dưới cùng một bầu trời.
author: Just_living345
trans: imtozakimiwluv
fic gốc: https://archiveofourown.org/chapters/159201409?show_comments=true&view_full_work=false#comment_864084535
couple: ongsasun, wanmaewnam, aioonmay.
note: ongsa = wan = là cùng một người.
"Ongsa và Sun là đôi bạn thân. Ongsa luôn mang trong mình tình cảm đặc biệt dành cho Sun, nhưng cô không đủ can đảm để thổ lộ vì biết rằng Sun đang phải đối mặt với tình trạng sức khỏe nguy kịch, cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết. Liệu tình yêu của họ có thể vượt qua nghịch cảnh? Ongsa sẽ làm gì để cứu Sun? Đây sẽ là khởi đầu của một chương mới hay là dấu chấm hết cho hành trình đầy xúc cảm này?
Câu chuyện về trái tim Ongsa là hành trình đong đầy nỗi đau, mất mát, quyết tâm và tình bạn. Liệu Ai-Oon và May có thể giúp Ongsa tìm thấy con đường đến trái tim mình, hay mọi thứ sẽ trở thành một hồi kết đau lòng?
Hãy tiếp tục đọc để khám phá câu chuyện của Ongsa—một hành trình của những cảm xúc chân thực, nơi tình yêu và hy vọng được thử thách bởi số phận. 🌙"
____
"Ongsa, cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa?" Sun tò mò hỏi, giọng nói dịu dàng phá vỡ sự im lặng.
Ongsa quay ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, như thể đang hồi tưởng về một ký ức mong manh khó có thể chia sẻ.
"Rồi," cô bắt đầu, giọng đều đều nhưng nhỏ nhẹ. "Có một cô gái... rất giống cậu. Xinh đẹp, thông minh, vui vẻ, và hơi điên điên—giống như cậu vậy. Nhưng chỉ có trái tim tớ biết về tình yêu này thôi."
Sun nghiêng đầu, sự tò mò trong nàng càng lớn hơn. "Vậy tại sao cậu không tỏ tình với cô ấy?"
Ongsa thở dài, mắt nhìn xuống đôi bàn tay mình. "Sun, tình yêu là một điều khó hiểu. Nó cho cậu cơ hội gặp một người, cảm nhận tia hy vọng khi yêu họ. Nhưng khi đến lúc tỏ tình..." Giọng cô chùng xuống trong giây lát trước khi tiếp tục, "Đó là lúc trái tim ngăn cản cậu. Bởi vì đôi khi, cậu chỉ biết chắc là sẽ không có cơ hội—như một sự chắc chắn trăm phần trăm rằng họ sẽ không bao giờ cảm thấy như cậu. Và trong trường hợp của tớ..." Cô ngừng lại, đôi mắt ngập tràn cảm xúc mà Sun không thể gọi tên. "Làm sao tớ có thể nói với cô ấy khi tớ biết cô ấy sẽ không ở bên tớ lâu nữa? Khi cô ấy sắp rời xa tớ?"
Sun nhìn Ongsa chằm chằm, tâm trí nàng rối bời khi cố hiểu được sức nặng trong lời nói của Ongsa. Một phần trong nàng muốn hỏi thêm, nhưng cơ thể lại cảm thấy nặng trĩu. Nàng nằm đó trên giường bệnh, bàn tay gắn với những ống truyền dịch dài.
Sun không hề hay biết rằng bác sĩ đã nói chuyện với Ongsa trước đó, giải thích rằng tình trạng của nàng đang ngày một tệ đi theo từng giây trôi qua. Hy vọng mà nàng luôn bám víu—rằng mình sẽ sớm được xuất viện—đang dần vụt tắt.
Nhưng Sun vẫn chưa biết điều đó. Tất cả những gì em cảm nhận là nỗi đau trong giọng nói của Ongsa, cách mà từng lời nói dường như chất chứa một nỗi buồn quá lớn để cô có thể hiểu.
"Ongsa," nàng thì thầm, giọng run rẩy, "tình yêu luôn đau đớn như thế này sao?"
Ongsa không trả lời. Thay vào đó, cô chỉ nhìn Sun, trái tim thầm gào thét những lời mà cô không bao giờ dám nói ra.
Ton, bác sĩ điều trị cho Sun, là bạn của Ongsa và cũng là anh trai của May—bạn gái của Ai-oon. Nhờ mối quan hệ này, chi phí y tế không phải là điều đáng lo; mọi thứ có thể được giải quyết sau. Điều thực sự quan trọng bây giờ là Sun.
Tuy nhiên, Sun vẫn không hay biết cơn bão đang chờ đợi mình. Trước đó, Ton đã nói chuyện riêng với Ongsa, giải thích rằng anh sẽ cho phép Sun được xuất viện, nhưng chỉ với những điều kiện nghiêm ngặt. Nàng cần được theo dõi cẩn thận.
Hôm nay, Ongsa quyết định đưa Sun đến bãi biển tuổi thơ của họ. Cả hai ngồi trên cát mềm mại, giày dép để sang một bên. Chân trời vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp khi mặt trời bắt đầu lặn, nhường chỗ cho ánh trăng dần ló dạng. Ánh mắt Sun dán chặt vào bầu trời đang thay đổi, đôi mắt nàng phản chiếu vẻ đẹp trước mặt. Nhưng ánh nhìn của Ongsa lại hướng về nơi khác—về phía Sun. Cô không thể rời mắt khỏi Sun, tự hỏi liệu những khoảnh khắc như thế này có còn lặp lại nữa hay không.
Khi bầu trời chìm dần vào hoàng hôn, họ cùng nhau quay về. Cánh tay Sun quàng qua tay Ongsa, đầu nàng tựa nhẹ vào vai Ongsa. Cả hai cầm trên tay những cây kem, thưởng thức vị ngọt mát khi không khí buổi tối trở nên se lạnh.
"Này, Ongsa," Sun bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Cô gái mà cậu từng kể thì sao? Cậu đã tỏ tình với cô ấy chưa?"
Những lời nói của Sun khiến Ongsa sững người, như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim cô. Ongsa quay lại nhìn Sun—cô nàng vẫn vui vẻ liếm cây kem của mình, hoàn toàn không nhận ra sức nặng trong câu hỏi của mình.
Trong tâm trí Ongsa, một lời tỏ tình thầm lặng vang lên:
"Ước gì cậu là của tớ. Ước gì đây không phải là lúc để nói lời tạm biệt. Giá như cậu biết, Sun... Tớ không yêu ai ngoài cậu. Điều ước duy nhất của tớ... là cậu."
Nhưng những lời ấy không bao giờ thoát ra khỏi đôi môi cô. Thay vào đó, Ongsa mỉm cười nhẹ và khẽ đáp, "Có lẽ một ngày nào đó."
Sun đáp lại bằng một nụ cười, khuôn mặt nàng bừng sáng dưới ánh trăng dịu dàng. Đối với Sun, đây chỉ là một khoảnh khắc nữa bên người bạn thân yêu quý. Nhưng đối với Ongsa, đó là một ký ức mà cô sẽ mang theo mãi mãi—một thoáng yêu thương thoáng qua, một tình yêu không bao giờ có thể nói thành lời.
____
Lồng ngực Ongsa phập phồng khi cô chạy băng qua những hành lang dài của bệnh viện, đôi chân đau rát vì nỗ lực đến kiệt sức. Trong đầu cô, giọng nói của Ai-oon qua điện thoại vang lên không ngừng, từng từ như một nhát dao đâm thẳng vào tim: "Sun... đang trút những hơi thở cuối cùng."
Cô dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật, đôi tay nắm chặt khung kim loại lạnh ngắt, như thể nó có thể giữ cô đứng vững giữa cơn bão tuyệt vọng. Hơi thở của cô rối loạn, nhịp tim dồn dập như muốn át đi mọi âm thanh xung quanh.
Phía sau, Ai-oon bước đến chậm rãi, từng bước chân do dự. Cô đặt một bàn tay run rẩy lên vai Ongsa, cái chạm vừa kiên định vừa ngập tràn nỗi đau.
"Ongsa..." giọng Ai-oon nghẹn lại, chỉ là một tiếng thì thầm yếu ớt. "Sun... em ấy... em ấy không còn nữa."
Những lời đó như tiếng sấm rền vang, phá tan thế giới của Ongsa. Cô lùi lại, cơ thể như từ chối chấp nhận sự thật mà tâm trí đã biết rõ. Một tiếng khóc xé lòng thoát ra từ miệng cô, và đầu gối cô khuỵu xuống. Cô gục xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực như thể trái tim mình đã vỡ vụn thành hàng triệu mảnh.
Tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra vang lên trong không gian. Hai nhân viên y tế bước ra, đẩy một chiếc giường đi qua. Trên đó là một cơ thể nằm im lìm, được phủ kín bởi tấm vải trắng toát.
"Sun..." Ongsa thì thầm, giọng cô run rẩy. Nước mắt làm mờ tầm nhìn khi cô nhìn chiếc giường lăn qua. Thời gian như ngừng lại, giam cầm cô trong khoảnh khắc đau đớn bất tận này.
"Không, không, không..." giọng Ongsa nghẹn lại khi cô gắng gượng bò tới, đôi tay run rẩy với lấy mép chiếc giường. Nhưng trước khi cô kịp kéo tấm vải trắng, Ai-oon đã quỳ xuống bên cạnh, vòng tay siết chặt lấy cô.
"Ongsa, đừng mà," Ai-oon khẩn cầu, nước mắt lăn dài trên má. "Em ấy... em ấy đã đi rồi... làm ơn."
Ongsa bấu chặt lấy Ai-oon, những tiếng nức nở ngày càng to hơn. Móng tay cô ghim vào cánh tay Ai-oon, như thể cố níu giữ lấy thực tại, nhưng không gì có thể ngăn được dòng lũ đau đớn đang tràn ngập khắp cơ thể cô.
Giữa những giọt nước mắt, Ongsa thốt lên trong tuyệt vọng: "Cậu ấy thậm chí còn không biết... cậu ấy không biết em yêu cậu ấy đến nhường nào." Giọng cô vỡ ra khi lặp lại, "Em yêu cậu ấy. Em đã yêu cậu ấy."
Chiếc giường chở Sun dần khuất xa nơi hành lang, mang theo một phần linh hồn của Ongsa. Cô muốn hét lên, muốn gào thét để yêu cầu vũ trụ đảo ngược trò đùa tàn nhẫn này. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là khóc, cơ thể run rẩy trong vòng tay Ai-oon.
Bệnh viện, lạnh lẽo và vô cảm, dường như chẳng bận tâm đến bi kịch đang diễn ra trong những bức tường của nó. Âm thanh của máy móc và những cuộc trò chuyện xa xăm tan biến vào hư không. Với Ongsa, thế giới đã ngừng quay.
Ai-oon siết chặt lấy người bạn của mình, nước mắt cô hòa lẫn vào nước mắt Ongsa. Chị thì thầm những lời an ủi, dù biết chúng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Ongsa. "Chị ở đây, Ongsa. Chị ở đây," Ai-oon lặp lại dịu dàng, khẽ đung đưa cô như dỗ dành một đứa trẻ lạc trong cơn bão.
Nhưng không điều gì có thể xoa dịu trái tim đang tan nát của Ongsa. Sun đã rời xa—cô gái từng là ánh sáng, là niềm vui, là tình yêu bí mật của Ongsa. Và giờ đây, những lời yêu thương mà Ongsa giữ kín không còn ý nghĩa, chỉ còn vang vọng trong những hành lang trống rỗng của tâm hồn cô:
"Tớ yêu cậu, Sun. Tớ luôn yêu cậu. Và tớ sẽ mãi yêu cậu."
Ongsa đứng lặng trước mộ của Sun, thế giới xung quanh mờ đi khi những giọt nước mắt trào dâng che lấp tầm nhìn. Ngôi mộ được bao phủ bởi những bó hoa—hoa loa kèn và hoa hồng—được sắp xếp một cách cẩn thận và đầy yêu thương bởi gia đình và bạn bè. Ở giữa là một bức ảnh của Sun trong khung, nụ cười rạng rỡ của em được giữ lại vĩnh viễn. Đó là nụ cười đã từng khiến trái tim Ongsa rung động, nụ cười mà cô đã từng mơ sẽ được nhìn thấy mỗi sáng khi thức dậy, suốt phần đời còn lại của mình.
Nhưng giờ đây, nụ cười ấy chỉ còn là ký ức.
Đôi chân của Ongsa như mất hết sức lực, nhưng cô buộc mình phải đứng vững, ánh mắt không rời khỏi bức ảnh. Những ký ức ùa về như thác lũ—những lần Sun cười đến mức phát ra tiếng khịt mũi, những lần em nhảy múa tự do chẳng bận tâm đến thế giới xung quanh, và cách em luôn biến những ngày u ám nhất trở nên sáng sủa hơn.
Gánh nặng của sự hối tiếc đè nặng lên ngực cô, khiến cô khó thở. "Giá như mình đã nói với cô ấy," Ongsa cay đắng nghĩ. "Giá như mình đủ can đảm. Chỉ một lần thôi, chỉ một giây thôi, mình lẽ ra phải nói ra."
Cuối cùng, đầu gối cô khuỵu xuống, và cô ngồi bệt trên mặt đất, đôi tay run rẩy chạm vào lớp cỏ ướt. Hương đất ẩm hòa quyện với mùi hương nhẹ nhàng của hoa, kéo cô trở lại với thực tại mà cô không muốn đối mặt.
Khi Ongsa chìm trong nỗi buồn của mình, Ai-oon bước đến từ phía sau. Chị đã quan sát Ongsa từ xa, không biết làm cách nào để an ủi người bạn của mình. Ai-oon đã dành cả giờ qua giúp May và Pang sắp xếp cho gia đình Sun, đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng trái tim chị vẫn luôn hướng về Ongsa.
"Ongsa," Ai-oon cất giọng nhẹ nhàng, quỳ xuống bên cạnh cô. Ongsa không đáp lại, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào ngôi mộ. Ai-oon ngập ngừng, rồi lấy từ trong túi ra một cuốn nhật ký nhỏ, đã sờn cũ.
"Sun đưa cho chị cái này," Ai-oon tiếp tục, giọng cô khẽ run. "Em ấy nói... nếu không thể tự tay đưa nó cho em, chị phải thay em ấy làm điều đó."
Ánh mắt của Ongsa ngước lên, khuôn mặt đẫm nước mắt tràn đầy nỗi đau và hoang mang. Đôi tay run rẩy của cô với lấy cuốn nhật ký khi Ai-oon đưa nó qua.
Cuốn nhật ký nhỏ, các mép đã hơi mòn, với những vết mờ nhòe trên bìa gợi lên hình ảnh Sun đã từng cầm nó rất nhiều lần. Ongsa ôm chặt nó vào ngực, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng khi cô thì thầm: "Tại sao cậu ấy không nói với em? Tại sao cậu ấy không để em biết?"
Ai-oon đặt một bàn tay an ủi lên vai Ongsa. "Em ấy yêu em, Ongsa. Theo cách của em ấy, em ấy thực sự yêu em. Có lẽ cái này sẽ giúp em hiểu được."
Ongsa gật đầu yếu ớt, không nói nên lời. Ai-oon ở lại thêm một lúc, nhưng nhận ra rằng Ongsa cần thời gian riêng, chị đứng dậy. "Chị sẽ ở với mọi người," chị nói khẽ, chỉ về phía gia đình đang tụ họp. "Em cứ ở đây bao lâu tùy ý."
Khi Ai-oon rời đi, Ongsa ngồi trên mặt đất ướt, cái lạnh của đá và cỏ ngấm qua lớp quần áo cô. Cô đặt cuốn nhật ký trên đùi, ngón tay lướt qua bìa đã sờn.
Cô chưa mở nó ra. Nỗi sợ hãi về những gì cuốn nhật ký có thể chứa đựng—về điều mà Sun muốn nói với cô—giữ cô lại. Thay vào đó, cô ngồi đó, nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, đầu óc tràn ngập những ký ức.
Những tiếng cười, những nụ cười, những khoảnh khắc yên bình mà họ đã chia sẻ—mỗi kỷ niệm đều như một lưỡi dao cắt vào tim cô. Nỗi tiếc nuối cháy bỏng hơn bao giờ hết. Giá như cô có thể quay ngược thời gian, giá như cô có thể chỉ một lần nói với Sun rằng cô yêu em biết bao.
Cơn gió thổi nhẹ, mang theo mùi muối biển từ xa. Ongsa nhắm mắt lại, để nước mắt rơi tự do, ôm chặt cuốn nhật ký như thể đó là sợi dây duy nhất kết nối cô với Sun.
Và trong im lặng, giữa nỗi đau của mình, cô thì thầm với không trung:
"Tớ yêu cậu, Sun. Tớ luôn yêu cậu. Và tớ sẽ mãi yêu cậu."
Ongsa quỳ trước ngôi mộ, đầu gối cô ấn sâu vào lớp đất ẩm như thể muốn bám chặt lấy nơi này, không muốn rời xa nơi mà Sun giờ đây đang an nghỉ. Không khí nặng nề, mùi hương nhè nhẹ của hoa quyện cùng nỗi đau đớn như xé lòng.
Đôi tay cô run rẩy khi cầm trên tay cuốn nhật ký mà Sun để lại. Bìa sổ cũ kỹ, vương những vệt mờ nhạt, chứng tích cho việc Sun đã từng nâng niu nó bao nhiêu lần, trút hết những tâm tư vào từng trang giấy. Ongsa cố gắng ổn định hơi thở, nhưng lồng ngực vẫn run lên từng hồi, những giọt nước mắt không cách nào ngừng lại.
Bàn tay run rẩy mở cuốn nhật ký, ánh mắt cô chạm vào nét chữ quen thuộc của Sun, những đường nét mềm mại, uốn lượn. Cô gần như có thể nghe thấy giọng Sun vang lên trong đầu mình, trêu đùa, cười nói, tràn đầy sức sống. Nhưng sự tĩnh lặng xung quanh như nuốt chửng tất cả.
"Ongsaaa! Cậu khóc đấy à? Mình đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng khóc vì mình. Cậu biết mà, đúng không? Mình luôn là của cậu, luôn thuộc về cậu. Thế mà giờ cậu lại khóc à? Ongsa mạnh mẽ của mình đâu rồi—người từng dám đứng lên chống lại kẻ bắt nạt hồi đại học ấy? Đừng bảo mình là cậu khóc chỉ vì mình rời đi nhé. Đó không phải lý do để khóc đâu, Ongsa!"
Một tiếng cười nghẹn ngào bật ra khỏi môi Ongsa, nước mắt rơi xuống những trang giấy khi cô siết chặt cuốn nhật ký vào ngực. Sun... ngay cả bây giờ, cậu vẫn đang trách mắng mình, cô nghĩ, trái tim như bị bóp nghẹt. Những lời lẽ trêu đùa, đầy sức sống ấy chỉ khiến nỗi đau trong lòng cô càng thêm sâu sắc.
Cô lau mặt bằng tay áo, dù nước mắt vẫn không ngừng rơi, rồi lật sang trang tiếp theo.
"Vậy, Ongsa... Cậu đã tìm được cô gái mà cậu yêu chưa? Nói ra đi chứ! Không phải là mình sẽ làm gì cô ấy đâu. Không đâu, mình sẽ thiêu cô ấy bằng sự nóng bỏng của mình—đùa đấy! (Hoặc cũng có thể không)."
Một nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên khuôn mặt Ongsa trước khi nó bị sức nặng của nỗi buồn nuốt chửng. Cô có thể nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Sun, gần như thấy được ánh mắt lấp lánh của em mỗi khi đùa giỡn. Nhưng trang tiếp theo dường như nặng nề hơn, những con chữ hiện lên như được viết bằng tất cả sự do dự, và trái tim Ongsa chùng xuống trước khi cô bắt đầu đọc.
Nét chữ trên trang này chậm rãi hơn, thiếu đi sự tự tin, như thể Sun đã do dự trong từng nét bút.
"Ongsa, mình ước... mình ước cô gái mà cậu nhắc đến là mình. Mình ước mình là cô ấy. Mình luôn yêu cậu, Ongsa. Nhưng... liệu cậu có yêu mình không? Mình không bao giờ muốn áp đặt tình cảm của mình lên cậu, nhưng mình không ngờ rằng mình sẽ rời xa cậu trước khi có cơ hội nói điều này."
Ongsa hít một hơi khó nhọc, tay kia đưa lên che miệng để ngăn tiếng nức nở. Cuốn nhật ký run lên trong tay cô, những giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe cả mực khi cô cố gắng đọc tiếp.
Trang tiếp theo còn đau đớn hơn, những con chữ khắc sâu vào trái tim cô như một lời nhắn gửi cuối cùng.
"Ongsa, mình yêu cậu. Mình không biết liệu mình có thể yêu ai khác nhiều như yêu cậu hay không. Làm ơn, hãy nói với mình rằng cậu cũng yêu mình. Dù cậu chưa bao giờ nói ra, mình chỉ muốn biết rằng cậu cũng có cảm giác đó. Nhưng có vẻ số phận không đứng về phía mình, đúng không? Mình biết mình sắp rời xa cậu, nhưng xin đừng quên rằng mình luôn yêu cậu. Mình luôn yêu, và mãi mãi yêu cậu. Cậu có yêu mình không?"
Cuốn nhật ký trượt khỏi tay Ongsa, nhẹ nhàng rơi xuống cỏ ẩm. Lồng ngực cô phập phồng khi những tiếng nức nở khiến cơ thể cô run rẩy, mỗi tiếng khóc như một cơn bão tàn phá. "Sun..." cô thì thầm, giọng nói nghẹn ngào và vỡ vụn. "Cậu yêu mình... Cậu yêu mình, và mình đã không nói. Mình đã không nói khi còn có cơ hội."
Cô ôm lấy ngực mình, nỗi đau của sự hối hận khiến cô gần như không thở nổi. Tại sao mình lại không nói với cậu ấy? Tại sao mình không chỉ nói ra? Những lời Sun viết trong nhật ký văng vẳng trong đầu cô, mỗi câu như một con dao đâm sâu vào trái tim.
Mặt trời giờ đã lặn, ánh sáng dài vươn qua nghĩa trang, những bóng đổ kéo dài trên mặt đất. Ánh sáng vàng ấm áp nhuộm bầu trời sắc cam và hồng, một sự tương phản tàn nhẫn với nỗi trống rỗng trong lòng Ongsa. Cô nhìn lên bức ảnh của Sun, đôi mắt mờ đi vì nước mắt khiến cô tưởng chừng Sun đang mỉm cười ngay trước mặt cô.
"Mình yêu cậu, Sun," Ongsa thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng. "Mình luôn yêu cậu. Tại sao mình lại không nói sớm hơn? Tại sao mình lại chờ đợi đến tận bây giờ?"
Bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, siết chặt đất ẩm như thể cô có thể giữ chặt Sun qua đó. Cơn gió nhẹ thổi qua, xào xạc làm lay động những đóa hoa trên mộ, mang theo chút mặn mà của biển khơi.
Những kỷ niệm về thời gian bên nhau tràn ngập trong đầu cô—cách Sun cười đến mức rơi nước mắt, cách đôi mắt cô sáng lên mỗi khi trêu đùa Ongsa, những khoảnh khắc im lặng họ cùng nhau ngắm hoàng hôn trên bãi biển. Mỗi kỷ niệm vừa là món quà, vừa là vết thương, nhắc nhở cô về những gì đã mất và những gì sẽ không bao giờ lấy lại được.
"Mình yêu cậu," Ongsa lại thì thầm, giọng nói yếu ớt như không thể át đi tiếng gió. "Mong là cậu biết điều đó bây giờ. Mong là cậu đã biết điều đó lúc đó."
Khi những tia sáng cuối cùng của mặt trời biến mất, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, lấp lánh nhẹ trong bầu trời tối. Ongsa vẫn ở đó, cuốn nhật ký ôm chặt trong lòng, nước mắt giờ đây rơi im lặng.
Ở đâu đó trong vũ trụ bao la, cô hy vọng Sun có thể nghe được cô.
Và khi đêm đã sâu, cô thì thầm lần cuối, "Mình sẽ yêu cậu mãi mãi, Sun. Giống như cậu yêu mình."
Ai-oon tiến lại gần nghĩa trang một cách chậm rãi, ánh sáng mờ nhạt của bình minh dần dần tràn lên từ phía chân trời, chiếu lên những ngôi mộ tạo nên một ánh sáng nhạt. Chị cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy Ongsa, ngồi gục xuống bên mộ của Sun, cơ thể cô tĩnh lặng và không nhúc nhích.
"Ongsa!" Ai-oon gọi, vội vàng bước tới, giọng chị run rẩy vì lo lắng.
Chị quỳ xuống bên cạnh người bạn của mình, tay run rẩy khi chạm vào vai Ongsa. Đầu ngón tay chị chạm phải vải lạnh và ẩm ướt, trái tim Ai-oon nghẹn lại. Da của Ongsa lạnh lẽo vì không khí ban đêm, khuôn mặt cô nhợt nhạt và vệt nước mắt khô còn lưu lại trên đó.
"Ongsa, tỉnh dậy đi!" Ai-oon cầu xin, nhẹ nhàng lay người cô. Ongsa không động đậy. Ai-oon cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng trong ngực khi kiểm tra mạch của cô. Nó có đó—yếu ớt nhưng đều đặn—và Ai-oon thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo vẫn không thể nguôi ngoai khi nhìn thấy tình trạng tan vỡ của bạn mình.
"Em không thể làm vậy với chính mình, Ongsa," Ai-oon thì thầm, giọng chị vỡ vụn khi ôm Ongsa vào lòng. Trọng lượng của người bạn, lạnh lẽo và vô hồn trong vòng tay chị, giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết.
Ai-oon vội vàng cởi giày cho Ongsa, tay chị tê cóng khi bắt đầu xoa ấm lại đôi chân và bàn chân lạnh ngắt của bạn mình. "Dậy đi, Ongsa," cô nói nhỏ, nước mắt rơi xuống khi làm việc này. "Em phải đứng dậy. Sun không muốn em như vậy đâu."
Ongsa khẽ động đậy, mí mắt cô chớp mở, ánh mắt mờ mịt. Cô mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng chẳng có lời nào thoát ra.
"Ai-oon...?" Cô khẽ rít lên, giọng khàn và yếu ớt.
"Phải, Ongsa, là chị đây," Ai-oon dịu dàng nói, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ướt trên khuôn mặt Ongsa. "Em không sao đâu. Chị ở đây, chị sẽ luôn ở bên em."
Đôi mắt Ongsa ngấn nước khi cô nhìn về phía mộ, bức ảnh cười của Sun đón ánh sáng đầu tiên của mặt trời. Cơ thể cô run rẩy khi một tiếng nức nở thoát ra khỏi môi, tiếng khóc tràn đầy sự đau đớn, như trái tim vỡ vụn không thể hàn gắn.
"Cậu ấy đi rồi," Ongsa thì thầm, giọng cô nghẹn lại. "Cậu ấy thật sự đi rồi, Ai-oon."
Ai-oon ôm chặt cô hơn, bao bọc người bạn trong vòng tay như muốn che chở khỏi sự nặng nề của nỗi buồn không thể gánh nổi. "Chị biết, Ongsa. Chị biết. Nhưng em không cô đơn. Chị ở đây. Mãi mãi bên em."
Ongsa chôn mặt vào vai Ai-oon, nước mắt thấm ướt vào vải áo cô. "Em không nói với cậu ấy," cô nấc nghẹn, từng lời đều vỡ vụn. "Em không nói em yêu cậu ấy."
Nước mắt của Ai-oon giờ đây cũng rơi tự do, trái tim chị tan vỡ vì người bạn của mình. Chị ôm Ongsa thật chặt, giọng chị vững vàng dù trong lòng đau đớn. "Em ấy biết, Ongsa. Em ấy biết. Sun yêu em rất nhiều, và chị chắc chắn rằng em ấy cũng biết em yêu em ấy nhiều như thế nào."
Ongsa bám chặt lấy Ai-oon như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào đó, nỗi đau tột cùng trào ra trong buổi sáng tĩnh lặng. Nghĩa trang yên ắng, không khí nặng nề bởi những âm vang của sự mất mát, và hai người bạn ngồi đó, gắn kết bởi nỗi buồn và tình yêu.
Khi mặt trời lên cao hơn, ánh sáng vàng của nó lan tỏa khắp thế giới, Ai-oon giúp Ongsa đứng dậy, nâng đỡ cô khi họ rời khỏi mộ. Ongsa nhìn lại lần cuối, đôi mắt ngừng lại ở bức ảnh của Sun, trái tim lặng lẽ thì thầm những lời mà cô ước mình đã nói ra: Mình yêu cậu, Sun. Mãi mãi yêu cậu.
Và khi họ rời khỏi nghĩa trang, Ai-oon tự hứa với lòng rằng chị sẽ luôn bên cạnh Ongsa, dù mất bao lâu để bạn mình có thể hồi phục. Hôm nay và mãi mãi, sẽ là một ngày khó khăn cho Ongsa—nhưng cô sẽ không phải đối mặt với điều đó một mình.
____
Nhiều năm trôi qua, nhưng đối với Ongsa, thời gian đã dừng lại kể từ ngày Sun rời khỏi thế giới của cô. Cô đã trở thành một cái bóng của chính mình, mang nặng nỗi mất mát như một cơn đau thường trực trong lồng ngực. Những ngày tháng của cô quay quanh việc thăm mộ Sun, một nghi thức đã trở thành mạch sống của cô. Mỗi lần thăm mộ là một cuộc trò chuyện mà cô không thể thực hiện khi Sun còn sống.
Bia mộ của Sun được trang trí bằng những bông hoa mà Ongsa mang đến mỗi ngày—hoa loa kèn trắng, loài hoa yêu thích của Sun. Cô quỳ xuống, thì thầm với bức ảnh nụ cười rạng rỡ của Sun. "Cậu không thể tin được những gì mình đã thấy hôm nay đâu," Ongsa thì thầm, ngón tay chạm vào viên đá lạnh. "Nhưng không có cậu, mọi thứ đều không có nghĩa lý gì."
Ongsa đã ngừng dùng tên thật của mình sau cái chết của Sun. Nó trở nên quá gắn liền với cuộc sống mà họ đã chia sẻ, với những ký ức cô không thể chịu nổi khi làm tổn thương. Cô bắt đầu gọi mình là Wan—một tên đệm mà trước đây cô hiếm khi sử dụng. Đối với Ongsa, đó là cách cô chôn vùi phần bản thân từng hoàn thiện bên Sun.
"Em không còn là Ongsa nữa," cô đã nói với Ai-oon vào một buổi tối khi Ai-oon do dự gọi cô bằng tên đầy đủ. "Ongsa là của Sun. Tên đó không còn ý nghĩa gì nếu không có cậu ấy."
Ai-oon gật đầu, trái tim chị lại đau thêm một chút vì bạn mình, nhưng chị tôn trọng quyết định của Ongsa. Ai-oon và vợ cô, May, đã đón nhận Wan sau cái chết của Sun, trở thành gia đình của chị theo mọi nghĩa. Họ đã tiếp quản việc điều hành cửa hàng bán buôn mà Sun sở hữu, đảm bảo nó phát triển trong khi cho Wan không gian để đau buồn.
May đã từng trấn an Ai-oon, "Mình không quan tâm nếu chúng ta không có con riêng. Ongsa là của chúng ta. Dù em ấy mang nỗi đau gì, chúng ta sẽ cùng gánh vác."
Ai-oon đã từng lo lắng rằng quyết định ưu tiên Wan có thể đã lấy đi một phần gì đó từ May, có thể vợ cô ấy đã mong muốn có một gia đình riêng. Nhưng quyết tâm của May không lay chuyển.
"Không biết trong kiếp trước mình đã làm gì tốt mà lại xứng đáng có được em," Ai-oon thường nói với May, hôn lên trán cô.
"Em yêu bạn," May sẽ đáp lại với nụ cười. "Và giờ đây, chúng ta yêu em ấy. Đó mới là điều quan trọng."
Dù tình yêu và sự chăm sóc của Ai-oon và May đã dành cho Wan, nhưng cô vẫn cứ lạc lối, trái tim cô vẫn gắn chặt với quá khứ. Căn nhà yên tĩnh, gần như ngột ngạt, nhưng Wan dường như thích điều đó. Ai-oon và May cố gắng làm cho ngôi nhà ấm áp và chào đón, nhưng Wan không bao giờ thực sự hòa mình vào niềm vui của họ. Cô sẽ ăn tối cùng họ, gật đầu lịch sự khi tham gia vào các cuộc trò chuyện của họ, rồi lại rút lui vào phòng như thể sợ phải để bản thân cảm nhận thêm bất kỳ điều gì.
Rồi có Maewnam, cô bé trong khu phố, người thường lẻn vào bếp của họ vào khuya để lấy một cốc mì. Ai-oon không ngại những trò nghịch ngợm của cô bé, nhưng chị lo rằng năng lượng vui vẻ và hỗn loạn của Maewnam sẽ quá sức đối với trạng thái mỏng manh của Wan.
Một buổi tối, khi Ongsa trở về từ nghĩa trang, bước đi của cô chậm chạp và đôi mắt đầy mệt mỏi, cô dừng lại ở cửa. Tiếng cười nhẹ nhàng từ bếp làm cô dừng lại. Maewnam đang ở đó, trò chuyện rôm rả với May trong khi vừa húp mì.
Ai-oon bắt gặp ánh mắt của Wan và mỉm cười nhẹ. "Em đến đúng lúc để xem buổi biểu diễn của Maewnam rồi đấy," chị nói nhẹ nhàng, cố gắng khiến bạn mình cười.
Môi Wan chỉ khẽ nhúc nhích. Cô để túi xuống và ngồi vào bàn, ánh mắt xa xăm mặc dù Maewnam đã ngồi xuống bên cạnh cô.
"Wan, chị phải thử hương vị này đi! Nó là ngon nhất!" Maewnam kêu lên, đưa cho cô một cốc mì.
Wan nhìn cô bé, vẻ mặt không thể đoán trước. Sau một khoảng lặng dài, cô lắc đầu. "Tối nay không được," cô nói nhẹ, giọng như một tiếng thì thầm.
Căn phòng trở nên im lặng, nỗi buồn của Wan lan tỏa trong không khí. Maewnam nhìn Ai-oon, bối rối, nhưng Ai-oon chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Wan.
Tối hôm đó, khi ngôi nhà rơi vào im lặng, Ai-oon tìm thấy Wan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn vào bóng tối.
"Cô bé đang cố gắng đấy," Ai-oon nói dịu dàng, ngồi bên cạnh cô. "Maewnam rất ngưỡng mộ em. Cô bé chỉ muốn mang một chút ánh sáng vào cuộc sống của emthôi."
Ongsa thở dài, vai cô rũ xuống. "Em biết," cô thì thầm. "Nhưng em không thể thay thế Sun. Em không muốn. Cậu ấy là ánh sáng duy nhất mà mình cần."
Ai-oon gật đầu, trái tim đau nhói vì người bạn của mình. "Chị biết em sẽ không bao giờ thay thế được em ấy, Wan. Nhưng có thể em sẽ tạo ra một chỗ trống cho điều gì đó khác. Không phải để thay thế Sun, mà là để tôn vinh tình yêu mà em ấy đã dành cho em bằng cách để bản thân mình sống."
Ongsa không đáp lời, ánh mắt cô dừng lại trên những vì sao. Sâu thẳm trong lòng, cô biết Ai-oon nói đúng, nhưng suy nghĩ về việc tiến về phía trước khiến cô cảm thấy như phản bội lại kỷ niệm của Sun. Hiện tại, cô chỉ có thể tiếp tục, từng bước một, mang theo tình yêu dành cho Sun như một gánh nặng và một phước lành.
Và khi đêm kéo dài, Ongsa vẫn đứng bên cửa sổ, thì thầm với các vì sao, hy vọng rằng dù ở đâu đó, Sun có thể nghe thấy cô.
Maewnam luôn cố gắng tìm những khoảnh khắc để kết nối với Wan. Em sẽ lẩn khuất trong bếp vào lúc khuya, hy vọng Wan sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện, hoặc ngồi bên cạnh em trong bữa tối, hỏi những câu chuyện về ngày hôm nay. Nhưng dù Maewnam có cố gắng thế nào, Wan vẫn giữ khoảng cách—lịch sự, nhưng không thể tiếp cận cảm xúc, những bức tường của cô không thể xuyên thủng.
Chẳng lâu sau, Maewnam bắt đầu nhận thấy những lần nhắc đến một người tên là Sun. Ai-oon và May thỉnh thoảng nói chuyện khẽ khàng về Sun, khuôn mặt họ pha chút buồn bã. Maewnam, tuy tò mò nhưng vẫn do dự, bắt đầu hiểu rằng Sun chắc hẳn là một người quan trọng với Wan—một phần trong quá khứ của cô vẫn còn ám ảnh.
Một buổi tối, sau một lần nữa thất bại trong việc kéo Wan vào cuộc trò chuyện, Maewnam không thể kìm chế được sự thất vọng của mình. Em thấy Wan đang ngồi bên cửa sổ, nhìn vào đêm tối như thường lệ. Maewnam tiến lại gần, giọng em run rẩy vì tức giận và đau lòng.
"Tại sao chị lại như vậy với em, Wan?" Maewnam hỏi, hai tay siết chặt bên người. "Tại sao chị không thể cho em một cơ hội? Em không đủ tốt sao? Em hứa sẽ làm chị hạnh phúc—chỉ cần cho em một cơ hội thôi."
Wan không đáp ngay lập tức, ánh mắt cô vẫn dõi theo những vì sao ngoài kia. Im lặng của cô chỉ làm Maewnam càng thêm bực bội.
"Nói gì đi chứ!" Maewnam yêu cầu, giọng em vỡ vụn. "Chị lúc nào cũng như vậy—lạnh lùng, xa cách. Chị đang tiếc thương ai vậy? Tại sao chị cứ mãi sống trong quá khứ? Dù 'Sun' là ai, cô ấy đã đi rồi, Wan. Chị không thể cứ sống như thế này mãi mãi được!"
Những lời nói như một cú đánh vào Ongsa, làm cô bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Đầu cô quay lại, ánh mắt bùng cháy giận dữ.
"Đừngcos mà nói về Sun như thế!" Giọng Wan sắc lạnh, lớn hơn nhiều so với những năm qua. "Em chẳng biết gì về cậu ấy, về những gì cậu ấy đã có ý nghĩa với tôi. Sao dám nói như thể em hiểu nỗi đau của tôi?"
Maewnam rùng mình, nước mắt trào lên trong mắt em. Em không định vượt qua giới hạn, nhưng em bị tổn thương và tuyệt vọng để Wan thấy được mình.
"Chỉ là..." Giọng Maewnam nghẹn lại khi một giọt nước mắt lăn dài trên má. "Chỉ là em muốn chị để ý đến em. Quan tâm đến em như chị đã quan tâm đến cô ấy. Nhưng giờ em hiểu rồi. Em sẽ chẳng bao giờ đủ với chị, phải không?"
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự giận dữ của Wan dịu lại khi cô nhìn thấy Maewnam đang run rẩy, khuôn mặt lấm lem nước mắt. Có điều gì đó trong ánh mắt Maewnam—một sự ngây thơ, một sự dễ tổn thương—khiến cô nhớ đến Sun. Cảm giác này như một lưỡi dao đâm vào trái tim cô, xoáy đau đớn.
Trước khi Maewnam quay đi, em hỏi một câu cuối cùng, giọng nói của em gần như thì thầm. "Nói cho em biết, Wan... liệu chị có thể yêu em không? Dù chỉ một chút thôi?"
Wan cứng người, tâm trí cô quay cuồng. Cô muốn đáp lại, muốn nói gì đó để xoa dịu nỗi đau của Maewnam, nhưng lời không thể thốt ra. Tất cả những gì cô cảm nhận được là gánh nặng ngột ngạt của tội lỗi và nỗi buồn.
Maewnam không đợi câu trả lời. Em lau nước mắt và bước đi, để lại Wan một mình với âm vang của câu hỏi.
Tối đó, Wan ngồi bên cửa sổ, nhìn vào bóng tối. Lời nói của Maewnam vẫn ám ảnh cô, và lần đầu tiên trong nhiều năm, cô tự hỏi liệu việc giữ chặt Sun quá mức có phải là điều ngăn cản cô sống.
Nhưng dù cô có cố gắng thế nào để buông bỏ, ký ức về Sun vẫn là một phần của cô—một tình yêu sâu sắc đến mức tưởng như vĩnh cửu. Khi Wan ngồi đó, cô thì thầm vào sự im lặng, hy vọng rằng Maewnam có thể nghe thấy cô.
"Xin lỗi," cô lẩm bẩm. "Nhưng trái tim chị vẫn thuộc về cậu ấy. Chị không biết liệu có thể yêu ai khác được không."
Và với lời đó, Wan vẫn ngồi bên cửa sổ cho đến khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló dạng, trái tim cô nặng trĩu với cả nỗi buồn và gánh nặng từ lời nói của Maewnam.
_____
Sáng hôm sau, Ongsa ngồi gần mộ của Sun, đầu gối co lại sát ngực, những ngón tay cô lướt nhẹ trên mép bia mộ. Những bông hoa loa kèn cô mang đến mỗi ngày đã bắt đầu héo, cánh hoa cong lại dưới không khí lạnh giá của mùa đông. Cô cất lời khẽ khàng, giọng nói run rẩy.
"Sun, có một cô gái..." Ongsa bắt đầu, ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh với nụ cười rạng rỡ của Sun. "Cô ấy tên là Maewnam. Cô ấy... khác biệt. Cô ấy ồn ào và cứng đầu, và cô ấy chẳng biết khi nào thì nên dừng lại. Nhưng có điều gì đó ở cô ấy, Sun. Có cái gì đó khiến mình sợ. Cô ấy làm mình cảm thấy... sống lại, và mình không biết phải đối phó với điều đó như thế nào. Mình không muốn quên cậu."
Giọng cô nghẹn lại, và cô lau đi những giọt nước mắt, trái tim lại đau nhói với nỗi buồn quen thuộc.
Khi Ongsa ngồi đó, lạc trong suy nghĩ, Ai-oon đến gần, tay cầm một bó hoa tươi nhỏ. Chị do dự một chút rồi khẽ gọi: "Wan."
Ongsa quay lại, mỉm cười nhạt nhòa, nụ cười không đến được đôi mắt. Ai-oon hiểu ý và ngồi xuống bên cạnh cô.
Một lúc lâu, cả hai ngồi im lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió. Cuối cùng, Ai-oon lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
"Chih biết chuyện gì đã xảy ra với Maewnam hôm qua," cô bắt đầu. "Chị thấy em ấy bị tổn thương. Và chị biết em không cố ý làm tổn thương em ấy, Wan. Nhưng em ấy không biết tất cả những gì em đã trải qua. Em ấy không hiểu Sun có ý nghĩa thế nào với em."
Vai Ongsa căng cứng lại, và Ai-oon đặt một tay an ủi lên cánh tay cô. "Nhưng Wan, Maewnam quan tâm đến em. Em ấy thích em—nhiều hơn em nghĩ. Chị không nói em phải yêu em ấy hay nghĩ đến chuyện đó ngay bây giờ. Nhưng ít nhất... cho em ấy một cơ hội làm bạn. Em ấy đang cố gắng, và em ấy xứng đáng có một cơ hội. Em cũng xứng đáng có một cơ hội."
Ongsa lắng nghe, lời của Ai-oon thấm vào trái tim cô như những hạt giống được gieo vào đất đá. Một cơ hội. Ý tưởng đó khiến cô sợ hãi. Liệu việc mở lòng với ai đó có nghĩa là sẽ mất họ lần nữa?
"Em không biết có thể làm được không," Ongsa thì thầm. "Nếu em để cô ấy vào và nó lại đau đớn như trước thì sao? Nếu em mất cô ấy nữa thì sao?"
Ai-oon thở dài, ánh mắt dịu dàng hơn. "Đó là rủi ro của việc sống, Wan. Nhưng em không thể cứ mãi đóng cửa với thế giới. Sun không muốn điều đó với em. Em ấy muốn em sống, tìm thấy hạnh phúc, dù điều đó có khiến em sợ hãi."
Ongsa im lặng, tâm trí quay cuồng. Cô không biết liệu mình có đủ sức để mở lòng một lần nữa, nhưng những lời của Ai-oon cứ văng vẳng trong tâm trí cô, và sự thật trong đó không thể phủ nhận.
Tối hôm đó, Ongsa nhận thấy có gì đó khác biệt. Maewnam không xuất hiện ở cửa hàng, không chỉ tối nay mà cả tuần qua. Thật kỳ lạ—Maewnam chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm phiền cô hay lén vào bếp ăn mì đêm khuya.
Ongsa cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó, nhưng nó cứ quấy rầy cô. Những ngày trôi qua, sự im lặng mà Maewnam để lại ngày càng trở nên lớn dần. Cô nhận ra mình thường xuyên nhìn đồng hồ lúc 11 giờ đêm, mong chờ tiếng bước chân của Maewnam hay giọng nói vui vẻ của em. Nhưng ngôi nhà vẫn tĩnh lặng.
Cuối cùng, Ongsa không thể chịu đựng được nữa. Một buổi tối, khi cô đứng trong bếp cùng Ai-oon, cô do dự một chút rồi hỏi: "Chị... có biết Maewnam có thể ở đâu không?"
Ai-oon nhướng mày, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. "Sao vậy? Em lo cho em ấy à?"
Ongsa quay mặt đi, đôi má cô hơi ửng hồng. "Em chỉ... không muốn em ấy nghĩ là em ghét em ấy. Chỉ vậy thôi."
May, người đang lắng nghe từ cửa, trao nhau một cái nhìn hiểu ý với Ai-oon. "Đó là dấu hiệu tốt," May nói khẽ, khẽ thúc nhẹ vợ mình. "Chắc chắn có điều gì đó tốt đẹp sắp xảy ra."
Ai-oon gật đầu, trái tim chị ấm lên với một chút hy vọng cẩn trọng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, dường như Ongsa đã sẵn sàng bước những bước đầu tiên trên con đường chữa lành.
Và khi Ongsa đứng đó, tay xoay xoay vạt áo, cô nhận ra mình nhớ Maewnam hơn là cô đã tưởng. Không chỉ là sự tội lỗi—mà là một điều gì đó sâu xa hơn. Một điều gì đó mà cô chưa sẵn sàng gọi tên.
Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô đã sẵn sàng để khám phá nó.
____
Maewnam cẩn thận đỗ xe đạp gần cửa hàng sách nhỏ mà em thường đến. Ánh nắng chiều phủ lên đường phố những sắc vàng ấm áp, và em vô thức điều chỉnh lại chiếc túi của mình. Nhưng rồi, một cảm giác lạ lùng dâng lên—như thể có ai đó đang nhìn em. Em quay lại, và trái tim gần như ngừng đập.
Ở đó, đứng cách em vài bước, là Wan. Cô ấy trông khác hôm nay—lo lắng, gần như mong manh, như thể đã phải vật lộn với một quyết định suốt cả ngày. Trong tay Wan là một bông hoa hướng dương rực rỡ, những cánh hoa vàng óng ánh trong ánh sáng, và một cốc mì quen thuộc.
"Khun Wan?" Giọng Maewnam dè dặt, pha trộn giữa sự ngạc nhiên và tò mò. "Chị ở đây làm gì vậy?"
Wan lúng túng chuyển động, ánh mắt cô nhìn xuống đất. Cô siết chặt bông hoa hướng dương, ngón tay hơi run rẩy. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để lên tiếng, giọng nói thấp thoảng như thì thầm.
"Maewnam," cô bắt đầu, từng lời nói chậm rãi và dứt khoát. "Chị... chị xin lỗi. Vì tất cả mọi thứ." Cô dừng lại, hít một hơi sâu. "Chúng ta... chúng ta có thể làm bạn không?"
Maewnam mắt mở to ngạc nhiên. Em đã mong đợi khoảnh khắc này, một dấu hiệu cho thấy Wan đã sẵn sàng để cho em vào cuộc sống của mình, dù chỉ một chút. Một nụ cười từ từ nở ra trên khuôn mặt em khi em bước lại gần hơn.
"Đương nhiên rồi, Khun Wan," Maewnam đáp lại một cách ấm áp. "Em rất vui vì điều đó."
Wan cuối cùng nhìn lên, ánh mắt gặp gỡ Maewnam lần đầu tiên. Trong mắt cô có một tia nhẹ nhõm, và cô đưa bông hoa hướng dương và cốc mì cho Maewnam. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Wan cảm thấy một gánh nặng nhỏ được gỡ bỏ khỏi trái tim mình.
Trong những tuần tiếp theo, Maewnam và Wan bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ cùng đến các cửa hàng sách, chia sẻ mì đêm khuya, và trò chuyện về tất cả mọi thứ trừ những vết sẹo mà cả hai đều mang. Dần dần, Maewnam đã mang ánh sáng vào cuộc sống của Wan, và mặc dù Wan vẫn còn vật lộn với nỗi buồn, cô nhận thấy mình cười nhiều hơn so với những năm trước.
Ai-oon và May nhận ra sự thay đổi gần như ngay lập tức. Wan không còn đến nghĩa trang mỗi ngày nữa. Nỗi buồn thường trực đã giảm bớt, và lần đầu tiên, dường như Wan thực sự sống lại.
Một buổi chiều, khi Ai-oon và May ngồi cùng nhau tại bàn ăn trong bếp, họ suy nghĩ về sự thay đổi trong cuộc sống của người bạn.
"Maewnam đã làm điều mà chúng ta không thể," May nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ. "Em ấy đã cho Wan một lý do để tiến về phía trước."
Ai-oon gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Mình không nghĩ điều đó là có thể, nhưng nó đang xảy ra. Ongsa đang chữa lành, May. Em ấy cuối cùng đã bắt đầu buông bỏ nỗi đau."
Không ai biết rằng, Ongsa đang đi dọc hành lang và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ. Những lời nói ấy khiến cô dừng lại ngay lập tức, trái tim thắt lại đau đớn trong lồng ngực.
Buông bỏ nỗi đau? Cô nghĩ, tay cô run rẩy nhẹ. Liệu mình... có đang quên Sun không?
Ý nghĩ ấy khiến một cơn sóng tội lỗi trào dâng trong lòng cô. Sun từng là tất cả của cô—mối tình đầu, cũng là nỗi mất mát lớn nhất đời cô. Tiếp tục bước đi cùng Maewnam liệu có phải là cách cô xóa nhòa ký ức về Sun? Ongsa không thể xua đi cảm giác rằng mình đang phản bội người con gái ấy.
Tối hôm đó, Ongsa lại đứng trước mộ của Sun, tay ôm chặt một bó hoa loa kèn. Cô quỳ xuống nền cỏ ẩm, trái tim nặng trĩu những cảm xúc khó gọi tên.
"Sun à, mình xin lỗi," Ongsa thì thầm, giọng nói vỡ òa. "Mình không cố ý xa cậu lâu như vậy. Chỉ là... mình không muốn cậu nghĩ rằng mình đang quên cậu. Vì mình sẽ không bao giờ quên cậu."
Nước mắt lăn dài trên má cô khi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào những ký tự khắc tên Sun trên bia mộ.
"Nhưng mình không biết phải làm sao nữa," Ongsa tiếp tục, giọng cô run rẩy. "Maewnam... cô ấy làm mình cảm nhận được những điều mình tưởng đã mất từ lâu. Cô ấy tốt bụng, kiên nhẫn, và luôn quan tâm đến mình. Nhưng mình sợ lắm, Sun ơi. Sợ rằng yêu cô ấy nghĩa là mình lại đánh mất cậu thêm một lần nữa."
Gió khẽ lướt qua những tán cây, như mang theo hơi ấm của Sun đến với cô. Ongsa ở đó hàng giờ, trút hết lòng mình với ký ức về người con gái cô vẫn yêu.
Khi rời đi, bó hoa loa kèn nằm yên lặng bên bia mộ, như một lời hứa rằng ký ức về Sun sẽ mãi còn lại trong cô.
Maewnam lao vào cửa hàng, khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp. Em nhìn quanh, ánh mắt đảo qua Ai-oon và May, những người đang sắp xếp kệ hàng sau quầy.
"Khun Ai-oon! Khun May!" Maewnam gọi, giọng đầy hoảng loạn. "Mọi người có thấy Wan không? Chúng em đã hẹn đi chơi, nhưng điện thoại chị ấy tắt, em tìm khắp nơi mà không thấy đâu!"
Ai-oon khựng lại, bàn tay đang làm việc cũng dừng lại khi một cảm giác bất an trào lên trong lòng. Chị liếc nhìn May, người cũng mang vẻ mặt lo lắng chẳng kém.
"Em ấy không nói gì về việc đi đâu cả," May lên tiếng, sự lo lắng lộ rõ trong giọng nói.
Maewnam cắn môi, đầu óc chạy qua hàng loạt khả năng. "Em đã tìm phòng chị ấy, công viên, thậm chí cả hiệu sách. Chị ấy không trả lời bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của em. Nhỡ chị ấy gặp chuyện gì thì sao?"
Ngực Ai-oon thắt lại. Chị nghĩ đến một nơi chưa tìm—nơi mà chị hy vọng Wan chưa quay lại.
"May, ở lại đây với Maewnam," Ai-oon nói, giọng hơi run. "Mình sẽ đi tìm em ấy."
"Không," Maewnam ngắt lời, ánh mắt kiên định lóe lên. "Nếu chị nghĩ biết chị ấy ở đâu, em sẽ đi cùng."
Ai-oon do dự, biết rằng sự thật sẽ không thể che giấu nếu Maewnam đi cùng. Nhưng sự quyết tâm của Maewnam không để chị có cơ hội phản đối.
Họ đến nghĩa trang khi mặt trời vừa lặn, bóng dài của những bia mộ phủ kín không gian tĩnh lặng. Tim Ai-oon như thắt lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nằm trên nền cỏ, cơ thể co lại giữa cái lạnh của cỏ ướt.
"Em ấy kia rồi," Ai-oon nói khẽ, bước nhanh về phía trước.
Maewnam theo sát, mắt mở to khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Wan—không, Ongsa—đang ngủ thiếp đi, đôi má hằn những vệt nước mắt đã khô. Tay cô đặt gần bia mộ, như đang cố với lấy một thứ gì đó, hoặc một ai đó.
Ai-oon quỳ xuống bên cạnh bạn mình, nhẹ nhàng lay vai cô. "Ongsa," cô thì thầm. "Dậy nào, về nhà thôi."
Wan khẽ động đậy, đôi mắt từ từ mở ra. Trong một khoảnh khắc, cô có vẻ mơ hồ, nhưng ánh mắt nhanh chóng bắt gặp Ai-oon và Maewnam. Cô ngồi dậy chậm rãi, đưa tay lên lau mặt, và một làn nước mắt mới lại chực trào.
"Sao mọi người lại ở đây?" cô thì thào, giọng nói khản đặc.
"Bọn chị lo cho em," Ai-oon nói nhẹ nhàng. "Em không thể cứ tiếp tục tự dằn vặt mình như thế này, Ongsa."
Sự chú ý của Maewnam chuyển đến tấm bia mộ phía sau Wan, và hơi thở em như nghẹn lại trong lồng ngực. Khắc trên bia đá là cái tên em chỉ từng nghe thoáng qua: Sun. Bên dưới tên ấy, một dòng chữ ghi rằng: "Mãi mãi yêu, mãi được nhớ đến."
Sự thật đập vào Maewnam như một cơn sóng dữ. Những câu hỏi chưa có lời đáp, ánh mắt xa xăm của Wan, sự do dự không muốn mở lòng với ai—tất cả đều dẫn về nơi này, về con người này.
Em quỳ xuống bên cạnh Wan, trái tim đau nhói khi nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ của cô. "Wan," Maewnam khẽ nói, giọng em run rẩy. "Cô ấy là ai vậy?"
Đôi môi Wan run lên, như muốn thốt ra điều gì đó, nhưng chẳng lời nào thoát ra được. Thay vào đó, nước mắt cứ thế trào xuống, và cô vùi mặt vào đôi bàn tay run rẩy.
Ai-oon nhẹ đặt một tay lên vai Maewnam. "Không phải lúc này," chị thì thầm. "Chúng ta đưa cô ấy về trước đã."
Tối hôm ấy, Maewnam ngồi trong phòng, hình ảnh ở nghĩa trang cứ lặp đi lặp lại trong đầu em. Sun không chỉ là một người trong quá khứ của Wan—Sun là người mà Wan vẫn luôn mang theo bên mình trong từng khoảnh khắc.
"Liệu mình có thể trở thành điều gì hơn ngoài một ngôi sao lạc trong cuộc đời chị ấy không?" Maewnam tự hỏi, trái tim nặng trĩu những hoài nghi.
Ở phòng bên, Ai-oon và May ngồi bên cạnh Wan, người đang nằm im lặng trên giường. Ánh mắt Ai-oon nhìn chăm chú vào bạn mình, thầm mong Wan một ngày nào đó sẽ đủ mạnh mẽ để buông bỏ quá khứ mà không lãng quên nó—để có thể mở lòng với những điều mới mẻ đang chờ đợi.
Trong nhiều ngày, Ongsa nhốt mình trong phòng, từ chối nói chuyện với bất kỳ ai. Gánh nặng của tất cả mọi thứ—cái chết của Sun, những cảm xúc chưa được giải quyết, và sự bối rối mà Maewnam mang đến—trở nên không thể chịu đựng. Cô nằm trong ánh sáng lờ mờ, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tâm trí cứ tua lại những ký ức đau đớn về Sun và tia hy vọng mong manh mà Maewnam đã đem đến. Mỗi lần nhìn thấy Maewnam, cô như nhìn thấy Sun, vừa an ủi, vừa đau đớn. Cảm giác như Sun vẫn ở bên cô, dõi theo, chờ đợi cô bước tiếp.
Dưới nhà, Ai-oon và May cũng đang phải đối mặt với những nỗi đau thầm lặng của riêng mình. Với sự nhạy cảm của một người luôn quan tâm, May nhìn thấy nỗi đau sâu sắc trong lòng Ongsa, và điều đó khiến chị không chịu nổi khi thấy bạn mình đau khổ đến vậy. Còn Ai-oon chỉ mong Ongsa có thể tìm lại hạnh phúc, nhưng chị hiểu rằng quá trình chữa lành sẽ cần thời gian. Hai người thường tranh cãi đến khuya, lời nói của họ xen lẫn giữa sự thất vọng và tình thương.
Ongsa nghe thấy tiếng họ vọng qua bức tường, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Cô nhắm mắt lại, cố gắng chặn mọi âm thanh, nhưng rồi có một tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng gõ nhẹ, dè dặt, khiến cô nghĩ rằng có lẽ Ai-oon lại đến kiểm tra cô.
"Vào đi," cô gọi, giọng khàn đặc.
Nhưng khi cánh cửa hé mở, người đứng đó không phải Ai-oon—mà là Maewnam. Wan ngồi bật dậy, sững sờ khi thấy Maewnam bước vào, tay cầm một lá thư đang run rẩy. Không nói một lời, Maewnam đưa lá thư cho cô, rồi quay đi thật nhanh, rời khỏi phòng trước khi Wan kịp phản ứng. Wan nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu, sau đó cúi xuống nhìn lá thư trên tay.
Tay cô run lên khi mở tờ giấy ra. Nét chữ trên trang giấy quen thuộc—quá quen thuộc. Nó gần như giống hệt nét chữ mà Sun từng viết. Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng Ongsa khi cô so sánh với cuốn nhật ký Sun để lại. Không thể nào... Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua từng dòng chữ, sự thật trở nên không thể chối cãi.
Đó là thư từ Sun.
____
Gửi Maewnam,
Có thể em không biết chị, nhưng chị biết em. Chị đã nhìn thấy em một lần, khi chị và Ongsa cùng nhau sắp xếp cửa hàng này. Lúc đó, chị có thể cảm nhận được rằng em dành cho cậu ấy một điều gì đó, dù chị không rõ tình cảm ấy sâu sắc đến mức nào. Nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy, chị biết rằng có điều gì đó rất quan trọng gắn liền với sự xuất hiện của em.
Bây giờ, chị đang đếm những hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Chị biết em vẫn quan tâm đến Ongsa, và có thể em còn chưa biết tên cậu ấy. Nhưng nếu em từng cảm nhận điều gì đặc biệt dành cho cậu ấy, xin em, hãy đến bên cậu ấy ngay lúc này.
Chị xin lỗi vì những gì chị để lại phía sau. Nhưng chị biết Ongsa sẽ vỡ vụn thành hàng triệu mảnh khi chị ra đi. Làm ơn, hãy chăm sóc cậu ấy thay chị. Hãy yêu cậu ấy như cách chị đã yêu cậu ấy. Đó là tất cả những gì chị mong ước—rằng cậu ấy sẽ được yêu thương xứng đáng với những gì cậu ấy xứng đáng.
Hy vọng em hiểu.
Từ Sun.
____
Lá thư rơi khỏi tay Ongsa, nằm im lìm trên sàn nhà, nhưng từng câu chữ của Sun như khắc sâu vào trái tim cô. Sun đã biết. Sun luôn biết rằng Maewnam có tình cảm với cô, nhưng chưa một lần Sun thể hiện sự ghen tuông hay oán trách. Thay vào đó, Sun đã gửi Maewnam đến bên Ongsa, để chăm sóc cô, để giúp cô vượt qua nỗi đau khi Sun không còn nữa.
Ngực Ongsa thắt lại, những cảm xúc ùa về như một cơn sóng dữ dội. Sun yêu cô, yêu cô thực sự, và giờ Sun đã ra đi. Nỗi đau mất mát muốn nhấn chìm cô, nhưng sâu trong đó lại dâng lên một cảm giác khác—một sự thôi thúc, một khát khao được thực hiện di nguyện của Sun, được mở lòng đón nhận tình cảm mà cô đã luôn chối từ. Để Maewnam bước vào trái tim cô.
Với quyết tâm mới, Ongsa lao nhanh xuống cầu thang. Ai-oon và May nhìn vẻ kiên định trong mắt cô liền hỏi ngay: "Em đi đâu vậy?"
"Em đi tìm Maewnam," Ongsa nói dứt khoát. "Em sẽ cho em ấy cơ hội mà em ấy xứng đáng có được."
Không chần chừ, Ongsa chạy băng qua những con phố, trái tim đập mạnh, từng dòng chữ trong lá thư của Sun vẫn rực cháy trong tâm trí cô. Cô biết Maewnam ở đâu—tại hiệu sách, nơi mà họ đã gặp nhau không biết bao lần trước đây.
Khi đến nơi, cô thấy Maewnam ngồi lặng lẽ trong góc, gương mặt vùi vào đôi bàn tay, tiếng nức nở khe khẽ vang lên. Trái tim Ongsa như quặn thắt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Không chút do dự, Ongsa chạy đến bên cô, hơi thở dồn dập. Khi đến nơi, cô không nói gì. Cô chỉ ôm Maewnam thật chặt, như thể đây là khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi từ rất lâu.
"Chị yêu em, Maewnam," Ongsa thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng chất chứa biết bao cảm xúc. "Chị yêu em. Chị đã sẵn sàng cho chúng ta. Chị không thể tiếp tục chạy trốn nữa. Chị không thể tiếp tục giả vờ rằng Sun là người duy nhất quan trọng. Em quan trọng. Và chị cũng sẵn sàng yêu em."
Maewnam ôm lấy cô, thân người run lên vì xúc động. Nước mắt tuôn rơi trên gương mặt cả hai khi họ siết chặt nhau, cảm nhận ý nghĩa sâu sắc của khoảnh khắc này. Họ đã tìm lại được nhau, qua đau thương, qua mất mát, qua những mơ hồ.
Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, Ongsa cảm thấy một tia hy vọng. Con đường phía trước còn mờ mịt, nhưng cô biết một điều—cô không còn đơn độc nữa. Maewnam ở đây, và cô đã sẵn sàng để xây dựng một điều gì đó mới mẻ, đẹp đẽ.
Họ cùng khóc, để mọi cảm xúc tuôn trào, hiểu rằng đây là sự khởi đầu cho một mối tình đã chờ đợi quá lâu để được nở hoa.
Từ xa, Ai-oon và May đứng lặng lẽ, chứng kiến khoảnh khắc dịu dàng giữa Ongsa và Maewnam. Mặt trời, đang lặn dần, nhuộm khung cảnh trong ánh sáng vàng nhạt. Như thể vũ trụ cũng đang tán thành, ôm trọn khởi đầu mới mẻ này trong sự bao dung và ấm áp.
Ai-oon, lòng ngập tràn những cảm xúc vừa ngọt ngào vừa cay đắng, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Những đám mây khẽ tách ra, để lại khoảng trống cho những tia nắng cuối ngày chiếu xuống. Trong khoảnh khắc ấy, dường như Sun đang dõi theo họ, với nụ cười dịu dàng của nàng.
Đứng bên cạnh, May khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như cơn gió thoảng qua, "Sun sẽ rất hạnh phúc nếu em ấy biết... Ongsa cuối cùng cũng tìm thấy bình yên."
Ai-oon gật đầu, đôi mắt rưng rưng nước, nhưng trên khuôn mặt là vẻ bình an hiếm thấy. "Ừ... Sun luôn mong Wan được hạnh phúc, luôn mong em ấy có thể bước tiếp. Và bây giờ, Wan đã có cơ hội để làm điều đó, cùng Maewnam."
Hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, để sự yên bình của khoảnh khắc tràn ngập tâm hồn họ. Thật khó để buông bỏ hoàn toàn Sun, để chấp nhận rằng cô ấy đã không còn, nhưng nhìn Ongsa ôm lấy chương mới trong cuộc đời mình đã đem lại cho họ một hy vọng nhẹ nhàng. Tình yêu của Sun sẽ mãi mãi ở bên Ongsa, như một phần ký ức, nhưng giờ đây, đã có chỗ cho những điều mới mẻ—những điều có thể chữa lành những vết thương trong quá khứ.
Ai-oon nhẹ nhàng nắm lấy tay May, cả hai đứng lặng yên thêm một lúc nữa, dõi theo bóng hình Wan và Maewnam đang ôm chặt nhau, một tương lai tươi sáng đang dần nở rộ trước họ. Mặt trời hạ thấp hơn trên bầu trời, những cái bóng trải dài, nhưng bầu không khí lại mang một sự chắc chắn dịu dàng—mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Tình yêu của Sun đã dẫn lối Ongsa đến khoảnh khắc này, và giờ là lúc cô tự mình bước tiếp, cùng Maewnam sánh bước bên cạnh.
"Sun, cảm ơn em," Ai-oon khẽ thì thầm, nụ cười nhỏ nhưng tràn đầy thấu hiểu nở trên môi chị. "Ongsa sẽ ổn thôi."
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro