Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (11).

Để lại quá khứ.

____

Vào một buổi sáng thứ Bảy, Aylin, Luna, Alpha, Tinh và Charoen tập trung tại điểm hẹn, trò chuyện và cười đùa trong lúc chờ đợi. Chiếc xe van đã đỗ sẵn, sẵn sàng đưa họ đến khu nghỉ dưỡng mới xây của Ton ở Pattaya.

"Vậy, còn đang đợi ai nữa nhỉ?" Aylin hỏi, ánh mắt lướt quanh nhóm bạn.

"Chỉ còn Sun thôi," Alpha trả lời.

Aylin nhướn mày. "Vậy Ongsa không đến sao?"

Alpha lắc đầu. "Không. Tối qua con bé nhắn cho chị nói có việc gấp nên sẽ không đi cùng được."

"Tiếc quá," Charoen nói với vẻ cảm thông.

Khi cả nhóm tiếp tục trò chuyện, một chiếc taxi dừng lại trước mặt họ. Mọi ánh mắt lập tức hướng về chiếc xe. Sun bước xuống từ chiếc taxi, mang theo một chiếc túi nhỏ, trông có vẻ nhẹ nhõm khi đã kịp đến nơi.

"Sun!" Aylin gọi, vẫy tay về phía em.

Sun mỉm cười rạng rỡ khi tiến lại gần. "Chào mọi người!"

Cả nhóm hồ hởi chào đón Sun, sự nhiệt tình của họ khiến em cảm thấy ấm lòng, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng về chuyến đi cuối tuần này.

"Rất vui vì em đã đến!" Luna nói, ôm nhẹ Sun một cách thân thiện.

"Em cũng vậy," Sun đáp lại, giọng đầy chân thành. "Em đã lo là mình đến trễ."

"Không sao đâu, miễn là em đến được là tốt rồi," Alpha thêm vào, nở một nụ cười.

Cả nhóm giúp Sun sắp xếp đồ đạc và ổn định chỗ ngồi trong xe. Sun cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng dù cố gắng giữ tinh thần lạc quan, em vẫn không khỏi đưa mắt nhìn quanh, như thể hy vọng Ongsa sẽ bất ngờ xuất hiện.

Alpha, nhận thấy ánh mắt đầy hy vọng của Sun, lên tiếng: "Em ấy không đến đâu Sun. Ongsa nhắn chị tối qua rồi. Em ấy bận và có kế hoạch khác."

Nụ cười của Sun thoáng chùng xuống, nhưng em nhanh chóng lấy lại vẻ vui vẻ, cố giữ cho bầu không khí thoải mái. "Em biết rồi, P'Alpha. Nhưng đôi khi, phép màu vẫn xảy ra mà," em nói với giọng đùa nhẹ, mong xoa dịu không khí.

Charoen, dường như hiểu được nỗi buồn thầm kín của Sun, nói thêm: "Nếu nó giúp cậu cảm thấy khá hơn, tớ có thể cầu nguyện ngay bây giờ, mong cho Ongsa đổi ý và xuất hiện bất ngờ đấy."

Sun bật cười, biết ơn sự quan tâm của bạn bè. "Vậy thì tuyệt quá," em nói, giọng pha chút hy vọng. "Tớ nghĩ tất cả chúng ta đều cần một kỳ nghỉ để xả stress và vui vẻ cùng nhau."

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Sun nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tập trung vào niềm háo hức về chuyến đi sắp tới. Dù vẫn còn lo lắng về Ongsa, em quyết tâm sẽ tận hưởng kỳ nghỉ cùng bạn bè và tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ.

Trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện rôm rả. Aylin, Luna, Charoen và Tinh đều rất vui vẻ, cùng nhau kể lại những kỷ niệm cũ và chia sẻ những câu chuyện hài hước.

Dù cố hòa vào niềm vui cùng mọi người, tâm trí của Sun vẫn thi thoảng lạc về phía Ongsa.

Thỉnh thoảng, Sun lại nhìn vào điện thoại, mong chờ một tin nhắn từ Ongsa. Mỗi lần không thấy thông báo mới, trái tim em lại trĩu nặng một chút. Em cố gắng nhắn tin lại cho Ongsa, nhưng tin nhắn không được gửi đi, nỗi bực bội dâng lên trong lòng.

Alpha, ngồi cạnh Sun, nhận ra cô có phần mất tập trung. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi Sun, giờ cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi. Chúng ta thật sự cần chuyến đi này đấy."

Sun gượng cười, cố che giấu nỗi bất an. "Em biết rồi, P'Alpha."

Alpha vỗ nhẹ lên vai Sun đầy an ủi. Cả nhóm tiếp tục cười đùa và trò chuyện, còn Sun thì cố gắng hòa nhập vào câu chuyện. Em tự nhủ sẽ gạt nỗi lo sang một bên và tận hưởng chuyến đi này cùng bạn bè. Nhưng suốt quãng đường dài, một góc nhỏ trong trái tim em vẫn không thôi hy vọng rằng Ongsa có thể sẽ bất ngờ xuất hiện vào một lúc nào đó.

Khi chiếc xe van dừng trước khu nghỉ dưỡng Pattaya Beach Resort, không khí hào hứng lan tỏa khắp nhóm bạn. Từng người bước xuống xe, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy lối vào tuyệt đẹp của khu nghỉ dưỡng. Ton đã đứng sẵn ở đó để chào đón họ, gương mặt anh rạng rỡ với nụ cười rộng mở.

"Chào mừng, chào mừng những người bạn cấp ba thân yêu của tôi!" Ton vui vẻ gọi to, giọng đầy phấn khởi. "Tôi rất vui khi được đón tiếp các bạn tại khu nghỉ dưỡng mới của mình! Vinh hạnh lắm đấy khi các bạn là những vị khách đầu tiên."

Mọi người reo lên thích thú và nồng nhiệt chào hỏi Ton. Sun là một trong những người đầu tiên bước tới, gương mặt bừng sáng với nụ cười chân thành. "Chào P'Ton! Lâu rồi không gặp, thật vui khi được gặp anh lần nữa!"

Nụ cười của Ton càng rộng hơn khi anh đáp lời: "Anh cũng rất mừng khi em tới đây, Sun. Lâu quá rồi!"

Ngay lúc cả nhóm chuẩn bị bước vào bên trong, một chiếc 911 Carrera 4 GTS màu đen bóng loáng lướt đến và dừng lại trước họ. Động cơ gầm nhẹ đầy uy lực trước khi tắt hẳn. Tim Sun như ngừng lại một nhịp khi cánh cửa xe bên ghế lái mở ra.

Bước xuống xe là Ongsa, trông vô cùng tự tin và cuốn hút. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng oversized, sơ vin hờ hững vào chiếc quần short đơn giản, tôn lên đôi chân dài miên man. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa mềm mại trên vai, tôn lên khuôn mặt thanh tú hoàn hảo của cô. Cặp kính râm tối màu càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của Ongsa.

Cả nhóm im lặng trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Ongsa. Sun cảm thấy một loạt cảm xúc dâng trào—ngạc nhiên, hy vọng và cả chút lo lắng. Sự xuất hiện của Ongsa dường như khiến mọi người xao xuyến, và tim Sun đập mạnh khi cô cố gắng giữ bình tĩnh.

"Có phải là..." Luna lẩm bẩm, giọng ngỡ ngàng.

"Ừ, Ongsa đấy," Alpha xác nhận, sự bất ngờ hiện rõ trên mặt.

Khi Ongsa tiến lại gần nhóm, Sun hít sâu một hơi, tim đập thình thịch xen lẫn háo hức và hồi hộp. Ongsa trông thật lộng lẫy, sự xuất hiện của cô thu hút mọi ánh nhìn. Sun vẫn chưa thể tin rằng Ongsa đang đứng đây, ngay trước mặt mình.

Charoen và Tinh, hai người luôn sôi nổi nhất nhóm, lập tức phản ứng đầu tiên. Họ chạy đến ôm lấy Ongsa với nụ cười rạng rỡ.

"Ongsa! Lâu quá rồi mới gặp!" Charoen reo lên, ôm chặt cô bạn cũ.

"Cuối cùng cậu cũng đến!" Tinh thêm vào, siết nhẹ Ongsa một cái thân thiết.

Ongsa bật cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui đằng sau kính râm khi cô ôm lại họ. "Rất vui khi gặp lại mọi người! Tôi vẫn còn được chào đón chứ?"

Ton, vẫn đầy phấn khích, không nhịn được mà trêu Ongsa khi anh tiến lại gần. "Tất nhiên rồi, cô bạn xinh đẹp của anh! Em yêu cũ của anh hôm nay lại còn xinh đẹp hơn nữa đấy!"

Trước khi Ongsa kịp đáp lại, Luna đã đấm nhẹ vào cánh tay Ton. "Em ấy chưa bao giờ là 'em yêu' của mày đâu, Ton! Tỉnh lại đi!"

Sun, đứng ở bên lề, bỗng thấy lòng không thoải mái. Em không thích cách Ton gọi Ongsa là "em yêu" sau ngần ấy năm, và điều đó khiến em có chút gợn lòng.

Luna, cố gắng làm dịu không khí, tươi cười nhìn Ongsa. "Bọn chị rất vui khi em đến, Ongsa!"

Aylin, với nụ cười tinh nghịch, thêm vào: "Đúng rồi, Ongsa à, chắc là tinh thần tốt đẹp đã mang cậu đến đây!"

Charoen, nhận ra sự căng thẳng thoáng qua trên mặt Sun, nhanh chóng ra hiệu cho Aylin im lặng, cố tránh làm mọi thứ thêm khó xử.

Sun vẫn đứng bên lề; nụ cười của em chân thành, nhưng trái tim lại nặng trĩu. Em thấy nhẹ nhõm khi Ongsa xuất hiện, dù mối quan hệ giữa hai người vẫn còn nhiều vết rạn. Sun trân trọng sự hiện diện này, xem đó như một bước nhỏ để hàn gắn những tổn thương giữa hai người, dù sự im lặng và những khúc mắc vẫn còn đó.

Ton, vẫn tràn đầy nhiệt huyết, hô lớn: "Biết là ai cũng đói rồi, nên giờ chúng ta cùng vào nhà hàng thôi nào. Tôi đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người rồi!"

Tiếng hoan hô vang lên từ cả nhóm. "Cuối cùng thì cũng có đồ ăn rồi!"

Khi họ bước vào nhà hàng, cả nhóm đã khéo léo sắp xếp chỗ ngồi, đảm bảo Sun và Ongsa sẽ ngồi cạnh nhau. Bàn ăn được bày biện đẹp mắt với vô số món ngon, hương thơm lan tỏa khiến ai cũng khó cưỡng lại.

Ongsa lịch sự kéo ghế cho Sun ngồi, cử chỉ của cô trông rất tự nhiên nhưng đầy ẩn ý. Sun hơi bất ngờ, khẽ gật đầu cảm ơn và ngồi xuống. Ongsa ngồi vào chỗ bên cạnh em, động tác nhẹ nhàng và thoải mái.

Khi bữa ăn bắt đầu, Ongsa bất ngờ liếc nhìn Sun, đôi mày hơi nhíu lại. "Cậu lại gầy đi nữa rồi đấy, Sun. Cậu có ăn uống gì không vậy?"

"Có chứ, nhưng không hiểu sao mình không còn cảm thấy ngon miệng nữa," Sun đáp, ánh mắt cụp xuống.

"Chẳng lẽ Fourth không chăm cậu ăn uống à?"

Sun mở to mắt nhìn Ongsa, hơi bối rối. "Sao cậu lại nhắc đến Fourth nữa vậy, Ongsa?"

"Không có gì, vì cậu có vẻ thích ở cạnh anh ta. Biết đâu hai người là bạn ăn uống của nhau thì sao."

"Ongsa—" Trước khi Sun kịp đáp lại, Ton đã cắt ngang. "Thôi nào, ăn thôi!"

"Đúng rồi, cùng ăn đi!" Cả nhóm vui vẻ hưởng ứng.

Trong lúc mọi người trò chuyện rôm rả, Sun và Ongsa thỉnh thoảng trao nhau những ánh nhìn thoáng qua, những câu nói ngập ngừng còn ẩn chứa nhiều điều chưa nói. Chuyến đi mới chỉ bắt đầu, và Sun thầm hy vọng đây sẽ là cơ hội để cả hai nói chuyện rõ ràng, hàn gắn những khoảng cách đã tồn tại quá lâu.

____

Sau khi dùng bữa xong, cả nhóm cùng nhau đi dọc theo hành lang tiến về ngôi nhà chính của Ton. Sự háo hức hiện rõ trên từng khuôn mặt khi họ càng lúc càng đến gần ngôi nhà. Và rồi, khi bước vào bên trong, một khung cảnh ấn tượng hiện ra trước mắt họ.

Ngôi nhà được thiết kế vô cùng tinh tế, với những ô cửa sổ lớn đón trọn ánh sáng tự nhiên tràn vào khắp không gian. Nội thất mang vẻ đẹp hiện đại kết hợp với nét duyên dáng của vùng biển. Điểm nhấn nổi bật là ban công rộng lớn hướng thẳng ra biển khơi. Khung cảnh trước mắt khiến ai nấy đều trầm trồ—mặt trời đang dần lặn xuống đường chân trời, nhuộm cả bầu trời và mặt nước một sắc vàng ấm áp đầy mê hoặc.

Sun và Ongsa cùng cả nhóm đứng lặng người, ngỡ ngàng trước khung cảnh tuyệt đẹp. Tiếng sóng biển rì rào, làn gió mát rượi cùng ánh chiều tà khiến không khí nơi đây trở nên yên bình và thư giãn, như một chốn lý tưởng để tạm xa cuộc sống bộn bề thường nhật.

Cả nhóm tản ra ngoài ban công, ai cũng tìm cho mình một góc ưa thích để tận hưởng vẻ đẹp trước mắt. Sun đứng gần lan can, đôi mắt dõi theo đường chân trời xa xăm. Ongsa đứng cách đó không xa, tựa người vào lan can với ánh nhìn cũng hướng về phía đại dương bao la.

Tiếng cười nói rôm rả vang lên khi cả nhóm bắt đầu ôn lại những kỷ niệm xưa cũ và chia sẻ câu chuyện của mình. Không khí nhẹ nhàng, vui vẻ khiến ai nấy đều cảm thấy thoải mái và gần gũi hơn.

Sun hít một hơi thật sâu, cảm giác bình yên dần len lỏi vào tâm hồn khi em ngắm nhìn biển cả trước mắt. Em lén quay sang nhìn Ongsa—người cũng có vẻ như đang dần thả lỏng giữa khung cảnh tuyệt đẹp này. Biển xanh, hoàng hôn và những người bạn cũ—tất cả dường như thật hoàn hảo, dù giữa Sun và Ongsa vẫn còn đó những khoảng lặng chưa thể gọi tên.

Khi mọi người quay lại phòng khách rộng rãi, Ton lớn tiếng thông báo:
"Này mọi người, tập trung nào! Giờ chúng ta sẽ chia phòng ngủ nhé. Tôi có bốn phòng, một phòng tất nhiên là của tôi và Tinh rồi. Ba phòng còn lại phải chia đều thôi."

"Em muốn ở chung với P'Alpha!" Charoen nhanh nhảu lên tiếng, đầy phấn khích.

Alpha nhướng mày, vẻ tò mò: "Em muốn ở chung với chị? Tại sao chứ?"

Charoen nở một nụ cười đầy ẩn ý, nháy mắt ra hiệu cho mọi người cùng hùa theo. Alpha, hiểu ý ngay lập tức, liền nói thêm: "Được thôi, vậy chị sẽ ở cùng Charoen vậy."

Aylin vui vẻ đùa theo, khiến cả nhóm bật cười. Không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt. Ton vỗ tay lớn để kéo mọi người trở lại chủ đề chính.

"Rồi nhé, vậy còn lại Sun và Ongsa," Ton nói, nở nụ cười đầy tinh nghịch khi nhìn về phía hai người.

Cả nhóm lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Sun và Ongsa, chờ đợi phản ứng của họ. Sun im lặng, ánh mắt khẽ hướng về Ongsa, pha chút hy vọng và lưỡng lự.

Ongsa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự bất ngờ: "Mấy người đang đùa với tôi và Sun à?"

Aylin nhanh nhảu chen vào, vui vẻ vỗ nhẹ lên vai Ongsa để phá tan không khí ngại ngùng. Ongsa nhìn Aylin với vẻ bất ngờ, trong khi nụ cười ranh mãnh của Aylin lại khiến cả nhóm bật cười lớn. Ton lắc đầu cười, tiếp tục chốt lại:

"Vậy là xong nhé! Tôi sẽ bảo nhân viên mang hành lý của mọi người lên phòng. Nghỉ ngơi một chút đi, nhưng chiều nay chúng ta sẽ ra biển đấy!"

Căn phòng vang lên tiếng reo hò phấn khích. Ai nấy đều hào hứng chuẩn bị cho những phút giây vui chơi sắp tới. Sun và Ongsa lặng lẽ trao nhau ánh nhìn thoáng qua—một ánh nhìn chứa đựng cả sự ngập ngừng lẫn những mong đợi khó gọi tên về việc cùng chia sẻ một căn phòng trong những ngày sắp tới.

____

Vừa bước vào phòng, cả Sun và Ongsa đều sững sờ trước chiếc giường cỡ lớn đặt ngay giữa phòng. Căn phòng được trang trí tinh tế và đẹp mắt, nhưng kích thước của chiếc giường dường như lại càng làm nổi bật sự ngượng ngùng giữa cả hai.

Sun cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mặt em lại vô thức nóng bừng khi ánh mắt chạm phải chiếc giường. Em vội quay đi, giả vờ tập trung vào mấy chiếc túi xách và lục lọi một cách vụng về. Em cố phớt lờ khuôn mặt đang đỏ lên của mình và bận rộn với việc sắp xếp đồ đạc.

"Tớ... đi rửa mặt chút," Sun lí nhí rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm để trốn khỏi bầu không khí ngượng ngùng. Cánh cửa khép lại phía sau một tiếng cạch nhẹ nhàng.

Ongsa vẫn đứng yên tại chỗ, cố tỏ ra bình thường như thể mọi thứ vẫn ổn, nhưng ánh mắt lại lộ rõ chút khó xử. Cô không muốn thừa nhận rằng khoảng cách gần gũi giữa mình và Sun sau mọi chuyện xảy ra lại khiến cô cảm thấy lạ lùng đến thế. Ongsa hít sâu, tập trung vào việc sắp xếp đồ đạc của mình như một cách để giữ bình tĩnh.

Trong lúc Sun ở trong phòng tắm, Ongsa tận dụng cơ hội để đi loanh quanh phòng một chút. Cô kéo rèm cửa sổ lớn và ngay lập tức, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Sóng biển lấp lánh dưới ánh mặt trời, làn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút hương mặn mòi đặc trưng của biển cả.

Ongsa đứng đó một lúc lâu, tận hưởng khung cảnh yên bình này. Nó đối lập hoàn toàn với sự rối bời trong lòng cô lúc này. Cô nhắm mắt, cố xoa dịu những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu.

Khi Sun bước ra khỏi phòng tắm, trông em có vẻ bình tĩnh hơn nhưng hai má vẫn ửng hồng. Ongsa khẽ liếc nhìn Sun và nở một nụ cười mỉm.

"Cảnh đẹp, phải không?" Sun lên tiếng, cố phá tan bầu không khí im lặng.

Ongsa gật đầu, bước tới đứng cạnh Sun bên khung cửa sổ. "Ừ, đẹp thật."

Cả hai đứng đó, im lặng ngắm nhìn biển khơi. Sự im lặng giữa họ không hề gượng gạo, nhưng cũng đủ để cả hai nhận ra rằng họ vẫn còn đang xử lý những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Sun ra khỏi dòng suy nghĩ. Trên màn hình hiển thị tên Fourth. Em thở dài, nhấc máy: "Alo?"

Ongsa bỗng thấy bực bội và khó chịu. Sự hiện diện của Sun cộng thêm cuộc gọi không mời mà đến này khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Ongsa đi thẳng ra ban công, mong rằng không khí trong lành và khung cảnh biển cả sẽ giúp cô bình tĩnh lại.

Trong khi đó, Sun cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện: "Này Fourth, có chuyện gì vậy?" Giọng em cố gắng giữ vẻ tự nhiên.

Bên ngoài, Ongsa tựa vào lan can, để làn gió biển mát rượi xoa dịu tâm trạng rối bời của mình. Tiếng sóng vỗ êm đềm không đủ để xóa tan sự bực dọc trong lòng cô.

Fourth cất giọng qua điện thoại: "Sun, tớ gọi chỉ để hỏi cậu có đến nơi an toàn không thôi. Mọi thứ ổn chứ?"

"Ừ, mọi thứ ổn cả," Sun đáp, mắt hướng về phía cánh cửa ban công đang mở. Giọng cô chùng xuống khi nhận ra Ongsa vẫn còn ở ngoài đó. "Nhưng Fourth, tớ phải dừng máy đây. Có vẻ Ongsa đang cần tớ."

Cúp máy xong, Sun bước ra ban công. Ongsa vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm hướng về phía chân trời. Sun hít một hơi sâu, chậm rãi bước đến gần Ongsa, tim đập loạn nhịp.

"Ongsa?" Giọng Sun khẽ khàng, kèm theo một nụ cười gượng gạo như cố xoa dịu khoảng cách giữa cả hai.

Ongsa quay lại, đôi mắt ánh lên chút bực bội xen lẫn tò mò. "Hửm?"

Sun nhẹ nhàng nói: "Sao cậu lại ra đây? Chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Cả ngày hôm nay cũng khá mệt rồi."

Sun định chạm vào tay Ongsa nhưng Ongsa liền rụt lại, giọng nói không che giấu được sự khó chịu: "Cậu nói chuyện với 'bạn trai' xong rồi à?"

Tim Sun khẽ nhói lên khi nghe nhắc đến Fourth. Em thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cậu nói gì vậy?"

Ongsa nhìn thẳng vào Sun, giọng lạnh lùng: "Tớ cần yên tĩnh. Chia sẻ phòng với cậu thật sự khiến tớ không thoải mái chút nào. Tớ sẽ gọi P'Ton để xem còn phòng nào khác không."

Sun sững người, một nỗi thất vọng xen lẫn cảm giác bất lực dâng lên trong lòng em. Sun bước theo Ongsa vào phòng, nhìn cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc mà tim như thắt lại.

"Ongsa, làm ơn đừng như vậy," Sun khẽ nói, giọng run run.

Không nhận được câu trả lời, Sun cảm thấy tuyệt vọng và bước đến gần nhẹ nhàng đặt hai tay lên má Ongsa, buộc Ongsa phải nhìn mình. "Làm ơn," em thì thầm, mắt em khóa chặt vào Ongsa

Trước khi Ongsa kịp phản ứng, Sun nghiêng người hôn lên môi Ongsa. Nụ hôn đột ngột và mãnh liệt khiến Ongsa sững sờ. Ban đầu, Ongsa cố đẩy Sun ra nhưng sự kiên định của Sun khiến cô dần mềm lòng. Khi Sun hôn cô lần nữa, Ongsa không còn kháng cự mà ngược lại, từ từ đáp lại.

Nụ hôn của họ ngày càng sâu hơn, như thể mọi cảm xúc chất chứa bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Nhiệt độ giữa họ tăng lên, và Ongsa thấy mình đáp lại, tay cô di chuyển để ôm Sun. Nụ hôn trở nên nồng nàn hơn, cảm xúc và khao khát giữa họ hòa vào nhau thành thứ gì đó không thể phủ nhận.

Khi nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, cả hai đều thở dốc, hơi thở như hòa quyện vào nhau. Sun nhìn sâu vào mắt Ongsa, giọng nói khẽ đến mức chỉ như tiếng thì thầm.

"Ở lại bên em nhé, cô gái hay ghen của em. Bạn nên biết rằng, mọi ghen tuông của bạn đều vô nghĩa, vì người duy nhất em muốn chỉ có mình bạn thôi, Ongsa."

Những lời nói ấy như chạm thẳng vào trái tim Ongsa. Biểu cảm trên gương mặt cô dần mềm lại, ánh nhìn chất chứa bao nhiêu yêu thương. Ongsa kéo Sun vào một cái ôm thật chặt. Không một chút do dự, cô nghiêng người, đặt lên môi Sun một nụ hôn khác, chậm rãi và đầy trân trọng.

Nụ hôn nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn, mang theo tất cả khao khát và tình cảm dồn nén giữa hai người. Hơi thở của họ hòa làm một, nỗi khát khao lớn dần qua từng cái chạm và từng tiếng thở dài.

Mọi thứ xung quanh như tan biến. Căn phòng bỗng chốc trở nên mờ ảo, chỉ còn lại hai người và cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng. Họ chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, như thể chẳng có gì trên đời này còn quan trọng nữa...

Cho đến khi một giọng nói đầy sửng sốt vang lên, kéo cả hai trở lại thực tại.

"Ôi trời đất ơi, xin lỗi vì đã làm phiền hai người!" Charoen thốt lên, giọng cô cao vút lên theo từng từ. "Tớ chỉ vào đây kiểm tra vì nghe thấy tiếng động và tớ tưởng là—"

Nhỏ dừng lại giữa chừng, đôi mắt mở to khi cảnh tượng trước mặt hiện ra rõ ràng: Sun và Ongsa, cả hai đều bị bắt gặp giữa một khoảnh khắc đầy nhiệt huyết, gương mặt đan xen giữa bất ngờ và bối rối.

Mặt Sun đỏ ửng như một quả cà chua chín, trong khi Ongsa trông như vừa nhìn thấy ma. Cả hai đứng yên đờ, miệng mấp máy như định nói gì đó nhưng chẳng thốt được lời nào.

Đôi mắt Charoen đảo qua lại giữa hai người, rồi lắp bắp: "Tớ—tớ không cố ý đâu! Chỉ là tớ tưởng có ai bị giết trong này hay gì đó!"

Sun vội vàng lùi ra khỏi Ongsa, cố tỏ ra bình thản nhưng thất bại thảm hại. "Không sao đâu, Charoen. Chỉ là..."

Ongsa, cũng đang cố che đi sự ngượng ngùng của mình bằng một nụ cười gượng gạo, nói thêm: "Ừ, bọn tôi chỉ đang... thảo luận một chút thôi..."

Charoen vẫn còn choáng váng, vừa lùi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Tớ sẽ... ừm, kiểm tra xem Wi-Fi có hoạt động không. Phải, tớ cần kiểm tra Wi-Fi."

Khi Charoen vội vàng bước ra ngoài và khép cánh cửa lại, Sun quay sang nhìn Ongsa, mặt vẫn còn đỏ bừng.

"Chuyện vừa rồi thật là..." Sun bắt đầu, nhưng Ongsa đã ngắt lời em bằng một nụ cười nhếch mép.

"Là lỗi của em đấy. Em hôn mình trước mà."

Mắt Sun mở to. "Ongsa, bạn đã ôm và hôn em lại, nên phần còn lại là trách nhiệm của bạn!"

"Thế à?" Ongsa đáp lại, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng.

Sun bước đến gần hơn, nâng khuôn mặt Ongsa bằng cả hai tay và phụng phịu. "Bạn có thể ngừng giận dỗi và vui vẻ lại với em được không, Ongsa?" em nài nỉ.

"Nhỡ mình không muốn thì sao?" Ongsa hỏi, giọng điệu đầy trêu chọc.

"Á..." Sun khẽ lùi lại, nhưng Ongsa nhanh chóng kéo em vào một cái ôm thật chặt, gương mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. Tim Sun bỗng loạn nhịp. Chỉ Ongsa mới có thể khiến em có cảm giác như thế này.

"Với một điều kiện," Ongsa nói, giọng cô nghiêm túc nhưng vẫn thật dịu dàng.

"Em sẽ làm mọi thứ bạn muốn, Ongsa," Sun đáp, nụ cười chân thành và ấm áp.

Ánh mắt Ongsa hơi hẹp lại, như đang dò xét. "Nhưng em đang lừa dối mình rồi đấy, Sun."

"Hả?" Sun ngơ ngác.

"Fourth," Ongsa nói, ánh nhìn đăm đăm đầy ý tứ.

"Fourth à? Em đã nói với bạn rồi mà. Cậu ấy chỉ là bạn thôi. Dù cậu ấy có thích em đi nữa thì cũng chẳng có cơ hội nào đâu," Sun giải thích, giọng em đầy chân thành.

Ongsa không đáp lại ngay, nhưng nét nhẹ nhõm trên gương mặt cô đã tố cáo tất cả. Sun, vừa thở phào vừa thấy buồn cười, nhẹ nhàng đập vai Ongsa. "Em còn chưa tính sổ với bạn về chuyện hôn Prim đấy."

Đôi mắt Ongsa thoáng vẻ phòng thủ. "Chuyện đó chẳng có gì cả."

"Chẳng có gì?" Sun lặp lại, giọng em vừa dịu dàng vừa cứng rắn. "Với em thì nó là tất cả, Ongsa. Em không thích bạn chạm vào bất kỳ cô gái nào khác. Thậm chí, em không muốn bạn nhìn người khác nữa cơ."

Trong khi Sun tiếp tục nói không ngừng về Prim, Ongsa nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào và kéo dài lên môi Sun. Nụ cười của Sun nhanh chóng nở rộ trên khuôn mặt em, trong khi tay Ongsa vẫn giữ chặt lấy eo em. Sun đưa tay lên chạm nhẹ vào má Ongsa.

"Còn đau không?" Sun hỏi, giọng em khẽ khàng.

Ongsa gật đầu, ký ức về cú tát của Sun trong lần cãi nhau trước đây thoáng hiện lên. Ongsa nhẹ nhàng đặt tay Sun lên ngực mình.

"Ở đây này, nó đau ở đây này," Ongsa nói, giọng cô đầy tình cảm.

Sun nhìn Ongsa, ánh mắt tràn ngập yêu thương xen lẫn chút hối hận. Em kéo Ongsa vào một cái ôm khác, lần này thật chậm rãi và chắc chắn, như một lời hứa thầm lặng rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để tìm ra nhịp cầu kết nối trái tim mình.

____

Khi ánh nắng chiều dần buông xuống bầu trời, nhuộm vàng cả bãi biển Pattaya, cả nhóm hồ hởi kéo nhau ra ngoài để tận hưởng một buổi chiều ở biển. Bầu không khí tràn ngập sự phấn khích và chờ đợi, ai nấy đều háo hức muốn được chơi đùa trên cát và hòa mình vào làn nước mát.

Alpha mỉm cười mãn nguyện khi nhìn thấy Ongsa vui vẻ cười đùa cùng Tinh và Charoen. Hình ảnh Ongsa và Sun nắm tay nhau, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc khiến Alpha không thể không mỉm cười. Rõ ràng là, sau những căng thẳng trước đó, cả hai đang thực sự tận hưởng khoảng thời gian này bên nhau.

Đi bên cạnh Alpha, Aylin khẽ nói, giọng đầy hy vọng: "Manut trông thật sự hạnh phúc. Em chỉ mong đây không phải là một khoảnh khắc thoáng qua. Em ước gì khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi."

Alpha gật đầu đồng tình, ánh mắt vẫn dõi theo Ongsa và Sun. "Chị cũng hy vọng như vậy. Cả hai xứng đáng được tận hưởng niềm vui mà không phải lo lắng gì cả."

Khi cả nhóm tiến gần hơn đến bãi biển, Luna không giấu nổi sự phấn khích. "Chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển đi! Sẽ vui lắm đấy!"

Ton, người luôn tràn đầy năng lượng, lập tức hưởng ứng ý tưởng này. "Ý hay đấy, Luna! Để tao đi lấy lưới và bóng. Mọi người, mau ra biển nào!"

Cả nhóm hào hứng chạy ào về phía bãi biển. Tiếng cười nói giòn tan hòa cùng tiếng sóng vỗ và tiếng nước bắn tung tóe vang lên khắp không gian khi họ đến mép nước. Họ nhanh chóng dựng lưới bóng chuyền, và trận đấu bắt đầu. Sun và Ongsa cũng tham gia, những căng thẳng trước đó giờ đã tan biến, thay vào đó là những nụ cười và tiếng cười không dứt.

Họ chạy nhảy trên bãi cát, nước bắn tung tóe theo từng bước chân và những cú đổ người đỡ bóng. Bầu không khí nhẹ nhàng và vui vẻ đến lạ thường. Dù mặt trời không còn chói chang, nhưng ánh nắng dịu nhẹ lại mang đến một sự ấm áp dễ chịu, làm cho buổi chiều thêm phần hoàn hảo. Bãi biển như trở thành một sân chơi khổng lồ, nơi tình bạn và niềm vui tỏa sáng rạng rỡ, kéo mọi người lại gần nhau hơn.

Alpha nhìn xung quanh, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc. Chị cảm nhận rõ rằng, dù đã từng có những khúc mắc, ngày hôm nay đã kéo tất cả lại gần nhau hơn. Lúc này, mối bận tâm duy nhất chỉ là giành chiến thắng trong trận bóng tiếp theo và tận hưởng từng khoảnh khắc tràn đầy năng lượng và tiếng cười bên bạn bè.

____

Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm bãi biển bằng một sắc cam dịu nhẹ, Ongsa và Sun trở về phòng để chuẩn bị cho bữa tối. Một ngày dài tràn ngập tiếng cười và niềm vui đã qua, và giờ là lúc cả hai thay đổi trang phục để sẵn sàng cho buổi tối do Ton chu đáo sắp xếp.

Vừa bước vào phòng, cả hai vẫn còn trong bộ đồ đi biển, nhưng ánh mắt đã hướng về những bộ trang phục thoải mái cho buổi tối. Sun, người luôn chỉn chu và tỉ mỉ hơn, bước thẳng vào phòng tắm để tươi tắn lại. Bước chân em đầy vui vẻ, miệng khẽ ngân nga một giai điệu.

Trong khi đó, Ongsa – lúc nào cũng thoải mái và phóng khoáng hơn – chậm rãi đi quanh phòng, gom đồ của mình lại. Cô chọn một chiếc váy oversize đơn giản nhưng tinh tế và bắt đầu thay đồ. Khi Ongsa đang khoác chiếc áo phông rộng thùng thình, cô tình cờ nhìn thấy bóng Sun phản chiếu trong gương phòng tắm qua cánh cửa khép hờ. Sun đang chỉnh lại mái tóc, gương mặt ửng hồng vì ánh nắng và những hoạt động trong ngày.

Ongsa khẽ nhếch môi cười, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Cô trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé, yên bình này bên Sun, nhất là sau những căng thẳng trước đó. Chính những điều giản dị như thế này lại khiến cô nhận ra mình quý trọng khoảng thời gian bên cạnh Sun đến nhường nào.

Sun bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc uốn nhẹ ôm lấy gương mặt, chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch tôn lên nét dịu dàng của em. Sun mỉm cười tươi tắn nhìn Ongsa. "Em trông thế nào?" Em xoay một vòng, chiếc váy khẽ tung bay theo bước xoay của cô.

Ongsa nhìn Sun, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Em đẹp lắm," cô nói chân thành. "Mà thật ra, lúc nào em chẳng thế."

Gương mặt Sun ửng đỏ nhẹ trước lời khen của Ongsa. "Cảm ơn nhé, nhưng em cũng phải công nhận là dạo này trông bạn quá bảnh bao và ngầu đấy." Sun trêu, bước lại gần Ongsa hơn.

Cả hai cùng bật cười, sự ngại ngùng trước đó giờ đã tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và sự thoải mái khi ở cạnh nhau. Sun khẽ chỉnh lại chiếc áo phông cho Ongsa, động tác đầy dịu dàng. "Chắc là chúng ta sẵn sàng rồi đấy nhỉ."

Nhưng Ongsa, với vẻ mặt tinh nghịch, kéo nhẹ Sun lại gần. "Nhưng mình muốn dùng món khai vị trước đã." Cô thì thầm rồi đặt lên môi Sun một nụ hôn ngọt ngào. Sun nhẹ nhàng đáp lại, vòng tay ôm lấy cổ Ongsa, chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.

"Cô hôn tôi nhiều quá đấy, Khun Ongsa," Sun nói, nụ cười thoáng hiện trên môi, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Sao nào, em không muốn nữa à?" Ongsa trêu, giọng nói đầy dịu dàng và ấm áp.

Sun khẽ lắc đầu, nhưng chẳng hề lùi lại. Thay vào đó, em lại chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Lần này, nụ hôn sâu hơn, cuốn hút hơn, như một cuộc khám phá đầy khao khát và dịu dàng.

"Bạn thật sự là một người hôn giỏi đấy," Sun thở nhẹ khi môi họ tách rời. "Và chỉ có bạn mới khiến em cảm thấy như thế này."

"Vậy à?" Ongsa hỏi, ánh mắt chứa đựng cả yêu thương lẫn tò mò.

Sun gật đầu, nụ cười rạng rỡ và chân thành. "Phải, nhưng giờ chúng ta phải đi thôi. Không thể để mọi người chờ được."

Ongsa khẽ bật cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Sun rồi nắm lấy tay em. "Được rồi, đi thôi. Mình cũng không muốn bỏ lỡ bữa tiệc P'Ton đã chuẩn bị."

Bỏ lại sau lưng khoảnh khắc thân mật ngọt ngào, cả hai cùng rời khỏi phòng, tay trong tay. Ánh hoàng hôn dịu dàng trải dài khắp lối đi, dẫn họ về ngôi nhà chính, nơi hơi ấm của tình bạn và lời hứa về một bữa tối đầy ắp tiếng cười đang chờ đợi.

____

Bữa tối diễn ra trong không gian ấm cúng và đầy ắp yêu thương. Ton đã chuẩn bị một bữa tiệc đầy đủ, với đủ loại món ăn ngon mang đậm hương vị của vùng đất này. Bàn ăn tràn ngập tiếng cười và câu chuyện rôm rả, mọi người thưởng thức từng miếng ăn, tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau.

Alpha nhìn ngắm em gái Ongsa, trái tim chị đầy vui sướng khi thấy Ongsa rạng rỡ hạnh phúc. Cảnh tượng Ongsa cười nói vui vẻ, tận hưởng bữa tối một cách thoải mái như thế này là điều mà Alpha chưa từng thấy trong một thời gian dài. Dường như mọi gánh nặng đã được gỡ bỏ, và sự căng thẳng từng khiến vẻ mặt em gái trở nên u ám giờ đã tan biến trong không khí êm đềm của buổi tối.

____

Sau bữa tối, Alpha lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc ồn ào, tìm kiếm một khoảnh khắc yên tĩnh. Chị đi dọc theo bờ biển, cảm nhận từng bước chân trên cát mịn, mềm mại. Biển rộng lớn trước mặt, ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên mặt nước, những đợt sóng vỗ rì rào tạo nên một bản nhạc êm dịu hòa cùng làn gió biển mát mẻ.

Alpha hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị mặn mà của không khí đại dương. Cảnh vật yên bình trước mắt trái ngược hoàn toàn với không khí náo nhiệt của bữa tối vừa qua. Khi chị bước dọc bờ biển, những suy nghĩ của Alpha lặng lẽ trôi về những sự kiện trong ngày và sự thay đổi mà chị đã chứng kiến ở em gái mình.

Một nụ cười nở trên môi khi chị nhìn thấy Ongsa đang đi về phía mình. "Em làm gì ở đây vậy, Nong Sao?"

"Em muốn ở cùng P'Alpha, được không?" Ongsa nhẹ nhàng đáp.

"Chị thích vậy, Ongsa."

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng bãi biển, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh cho cuộc trò chuyện của hai chị em. Ongsa hít một hơi dài, bắt đầu mở lòng với chị, giọng nói cô nghẹn lại đầy cảm xúc.

"P'Alpha," Ongsa bắt đầu, giọng cô hơi run rẩy. "Em đã định nói chuyện với chị từ lâu rồi, và em nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp."

Ánh mắt của Alpha dịu dàng khi nhìn vào chị gái. "Chúng ta ngồi xuống nhé?"

Ongsa gật đầu, cô trải chiếc áo khoác lên cát để Alpha ngồi. "Ôi, em gái của em quả là một quý cô lịch lãm," Alpha trêu, giọng nói nhẹ nhàng.

Khi hai chị em ngồi xuống cát, Ongsa bĩu môi, nói: "Đừng trêu em nữa," nhưng khóe môi cô khẽ cong lên. "Được rồi, giờ thì em muốn nói gì nào?"

Ongsa hướng ánh nhìn ra biển cả tối đen, đôi mắt cô ánh lên sự giằng xé giữa nỗi thất vọng và khao khát. "Em có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng mỗi khi chuẩn bị mở lời, tất cả như tan biến. Em quên hết mọi thứ mình cần nói."

"Hãy cố nhớ lại đi. Chị ở đây, em cứ nói ra đi," Alpha dịu dàng nói, đôi mắt chị đầy lo lắng.

Ongsa lắc đầu, cảm giác nặng nề trong cơ thể cô rõ ràng. "Đó chính là vấn đề, P'Alpha. Em đã mang trong mình quá nhiều sự tức giận và bức xúc, nhưng mỗi khi chị ở gần, tất cả tan biến hết. Suốt tám năm qua, có chị bên cạnh là đủ để em tiếp tục sống. Em muốn nói với chị điều đó."

Cô nhìn lại Alpha, ánh mắt đẫm lệ. "Khi mọi người mong em mở lòng, em cố gắng, nhưng lời nói không thể ra được. Chỉ là em không thể... mỗi khi em ở bên chị, Aylin, ba, Sun và bạn bè, em không thể diễn đạt cảm xúc thật sự của mình. Nhưng em nghĩ mọi chuyện đã bị hiểu lầm. Có lẽ, lúc đó, tất cả những gì em cần là một người ở bên cạnh."

"Chị xin lỗi, Nong Sao, vì những gì em đã trải qua," Alpha nói, giọng chị nghẹn lại.

Ongsa lắc đầu, một giọt nước mắt rơi xuống má. "Chị không cần phải xin lỗi. Chị là chị gái duy nhất của em, và chị có quyền chỉ trích em khi em làm trẻ con hay bướng bỉnh. Em đã quá chìm đắm trong nỗi đau của mình—khóc, hờn dỗi, tức giận—đến nỗi quên rằng chị cũng đã chịu đựng. Em đã ích kỷ quá, P'Alpha. Em xin lỗi."

Nước mắt của Alpha bắt đầu rơi không ngừng, khuôn mặt chị méo mó vì cảm xúc. Chị nắm lấy tay Ongsa, cơ thể cô run rẩy vì những tiếng nức nở. "Chị xin lỗi, Nong Sao," Alpha nức nở, giọng chị vỡ vụn. "Chị đã cố gắng mạnh mẽ vì em, nhưng nhìn em đau đớn làm chị đau lòng. Chị không biết phải làm thế nào để tiếp cận em nữa. Chị nhớ em nhiều hơn những gì chị có thể nói, và chị xin lỗi vì đã không ở bên em khi em cần chị nhất."

Ongsa, ngạc nhiên trước sự bộc phát cảm xúc của Alpha, vội vã đến gần, ôm chặt chị gái vào lòng. Những tiếng nức nở của Alpha càng lúc càng mạnh, mỗi tiếng khóc là sự giải thoát của những đau đớn đã chất chứa bao lâu. Ongsa vuốt ve lưng Alpha, sự an ủi nhẹ nhàng trong vòng tay cô.

"Đừng xin lỗi nữa, P'Alpha," Ongsa thì thầm, giọng cô run rẩy vì cảm xúc. "Quá khứ có thể mãi mãi ở lại, nhưng em muốn tin rằng bây giờ chúng ta có thể trưởng thành từ nó. Chúng ta có thể tìm cách để chữa lành và tiến về phía trước cùng nhau."

Khi những tiếng nức nở của Alpha dịu lại, chị ôm Ongsa chặt hơn, hơi ấm từ sự hiện diện của em gái mang lại chút an ủi. Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, và tiếng sóng vẫn vỗ về bờ cát, giống như nhịp điệu của những giọt nước mắt và sức mạnh từ tình chị em họ.

SUN POV 

Khi tôi lặng lẽ dõi theo khung cảnh đầy xúc động giữa Ongsa và Alpha, trái tim tôi như ngập tràn trong sự nhẹ nhõm xen lẫn sự mãn nguyện. Những lời trao đổi chân thành, những giọt nước mắt của họ, và cách họ vươn đến để hàn gắn nhau là minh chứng sống động cho mối dây liên kết mạnh mẽ và sâu sắc mà hai chị em họ chia sẻ. Khung cảnh ấy mang đến cho tôi một niềm hy vọng mãnh liệt về một tương lai tốt đẹp hơn.

Dù sáng nay Ongsa và tôi vừa mới nối lại mối quan hệ, giữa chúng tôi vẫn còn nhiều điều chưa thể nói ra. Những hiểu lầm chưa được giải quyết vẫn lởn vởn như những bóng mờ. Nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc chân thật và đầy tổn thương của Alpha và Ongsa, tôi không khỏi suy ngẫm về chính mối quan hệ của mình với Ongsa.

Lời của bố tôi vang vọng trong tâm trí: đôi khi, con không cần phải sửa chữa tất cả những tổn thương của quá khứ. Thay vào đó, hãy học hỏi từ những trải nghiệm ấy, tiến về phía trước và tạo nên những kỷ niệm mới cùng nhau. Đây là bài học mà tôi đã chật vật để hiểu thấu, nhưng hình ảnh hai chị em họ ôm nhau và chữa lành mối quan hệ khiến sự thật ấy sáng rõ hơn bao giờ hết.

Sự can đảm của họ, khi đối diện với nỗi đau và tìm kiếm điểm chung, nhắc nhở tôi rằng dù việc giải quyết những vết thương cũ là quan trọng, thì việc tập trung xây dựng một tương lai mới cùng nhau cũng không kém phần ý nghĩa.

Góc nhìn của tác giả.

Khi Alpha và Ongsa cuối cùng cũng buông nhau ra khỏi cái ôm, gương mặt họ vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt. Sun tiến lại gần với một nụ cười dịu dàng. Trái tim em tràn đầy sự nhẹ nhõm và hy vọng khi chứng kiến sự hàn gắn và hòa giải giữa hai chị em. Không hề hay biết, Aylin và Luna đã lặng lẽ đi theo sau, đôi mắt họ cũng rưng rưng nước mắt.

Aylin, xúc động trước cảnh tượng chân thực vừa rồi, dùng bàn tay run rẩy lau đi những giọt nước trên má mình. Luna, đứng sát bên cạnh, tựa vào Aylin để tìm sự an ủi, nước mắt nàng cũng phản chiếu cảm xúc tương tự. Cả hai đều bị chạm đến sâu thẳm tâm hồn bởi khung cảnh này, cảm nhận rõ ràng sức nặng của sự giải tỏa và kết nối từ Alpha và Ongsa.

Khi Sun đến gần, Aylin và Luna không thể kìm nén cảm xúc của mình, để cho nước mắt tuôn rơi. Khung cảnh Alpha và Ongsa tìm được sự an ủi trong nhau, cùng với nhận thức về những khó khăn và chiến thắng mà cả nhóm đã trải qua, khiến trái tim họ nhói lên vì đồng cảm. Ba người phụ nữ đứng đó trong im lặng, cùng chia sẻ những giọt nước mắt và sự gắn kết không lời.

Luna là người đầu tiên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, giọng nàng khẽ khàng vang lên, mang theo niềm vui và hy vọng. "Tao mừng cho hai chị em," nàng nói, giọng run run vì xúc động. "Đây chính là ý nghĩa của tất cả—luôn ở đó vì nhau và cùng nhau bước tiếp."

Khi Luna nói, Aylin và Sun cố gắng kìm nén cảm xúc để góp giọng, lời nói của họ hòa cùng Luna tạo nên một điệp khúc khích lệ. "Đúng vậy, đây là điều mà chúng ta cần," Aylin đồng tình, giọng  vẫn còn nghẹn ngào. "Chúng ta đều đang học cách chữa lành cùng nhau."

Luna gật đầu, khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt. "Thật đẹp khi thấy tất cả chúng ta trưởng thành, và cách chúng ta luôn hỗ trợ nhau."

Alpha, dù vẫn còn xúc động, nhưng giờ đây trên gương mặt đã hiện lên một vẻ bình yên hơn. Chị nhìn nhóm bạn bằng ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn mấy đứa."

Cả nhóm, giờ đây được gắn kết bởi những giọt nước mắt và sự thấu hiểu, chậm rãi cùng nhau quay trở lại ngôi nhà chính.

____

Oh yeahhhhhhh hai cổ đã làm lành hehe. Hông còn ngược nữa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #milklove