23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (8).
Ánh sang ban ngày.
____
"Chào buổi sáng, Ongsa. Mọi thứ ổn chứ? Tối qua tớ đợi cậu đến khi ngủ quên mất. Làm ơn nhắn lại cho tớ, giờ tớ lo lắm rồi."
Sau khi gửi tin nhắn, Sun bước ra khỏi giường, tâm trí rối bời. Sự im lặng từ Ongsa khiến em bồn chồn, và cô không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn.
Khi đang đi qua đi lại trong phòng, mẹ em nhẹ nhàng gõ cửa. "Sun, bữa sáng sẵn sàng rồi. Ăn đi rồi hãy đến văn phòng nhé," mẹ em nói dịu dàng, giọng nói ấm áp hoàn toàn trái ngược với sự lo lắng của em.
Sun hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân. Em mở cửa và nở một nụ cười gượng gạo. "Cảm ơn mẹ. Con ra ngay đây."
Em bước vào bếp, nhưng tâm trí vẫn hướng về Ongsa. Mẹ em đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị đĩa và rót cà phê, dường như không nhận ra sự bận lòng của con gái.
Sun cố gắng tập trung vào bữa sáng trước mặt, nhưng suy nghĩ của em cứ trôi dạt về Ongsa. Em hy vọng đó chỉ là một cuộc gọi lỡ hoặc điện thoại bị để chế độ im lặng, nhưng cảm giác bất an trong lòng không ngừng quấy rầy.
Bố em, nhận thấy sự lơ đãng của Sun, đặt cốc cà phê xuống và nhìn em đầy quan tâm.
"Sun, có chuyện gì không ổn sao?" ông hỏi nhẹ nhàng.
Sun thở dài nặng nề, sự lo lắng hiện rõ. "Con thật sự lo cho Ongsa. Cậu ấy không trả lời cuộc gọi hay tin nhắn của con. Tối qua con đợi cậu ấy đến khi ngủ quên, và sáng nay con vẫn chưa nghe được gì từ cậu ấy."
Bố mẹ em nhìn nhau, ánh mắt họ pha lẫn giữa sự cảm thông và trấn an. Mẹ em đặt tay lên cánh tay Sun, như muốn an ủi. "Có thể con bé còn đang ngủ. Con biết mà, công việc mệt mỏi thế nào. Sao con không thử gọi lại sau? Dù gì con cũng sẽ gặp con bé ở văn phòng, đừng quá căng thẳng nhé."
Sun gật đầu, dù sự lo lắng trong lòng em vẫn chưa nguôi. "Vâng, bố mẹ. Con sẽ gọi lại sau. Giờ mình ăn sáng thôi."
Bố mẹ em tiếp tục nói về những chủ đề nhẹ nhàng, cố gắng giữ không khí vui vẻ, trong khi Sun cố ép mình tập trung vào bữa ăn trước mặt. Em biết ơn sự cố gắng của họ để giúp em bớt lo, nhưng cảm giác bất an vẫn đeo bám em suốt bữa ăn.
Ngay khi bữa sáng kết thúc, Sun dự định sẽ gọi cho Ongsa lần nữa để chắc chắn rằng mọi thứ ổn thỏa.
Nhưng chưa kịp ăn xong, họ đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Bố em đứng dậy và ra mở cửa. Khi thấy Ongsa đứng đó, một sự ngạc nhiên đầy vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt ông.
"Ongsa! Một bất ngờ thú vị!" ông vui vẻ nói, bước sang một bên để cô vào nhà.
Sun, đang ngồi ở bàn ăn sáng, ngẩng lên ngạc nhiên. "Ongsa, cậu đây rồi!" Giọng em vừa nhẹ nhõm vừa đầy tò mò.
Ongsa mỉm cười khi bước vào. "Chào buổi sáng, Sun. Tớ xin lỗi vì ghé sớm thế này. Tớ chỉ muốn đón cậu đi làm cùng thôi."
Mẹ Sun, đang bận rộn dọn bữa sáng, ngẩng lên và chào Ongsa bằng một nụ cười thân thiện. "Ôi, Ongsa, thật tuyệt khi gặp con. Chúng ta đang ăn sáng, con cùng ăn với mọi người nhé!"
Ongsa gật đầu đầy biết ơn. "Cảm ơn ạ, con rất vui lòng." Cô ngồi xuống bàn ăn, nhận ra vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt của Sun.
Khi mọi người ngồi vào bàn, bố của Sun nhìn Ongsa với chút quan tâm. "Dạo này thế nào rồi, Ongsa? Lâu rồi gia đình mình chưa có dịp trò chuyện."
Ongsa mỉm cười e dè. "Đã lâu không gặp por và mae." Tim Sun chợt ấm lên khi nghe Ongsa gọi bố mẹ mình thân mật như thế.
Bố của Sun gật đầu, nhận thấy Ongsa có chút thay đổi so với trước. "Sao sáng nay không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của tớ vậy?"
Ongsa bật cười nhẹ, cố che giấu cảm giác khó chịu trước đó. "Tớ xin lỗi. Tớ hơi bận, vì vậy mới ghé qua trực tiếp."
Bố mẹ Sun mỉm cười thân thiện. Bố em tiếp lời: "Ongsa, trông con có chút khác lạ, nhưng không sao cả. Cũng lâu rồi ta mới gặp lại con, thật vui khi con đến thăm."
Ongsa mỉm cười bẽn lẽn, cảm động trước sự đón tiếp nồng nhiệt. "Con cảm ơn por mae đã đón tiếp ạ."
"Con lúc nào cũng được chào đón ở đây," mẹ của Sun nói với nụ cười ân cần.
Sau khi ăn sáng xong, mẹ Sun nhắc nhở. "Hai đứa lên lầu chuẩn bị đi, đừng để trễ giờ làm."
Sun tinh nghịch cười. "Mẹ yên tâm, con không trễ đâu. Sếp con đang ở đây mà."
Mẹ em bật cười. "Con đâu có làm việc cho mẹ. Con là khách quý từ nhà xuất bản cơ mà."
Chưa kịp đùa thêm, bố Sun chen vào. "Hai đứa chắc còn nhiều việc phải làm. Đi chuẩn bị nhanh đi."
Sun và Ongsa đồng ý, cả hai đứng dậy. Sun vòng tay ôm lấy Ongsa trong một cử chỉ ấm áp. "Đi nào, lên lầu chuẩn bị thôi."
Họ nắm tay nhau bước lên cầu thang, Sun dẫn đường đến phòng mình. Khi đến cửa, Sun quay lại nhìn Ongsa với một nụ cười trấn an. "Tớ thật sự vui vì cậu đã đến sáng nay. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tớ."
Ongsa đáp lại bằng một nụ cười, cảm giác nhẹ nhõm ùa về trong lòng. "Tớ nhớ cậu," cô nói khẽ, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi Sun một nụ hôn dịu dàng. Nụ cười của Sun càng tươi hơn, ánh mắt em ánh lên vẻ yêu thương.
Khi họ bước vào phòng của Sun, Ongsa đưa mắt nhìn quanh, nhận ra không gian quen thuộc. Dù thời gian đã trôi qua, căn phòng vẫn gần như không thay đổi. Cảnh tượng ấy khơi gợi trong Ongsa một cảm giác vừa hoài niệm vừa xao xuyến, nhưng cô cố gắng che giấu những cảm xúc ấy.
Sun nhận ra ánh mắt của Ongsa, liền vui vẻ nói: "Cậu chờ ở đây nhé? Tớ đi tắm một chút rồi quay lại ngay." Em lấy khăn từ tủ và nở một nụ cười trấn an với Ongsa.
Ongsa gật đầu, cố giữ vẻ bình thản dù trong lòng đang xáo trộn. "Được rồi. Cậu cứ từ từ."
Khi Sun biến mất trong phòng tắm, Ongsa dành thời gian ngắm nhìn căn phòng kỹ hơn.
Căn phòng như một chiếc hộp ký ức, nơi lưu giữ những kỷ niệm chung của họ. Ongsa không khỏi cảm thấy một nỗi nhớ nhung ngọt ngào lẫn chút đau lòng.
Cô tiến đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, ngắm khu vườn bên dưới. Ánh nắng ban mai phủ lên mọi thứ một sắc vàng ấm áp, và trong giây lát, cô cho phép mình tận hưởng sự yên bình của khung cảnh.
Sun bước ra từ phòng tắm, quấn trên người chiếc khăn bông mềm mại. Mái tóc e, ướt đẫm, buông xuống vai, và một nụ cười tinh nghịch hiện trên môi.
Ongsa, vốn đang chìm trong cảm xúc, ngẩng lên nhìn Sun. Ánh mắt cô dịu lại khi nhìn thấy dáng vẻ cuốn hút của Sun. Không giấu được sự ngưỡng mộ, đôi mắt Ongsa trở nên sâu thẳm, pha lẫn tình yêu và khát khao.
Bước đi chậm rãi và đầy chủ ý, Ongsa tiến về phía Sun, ánh mắt không rời khỏi em. "Cậu đang cố quyến rũ tớ đấy à, Khun Sun?"
"Vậy cậu có đang bị quyến rũ không?"
Sun, bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của Ongsa, không thể không nở nụ cười rạng rỡ, đôi má ửng hồng. "Cậu thật sự quyến rũ đấy," Ongsa khẽ nói, giọng trầm ấm, đầy cảm xúc.
Ongsa đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Sun, trong khi tay kia khẽ lướt trên mép khăn. Sự gần gũi giữa họ làm tăng thêm hơi ấm giữa hai cơ thể. Ongsa thì thầm, môi gần như chạm vào môi Sun. "Cậu luôn khiến tim tớ đập loạn nhịp."
Ánh mắt họ giao nhau, sự mãnh liệt trong cảm xúc làm thời gian như ngừng lại. Tiếng cười khẽ của Sun vang lên, nhẹ nhàng và đầy quyến rũ, khi em nghiêng người áp sát vào cái chạm của Ongsa, cơ thể em tựa nhẹ vào Ongsa. "Tớ mừng vì vẫn có thể khiến cậu cảm thấy như vậy."
Với một cái nắm tay dịu dàng nhưng chắc chắn, Ongsa kéo Sun lại gần hơn, mũi hai người chạm nhẹ vào nhau. "Cậu sẽ luôn làm tớ cảm thấy như vậy," Ongsa khẽ thì thầm, hơi thở của cô hòa quyện với Sun.
Cái chạm nhẹ như lông vũ của đôi môi Ongsa trên môi Sun tạo nên một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy tinh tế. Sự dịu dàng ban đầu nhanh chóng trở nên sâu sắc khi đôi môi họ hòa quyện với nhau trong sự cấp thiết ngày càng lớn. Đó là một điệu nhảy chậm rãi của đam mê và tình cảm, mỗi cái chạm và cử chỉ đều truyền tải những cảm xúc sâu lắng nhất.
Đôi tay Sun theo bản năng đặt lên vai Ongsa, kéo cô lại gần hơn, trong khi những ngón tay của Ongsa luồn vào mái tóc ướt của Sun, giữ chặt sự kết nối của họ. Thế giới bên ngoài dường như biến mất khi nụ hôn của họ trở nên mãnh liệt hơn, tràn ngập nỗi khao khát chung đã âm ỉ từ lâu.
Ongsa nhẹ nhàng dẫn Sun nằm xuống giường, cơ thể họ áp sát nhau khi cả hai cùng an vị. Sự mềm mại của chiếc giường bên dưới dường như càng làm tăng thêm sự thân mật của khoảnh khắc này. Đôi môi Ongsa vẫn chưa rời khỏi Sun, tận hưởng từng cái chạm nhẹ nhàng khi nụ hôn của họ ngày càng sâu sắc hơn.
Đôi tay của Ongsa chậm rãi lướt qua vai Sun, lần theo những đường cong của cô bằng một sự trân trọng đầy ý nghĩa. Mỗi nụ hôn là một sự khám phá đầy cẩn trọng, tràn ngập khát khao và yêu thương. Đôi môi Ongsa lướt nhẹ trên môi Sun với một sự dịu dàng kiên định, truyền tải trọn vẹn cảm xúc của cô.
Sun đáp lại với sự nồng nhiệt tương tự, đôi tay em đặt lên lưng Ongsa, kéo cô lại gần hơn. Nụ hôn ngày càng trở nên mãnh liệt, hơi thở của họ hòa quyện, và nhịp tim của cả hai như đồng điệu. Đó là một khoảnh khắc bị treo lơ lửng trong thời gian, nơi mọi giác quan đều được khơi dậy, và từng cái chạm đều mang một ý nghĩa sâu sắc.
Cuối cùng, Sun khẽ tách ra, đôi môi em lướt nhẹ qua môi Ongsa và thì thầm, "Chúng ta vẫn còn công việc phải làm, Ongsa. Cậu không muốn đi làm sao?"
Ongsa miễn cưỡng ngừng lại, ánh mắt cô vẫn dừng lại trên Sun với sự yêu thương pha lẫn chút tinh nghịch. "Chúng ta có thể đi làm trễ một chút được không? Hiện tại, tớ hơi bận với đôi môi của người yêu mình," cô nói với một nụ cười trêu chọc.
Sun nhìn cô với vẻ nghiêm nghị giả vờ. "Ongsaaaaa..."
"Được rồi, được rồi," Ongsa bật cười và đồng ý. Cô nhẹ nhàng buông Sun ra, ngồi dậy bên cạnh em.
Sau đó, Ongsa đứng dậy và giúp Sun chuẩn bị. Khi cô di chuyển quanh phòng, từng cử chỉ của cô đều nhẹ nhàng và chu đáo. "Cậu chuẩn bị đi nhé," cô nói với một nụ cười tinh nghịch. "Chúng ta không thể để công việc chờ lâu được, đúng không?"
Sun gật đầu, đôi mắt em vẫn ánh lên sự ấm áp từ những khoảnh khắc vừa qua.
____
Buổi sáng, khi Luke bước vào phòng họp, anh được chào đón nồng nhiệt bởi Saphan, Ohm và Alpha.
"Chào buổi sáng, Luke," họ đồng thanh, nụ cười ấm áp hiện trên khuôn mặt.
"Chào buổi sáng! Tôi rất hào hứng khi chính thức được tham gia dự án S-tar từ hôm nay," Luke đáp lại đầy nhiệt huyết, điều chỉnh túi xách rồi ngồi xuống.
Alpha mỉm cười. "Chúng tôi rất vui khi có anh đồng hành. Sun chưa đến, nhưng cô ấy sẽ có mặt sớm thôi."
Luke gật đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng đầy các biểu đồ và kế hoạch dự án. "Tuyệt. Tôi đã nghe rất nhiều về dự án và thực sự muốn bắt tay vào ngay."
Alpha tiếp lời, "Sun sẽ là người hỗ trợ chính cho anh về các khía cạnh kỹ thuật. Không ai hiểu rõ dự án hơn cô ấy đâu."
"Hiểu rồi," Luke đáp. "Vậy tôi nên chờ ở đây, hay đến chỗ làm việc của mình?"
Chưa kịp dứt lời, Saphan đã xen vào, "Thật ra anh sẽ chia sẻ văn phòng với Sun. Bàn làm việc và máy tính của anh đã được chuẩn bị sẵn. Anh có thể chờ cô ấy ở đây hoặc qua văn phòng luôn, tùy anh."
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, và Sun bước vào cùng với Ongsa. Sun rạng rỡ nở nụ cười khi thấy Luke, trong khi Ongsa giữ thái độ điềm tĩnh, chuyên nghiệp hơn.
"Chào anh, rất vui được gặp trực tiếp, khun Luke," Ongsa chào một cách trang trọng.
"Cứ gọi tôi là Luke thôi," anh đáp, ánh mắt liếc sang Sun với một cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Sun đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng pha lẫn sự phấn khích và lo lắng.
Nhận ra sự tương tác đó, ánh mắt của Ongsa thoáng qua chút cứng rắn. "Anh sẽ làm việc chặt chẽ với Sun, chia sẻ cùng một văn phòng. Nếu cần gì thêm, Prim và Alpha sẽ hỗ trợ anh," cô nói với giọng chắc nịch.
"Không sao đâu, tôi rất cảm kích sự hỗ trợ này," Luke nói, cảm nhận được bầu không khí ngầm căng thẳng.
Sun lên tiếng, "Chúng ta qua văn phòng luôn nhé, Luke. Em sẽ giới thiệu để anh làm quen với mọi thứ." Ánh mắt Ongsa hơi nheo lại, nhưng cô không nói gì khi Sun dẫn Luke rời khỏi phòng họp.
Trên hành lang, Luke không nhịn được mà nhận xét, "Ongsa thật sự có uy. Cô ấy hơi đáng sợ đấy."
Sun bật cười. "Cô ấy chỉ nghiêm túc và rất bảo vệ công việc thôi. Anh sẽ quen nhanh thôi mà."
"Cô ấy cũng khá ấn tượng," Luke thêm vào, nhướng mày một cách hàm ý.
Sun quay lại nhìn anh. "Tập trung vào công việc đi, Luke. Hãy giữ mọi thứ thật chuyên nghiệp, được không?"
"Hiểu rồi," anh đáp kèm một tiếng cười. "Nhưng phải thừa nhận, nơi này có không khí làm việc rất tốt."
Họ đến văn phòng chung, nơi hai chiếc bàn làm việc được bố trí đối diện nhau, đầy đủ máy tính và tài liệu dự án. Sun chỉ vào bàn của Luke. "Đây là chỗ làm việc của anh. Nếu cần gì, cứ nói với em."
"Cảm ơn Sun. Chỗ này thật hoàn hảo," Luke nói, đặt túi xách lên bàn.
"Trước khi bắt đầu, để em dẫn anh tham quan một vòng. Anh nên biết rõ mọi thứ, nhất là tuần này em sẽ bận rộn với chiến dịch quảng bá của dự án S-tar," Sun nói.
"Chiến dịch quảng bá?" Luke hỏi khi cả hai bước ra hành lang.
"Đúng vậy, S-tar đang tổ chức một loạt sự kiện, và họ muốn em tham gia. Nó được tổ chức tại trường cũ của em, và em rất hào hứng," Sun giải thích, niềm vui lộ rõ trong giọng nói.
"Em đồng ý à? Nghe như là rất nhiều việc đó," Luke nói, vẻ mặt đầy ấn tượng.
Sun mỉm cười. "Đó là trường cũ của em, và em muốn dự án thành công. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để em đóng góp."
Họ đi qua các phòng ban, Sun lần lượt giới thiệu Luke với những thành viên quan trọng và chỉ ra các khu vực cần thiết như phòng nghỉ, phòng họp, và trung tâm tài nguyên. Luke cảm kích trước sự chu đáo này, cảm thấy thoải mái hơn từng phút.
Sau khi tham quan xong, họ quay lại văn phòng chung. "Đó là tất cả. Cứ thoải mái sắp xếp chỗ làm việc của mình. Nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc cần giúp đỡ, đừng ngại hỏi em," Sun nói.
"Cảm ơn Sun. Anh thực sự mong chờ được làm việc cùng em và cả đội," Luke đáp, chân thành.
Sun gật đầu, cảm giác như một sự đồng điệu vừa hình thành. Dù tuần làm việc sắp tới có bận rộn, em tin rằng họ sẽ đạt được những tiến bộ lớn cùng nhau.
____
Prim bước vào văn phòng của Ongsa, thấy sếp mình đang chăm chú vào chiếc laptop. "Chào buổi sáng lần nữa, Ongsa."
Ongsa ngẩng đầu lên khỏi màn hình, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. "Chào buổi sáng, Prim. Hôm nay có gì trong lịch trình?"
"Hôm nay là lượt của chị đến thăm các đội vận hành ở tầng dưới," Prim nhẹ nhàng nhắc. "Chị có muốn dời lịch không? Trông chị có vẻ mệt."
Ongsa thở dài, xoa sau gáy. "Tối qua chị ngủ không ngon, nhưng không sao. Đi thôi. Cũng lâu rồi chị chưa ghé kho hàng và đội chăm sóc khách hàng."
Prim gật đầu, lo lắng nhưng thấu hiểu. "Được rồi, nếu chị chắc chắn. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ."
Ongsa lưu công việc của mình lại và đứng lên, khẽ vươn vai để xua tan mệt mỏi. Cô theo Prim rời khỏi văn phòng, cùng nhau đi về phía thang máy.
Khi thang máy đi xuống, Prim nhìn Ongsa. "Chị chắc là ổn chứ? Trông chị có gì đó không ổn."
Ongsa nở một nụ cười nhỏ. "Chị chỉ đang gặp vài chuyện cá nhân, nhưng sẽ ổn thôi. Đi thăm các đội cũng là cách tốt để chị tạm quên đi."
Cửa thang máy mở ra, họ bước vào tầng vận hành sôi động. Âm thanh của các cuộc gọi, xe nâng và hoạt động thường nhật lấp đầy không gian. Ongsa hít một hơi sâu, sẵn sàng tương tác với đội ngũ.
Họ ghé thăm kho hàng đầu tiên, nơi Ongsa gật đầu chào nhân viên. "Chào buổi sáng mọi người. Công việc thế nào rồi?"
Đội ngũ đáp lại với sự tôn trọng, dù không quá nhiệt tình như ở những môi trường thân thiện hơn. Ongsa đi qua các dãy kệ, kiểm tra hàng tồn kho và quan sát quy trình làm việc. Cô trò chuyện với quản lý kho, Pong.
"Chào buổi sáng, Pong. Chúng ta có đang đúng lịch trình giao hàng đến các trường học không?" Ongsa hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
Pong gật đầu. "Dạ đúng, nhưng chúng tôi đang gặp một số trục trặc với tuyến đường mới. Chúng tôi đang điều chỉnh, nhưng cần thêm thời gian."
Ongsa ghi chú lại. "Đảm bảo giảm thiểu để không có bất kỳ sự chậm trễ nào. Chúng ta không thể để lỡ hạn chót. Tôi sẽ kiểm tra tiến độ vào cuối tuần."
Sau đó, họ chuyển đến phòng chăm sóc khách hàng. Không khí ở đây căng thẳng, các nhân viên bận rộn xử lý cuộc gọi và phối hợp với nhà xuất bản cùng các đơn vị vận chuyển. Ongsa tiến đến gặp trưởng nhóm, Janeyah.
"Chào buổi sáng, Janeyah. Đội ngũ đang xử lý khối lượng công việc thế nào?" Ongsa hỏi, khuôn mặt nghiêm nghị.
Janeyah trông có vẻ hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ bình tĩnh. "Chúng tôi nhận rất nhiều cuộc gọi từ các nhà xuất bản về đơn hàng gần đây. Có một vài vấn đề về hậu cần, nhưng chúng tôi đang cố gắng giải quyết."
Ongsa gật đầu. "Lập một báo cáo chi tiết về các vấn đề hậu cần và để nó trên bàn tôi trước cuối ngày. Chúng ta cần giải quyết những vấn đề này ngay lập tức."
Janeyah đồng ý, rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết sẽ có hành động được thực hiện. Ongsa dành thêm vài phút quan sát các nhân viên, ghi nhận sự hiệu quả và cách họ xử lý vấn đề.
Khi họ quay trở lại thang máy, Prim nhìn Ongsa với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng. "Chị rất hiệu quả khi làm việc với mọi người, chị biết không?"
Ongsa gật đầu ngắn gọn. "Cảm ơn em, Prim. Họ là trụ cột của hoạt động của chúng ta. Quan trọng là họ cảm thấy được hỗ trợ."
Prim ngập ngừng trước khi tiếp tục. "Chỉ là... chị nhớ chăm sóc bản thân nữa, Ongsa. Chị không thể rót đầy ly từ một chiếc ly rỗng được."
Ongsa thở dài, cảm kích sự quan tâm của Prim. "Chị biết, Prim. Chị sẽ cố gắng nghỉ ngơi tối nay. Cảm ơn em đã quan tâm."
____
Khi một ngày mệt mỏi khác khép lại, Ongsa vẫn chăm chú vào laptop và đống tài liệu chồng chất, không nhận ra đã hơn 7 giờ tối. Cô liếc nhìn ra cửa sổ và kéo rèm lên, hy vọng ánh đèn thành phố bên ngoài có thể làm tâm trí mệt mỏi của mình thêm tỉnh táo. Những ánh đèn lung linh của thành phố rực rỡ lên, chiếu một ánh sáng dịu dàng vào văn phòng của cô. Ongsa thở dài, nhìn xuống thế giới nhộn nhịp bên dưới.
Cô đang miên man suy nghĩ thì bỗng cảm thấy một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo mình từ phía sau. Sự đụng chạm quen thuộc khiến một nụ cười ngay lập tức hiện trên môi cô. "Một ngày bận rộn nữa à, Sun?" cô hỏi, giọng nói trở nên dịu dàng.
"Ừm," Sun khẽ đáp, tựa đầu vào lưng Ongsa, cái ôm chặt chẽ và an ủi.
Ongsa hơi quay người lại nhìn Sun. "Cậu muốn ăn gì tối nay? Để tớ đưa cậu về sớm hơn."
"Tớ không muốn về nhà. Tớ sẽ ở lại với cậu, na ka," Sun đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Ongsa nhíu mày lo lắng, quay người lại đối diện hoàn toàn với Sun. "Tại sao? Có chuyện gì không ổn sao?"
Sun nhẹ gật đầu nhưng không trả lời ngay. Đôi mắt em như tìm kiếm sự trấn an trong ánh mắt của Ongsa.
"Nói cho tớ nghe đi," Ongsa thúc giục, giọng nói đầy lo lắng và quan tâm.
"Tớ không muốn sáng mai thức dậy trong trạng thái lo âu, tự hỏi liệu cậu có gọi hay nhắn tin lại cho tớ không," Sun thú nhận, giọng nói khẽ run lên. "Tớ không muốn cảm thấy như sáng nay nữa. Tớ sẽ ở bên cậu."
Trái tim Ongsa nhói đau khi nghe những lời của Sun. Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Sun, lau đi những giọt nước mắt vừa rơi. "Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy như vậy, Sun. Tớ sẽ làm tốt hơn."
Đôi mắt Sun lại ngập tràn nước mắt, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và yêu thương. Em siết chặt cái ôm quanh Ongsa hơn nữa. "Tớ sẽ luôn ở bên cậu, Ongsa. Cả ngày tớ nhớ cậu đến phát điên vì cậu quá bận rộn."
Ongsa gật đầu, khẽ nói, "Đây là những tháng bận rộn nhất trong năm."
Họ đứng đó, ôm chặt lấy nhau, tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh trong mối liên kết của mình. Những ánh đèn thành phố bên ngoài dường như sáng rực rỡ hơn, phản chiếu sự ấm áp và quyết tâm trong trái tim họ.
____
Ton, Tinh, Charoen, Alpha, Aylin, và Luna đã quyết định gặp nhau tại quán cà phê yêu thích của họ để thư giãn và trò chuyện. Quán cà phê này, một góc nhỏ ấm cúng nằm trong một khu phố yên tĩnh, là nơi họ đã lui tới suốt nhiều năm qua. Với không gian mời gọi, ánh đèn ấm áp, nhạc jazz nhẹ nhàng, và hương cà phê mới pha, đây là nơi mà mọi người cảm thấy thật thoải mái.
Khi từng người đến, cả nhóm đều chào nhau bằng những nụ cười và cái ôm ấm áp. Đã lâu rồi họ mới có dịp tụ họp đông đủ, vì vậy niềm vui dường như thật sự hiện rõ.
"Charoen, Tinh, lâu quá rồi không gặp!" Alpha reo lên, kéo họ vào một cái ôm.
"Đúng vậy," Ton cười tươi đáp lại. "Cuộc sống bận rộn quá."
Ton, người luôn là kẻ hay trêu đùa, tiếp lời: "Bận thật hay là đang tránh anh đấy, Charoen?"
Cả nhóm cười vang khi Charoen giả vờ đánh nhẹ vào tay Ton. "Anh biết là em không thể tránh xa mọi người được mà."
Họ tìm một bàn lớn gần cửa sổ, nơi lý tưởng để ngắm nhìn thế giới bên ngoài trong khi trò chuyện. Aylin và Luna đến ngay sau đó, khuôn mặt họ bừng sáng khi nhìn thấy các bạn.
"Aylin! Luna!" Alpha gọi to, vẫy tay mời họ lại.
Họ ngồi xuống bàn và trao nhau những lời chào ấm áp. "Thật tốt khi gặp lại mọi người," Luna nói, ánh mắt sáng ngời hạnh phúc.
Aylin gật đầu đồng tình. "Em nhớ những buổi gặp mặt thế này quá."
Khi cả nhóm ổn định, một nhân viên pha chế thân thiện tiếp cận để ghi nhận đơn hàng của họ. Mọi người trò chuyện vui vẻ về những thức uống mình muốn, mỗi người chọn một món yêu thích và những món ăn vặt ngon miệng. Bàn ăn nhanh chóng đầy ắp những ly latte, cappuccino, trà và những chiếc bánh ngọt thơm ngon.
"Vậy mọi người đã làm gì dạo này?" Tinh hỏi, nhấp một ngụm chai latte.
Alpha ngả người ra sau ghế, vẻ mặt suy tư. "À, công việc căng thẳng lắm, nhưng có vẻ mọi thứ đang tốt dần. À, mấy đứa có nghe nói là Sun và Ongsa dường như đã quay lại với nhau không?"
"Hả?" Cả nhóm đồng thanh hỏi, rõ ràng là tò mò.
"Trời ơi, liệu họ có thực sự là của nhau không? Bao nhiêu năm rồi?" Luna hỏi, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
"Tám năm," Aylin chen vào.
Alpha gật đầu. "Tao không thực sự hỏi Ongsa về chuyện này vì tôn trọng cuộc sống riêng tư của con bé, và tụi mày biết tao luôn cẩn thận với con bé như thế nào, nhưng có vẻ họ đang ổn. Ongsa vẫn đang đối mặt với một số vấn đề cá nhân, nhưng con bé đang cố gắng giải quyết. Con bé thậm chí đã về thăm nhà tối qua, có thể là dấu hiệu tích cực đấy."
"Thật à?" Aylin hỏi, vẻ mặt rất thích thú. "Nghe có vẻ tuyệt vời!"
Charoen cười và nói thêm: "Ừ, Tinh và em đã gặp Sun vài tuần trước. Lúc đó cậu ấy trông rất căng thẳng, nhưng rõ ràng là cậu ấy vẫn còn tình cảm sâu đậm với Ongsa. Cậu ấy bảo rằng không yêu ai khác và thời gian chỉ trôi qua khi cậu ấy tập trung vào việc học và công việc."
"Chà," Ton nói, hơi nghiêng người về phía trước. "Có khả năng nào chúng ta có thể gặp họ cùng nhau không? Có thể tụ tập một lần?"
Alpha thở dài. "Thật lòng mà nói, Ongsa vẫn khá xa cách. Cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện và gần như khép mình lại với mọi người. Em không chắc cậu ấy có thoải mái khi gặp chúng ta mà không cảm thấy ngượng ngùng."
Cả nhóm trao nhau những cái nhìn thấu hiểu. "Mình sẽ cầu nguyện cho cậu ấy," Charoen thêm với một nụ cười ấm áp.
"Em nghĩ chúng ta nên chờ đợi Ongsa tự mở lòng," Aylin gợi ý. "Có thể P'Alpha sẽ nói chuyện với Sun và xem có cách nào tiếp cận Ongsa mà không gây quá nhiều áp lực. Chúng ta đã để cậu ấy một mình quá lâu rồi."
Mọi người gật đầu đồng ý, nhận ra rằng cần kiên nhẫn và tinh tế khi xử lý tình huống này. Cuộc trò chuyện lại chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn, nhưng suy nghĩ của cả nhóm vẫn lưu lại về Ongsa và Sun, hy vọng mọi chuyện sẽ sớm có một kết quả tốt đẹp.
____
Sun và Ongsa nhận được lịch quay video quảng bá và chụp ảnh, và vì cả hai đều rảnh vào ngày hôm đó, họ đồng ý thực hiện mọi thứ trong một lần. Họ quyết định mặc lại đồng phục cũ dù chưa có cơ hội kiểm tra xem chúng còn vừa hay còn trong tình trạng tốt hay không.
Khi đến trường, cụ thể là khu vực sân bóng rổ kín, họ được chào đón bởi đội ngũ tiếp thị và cô Nida, người đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Giờ đây là hiệu trưởng, cô Nida trông đầy phấn khởi.
"Hai đứa đi cùng nhau—thật là một cảnh đáng yêu!" Cô Nida mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh khi cô đùa vui.
Sun đáp lại bằng một nụ cười tươi rói và vòng tay ôm lấy cô Nida. "Thật tuyệt khi lại được gặp cô, cô Nida."
"Cô cũng rất vui khi gặp lại cả hai," cô Nida nói với giọng ấm áp. "À, cô đã sắp xếp sẵn chuyên gia trang điểm và stylist để đảm bảo đồng phục cũ của các em vẫn vừa vặn. Chúng ta sẽ giúp các em trông thật tuyệt."
Sun và Ongsa trao nhau ánh mắt ngắn gọn, cả hai đều pha trộn giữa cảm giác hồi hộp và háo hức. Nụ cười của Sun càng thêm rạng rỡ. "Cảm ơn cô Nida. Điều đó thực sự có ý nghĩa với tụi em."
Ánh mắt của cô Nida dịu lại. "Đó là niềm vui của cô. Bây giờ, nếu các em đi tới phòng thay đồ, sẽ thấy tên mình trên cửa để đảm bảo sự riêng tư. Nếu có vấn đề gì hoặc cảm thấy không thoải mái, hãy nói ngay với cô nhé."
Ongsa cười lịch sự. "Cảm ơn cô, cô Nida. Cô không cần phải vất vả như vậy đâu."
"Không có gì vất vả cả," cô Nida đáp lại bằng sự chân thành.
Khi cả hai đi về phía phòng thay đồ riêng của mình, không khí dường như đầy ắp sự hồi hộp chưa nói thành lời. Sun và Ongsa đều cảm nhận một chút lo lắng khi chuẩn bị cho buổi chụp, tâm trí họ đầy ắp những suy nghĩ về nhiệm vụ phía trước và những ký ức mà bộ đồng phục cũ có thể khơi gợi.
Sun bước vào phòng thay đồ của mình, nhìn thấy tên mình trên cửa và hít một hơi sâu. Căn phòng yên tĩnh, mang đến một khoảnh khắc riêng tư. Em bắt đầu thay đồng phục, tâm trí đan xen giữa sự hoài niệm và hào hứng.
Trong phòng thay đồ của mình, Ongsa cũng đang bận rộn chuẩn bị, điều chỉnh bộ đồng phục với sự tập trung che giấu sự căng thẳng bên trong. Dù vẻ ngoài tỏ ra chuyên nghiệp, nhưng suy nghĩ của cô không ngừng trôi về quá khứ. Bộ đồng phục cũ như sợi dây liên kết hữu hình với những ký ức cô đã để lại từ lâu.
Khi các chuyên gia trang điểm và stylist hoàn thiện vẻ ngoài của họ, Sun và Ongsa mỗi người đều dành một khoảnh khắc để trấn tĩnh lại, chuẩn bị tinh thần cho buổi chụp.
Sun bước ra khỏi phòng thay đồ, được cô Nida đón chào nồng nhiệt.
"Trời ơi, Sun, em chẳng thay đổi gì cả! Trông em vẫn trẻ trung như ngày nào!" Cô Nida thốt lên với vẻ vui sướng thật sự.
Tim Sun rung lên trước lời khen. Em khẽ đỏ mặt, cười nhẹ và gãi gáy một cách ngượng ngùng. "Thật sao? Cô quá khen rồi ạ."
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng thay đồ mở ra, và Ongsa bước vào. Hơi thở của Sun như nghẹn lại trong cổ họng. Khoảnh khắc Ongsa xuất hiện, thế giới dường như chậm lại, chỉ tập trung vào em. Tim Sun đập loạn nhịp, như thể ngọn lửa trong mối tình xưa đang bùng cháy trở lại.
Tóc Ongsa được buộc cao gọn gàng, bộ đồng phục cũ ôm sát vừa vặn, và hình ảnh quen thuộc của đôi tất cao, cặp sách và kính khiến một làn sóng ký ức mãnh liệt tràn về. Trông cô giống như một bức ảnh từ quá khứ được tái hiện sống động trong hiện tại. Từng chi tiết về Ongsa—cách cô gãi gáy, ánh mắt bối rối—khiến Sun đắm chìm vào những ký ức cũ, làm trái tim em đập ngày càng mạnh.
Khi Ongsa tiến lại gần, mắt Sun mở to, nhịp tim ngày càng gấp gáp. Ongsa bước đi với vẻ ngập ngừng, ngón tay khẽ lướt qua gáy như thể chưa chắc chắn. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Sun, như đang hỏi thầm, "Trông tớ ổn chứ?"
Hơi thở của Sun như ngừng lại. Em gần như theo bản năng chạm tay vào cánh tay của Ongsa. Ngón tay em hơi run khi chạm vào. "Cậu trông... tuyệt vời lắm, Ongsa. Y hệt như ngày trước."
Má Ongsa ửng đỏ, một nụ cười ngượng ngùng hiện trên môi. Đôi mắt cô dịu dàng và mong manh, tìm kiếm sự trấn an từ Sun. "Cảm ơn, Sun. Cậu cũng vậy, vẫn xinh đẹp như ngày nào."
Tiếng vỗ tay nhiệt tình của cô Nida phá vỡ không khí đầy cảm xúc. "Hai đứa trông thật tuyệt! Bắt đầu buổi chụp thôi nào!"
Câu thần chú đã tan biến, nhưng dòng điện ngầm giữa Sun và Ongsa vẫn còn đó. Cả hai, giờ đã lấy lại được sự bình tĩnh nhờ mối liên kết quen thuộc và lời động viên của cô Nida, chuẩn bị bước vào buổi chụp hình. Dù bối cảnh chuyên nghiệp, những cảm xúc thầm kín giữa họ vẫn hiển hiện, thêm chiều sâu không lời vào buổi chụp.
"Ongsa, cười nhiều hơn chút đi," nhiếp ảnh gia chỉ đạo, chỉnh lại ống kính để có góc chụp hoàn hảo.
Sun liếc nhìn Ongsa, nhận ra biểu cảm cứng nhắc của cô. "Cười lên nào," em nhẹ nhàng khích lệ.
"Tớ đang cười rồi đây," Ongsa đáp, giọng pha chút khó chịu. Nụ cười của cô trông gượng gạo và thiếu tự nhiên.
Sun bật cười, dùng tay che miệng để kiềm chế tiếng cười. Em nghiêng người, làm động tác như đang hướng dẫn Ongsa cười to hơn. "Như thế này này, rất tốt," em trêu đùa, đôi mắt lấp lánh nét nghịch ngợm.
Ongsa không khỏi cảm thấy vừa bực vừa buồn cười. Cô đảo mắt nhưng cố gắng nở nụ cười rộng hơn, bắt chước biểu cảm vui tươi của Sun.
"Được rồi, tốt lắm," nhiếp ảnh gia hài lòng nói.
Khi buổi chụp tiếp tục, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tiếng cười của Sun lan tỏa, phá tan sự khó chịu của Ongsa, khiến tình huống dễ chịu hơn rất nhiều. Mỗi lần nhiếp ảnh gia yêu cầu thêm một nụ cười, Sun lại làm mặt hài hoặc thì thầm một câu chuyện cười, khiến Ongsa không thể nhịn cười thật lòng.
Sau một vài bức ảnh nữa, nhiếp ảnh gia tạm nghỉ. Ongsa nhìn sang Sun, người vẫn đang cười toe toét. "Cậu thật biết cách làm người ta bất ngờ đấy," cô nói, lắc đầu nhưng cũng không giấu được nụ cười.
Sun nhún vai, đôi mắt vẫn sáng bừng. "Tớ chỉ muốn giúp thôi. Hơn nữa, cậu có nụ cười mắt rất đẹp khi không cố quá. Nhìn cậu như chú chó Samoyed ấy."
Ongsa cảm nhận một hơi ấm lan tỏa trong lòng trước lời nói của Sun, như một tia lửa nhỏ khơi lên cảm xúc cô đã không cảm nhận từ lâu. Có lẽ, chỉ là có lẽ, mọi thứ lần này có thể khác đi.
Sau buổi chụp quảng bá, ngày làm việc dần kết thúc. Sân bóng rổ giờ đây tràn ngập tiếng rì rầm của đội ngũ dọn dẹp và những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của nhóm tiếp thị. Sun và Ongsa, đã hoàn thành công việc, đứng cạnh nhau, cảm giác hồi hộp trước đó giờ được thay thế bằng sự hài lòng.
Sun không thể ngừng lén nhìn Ongsa, người giờ đây trông thoải mái hơn khi trò chuyện cùng cô Nida. Cách Ongsa tự nhiên thể hiện, ngay cả trong bộ đồng phục cũ quen thuộc, khơi dậy trong Sun những cảm xúc sâu sắc. Em cảm thấy như những năm tháng giữa họ tan biến trong chốc lát, chỉ còn lại những cảm xúc chân thật mà cô đã giấu kín bấy lâu.
"Sun," tiếng gọi của cô Nida kéo Sun ra khỏi dòng suy nghĩ. "Sao hai đứa không lại đây ăn nhẹ với mọi người nhỉ? Ở đây có ít đồ uống và bánh ngọt đấy."
Sun gật đầu, ánh mắt vẫn bị cuốn hút bởi Ongsa. "Dạ, nghe hay đấy ạ."
Khi họ bước đến bàn ăn, đầu óc Sun tua lại những khoảnh khắc trong buổi chụp. Sự hiện diện của Ongsa, phong cách quen thuộc của cô, và cách cô di chuyển với sự kết hợp giữa tự tin và chút ngập ngừng khiến trái tim Sun không khỏi rung động. Giống như em vừa được trở về những ngày xưa, khi mỗi ánh nhìn hay cái chạm nhẹ của Ongsa đều khiến tim em đập loạn nhịp.
Sun tiến gần hơn về phía Ongsa, bước chân của họ tự nhiên hòa nhịp. "Ongsa," em nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Tớ nhớ cậu."
Ongsa quay sang Sun, ánh mắt cô dịu lại. "Cả ngày ở cạnh nhau mà cậu vẫn nhớ à?"
"Tớ biết," Sun nói, ánh nhìn của em lướt nhẹ trên khuôn mặt Ongsa. "Tớ không biết nữa, chỉ là tớ muốn cậu biết rằng tớ nhớ cậu."
Má Ongsa hơi ửng hồng, một nụ cười ngượng ngùng thoáng hiện trên môi cô. "Lạ thật, mấy bộ đồng phục cũ này có thể khiến người ta có cảm giác như quay lại thời gian ấy."
Trái tim Sun như lỡ một nhịp khi nghe lời Ongsa. Ánh mắt cô, pha trộn giữa hoài niệm và sự yêu thương, khiến tim Sun đập nhanh hơn. Dường như cả hai đang âm thầm thừa nhận sợi dây kết nối sâu sắc giữa họ, sợi dây vẫn bền chặt dù thời gian có trôi qua.
Tiếng cô Nida lại kéo họ về hiện tại. "Được rồi, mọi người, ăn uống chút đi rồi hãy kết thúc ngày hôm nay nào."
Khi họ quây quần quanh bàn ăn, không khí thật thoải mái và ấm áp. Sun và Ongsa đứng cạnh nhau, trò chuyện tự nhiên như chưa từng có khoảng cách. Họ chia sẻ những tiếng cười và câu chuyện, sự quen thuộc giữa họ tạo nên cảm giác an yên.
Dẫu vậy, tâm trí Sun vẫn trôi về ánh nhìn của Ongsa, sự mãnh liệt trong khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, và sức hút không thể chối từ em cảm nhận được. Rõ ràng rằng, bất chấp thời gian xa cách và những đổi thay, sợi dây giữa họ vẫn chưa bao giờ đứt đoạn.
____
Sau buổi chụp hình, khối lượng công việc của Ongsa tăng vọt lên mức chưa từng có. Ngày của cô đầy kín những cuộc họp, thời hạn gấp rút và hàng loạt vấn đề cần giải quyết. Ongsa bắt đầu bỏ qua giờ nghỉ trưa, thường ăn tại bàn làm việc, thậm chí có những ngày cô không về nhà. Sự tận tụy với công việc của cô hiện rõ qua từng hành động.
Sun, ngược lại, cũng bận rộn với những trách nhiệm của mình. Chiến dịch quảng bá cho S-star khiến em luôn trong trạng thái tất bật, ngày ngày làm việc với nhà xuất bản để hoàn thành các bước cuối cùng của bản chỉnh sửa và các nỗ lực phối hợp. Dù bận rộn, Sun vẫn không khỏi nhận ra khoảng cách ngày càng lớn giữa em và Ongsa.
Thỉnh thoảng, Sun bắt gặp hình ảnh của Ongsa qua những bức tường kính văn phòng – luôn cúi gằm trước màn hình laptop, tập trung cao độ vào công việc. Ongsa thường chìm ngập trong đống giấy tờ và các cuộc điện thoại, hiếm khi rời mắt khỏi bàn làm việc.
Sun cố gắng tiếp cận cô trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Ongsa luôn quá bận hoặc quá mệt để trò chuyện. Những cuộc đối thoại giữa họ ngày càng ngắn gọn và mang tính chức năng, chỉ xoay quanh các vấn đề công việc. Sự ấm áp và thân tình từng là điểm đặc trưng trong mối quan hệ của họ dần bị thay thế bởi khoảng cách mang tính chuyên nghiệp.
Một buổi tối, khi Sun chuẩn bị rời khỏi văn phòng, em nhận ra Ongsa vẫn còn làm việc muộn. Không gian văn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt từ bàn của Ongsa tạo nên một vòng sáng dịu quanh cô.
Sun tiến đến bàn làm việc của Ongsa, lòng trĩu nặng lo lắng. "Ongsa, cậu vẫn còn ở đây à?"
Ongsa ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định. "Ừ, tớ đang cố hoàn thành vài việc. Tuần này bận rộn quá."
Sun nhíu mày. "Cậu làm việc không ngừng nghỉ như thế này mãi sao được. Cậu cần nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân nữa."
Ongsa gượng cười. "Tớ ổn mà. Chỉ cần hoàn thành xong cái này thôi, nó quan trọng lắm."
Ánh mắt Sun dịu đi. "Tớ hiểu, nhưng cậu đang ép mình quá rồi. Và... gần đây cậu xa cách quá. Có chuyện gì không ổn à?"
Ongsa do dự, rồi thở dài. "Tớ chỉ... cảm thấy choáng ngợp. Có quá nhiều thứ cần giải quyết, và tớ không muốn làm ai thất vọng."
Sun nhẹ nhàng chạm vào tay Ongsa, cái chạm mang theo sự an ủi. "Cậu không cô đơn đâu. Chúng ta là một đội mà, nhớ không? Cậu không cần phải gánh vác mọi thứ một mình."
Ongsa nhìn Sun, sự mệt mỏi trong mắt hòa lẫn với chút mong manh. "Tớ biết. Chỉ là... tớ nghĩ mình phải tự quản lý mọi thứ và hoàn thành trách nhiệm. Cân bằng tất cả thật khó."
Tim Sun đau nhói khi thấy Ongsa như vậy. "Tớ hiểu. Nhưng cậu cũng cần chăm sóc bản thân nữa. Hãy nói chuyện với nhau, cùng tìm cách giải quyết mọi thứ. Tớ nhớ chúng ta, thật đấy."
Ánh mắt Ongsa dịu đi, cô khẽ gật đầu. "Tớ cũng nhớ cậu. Tớ không cố ý đẩy cậu ra xa. Tớ chỉ... quá tập trung vào công việc."
Khi Sun rời khỏi văn phòng tối đó, em cảm nhận được một thay đổi nhỏ nhưng đáng kể trong mối quan hệ giữa hai người. Cuộc trò chuyện với Ongsa mang đến cho em chút nhẹ nhõm, dù con đường phía trước vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn.
Đứng chờ thang máy, Sun để tâm trí trôi theo những suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Em giật mình khi cửa thang máy mở ra, và người đứng trong đó là người cuối cùng em ngờ đến.
"Chú Nop."
____
Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ ☃️🎄
Bình yên trước cơn bão 😏chap sau sẽ có một bí mật lớn được tiết lộ, lí do Sun rời đi và Ongsa xa cách với mọi người sẽ được tiết lộ 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro