Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (12).

Trái đất đang chữa lành.

____

Sáng thứ Hai, Prim nhận thấy rõ sự thay đổi trong tâm trạng của mọi người. Những ngày trước, nhóm của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhưng giờ đây, bầu không khí dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sun, Alpha và đặc biệt là Ongsa trông thoải mái và tươi tắn hơn khi họ chuẩn bị cho một ngày bận rộn phía trước.

Là người luôn tinh ý, Prim nhận ra những thay đổi nhỏ nhặt ấy. Vẻ điềm tĩnh thường thấy của Sun giờ đây điểm thêm một nụ cười thoải mái hiếm hoi, trái ngược hoàn toàn với vẻ căng thẳng trước đó. Alpha cũng vậy, toát lên sự nhẹ nhõm và hạnh phúc mà đã lâu rồi không thấy. Chị trở nên gần gũi hơn, nụ cười cũng xuất hiện thường xuyên hơn.

Tuy nhiên, Ongsa là người có sự thay đổi rõ rệt nhất. Cô trông dịu dàng hơn hẳn, cách cư xử cũng chân thành và cởi mở hơn. Từng bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lấp lánh như có một nguồn năng lượng mới, điều mà Prim đã không thấy từ lâu. Ongsa di chuyển khắp căn phòng với sức sống tràn đầy, như thể đã tìm lại chính mình nhờ một điều gì đó đặc biệt.

Prim mỉm cười thân thiện tiến lại gần Sun. "Mọi người hôm nay trông khác quá, thoải mái và vui vẻ hơn hẳn. Cuối tuần qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sun nhìn Prim, nụ cười càng rạng rỡ hơn. "Cuối tuần bọn chị đã có khoảng thời gian vui vẻ, cũng lâu rồi mới được như vậy."

Prim gật đầu, thấu hiểu phần nào ý nghĩa của trải nghiệm vừa qua. "Nghe như cuối tuần này là một bước ngoặt lớn của mọi người nhỉ. Em thật sự rất vui khi thấy những thay đổi tích cực này."

Sun đồng tình, ánh mắt lấp lánh niềm lạc quan. "Đúng vậy, giống như một khởi đầu mới cho tất cả chúng ta."

Khi điện thoại Sun đổ chuông, tên Fourth hiện lên trên màn hình. Prim nhìn thấy liền mỉm cười. Sun xin phép Prim rồi nhận cuộc gọi.

"Xin chào, Fourth," giọng Sun nhẹ nhàng nhưng pha chút nghiêm túc.

"Sun, sao cậu không trả lời cuộc gọi và tin nhắn của tớ?" Giọng Fourth vang lên, hơi chút bực bội.

Sun hít một hơi thật sâu, chuẩn bị giải thích. "Cậu cũng biết bạn gái tớ là người hay ghen rồi mà. Khi ở bên cậu ấy, tớ thường không đụng đến điện thoại. Tớ đã nói rồi, cậu ấy là tất cả đối với tớ, và không ai khác có thể quan trọng hơn cả."

"Wow, Sun, cậu đúng là simp lỏ rồi đó! Tớ không ngờ cậu lại yêu đương như thế. Nhưng mà, thật lòng thì tớ mừng cho cậu đấy," Fourth nói với giọng chân thành.

Sun mỉm cười. "Cảm ơn nhé. Tớ hứa khi mọi chuyện ổn định hơn, tớ sẽ giới thiệu hai người gặp nhau."

Fourth thở dài, sự bực bội dường như tan biến. "Tớ sẽ đợi ngày đó, vì tớ có cả đống chuyện muốn kể với cậu."

"Không, cậu không cần đâu," Sun bật cười.

"Được rồi, vậy gặp lại sau nhé."

"Gặp lại sau, Fourth, bye bye."

Khi Sun quay trở lại bàn làm việc, Luke bước vào với một chồng tài liệu và lời chào thân thiện. Cả hai nhận được email từ công ty, yêu cầu hoàn tất công việc hiện tại và chuẩn bị quay lại trụ sở chính. Khuôn mặt Sun thoáng chùng xuống khi đọc email.

Luke nhận ra biểu cảm của em và nghiêng đầu hỏi. "Nhìn cái vẻ mặt đó là anh đoán em không muốn quay lại rồi."

Sun thở dài, ánh mắt dán chặt vào bàn làm việc, như đang gom góp suy nghĩ. "Em đã quyết định từ lâu rồi, Luke. Em sẽ nghỉ việc và ở lại đây. Em muốn dành thời gian nghỉ ngơi, bên gia đình và ở cạnh Ongsa." Em hơi ngập ngừng, nhận ra mình chưa nói với Luke về mối quan hệ của mình với Ongsa.

Luke nhướng mày, mỉm cười đầy ẩn ý. "Em không cần lo chuyện anh biết về em và Ongsa đâu. Rõ ràng quá mà. Em còn định giấu nữa sao?"

Sun khẽ cười. "Em chưa bao giờ có ý định giấu anh đâu, Luke. Em tự hào về mối quan hệ này. Chỉ là em không muốn làm anh cảm thấy ngại thôi."

"Anh không thấy ngại gì cả," Luke trấn an. "Vậy em thực sự quyết định nghỉ việc à? Em định khi nào?"

Sun nghĩ một chút. "Hmm, chắc từ lâu rồi. Em không có kế hoạch quay lại Mỹ nữa. Em hài lòng với những gì mình đạt được ở đây, và đây sẽ là dự án cuối cùng của em cho Pass."

"Thế sao trong em vẫn có chút buồn vậy?" Luke thắc mắc.

"Em vẫn phải quay lại Mỹ để giải quyết nốt mọi thứ—hoàn tất công việc, lo chuyện căn hộ em đã mua ở đó và đủ thứ linh tinh khác. Em lo Ongsa sẽ nghĩ em lại sắp rời đi một lần nữa."

Luke gật đầu thông cảm. "Sẽ chỉ mất một, hai tháng thôi. Em có thể đưa Ongsa đi cùng. Đó sẽ là kỳ nghỉ tuyệt vời cho cả hai, và cô ấy cũng sẽ thấy cuộc sống của em ở Mỹ không hề hào nhoáng như tưởng tượng. Cũng là cách hay để em chứng minh rằng em thực sự nghiêm túc muốn xây dựng cuộc sống ở đây."

Vẻ mặt Sun dịu lại, tâm trí em chạy đua với những ý tưởng mới. "Anh nói đúng. Có lẽ đây cũng là điều đáng để cân nhắc. Cảm ơn lời khuyên của anh, Luke."

____

Ongsa, người cũng được đưa vào danh sách nhận email về việc kết thúc dự án, cảm thấy lòng chùng xuống khi đọc nội dung thông báo. Không chỉ Sun và Luke nhận được tin này, cô cũng được nhắc đến. Khi lướt qua những chi tiết—S-tar sắp hoàn thành, đội ngũ đào tạo và Saphan chuẩn bị cho các giáo viên, sách đã được đặt lịch vận chuyển—Ongsa không thể ngăn mình khỏi những cảm xúc đan xen.

Trái tim Ongsa trĩu nặng khi nghĩ đến việc Sun có thể lại rời đi. Viễn cảnh Sun quay trở lại Mỹ khiến cô đau lòng, nhưng Ongsa hiểu mình không thể ngăn cản em. Cô tôn trọng công việc của Sun và hiểu rằng những ước mơ và mục tiêu trong sự nghiệp cũng quan trọng với Sun như thế nào. Dù buồn, Ongsa quyết tâm ủng hộ mọi quyết định của Sun, vì cô biết theo đuổi lý tưởng là điều cần thiết để Sun cảm thấy mãn nguyện.

Ongsa khẽ nghiêng người trên bàn làm việc, xoa nhẹ sau gáy để che giấu nỗi bất an. Tin tức Sun có thể rời đi một lần nữa đè nặng lên cô, khiến cô phải cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Đúng lúc ấy, tên Sun bất ngờ nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

"Bận không?" Giọng Sun vang lên, nhẹ nhàng và đầy ấm áp.

Ongsa cố tỏ ra bình thường dù lòng đang ngổn ngang. "Cũng không, có chuyện gì sao?"

"Em chỉ nhớ bạn gái của mình thôi," Sun đáp, giọng nói dịu dàng và chân thành.

Ongsa không thể ngăn mình mỉm cười trước sự ấm áp trong giọng nói của Sun. "Cuối tuần vừa rồi chúng ta ở bên nhau suốt rồi mà. Mới đó đã nhớ mình rồi sao?"

"Em nhớ bạn mỗi ngày, từng phút, từng giờ, Ongsa," Sun nói, giọng em ngập tràn yêu thương.

Tim Ongsa khẽ rung lên trước những lời của Sun. Cô tựa lưng vào ghế, cho phép mình được yếu đuối một chút. "Aww, ngọt ngào quá đi," cô nói nhỏ, đôi mắt ánh lên sự chân thành.

"Hmmm," Sun đáp lại, âm thanh đầy mãn nguyện.

Trước khi Ongsa kịp nói thêm điều gì, cánh cửa văn phòng khẽ mở ra. Cô ngước lên và thấy Sun đang đứng đó, khuôn mặt rạng rỡ với một nụ cười tinh nghịch.

"Em dễ thương quá đi," Ongsa nói, giọng đầy yêu thương. "Vào đây ôm mình đi nào."

Với ánh mắt lém lỉnh, Sun bước vào phòng, tay nhẹ nhàng khóa cửa lại. Không chần chừ, em chạy nhanh đến chỗ Ongsa đang ngồi và thoắt một cái đã ngồi gọn trong lòng cô.

Ongsa bật cười, vòng tay ôm lấy eo Sun khi Sun tựa đầu thoải mái lên vai mình. Sự ấm áp từ Sun và nguồn năng lượng tinh nghịch giữa cả hai khiến không gian bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Nhìn em kìa, tự nhiên xông thẳng vào đây," Ongsa nói, giọng pha chút trêu đùa lẫn yêu thương.

Sun khẽ cười, hơi thở phả nhẹ vào tai Ongsa. "Em không nhịn được. Em nhớ bạn quá, và em nghĩ một chút bất ngờ sẽ làm bạn vui lên."

Lòng Ongsa chợt dâng trào cảm xúc. Cô siết chặt vòng tay ôm lấy Sun, má áp nhẹ vào tóc Sun. "Em đúng là làm mình vui thật đấy. Có em ở đây, mọi thứ bỗng trở nên tươi sáng hơn hẳn."

Sun ngẩng đầu lên, ánh mắt em chan chứa yêu thương và tinh nghịch. Khi cả hai ôm chặt lấy nhau, giọng Sun khẽ thì thầm, pha chút lo lắng nhưng đầy quyết tâm.

"Chúng ta về nhà luôn nhé?" Sun hỏi nhỏ, khẽ tựa vào cổ Ongsa.

Ongsa mỉm cười. "Về luôn sao?"

Sun nhìn lên, ánh mắt đầy khát khao. "Em muốn bạn, Ongsa. Bạn có thể chủ động một chút không?" (gì đây sun 🌚)

Ongsa mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nở một nụ cười dịu dàng. "Vậy thì, chúng ta về nhà thôi."

____

Trong chớp mắt, họ đã ở trong căn hộ của Ongsa. Vừa bước vào, Sun lập tức thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, đôi môi họ tìm đến nhau trong một nụ hôn cuồng nhiệt và khát khao như thể đã xa cách từ rất lâu. Cảm nhận được sự gấp gáp của Sun, Ongsa khẽ cúi xuống, nâng Sun lên trong vòng tay mình. Sun vòng chân quanh eo Ongsa, nụ hôn giữa họ càng trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn theo từng khoảnh khắc.

Những nụ hôn vội vã dẫn lối họ về phòng ngủ. Khi cả hai đã ngã xuống giường, Ongsa nhẹ nhàng đặt mình lên trên Sun, chỉ tạm rời khỏi nụ hôn để nhìn sâu vào đôi mắt của em.

"Em yêu bạn, Ongsa," Sun thì thầm, giọng nói chất chứa sự chân thành.

Trái tim Ongsa như vỡ òa vì những lời ấy. Cô đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng, đôi môi họ hòa quyện, lưỡi họ tìm đến nhau trong điệu vũ của khát khao và tình yêu. Ongsa chậm rãi thưởng thức từng khoảnh khắc, bắt đầu cởi bỏ từng lớp áo của Sun một cách chậm rãi, với những cử chỉ đầy dịu dàng và trân trọng.

Làn da Sun như được phủ ánh nắng, từng đường nét của em dưới đôi tay nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ của Ongsa. Nhịp thở của Sun dần trở nên gấp gáp khi những nụ hôn của Ongsa trải xuống thấp hơn, thắp lên ngọn lửa cháy âm ỉ bấy lâu trong lòng cả hai.

Đôi tay Ongsa khám phá cơ thể Sun bằng một sự dịu dàng nâng niu, như thể cô đang gìn giữ từng đường cong, từng nét đẹp trước mắt mình. Ongsa dừng lại đôi chút, ánh mắt cô tìm đến ánh mắt Sun để đọc những cảm xúc chất chứa trong đó—tình yêu, khát khao và một sự kết nối không lời. Đôi mắt Sun nhìn lại cô với chút e ấp nhưng tràn đầy tin tưởng, khiến trái tim Ongsa càng thêm rung động.

"Mình cũng yêu em," Ongsa thì thầm bên tai Sun, hơi thở ấm áp phả nhẹ khiến Sun khẽ run lên, cơ thể em đáp lại sự gần gũi và yêu thương ấy.

Ongsa tiếp tục cởi đồ, từng cử động đều chậm rãi và cẩn trọng, tạo nên một nhịp điệu vừa nồng nàn vừa sâu lắng. Cô chăm chút từng cử chỉ để Sun cảm nhận được sự trân quý và tình yêu đong đầy mà Ongsa dành cho em.

Cuối cùng, khi Sun đã hoàn toàn khỏa thân trước mắt mình, Ongsa khẽ hít một hơi sâu rồi cúi xuống, cơ thể họ hòa quyện vào nhau trong một cái ôm trọn vẹn. Ongsa hôn Sun thật sâu, nụ hôn chứa đựng tất cả tình yêu và khát khao giữa họ. Đôi môi họ di chuyển nhịp nhàng, lúc dịu dàng, lúc mãnh liệt, như muốn khắc sâu thêm sự kết nối thiêng liêng ấy.

Khoảnh khắc này, thời gian như ngừng lại. Họ chìm đắm trong nhau, thế giới bên ngoài bỗng chốc trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại duy nhất họ và tình yêu thuần khiết không chút ngăn cách.

Cuối cùng, khi mọi xúc cảm đã thăng hoa, họ ôm chặt lấy nhau, hơi thở hòa quyện trong sự mãn nguyện của tình yêu được chia sẻ. Ongsa vòng tay ôm Sun vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ấy.

"Cảm ơn bạn," Sun thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng chan chứa cảm xúc. "Vì tất cả."

Ongsa mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Sun. "Mình mới là người phải cảm ơn em," cô đáp khẽ. "Vì đã quay về bên mình."

Họ cứ thế nằm cạnh nhau, đắm mình trong hơi ấm của tình yêu. Ở trong vòng tay nhau, họ không chỉ tìm thấy đam mê và khát khao mà còn là sự bình yên sâu lắng đến lạ kỳ.

____

Khi màn đêm buông xuống, Ongsa nằm bên cạnh Sun, người đang ngủ say. Cô ngắm nhìn từng nhịp thở đều đặn của Sun, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương và biết ơn khó tả. Không muốn đánh thức Sun, Ongsa khẽ khàng rời khỏi giường, cẩn thận đến mức không tạo ra một tiếng động nào.

Cô nhẹ nhàng bước qua căn phòng mờ tối và mở cửa, tiến vào gian bếp được chiếu sáng êm dịu. Tiếng ù ù quen thuộc của chiếc tủ lạnh là âm thanh duy nhất vang lên khi Ongsa bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó để nấu. Cô muốn chuẩn bị một món ăn nho nhỏ cho Sun khi em tỉnh dậy—một bất ngờ ngọt ngào để tiếp nối buổi tối đầy thân mật và thể hiện tình yêu theo một cách khác.

Ongsa mở từng ngăn tủ, đôi mắt dần quen với ánh sáng yếu ớt. Cô tìm thấy một số nguyên liệu tươi ngon: trứng, đậu và vài loại rau thơm—những nguyên liệu đơn giản nhưng hoàn hảo cho một món ăn nhẹ nhàng mà Sun sẽ yêu thích. Ongsa luôn thích nấu ăn cho Sun, và đêm nay có vẻ là dịp lý tưởng để làm điều gì đó đặc biệt.

Cô bắt tay vào việc, tỉ mỉ cắt từng loại rau và đánh trứng thật đều tay. Chẳng mấy chốc, mùi hương của món ăn lan tỏa khắp gian bếp, tạo nên một bầu không khí ấm áp và gần gũi. Ongsa làm mọi thứ một cách cẩn trọng, đặt cả trái tim mình vào từng bước nhỏ.

Trong lúc chờ thức ăn chín, Ongsa nhẹ nhàng bày bàn ăn trong khu vực phòng ăn, sắp xếp mọi thứ thật gọn gàng. Cô rót một ly nước ép tươi mát và đặt cạnh đĩa thức ăn vừa chuẩn bị. Chiếc bàn trông đơn giản nhưng tinh tế.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Ongsa quay lại phòng ngủ. Sun vẫn đang say ngủ, khuôn mặt em yên bình đến mức khiến Ongsa mỉm cười. Cô khẽ chạm vào vai Sun, những ngón tay dịu dàng lướt qua làn da của em để đánh thức một cách nhẹ nhàng.

"Sun, dậy đi," Ongsa thì thầm, giọng nói cô ấm áp và ân cần. "Mình làm chút đồ ăn cho em này."

Đôi mắt Sun từ từ mở ra, thoáng vẻ ngỡ ngàng rồi dần tỉnh táo. Ongsa cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Sun. "Mình làm cho em một chút bất ngờ nhỏ. Mình nghĩ sẽ thật tuyệt nếu em có một bữa ăn nhẹ sau khi thức giấc."

Đôi mắt của Sun mở to vì thích thú khi em ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cảnh tượng bàn ăn được bày biện với một bữa ăn nhẹ được chuẩn bị chu đáo vào đêm khuya khiến em nở một nụ cười rạng rỡ. Em trượt ra khỏi giường, chuyển động chậm rãi nhưng háo hức, và đi theo Ongsa vào bếp.

Mùi hương của trứng và rau củ xào chín phảng phất trong không gian, và Sun có thể thấy được sự chăm chút Ongsa đã đặt vào từng chi tiết nhỏ. Em hít một hơi sâu, thưởng thức hương thơm ấy.

"Bạn tính để em ăn hết đống này giữa đêm à? Vòng eo của em chắc chắn sẽ tan biến mất thôi," Sun nói đùa, giọng đầy ngưỡng mộ. Em nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Ongsa. "Bạn chu đáo thật đấy."

Hai má Ongsa thoáng ửng hồng vì vui sướng. Họ ngồi xuống bên bàn ăn, Sun hào hứng nếm thử món ăn Ongsa đã chuẩn bị. Hương vị tươi ngon và ấm áp khiến Sun nhắm mắt tận hưởng, lòng tràn đầy biết ơn.

"Món này ngon quá," Sun thở dài đầy mãn nguyện. "Bạn lúc nào cũng biết cách khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn."

Ongsa mỉm cười dịu dàng, tự mình nếm thử một miếng. "Mình chỉ muốn em no bụng trước khi chúng ta ngủ tiếp thôi."

Trong lúc họ cùng nhau thưởng thức bữa ăn khuya, câu chuyện giữa hai người chảy trôi một cách tự nhiên. Họ nói về những dự định trong ngày, những hy vọng cho tương lai và cùng nhau nhìn lại những điều đã đưa họ đến gần nhau hơn.

Sun nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy tay Ongsa và siết chặt. "Em muốn đến thăm mộ mẹ bạn một lần, Ongsa—bạn sẽ cho phép em chứ?"

Đôi mắt Ongsa mở lớn vì bất ngờ và xúc động. Yêu cầu giản đơn nhưng sâu sắc ấy đánh động vào một góc sâu thẳm trong tâm hồn cô. Ongsa thấy được sự chân thành trong ánh mắt Sun, một tia hy vọng và đau thương còn vương lại từ quá khứ.

Cô đã từng trốn chạy cảm xúc của mình, tránh né quá khứ và nỗi đau mất mẹ, như thể nhắc đến nó sẽ khiến mọi thứ sụp đổ. Nhưng giờ đây, đối diện với lời đề nghị đầy chân thành của Sun, cô bỗng nhận ra mình không thể trốn mãi.

Ongsa hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô ngân ngấn nước. "Em thật sự muốn đến sao? Mình—" Giọng cô run run, những từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng. "Mình không biết là đã sẵn sàng chưa nữa?"

Sun nhẹ nhàng vuốt tay Ongsa, như muốn trấn an cô. "Nếu bạn chưa sẵn sàng cũng không sao đâu, Ongsa. Em chỉ muốn ở bên cạnh bạn, cùng bạn tưởng nhớ bà ấy. Em nghĩ chuyện này sẽ giúp cả hai chúng ta bước tiếp. Lần này, em sẽ không để bạn một mình nữa."

Ongsa nuốt khan, cảm giác như bức tường cô dựng lên quanh trái tim mình đang dần vỡ vụn. "Mình đã luôn sợ phải đối mặt, sợ mình sẽ không chịu nổi. Nhưng giờ mình hiểu rồi, đó là một phần của cuộc đời mình, và mình cần học cách chấp nhận nó."

Đôi mắt Sun ánh lên sự thấu hiểu. "Chúng ta không cần vội, cũng không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần cùng nhau bước từng chút một. Em sẽ luôn ở đây bên bạn."

Ongsa gật đầu, trái tim cô nhói lên một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy giải thoát. Cô siết chặt tay Sun, tìm thấy sự bình yên trong vòng tay cô ấy. "Cảm ơn em, Sun. Mình sẽ đi cùng em."

____

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, soi rọi từng bước chân của Ongsa và Sun khi họ nắm tay nhau đi dọc nghĩa trang. Không gian tĩnh lặng bao trùm lấy họ, chỉ còn tiếng sỏi đá vỡ vụn dưới chân và tiếng chim hót văng vẳng đâu đó từ xa.

Khi đến bên mộ, Ongsa cảm thấy tim mình như thắt lại giữa nỗi buồn và quyết tâm. Nơi mẹ cô an nghỉ thật giản dị, được đánh dấu bằng một tấm bia đá đơn sơ và xung quanh là những đóa hoa tươi vừa được thay mới. Sự hiện diện của Sun là điểm tựa an ủi, nhưng Ongsa vẫn không thể tránh khỏi nỗi lo âu về cách mà khoảnh khắc này sẽ diễn ra.

Ongsa hít một hơi thật sâu rồi quỳ xuống trước ngôi mộ, đôi mắt cô nhòe đi vì những giọt nước mắt đang chực trào. Sun đứng lặng lẽ bên cạnh, lặng thinh để đồng hành cùng Ongsa. Không gian như được bao phủ bởi sự tôn kính và u buồn.

"Mae," Ongsa cất giọng, tiếng nói run run nhưng đầy chân thành, "con đến đây cùng với Sun. Mẹ còn nhớ cậu ấy chứ? Con và Sun... chúng con đã trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng giữa chúng con luôn tồn tại một sợi dây kết nối không thể diễn tả bằng lời."

Sun dõi theo Ongsa, trong lòng trào dâng niềm cảm thông và sự tôn trọng, thấu hiểu tầm quan trọng của giây phút này. Em cảm nhận được sức nặng của cảm xúc cùng những ký ức gắn liền với nơi đây.

Cuối cùng, Sun quỳ xuống bên cạnh Ongsa. "Dì ơi," giọng Sun nghẹn lại đôi chút.

"Con biết, dì luôn mong những điều tốt đẹp nhất cho Ongsa, và con xin lỗi vì đã không thể thực hiện trọn vẹn lời hứa năm xưa. Nhưng xin dì hãy tin tưởng chúng con lần này. Ongsa là một phần của cuộc đời con, và cậu ấy luôn như vậy. Con đã đấu tranh rất nhiều để được ở bên cạnh cậu ấy, và từ giờ, con sẽ không để bất kỳ điều gì chia cắt chúng con nữa. Con xin lỗi..."

Sun ngừng lại, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má. "Đó là một hành trình dài, và con đã học được rất nhiều điều. Con nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ nằm ở nơi con đứng hay những gì con có, mà là người con được ở bên cạnh. Ongsa chính là hạnh phúc của con, và con tin rằng lần này, dì sẽ cho phép chúng con được bên nhau."

Sun bước tới, đặt một bó hoa loa kèn—loài hoa mà mẹ Ongsa yêu thích—lên phần mộ.

Ánh nắng chiều đổ xuống, phủ lên họ một lớp ánh sáng ấm áp và dịu dàng. Ongsa cảm nhận được một sự nhẹ nhõm xen lẫn nỗi buồn, như thể cuối cùng cô cũng có thể hòa giải quá khứ với hiện tại của mình.

"Con xin lỗi vì bất kỳ nỗi đau nào chúng con đã vô tình gây ra," Sun khẽ nói. "Dì ơi, con đã sẵn sàng để xây dựng tương lai cùng với Ongsa, và ký ức về dì sẽ luôn là một phần của hành trình ấy."

Sun nghiêng người, ôm lấy Ongsa vào lòng như muốn xoa dịu những tổn thương còn sót lại. Ongsa tựa đầu lên vai Sun, cảm nhận từng lớp cảm xúc nặng nề trong lòng dần được gỡ bỏ.

Mặt trời vẫn chậm rãi lặn dần, vẽ lên bầu trời những vệt nắng vàng rực rỡ cuối ngày. Đó là một khoảnh khắc chữa lành, như chiếc cầu nối giữa quá khứ và tương lai, nơi Ongsa và Sun có thể tìm thấy sự bình yên và gắn kết.

"Cảm ơn em đã ở đây với mình, Sun," Ongsa khẽ nói. "Điều này thực sự có ý nghĩa rất lớn với mình."

Sun nhìn Ongsa bằng ánh mắt đầy yêu thương. "Cảm ơn bạn vì đã đưa em trở lại cuộc sống bạn, Ongsa."

Họ cùng nhau nán lại bên ngôi mộ, lặng lẽ chia sẻ sự tĩnh lặng và thấu hiểu rằng dù quá khứ có nhiều thử thách, họ vẫn đang tiến về phía trước, bên nhau.

____

Bên trong văn phòng, không khí vẫn rộn ràng như mọi ngày, nhưng Ongsa lại dành một khoảnh khắc để cảm nhận sự tiến bộ mà cả đội đã đạt được. Dự án sắp hoàn thành, và cô biết đã đến lúc để ăn mừng nỗ lực của tất cả mọi người.

Cô gọi Prim vào văn phòng, nụ cười rạng rỡ đầy biết ơn. "Prim, em giúp chị tập hợp mọi người trong phòng họp được không? Chúng ta sẽ tổ chức một buổi ăn mừng nhỏ để ghi nhận công sức của Sun, Luke và cả đội huấn luyện."

Prim gật đầu, sự hào hứng của cô ấy như hòa vào niềm vui của Ongsa. "Vâng ạ! Em sẽ thông báo ngay."

Chẳng mấy chốc, nhân viên lần lượt bước vào phòng họp, tiếng trò chuyện râm ran đầy háo hức trước buổi tiệc bất ngờ. Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng—vài sợi dây kim tuyến, vài quả bóng bay, và một chiếc bàn đầy ắp đồ ăn vặt và nước uống.

Sun và Luke bước vào sau cùng, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Ongsa đứng trước phòng, sẵn sàng nói đôi lời.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt," Ongsa mở lời, giọng cô ấm áp và chân thành. "Hôm nay, chúng ta ở đây không chỉ để ăn mừng tiến độ thành công của dự án, mà còn để ghi nhận sự nỗ lực đáng kinh ngạc của từng thành viên trong đội."

Cô quay sang Sun và Luke, ánh mắt cô ánh lên sự cảm kích sâu sắc. "Sun và Luke, sự cống hiến và nỗ lực của hai người chính là động lực giúp dự án tiến về phía trước. Những đêm làm việc muộn, những buổi họp kéo dài và sự chú ý tỉ mỉ đến từng chi tiết—hai người thực sự đã vượt qua mọi mong đợi."

Sun và Luke trao nhau ánh nhìn đầy tự hào khi Ongsa tiếp tục: "Đội huấn luyện cũng đã làm rất tốt, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng cho những bước tiếp theo. Sự cam kết và chuyên môn của mọi người thực sự rất quan trọng cho thành công này."

Ongsa nở nụ cười, nâng ly của mình lên cao. "Vì Sun, Luke, đội huấn luyện và tất cả những ai đã tham gia—cảm ơn vì sự chăm chỉ, kiên trì và tinh thần đồng đội tuyệt vời của mọi người."

Căn phòng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, mọi người cùng nâng ly, bầu không khí như tràn đầy niềm vui và tinh thần đoàn kết.

Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Ongsa hít một hơi thật sâu, giọng cô chậm rãi nhưng chứa đầy cảm xúc.

"Và trước khi chúng ta tiếp tục buổi tiệc hôm nay," Ongsa nói, thu hút sự chú ý của cả phòng, "tôi muốn thông báo với mọi người rằng tuần tới sẽ là tuần làm việc cuối cùng của Sun và Luke tại văn phòng. Họ sẽ trở về Mỹ để hoàn tất các nhiệm vụ còn lại ở bên đó."

Một làn sóng bất ngờ và thấu hiểu lan khắp căn phòng. Sun và Luke nhìn nhau, ánh mắt họ pha lẫn nỗi buồn và lòng biết ơn.

Ongsa tiếp lời, "Dù họ sẽ rời xa chúng ta, nhưng tôi muốn tất cả mọi người nhớ rằng Sun và Luke mãi là một phần của công ty này. Những gì hai người đã làm sẽ để lại dấu ấn lâu dài, và công sức của cả hai thật sự vô giá."

Cô dừng lại một chút, ánh mắt cô hướng về phía Sun và Luke. "Cảm ơn hai người vì tất cả mọi thứ. Nỗ lực của hai người đã tạo ra một sự khác biệt lớn lao."

Rồi Ongsa quay lại với cả đội, nụ cười dịu dàng. "Tôi cũng muốn nhân cơ hội này gửi lời xin lỗi nếu đã có những hiểu lầm hay hành xử không đúng trong thời gian vừa qua. Đây là một giai đoạn thử thách, nhưng cuối cùng chúng ta đã vượt qua cùng nhau. Tôi rất trân trọng sự kiên nhẫn và cam kết của tất cả mọi người."

Với nụ cười đầy tự hào, Ongsa kết thúc, "Hãy cùng nhau tận hưởng buổi tiệc này và ăn mừng những gì chúng ta đã đạt được. Chúc cho những thành công tiếp theo, những cột mốc mới, và đội ngũ tuyệt vời đã làm nên tất cả. Cảm ơn mọi người!"

Tiếng vỗ tay lại vang lên, mạnh mẽ hơn, chan chứa tinh thần đồng đội và lòng biết ơn. Sun và Luke lặng lẽ nhìn quanh, cảm nhận sự ấm áp từ những đồng nghiệp của mình.

Ở một góc yên tĩnh của căn phòng, tránh xa tiếng cười nói và tiếng ly cốc va chạm, ánh mắt Sun gặp Ongsa. Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi Sun khi Ongsa bước tới bên cô. Hai người ôm nhau thật chặt, cái ôm ngắn ngủi nhưng tràn đầy ý nghĩa.

Sun khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa trêu đùa vừa dịu dàng. "Bạn đang chính thức tống khứ em à?" Sun nói nhỏ, giọng mang chút bông đùa.

Ongsa siết chặt vòng tay, khuôn mặt cô nghiêm túc nhưng đầy tình cảm. "Mình không bao giờ làm vậy đâu."

Sun ngước nhìn Ongsa, đôi mắt chứa chan yêu thương xen lẫn nỗi buồn khó giấu. "Nhưng sao em lại có cảm giác như thế nhỉ?"

Ongsa nhẹ nhàng đặt tay lên má Sun, đôi mắt cô chất chứa sự ủng hộ vững vàng. "Em biết là mình luôn ủng hộ ước mơ của em, đúng không? Mình sẽ không bao giờ là rào cản trên con đường hạnh phúc của em. Em xứng đáng có được nhiều hơn những gì mình có thể mang lại."

Mắt Sun long lanh nước, trái tim em như tan chảy vì những lời chân thành ấy. "Nhưng em nghĩ bạn chưa biết rằng bạn chính là tất cả đối với em rồi. Bạn là hạnh phúc của em, Ongsa."

Ongsa mỉm cười dịu dàng, ngón tay cái khẽ lau đi giọt nước mắt trên má Sun. "Em cũng là tất cả đối với mình, Sun. Nhưng đây không phải là giữ em ở lại bên mình. Đây là về việc mình muốn em được sống hết mình với những gì em mong muốn. Mình tin vào em, và mình tin rằng tình yêu của chúng ta đủ lớn để vượt qua mọi khoảng cách."

Sun nghiêng đầu, tựa trán mình vào trán Ongsa.

Nụ cười của Ongsa trở nên rạng rỡ, đôi mắt cô ánh lên quyết tâm và tình yêu sâu sắc. "Mình yêu em, Sun. Và dù em ở đâu, hãy luôn nhớ rằng mình vẫn luôn ở bên em. Chúng ta sẽ vượt qua điều này, như cách chúng ta vẫn luôn làm."

Họ trao nhau một nụ hôn dịu dàng, kết nối của họ trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn bao giờ hết. Trong không gian ấy, dù phải đối diện với một lời chia xa đầy cảm xúc, họ biết rằng tình yêu này sẽ mãi là nguồn sức mạnh, giúp họ vượt qua mọi thay đổi phía trước.

____

Khi đêm dần xuống, bầu không khí trong phòng ăn vẫn ấm cúng như thường lệ, nhưng bố mẹ Sun không thể không nhận ra vẻ trầm tư của em. Sun ngồi đó cùng với họ, nhưng sự rạng rỡ thường ngày của em dường như đã biến mất. Thỉnh thoảng, em lại thở dài một tiếng, ánh mắt lơ đãng như đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng.

Mẹ Sun, nhanh chóng nhận ra nỗi buồn của con gái, liếc nhìn chồng đầy lo lắng rồi nhẹ nhàng cất lời. "Sun này, có chuyện gì làm con bận tâm à?"

Sun ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn, cố nở một nụ cười mỉm. "Không có gì đâu mẹ. Con chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

Bố em, vẫn với bản tính thẳng thắn quen thuộc, nghiêng người về phía trước. "Con biết là con có thể nói với bố mẹ bất cứ chuyện gì mà. Nếu có gì trong lòng, đừng giữ một mình, con nhé."

Sun ngập ngừng, chiếc nĩa trong tay em lơ lửng giữa không trung. Em đã cố giấu đi những tâm tư của mình, nhưng dường như ngày càng khó hơn để che đậy. Cuối cùng, em đặt chiếc nĩa xuống, đôi vai hơi chùng xuống.

"Con đã quyết định từ lâu rồi là con sẽ không trở lại Mỹ nữa," em nói, giọng em kiên định nhưng pha chút ngập ngừng.

Đôi mắt của bố em mở to, vừa ngạc nhiên vừa đầy hy vọng. "Thật sao?"

Sun gật đầu, ánh mắt vẫn hướng xuống bàn. "Vâng. Đây luôn là nhà của con, là nơi con cảm thấy hạnh phúc và thuộc về. Điều khiến con bận lòng là Ongsa. Con nghĩ cậu ấy vẫn tin rằng con sẽ quay về Mỹ, và rằng quyết định ở lại của con chỉ vì cậu ấy. Dù Ongsa là một phần rất lớn trong đó, nhưng con đã sẵn sàng ở lại đây, sống với cậu ấy và bố mẹ."

Mẹ em đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Sun. "Con biết bố mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con mà. Nếu con chọn ở lại, bố mẹ sẽ rất vui. Được thấy con ở gần khi bố mẹ ngày một già đi là một niềm an ủi lớn. Nhưng nếu con quyết định quay lại, bố mẹ cũng sẽ hiểu thôi."

Bố em nghiêng người, vẻ mặt trầm ngâm. "Vậy vấn đề là gì? Trông con vẫn có vẻ mâu thuẫn."

Sun thở dài, đôi mắt ánh lên chút bối rối xen lẫn buồn bã. "Con vẫn cần quay lại Mỹ khoảng một đến hai tháng để chính thức từ chức, bàn giao công việc, và sắp xếp lại căn hộ cùng vài thứ khác. Con không biết Ongsa có chấp nhận không... Con không muốn cậu ấy cảm thấy như con đang rời bỏ cậu ấy, hoặc tệ hơn, khiến cậu ấy nghĩ mình là lý do cho quyết định của con."

Mẹ em nhìn con gái với ánh mắt đầy thấu hiểu. "Con à, cảm giác mâu thuẫn khi phải cân bằng giữa những điều quan trọng trong cuộc sống là điều tự nhiên thôi. Nhưng hãy nhớ, điều quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc và tương lai của con. Ongsa sẽ hiểu rằng con cần thời gian để sắp xếp mọi thứ. Cam kết của con dành cho con bé sẽ thể hiện qua hành động của con. Con lo lắng xa nhau hai tháng, nhưng hai đứa đã từng xa nhau đến tám năm rồi, phải không?" Mẹ Sun khẽ mỉm cười, cố gắng làm không khí bớt nặng nề.

Bố mẹ cũng gật đầu đồng ý. "Con không hề cô đơn trong chuyện này. Bố mẹ luôn ở đây để ủng hộ con. Quan trọng là con phải nói chuyện với Ongsa và giải thích rõ ràng. Hãy trấn an con bé rằng quyết định của con là vì tương lai của cả hai, chứ không chỉ là chuyện quá khứ."

Nghe lời bố mẹ, Sun như cảm thấy gánh nặng trong lòng được trút bỏ một phần. "Cảm ơn bố mẹ. Con biết con cần phải nói chuyện với Ongsa và thành thật với cậu ấy. Con chỉ hy vọng cậu ấy hiểu. Nhưng dù thế nào, con cũng sẽ không để cậu ấy rời xa con."

Sun hít một hơi thật sâu, lắng nghe lời khuyên đầy thấu đáo của bố. Sự căng thẳng trong em như được xoa dịu, nhờ góc nhìn của ông. "Con yêu Ongsa rất nhiều, bố à. Con không muốn cậu ấy thất vọng hay lo lắng về tụi con. Con chỉ muốn hai đứa thật sự hạnh phúc bên nhau, như những gì con luôn mong đợi."

Bố Sun mỉm cười hiền hậu, ánh mắt đầy cảm thông. "Sun này, không có mối quan hệ nào là hoàn hảo cả. Sẽ luôn có bất đồng, hiểu lầm và thử thách. Điều quan trọng là hai con luôn thành thật với nhau. Nhớ là tránh điều gì?"

Sun nhìn bố, đôi mày khẽ nhíu lại suy nghĩ. "Không còn bí mật nữa?"

"Đúng vậy," bố khẽ gật đầu, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. "Không còn bí mật nào nữa. Hãy cởi mở về cảm xúc của con và khuyến khích Ongsa làm điều tương tự. Chìa khóa của một mối quan hệ bền vững là sự giao tiếp. Không phải tránh xung đột mà là cùng nhau đối mặt nó bằng sự chân thành và tin tưởng."

Sun cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi. "Con hiểu rồi. Con sẽ nói chuyện với Ongsa và chắc chắn cậu ấy biết con yêu cậu ấy đến nhường nào, và con nghiêm túc về tương lai của hai đứa. Con chỉ muốn cả hai cùng nhìn về một hướng."

Mẹ em vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay Sun một cái siết đầy an ủi. "Con luôn rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc của mình, Sun à. Chỉ cần con thành thật và chân thành với Ongsa. Con bé yêu con và chắc chắn sẽ trân trọng điều đó."

Sun gật đầu, ánh mắt như thêm phần kiên định. "Cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. Giờ con đã biết mình phải làm gì rồi."

Bố em mỉm cười khích lệ. "Đó mới là tinh thần. Một mối quan hệ là cùng nhau trưởng thành, cùng nhau hỗ trợ và vượt qua thử thách như một đội. Con đã cho thấy con yêu Ongsa đến nhường nào rồi. Chỉ cần con luôn thành thật với cảm xúc của mình, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Mang theo sự ủng hộ và những lời khuyên của bố mẹ, Sun cảm thấy bản thân đã sẵn sàng hơn để đối diện với cuộc trò chuyện cùng Ongsa. Em biết phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và sự chân thành làm kim chỉ nam, em tin rằng họ có thể cùng nhau vượt qua tất cả.

____

Khi Ongsa lái xe vào con đường quen thuộc dẫn tới nhà, trái tim cô nặng trĩu nỗi lo lắng và do dự. Căn nhà từng là tổ ấm giờ đây bỗng trở nên xa lạ, như thể chỉ còn là một nơi đầy ắp ký ức và cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn vùi. Ongsa thấy bất an khi nghĩ đến việc đối mặt với bố mình, nhất là sau tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng hôm nay, hơn bao giờ hết, cô cảm nhận được sự thôi thúc phải hàn gắn, đối diện với những tổn thương còn dang dở và nối lại những gì đã mất.

Dừng xe trước lối vào, Ongsa hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân cần dũng cảm đối diện với cuộc trò chuyện đang chờ đợi. Căn nhà, với vẻ ngoài ấm cúng và thân thuộc, dường như đang mời gọi cô tiến về phía trước, như thể thúc giục cô bước đi bước đầu tiên trên con đường hòa giải. Cô chậm rãi rời khỏi xe, từng bước chân nặng trĩu xen lẫn giữa quyết tâm và nỗi sợ hãi.

Khi đứng trước cánh cửa, Ongsa cảm thấy trái tim mình đập liên hồi giữa lo lắng và hy vọng. Cô đưa tay lên và gõ nhẹ. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, và Alpha xuất hiện với nụ cười ấm áp, tràn đầy sự chào đón.

"Cả nhà đợi em mãi đấy," Alpha nói, giọng pha chút hờn trách đầy thân thương.

"P'Alpha," Ongsa đáp, giọng cô nhẹ bẫng, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhỏ.

"Chị đã nấu ăn xong hết rồi, chỉ còn đợi em vào cùng ăn thôi," Alpha vui vẻ tiếp lời, dẫn Ongsa vào trong nhà.

Bước chân vào căn nhà, ánh mắt Ongsa lướt qua căn phòng trước khi dừng lại nơi bố cô đang đứng. Gương mặt ông pha lẫn giữa lo âu và ấm áp, khiến tim Ongsa thắt lại. Mỗi bước chân tiến về phía ông dường như càng nặng nề hơn dưới sức nặng của nỗi đau chưa được giải tỏa và khao khát được hàn gắn mọi thứ.

Đến gần bố, Ongsa ngập ngừng trong giây lát trước khi cô bất ngờ ôm chặt lấy ông. Giọng cô vỡ òa trong nước mắt: "Con xin lỗi, bố. Con thật sự xin lỗi."

Vòng tay bố cô siết chặt lấy cô, như một sự pha trộn giữa niềm nhẹ nhõm và nỗi buồn sâu sắc. Giọng ông dịu dàng nhưng không giấu được sự xúc động: "Con gái à, con xin lỗi chuyện gì chứ? Bố mới là người phải nói lời xin lỗi con."

Ongsa lắc đầu mạnh mẽ, nước mắt chảy dài trên gương mặt. "Những điều đó không còn quan trọng nữa đâu, bố. Con đã lãng phí quá nhiều thời gian để giận dữ và ôm lấy nỗi đau. Con thực sự xin lỗi vì điều đó."

Nước mắt cũng lăn dài trên gương mặt người cha khi ông nhìn thấy nỗi đau của con gái. Ông nhẹ nhàng xoa lưng cô, giọng run run vì hối hận: "Không đâu, con gái. Bố xin lỗi vì đã không cố gắng nhiều hơn. Bố đáng lẽ nên ở bên con nhiều hơn. Giờ bố mới nhận ra mình đã khiến con thất vọng đến nhường nào."

Alpha đứng gần đó, lặng lẽ chứng kiến khoảnh khắc đoàn tụ đầy xúc động. Chị không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình khi nhìn bố con Ongsa ôm nhau, những lời xin lỗi nghẹn ngào như một nhát cắt vào trái tim chị. Đó là một khoảnh khắc chân thật, một lời nhắc nhở đầy xót xa về những nỗi đau họ đã cùng gánh chịu.

Bố Ongsa cố gắng xoa dịu cô, giọng ông vẫn đầy xúc động: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Ongsa. Gia đình mình sẽ cùng nhau chữa lành tất cả. Bố chỉ thấy vui vì con đã quay về."

Ongsa khẽ ngước lên, đôi mắt còn đọng nước nhìn cha với vẻ kiên định. "Con đã giữ trong lòng quá nhiều nỗi đau và giận hờn, nhưng giờ con muốn buông bỏ tất cả. Con muốn chúng ta cùng bước về phía trước và xây dựng lại những gì đã mất."

Alpha lau vội nước mắt, tiến lại gần hơn. Cảnh tượng bố con họ ôm nhau là một khoảnh khắc thiêng liêng, một cơ hội để hàn gắn những vết thương cũ và bắt đầu một khởi đầu mới. Gánh nặng của quá khứ như vơi đi đôi chút, nhường chỗ cho hy vọng và sự tha thứ.

Khi họ từ từ buông nhau ra, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cả căn phòng dường như ngập tràn sự căng thẳng, nhưng cũng tràn đầy niềm hy vọng mới. Cha Ongsa gật đầu, đôi mắt ông còn ướt nhưng đã ánh lên sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ đi từng bước một, con à. Bố chỉ biết rằng bố mừng vì gia đình mình có cơ hội này để sửa chữa và bắt đầu lại."

Cả ba người cùng nhau bước vào phòng ăn. Bữa cơm đã chuẩn bị sẵn không chỉ là món ăn bình thường mà còn là biểu tượng cho sự cam kết của họ đối với việc chữa lành và xây dựng lại mối quan hệ. Không khí nơi đây như được bao phủ bởi niềm hy vọng, một sự khởi đầu mới và tình yêu thương chưa bao giờ hoàn toàn biến mất.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #milklove