Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

"Jaehyun hyunggggggggg"

Jaehyun chỉ kịp nghe có thế thì một cái vật thể nào đó to như con bò chồm về phía anh với tốc độ ánh sáng khiến Jaehyun lảo đảo mất mấy giây mới đứng vững lại được.

"Ju-Juyeon à... b-bỏ anh ra trước đã."

Jaehyun vẫn đang trong tình trạng bị Juyeon ôm cứng, đúng hơn là kẹp cổ chỉ vì cánh tay săn chắc đó thể hiện yêu thương mà như muốn làm anh tắt thở tới nơi. Juyeon lúc này mới buông anh ra, Jaehyun tranh thủ thở lấy hơi và nhìn ngắm Juyeon sau bao ngày không gặp. Thằng nhóc vẫn to cao như thế, hớn ha hớn hở trong bộ đồng phục xuề xoà không chịu được: áo vạt trong vạt ngoài, cà vạt cũng không chịu thắt cho tử tế, cái đầu bù xù được dấu trong chiếc mũ lưỡi trai đội ngược. Jaehyun phì cười chỉnh lại từng thứ một cho Juyeon mà không nhận ra hành động này của mình có phần thân mật thái quá, cũng dịu dàng thái quá, ít ra trong mắt Juyeon là vậy. Bỗng nhiên cậu hơi cảm thấy nóng, vội vã bước lùi một bước để xua tan cái không khí kì lạ này.

"Sao thể?"

"Hyung tự nhiên sao anh... đối xử nhẹ nhàng với em thế? Bộ anh vừa làm gì có lỗi với em hả?"

Jaehyun phì cười.

"Chứ bình thường anh đối xử tệ với em lắm à?"

"Không... nhưng anh cũng chỉ toàn la mắng em thôi."

Jaehyun vươn tay vuốt cái đầu rối như tổ chim của thằng nhóc to xác nào đấy, và cái khuôn mặt của thằng nhóc thì cứ phụng phịu hờn dỗi thật khiến anh muốn nói toạc lòng mình ra cho cậu biết, nhưng Juyeon vẫn chỉ là đứa trẻ, thậm chí suy nghĩ của cậu còn ngây thơ hơn cả chúng bạn đồng trang lứa, vậy nên Jaehyun không muốn làm cậu sợ.

"Dạo này em bận lắm à?"

"Vâng ạ." Juyeon như tìm được đối tượng để than vãn. "Hyung, em đã tập luyện rất chăm chỉ đấy, cuối tuần anh nhớ đến xem em thi đấu nhé? Nếu được MVP em sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia, lúc đó không sợ sau này lớn lên không có cơm ăn nữa."

"Thằng nhóc này, tưởng em chơi thể thao vì đam mê chứ? Đương nhiên anh sẽ đến. Em giỏi như vậy chắc chắn sẽ được chọn thôi mà."

"Nae hyung."

Thật ra anh muốn nói nếu không vào được đội tuyển cũng không sao, với khả năng của anh chắn chắn sẽ không để em đói. Jaehyun nhìn đôi mắt hễ cười là tít hết cả lại và khoé miệng cong cong y chang chú mèo lười của Juyeon thật khiến anh càng ngày càng xao xuyến, thứ hormon tuổi dậy thì đáng ghét làm con tim anh cứ thổn thức mãi thôi. Jaehyun và Juyeon ngồi đối diện nhau trong nhà ăn, y như cái lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, chỉ là cảm xúc bây giờ đã khác. Juyeon vẫn lấy một khay đồ ăn đầy ú ụ, cậu vừa ăn vừa kể lể đủ thứ chuyện trên đời, chuyện tập bóng, chuyện bố mẹ đã tự hào thế nào khi mình đã leo lên được kha khá trong bảng xếp hạng,... Jaehyun chăm chú lắng nghe, thi thoảng cũng đưa ra bình luận hoặc lời khen nào đó, đột nhiên Juyeon ngẩng đầu lên sau khi ăn nốt miếng cuối cùng.

"Hyung, dạo này anh lạ lắm."

"Lạ... là như nào?"

"Em không rõ nhưng chắc chắn là khác lắm. Trước đây anh... có bao giờ khen em như vậy đâu."

"Bộ lộ lắm hả?"

Juyeon gật đầu lia lịa, Jaehyun bật cười, bộ dạng này lại khiến anh muốn nựng quá đi mất nhưng phải kiềm chế nếu không thằng nhóc lại hoảng sợ mà chạy mất dép mất thôi.

"Đó là vì anh đã nhận ra một điều..."

"Điều gì ạ?"

"Bây giờ anh chưa nói được."

"Jaehyun hyung xấu tính, anh chê em ngốc nên không nói chứ gì?"

"Ừ em ngốc thật."

"Hyungggggg"

"Thôi vào học rồi. Gặp em sau nhé."

Jaehyun đứng dậy trước vẫy tay chào Juyeon, để mặc thằng bé bưng khay cơm trống không mà đứng như trời trồng.

————————————————

Lần đầu tiên Jaehyun nhìn thấy một Juyeon như thế.

Không còn là thằng nhóc ngốc nghếch cặm cụi hí hoáy viết viết xoá xoá những con số bên cạnh anh nữa, Juyeon lúc này như cá gặp nước chạy nhảy trên sân bóng rổ. Chiếc áo số 24 nổi bật nhanh thoăn thoắt cướp bóng, dẫn bóng, rồi ném vào rổ một quả cực kì đẹp mắt. Khán giả xung quanh ồ lên thích thú, tụi con gái hú hét gọi tên Juyeon át cả người hâm mộ của phía bên kia. Mái tóc cậu bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, gương mặt không còn vẻ lười biếng nữa mà là ánh mắt sắc lẹm hết sức tập trung. Đúng như lời Jacob nói, đội bên kia hoàn toàn không có khả năng lật ngược thế cờ, chỉ là đang cố gắng dãy dụa để không bị thua trước tỉ số quá đậm mà thôi. Trận đấu kết thúc với kết quả mà ai cũng đoán trước được. Juyeon nhào vào ôm lấy các chiến hữu như một cách thức ăn mừng chiến thắng, cậu đưa mắt lên trên khán đài, rất dễ dàng để nhận ra Jaehyun với mái đầu xoăn cùng gương mặt cực kì nổi bật. Anh ngồi đó mỉm cười với cậu, ánh mắt dán chặt lấy Juyeon từ đầu trận đấu cho đến khi kết thúc mà chẳng thèm quan tâm quả bóng đang nằm ở đâu thì làm sao mà Juyeon không cảm nhận được cơ chứ. Cậu nhoẻn miệng cười với anh tươi rói, quay trở lại dáng vẻ ngô nghê đưa tay lên vẫy vẫy liên tục.

"Juyeon, đi ăn mừng chứ?"

"Dạ... hôm nay em hơi mệt. Hay là mọi người cứ đi đi nhé, em phải về ngủ một giấc cho lại sức mới được."

Các tiền bối trong đội bóng rổ cười xoà, cho rằng Juyeon vẫn còn trẻ con, sức lực chưa được bền cần phải rèn luyện thêm nên cũng dễ dãi để cậu ra về, huấn luyện viên còn không quên dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, giữ cho bản thân trạng thái ổn định nhất để còn chiến đấu cho những trận đấu sau. Juyeon chào tạm biệt mọi người rồi vội vã chạy lên khán đài nơi Jaehyun vẫn đang chờ cậu.

"Hyungggg"

"Sao lúc nào em cũng cứ phải hyungggg kéo dài như vậy hả?"

"Vì bình thường lúc em hỏi bài anh toàn giả điếc, em cứ phải gọi như vậy thì anh mới để ý đến em mà."

"Mình có sao?". Chính Jaehyun cũng mơ hồ về cái kí ức đó đấy. Anh mở chai nước đưa ra trước mặt Juyeon, cậu thoải mái cầm lấy tu ừng ực một hơi đã khát.

"Đi ăn không?"

"Thôi ạ, nãy mọi người trong đội rủ em từ chối rồi, nhỡ đi mà gặp bọn họ thì quê lắm."

"Vậy... bây giờ em về nhà hả?"

"Nae, về nhà hyung ạ."

"V-về nhà anh á? Em cũng có nhà mà."

"Bố mẹ em đi công tác rồi, với cả em bắt đầu nhớ đồ ăn mẹ anh nấu rồi đó."

Vậy là khung cảnh quen thuộc như lúc Juyeon còn mải mê ôn thi trở lại. Khỏi phải nói mẹ Jaehyun vui vẻ biết mấy khi thấy Juyeon đến, nếu không vì bận việc đột xuất thì có lẽ bà đã đến xem cậu thi đấu rồi. Juyeon lăng xăng giúp mẹ anh Lee lớn rửa rau, thứ duy nhất mà cậu có thể làm, còn lại chỉ là đứng một bên để mẹ anh sai gì lấy đó. Dáng vẻ mèo con ngoan ngoãn nghe lời của Juyeon hoàn toàn 100% có thể thu phục được người lớn, đến cả Lee Jaehyun lạnh lùng cũng không ngoại lệ cơ mà, nếu không sao anh có thể muốn ở bên cậu như vậy chứ. Bữa ăn diễn ra trong không khí hết sức ấm cúng và êm đềm, trong lúc mẹ Jaehyun và Juyeon chuyện trò rôm rả thì anh lại bận suy nghĩ ăn xong nên làm gì tiếp để có thể khiến Juyeon từ từ đón nhận tình cảm của mình, chỉ là suy nghĩ của Juyeon thật sự quá khó để nắm bắt, kể cả khi đó là học bá vạn người mê Lee Jaehyun cũng rơi vào cảnh lúng túng chẳng biết đường nào mà lần.

"Hyung, em ngủ lại đây được không ạ?"

"Hả???"

"Thì bố mẹ em đi công tác mà, phải ở nhà một mình chán lắm. Anh cho em ở lại đây chơi nhé?"

Bây giờ chính Jaehyun mới là người phải hoang mang. Rốt cuộc thằng nhóc này có thật sự ngô nghê hay chỉ là sự ảo tưởng của anh? Chẳng lẽ Juyeon biết anh thích cậu sao, nếu không sao có thể liên tiếp tung ra nhiều đòn chí mạng đối với anh như vậy chứ? Lại được cả mẹ Jaehyun, bà sẽ chẳng bao giờ từ chối lời đề nghị đó của Juyeon, ngược lại còn thay Jaehyun đồng ý.

"Đương nhiên là được. Juyeon cứ ở đây chơi với anh Jaehyun nhé?"

"Mẹ? Juyeon đâu có áo quần để thay, chẳng lẽ em tính mặc bộ đồ này đi ngủ đấy à? Rồi đồng phục sách vở đâu mai đi học nữa"

Mẹ Jaehyun tặc lưỡi.

"Thì con cho em mượn đại một bộ, hai đứa cũng xêm xêm nhau đấy."

"Đúng đấy ạ. Đồng phục mai đi học sớm ghé nhà em lấy cũng được mà. Nhà em cũng nằm trên đường đến trường đấy."

"Vậy ch-chỗ ngủ... thì sao?"

"Ơ hay thằng nhóc này? Bình thường thông minh lắm mà, sao cứ thắc mắc mấy chuyện không đâu vậy? Còn ấp a ấp úng, giường to thế thì hai đứa nằm chung chứ còn gì nữa? Thôi đưa em lên phòng chơi đi để đó mẹ dọn cho."

Đến lúc Jaehyun hoàn hồn thì Juyeon đã chễm chệ ngồi trên chiếc ghế lười quen thuộc, đôi mắt mèo con đang ngước lên chăm chú nhìn anh. Jaehyun giật mình.

"Gì... gì đấy? Sao lại nhìn anh như thế?"

"Hyungggg, anh không thích em ở lại chơi hả?"

"Kh-không!!! Không phải vậy..."

Mặt Juyeon ỉu xìu, Jaehyun tưởng tượng nếu thật sự cậu có tai mèo thì lúc này đây nó cũng đang cụp xuống.

"Em thấy thì đúng là như vậy mà."

"Không phải. Chỉ là anh chưa bao giờ có bạn qua đêm ở nhà cả. Anh..."

"Vậy em ở đây không sao chứ ạ?"

"Đ-đương nhiên rồi!!!"

Mọi thứ có tiến triển nhanh quá không nhỉ, bỗng nhiên Jaehyun cảm thấy mọi thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. "Thôi kệ!". Jaehyun tặc lưỡi, kết quả mới quan trọng còn quá trình thế nào mà chẳng được. Juyeon mặc chiếc áo hoodie của Jaehyun vừa như in, thật ra cậu có cao hơn anh chút xíu, người cũng đô hơn chút xíu thôi, cũng không đáng kể lắm. Cậu đứng trước gương soi tới soi lui, hài lòng với dáng vẻ của mình. Jaehyun thì đang vuốt phẳng ga giường để trông mọi thứ không quá bừa bộn, việc mà hiếm khi anh chủ động làm.

"Em muốn nằm trong hay nằm ngoài?"

"Ngoài cũng được ạ."

"OK"

Jaehyun bò vào bên trong, tựa lưng vào tường lướt điện thoại. Juyeon vẫn đang mải mê lựa tới lựa lui tủ quần áo của Jaehyun như thể đi mua sắm.

"Juyeon! Mặc cái trên người em được rồi, không có sự lựa chọn khác đâu!"

"Nae hyunggg"

Thằng nhóc này thật là, anh chỉ vừa nhẹ nhàng hơn một chút liền được nước làm tới, nhưng ai bảo anh thích người ta trước chứ. Jaehyun xác định bản thân động lòng trước thì đời này đừng mong nắm đằng chuôi. "Haizzz sao một người thông minh như mình lại bất cẩn như vậy chứ!". Juyeon sau một hồi khám phá đủ thứ thì cũng quyết định bỏ cuộc. Cậu trèo lên giường nằm xuống bên cạnh Jaehyun.

"Hyung, có mùi của anh này."

"Khụ... khụ khụ..."

"Hyung sao vậy? Anh bị sặc hả?"

Nếu không phải vì cơn ho vẫn đang kéo dài thì Jaehyun rất muốn trả lời rằng đúng là anh bị sặc đây. Ngụm nước còn chưa nuốt được một nửa đã bị thằng nhóc nào đó chọc cho ho sặc sụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro