23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (7).
Hoài niệm
____
"Hả?" Giọng Ongsa pha lẫn ngạc nhiên và bối rối khi cô xem qua đề xuất marketing từ S-star. "Cô Nida, cô đang nói rằng họ muốn em và Sun mặc lại đồng phục học sinh và chụp hình chung? Có phải em đang hiểu đúng không?"
Đôi mắt Ongsa mở to, biểu cảm của cô là sự kết hợp giữa sự không tin nổi và kinh ngạc. Cô lướt qua tài liệu thêm một lần nữa, như thể hy vọng nội dung sẽ tự thay đổi thành một điều gì đó ít bất ngờ hơn.
Cô Nida, người đang yên lặng quan sát phản ứng của Ongsa, khẽ cười. Sáng nay, khi gặp Ongsa, cô ấy nhận ra một điều gì đó đã thay đổi ở cô — không quá rõ ràng, nhưng đủ để nhận thấy sự khác biệt so với những lần tương tác trước. Dường như có điều gì đó đã được hâm nóng lại giữa Ongsa và Sun, mặc dù cô ấy không biết chi tiết.
"Nghe cũng hơi lạ nhỉ?" Cô Nida nói, giọng điệu nhẹ nhàng và thấu hiểu. "Nhóm marketing nghĩ rằng đây sẽ là một ý tưởng hoài niệm, gợi nhớ đến sự kết nối giữa trường học, em — CEO của những cuốn sách mà các em học sinh sẽ dùng — và Sun, một trong những tác giả chính của chương trình. Họ tin rằng điều này sẽ tạo ra một hình ảnh ấn tượng cho chiến dịch."
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Ongsa khi cô khẽ lắc đầu, cố gắng tiêu hóa ý tưởng bất ngờ này. "Em không ngờ tới chuyện này," cô nói, giọng pha trộn giữa bối rối và tò mò. "Đã lâu lắm rồi em không mặc những bộ đồng phục đó. Mà chụp hình chung... thì đúng là một bước ngoặt mới. Với lại, em có già quá để mặc đồng phục học sinh không nhỉ?"
Cô Nida nhướn mày, nụ cười trên môi càng rõ hơn khi quan sát phản ứng của Ongsa. "Hai em vẫn rất đẹp mà. Thật lòng, cô nghĩ những bộ đồng phục cũ đó vẫn rất hợp với em."
Ongsa cúi xuống nhìn lại đề xuất, rõ ràng đang cố gắng chấp nhận ý tưởng này. "Em không biết phải nói gì nữa."
Cô Nida nghiêng người về phía trước, giọng cô ấy trở nên nghiêm túc hơn. "Đây là thỏa thuận: nếu em đồng ý với đề xuất này và S-star đạt 15.000 học sinh đăng ký trong năm học tới, chúng tôi sẽ giữ nguyên mức giá gốc mà em đề xuất, không thêm bất kỳ khoản chiết khấu nào. Đây là một lời đề nghị rất hời, và nó có lợi cho công ty của em."
Đôi mắt Ongsa mở to, cô nhìn cô Nida với vẻ không thể tin được. Việc đạt được mức giá gốc mà cô đề xuất có ảnh hưởng lớn về tài chính. Điều này có thể tạo ra một sự khác biệt đáng kể cho lợi nhuận của công ty cô.
Ánh mắt của cô Nida vẫn kiên định, nụ cười không hề đổi. "Thế nào? Có đồng ý không? Chúng ta không có nhiều thời gian để chốt đâu."
Tâm trí Ongsa quay cuồng. "Em cần thảo luận với Sun trước. Em không chắc cậu ấy có đồng ý không."
Cô Nida gật đầu, ánh mắt trấn an. "Cô tin rằng nếu em đồng ý, Sun cũng sẽ đồng ý theo. Hai em đã làm việc rất ăn ý với nhau, và cô tin em ấy sẽ hiểu được lợi ích của việc này."
"Cô có thể cho em vài ngày để bàn bạc với cậu ấy và suy nghĩ kỹ không?" Ongsa đề nghị, giọng đầy thành ý.
"Tất nhiên," cô Nida đáp. "Cô sẽ cho em hai ngày. Như vậy là đủ để đưa ra quyết định. Cô sẽ chờ câu trả lời của em."
Khi Ongsa chuẩn bị rời đi, giọng nói của cô Nida nhẹ nhàng gọi cô lại. "À, Ongsa này, hôm nay trông em đặt biệt tốt. Có vẻ em đang hạnh phúc hơn. Hãy giữ tinh thần đó nhé, mọi người đều nhận ra và nó rất hợp với em."
Ongsa quay lại, một nụ cười chân thành nở trên môi cô. Cô giơ ngón tay cái ra hiệu đầy vui vẻ trước khi bước ra khỏi phòng.
Khi Ongsa bước qua những hành lang yên tĩnh của trường, một cảm giác hoài niệm chợt trào dâng. Không còn những âm thanh náo nhiệt thường ngày của học sinh; tất cả đều đang trong giờ học. Sự tĩnh lặng càng làm bầu không khí trở nên trầm lắng hơn. Bước chân cô dẫn đến một nơi quen thuộc—chiếc ghế dài nơi cô và Sun từng dành biết bao buổi chiều bên nhau.
Cô dừng lại trước chiếc ghế gỗ đơn sơ nằm yên bình ở một góc sân trường. Nơi đây lưu giữ vô số kỷ niệm: những cây kem mát lạnh dưới nắng hè, những tiếng cười giòn tan, và những cuộc trò chuyện sâu lắng đã định hình mối quan hệ của họ. Ongsa nhẹ nhàng chạm vào lưng ghế, cảm nhận sự mượt mà của gỗ dưới đầu ngón tay.
Tâm trí cô lạc về những khoảnh khắc đáng trân trọng ấy. Cô nhớ lần đầu tiên họ ngồi cùng nhau ở đây, cùng thưởng thức những cây kem yêu thích. Đôi mắt Sun sáng lên mỗi khi cắn miếng đầu tiên, và cả hai cứ thế trò chuyện, từ những chuyện vặt vãnh đến những điều sâu xa, trong một không gian thoải mái đến lạ kỳ.
Một kỷ niệm khác chợt ùa về—một khoảnh khắc vui nhộn khi Sun phát hiện hình nền điện thoại của Ongsa là ảnh em. Sun đã cười phá lên, trêu Ongsa vì hình ảnh của mình lại "ám" điện thoại cô bạn. Họ đã tận hưởng khoảnh khắc trêu chọc ấy, một điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa nhắc nhở về sự gắn bó giữa họ.
Ngồi xuống ghế, Ongsa nhắm mắt một lúc, để những ký ức ùa về. Dường như cô có thể nghe thấy tiếng cười vọng lại, cảm nhận được hơi ấm từ những khoảnh khắc họ từng chia sẻ. Một nỗi hoài niệm ngọt ngào xen lẫn tiếc nuối tràn ngập trong cô.
Đôi mày Ongsa hơi nhíu lại khi mở mắt và thấy Sun đang tiến đến, khuôn mặt hiện rõ sự bực dọc. Biểu cảm của Sun khiến tim Ongsa lỡ một nhịp, đặc biệt khi cô nhớ lại chuyện sáng nay với Luke—người đã bất ngờ hôn lên má Sun ngay trước mặt cô. Ký ức ấy khơi dậy trong cô những cảm giác ghen tuông lẫn lộn với sự bối rối.
Sun ngồi xuống cạnh Ongsa, khuôn mặt pha trộn giữa lo lắng và khó chịu. Em liếc nhìn Ongsa với vẻ quan tâm. "Sao cậu không nghe điện thoại của tớ?"
Ongsa đáp lại ánh mắt ấy bằng cái nhìn điềm tĩnh. "Tớ bận."
Giọng Sun dịu lại nhưng vẫn ẩn chứa sự bực bội. "Ongsa, cậu thực sự cần bớt cứng đầu đi."
Ongsa nhìn Sun, đôi mắt cô tròn xoe vì ngạc nhiên. "Ý cậu là gì?"
Sun thở dài, rõ ràng đang mất kiên nhẫn. "Tớ nói, cậu ngốc lắm."
Mắt Ongsa mở lớn hơn nữa trước sự thẳng thừng của Sun. "Cái gì cơ?"
Sun hít một hơi sâu, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn. "Tớ đã nói với cậu rồi, từ khi bọn mình chia tay đến giờ, tớ không ở bên ai cả. Giờ bọn mình quay lại, mọi thứ nên rõ ràng rằng cậu là người duy nhất với tớ. Cậu không cần phải lo lắng về ai khác."
Ongsa bị bất ngờ, cố gắng nắm bắt ý nghĩa đầy đủ trong lời nói của Sun. "Được rồi, nhưng tớ vẫn chưa hiểu cậu đang muốn nói gì."
Sun nhìn thẳng vào mắt Ongsa, ánh mắt cô mãnh liệt. "Tớ muốn nói rằng từ lúc bọn mình làm hòa, tớ chỉ tập trung vào cậu. Tớ biết chuyện sáng nay với Luke có thể khiến cậu khó chịu, nhưng tớ muốn cậu biết rằng tình cảm của tớ dành cho cậu không hề thay đổi. Tớ cần cậu tin tưởng tớ, đừng để những nghi ngờ lấn át."
Ongsa lắng nghe lời Sun, cảm nhận sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và bối rối. Cô đã đấu tranh với những suy nghĩ về quá khứ của Sun và sự xuất hiện bất ngờ của Luke.
"Sun, tớ xin lỗi," Ongsa mở lời, giọng cô hơi run khi cố gắng diễn đạt suy nghĩ. "Tớ không biết phải xử lý mọi chuyện thế nào. Tớ vẫn có nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng tớ sợ hỏi vì sợ câu trả lời. Những gì tớ nói với cậu sáng nay là thật, nhưng đôi khi những nghi ngờ và sợ hãi làm tớ bị choáng ngợp. Chúng cứ như đang gặm nhấm tớ vậy..."
Trước khi Ongsa kịp nói tiếp, Sun nhẹ nhàng nâng mặt cô bằng đôi tay của mình. Cái chạm của Sun đầy dịu dàng và trấn an, ánh mắt em chứa đựng tình yêu và sự thấu hiểu.
"Ongsa," Sun nói nhẹ nhàng, giọng cô như một lời thì thầm an ủi, "Tớ đã nói sáng nay rằng bọn mình có thể tiến chậm. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy nghi ngờ hoặc thấy tổn thương, hãy nói với tớ. Tớ hứa sẽ lắng nghe và trả lời bằng cả trái tim. Tớ muốn cậu biết rằng, không chút nghi ngờ nào, cậu là người duy nhất với tớ."
Đôi mắt Ongsa ngập tràn cảm xúc, vừa nhẹ nhõm vừa trăn trở. Cô định nói gì đó, nhưng Sun siết nhẹ đôi tay mình, ánh mắt cô kiên định.
Mắt Ongsa dịu lại khi cô nhìn vào khuôn mặt đầy chân thành của Sun. "Tớ cần học cách vượt qua nỗi sợ và những bất an của bản thân. Tớ muốn tin vào bọn mình và những gì bọn mình có thể có."
Nụ cười Sun sáng bừng lên, cô nghiêng người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Ongsa. "Cảm ơn vì đã hiểu. Tớ sẽ làm mọi cách để cậu có thể tin tưởng tớ hoàn toàn."
Họ ngồi gần nhau, trán chạm trán, khi ánh nắng chiều đổ xuống dịu dàng bao quanh họ. Chiếc ghế, từng là nơi lưu giữ những ký ức ngọt ngào lẫn tiếc nuối, giờ đây trở thành nền tảng vững chắc cho sự cam kết mới giữa họ.
____
"Bố có biết Sun đã làm việc với chúng con từ tháng trước không?" Alpha chia sẻ với nụ cười rạng rỡ trong bữa tối cùng ba. Niềm phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt chị, và chị hy vọng ba sẽ chia sẻ sự hào hứng đó với mình.
Tuy nhiên, phản ứng của ông lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của Alpha. Ngay khi chị nói ra điều đó, tay ông run rẩy rõ rệt, khiến ly nước ông đang cầm rơi xuống sàn và vỡ tan. Tiếng kính vỡ vang vọng khắp căn phòng, Alpha sững sờ, mắt mở lớn vì sốc.
Khuôn mặt ông tái đi, biểu cảm pha lẫn giữa giận dữ và bối rối. Ông nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên sàn với ánh mắt ngỡ ngàng, như thể đang cố gắng hiểu những gì mình vừa nghe thấy. Alpha ngồi yên trên ghế, trái tim đập loạn vì lo lắng.
"Bố?" chị cẩn thận lên tiếng, giọng đầy lo âu. "Bố sao vậy?"
Ông im lặng trong giây lát, rồi cuối cùng ngẩng lên nhìn chị. Ánh mắt ông tối lại, mang theo một cảm xúc mà Alpha không thể xác định rõ. "Alpha," ông chậm rãi nói, giọng run rẩy, "con chắc chứ? Chắc rằng Sun đang làm việc ở đây?"
Alpha gật đầu, sự bối rối trong chị càng tăng lên. "Dạ đúng, em ấy đã là một phần trong đội của chúng con được một thời gian rồi. Em ấy đang làm việc cùng con và Ongsa trong dự án S-star."
Đôi tay ông nắm chặt mép bàn, cố gắng giữ bình tĩnh. Đôi mắt ông, chứa đựng sự lo lắng, lướt qua Alpha, nhưng ông tránh nhắc đến quá khứ đau buồn, đặc biệt khi mẹ Alpha đã qua đời. "Không có gì đâu, Alpha," ông nói, giọng run run nhưng cố kiềm chế. "Bố chỉ bất ngờ thôi. Ongsa đối mặt với việc Sun quay lại thế nào?"
Alpha ngừng lại để suy nghĩ trước khi trả lời. "Con nghĩ Ongsa đang cố gắng thích nghi. Con bé đã trải qua rất nhiều chuyện, và sự trở lại của Sun đã khơi dậy những cảm xúc cũ. Nhưng Ongsa là người chuyên nghiệp, con bé đang xử lý mọi thứ tốt nhất có thể."
Ông gật đầu chậm rãi, biểu cảm trở nên trầm tư. "Bố hiểu rồi. Chắc hẳn điều đó không dễ dàng với con bé."
"Dạ đúng," Alpha đồng tình, "nhưng Ongsa rất mạnh mẽ. Tụi con đều làm việc chuyên nghiệp ở đây, và mặc dù quá khứ không dễ dàng quên đi, tụi con tập trung vào tương lai. Nếu Ongsa quyết định hòa giải với Sun, con sẽ ủng hộ con bé. Họ đã có một quá khứ bên nhau, và có lẽ đây là cơ hội để họ sửa chữa mọi thứ."
Ông thở dài nặng nề, cuối cùng nói: "Bố nghĩ ba cảm thấy hơi mệt. Bố cần nghỉ ngơi. Dù sao con sắp đi làm rồi, lái xe cẩn thận nhé." Nỗ lực chuyển chủ đề của ông hiện rõ, mặc dù Alpha không giấu được sự băn khoăn.
"Dạ, bố," Alpha đáp, dù trán chị khẽ nhíu lại vì lo lắng.
Khi ông đứng dậy rời đi, Alpha nhìn theo với ánh mắt vừa quan tâm vừa tò mò. Chị hiểu rằng quá khứ luôn mang theo sức nặng và những cảm xúc khó đối mặt. Dù chị tôn trọng mong muốn của ông trong việc tránh đào sâu vào những chủ đề khó chịu, nhưng không thể không cảm thấy rằng còn điều gì đó ông không nói ra.
Alpha khẽ lắc đầu, quyết định tạm thời gác lại những suy nghĩ đó.
____
"Sun, chắc cậu có thể mặc tạm áo phông rộng của tớ tối nay," Ongsa nói, giọng dịu dàng và tự nhiên. "Sáng mai chúng ta có thể ghé qua nhà cậu lấy quần áo hoặc đồ gì cậu cần."
Sun, vừa bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, khiến Ongsa không khỏi ngỡ ngàng. Ánh mắt cô lập tức dừng lại, hơi thở như khựng lại đôi chút. Mái tóc Sun còn ướt, chiếc khăn ôm lấy dáng người mảnh mai của em, làm nổi bật từng đường nét khiến Ongsa không thể rời mắt.
"Ai nói với cậu là tớ sẽ ở đây lâu thế?" Sun cười khẽ, nửa đùa nửa thật. "Cậu định sống chung mà không thèm hỏi cưới tớ sao?"
Ongsa bật cười trước lời nói của Sun, một nụ cười dịu dàng nhưng ánh lên sự nghiêm túc lạ thường. Cô bước đến gần hơn, ánh mắt tràn đầy tình cảm. "Nếu cậu muốn ở đây với tớ, thì cậu cần thứ gì thoải mái nhất trước. Còn chuyện cưới xin..." Ongsa ngừng lại một chút, giọng trầm xuống. "Đó cũng là điều tớ đã nghĩ đến."
Sun khẽ sững lại, ánh mắt tràn đầy bất ngờ. "Thật sao? Vậy cậu định khi nào mới nói với tớ?"
Ongsa nhún vai, nụ cười vẫn dịu dàng. "Chắc là khi tớ cảm thấy mọi thứ đã đủ yên ổn để bắt đầu bàn đến. Nhưng cậu nói đúng—nếu chúng ta định sống cùng nhau, hôn nhân chắc chắn là điều cần phải nghĩ đến."
Sun tiến thêm một bước, khiến khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Ongsa nhẹ nhàng đặt tay lên eo Sun, kéo em lại gần hơn. Sự gần gũi khiến không gian giữa họ trở nên ngột ngạt bởi những cảm xúc không thể kiềm chế. Ongsa cúi đầu, giọng khàn khàn, như thì thầm: "Nếu giờ tớ muốn làm điều mà tớ đã ấp ủ suốt tám năm qua, cậu có phiền không?"
Tim Sun đập mạnh, ánh mắt em khóa chặt vào Ongsa. "Cậu có định nhẹ nhàng không?" Câu hỏi vang lên, nhỏ đến mức gần như bị nuốt chửng bởi sự im lặng.
Ánh mắt Ongsa tối lại, lấp đầy bởi khao khát và yêu thương. "Tớ không biết. Điều đó còn tùy thuộc vào cậu." Cô chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Sun, giọng nói đượm chút trêu chọc. "Cậu biết không, mỗi lần ướt đẫm thế này, trông cậu giống hệt một chú cún con."
Sun đỏ mặt, đôi mắt e thẹn. "Cậu từng nói thế rồi, vì tớ vừa tắm xong mà."
"Cún con này còn thơm quá mức cần thiết."
"Lần trước tớ hỏi cậu là tớ nên vui vì được ví như một chú cún hay không, nhưng đến giờ vẫn chưa có câu trả lời."
Những từ ngữ lơ lửng trong không khí khi mắt họ khóa chặt, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại cho đến khi không còn khoảng cách nào nữa. Khoảnh khắc đó được lấp đầy bằng một lời hứa không nói ra, mỗi người đều cảm thấy sức hút từ tính hướng về phía đối phương, nỗi khao khát và ham muốn của họ lên đến đỉnh điểm trong sự im lặng đầy sức mạnh.
Ongsa nghiêng người, môi cô chạm vào môi Sun với sự thèm khát đã tích tụ trong nhiều năm. Nụ hôn diễn ra ngay lập tức và mãnh liệt, một sự pha trộn hoang dã giữa đam mê và khao khát tuôn trào trong từng lần chạm và chuyển động. Như thể họ đang cố gắng bù đắp cho tất cả thời gian đã mất, mọi cảm xúc và mọi khoảnh khắc xa cách đều hội tụ trong cái ôm nồng nhiệt này.
Phản ứng của Sun cũng háo hức không kém, môi em chạm vào môi Ongsa với sự dịu dàng dữ dội. Em tan chảy trong nụ hôn, cơ thể cô áp chặt hơn vào Ongsa như thể cố gắng xóa bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Nụ hôn sâu hơn, hơi thở của họ trở nên hỗn loạn khi họ đắm chìm trong sự nồng nhiệt và thân mật của khoảnh khắc đó.
Bàn tay họ lang thang, khám phá và xác nhận mối liên kết giữa họ. Bàn tay Ongsa nâng niu khuôn mặt Sun, những ngón tay cô gạt đi một lọn tóc ướt. Sun vòng tay ôm lấy cổ Ongsa, kéo cô lại gần hơn khi nụ hôn trở nên cấp bách hơn, mãnh liệt hơn. Như thể mỗi lần chạm vào nhau là một lời tuyên bố thầm lặng về tình yêu của họ, về nhu cầu của họ dành cho nhau.
Chiếc khăn trên người Sun dần tuột xuống, để lại em trong sự ngượng ngùng nhưng không hề che giấu. Ongsa bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh yêu thương và ngưỡng mộ. "Lần này, tớ muốn ngắm cậu thật trọn vẹn."
Sun khẽ thì thầm, hơi thở đứt quãng. "Lần này, tớ không ngại đâu, Ongsa."
Với một động tác nhẹ nhàng nhưng thận trọng, Ongsa nhẹ nhàng đặt Sun xuống giường. Họ tiếp tục hôn nhau với một nụ hôn mãnh liệt nói lên nỗi khao khát sâu sắc của họ và những năm tháng xa cách mà họ đang cố gắng bù đắp.
Khi đôi môi của Ongsa di chuyển từ miệng Sun đến cổ em, cô hôn và âu yếm với sự háo hức khiến Sun thở hổn hển. Cảm giác từ đôi môi ấm áp và những cái chạm nhẹ nhàng của Ongsa khiến Sun rên rỉ khe khẽ, cơ thể cô cong nhẹ khi em tận hưởng từng cảm giác. Đôi tay của Ongsa nhẹ nhàng lướt trên làn da của Sun, khám phá và nâng niu từng inch.
Căn phòng tràn ngập âm thanh hơi thở của họ hòa quyện, tiếng sột soạt nhẹ nhàng của giường và thỉnh thoảng thì thầm những lời yêu thương____
Buổi sáng, họ nằm quấn lấy nhau trong vòng tay, căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu dàng của bình minh. Ongsa tỉnh dậy trước, đôi mắt khẽ mở ra để ngắm nhìn Sun vẫn đang say ngủ bên cạnh mình. Cô dành chút thời gian để chiêm ngưỡng hình ảnh ấy, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt.
Những ký ức về đêm qua ùa về, và Ongsa cảm nhận được một sự ấm áp trong tim mà đã lâu lắm rồi cô mới lại cảm thấy. Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay lướt dọc theo đường viền quai hàm của Sun, cẩn thận để không làm em thức giấc. Dưới ánh sáng mềm mại của buổi sớm, Sun trông thật bình yên, thật xinh đẹp.
Không cưỡng lại được, Ongsa cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Sun. Cái chạm khẽ khiến Sun hơi động đậy, đôi mắt từ từ mở ra gặp ánh nhìn của Ongsa. Trong khoảnh khắc ấy, họ chỉ nhìn nhau, sự im lặng giữa họ ngập tràn những điều không cần nói và những cảm xúc sâu lắng.
"Chào buổi sáng," Ongsa thì thầm, giọng nói chất chứa sự dịu dàng.
Sun mỉm cười ngái ngủ, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc vương trên mặt Ongsa. "Chào buổi sáng, Ongsa."
Nụ cười của Sun càng rạng rỡ hơn, em thở nhẹ một cách mãn nguyện, rúc gần hơn vào Ongsa. "Đêm qua thật là..."
"Hoàn hảo," Ongsa hoàn thành câu nói thay em, ánh mắt họ lại giao nhau lần nữa. "Đúng vậy, thật hoàn hảo."
Họ nằm đó thêm một lúc nữa, đắm chìm trong sự ấm áp khi có nhau bên cạnh. Cả hai cứ quấn lấy nhau như vậy trên giường, tận hưởng những phút giây yên bình hiếm có.
____
Saphan, Ohm, Alpha, Prim và Sun đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, chờ đợi Ongsa đến để bắt đầu cuộc họp sáng. Cuộc họp hôm nay nhằm thảo luận về tiến độ của dự án S-star. Khi tất cả dần yên vị, một bầu không khí mong chờ bao trùm căn phòng.
Alpha và Prim nhìn nhau, ánh mắt đầy tò mò trước vẻ ngoài của Sun hôm nay. Có gì đó khác biệt ở em – một vẻ rạng rỡ hạnh phúc không thể nhầm lẫn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tập trung và quyết đoán thường thấy.
"Em có thấy Sun hôm nay trông vui vẻ không?" Alpha thì thầm với Prim, một nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên môi.
Prim gật đầu, nụ cười của y cũng lan tỏa. "Có chứ. Nhìn chị ấy như đang phát sáng vậy."
Cuộc trò chuyện lặng lẽ của họ không qua khỏi ánh mắt của Sun. Em ngẩng lên, bắt gặp những nụ cười của cả hai và khẽ đỏ mặt. Một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên gương mặt Sun, niềm hạnh phúc từ đêm qua bên Ongsa như muốn trào dâng, dù em có cố che giấu cũng không được.
Trong khi đó, Saphan và Ohm lại không để ý đến sự rạng rỡ của Sun. Thay vào đó, họ có vẻ lo lắng, liên tục trao đổi ánh mắt hồi hộp khi chờ Ongsa đến. Với danh tiếng thỉnh thoảng "bùng nổ" của Ongsa, đặc biệt trong những giai đoạn dự án quan trọng, cả hai không khỏi cảm thấy bất an.
"Cậu nghĩ hôm nay chị ấy có nổi cơn không?" Ohm khẽ thì thầm với Saphan, giọng anh gần như không nghe thấy.
Saphan nhún vai, gương mặt căng thẳng. "Hy vọng là không. Chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng với chị ấy thì không ai biết trước được."
Cánh cửa phòng họp mở ra, cả hai ngay lập tức thẳng người, chuẩn bị tinh thần cho sự xuất hiện của Ongsa. Khi cô bước vào, tay cầm một chồng tài liệu, cảm giác lo lắng của họ vẫn chưa vơi bớt.
"Chào buổi sáng, mọi người. Hy vọng mọi người đều ổn," Ongsa mở lời, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng ấm áp. Saphan và Ohm nhìn nhau, ánh mắt ngạc nhiên. Đây không phải là "Ongsa đáng sợ" mà họ đã e dè.
Cảm giác nhẹ nhõm dần lan tỏa khi Ongsa tiếp tục, "Hôm nay chúng ta có nhiều việc cần làm, nên hãy bắt đầu nhé. Tôi muốn nghe báo cáo về tiến độ của từng người trong dự án."
Saphan và Ohm lần lượt trình bày bản cập nhật của mình với sự thận trọng. Tuy nhiên, trái với lo lắng ban đầu, Ongsa đưa ra những phản hồi mang tính xây dựng thay vì chỉ trích. Cô đặt câu hỏi sâu sắc, đưa ra gợi ý và ghi nhận sự cố gắng của họ, giúp xóa tan những lo âu ban đầu.
Trong khi đó, Alpha và Prim không thể không nhận thấy bầu không khí thay đổi trong phòng. Tác phong chuyên nghiệp nhưng dễ gần của Ongsa, kết hợp với sự rạng rỡ rõ ràng của Sun, đã tạo nên một bầu không khí tích cực cho buổi họp.
Dần dần, Saphan và Ohm cũng cảm thấy tự tin hơn khi đóng góp ý kiến. Cả nhóm cùng nhau thảo luận chiến lược, chia sẻ ý tưởng và giải quyết các thử thách với tinh thần phấn khởi.
Khi buổi họp sắp kết thúc, Ongsa hắng giọng và nói với cả nhóm, "Hôm qua, tôi nhận được một đề xuất từ S-star. Tôi cần ý kiến đóng góp hoặc bất kỳ nhận xét nào từ mọi người."
Ánh mắt Alpha sáng lên vì hào hứng, nhưng chị cố gắng giữ sự chuyên nghiệp. "Thật tuyệt vời, Ongsa. Đề xuất cụ thể như thế nào?"
Ongsa nhìn quanh phòng, quan sát phản ứng của mọi người. "Họ muốn tổ chức một chiến dịch quảng bá, trong đó tôi và Sun sẽ mặc đồng phục cũ của trường để chụp ảnh. Nếu S-star đạt 15.000 học sinh đăng ký cho năm học tới, họ sẽ đồng ý với mức giá gốc của chúng ta mà không cần bất kỳ chiết khấu nào."
Sun, bất ngờ, mở to mắt nhìn Ongsa, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn tò mò. Trái tim em như rung lên khi nghĩ đến việc mặc lại bộ đồng phục đó và thực hiện buổi chụp ảnh cùng Ongsa.
Alpha, với sự nhiệt tình đặc trưng, nghiêng người về phía trước. "Đó là một ý tưởng thú vị và đầy cuốn hút. Chị nghĩ đây là một cách tuyệt vời để quảng bá."
Chị cố kiềm chế sự phấn khích, giọng nói vẫn giữ nét chuyên nghiệp. "Ý tưởng này độc đáo và hoài niệm, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Nó cũng tạo nên mối liên kết cá nhân với ngôi trường."
Sun, cuối cùng cũng tìm được giọng mình, nhẹ nhàng bổ sung, "Điều này có phần bất ngờ, nhưng mình thấy nó có tiềm năng. Nó mang lại một cảm giác gần gũi và chân thật cho chiến dịch."
Ongsa, nhận thấy phản ứng tích cực từ cả nhóm, nhìn mọi người và nói, "Tôi rất vui vì mọi người thấy tiềm năng của ý tưởng này. Tôi muốn thảo luận với các bạn trước khi quyết định và tôi sẽ nói chuyện riêng với Sun. Chúng ta có hai ngày để phản hồi lại S-star."
Alpha, vẫn tràn đầy hứng khởi, cố gắng giữ giọng nói điềm tĩnh và chuyên nghiệp. "Hãy xem xét mọi góc độ và đảm bảo rằng nó phù hợp với chiến lược tổng thể. Nhưng cá nhân tôi, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời."
Sun tiếp tục liếc nhìn Ongsa, đầu óc em đầy những suy nghĩ về buổi chụp hình. Em cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng, nhưng ánh mắt của Ongsa khiến em cảm thấy yên tâm.
Prim thêm vào, "Tôi đồng ý. Đây là một cách tuyệt vời để kết nối với các sinh viên tiềm năng và thể hiện một phần lịch sử của bạn. Nó dễ gần và dễ nhớ."
Ongsa mỉm cười trước những phản hồi tích cực từ cả nhóm. "Cảm ơn các bạn đã đóng góp ý kiến. Chúng ta sẽ dành hai ngày tiếp theo để suy nghĩ kỹ và quyết định. Sự ủng hộ của các bạn thật sự rất quan trọng với tôi."
Khi cuộc họp kết thúc, các thành viên trong nhóm bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sun ở lại một chút, nhìn Ongsa với một nụ cười nhẹ nhàng đầy cảm kích. Ongsa đáp lại nụ cười ấy, cảm thấy ấm áp và sự đoàn kết trong nhóm.
Khi mọi người rời phòng họp, bao gồm cả Ongsa, Sun nhanh chóng theo sau cô ra khỏi phòng. Khi họ đến văn phòng của Ongsa, Sun đóng cửa lại rồi giả vờ làm mặt hờn dỗi. "Chúng ta đã ở bên nhau suốt đêm, mà cậu còn không thảo luận chuyện này với mình," em nói, giọng điệu giả vờ giận dỗi.
Ongsa mỉm cười nhẹ nhàng, ra hiệu cho Sun ngồi lên đùi mình. Cô đã ngồi vào bàn làm việc rồi, và mặc dù Sun vẫn đang giả vờ hờn dỗi, em đã ngoan ngoãn ngồi lên đùi Ongsa. Ngay khi ngồi xuống, Ongsa nghiêng người lại gần, ánh mắt cô lấp lánh yêu thương. "Sao hôm nay cậu dễ thương vậy? Làm tớ chỉ muốn hôn cậu," cô thì thầm rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Sun.
"Cậu chưa trả lời mình," Sun nói, vẫn cố giữ vẻ giận dỗi giả vờ nhưng thấy khó khăn khi Ongsa nhẹ nhàng vuốt tóc mình.
Ongsa thở dài nhẹ nhàng, nhưng môi vẫn nở một nụ cười. "Làm sao mà tớ có thể bàn chuyện công việc khi chúng ta đang bận tâm đến chuyện riêng tư?" cô trêu, vừa vuốt nhẹ một lọn tóc của Sun.
Vẻ mặt hờn dỗi của Sun tan biến thành nụ cười. "Nhưng nghiêm túc, sao cậu không nói với mình?"
Ongsa khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại. "Tớ muốn nói, nhưng tớ cũng muốn xem phản ứng của cả nhóm trước. Đây là chuyện quan trọng, và tớ muốn chắc chắn mọi người đều đồng tình trước khi bàn với cậu chi tiết."
Sun gật đầu suy nghĩ. "Vậy nếu mình không muốn tham gia thì sao? Cậu sẽ làm gì?"
Ongsa nhìn Sun với ánh mắt nghịch ngợm. "Tớ sẽ đưa Prim vào," cô trêu, đôi mắt lấp lánh.
Sun phản ứng bằng cách đấm nhẹ vào bụng Ongsa. "Im đi."
Ongsa cười khúc khích, nghiêng người lại gần. "Chúng ta có thể hôn nhau được không?"
Sun ngập ngừng, nhìn xung quanh văn phòng. "Chúng ta đang ở văn phòng mà, Ongsa."
Ongsa nhún vai, miệng nở một nụ cười nghịch ngợm. "Thì sao?"
Ngay khi Ongsa định thu ngắn khoảng cách để hôn Sun, cửa văn phòng bật mở và Alpha bước vào, theo sau là Prim. Sự xâm nhập bất ngờ khiến cả Sun và Ongsa hoảng hốt. Sun vội vàng đứng dậy khỏi đùi Ongsa, cả hai nhanh chóng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng vì bất ngờ.
Alpha và Prim nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, nhận ra sự thay đổi đột ngột trong không khí. Alpha ho nhẹ, cố gắng xoa dịu bầu không khí. "Bọn chi có làm phiền gì không? Chỉ là bọn chị cần thảo luận một vài chi tiết về đề xuất thôi."
Prim, nhận thấy chút khó xử trong phòng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, cố gắng làm mọi người cảm thấy dễ chịu. "Nếu hai người bận, bọn em có thể quay lại sau."
Sun và Ongsa đều nhanh chóng ngồi thẳng dậy, khuôn mặt biểu lộ sự bối rối pha lẫn chút hài hước. Ongsa cố gắng mỉm cười với Alpha và Prim, đôi má cô hơi ửng đỏ. "Không sao đâu. Chúng em chỉ vừa xong thôi."
Sun miễn cưỡng cười, cảm thấy vẫn còn hơi ấm từ sự ngắt quãng bất ngờ.
Alpha, cố gắng phá vỡ không khí ngượng ngùng, không thể không trêu một chút. "Ồ, bọn chị không muốn làm phiền chuyện riêng tư của hai đứa, nhưng thật vui khi thấy cả hai... tham gia vào công việc này."
Prim cũng không kém phần tinh nghịch, cười tươi. "Đúng vậy, thật là thú vị khi thấy cả hai... tập trung vào công việc. Bọn em sẽ tiếp tục thảo luận và để hai người lo phần còn lại."
Sun cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng vẫn không thể che giấu chút hồng trên má. "Không sao đâu. Mọi người cứ thảo luận với Ongsa đi. Em còn chút công việc phải hoàn thành trước khi gửi lên văn phòng trưởng." Em mỉm cười miễn cưỡng rồi quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Khi Sun vội vã rời khỏi phòng và đóng cửa lại, Alpha và Prim nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy hiểu biết. Nụ cười của họ mở rộng thành những biểu cảm nghịch ngợm khi nhìn về phía Ongsa, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
Alpha nâng một lông mày, vẻ mặt trêu chọc. "Ồ, cảnh vừa rồi thật thú vị. Em đang cố giấu chuyện gì sao?"
Prim, tựa vào khung cửa với nụ cười tinh nghịch, nói, "Ongsa, em nghĩ em sẽ phải bắt đầu thói quen gõ cửa trước khi vào văn phòng của chị. Có vẻ như em sẽ bắt gặp những chuyện... bất ngờ."
Ongsa đỏ mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Bọn chị chỉ là... trò chuyện thôi. Giờ có gì cần thảo luận không? Chị đang lắng nghe đây."
Alpha và Prim trao đổi ánh mắt hiểu biết, nụ cười của họ càng mở rộng khi quan sát phản ứng ngượng ngùng của Ongsa. Alpha tiếp tục, giọng nói lém lỉnh, "Vậy vì chúng ta đã ở đây và em đang lắng nghe, chúng ta có thể đi qua chi tiết của đề xuất rồi. Nhưng chị phải nói là chị rất tò mò về những gì chị vừa chứng kiến."
Alpha cười khúc khích, cố giữ không khí vui vẻ. "Được rồi, quay lại công việc thôi. Chúng ta đều rất hào hứng với dự án này và chỉ cần giải quyết một vài chi tiết nữa."
Ongsa gật đầu, khuôn mặt vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng mong muốn chuyển cuộc trò chuyện trở lại công việc. "Chắc chắn rồi. Hãy bắt đầu đi. Em sẵn sàng nghe cả hai nói gì."
Prim và Alpha không thể không trao đổi vài cái nhìn nghịch ngợm trước khi bắt đầu đi vào chi tiết dự án, tận hưởng không khí vui vẻ và những câu trêu đùa đã khiến ngày làm việc của họ thêm phần thú vị.
____
Ngay khi Prim và Alpha vừa bước ra khỏi phòng, Alpha liếc nhìn Prim một cách nhanh chóng. "Mình nói chuyện một chút được không?"
Prim ngước lên, tò mò. "Được thôi, có chuyện gì thế?"
Alpha gật đầu hướng về phía phòng bếp nhỏ. "Lấy chút cà phê ấm rồi nói chuyện ở đó đi."
Prim mỉm cười, dẫn đường, sự tò mò trỗi dậy. Khi cả hai vào trong bếp, Alpha rót mỗi người một tách cà phê và đưa cho Prim. Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, hương thơm ấm áp của cà phê lan tỏa khắp không gian.
"Chị nhận ra một điều," Alpha mở lời, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Chị biết em đã có tình cảm với Ongsa từ lâu rồi, Prim. Rõ ràng là em rất quan tâm đến em ấy. Chị thấy điều đó qua cách em chăm sóc em ấy, và thậm chí lúc em cười đùa ban nãy, chị vẫn cảm nhận được nỗi đau ẩn sau đó."
Đôi mắt Prim mở to, ngạc nhiên khi Alpha đọc vị được mình đến vậy. Y luôn tự hào rằng mình có thể kiểm soát cảm xúc tốt, nhưng sự tinh tế của Alpha là điều không thể phủ nhận. "Ongsa đôi khi rất rối ren, nhưng cũng thật dễ để yêu. Chị biết mà. Dù có những lúc bọn em không hợp kể từ khi em trở thành trợ lý của chị ấy, em không thể phủ nhận rằng chị ấy không nhìn em theo cách em nhìn chị ấy. Em đã giấu cảm xúc này và cũng không hề có ý định nói ra."
Alpha gật đầu, ánh mắt thể hiện sự thấu hiểu và cảm thông. Chị nhẹ nhàng vỗ vai Prim như để an ủi. "Prim, chị muốn em biết rằng cảm xúc của em là hoàn toàn xứng đáng. Rõ ràng là em luôn ở bên cạnh Ongsa, và sự trung thành cũng như sự quan tâm của em không hề bị bỏ qua."
Ánh mắt Prim cụp xuống, y thở dài. "Cảm ơn chị, Alpha. Em rất trân trọng sự thấu hiểu của chị. Em chỉ không muốn gây bất kỳ rắc rối nào giữa Sun và Ongsa. Em sẽ tôn trọng lựa chọn của chị ấy và tiếp tục giữ kín cảm xúc của bản thân."
Ánh mắt Alpha dịu đi. "Chị hứa, Prim, là chị sẽ không nói gì với Ongsa cả. Cảm xúc của em là của riêng em, và đó không phải việc chị can thiệp. Chỉ cần em biết rằng chị nhận ra em quan tâm đến em ấy nhiều như thế nào, và sự chân thành cùng sự kiềm chế của em thực sự rất đáng quý."
Prim ngước lên, ánh mắt pha lẫn giữa sự nhẹ nhõm và buồn bã. "Cảm ơn chị, Alpha. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với em."
Alpha khẽ mỉm cười trấn an. "Đương nhiên rồi. Và nếu em cần người tâm sự hay giúp đỡ, chị luôn ở đây."
Trong không gian yên tĩnh và ấm áp của căn bếp nhỏ, khi họ nhấm nháp tách cà phê, Prim cảm thấy một sự thấu hiểu và đồng cảm với Alpha, dù trái tim y vẫn đau đáu vì mối tình không lời.
____
Sau một ngày làm việc dài và bận rộn, Ongsa quyết định ghé qua xem Sun thế nào. Khi tiến lại gần văn phòng của Sun, cô không khỏi thầm ngưỡng mộ những bức tường kính lớn cho phép nhìn rõ mọi thứ bên trong. Từ hành lang, Ongsa đã thấy Sun đang chăm chú làm việc. Ánh nắng xuyên qua lớp kính tạo nên một ánh sáng ấm áp, làm nổi bật vẻ mặt tập trung và nụ cười nhẹ trên môi Sun.
Sun ngồi tại bàn làm việc, mái tóc buộc nhẹ thành đuôi ngựa lỏng, ôm lấy gương mặt khi em tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Hình ảnh ấy khiến trái tim Ongsa trào dâng cảm xúc. Cô tựa nhẹ vào cánh cửa kính, ánh mắt không rời khỏi Sun.
Ngắm nhìn Sun làm việc chăm chỉ, Ongsa cảm thấy sự ngưỡng mộ và tình cảm sâu sắc. Cánh cửa kính giữa họ giống như một ô cửa sổ dẫn vào thế giới của Sun, và Ongsa không thể không mỉm cười trước cảnh tượng này.
Sun vẫn mải mê công việc, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Ongsa. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy bình yên trong khoảnh khắc lặng lẽ quan sát.
"Em có hạnh phúc không?" Giọng nói nhẹ nhàng của Alpha phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến Ongsa hơi giật mình, nhưng cô không quay lại, ánh mắt vẫn hướng về Sun qua cánh cửa kính.
Đôi mắt Ongsa vẫn dõi theo Sun khi cô trả lời. "Thành thật mà nói, P'Alpha, em vẫn còn nhiều câu hỏi trong đầu. Em và Sun vẫn chưa thực sự nói rõ về mọi chuyện trong quá khứ. Em biết cậu ấy đã rất cố gắng không nhắc đến vì sợ làm em tổn thương thêm. Nhưng em không thể ngăn bản thân cảm thấy bất an về một số điều. Điều em chắc chắn là, em chỉ muốn chúng em được ở bên nhau. Em đang cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi của mình và từ từ đối diện với nó."
Alpha gật đầu, ánh mắt đong đầy sự thấu hiểu. "Lo lắng là điều tự nhiên thôi. Điều quan trọng là cả hai đang cố gắng để vượt qua. Chị thấy rõ là em quan tâm đến Sun và tương lai của hai đứa."
Ongsa thở dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sun. "Đúng vậy, em rất quan tâm. Em chỉ muốn chắc chắn rằng chúng em đang cùng nhìn về một hướng và xây dựng điều gì đó bền vững lần này. Em đang cố gắng kiên nhẫn và thấu hiểu, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng."
Alpha thở dài, biểu cảm pha lẫn giữa sự lo lắng và khích lệ. "Chị thật sự mong em sẽ có đủ dũng khí để nói chuyện với bố, Aylin và những người bạn của em. Họ nhớ em lắm đấy, em biết không? Dù mọi thứ không còn như trước, nhưng ít nhất họ sẽ được gặp lại người mà họ thật lòng yêu quý."
Ánh mắt Ongsa dịu lại khi nghe những lời của Alpha. Cô hiểu tầm quan trọng của việc kết nối lại với gia đình và bạn bè, đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra. Lời nhắc nhở của Alpha như một cú hích nhẹ nhưng đầy cần thiết để cô đối diện với những mối quan hệ trong quá khứ.
"Em biết," Ongsa nói khẽ, giọng pha chút hối tiếc xen lẫn quyết tâm. "Đó là điều em đã trì hoãn, nhưng em hiểu rằng đã đến lúc phải đối diện với những cuộc trò chuyện đó. Họ từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của em, và em nợ họ điều đó."
Khi Alpha bước đi, chị vỗ nhẹ vào lưng Ongsa như một cách an ủi đầy ý nghĩa. Ongsa cảm nhận được sự khích lệ từ tương tác ngắn ngủi nhưng đầy sức nặng ấy. Quay lại nhìn vào văn phòng Sun, cô thấy nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy yêu thương của Sun. Sun khẽ làm biểu tượng trái tim bằng tay, ra hiệu cho Ongsa vào trong.
Ánh mắt Sun lấp lánh sự trìu mến pha chút tinh nghịch khi em ra hiệu mời Ongsa bước vào. Cảnh tượng ấy khiến tim Ongsa đập rộn ràng, xua tan phần nào những nặng nề trong suy tư cả ngày. Hít một hơi thật sâu, cô bước vào văn phòng Sun với cảm giác lạc quan hơn.
Sun nhướn mày, giọng pha chút đùa cợt khi nói, "Tối nay chắc mình sẽ ngủ ở nhà mình."
Vẻ mặt Ongsa thoáng chùng xuống, cô giả vờ phụng phịu, đôi mắt ánh lên nét thất vọng. "Aww, vậy là cậu không muốn ngủ bên tớ nữa à?"
Sun bật cười, thích thú trước lời trêu đùa. "Không phải vậy đâu. Chỉ là bố mẹ mình nhắn tin hỏi con gái của họ còn sống không vì dạo này mình chẳng về nhà mấy thôi."
Ongsa khẽ ngả người ra sau, nụ cười thoáng hiện trên môi. "Vậy cậu đã nói gì với họ?"
Nụ cười của Sun càng rạng rỡ hơn khi em nghiêng người lại gần một chút. "Mình bảo họ rằng mình đang ở với bạn gái," em trêu chọc, đôi mắt ánh lên sự yêu thương.
Ánh mắt Ongsa dịu đi, cảm động trước lời nói của Sun. "Họ biết mình đang được chăm sóc tốt."
Ongsa, thoáng sững sờ, mở to mắt ngạc nhiên. "Tất nhiên rồi," cô đáp một cách chân thành. Rồi cô ngừng lại, thêm vào bằng một giọng tinh nghịch, "Hoặc có thể chúng ta đi ăn tối trước, rồi tớ sẽ đưa cậu về."
Khuôn mặt Sun sáng bừng lên với nụ cười ấm áp. "Được thôi, nghe hoàn hảo đấy. Đi nào!" em đồng ý, sự hào hứng hiện rõ trong giọng nói.
Ongsa đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đưa tay ra cho Sun. Khi họ rời khỏi văn phòng và bước dọc hành lang, không gian yên tĩnh và thư thái bao quanh cả hai. Ongsa dẫn đường với dáng đi tự tin, thỉnh thoảng liếc lại phía sau để chắc rằng Sun vẫn theo kịp.
Rời khỏi tòa nhà văn phòng, cả hai cùng đi đến xe của Ongsa. Trên đường đến nhà hàng, không khí trong xe tràn ngập những câu đùa vui và sự trêu ghẹo nhẹ nhàng.
"Tớ tưởng khi hỏi cậu đi ăn lúc nãy, cậu sẽ nói có hẹn với Fourth hay Luke hoặc ai khác. Tớ không chắc lắm."
Đôi mắt Sun mở to ngạc nhiên. "Fourth và Luke chỉ là bạn thôi. Fourth là người bạn duy nhất của mình hồi đại học vì mình không hay đi chơi, còn Luke chỉ là đồng nghiệp. Tất cả bọn mình đều nhận được email từ Pass về việc anh ấy hỗ trợ mình hoàn thành chỉnh sửa bản thảo mà."
Ongsa nhướn mày, chấp nhận lời giải thích của Sun. "Tớ hiểu rồi. Mặc dù tớ không thích anh ta lắm, nhưng nhà xuất bản đã quyết định chính thức rồi, và có vẻ chúng ta sẽ bận rộn trong tuần này. Chúng ta cần ghé trường cũ và sắp xếp lịch chụp ảnh."
Sun thở dài, giọng nói mang chút lo lắng. "Trời ơi, mình còn chưa kiểm tra xem đồng phục cũ của mình có còn vừa không nữa."
Ongsa bật cười, nụ cười ngày càng tươi hơn. "Tớ nghĩ tớ cũng nên về nhà lấy đồng phục. Chúng ta cần đảm bảo mọi thứ sẵn sàng trước buổi chụp."
Sun khẽ cười, giọng nói đượm chút hoài niệm. "Chắc sẽ lạ lắm, nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất trong đời mình." Đôi mắt em dần ngấn nước, và em quay ra nhìn cửa sổ để che đi cảm xúc. Ongsa, nhận thấy sự căng thẳng của Sun, vươn tay nắm nhẹ tay em.
"Cả hai chúng ta đều là người hạnh phúc nhất," Ongsa nói điềm tĩnh, giọng cô tràn đầy sự ấm áp và trấn an.
Sun quay lại nhìn Ongsa, đôi mắt ánh lên những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
"Điện thoại của cậu đâu?" Sun hỏi, nhướn mày với nụ cười tinh nghịch.
Ongsa thoáng bối rối nhưng vẫn đưa điện thoại của mình ra. "Để làm gì vậy?"
Sun cầm lấy điện thoại và nhanh chóng nhập mật khẩu mà em nhớ: 2206. Em mỉm cười rạng rỡ khi điện thoại mở khóa. "Cậu vẫn dùng mật khẩu cũ."
Ongsa mỉm cười nhìn Sun. "Tại sao phải thay đổi khi nó vẫn hiệu quả?"
Đôi mắt Sun mở to khi nhìn thấy hình nền. Đó là một bức ảnh chụp em đang ăn krok nom, trông vui vẻ và tự nhiên. Em quay sang nhìn Ongsa, trái tim ngập tràn cảm xúc. "Cậu vẫn giữ cái này à?"
Ongsa gật đầu, nụ cười dịu dàng trên môi. "Tất nhiên rồi. Tại sao không?"
Sun đỏ mặt, cảm xúc như trào dâng. "Cậu thật đặc biệt, Ongsa."
Ongsa nghiêng người lại gần, giọng cô nhẹ nhàng. "Sao vậy?"
Sun không thể trả lời, khuôn mặt em vẫn ửng đỏ.
Khoảnh khắc ấy đầy sự thân mật và tình yêu không lời, là minh chứng cho sự kết nối sâu sắc và mối quan hệ bền chặt đã đưa họ quay lại bên nhau.
____
Khi vừa đến nhà hàng, Ongsa đỗ xe rồi quay sang nhìn Sun với nụ cười ấm áp. "Sẵn sàng ăn tối chưa?"
Sun gật đầu, đôi mắt lấp lánh. "Mình đói lắm rồi."
Họ bước ra khỏi xe và tiến vào một nhà hàng ấm cúng với ánh sáng mờ dịu. Hương thơm quyến rũ của những món ăn ngon thoảng trong không khí, khiến họ không khỏi thèm thuồng. Nhân viên phục vụ chào đón họ và dẫn tới một bàn nhỏ ở góc yên tĩnh gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ngắm ánh đèn lung linh của thành phố.
Ongsa kéo ghế cho Sun ngồi, nhận lại nụ cười biết ơn cùng lời trêu chọc. "Đúng là quý cô lịch lãm mà."
Ongsa bật cười và ngồi xuống đối diện Sun. "Chỉ lịch lãm với mỗi cậu thôi."
Họ cùng xem thực đơn, trao đổi gợi ý và những câu đùa nhẹ nhàng. Cuối cùng, sau khi gọi món xong, cả hai rơi vào một khoảng lặng thoải mái, bàn tay họ đan vào nhau trên bàn.
"Tại sao lần này cậu không nhắc đến chuyện gặp bố mẹ cậu nữa? Tớ nhớ hồi cấp ba cậu luôn bảo tớ gặp họ mà," Ongsa hỏi, ánh mắt xen lẫn sự tò mò và ấm áp.
Sun mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khi nhìn Ongsa. "Mình không muốn tạo áp lực cho cậu. Mình sẵn sàng chờ. Chừng nào điều đó chưa xuất phát từ cậu, mình sẽ không ép buộc gì cả."
Ongsa vươn tay qua bàn, nhẹ nhàng siết lấy tay Sun.
Khi thức ăn được mang ra, họ bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Trước khi Sun kịp nếm thử món của mình, Ongsa đã múc một thìa từ phần ăn của cô, đưa đến trước mặt Sun với nụ cười tinh nghịch. "Nếm thử món này trước đi," cô nói, ánh mắt ánh lên sự yêu thương.
Sun nhẹ nhàng mỉm cười, cầm lấy thìa từ tay Ongsa. "Faen của mình ngọt ngào quá," em nói, giọng vừa đùa cợt nhưng lại chất chứa sự ấm áp thật sự.
Cả hai bật cười, tiếng cười của họ lan tỏa khắp không gian ấm cúng của nhà hàng. Bữa ăn trở thành sự kết hợp hoàn hảo giữa hương vị thơm ngon và những câu chuyện chân thành, khiến cả hai cảm thấy tràn đầy và hạnh phúc.
Khi ăn xong, Ongsa dựa lưng vào ghế, nhìn Sun với nụ cười mãn nguyện. "Tối nay thật tuyệt. Chúng ta nên làm thế này thường xuyên hơn."
Sun lắc đầu, ánh mắt lấp lánh. "Mình vẫn thích cơm do cậu nấu nhất."
Ongsa mỉm cười. "Được rồi, được rồi."
Rời khỏi nhà hàng, tay trong tay, họ cảm nhận sự gần gũi sâu sắc hơn. Buổi tối hôm ấy thật hoàn hảo, đầy ắp tiếng cười và những cuộc trò chuyện ý nghĩa. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn đường chiếu sáng con đường họ đi, bàn tay họ vẫn đan chặt lấy nhau.
Ongsa nhẹ nhàng giúp Sun ngồi vào ghế phụ trước khi vào ghế lái. Bên trong xe ấm áp và dễ chịu, trái ngược với không khí mát mẻ bên ngoài. Khi Ongsa khởi động xe, âm thanh êm dịu của động cơ trở thành nền cho cuộc trò chuyện của họ.
Sun quay sang nhìn Ongsa, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt. "Mình yêu cậu, Ongsa."
Ánh mắt Ongsa dịu dàng khi cô nhìn Sun, chậm rãi nghiêng người và đặt lên môi Sun một nụ hôn.
Họ tiếp tục lái xe qua những con phố yên tĩnh, ánh đèn thành phố chiếu sáng nhẹ nhàng trên gương mặt họ. Câu chuyện cứ thế tuôn trào, đôi lúc Sun kể lại những điều thú vị trong ngày, và Ongsa lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng xen vào những câu chuyện của mình.
Khi gần đến nhà Sun, Ongsa nắm lấy tay cô, siết nhẹ. "Cậu chắc là không muốn tớ vào trong một lát à?"
Sun lắc đầu, nụ cười dịu dàng trên môi. "Mình rất muốn, nhưng mình biết cậu cũng đã có một ngày dài rồi. Cậu nên nghỉ ngơi đi."
Ongsa gật đầu, miễn cưỡng buông tay Sun khi xe dừng lại trước nhà. Cô quay sang Sun, ánh mắt nghiêm túc nhưng tràn đầy tình cảm.
"Tớ sẽ gọi cho cậu khi về đến nhà."
Đôi mắt Sun dịu dàng khi cô nghiêng người, đặt lên má Ongsa một nụ hôn nhẹ. "Mình sẽ đợi cuộc gọi của cậu, nhé?"
Với ánh mắt luyến tiếc, Sun bước ra khỏi xe và tiến về phía cửa nhà. Ongsa nhìn theo em cho đến khi Sun vào nhà an toàn, rồi mới khởi động xe và rời đi.
Không khí mát mẻ của buổi tối như tiếp thêm sinh lực cho Ongsa khi cô lái xe về nhà, con đường phía trước dường như trở nên rõ ràng và đầy hy vọng hơn bao giờ hết.
____
Khi Sun vừa mở cửa chính, em nhận ra đèn trong nhà đã tắt, có lẽ bố mẹ em đã đi ngủ. Em nghĩ rằng mình sẽ gặp họ vào bữa sáng ngày mai. Nhưng đúng lúc em chuẩn bị bước lên cầu thang, giọng nói dịu dàng của bố vang lên từ phòng khách mờ ánh sáng.
"Sun, con gái của bố."
Sun khựng lại, tim em như lỡ nhịp. Em quay lại, thấy bố đang ngồi trên ghế sofa, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt ông. Biểu cảm của ông pha lẫn giữa sự mong đợi và nhẹ nhõm. Ánh mắt Sun mềm đi, em bước về phía ông, tiếng bước chân vang khẽ trong ngôi nhà yên tĩnh.
"Bố vẫn còn thức ạ?" Sun hỏi, giọng em vừa ngạc nhiên vừa chất chứa sự trìu mến khi tiến lại gần.
Ánh mắt bố em nhíu lại ở khóe mắt với nụ cười dịu dàng. "Tất nhiên rồi, bố muốn đợi con. Bố thấy có người đưa con về. Là Ongsa phải không?"
Nụ cười của Sun rạng rỡ, chân thật đến mức sáng bừng cả khuôn mặt em. "Vâng, là Ongsa ạ."
Ánh mắt bố em càng thêm dịu dàng, như chứa đựng cả bầu trời hạnh phúc. "Bố rất vui khi thấy con lại cười như thế này. Nó gợi bố nhớ đến nụ cười của con khi còn nhỏ."
Đôi mắt Sun rưng rưng, cảm nhận sâu sắc ý nghĩa trong từng lời nói của bố. "Bố à, con..."
Chưa kịp nói hết câu, em đã chạy đến ôm chầm lấy bố, nước mắt tuôn rơi không kìm được.
Em ôm chặt ông, cơ thể khẽ run lên khi những giọt nước mắt trào ra không ngừng. "Con chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ, bố ơi. Con không nhận ra mình đã nhớ bố mẹ, và cả Ongsa nhiều đến thế."
Bố em vòng tay ôm em thật chặt, đôi mắt ông cũng rưng rưng khi ôm lấy con gái trong vòng tay ấm áp. "Tại sao con khóc vậy, Sun?"
"Là những giọt nước mắt của hạnh phúc," Sun vừa nói vừa khóc, giọng em nghẹn ngào, những lời như khó khăn thoát khỏi môi.
"Không sao đâu, Sun," bố em dịu dàng nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng em. "Không sao cả, hãy cứ mơ ước lớn lao và theo đuổi đam mê của mình. Nhưng hãy nhớ rằng, dù con đi xa đến đâu hay đạt được những gì, có một nơi để trở về, một mái ấm, là điều vô giá. Không phải ai cũng có được điều đó. Bố rất tự hào vì con đã trở về với chúng ta. Chào mừng con trở về, con gái của bố. Con đã trải qua rất nhiều, và bố vô cùng tự hào về con người mà con đã trở thành."
Sun ôm chặt lấy bố, cảm giác an toàn và ấm áp từ vòng tay ông như một chiếc chăn mềm mại bao bọc lấy em. Sự yêu thương và động viên từ bố là điều em cần nhất lúc này, nhắc nhở em rằng, sau tất cả những thử thách và thời gian xa cách, em cuối cùng cũng đã ở nơi mình thuộc về.
Bố nhẹ nhàng buông em ra, hai tay ông đặt lên vai em, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt còn vương nước mắt của em. "Giờ thì đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là một ngày mới, chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện nhiều hơn. Có bao nhiêu điều cần chia sẻ."
Sun gật đầu, nụ cười trở lại trên môi, mang theo cảm giác bình yên và mãn nguyện. "Cảm ơn bố. Con yêu bố."
"Bố cũng yêu con, Sun," ông đáp, giọng nghẹn ngào.
Với cái ôm cuối và ánh nhìn lưu luyến, Sun bước lên cầu thang, lòng ngập tràn cảm giác nhẹ nhõm và viên mãn. Khi bước về phòng, em mang theo suy nghĩ ấm áp rằng mình đã trở về nhà, nơi có tình yêu và sự ủng hộ từ gia đình.
____
Khi Ongsa lái xe, một cơn sóng hoài niệm bất ngờ ập đến. Thay vì về thẳng căn hộ của mình, cô lại lái xe về phía nhà của Alpha và bố. Con đường quen thuộc gợi lên hàng loạt ký ức, khiến cô khao khát tìm lại cảm giác ấm áp của gia đình.
Đến nơi, Ongsa dừng xe và do dự một chút. Qua khung cửa sổ, cô thấy Alpha và bố đang chuẩn bị bữa tối muộn, tiếng cười của họ lan tỏa khắp gian bếp. Cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi xe và đi về phía cửa chính.
Vừa khi Ongsa chuẩn bị gõ cửa, cánh cửa bất ngờ mở ra. Alpha, đang định mang rác ra ngoài, đứng khựng lại vì ngạc nhiên. "Ongsa? Nong sảo?" chị thốt lên, giọng lẫn giữa bất ngờ và vui sướng.
Alpha nhanh chóng quăng túi rác sang một bên, lao đến ôm chặt Ongsa trong vòng tay ấm áp. Cử chỉ bất ngờ nhưng khiến Ongsa cảm thấy thật dễ chịu. "Thật vui khi thấy em ở đây! Không thể tin được em tự về mà không cần bọn chị kéo về."
Ongsa hơi lúng túng trước sự chào đón nồng nhiệt, bước vào nhà với tâm trạng pha lẫn giữa nhẹ nhõm và ngượng ngùng. Cô nhìn quanh hành lang quen thuộc, cố gắng trấn tĩnh lại. "Em không định làm phiền đâu," cô lên tiếng, giọng có chút e dè.
Bố của họ, nghe thấy tiếng ồn ào, từ bếp bước ra với nụ cười rạng rỡ. "Ongsa! Cuối cùng con cũng về rồi!" Đôi mắt ông ánh lên niềm vui. "Bố lúc nào cũng chờ con mà."
Ongsa dịch trọng lượng từ chân này sang chân kia, cảm giác hơi ngại ngùng. "Con chỉ ghé qua lấy mấy bộ đồng phục cũ thôi ạ. Công ty đang làm chiến dịch quảng bá cho S-star, nên con cần chúng. Con tính lấy rồi đi ngay."
Bố cô nở nụ cười hạnh phúc, dù có chút bối rối. "Ồ, thế cũng tốt. Nhưng con đã ăn gì chưa? Để bố hâm nóng đồ ăn hoặc làm món gì đó mới cho con nhé?"
Ongsa vội vã xua tay, từ chối. "Dạ, không cần đâu ạ. Con chỉ cần lấy đồ rồi—"
Chưa kịp dứt lời, Alpha đã tiến tới, vòng tay ôm cô lần nữa, lần này ánh mắt chị lộ rõ sự quyết tâm. "Nếu em đã ăn rồi, thì ở lại uống trà hoặc gì đó đi. Đừng lái xe về tối nay. Ngủ lại phòng em đi."
Bố cô vẫn cười hiền, thêm vào: "Ừ, ở lại đi con. Thật tuyệt khi con về. Bố sẽ làm cho con thoải mái nhất có thể."
Ongsa vừa cảm thấy ái ngại, vừa tràn đầy lòng biết ơn. Cô theo Alpha và bố vào bếp, nơi mùi thơm của đồ ăn nhà làm vẫn còn vương vấn. Căn bếp ấm áp và gần gũi, nhưng Ongsa không khỏi cảm giác lạc lõng.
Khi họ ngồi xuống quanh bàn, Alpha bất ngờ nhắc: "Chị kể cho bố rồi, Ongsa. Chị nói em và Sun lại quay về với nhau. Bố nghe xong vui lắm. Nhìn em bây giờ hạnh phúc hơn nhiều đấy."
Ongsa thoáng nhìn bố, tìm kiếm bất kỳ phản ứng nào. Cô không khỏi lo lắng bố sẽ nghĩ gì, đặc biệt sau những gì đã xảy ra trước đây liên quan đến Sun. Nhưng sự nhẹ nhõm tràn qua cô khi gương mặt bố vẫn ấm áp, không chút bối rối hay không thoải mái.
"Hôm nay con thực sự mệt," cô nói, giọng lẫn sự uể oải. "Con có thể lên phòng nghỉ không? Mai con còn nhiều việc phải làm nữa."
Alpha định lên tiếng phản đối, nhưng bố cô nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Alpha nhường lời. "Để em nghỉ ngơi đi, Alpha. Cả ngày chắc em nó mệt lắm," ông nói với nụ cười trấn an.
Alpha lưỡng lự một chút, sau đó gật đầu thông cảm. "Được rồi, Ongsa."
Ongsa đứng dậy, cảm thấy hơi ngại ngùng và có phần áy náy vì cắt ngang buổi tối. Cô khẽ mỉm cười xin lỗi gia đình. "Con xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi tối."
"Không cần phải xin lỗi đâu," bố cô dịu dàng nói. "Có con ở đây là tốt rồi, dù chỉ là trong chốc lát."
Ongsa biết ơn gật đầu, rồi bước về phía phòng khách. Những bước chân cô nặng nề khi leo lên cầu thang, như thể gánh nặng cả ngày đè trên vai. Đến trước cửa phòng, cô dừng lại, ngập ngừng giây lát, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vừa vào phòng, cảm giác hoài niệm ập đến mạnh mẽ. Mọi thứ vẫn như cô nhớ - không thay đổi, những chi tiết nhỏ bé quen thuộc khiến căn phòng từng là nơi trú ngụ an toàn của cô giờ lại khơi gợi cả sự an ủi lẫn đau lòng.
Ongsa chậm rãi ngồi xuống giường, ánh mắt quét qua những món đồ quen thuộc và các bức ảnh cũ trên tường. Mỗi vật đều như một mảnh ký ức xưa cũ ùa về, vừa thân thuộc, vừa khó chịu.
Cô nằm xuống, cơ thể chìm vào tấm nệm êm ái đã bao năm. Sự mệt mỏi của cả ngày và cơn sóng ký ức tràn đến khiến cô không thể chống lại. Ongsa úp mặt vào gối, nước mắt thấm đẫm lớp vải mềm mại. Căn phòng, dù không đổi thay, lại như một phần của cuộc đời mà cô đã bỏ lại phía sau, nơi những vang vọng của quá khứ vừa an ủi, vừa xé nát tâm can.
Tiếng nức nở của cô nghẹn lại trong gối, từng giọt nước mắt như mang theo gánh nặng mà cô đã giữ chặt bao năm - nỗi buồn về mẹ, sự hối tiếc vì những năm tháng đã mất, và niềm khao khát tìm lại sự ngây thơ đã lùi xa.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro