Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (10).

Thuốc chữa đau là nỗi đau.

____

Đã ba tuần đã trôi qua kể từ ngày Sun quyết định để Ongsa có khoảng thời gian riêng mà cô cần. Sự hỗn loạn cảm xúc từ lần gặp gỡ cuối cùng vẫn còn đó, nhưng Sun cảm thấy một quyết tâm mới để sửa chữa mọi thứ. Em đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của mình và nhận ra rằng mình cần bước lên, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc đối diện với nỗi đau của chính mình.

Hôm nay, Sun đến cửa hàng tạp hóa với một mục đích rõ ràng: nấu một bữa ăn cho Ongsa tại căn hộ của cô . Sun hy vọng rằng một bữa ăn được chuẩn bị chu đáo có thể giúp thu hẹp khoảng cách giữa họ và tạo cơ hội để nói chuyện chân thành. Dẫu vậy, sự bất an vẫn đè nặng trong lòng Sun—em không biết liệu Ongsa có thay đổi mật mã căn hộ hay thậm chí có chịu để em bước vào không. Nhưng Sun đã sẵn sàng, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi.

Tại cửa hàng tạp hóa, Sun di chuyển một cách nhanh nhẹn và tập trung, chọn lựa những nguyên liệu tươi ngon nhất: rau củ, thịt chất lượng, và mọi thứ cần thiết cho một bữa ăn ấm cúng. Khi chọn từng món, tâm trí em tua lại những ký ức về khoảng thời gian bên Ongsa—những khoảnh khắc hạnh phúc và cả những nỗi đau khó quên. Em hy vọng rằng việc nấu ăn và mang đến điều gì đó mà Ongsa yêu thích sẽ giúp chữa lành phần nào mối quan hệ đang rạn nứt.

Với túi đồ đầy ắp, Sun tiến đến căn hộ của Ongsa, trái tim đập loạn nhịp giữa sự lo lắng và hy vọng. Khi đến tòa nhà, em không biết liệu Ongsa có tiếp nhận không nhưng em biết mình phải thử.

Sun bước vào thang máy, bấm tầng của Ongsa, từng tiếng chuông "ding" vang lên như nặng nề hơn, đầy vẻ dự báo. Khi đến trước cửa nhà Ongsa, em dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân. Ba tuần qua như đè nặng trên vai em, nhưng trong lòng vẫn le lói một tia hy vọng rằng mọi thứ có thể được hàn gắn.

Sun gõ nhẹ lên cánh cửa, tim đập thình thịch khi chờ đợi một phản hồi. Sau vài giây không thấy ai trả lời, em thử nhập mã khóa mà mình nhớ. Cánh cửa khẽ mở ra, em hít sâu, bước vào. Cả căn hộ chìm trong bóng tối, điều này có thể nghĩa là Ongsa đang ở văn phòng. Nhưng trước đó Prim đã xác nhận rằng Ongsa không còn lịch trình nào khác và có thể sẽ về sớm.

Sun tiếp tục bước vào, cố kìm nén sự lo lắng. Em đặt túi xuống và bắt đầu dỡ đồ ra. Không gian quen thuộc của căn hộ gợi lại hàng loạt ký ức trong tâm trí em.

Em nhanh chóng bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa ăn một cách thuần thục. Khi món ăn đã hoàn thành, Sun cẩn thận bày biện bàn ăn, hy vọng rằng việc cùng chia sẻ bữa ăn sẽ là cơ hội để họ trò chuyện chân thành.

Cánh cửa bật mở. Ánh mắt Ongsa lập tức tối sầm, pha lẫn ngạc nhiên và khó chịu. Cái nhìn của cô lạnh lùng, hoàn toàn đối lập với sự ấm áp mà Sun hy vọng mang đến. "Cô làm gì ở đây?" Giọng Ongsa sắc bén, chân mày nhíu lại đầy bực dọc.

Giọng Sun căng thẳng nhưng kiên định. "Mình đến để nấu ăn cho cậu. Mình nghĩ rằng có lẽ chúng ta có thể—"

Ongsa không để cô nói hết câu. "Cô có 10 giây để rời khỏi căn hộ của tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!" Giọng cô lạnh như băng, thái độ kiên quyết.

Trái tim Sun như thắt lại bởi sự lạnh lùng trong lời nói của Ongsa, nhưng cô từ chối lùi bước. "Ongsa, làm ơn. Hãy để mình giải thích. Mình—"

Đôi mắt Ongsa lóe lên sự giận dữ, khuôn mặt như đeo một chiếc mặt nạ cứng rắn. "Tôi đã nói rằng đừng làm phiền tôi nữa và đừng bao giờ chạm vào tôi, cô quên rồi sao?"

Sun bước lên một bước, ánh mắt đầy van nài. "Ongsa, mình chỉ muốn nói chuyện. Mình cần giải thích mọi chuyện với cậu."

Ánh mắt Ongsa càng thêm cứng rắn, nụ cười cay nghiệt hiện lên trên môi cô. "Cô có hiểu rằng tôi không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào từ cô không? Tôi đã quá mệt mỏi với những lời biện hộ của cô rồi."

Giọng Sun nghẹn lại dưới sức nặng của cảm xúc. "Ongsa, mình biết mình đã làm cậu tổn thương, nhưng xin cậu hãy—"

"Với tất cả những đau khổ mà cô đã gây ra cho tôi, Sun, cô không còn chỗ nào trong trái tim tôi nữa," Ongsa ngắt lời, giọng lạnh lùng và vô cảm.

Đôi mắt Sun bắt đầu ngấn nước, giọng em khẽ như một lời thì thầm. "Ongsa, mình chỉ muốn—"

"Tôi không cần bất kỳ điều gì từ cô nữa," Ongsa gắt lên. "Dự án đã kết thúc, và cô có thể trở về bất kỳ nơi nào cô muốn, chỉ cần không phải trong không gian của tôi. Biến đi!"

Sự tuyệt vọng thúc đẩy Sun đưa tay lên, bàn tay run rẩy khi cô khẽ chạm vào đôi má của Ongsa. Ongsa lùi lại, hất tay Sun ra bằng một lực mạnh mẽ, càng làm sự đau khổ trong lòng Sun dâng trào. "Cô còn muốn gì từ tôi, Sun?" Khuôn mặt Ongsa chỉ cách Sun vài centimet, giọng cô pha lẫn tức giận và khinh miệt. "Là nụ hôn hay tình dục?"

Trước khi Sun kịp phản ứng, môi Ongsa ép chặt lấy môi em trong một nụ hôn dữ dội và đầy chiếm đoạt. Sự mãnh liệt ấy như rung chuyển mọi giác quan của Sun, hoàn toàn đối lập với những tổn thương và bối rối trong lòng em. Tâm trí Sun quay cuồng, vừa choáng váng vừa phẫn nộ.

Trong một cơn bộc phát cảm xúc, Sun đẩy Ongsa ra và tát mạnh cô một cái. Tiếng tát vang lên trong không gian, khiến cả hai sững sờ trong im lặng. Căn phòng như nín thở, tiếng động ấy vang vọng như lời cảnh tỉnh đầy sức nặng.

Nước mắt Sun tuôn trào không ngừng, giọng em vỡ òa, đầy đau đớn và giận dữ. "Ongsa, hãy ngừng hành xử như một đứa trẻ đi! Đừng nghĩ rằng chỉ mình cậu là người chịu tổn thương. Mình cũng đã đau khổ, cậu có biết không? Cậu có nghĩ rằng điều này dễ dàng với mình sao? Cậu sẽ không bao giờ hiểu được những gì mình đã trải qua khi rời xa cậu. Mỗi ngày, mình đều nhớ cậu, khao khát cậu."

Sun run rẩy, tiếp tục nói, giọng em như xé lòng. "Tám năm qua, mình đã cố gắng quên cậu, cố quên ánh mắt của cậu, những cảm giác cậu mang lại. Mỗi ngày, mình chỉ mong cậu tha thứ, mong chúng ta có thể quay về bên nhau. Nhưng cậu... cậu chưa bao giờ nghĩ đến những gì mình phải chịu đựng, đúng không? Cậu chưa từng quan tâm đến việc mình đau đớn như thế nào khi phải rời xa cậu, rằng mình cũng đã bị tan nát."

Giọng Sun càng lúc càng lớn, đầy đau khổ. "Cậu nghĩ mình muốn rời đi sao? Cậu nghĩ mình không cố gắng chiến đấu vì chúng ta sao? Mình đã quay lại vì cậu, Ongsa! Mình đã trở về và cầu xin bố mẹ cậu cho mình gặp cậu, cho mình cơ hội để giải thích. Nhưng họ gần như cầu xin mình tránh xa cậu, nói rằng cậu cần phải bước tiếp. Và cậu biết điều đó đã làm tôi như thế nào không? Nó hủy hoại mình, Ongsa! Mình đã sẵn sàng chiến đấu vì chúng ta, nhưng không một ai cho mình cơ hội. Mình cô đơn, hoàn toàn cô đơn, trong khi tất cả mọi người đều đứng về phía cậu. Họ bảo vệ cậu, an ủi cậu, còn mình thì phải tự mình nhặt lại những mảnh vỡ của trái tim tan nát."

Giọng Sun lại nghẹn ngào, em tức giận lau nước mắt. "Mình đã cố gắng tìm hiểu bất kỳ thông tin nào, nhưng không ai nói gì. Cậu biết tại sao không? Vì họ quá bận rộn bảo vệ cậu khỏi mình, như thể mình là người tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu. Cậu không biết cảm giác đó như thế nào, Ongsa, vì tất cả những gì cậu thấy chỉ là nỗi đau của riêng cậu, cái nỗi đau mà cậu tự đẩy lên làm tất cả."

Em hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Cậu không biết mình đã khóc bao nhiêu đêm để có thể chìm vào giấc ngủ. Cậu không biết mình đã bao lần muốn gọi cho cậu, muốn được nghe giọng nói của cậu, nhưng mình không thể. Vì mình biết cậu ghét mình. Tất cả mọi người đều đảm bảo mình hiểu điều đó. Suốt những năm qua, mình sống với một lỗ hổng trong tim, cố lấp đầy bằng công việc, bằng những thứ khác, nhưng không gì có thể lấp đầy khoảng trống đó. Không điều gì có thể thay thế được cậu."

Ánh mắt Sun khóa chặt vào Ongsa, van nài sự thấu hiểu. "Mình đã sống với cảm giác tội lỗi, với sự hối tiếc này mỗi ngày. Mình xin lỗi vì đã rời xa cậu, mình xin lỗi vì tất cả. Nhưng cậu không thể giả vờ rằng chỉ mình cậu là người bị tổn thương. Chúng ta đều đã đau khổ, Ongsa. Chúng ta đều mất mát quá nhiều. Và giờ đây, khi mình cuối cùng nghĩ rằng có thể có cơ hội để chúng ta tìm lại nhau, cậu lại... đẩy mình ra một lần nữa. Cậu khiến mình cảm thấy như mình chẳng là gì cả."

Những lời cuối cùng của Sun nặng nề vang lên trong không gian. Em lau những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, đôi tay run rẩy nắm lấy túi xách. En xoay người, bước ra khỏi căn hộ. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, để lại Ongsa chìm trong sự im lặng nặng trĩu. Những bước chân của Sun vang vọng trong hành lang, từng bước đi như một lời nhắc nhở đau đớn về cơn bão cảm xúc mà cô vừa trải qua.

____

Ngay khi Sun rời đi, Ongsa đứng lặng thinh giữa căn hộ, trong lòng ngổn ngang giữa giận dữ và buồn bã. Cô nhìn những túi thực phẩm mà Sun đã mang đến, và sự bực bội trong cô bất ngờ bùng nổ.

Cô bước tới chỗ những túi đồ và bắt đầu kéo từng món ra. Trong cơn giận dữ, cô ném mọi thứ xuống sàn. Rau củ tươi, thịt và những nguyên liệu khác văng tung tóe khắp nơi, mùi hương của các loại gia vị quyện lẫn với bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.

Ongsa tiếp tục ném từng món đồ vào thùng rác với lực mạnh, đôi tay cô run lên từng hồi. Những quả cà chua vỡ nát khi va chạm với sàn nhà, và cô thậm chí không thèm nhìn qua các gói thịt trước khi vứt chúng đi. Tiếng thùng rác đập vào tường vang vọng khắp căn bếp trống rỗng, càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo trong căn hộ.

Căn bếp giờ như một bãi chiến trường. Thực phẩm vương vãi khắp nơi, là minh chứng buồn bã cho những gì lẽ ra đã có thể xảy ra. Ongsa dựa lưng vào quầy bếp, cảm giác kiệt quệ và trống rỗng dần xâm chiếm. Cơn giận đã khiến cô phá hủy mọi thứ giờ đang tan biến, để lại một nỗi buồn nặng nề đè nén trong lòng.

Cô nhìn đống lộn xộn dưới sàn, một cảm giác cô đơn sâu sắc tràn ngập trong cô. Sự giận dữ giờ đây chỉ còn là một nỗi đau buồn khi cô nhận ra mọi thứ giữa họ đã tan vỡ đến mức nào. Ngồi bệt xuống giữa đống thực phẩm bị hủy hoại, Ongsa bật khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống những mảnh vụn nguyên liệu vương vãi, và cô cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng, kiệt sức đến cùng cực.

____

Sáng hôm sau, Ongsa thấy mình đang đứng trước mộ của mẹ. Mặt trời vừa mới lên, ánh sáng vàng dịu dàng phủ lên nghĩa trang. Trái tim Ongsa nặng trĩu, và cô không thể tìm ra được lời nào đúng đắn.

Cô nhìn chăm chú vào bia mộ, bề mặt lạnh lẽo và xám xịt phản chiếu ánh sáng buổi sáng. Chữ khắc trên bia mộ, từng là dấu hiệu của sự hiện diện của mẹ, giờ đây lại như một lời nhắc nhở về sự vắng mặt của mẹ. Cổ họng Ongsa nghẹn lại, và cô muốn hét lên để giải tỏa sự khó chịu và đổ lỗi cho ai đó về nỗi đau mà cô đang cảm thấy. Nhưng khi nhìn vào ngôi mộ, cô nhận ra rằng mẹ cô đã không còn ở đây để nghe cô nói.

Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, đau đớn và cảm giác vô dụng. Cơn giận của cô dường như tan biến trước sự im lặng vĩnh cửu của mẹ. Đôi mắt Ongsa ngấn lệ khi cô quỳ xuống, hai đầu gối chạm vào cỏ ướt.

"Mẹ," cô thì thầm, giọng run rẩy. "Con không biết phải nói gì nữa. Con tưởng con có rất nhiều điều để kể với mẹ, cơn giận và nỗi đau này. Nhưng giờ đây, con chỉ... không biết nữa."

Cô ngừng lại, cố gắng tập hợp suy nghĩ. Những lời cô muốn nói dường như mắc kẹt lại trong cổ họng, không chịu ra. Cái sự ghét và thất vọng mà cô cảm thấy không còn mục tiêu nữa. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận là một nỗi mất mát sâu sắc.

Bàn tay Ongsa nắm chặt mép mộ, khớp ngón tay trắng bệch. Cô nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt rơi tự do. Cô cảm thấy lạc lõng, không thể giữ được cơn giận hay tìm thấy sự an ủi trong nỗi buồn.

Những tiếng nức nở của cô bắt đầu nhẹ nhàng, nhưng dần dần trở nên to hơn khi cô buông bỏ cơn giận mà mình đã nắm giữ. Cô khóc vì người mẹ đã mất, vì những sai lầm, và vì những cảm xúc chưa được giải quyết mà vẫn đè nặng trong lòng.

"Cậu ở đây, manut."

Giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Ongsa quay lại và thấy người em họ, Aylin, đang tiến đến gần. Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau, và cuộc sống của họ đã rẽ sang những hướng rất khác. Sự xuất hiện của Aylin vừa bất ngờ lại vừa đem lại cảm giác an ủi kỳ lạ.

"Lâu rồi không gặp, Manut," Aylin nói, giọng nhẹ nhàng và an ủi.

Ongsa im lặng, khuôn mặt cô là một lớp mặt nạ của sự mệt mỏi và nỗi đau. "Tại sao mỗi lần tôi đến đây, lúc nào cũng có ai đó xuất hiện?"

"Tôi không biết, manut," Aylin đáp, giọng nhẹ như một lời thì thầm. "Có lẽ là do dì Mor đã gửi chúng ta đến đây, dù sao thì tôi vẫn hay đến thăm nơi này, và việc gặp cậu ở đây cũng là một bất ngờ."

Aylin ngồi xuống bên cạnh Ongsa, vai họ gần như chạm nhau. Nhỏ không thúc ép thêm, chỉ đơn giản là ở bên cạnh, chia sẻ sự hiện diện của mình. Những giọt nước mắt của Ongsa vẫn tiếp tục tuôn trào, không hề bị kiềm chế hay kìm nén. Aylin kiên nhẫn ngồi im, mang đến sự an ủi thầm lặng trong khi Ongsa khóc.

"Manut," Aylin bắt đầu nhẹ nhàng, "thường thì khi người ta gặp lại nhau sau một thời gian dài, họ sẽ hỏi thăm về cuộc sống của nhau, liệu mọi thứ có ổn không. Vì tôi không phải là người, nên tôi sẽ chỉ ngồi đây và để cậu nói nếu cậu muốn."

Ongsa quay lại, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Aylin, ánh mắt mờ đi vì thất vọng và nỗi buồn. "Tôi cũng không biết phải nói gì nữa, Aylin. Có quá nhiều thứ đang xảy ra ngay bây giờ, và tôi không có sức để giải thích hết mọi chuyện."

"Manut, cậu cần phải nghe điều này. Cậu liên tục đẩy mọi người ra xa khi họ cố gắng giúp đỡ hay an ủi cậu. Cậu xây dựng những bức tường rồi đổ lỗi cho mọi người khi cậu cảm thấy cô đơn và không được hiểu. Cậu không thể tiếp tục như thế. Cậu không thể cứ viện lý do rồi mong chúng tôi sẽ là người nhặt lại từng mảnh khi cậu muốn có người bên cạnh. Điều đó không công bằng với ai, đặc biệt là với chính cậu."

Đôi mắt Ongsa chớp lên, ánh nhìn giận dữ. "Cậu đang định dạy dỗ tôi à?"

"Không," Aylin đáp kiên quyết. "Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tất cả chúng tôi đều biết cậu đang đau khổ. Chúng tôi cũng đã chịu đựng. Nhưng sự khác biệt là tôi giữ những người yêu thương mình gần bên, và chúng tôi cùng nhau chia sẻ gánh nặng."

Khuôn mặt Ongsa méo mó trong một nụ cười chua chát, sự thất vọng của cô bùng lên. "Tôi không muốn nghe điều này lúc này đâu. Tôi cần phải ở một mình."

Khuôn mặt Ongsa trở nên cứng rắn, cảm xúc cô như một cơn bão giận dữ và hối hận. Cô bước qua Aylin, trọng lượng của sự thất vọng và nỗi buồn rõ ràng trong từng động tác. Cô đi về phía chiếc xe của mình; bước chân nặng nề với gánh nặng mà cô mang theo.

Khi Ongsa lái xe đi, Aylin đứng nhìn theo, nhỏ vẫn đơn độc bên ngôi mộ. Cuộc trò chuyện chỉ làm gia tăng sự bối rối trong cảm xúc của Ongsa, để lại một vết thương của sự hối tiếc. Những vấn đề chưa giải quyết với Sun, nỗi đau về sự vắng mặt của mẹ cô, và mối quan hệ căng thẳng với gia đình tất cả hòa quyện lại, làm rõ rằng hành trình tìm lại sự bình yên của Ongsa còn lâu mới kết thúc.

____

Sun bước vào gara cũ bỏ không tại nhà gia đình, trái tim em đập loạn nhịp với sự pha trộn giữa nỗi nhớ và hy vọng. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua các cửa sổ đầy bụi chỉ chiếu sáng phần nào không gian, nhưng điều đó không quan trọng. Em lập tức nhìn thấy điều mình đến tìm: chiếc xe máy yêu quý của mình, P'Sunny.

Chiếc xe, vốn dĩ một màu vàng rực rỡ, giờ đây trông có vẻ đã cũ kỹ và phai màu. Nhiều năm không được sử dụng đã để lại dấu vết, nhưng đối với Sun, chiếc xe như thể đã chờ em quay lại từ lâu. Em bước đến gần, đôi mắt ươn ướt khi nhìn vào chiếc xe cũ kỹ chứa đựng bao kỷ niệm.

Sun nhẹ nhàng đặt tay lên yên xe, cảm nhận lớp da đã mòn dưới ngón tay. Những ký ức về việc cùng Ongsa cưỡi chiếc xe này lại ùa về—những phút giây cười đùa, những cuộc trò chuyện khuya và niềm vui giản dị khi được ở bên nhau. Họ đã dành biết bao giờ phút trên chiếc xe này, đua nhau trên các con phố, lên kế hoạch cho tương lai, và chỉ đơn giản là tận hưởng thời gian bên nhau. Chiếc xe không chỉ là phương tiện di chuyển; nó là biểu tượng của quá khứ chung, một minh chứng cho mối quan hệ gắn bó của họ.

Khi em chạm vào lớp sơn đã phai màu, Sun gần như có thể nghe thấy tiếng cười của Ongsa và cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời trên khuôn mặt họ trong những chuyến đi. Những ký ức giờ đây thật ngọt ngào và đắng cay, tràn đầy niềm vui và nỗi nhớ sâu sắc. Rõ ràng là tình yêu và sự kết nối mà họ từng có vẫn tồn tại trong em, mặc dù thời gian và khoảng cách đã làm họ xa nhau.

Sun hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh khi nước mắt em không ngừng rơi. Chiếc xe, dù đã cũ và hao mòn, vẫn như một cây cầu nối liền quá khứ, và em không thể không mỉm cười qua nỗi buồn của mình. Nó là một lời nhắc nhở về tình yêu họ đã có và một biểu tượng cho hy vọng em vẫn giữ cho tương lai.

Sun ngẩng đầu lên khi bố em bước đến, tiếng bước chân của ông vang nhẹ trong không gian im ắng của gara. Ông đứng cạnh em, nhìn vào chiếc xe máy đã phai màu, vốn là biểu tượng của niềm vui và tự do của em.

"Con nhớ P'Sunny à?" Bố emhỏi, giọng ông dịu dàng nhưng cũng chứa đựng một sự hiểu biết sâu sắc.

Sun gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú vào chiếc xe máy. "Dạ, con nhớ, bố. Nhìn P'Sunny bây giờ, nó đã cũ và hỏng hết rồi. Bố nghĩ chúng ta có thể sửa lại được không?"

Bố em quan sát chiếc xe, ánh mắt trầm tư. "Bố không chắc. Nếu sửa được, có thể sẽ tốn kém bằng mua một chiếc xe mới. Mọi người thường chọn mua cái mới thay vì phục hồi một cái đã hỏng lâu rồi."

Khuôn mặt Sun dịu lại khi em quay sang nhìn bố. "Con muốn nói với bố rằng, con biết sự hư hỏng đã quá sâu, và sửa chữa không phải lúc nào cũng là câu trả lời. Nhưng chỉ vì nó khó khăn không có nghĩa là chúng ta không nên thử."

Biểu cảm của bố em trở nên nghiêm túc, ông cuối cùng nói, "Nhưng đừng cố gắng quá, Sun. Con và Ongsa đã xa nhau gần một thập kỷ rồi. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, và bao nhiêu nỗi đau đã được cảm nhận. Tất cả những điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là hôm nay, cách để đi tiếp, dù là bên nhau hay chia xa. Đó là sự lựa chọn mà cả hai con phải tự quyết định."

Trái tim Sun đau nhói vì những lời của ông, nhưng cô biết ông nói ra từ kinh nghiệm. "Con muốn chúng con ở bên nhau, bố. Con đã cố gắng rất nhiều để quên cậu ấy, nhưng con không thể. Trái tim con mãi thuộc về cậu ấy."

Bố em gật đầu, giọng ông nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Và bố thấy rằng con bé vẫn còn yêu con. Khi chúng ta ăn sáng cùng nhau, ánh mắt com bé nhìn con—bố biết con bé chưa bao giờ quên được tình yêu con bé dành cho con, dù đã chịu đựng bao nhiêu nỗi đau trong quá khứ."

Sun thở dài, cảm nhận sự nặng nề của những lời bố nói và sự thật trong cảm xúc của mình. "Con chỉ hy vọng là không quá muộn," em thì thầm, giọng đầy nỗi khát khao và không chắc chắn.

Bố em đặt tay vỗ về lên vai em. "Không bao giờ là quá muộn để thử, Sun. Nhưng nhớ nhé, phải có cả hai con để tạo ra điều đó. Hãy kiên nhẫn, hãy thấu hiểu, và quan trọng nhất là hãy thành thật với nhau. Đó là cách duy nhất để các con tìm lại được nhau."

Bố em mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào và hy vọng. "Bố sẽ luôn ủng hộ cuộc sống tình yêu của con," ông nói ân cần.

"Dạ, bố," Sun đáp lại với nụ cười, cảm thấy sự biết ơn và tình yêu trào dâng. "Cảm ơn bố luôn ủng hộ con và hiểu con."

Nụ cười của bố cô rộng ra khi ông vỗ vai em một lần nữa để an ủi. Sun gật đầu, cảm nhận được một nguồn động lực mới trong mình.

Sau khi vỗ vai em lần cuối, bố cô đứng dậy. "Bố sẽ quay lại với mẹ con, chắc bà ấy đang tìm bố rồi."

"Dạ, bố. Cảm ơn bố một lần nữa."

Khi ông rời đi, Sun cảm thấy lòng tràn đầy sự biết ơn vì sự ủng hộ không ngừng từ cha mẹ. Em biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.

____

Alpha nhìn thấy Prim ở canteen và bước đến với nụ cười thân thiện. "Prim, chúng ta làm chung văn phòng, nhưng cảm giác như đã lâu rồi không trò chuyện với nhau."

Prim ngước lên, đôi mắt phảng phất nét mệt mỏi. "Ba tuần vừa qua thật sự bận rộn, phải không?"

"Hoàn toàn đồng ý," Alpha đáp. "Ongsa dạo này thế nào rồi?"

Prim thở dài, nét mặt thoáng chút buồn bã. "Chị ấy không ổn, nhưng là trợ lý của chị ấy, em phải giữ khoảng cách. Chị hiểu mà."

Trước khi họ có thể nói sâu hơn, Sun bước vào, khuôn mặt bừng sáng. Em đi cùng một người lạ. "Chào P'Alpha, Prim. Đây là Fourth, bạn của em. Cậu ấy tò mò về văn phòng nên em mời cậu ấy ghé qua. Em hy vọng mọi chuyện ổn"

Alpha nở nụ cười rộng hơn. "Tất nhiên rồi, Sun. Không sao cả. Chào Fourth, rất vui được gặp em."

Fourth mỉm cười đáp lại, vẻ mặt thân thiện. "Chào chị Prim và chị Alpha. Rất hân hạnh được gặp hai chị."

"Đi nào," Sun hào hứng nói, ra hiệu về phía cửa. "Tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan văn phòng và giới thiệu với Luke." Fourth hào hứng bước theo Sun, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.

Khi họ chuẩn bị rời khỏi phòng, Ongsa bất ngờ xông vào. Gương mặt cô là một biểu cảm đầy khó chịu, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Sun và Fourth. Sự thay đổi đột ngột trong không khí khiến mọi người đều cảm nhận được.

Nụ cười tươi tắn của Sun thoáng chững lại. Em quay sang Ongsa, cố giữ giọng điệu chuyên nghiệp. "Ongsa, đây là Fourth, bạn của tớ. Cậu ấy muốn tham quan văn phòng, hy vọng cậu không phiền."

Sắc mặt Ongsa tối sầm lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Fourth. "Chào Ongsa. Vâng, tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau trước đây," Fourth lên tiếng, giọng lịch sự nhưng có chút lúng túng trước ánh nhìn uy hiếp của Ongsa.

Cảm nhận được sự căng thẳng, Sun cố gắng làm dịu bầu không khí. "Mình xin lỗi, Ongsa. Chúng tớ sẽ đi ngay bây giờ."

Khi Sun nắm lấy tay Fourth để dẫn đi, ánh mắt Ongsa lóe lên thứ gì đó vượt xa sự khó chịu—một cảm giác ghen tuông rõ rệt. Cô liếc nhìn Sun và Fourth, cảm xúc trong cô là một cơn bão của sự bực bội và đố kỵ. Cảnh Sun thoải mái trò chuyện với Fourth, cười đùa và tận hưởng, dường như chạm vào nỗi đau sâu kín trong Ongsa.

Khi Ongsa nhìn theo bóng dáng Sun và Fourth rời đi, sự bực bội trong cô càng lớn dần. Cô có thể cảm nhận rõ cơn sóng cảm xúc mãnh liệt, nhưng buộc mình phải giữ bình tĩnh. Prim và Alpha, những người im lặng quan sát toàn bộ cảnh tượng, trao nhau ánh mắt. Prim cố nén cười khi tiếp tục pha cà phê, trong khi Alpha khẽ hắng giọng, cố tỏ ra tập trung vào việc khác.

Sự bực bội của Ongsa ngày càng tăng, và cô không thể không để ý đến cách Prim và Alpha tương tác. Những cái nhìn và nụ cười tinh tế giữa họ không thoát khỏi sự chú ý của cô. Điều đó càng khiến cô cảm thấy bị cô lập hơn.

Kìm nén một tiếng thở dài, Ongsa quay gót rời khỏi phòng. Sự bực bội trong cô dâng cao, và cô cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh. Khi bước ngang qua văn phòng, cô tự nhắc nhở mình phải tập trung vào công việc trước mắt và kiềm chế cảm xúc.

Khi bước qua văn phòng, tâm trí Ongsa rối bời với những cảm xúc lẫn lộn của sự bực bội và ghen tuông. Cô lẩm bẩm với chính mình, "Sao cậu ta dám đưa người đàn ông này đến văn phòng của tôi." Mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn dưới sức nặng của cơn giận.

Cuối cùng, khi đến phòng làm việc, cô sập mạnh cánh cửa phía sau mình, thở dài để trấn tĩnh. Cô đi qua đi lại, suy nghĩ hỗn loạn. Cảnh tượng Sun bên cạnh Fourth và sự thân thiết giữa họ như một vết dao đâm sâu vào lòng cô.

Ongsa không thể xua đi hình ảnh Sun cười rạng rỡ với Fourth, tiếng cười của em  vẫn văng vẳng trong đầu như một lời nhắc nhở đau lòng. Điều khiến Ongsa khó chịu không chỉ là sự xuất hiện của Fourth mà còn là cách Sun dường như vô tư và không bận tâm, như thể quá khứ giữa họ chưa từng tồn tại.

Ngồi phịch xuống ghế, Ongsa đưa tay ôm mặt trong giây lát. Cô hít thở chậm rãi, sâu và đều, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng. Văn phòng, nơi thường mang lại cảm giác kiểm soát và bình yên, giờ đây lại trở nên ngột ngạt và áp lực.

Với một tiếng thở dài đầy quyết tâm, Ongsa thẳng người, xóa đi mọi dấu vết của sự bực bội và bắt tay vào công việc. Nhưng trong lòng, cơn bão cảm xúc mà Sun và Fourth gợi lên vẫn âm ỉ và khó lắng xuống.

Trong khi đó, ở một góc yên tĩnh của văn phòng, Fourth nhìn Sun với sự pha trộn giữa thích thú và lo lắng.

"Bạn gái của cậu đáng sợ quá, Sun. Sao cậu lại có thể..." anh bắt đầu, lắc đầu như không tin nổi.

Sun nhìn anh với đôi mắt mở to, nụ cười dịu dàng khẽ hiện trên môi. "Cậu ấy đáng yêu mà," em nhẹ nhàng nói, cố gắng làm dịu không khí. "Cậu không thấy cậu ấy ghen đáng yêu sao?"

Fourth nheo mắt, biểu cảm có chút không thoải mái. "Tớ nghĩ tớ vừa bị lợi dụng," anh nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Sun vỗ nhẹ lên vai anh, trấn an. "Không phải ý của tớ đâu," em cười khúc khích. "Chỉ là... mọi thứ phức tạp lắm. Ongsa luôn rất nhiệt tình, và đôi khi điều đó thể hiện ra hơi dữ dội."

Fourth bật cười, lắc đầu. "Thôi được, tớ rất vui khi là một phần của thế giới phức tạp này, Sun. Nhưng lần sau, có thể báo trước cho tớ biết trước khi tớ bước vào một cơn bão được không?"

Sun phá lên cười, ánh mắt cô dịu dàng. "Tớ hứa sẽ cảnh báo cậu. Cảm ơn vì đã chịu đựng tốt như vậy."

Khi họ tiếp tục câu chuyện, sự căng thẳng trên gương mặt Sun dần dịu đi, dù sự phức tạp trong mối quan hệ của em với Ongsa vẫn là một gánh nặng đè nặng trong tâm trí.

____

Buổi chiều hôm đó, Alpha nhận được tin nhắn từ Ton trong nhóm chat chung, gồm cả Aylin, Luna, Charoen và Tinh. Ton mời mọi người đến căn nhà nghỉ mới xây của anh ở bãi biển Pattaya, nay đã trở thành một khu resort.

"Chào mọi người, tao vừa có một chỗ mới ở bãi biển Pattaya! Mời tất cả đến chơi vào cuối tuần này nhé. Nhớ rủ cả Ongsa và Sun nữa, tao không ngại đâu."

Alpha đọc tin nhắn và trả lời: "Làm sao mà tao rủ được hai người đó? Họ đang mâu thuẫn nghiêm trọng thì có."

Ton đáp: "Dạo này Ongsa khó tính quá hả? Thôi, đây là cơ hội để con bé thư giãn một chút. Nhớ đưa cả hai người đi nhé; họ cần được nghỉ ngơi mà."

"Gặp mọi người cuối tuần này nhé! Tao có thể sắp xếp xe van nếu mọi người muốn, đỡ phải tự lái xe."

"Nghe hay đó! Đi thôi, đi thôi!" Charoen hăng hái đáp lại.

Trong lúc cả nhóm tiếp tục trò chuyện, Alpha bắt đầu cân nhắc cách tiếp cận Sun và Ongsa về chuyến đi. Mặc dù căng thẳng hiện tại vẫn còn, chị hy vọng kỳ nghỉ cuối tuần này có thể giúp họ tìm lại tiếng nói chung.

Sau đó, Alpha tắt điện thoại và gọi Prim qua hệ thống liên lạc.

"Ongsa cuối tuần này có lịch không?"

"Không đâu, em nghĩ vậy. Chị ấy khá rảnh từ thứ Sáu đến Chủ Nhật."

Alpha mỉm cười. "Tốt, cảm ơn nhé!"

Chị đứng dậy rời bàn làm việc và đi thẳng đến văn phòng của Sun. Khi bước vào, chị thấy Sun đang chăm chú vào đống giấy tờ, còn Luke thì bận rộn trên laptop.

"Bạn của em về rồi à?" Alpha hỏi, nhận thấy Fourth không còn ở đó.

Sun ngước lên, nụ cười thoáng nở trên môi. "Vâng, chỉ ghé qua một lát thôi. Chúng em định ăn tối với nhau, cậu ấy sẽ đến đón em sau."

Alpha gật đầu, sau đó chuyển chủ đề. "Chị muốn hỏi emcuối tuần này có rảnh không?"

Sun nhướn mày tò mò. "Rảnh ạ, sao vậy?"

"À," Alpha bắt đầu, "Ton mời chúng ta đến resort mới của cậu ta ở Pattaya. Sáng thứ Bảy đi và tối Chủ Nhật về. Em có muốn tham gia không?"

Sun ngập ngừng trong giây lát, nhưng sâu thẳm em rất muốn đi. Em biết đây sẽ là cơ hội để thư giãn và có thể cải thiện mối quan hệ căng thẳng giữa em và Ongsa.

Thấy Sun do dự, Alpha thêm vào: "Chị chưa hỏi Ongsa, nhưng khả năng em ấy đồng ý chỉ khoảng 20% thôi."

Sun gật đầu nhanh chóng. "Em muốn đi, nhưng đừng nói gì với Ongsa vội. Em muốn cậu ấy có cơ hội thư giãn mà không cảm thấy áp lực. Em biết cậu ấy rất thích biển."

Alpha mỉm cười, hài lòng với câu trả lời. "Hoàn hảo! Chị sẽ gửi chi tiết và địa chỉ sau. Chúng ta có xe van sẵn để đi."

Gương mặt Sun bừng sáng với nụ cười chân thành. "Tuyệt, em rất mong chờ chuyến đi này."

Khi Alpha rời văn phòng, Luke quay sang Sun với ánh mắt hoài nghi.

"Em chắc em là Sun không?" Anh hỏi, giọng pha lẫn tò mò và nghi ngờ.

Sun nhíu mày. "Ý anh là gì?"

Luke nghiêng người về phía trước, ánh mắt soi xét. "Lúc ở Mỹ, em chưa bao giờ tham gia mấy chuyến đi kiểu này. Lúc nào cũng nói bận hoặc có việc quan trọng hơn. Giờ thì em lại đồng ý ngay như thế?"

Ánh mắt Sun dịu đi, hiểu được cảm giác của Luke. "Luke, họ là bạn cấp ba của em. Chuyện này khác mà."

"Nhưng bọn anh cũng là bạn của em," Luke nói, giọng thoáng chút tổn thương. "Cũng hơi buồn khi em hào hứng đi với họ, còn với bọn anh thì lúc nào cũng giữ khoảng cách."

Sun thở dài, nét mặt em trở nên trầm tư. "Em biết anh có thể nghĩ vậy. Không phải em không trân trọng tình bạn của chúng ta. Chỉ là... chuyến đi này có ý nghĩa đặc biệt với em. Em cần kết nối lại với những người bạn cũ, và thật sự thì em cũng cần một chút thời gian để suy nghĩ."

Luke gật đầu chậm rãi, vẫn còn chút tổn thương nhưng đã phần nào hiểu. "Được thôi, như em nói vậy."

____

Khi Ongsa bước đến xe của mình trong bãi đỗ, cô bất chợt nhận ra Fourth đậu xe gần đó. Đôi mắt cô hẹp lại khi nhìn thấy Sun đi về phía Fourth, vẫy tay vui vẻ.

Gương mặt Sun bừng sáng với nụ cười rạng rỡ khi em tiến gần đến xe của Fourth. "Hi, Fourth! Sẵn sàng đi ăn tối chưa?" em cất giọng vui vẻ. Fourth đáp lại bằng cái vẫy tay thân thiện và nụ cười rạng rỡ, rõ ràng đang tận hưởng khoảnh khắc.

Ongsa cảm thấy một cơn khó chịu dấy lên khi chứng kiến cảnh tượng này. Sự thoải mái và thân mật giữa Sun và Fourth như một nhát dao đâm vào cảm xúc vốn đã rối bời của cô. Cô nghiến chặt hàm, cố gắng giữ bình tĩnh.

Đúng lúc đó, Alpha bước tới gần cô ở bãi đỗ xe. Ongsa quay lại, bất ngờ, và nói, "Dạ, P'Alpha?"

Alpha mỉm cười, hơi ngập ngừng. "Này, Ongsa. Cuối tuần này cậu có rảnh không?"

Ongsa nhướn mày, bối rối. "Cuối tuần này?"

"Ừ," Alpha gật đầu. "Ton mời cả nhóm đến resort mới của cậu ta để nghỉ dưỡng. Đây là cơ hội để thư giãn. Cậu ta thật sự muốn em tham gia."

Trong khi Ongsa cân nhắc lời mời, ánh mắt cô bất giác liếc về phía chiếc xe nơi Sun và Fourth đang trò chuyện sôi nổi trước khi Fourth lái đi. Một cảm giác bực bội trào lên, nhưng cô cố giữ vẻ bình tĩnh.

Thấy Ongsa có vẻ phân tâm, Alpha nhanh chóng thêm vào, "Đừng lo, Sun sẽ không đi đâu. Em ấy bảo tớ là sẽ ở nhà nếu em đồng ý, để em có không gian riêng."

Ongsa cau mày, vẻ mặt bối rối. "Cậu ấy nói vậy à?"

Alpha nhìn thẳng vào mắt cô, một nụ cười mơ hồ thấp thoáng trên môi. "Ừ, em ấy bảo không muốn làm phiền em. Em ấy còn nói với chị rằng em ghét con bé nữa." Alpha cố ý nói dối, tò mò muốn xem phản ứng của Ongsa.

"Ai bảo với cậu ấy là em ghét cậu ấy?" Giọng Ongsa sắc bén, dù cô cố giữ cho âm điệu bình tĩnh.

Alpha khẽ lắc đầu, vẻ mặt không để lộ cảm xúc. "Em ấy tự nghĩ thế thôi. Dù sao thì, em có muốn đi không?"

Ongsa do dự, rõ ràng đang bối rối. "Em sẽ suy nghĩ."

Alpha thở dài, ánh mắt thoáng nét trêu chọc. "Được thôi, không áp lực. Chị sẽ báo cho Sun để em ấy chuẩn bị nếu em quyết định không đi."

Trước khi Ongsa kịp đáp lời, Alpha vẫy tay chào vui vẻ và rời đi, để lại Ongsa chìm trong dòng suy nghĩ, vừa bất an vừa tò mò về cuộc trò chuyện bất ngờ này.

____

Về đến nhà, sự bực bội trong lòng Ongsa vẫn không hề dịu đi. Hình ảnh Sun và Fourth thân mật trò chuyện tại bãi đỗ xe cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cô không thể tĩnh tâm. Cô đi qua đi lại trong phòng khách, cố xua tan những suy nghĩ làm mình rối bời, nhưng cơn ghen tuông vẫn cứ trỗi dậy.

Ongsa cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào số liên lạc của Sun. Một cảm giác mãnh liệt thôi thúc cô gọi điện và chất vấn, nhưng cảm xúc trong cô như một mớ hỗn độn giữa giận dữ và bối rối. Sau vài giây do dự, cô quyết định bấm gọi. Điện thoại đổ chuông một lần, hai lần, rồi Sun bắt máy.

"Alo?"

Giọng Ongsa vang lên sắc lạnh, phản ánh sự căng thẳng trong lòng cô. "Sun, cậu đang ở đâu?"

Sun đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút bối rối. "Ongsa? Mình đang đi cùng Fourth. Có chuyện gì sao?"

Ongsa ngập ngừng, tim đập nhanh. Cô cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói gì. Đường dây điện thoại bỗng chốc trở thành một chiến trường cảm xúc.

"Alo? Nếu cậu không có gì muốn nói thì mình cúp máy đây," giọng Sun trở nên lạnh lùng, có phần xa cách.

Trước khi Sun kịp ngắt máy, Ongsa buột miệng, "Cậu thấy vui không? Nhất là khi đi với anh ta?"

Sun ngạc nhiên, giọng nói của cô thêm phần khó hiểu. "Ongsa, cậu đang nói gì vậy?"

Cơn bực tức của Ongsa dâng trào, nhưng cô vẫn không thể diễn đạt cảm xúc của mình. "Không có gì, Sun. Cứ tận hưởng buổi tối của cậu đi." Nói xong, cô cúp máy một cách vội vàng.

Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, Ongsa cảm thấy một làn sóng xấu hổ tràn qua. Cô đưa tay lên trán, tự trách bản thân. "Mày thật ngốc, Ongsa," cô lẩm bẩm. Sự hổ thẹn và hối hận dâng lên khi cô nhận ra mình đã để cảm xúc chi phối, đặc biệt là khi liên quan đến Sun.

Ở đầu dây bên kia, Sun đứng đó, bối rối, vẫn giữ điện thoại áp sát vào tai. Em nhìn màn hình, tâm trí quay cuồng với những suy nghĩ.

"Cậu thấy vui không? Nhất là khi đi với anh ta?" Những lời nói đó lặp đi lặp lại trong đầu em, mang theo sự khó hiểu và tổn thương.

Em liếc nhìn Fourth, người vẫn đang chăm chú vào chiếc điện thoại với nụ cười trên môi. Sun cố gắng xử lý cuộc gọi vừa rồi, nhưng giọng điệu sắc lạnh của Ongsa cùng những lời nói không rõ ràng khiến em bứt rứt.

Fourth nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Sun, anh nhướn mày hỏi, "Có chuyện gì không ổn sao?"

Sun lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cảm giác khó chịu. "Không, chỉ là... Ongsa vẫn vậy thôi." Em nở một nụ cười gượng gạo, nhưng không giấu được sự bối rối trong ánh mắt.

Fourth quan sát em trong giây lát nhưng không hỏi thêm. "Nếu cậu cần nói gì đó, mình luôn sẵn sàng lắng nghe."

Sun cảm kích lời đề nghị, nhưng em không biết phải giải thích thế nào về tình huống này. Em quyết định tập trung vào hiện tại, cố tận hưởng buổi tối bên Fourth. Tuy nhiên, cuộc gọi của Ongsa và cách nó kết thúc cứ ám ảnh tâm trí em, khiến em khó lòng hoàn toàn thoải mái.

Trong suốt buổi tối, đôi khi Sun lại vô thức nghĩ đến cuộc trò chuyện đó, cố gắng hiểu rõ sự ghen tuông của Ongsa và cả cảm xúc phức tạp của chính mình.

____

Ngày cuối cùng của năm 2024 rồi hehe. Đăng nốt chap này để sang năm đăng tiếp nè hì hì. 

Sang năm OngsaSun sẽ làm lành nhaaaaaaaaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #milklove