.
Cô đã từng ở đây rồi, dẫu sao. Cô đã quen với việc bị bỏ lại phía sau.
Chẳng có gì mới.
Nhưng lần này thì khác. Bambi thì khác.
Khi cô cố giữ nhịp thở, tiếng cửa bật mở khiến cô chú ý. Shasha mở bừng mắt, và cô sững lại.
Gorya.
Gorya bước vào quán bar, sự hiện diện của em lập tức thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai xung quanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ lặng lẽ, thu mình của Shasha. Gorya thậm chí không liếc nhìn cô, chỉ chăm chú tiến đến quầy bar, dáng điệu ung dung, điềm tĩnh.
Shasha biết mình không nên ở đây. Cô biết điều đó. Gorya đã nói rõ không ít lần rằng họ không phải bạn, thậm chí còn chẳng thân thiết. Nhưng bằng cách nào đó, một điều gì đó bên trong Shasha thúc giục cô bước tới, khiến cô muốn đi theo. Cô thậm chí chẳng có kế hoạch gì.
Cô chỉ... cần ở đó.
Shasha không ngốc nghếch. Cô biết nỗi đau hiện rõ trên mặt Gorya mỗi khi cô và Prim nhắc đến Bambi. Cô biết Gorya ghét ý nghĩ về Bambi và Prim đến mức nào, rằng mỗi lời về họ như nhóm lên thứ gì đó sắc bén trong ánh mắt của Gorya.
Nếu việc nhìn thấy Bambi bên Prim khiến cô đau đớn, thì cô chỉ có thể tưởng tượng nó sẽ gây ra điều gì cho Gorya.
Shasha rời khỏi bức tường, lặng lẽ hòa vào đám đông, giả vờ tham gia vào những cuộc trò chuyện vu vơ với những người xung quanh. Cô không ở đây để gây sóng gió, ít nhất là chưa. Cô chỉ muốn ở ngoài tầm mắt một thời gian, hòa mình vào đám đông và quan sát.
Chờ đợi. Xem mất bao lâu để Gorya nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Gorya không cần biết cô đang ở đây. Em không cần biết về cuộc xung đột đang diễn ra trong lòng Shasha, những cảm xúc xoắn vặn trong cô càng lúc càng sâu sắc hơn qua từng giây.
Tất cả những gì Shasha biết là cô không thể để khoảnh khắc này trôi qua mà không chắc chắn rằng Gorya có ai đó để dựa vào, dù không phải là cô. Dù họ chẳng bao giờ là bạn.
Cô không ở đây để sửa chữa điều gì. Cô chỉ ở đây, trong bóng tối, chờ đợi những gì sắp xảy ra.
Và cô biết nó sẽ đến—một điều gì đó sẽ vỡ tan.
Và khi điều đó xảy ra, cô sẽ có mặt.
____
Gorya bước vào quán bar với hy vọng nhấn chìm những suy nghĩ đã đè nặng trong lòng em suốt nhiều tuần qua. Sự im lặng kéo dài giữa em và Prim là một nỗi đau không thể chịu đựng nổi. Họ chưa từng đối diện với những gì đã xảy ra, và Gorya hiểu rằng sự im lặng này là một sự thật mà cả hai không thể thoát khỏi.
Bởi sống mà không có Prim chẳng khác nào không sống. Gorya đã chấp nhận điều đó, nhưng cảm giác ấy vẫn nặng nề như một tảng đá đeo trên vai em mỗi ngày.
Quán bar ồn ào, tiếng nhạc vang lên dày đặc trong không khí, nhưng nó không đủ để át đi cơn bão đang cuộn trào trong lồng ngực Gorya. Em cần thứ gì đó để quên đi những lời chưa nói giữa em và Prim, những lời quá đau để thốt lên, quá thật để đối mặt.
Em hít một hơi thật sâu, lách qua đám đông, bàn tay khẽ đặt lên mép quầy bar. Ánh mắt em lướt qua những khuôn mặt xa lạ, và trong khoảnh khắc, em nghĩ rằng mình có thể hòa lẫn vào đám đông.
Nhưng rồi em thấy họ.
Bambi và Prim.
Tiếng cười của Prim vang lên to hơn cả nhạc, một âm thanh thật đến khó tin, tràn đầy sự ấm áp và dịu dàng. Chị đang nghiêng người về phía Bambi, ánh mắt mềm mại, tràn đầy tình cảm mà Gorya chưa từng thấy. Tay Bambi đặt trên eo Prim, một cử chỉ tự nhiên, nhưng có điều gì đó trong cách họ đứng cạnh nhau—thân mật và ăn ý đến mức mọi thứ xung quanh dường như biến mất.
Gorya sững lại.
Tất cả ùa vào em cùng một lúc.
Bambi và Prim không chỉ đứng đó cùng nhau; họ đã gắn kết theo cách khiến mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
Gorya có thể cảm nhận điều đó qua cách họ chuyển động, cách họ nhảy sát nhau, như thể họ là hai mảnh ghép hoàn hảo. Ánh mắt họ trao nhau không thể phủ nhận, và điều đó làm trái tim Gorya tan vỡ hơn em muốn thừa nhận.
Nước mắt dâng lên trong mắt Gorya trước khi cô kịp ngăn lại. Em nhanh chóng lau đi, dù biết chẳng ích gì—lớp mặt nạ của em đã rạn nứt.
Em không muốn mọi chuyện xảy ra như thế này. Em không ngờ mình lại cảm thấy lạc lõng đến vậy khi thấy họ, nhưng sự thật không thể chối cãi: họ hạnh phúc.
Họ đã tìm thấy điều gì đó ở nhau mà Gorya biết em sẽ chẳng bao giờ có được. Không phải với Prim. Không phải ở kiếp này.
Em nuốt xuống một cách khó nhọc, cố gắng trấn tĩnh khi nhấp thêm một ly rượu, uống cạn trong một hơi, chất cồn như ngọn lửa đốt cháy cổ họng em. Đó là thứ duy nhất khiến cơn đau trong ngực cô tạm lắng xuống, khiến gánh nặng của trái tim tan vỡ dường như nhẹ bớt.
Nhưng khi em với lấy ly rượu một lần nữa, em nhận ra khoảng cách giữa em và Bambi cùng Prim đã ngắn lại. Prim đang bước về phía em, Bambi đi bên cạnh, vẫn giữ nàng một cách tự nhiên.
Tim Gorya quặn thắt, nhưng em buộc mình mỉm cười khi họ đến gần.
"Gorya," Prim cất tiếng, giọng chị ngập ngừng nhưng ấm áp. Có một chút do dự trong giọng nói, một sự không chắc chắn khi cô ấy quan sát vẻ yên lặng của Gorya. "Chào. Em ổn chứ?"
Gorya gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, dù nó chẳng chạm đến đôi mắt. "Em ổn. Chỉ... cần một ly rượu."
Prim gật đầu thông cảm, ánh mắt lướt qua Bambi. Giữa họ có một sự kết nối không lời, một mối liên kết không thể phủ nhận. Gorya không thể không nhận ra, không thể rời mắt. Em đã biết ngày này sẽ đến, nhưng điều đó không khiến nó dễ chịu hơn chút nào.
"Em thấy hai người... rất ổn," Gorya nói, giọng em ổn định nhưng hơi run nhẹ. Em không để lộ ra. "Em mừng cho hai người."
Bambi mỉm cười với em, nhưng không phải nụ cười hồn nhiên như trước. Nó yên lặng hơn, dịu dàng hơn, như thể nàng đang cố tỏ ra tử tế nhưng không thể giấu được sự căng thẳng trong không khí. Đó là nụ cười thừa nhận một sự thật không lời.
"Em thật lòng mừng," Gorya nói thêm, trái tim nặng nề nhưng chân thành.
Prim nhìn em thật lâu, như muốn nói điều gì đó nhiều hơn, nhưng rồi lại không nói gì. Thay vào đó, chị nhẹ nhàng bóp vai Gorya, một sự công nhận lặng thầm. Rồi, sau một nhịp, cô quay sang Bambi.
Gorya biết, đã đến lúc em phải buông tay.
"Gorya," Prim khẽ thì thầm, giọng nói của em phá tan lớp phòng vệ mỏng manh trong trái tim Gorya một lần nữa. "Chị... chị không biết phải làm thế nào để mọi chuyện ổn lại, nhưng—"
Gorya nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên đôi môi Prim, cử chỉ dịu dàng nhưng kiên quyết, ngăn chị nói tiếp. "Không sao đâu," Gorya nói khẽ, giọng em chỉ vừa đủ để Prim nghe thấy.
"Chị không cần sửa chữa gì cả. Em không cần được sửa chữa. Em chỉ cần thấy chị hạnh phúc. Chỉ vậy thôi."
Với một cử chỉ đầy dịu dàng, Gorya cúi xuống hôn lên mu bàn tay Prim, môi em chạm nhẹ lên làn da mỏng manh như thể sợ rằng nụ hôn ấy sẽ để lại một vết cháy bỏng, một dấu vết không bao giờ phai.
Đó là hành động dịu dàng cuối cùng mà Gorya có thể trao đi, mảnh cuối cùng của bản thân em mà cô sẵn lòng cho đi mà không mong đợi bất cứ điều gì đáp lại.
"Em sẽ luôn ở đây," Gorya thì thầm, giọng em run rẩy bởi sức nặng của tất cả cảm xúc dồn nén.
Lần đầu tiên, Gorya cảm thấy như mình thực sự buông bỏ, không phải vì thất bại, mà vì tình yêu. Vì thứ tình yêu đặt hạnh phúc của người kia lên trên chính bản thân mình.
Bàn tay Prim khẽ run trong tay Gorya khi chị nhìn thẳng vào mắt em, một sự thấu hiểu lặng lẽ hiện hữu giữa cả hai.
Nhưng Gorya biết, đã đến lúc phải dừng lại.
"Tạm biệt, Prim," em thì thầm, giọng nói như tan biến vào cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
Bàn tay em trượt nhẹ khỏi tay Prim, để lại một dư âm ấm áp trên da khi em lùi lại, cảm giác dứt khoát tràn qua như một con sóng.
Nhưng Prim không nhúc nhích. Chị chỉ đứng đó, ánh mắt dõi theo Gorya, những lời chưa nói treo lơ lửng trong không khí giữa họ.
Gorya quay lưng, từng bước đi khiến trái tim em vỡ vụn, nhưng lần này, em không quay lại. Em không thể. Không khi tất cả đang sụp đổ xung quanh, khi em cuối cùng cũng buông bỏ một tình yêu mà em biết mình không thể có.
Nhưng khi bước đi, Gorya cảm thấy một sự bình yên lặng lẽ trỗi dậy trong lòng. Bởi Prim đã tìm thấy người thuộc về chị.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Gorya thực sự hiểu được ý nghĩa của việc yêu mà không níu giữ.
Và có lẽ, như vậy là đủ.
____
Hành lang ngoài quán bar chỉ mờ mờ ánh đèn, tiếng nhạc xa và những lời thì thầm tạo thành một sự tương phản rõ rệt với sự hỗn loạn trong lòng Gorya. Em cảm thấy như mình chỉ còn là một vỏ bọc, trái tim vừa mới vỡ nát, và mỗi bước đi xa khỏi Prim như là một bước đi sâu hơn vào vực thẳm.
Em không thể tập trung, những suy nghĩ lộn xộn, một bản hợp xướng của nỗi buồn và khát khao, cho đến khi ánh mắt của em dừng lại ở Shasha.
Người phụ nữ cao hơn dựa lưng một cách thoải mái vào tường, bao quanh bởi một nhóm người lạ. Cô cười, vẻ tự tin dễ dàng thể hiện rõ ngay cả từ xa.
Trong giây lát, Gorya ngần ngại, nhìn cách Shasha thu hút sự chú ý một cách tự nhiên. Có điều gì đó ổn định về sự hiện diện của cô, một điều gì đó vững vàng, và Gorya cảm thấy một tia quyết tâm hình thành giữa những đổ vỡ trong trái tim mình.
"Chị ấy đã đề nghị. Vô số lần." Gorya nghĩ thầm trong đầu.
Ý nghĩ ấy thoáng qua, không mời mà đến nhưng lại dai dẳng. Gorya nuốt một ngụm khan, nhịp tim em nhanh hơn. Em không muốn ở một mình đêm nay. Em không thể chịu đựng được sự trống rỗng đang bao phủ lấy mình. Và nếu Shasha sẵn sàng—nếu cô có thể cho em một chút ấm áp mà Gorya đang rất cần—thì có lẽ, chỉ trong đêm nay thôi, Gorya có thể cho phép mình nhận lấy.
Dưới sự thôi thúc của rượu trong người và nỗi đau trong trái tim, Gorya bước đến gần Shasha. Shasha ngước lên khi em tiến lại gần, nụ cười của cô hơi chững lại khi thấy biểu cảm của Gorya.
Chưa kịp để Shasha nói gì, Gorya áp môi mình lên môi cô—một nụ hôn vội vã và tuyệt vọng, chứa đựng tất cả những gì Gorya không thể thổ lộ.
Shasha đứng sững lại, cơ thể căng cứng vì bất ngờ. Cô không rút lui, nhưng cũng không đáp lại. Sau một lúc, cô đặt tay nhẹ lên vai Gorya, kéo em ra khỏi nụ hôn, đôi mày nhíu lại với vẻ gì đó trông như sự lo lắng.
"Gorya..." Shasha bắt đầu, giọng cô mềm mỏng khác thường, gần như do dự. "Em đang làm gì vậy?"
Gorya chớp mắt nhìn cô, má đỏ ửng, trái tim đập mạnh. Cô không có câu trả lời, thực sự là vậy. Tất cả những gì cô biết là sự trống rỗng trong lòng không thể chịu đựng được, và sự hiện diện của Shasha như một cơ hội thoáng qua để thoát khỏi nó, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
"Chỉ đêm nay thôi," Gorya nói, giọng em khàn đi và không vững vàng, "Vào đêm nay, chị là gu của tôi." ( nong taste kuen deow đồ đó ha =)))) )
Mắt Shasha mở lớn một chút, lời nói như một cơn sóng ập đến. Cô nhìn Gorya, vẻ tự tin thường ngày đã thay bằng một cái gì đó dịu dàng hơn, một cái gì đó ngập ngừng.
"Gorya, em say rồi," cô nói, giọng thấp đến mức khó nghe. "Và em đang đau khổ. Tôi không nghĩ đây là những gì em thực sự muốn."
"Tôi không muốn ở một mình," Gorya thú nhận, giọng em vụn vỡ. Em cúi đầu xuống, tay siết chặt thành nắm đấm bên hông.
"Tôi chỉ... không thể ở một mình đêm nay."
Shasha thở dài, vuốt tay qua tóc. Một lúc, trông như cô muốn tranh luận, nhưng rồi cô nhìn thấy Gorya run rẩy, sự mong manh trong ánh mắt cô. Với một lời nguyền nhẹ, Shasha nâng tay lên má Gorya, nhẹ nhàng ngẩng mặt cô lên để ánh mắt họ gặp nhau.
"Em chắc chứ?" Shasha hỏi, giọng cô nhẹ nhàng theo một cách mà Gorya không ngờ tới. Nó không phải là giọng điệu trêu chọc, tự tin mà Gorya quen nghe. Nó cẩn trọng. Chú ý.
Gorya gật đầu, môi mím chặt lại. "Tôi không muốn suy nghĩ đêm nay. Tôi chỉ... cần cảm thấy một cái gì đó khác."
Một lúc, Shasha không nói gì, biểu cảm của cô không thể đoán được. Sau đó, với một động tác chậm rãi và có chủ đích, cô cúi xuống và hôn Gorya lần nữa.
Lần này, nụ hôn khác—nhẹ nhàng, chậm rãi. Gorya không ngờ tới điều đó, không ngờ tới sự dịu dàng mà Shasha dành cho em. Nó không vội vã hay cuồng nhiệt; nó như một lời hứa không nói thành lời, như thể Shasha đang cho cô một cái gì đó hơn những gì cô yêu cầu.
Khi họ rời nhau ra, Gorya nhìn cô, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
"Về nhà với em," em nói nhỏ. "Về căn hộ của em."
Shasha ngần ngại, sự lo lắng vẫn còn hiện rõ, nhưng một lúc sau, cô gật đầu. "Được rồi," cô nói khẽ. "Tôi sẽ đi với em."
Khi họ bước ra khỏi quán bar, Gorya không thể không nhận thấy Shasha vẫn giữ khoảng cách gần bên em, tay cô luôn đặt gần lưng dưới của Gorya, sẵn sàng giữ emvững nếu cần. Cô không phải là Shasha mà Gorya tưởng tượng—người táo bạo, mạnh mẽ luôn tỏa ra sự tự tin và khiếu hài hước sắc bén.
Lần này khác.
Lần đầu tiên, Gorya cảm thấy có lẽ, chỉ có lẽ thôi, em không hoàn toàn cô đơn.
____
Hơi thở của Shasha dồn dập khi cô ấn Gorya vào tường căn hộ của em, cơ thể họ sát lại nhau khi sự tuyệt vọng thấm vào mỗi nụ hôn họ trao nhau. Bàn tay cô di chuyển khắp người Gorya, cảm nhận những đường cong mềm mại dưới đầu ngón tay.
Đây là tất cả những gì cô muốn—tất cả những gì cô không nên để mình muốn.
Gorya, vừa mới vỡ vụn và đau đớn, hôn cô như thể em cần Shasha, như thể em đang tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay của cô. Lần đầu tiên, Shasha cảm thấy mình được mong muốn, dù chỉ là thoáng qua.
Nhưng tiếng nói nhỏ trong tâm trí cô lại thì thầm những sự thật tàn nhẫn:
"Em ấy không hôn mình đâu, thật sự không. Em ấy đang giả vờ. Giả vờ rằng mình là cô ấy. Giả vờ rằng mình là Prim."
Bàn tay Shasha chững lại khi Gorya kéo áo cô qua đầu, đôi môi lướt qua hõm cổ Shasha. Shasha hít một hơi sâu, cảm giác ấm áp từ đôi môi Gorya trên làn da khiến cô vừa phấn khích vừa đau đớn.
Khi tay Gorya di chuyển xuống dưới, ngón tay lướt qua phần cạp quần của Shasha, những bất an mà cô đã chôn sâu trong lòng bỗng bùng lên dữ dội.
"Dừng lại," Shasha nói, giọng cô nghẹn lại. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Gorya, lồng ngực phập phồng nhanh chóng.
Gorya đứng sững lại, đôi mắt mở to nhìn Shasha. Sự lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt cô, khiến Gorya lập tức tỉnh táo lại.
"Shasha? Có chuyện gì vậy?"
Shasha thở dốc, lùi lại một bước, tay cô run rẩy khi lau mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, mà cô thậm chí còn không nhận ra chúng đã rơi từ lúc nào. Cô bật cười khẽ, một tiếng cười không chút vui, rồi cố gắng xua đi.
"Xin lỗi. Tôi chỉ... cảm thấy choáng ngợp."
"Choáng ngợp?" Gorya lặp lại, lông mày nhíu lại khi em nắm lấy tay Shasha.
"Chị ổn chứ? Chị đang khóc."
"Tôi ổn," Shasha nói nhanh, rút tay lại. Nhưng cô không ổn, và những gánh nặng từ những thiếu sót của bản thân đè nặng lên cô. Cô cố cười, nhưng nụ cười của cô lại mỏng manh.
"Tôi chỉ... cần một chút thời gian. Chỉ vậy thôi."
Sự lo lắng trên khuôn mặt Gorya không hề biến mất, và Shasha ghét cái cách đôi mắt em dịu lại, như thể em đang nhìn vào một thứ gì đó dễ vỡ.
"Chị không ổn," Gorya nói nhẹ nhàng. "Chị... chị cũng đau phải không? Có phải vì Bambi không?"
Xương hàm Shasha siết lại, một tiếng cười cay đắng bật ra từ môi cô. "Điều này không liên quan đến cô ấy."
Cô thở ra một hơi mạnh rồi quay đi. "Xin lỗi. Tôi không định phá hỏng khoảnh khắc này."
"Chị không làm hỏng gì cả," Gorya nói khẽ. "Nhưng... tôi không biết là chị lại đau như vậy."
Shasha co người lại, những lời nói của Gorya khiến cô cảm thấy đau đớn hơn cả. "Em không cần sự thương hại của tôi," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự kiệt quệ.
"Không phải sự thương hại đâu," Gorya kiên quyết, giọng em dịu dàng.
Shasha lắc đầu, một nụ cười tự giễu mấp máy trên môi. "Tôi có thể là bất cứ ai em muốn, Gorya. Tôi có thể là Prim của em đêm nay. Chỉ cần nói cho tôi biết em muốn tôi làm gì."
Những lời nói đó quá nhỏ bé, quá vỡ vụn, nhưng lại đập vào Gorya như một đoàn tàu hỏa.
Sự tự tin thường ngày của Shasha đã biến mất, thay vào đó là sự mong manh trần trụi. Cô không trêu chọc hay vui đùa—cô đang trao chính mình theo cách khiến trái tim Gorya đau nhói.
"Đừng," Gorya nói kiên quyết, giọng em run rẩy. "Đừng nói những lời như vậy."
Shasha nghiêng đầu, nụ cười của cô vẫn vững vàng bất chấp những giọt nước mắt vẫn rơi.
"Đừng lo về em. Tôi đã quen rồi. Bị lợi dụng. Bị bỏ lại phía sau. Điều đó không quan trọng."
"Có chứ, có sao mà," Gorya nói, giọng em cao lên. Em nhẹ nhàng nắm lấy mặt Shasha, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. "Nó quan trọng với tôi. Tôi ghét khi nghe chị nói về mình như thế này."
Shasha cười cay đắng, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm. "Tại sao? Em không biết gì về tôi cả, Gorya."
"Tôi biết đủ rồi," Gorya nói, giọng cô vững vàng. "Và tôi không muốn nghe em nói như vậy nữa."
Trước khi Shasha kịp phản ứng, Gorya tiến lại gần và hôn cô một lần nữa. Nụ hôn này khác—không phải vội vã hay tuyệt vọng, mà là cố ý, tràn đầy sự dịu dàng khiến Shasha bất ngờ.
Cô hít một hơi nhẹ qua đôi môi Gorya, bàn tay vô thức đặt lên eo em.
Và rồi, trước khi cô kịp ngừng lại, những lời đó tuôn ra: "Chị yêu em."
Ngay khi những lời đó rời khỏi miệng, Shasha đứng sững lại, đôi mắt mở to trong hoảng sợ. Cả căn phòng bỗng lặng đi, trọng lượng của lời thú nhận đè nặng trong không khí. Gorya lùi lại một chút, đôi môi em hé mở trong sự ngỡ ngàng, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy cảm xúc chưa nói thành lời.
Khuôn mặt Shasha nhăn lại, những giọt nước mắt cô đã cố gắng kìm nén giờ rơi tự do. Cô cố lên tiếng, nhưng giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm vỡ vụn. "Xin lỗi," cô lắp bắp, lùi lại một bước khi vội vã lau nước mắt. "Chị không định—chị không định để nó tuột ra như vậy."
Gorya không nói gì, môi em mím lại thành một đường thẳng như thể đang tìm kiếm lời nói đúng đắn. Cả không gian im lặng khiến trái tim Shasha như thắt lại.
Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt Gorya và một chút nghi ngờ thoáng qua trong đó. Nghi ngờ đó như một con dao xoáy vào ngực Shasha.
"Chị không muốn làm em khó chịu," Shasha nói, giọng cô vỡ vụn khi bước lùi thêm một bước. "Chị sẽ đi. Chị sẽ rời đi. Chị sẽ không làm phiền chị nữa. Chị hứa—"
"Shasha, đợi đã," Gorya nói, giọng em nhẹ nhàng nhưng cầu xin, khi em đưa tay ngừng lại.
Shasha lắc đầu mạnh mẽ, tay cô run rẩy. "Không, Gorya. Đừng. Chị—" Cô bật cười chua chát, dù trong tiếng cười có nước mắt. "Một người như chị... chị không xứng với em. Em yêu hết tất cả những gì em có, còn chị, chị như là chất độc—" Giọng cô vỡ ra. "Chị làm hỏng mọi thứ chị chạm vào."
Gorya chớp mắt, môi em há ra định nói gì đó, nhưng Shasha đã giơ tay ngăn em lại, nụ cười của cô run rẩy khi cố gắng giữ cho mình không sụp đổ. "Xin lỗi. Chị không nên nói gì cả. Chị sẽ đi ngay bây giờ, và chị—"
"Chị sẽ không đi đâu cả," Gorya nói đột ngột, giọng em chắc chắn hơn, đôi mày nhíu lại như thể có gì đó lẫn lộn giữa sự khó chịu và... lo lắng?
Shasha đứng sững lại, tay cô rơi xuống hai bên. "Tại sao? Tại sao em không để chị đi?" Giọng cô run lên, đầy tuyệt vọng, như thể cô cần Gorya cho cô một lối thoát, để cho cô chạy đi trước khi cô làm xấu hổ mình thêm nữa. "Chị không tốt cho em đâu, Gorya. Em không cần người như chị."
"Em không cần chị?" Gorya lặp lại, giọng em có chút cao lên, nhưng không phải giận dữ. Nó chứa đầy điều gì đó mà Shasha không thể định hình—đau đớn, có lẽ. "Chị không nghĩ là em nên quyết định mình cần gì sao?"
"Em thậm chí không biết gì về chị. Nếu em biết, em sẽ ghét chị. Chị không—" Giọng cô lại vỡ ra, và cô che mặt mình bằng tay, như thể muốn giấu đi sự tồi tệ mà mình đã trở thành.
Gorya do dự, một chút nghi ngờ thoáng qua trong mắt cô. "Chị không... chị không biết đây có phải là thật không," cô thừa nhận, giọng cô run rẩy. "Chị không biết liệu những gì chị cảm nhận lúc này có... thật hay chỉ là... chị đang cố quên đi."
Những lời nói đó như một cái tát, và hơi thở của Shasha nghẹn lại trong cổ họng. Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô - nỗi sợ mà cô đã cố chôn vùi - đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô gật đầu chậm rãi, cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Chị hiểu rồi," cô nói nhỏ, giọng cô trống rỗng. "Chị không phải cô ấy. Chị sẽ không bao giờ là cô ấy. Và không sao đâu. Em không cần phải giả vờ với chị. Chị sẽ đi, và em sẽ không bao giờ phải—"
"Dừng lại," Gorya cắt ngang, tiến lại gần, bàn tay nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nắm lấy cánh tay Shasha.
Shasha đứng sững lại, không thể cử động khi bàn tay còn lại của Gorya nhẹ nhàng nâng cằm cô, ngón cái lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Đôi mắt Gorya tìm kiếm, đầy tuyệt vọng, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó mà cô không thể định hình.
"Chị nghĩ em hoàn hảo," Gorya nói nhẹ nhàng. "Rằng em yêu một cách thuần khiết. Rằng em là... bất kỳ hình ảnh nào mà chị đã xây dựng về em trong đầu. Nhưng em không phải vậy. Em cũng bị vỡ vụn. Em đang đau. Và ngay lúc này, em không biết liệu những gì em cảm nhận dành cho chị có thực sự là tình cảm hay chỉ là... em bám víu vào người duy nhất còn ở đây. Nhưng..." Em thở dài, ánh mắt không rời. "Nhưng em muốn tìm hiểu."
Shasha nghẹn ngào, nước mắt rơi nhiều hơn khi cô lắc đầu. "Em không nên lãng phí thời gian với người như chị. Chị không xứng..."
"Đừng nói thế," Gorya nói, giọng hơi tăng lên, đôi mắt cô ánh lên những giọt nước mắt chưa rơi.
"Đừng hành động như thể chị không xứng đáng được yêu, Shasha. Em không quan tâm chị nghĩ mình bị tổn thương hay không đủ tốt. Em không quan tâm, vì ngay bây giờ, em chỉ thấy một người cũng đang đau đớn như em. Và em..." Em ngập ngừng, giọng trở nên dịu dàng hơn.
"Em không muốn một mình đêm nay. Và em nghĩ chị cũng vậy."
Bức tường của Shasha sụp đổ, những tiếng nức nở bật ra khi lời nói của Gorya vỗ về cô. "Chị không muốn," cô thừa nhận, giọng như thì thầm. "Nhưng chị không muốn làm tổn thương em, Gorya."
"Chị sẽ không làm tổn thương em," Gorya nói dứt khoát. "Nhưng chị phải để em vào. Làm ơn, Shasha."
Gorya lại hôn cô.
Lần này, nụ hôn chậm rãi, có chủ đích, và đầy cảm xúc mà Shasha không thể gọi tên. Khi Gorya rút lui, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
"Em muốn chị, Shasha," em nói. "Không phải Prim. Không phải ai khác. Là chị. Và em muốn tìm hiểu chị. Tất cả về chị. Không còn giả vờ, không còn trò chơi."
Shasha lắc đầu, nước mắt rơi mạnh hơn. "Chị không thể là những gì em cần."
"Chị không cần phải là gì khác ngoài chính mình," Gorya nói. "Đó là tất cả những gì em yêu cầu."
Shasha ngập ngừng, bức tường của cô dần tan biến dưới sức nặng của lời nói từ Gorya. Cuối cùng, cô gật đầu, giọng yếu ớt. "Không còn trò chơi."
Lần đầu tiên, Shasha để bản thân tin rằng có thể, chỉ có thể, cô xứng đáng được yêu. Và với Gorya, đó là bước đầu tiên để cô mở lòng và yêu thương trở lại.
____
Không khí giữa họ mỏng manh, tràn ngập sự mong manh mà cả Gorya lẫn Shasha đều không dám làm vỡ. Sau những lời thú nhận thầm thì, họ ngồi bên nhau trên mép giường của Gorya, ánh sáng mờ nhạt từ thành phố len lỏi qua những tấm rèm.
Bàn tay của Shasha run rẩy trong lòng, trái tim cô đập thình thịch như thể sắp thoát ra khỏi lồng ngực. Gorya ngồi bên cạnh cô, im lặng, ánh mắt dán chặt xuống sàn như đang tìm kiếm thứ gì đó—câu trả lời, sự rõ ràng, hay có thể chỉ là sức mạnh để tiếp tục.
Cả hai không nói gì ngay lập tức, sự im lặng kéo dài như một sợi chỉ mềm mại giữa họ, mong manh nhưng kiên định. Khi Gorya cuối cùng quay đầu nhìn Shasha, đôi mắt đen của cô chứa đựng một sự dịu dàng khiến Shasha nghẹn thở.
"Chị vẫn đang run," Gorya nói nhẹ nhàng, giọng em chỉ vừa đủ để nghe.
Shasha nuốt khan, cổ họng cô khô khốc. "Chị chỉ... không quen với điều này."
Gorya nghiêng đầu, lông mày nhíu lại. "Không quen với gì?"
"Với việc có người... nhìn chị như em nhìn," Shasha thừa nhận, giọng cô nghẹn lại. Cô cười khúc khích, mặc dù chẳng có chút hài hước nào. "Như thể chị có giá trị."
Ngực Gorya thắt lại trước sự mong manh trong lời nói của Shasha. Em khẽ đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ vào tay Shasha.
Shasha nhìn xuống tay họ, hơi thở cô nghẹn lại khi Gorya nắm lấy tay cô, đan những ngón tay vào nhau. Cảm giác ấm áp từ tay Gorya vừa an ủi lại vừa khiến Shasha cảm thấy choáng ngợp, và cô không biết liệu có nên dựa vào nó hay rút lui.
Cô muốn tin vào lời Gorya, muốn tin rằng khoảnh khắc này là thật, nhưng những nỗi bất an trong lòng cô vẫn ngăn cản.
Gorya dường như cảm nhận được điều này, bàn tay em nắm chặt tay Shasha hơn một chút. "Này," em nói, giọng giờ đây kiên quyết hơn, thu hút ánh mắt của Shasha trở lại. "Chúng ta không cần phải làm gì chị chưa sẵn sàng. Em nói thật đấy."
Ngực Shasha đau nhói trước sự chân thành trong giọng nói của Gorya. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi yếu ớt. "Không phải thế," cô nói sau một lúc. "Chị chỉ... sợ chị sẽ làm hỏng tất cả. Sợ làm tổn thương em."
Gorya mỉm cười dịu dàng, ánh mắt em thoáng buồn. "Chị sẽ không làm thế đâu," em nói. "Và dù có làm... em nghĩ chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Chị không nghĩ vậy sao?"
Shasha mở mắt, và lần đầu tiên, cô để bản thân tin vào lời Gorya. Cô gật đầu chậm rãi, giọng nói run rẩy khi cô nói: "Được rồi."
Khoảnh khắc ấy treo lơ lửng giữa họ, mong manh và đầy điện từ. Gorya là người nghiêng lại gần trước, những động tác của em thật cẩn thận, cho Shasha mọi cơ hội để lùi lại. Nhưng Shasha không di chuyển. Khi đôi môi họ chạm nhau, nụ hôn này khác hẳn lần trước—chậm rãi, sâu lắng, tràn đầy cảm xúc khiến trái tim Shasha đau nhói.
Đôi tay Gorya nâng khuôn mặt Shasha, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve những vệt nước mắt trên má cô. Shasha tan chảy trong nụ hôn, tay em tìm đến eo Gorya. Khi họ rời nhau ra, cả hai đều thở dốc, trán họ chạm vào nhau.
"Ở lại với em đêm nay nhé," Gorya thì thầm, giọng em gần như không thể nghe thấy.
Shasha ngập ngừng, những bất an trong cô dấy lên trong giây lát, nhưng rồi cô gật đầu. "Được rồi," cô nói, lần này giọng chắc chắn hơn.
Gorya mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua làm trái tim Shasha thắt lại. Gorya đứng dậy, kéo Shasha đứng theo em. Chầm chậm, họ di chuyển đến giường, từng bước đi nhẹ nhàng như sợ làm vỡ đi phép màu giữa họ.
Khi họ nằm xuống bên nhau, không vội vàng hay hấp tấp. Đó là sự thận trọng, như hai con người lần đầu học cách tin tưởng nhau.
Ngón tay Gorya vuốt nhẹ trên cánh tay Shasha, cái chạm của em khiến Shasha rùng mình. "Chị thật đẹp," Gorya thì thầm, giọng đầy chân thành khiến cổ họng Shasha nghẹn lại.
Shasha cười khẽ, mặc dù giọng cô run rẩy. "Em không cần phải nói thế."
"Em nói thật," Gorya khẳng định, ánh mắt em khóa chặt vào mắt Shasha. "Em nói từng chữ một."
Shasha không biết đáp lại thế nào, nên cô không nói gì. Thay vào đó, cô nghiêng người hôn Gorya một lần nữa, tay cô run rẩy khi vuốt ve cơ thể Gorya. Cô muốn ghi nhớ từng inch cơ thể Gorya, từng đường cong, như thể khoảnh khắc này có thể trượt khỏi tay cô.
Khi đôi tay Gorya tìm đến mép áo Shasha, cô dừng lại, ánh mắt tìm kiếm sự cho phép từ Shasha. Shasha gật đầu, hơi thở cô nghẹn lại khi Gorya từ từ cởi bỏ vải. Cô rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì sự mong manh của việc bị nhìn thấy như thế này.
"Chị thật đẹp," Gorya lại nói, giọng lần này nhẹ nhàng hơn. Em hôn lên vai Shasha, đôi môi ấm áp chạm vào làn da, và Shasha cảm nhận được một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Khi họ khỏa thân trước nhau, không có sự vội vàng hay cuống cuồng. Mỗi động tác đều có chủ đích, mỗi cái chạm đều cẩn thận, như thể họ sợ làm vỡ đi điều gì đó quý giá. Khi cuối cùng họ hoàn toàn trần trụi trước nhau, những bất an của Shasha lại nổi lên.
"Em không cần phải làm thế," cô nói, giọng cô gần như không nghe thấy.
"Em muốn," Gorya nói, ánh mắt cô kiên định. "Nhưng chỉ khi chị cũng vậy."
Shasha do dự một lúc, rồi gật đầu. "Chị muốn," cô nói, giọng cô run rẩy. "Chị chỉ... chị sợ thôi."
"Em cũng sợ," Gorya thừa nhận. "Nhưng chúng ta có thể sợ cùng nhau."
Cuộc ân ái của họ bắt đầu bằng một cuộc khám phá thận trọng, như thể không ai trong số họ có thể tin rằng đây là sự thật. Môi Gorya từ từ di chuyển trên cổ Shasha, hơi thở ấm áp của em phả vào làn da cô.
Em thì thầm nhẹ nhàng, "Chịthật đẹp," giọng em run rẩy vì chân thành. Shasha rùng mình trước những lời nói đó, tay cô nắm chặt tấm vải trải giường bên dưới như thể đang tự bám chặt lấy mình.
Gorya hôn cô xuống, đôi môi em cung kính khi chúng lướt qua từng vết sẹo và đường cong, sự chạm vào của cô như một lời khẳng định nhẹ nhàng. "Chị không cần phải trốn," em thì thầm giữa những nụ hôn. "Không phải với em." Hơi thở của Shasha gấp gáp, ngực cô phập phồng nhanh chóng.
"Gorya..." cô thì thầm, giọng cô nghẹn ngào, nhưng Gorya đã làm cô im lặng bằng một nụ hôn dịu dàng, bàn tay em nâng niu khuôn mặt Shasha.
Khi cơ thể họ ép chặt hơn, hơi ấm giữa họ tăng lên, nhưng họ không vội vã. Những ngón tay của Gorya lướt xuống hai bên hông Shasha, sự đụng chạm của em nhẹ đến nỗi khiến cô rùng mình. Shasha thở hổn hển, cơ thể cô cong lên theo bản năng. "Em có chị rồi," Gorya thì thầm, giọng em trầm và dịu dàng. "Em sẽ khiến chị cảm thấy dễ chịu."
Tay Shasha tìm đường đến lưng Gorya, kéo em lại gần hơn như thể sợ em có thể biến mất. Cô hôn Gorya thật sâu, đôi môi cô tuyệt vọng nhưng dịu dàng, răng cô lướt qua môi dưới của Gorya trước khi tách ra để thở hổn hển. "Chị... chị cảm thấy thật tuyệt," Shasha thì thầm, giọng cô run rẩy vì yếu đuối.
Gorya mỉm cười nhẹ nhàng, trán em tựa vào trán Shasha một lúc. "Chị xứng đáng được yêu thương."
Khi môi Gorya di chuyển xuống thấp hơn, hơi thở của Shasha trở nên gấp gáp, cơ thể cô run rẩy dưới sự đụng chạm của Gorya. Khi miệng Gorya cuối cùng cũng tìm thấy nơi nhạy cảm nhất của cô, Shasha rên lên một tiếng nhỏ, đứt quãng, những ngón tay cô quấn vào tóc Gorya.
"Gorya... ôi, Chúa ơi..." cô thì thầm, giọng cô vừa sung sướng vừa không tin nổi.
Gorya từ từ, chuyển động chậm rãi và thận trọng, lưỡi và môi em hoạt động theo nhịp điệu hoàn hảo. Em chú ý đến mọi âm thanh, mọi sự run rẩy của cơ thể Shasha, điều chỉnh chuyển động để kéo dài khoái cảm.
Hơi thở của Shasha trở nên gấp gáp hơn, tiếng rên rỉ của cô ngày càng lớn hơn khi cơ thể cô căng thẳng. "Làm ơn..." cô rên rỉ, hông cô chuyển động theo bản năng.
"Nói cho em biết," Gorya thì thầm, giọng cô khàn khàn. "Nói cho em biết chị cần gì."
"Em," Shasha thở ra, giọng cô vỡ òa. "Chị cần em."
Gorya đáp lại bằng một nụ hôn lên da cô trước khi tiếp tục, đôi tay em giữ chặt Shasha khi cơ thể cô run rẩy.
Gorya đâm sâu vào bên trong cô, cảm thấy lời mời gọi ấm áp bao quanh các ngón tay em. Emdi chuyển nhẹ nhàng lúc đầu, ổn định ở một tốc độ. Shasha thở hổn hển và rên rỉ vì sung sướng. Cô vẫn không thể tin rằng Gorya đang làm tất cả những điều này với cô.
Gorya tăng tốc độ khi em hôn Shasha một lần nữa, lần này, để lưỡi em khám phá miệng cô. Tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt của Shasha đã kích thích điều gì đó đối với em. Em cũng thích tiếng ồn của chiếc giường khi em ra vào cô gái cao hơn.
Nhiệt độ giữa họ tăng lên, hơi thở của họ hòa vào nhau khi Shasha đạt đến đỉnh điểm. Cô hét lên tên Gorya, cơ thể cô cong lên khi những đợt khoái cảm tràn ngập cơ thể.
Trước khi Shasha có thể hoàn toàn bình phục, Gorya tiến lên hôn cô, đôi môi cô mềm mại nhưng kiên quyết. "Chị thật tuyệt vời", Gorya thì thầm vào miệng cô, giọng em khàn khàn đầy tình cảm.
Shasha, vẫn đang thở dốc, nhìn lên Gorya với đôi mắt mở to, đẫm lệ. "Chị... chị chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây", cô thừa nhận, giọng run rẩy.
"Em cũng vậy", Gorya đáp, gạt một lọn tóc trên mặt Shasha. "Nhưng em muốn nhiều hơn thế. Nhiều hơn chị".
Cuộc ân ái của họ vẫn tiếp tục, không vội vã và tràn ngập những lời thú nhận thì thầm và tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Mỗi lần chạm và hôn đều nói lên nhiều điều, mối liên kết của họ ngày càng sâu sắc hơn theo từng khoảnh khắc.
Shasha ôm Gorya như thể em là điều đẹp nhất trên thế giới. Gorya không thể thở được vì cách Shasha đang nuốt chửng đôi môi của em. Nhưng nếu em chết theo cách này, em sẽ không bận tâm chút nào.
Gorya móc chân phải của mình vào vai trái của Shasha khi người phụ nữ cao hơn khám phá em. Móng tay của em bấu chặt vào vai phải của Shasha vì sự mãnh liệt của tất cả những điều đó. Shasha mỉm cười với em, trong một khoảnh khắc, điều đó khiến em nhớ đến Shasha kiêu ngạo có quỹ đạo từ tính như vậy. Shasha ở bên trong em, thỉnh thoảng cong ngón tay trong khi vẫn liên tục đẩy vào và đẩy ra theo nhịp điệu nhanh nhưng đều đặn.
Gorya có thể chịu được. Hoặc em nghĩ vậy.
Shasha mỉm cười gian xảo khi cô lại đòi môi mình, và với một động tác nhanh nhẹn, cô xoay Gorya lại. Gorya vùi mặt vào gối và ga trải giường khi Shasha đưa cô vào. Điều này... là mới mẻ. Ít nhất là đối với em.
Shasha hôn lên tai phải của Gorya và thì thầm, "Chị muốn làm em sướng."
"Chị đã làm em phát điên rồi." Gorya cố gắng nói giữa những tiếng rên rỉ của em.
"Tốt... em giống như một con mèo... đúng không, mèo con?" Shasha trêu chọc và tiến tới hôn gáy Gorya rồi cắn vào đó.
"Mẹ kiếp... chị đang đùa với em à? Em đã nói rồi, không được đùa nữa." Gorya rên rỉ vì sung sướng khi Shasha tăng tốc độ.
"Đây là trò chơi duy nhất chị muốn chơi với em." Shasha trả lời một cách chân thành. Cô lại xoay Gorya lại đối mặt với cô và hôn cô thật sâu khi giúp em kết thúc.
Khi đến lượt Gorya buông ra, tên của Shasha rơi ra khỏi môi em trong tiếng thì thầm hụt hơi, cơ thể em run rẩy khi Shasha ôm chặt em.
"Ôi Chúa ơi, Shasha... chết tiệt, em sắp ra rồi." Emthở hổn hển.
Chưa bao giờ trong đời Shasha mơ rằng cô sẽ nghe Gorya rên rỉ tên mình một cách ngon lành đến thế.
Sau đó, họ nằm quấn lấy nhau, trán chạm vào nhau khi hơi thở chậm lại. Shasha vẽ những vòng tròn lười biếng trên lưng Gorya, cái chạm nhẹ và cung kính của em.
"Cảm ơn", cô thì thầm.
"Vì điều gì?" Gorya hỏi, giọng em buồn ngủ nhưng mãn nguyện.
"Vì đã khiến chị cảm thấy... trọn vẹn", Shasha đáp, đôi mắt cô sáng lên vì xúc động.
"Chị luôn trọn vẹn", Gorya nhẹ nhàng nói, môi em chạm vào môi Shasha. "Chị chỉ cần ai đó nhắc nhở chị thôi".
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, họ ôm nhau, những mảnh vỡ của họ ghép lại với nhau theo cách mà cảm giác như đang chữa lành. Lần đầu tiên, không ai trong số họ cảm thấy cô đơn.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro