
22
Khi Juyeon chỉ cần Jaehyun ở bên.
Hai ngày sau Juyeon tỉnh lại nhưng vẫn không thể nói gì với mọi người, em nhìn các anh với ánh mắt mờ mịt lảng tránh, không cho ai động vào người mình. Xung quanh miệng và khóe môi em là những vết bầm tím trầy xước đau đến em tưởng rằng chúng đã nứt ra vậy, khiến em chỉ biết im lặng.
"Juyeonie..."
Jaehyun đứng ở cuối giường gọi em, bàn tay anh nắm chặt thành giường màu bạc không dám đến gần em, sợ khi em tỉnh lại trách và đuổi anh vì anh mà em mới phải bị như thế này. Nhìn Jaehyun như đứa trẻ bị mắng, em cũng không đành lòng mà cố giơ tay về phía trước muốn anh tới bên cạnh.
Như hiểu ý em, Jaehyun đến gần hơn rồi nắm lấy tay em, em gật đầu rồi nằm yên nhìn anh, cũng không mở nửa lời. Em nghe được những lời anh Sangyeon nói khi em chưa thức giấc, rằng các anh lo cho em lắm, đặc biệt là Jaehyun, anh cứ ngồi mãi đầu giường chăm sóc cho em thôi...
Juyeon chỉ cảm thấy xấu hổ bởi mình bị một đám người xa lạ thay phiên nhau trêu đùa tình dục. Trước khi em ngất đi, em biết mình sẽ được các anh cứu, cũng nhìn thấy cảnh tượng hổ lốn và cảm nhận rõ phía sau em rỉ ra từng chút những chất lỏng nhiều màu từ sữa hộp được chúng đưa vào.
Em không thể căng mắt ra nhìn chính mình thê thảm đến mức nào, nhưng có thể nhìn sơ qua tấm chăn hay khăn trải giường và cả gạch lát màu trắng nhớp nháp đầy bạch dịch. Em không biết các anh và cả Jaehyun, sẽ phản ứng ra sao, bản thân em đã thấy thật kinh tởm.
Vậy nên em lặng lẽ giả vờ mình chưa thật sự tỉnh táo để không phải đối mặt với các anh về chuyện đó. Nét mặt Juyeon bây giờ chỉ bao trùm một vẻ ngẩn ngơ mơ màng như bị mất trí, còn không muốn gặp ai ngoài Jaehyun cả, ít ra bởi vì anh là người duy nhất trong các anh đã nhìn qua nơi tư mật của em.
"Juyeonie, em ăn một chút nhé?"
Jaehyun đặt bát cháo mà anh Sangyeon nấu đem từ nhà tới trên tủ kế bên đầu giường, một tay khuấy đều rồi thổi cho bớt nóng, một tay nắm chặt tay Juyeon. Khi đưa đến miệng em vội vàng nghiêng đầu tránh đi, em không muốn ăn chút nào cả.
"Juyeon, em đừng vậy mà, em đã gầy đi rất nhiều rồi đấy. Ăn một chút thôi, có biết tôi ngồi chăm sóc em, điều vui nhất là thấy em càng khỏe mạnh lại không?"
Đôi mắt em có chút lay động nhìn Jaehyun, anh thấy em thở dài như đồng ý, mới cười tươi lần nữa lặp lại động tác ban nãy. Em hé miệng nuốt vào khiến anh càng vui hơn mà xoa đầu em như một lời khen, em cũng vì thế ngoan ngoãn tiếp tục ăn.
"Juyeon này, tôi biết em đang nghĩ gì mà."
Juyeon khó hiểu nhìn anh, rồi cũng dần nhận ra điều anh muốn nói là gì, em im lặng suy nghĩ. Thật ra chỉ là do tự em cảm thấy mình chưa thể chấp nhận được chuyện đó, nên tạm thời lánh mặt các anh bằng cách bám chặt lấy Jaehyun không muốn ai khác nữa, vậy mà đều bị anh thấy rõ hết.
"Lúc cứu em, chỉ có một mình tôi vào trong đó thôi, em không cần nghĩ nhiều đâu. Mọi người rất lo cho em, nên đừng như thế nữa nhé."
"..."
"Tôi xin lỗi, là do tôi..."
"Kh-không..."
"Tôi hứa sẽ trả đủ cho họ những gì họ đã làm với em. Juyeon, em không giận tôi chứ?"
Juyeon chậm rãi lắc đầu.
"Em có muốn về nhà tiếp tục dưỡng bệnh không? Dù sao thì ở đây cũng không tiện."
Em gật đầu. Nếu có thể về nhà thay vì ở một nơi toàn mùi thuốc như thế này thì thật tốt, em cũng không muốn vất vả cho Jaehyun và các anh phải mỗi ngày chạy đến thăm em, còn nấu ăn đem một quãng đường tới cho em nữa, rất phiền phức.
"Vậy thì sau khi ăn xong tôi sẽ đưa em về nhé? Em cử động được không? Có đau lắm không? Ừ... còn phía dưới của em... cảm thấy thế nào?"
Nghe được mấy lời quan tâm hỏi han của Jaehyun, em thấy vô cùng ấm áp mà mỉm cười nhưng rồi mặt lại nóng bừng khi anh hỏi đến nơi đó. Nó còn rất đau và rát, em cảm nhận được nó vẫn chưa thể khép chặt lại như trước khi xảy ra chuyện, ê ẩm và khó chịu lắm.
"Kh-không s-sao."
"Nếu có đau chỗ nào phải nói với tôi đấy. Tôi sẽ đưa em về trước, việc học của em đã được Jacob lo rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Jaehyun hôn nhẹ lên trán em, khóe môi giương lên. Em chưa từng nhìn thấy nụ cười ôn nhu này của anh, vậy nên giống như bắt gặp một cảnh tượng đẹp, kích động đưa tay lên chạm vào đó. Jaehyun bắt lấy bàn tay em áp lên mặt anh rồi nhìn em chăm chú, dù cơ thể hay đôi mắt em có mệt mỏi đến đâu cũng vẫn có thể nhận ra bên trong đôi mắt nâu kia bắt đầu dấy lên tia dục vọng khó lường.
"Lee Juyeon..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro