Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chiếc xe chạy vào một khu biệt thự và dừng lại trước một căn biệt thự ba lầu.

Mưa mùa hạ bao giờ cũng vậy, đến thật nhanh mà đi cũng thật nhanh. Trần Lập Ba ấn hạ cửa sổ xe, mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa xộc thẳng vào mũi.

"Đây là nhà của anh à? Đẹp thật đấy!"

Trần Lập Ba không giấu được sự kinh ngạc trong mắt. Từ góc độ của Trương Trạch Nghị, anh chỉ có thể nhìn thấy cái đầu tròn đang chuyển động.

"Thích hả?"

"Ừm."

Căn biệt thự màu đỏ ba tầng với một khoảng sân rộng phía trước. Người giúp việc đang chăm sóc cây cối trong sân, khi nghe thấy âm thanh thì vội chạy đi mở cửa. Chiếc xe chậm rải đi vào, lúc này Trần Lập Ba có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh trong sân.

Trương Trạch Nghị bước đi trên con đường lát đá cẩm thạch. Khi đến trước cửa, anh quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Lập Ba đang ngồi xổm trước một hồ nước ngắm nhìn những con cá nhỏ bên trong.

"Nhóc con, mau vào đây."

"Tới ngay."

Lúc Trần Lập Ba đang cúi đầu thay giày thì một vật nhỏ bất ngờ lao về phía cửa.

"Ah! Gì thế?"

Phản ứng bản năng của cơ thể khiến Trần Lập Ba nhảy ngược về phía sau rồi kéo Trương Trạch Nghị lên phía trước. Trương Trạch Nghị nhìn mèo nhỏ dưới chân rồi lại nhìn thanh niên sợ hãi nhắm tịt mắt trốn phía sau lưng anh, "Sợ mèo à?"

"Hả?" Trần Lập Ba từ từ hé một mắt rồi thò đầu lên trước nhìn.

"Meo ~"

Một người một mèo đối mắt với nhau. Mèo con trông thật đáng yêu, bộ lông mượt mà với hai màu đen trắng. Đôi mắt to tròn đen láy của nó nhìn Trần Lập Ba, giống như không hiểu vì sao chàng trai này lại sợ hãi nó như thế.

"..." Xấu hổ quá! "Ừm...xin lỗi tôi không nhìn rõ...Mèo nhà anh đáng yêu thật đấy, haha..."

Trương Trạch Nghị cúi người ôm mèo con vào lòng rồi gãi nhẹ. Mèo con được dỗ dành thì liền nheo mắt hưởng thụ, cổ họng còn phát ra một âm thanh vui sướng.

"Nó tên Mimi, là một bé gái."

Trần Lập Ba liếc nhìn bốn chân của mèo con rồi bày tỏ: "Chân hơi ngắn nhỉ!"

"Meo!"

Mèo con đột nhiên kêu meo, âm thanh lần này có vẻ hơi khó chịu, cũng chẳng biết nó có hiểu lời của Trần Lập Ba hay không.

Trần Lập Ba ngạc nhiên hỏi: "Nó hiểu sao?"

Trương Trạch Nghị cười, "Cũng có thể. Mimi rất thông minh."

Trần Lập Ba vươn tay trêu chọc cái đầu nhỏ của Mimi thế nhưng mèo con lập tức dùng chân đẩy cậu ra.

"Ha! Nó đẩy tôi ra kìa, anh có nhìn thấy không?" Trần Lập Ba hưng phấn vô cùng, giống như vừa mới phát hiện ra điều thú vị gì đó.

Trần Lập Ba vừa nói vừa tiếp tục trêu chọc mèo con. Cậu chạm vào nó, nó đẩy cậu ra, một người một mèo đấu qua đấu lại, không ai chịu thua ai.

Lúc này, Trương Trạch Nghị phải lên tiếng cắt đứt cuộc giằng co trẻ con này lại. Trần Lập Ba đứng dưới mưa một lúc lâu nên quần áo đều bị ướt hết. Chiếc áo thun trắng trên người dính vào da thịt, mặt dây chuyền cũng lộ ra bên ngoài. Trương Trạch Nghị liếc nhìn một cái rồi quay mặt đi.

"Quần áo cậu ướt hết rồi, mau đi tắm đi."

Trần Lập Ba ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng trên người tôi chỉ có bộ đồ này thôi."

Trương Trạch Nghị suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nếu như cậu không ngại thì mặc đỡ quần áo của tôi, tôi sẽ nhờ người đi mua một bộ mới."

"Không cần phiền phức như thế đâu." Trần Lập Ba xua tay, vẫn tiếp tục trêu chọc mèo con"Một lát nữa là sẽ khô thôi."

Có điều, ý kiến của cậu như thế nào không quan trọng, người đàn ông kia vẫn gọi người giúp việc tới: "Dì Nguyệt, dẫn cậu ấy đi tắm đi."

Một người phụ nữ hơi lớn tuổi mỉm cười đi về phía Trần Lập Ba: "Con nhà ai mà đẹp trai thế này, quần áo con ướt hết rồi. Mau đi theo dì, dì chuẩn bị nước nóng cho con tắm."

Sự nhiệt tình của đối phương khiến Trần Lập Ba không thể mở miệng từ chối, thế là cậu đi theo dì lên lầu.

Trương Trạch Nghị đặt mèo con xuống nền rồi vuốt bộ lông mềm mại của nó: "Con tự đi chơi đi."

"Meo ~"

Mèo con cúi đầu liếm liếm chân Trương Trạch Nghị rồi quay trở về góc nhỏ của nó.

Trương Trạch Nghị vừa cởi áo khoác vừa đi lên cầu thang. Đột nhiên dì Nguyệt từ trên lầu chạy xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nồi thịt sắp cháy rồi!"

Trương Trạch Nghị nép sang một bên nói: "Dì chậm thôi."

"Ừm."

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến khiến anh khựng lại. Không ngờ dì Nguyệt lại dẫn cậu ấy vào phòng tắm trong này.

Vừa mới đặt chiếc áo khoác lên ghế, Trương Trạch Nghị lại nghe thấy người bên trong kêu lên một tiếng: "Ah!"

Tưởng đối phương xảy ra chuyện gì, anh vội vàng đi tới thì lại nghe thấy người kia gọi: "Dì ơi."

"Dì ấy không có ở đây. Có chuyện gì?"

Nghe thấy giọng nói của anh, người bên trong đột nhiên im lặng. Sau đó là một giọng nói ấp úng vang lên: "Anh còn chưa đưa quần áo cho tôi thay..."

Trương Trạch Nghị nhướng mày nói: "Đợi một chút."

Tủ quần áo của anh hầu hết đều là áo vest, áo sơ mi. Trương Trạch Nghị lục lọi một hồi vẫn không tìm ra được bộ nào thích hợp với đối phương. Suy nghĩ một lúc, anh liền quay sang phòng bên cạnh. Cháu trai của anh hình như cùng độ tuổi với Trần Lập Ba, thỉnh thoảng đứa cháu này vẫn hay qua nhà anh chơi nên đã để lại một ít quần áo. Cuối cùng, Trương Trạch Nghị đã tìm được một chiếc áo thun xám và quần legging đen. 

"Mở cửa." Trương Trạch Nghị gõ cửa: "Quần áo đây."

Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa được hé mở một khoảng nhỏ. Một cánh tay mềm mại vươn ra khỏi khe hở, "Anh...anh đưa đây..." 

Trương Trạch Nghị nhìn chằm chằm vào phần cổ tay của đối phương, một suy nghĩ khó hiểu chạy vụt qua đầu anh, cổ tay này, chỉ cần dùng một chút lực, có thể dễ dàng khống chế...

"Này, anh có đó không?"

Trương Trạch Nghị giật mình lắc đầu xóa tan những suy nghĩ sai lệch kia ra khỏi đầu. 

"Đây."

Anh đưa quần áo vào tay cho đối phương rồi quay người rời đi.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên từ ghế sofa, Trương Trạch Nghị cầm điện thoại lên nhìn, có lẽ là của Trần Lập Ba.

Trên màn hình hiện tên của người gọi đến: Anh trai.

"Nhóc con, có điện thoại."

Tiếng vải sột soạt đột nhiên dừng lại: "Ai vậy?"

"Anh trai cậu."

"Không, không nghe."

Trương Trạch Nghị do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn ấn nút nghe.

Anh đi thẳng ra ngoài ban công, ngay khi điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói giận dữ ở đầu dây bên kia vang lên: "Trần Lập Ba! Em càng ngày càng to gan! Dám trốn anh chạy ra ngoài chơi!"

"Xin chào!"

Đầu dây bên kia nghe được giọng của Trương Trạch Nghị thì dường như khựng lại vài giây, sau đó giọng điệu cũng trở nên căng thẳng hơn: "Anh là ai? Sao anh lại cầm điện thoại của em trai tôi?"

"Anh bình tĩnh, tôi là Trương Trạch Nghị."

"Trương..."

Trần Lập Thành sao có thể không biết Trương Trạch Nghị. Từ khi còn trẻ, người đàn ông này đã gây dựng đế chế kinh doanh của riêng anh và Trần Lập Thành còn biết người này còn hơn những gì anh ta tưởng tượng. Anh ta đã chứng kiến một người đàn ông bị Trương Trạch Nghị đá gãy ba cái xương sườn, khi ấy, vẻ mặt của người này sắc lạnh đến mức khiến những người xung quanh toàn thân ớn lạnh.

Mặc dù Trần Lập Thành không biết rõ sự việc của ngày hôm đó nhưng một người tàn nhẫn như vậy chắc chắn không dễ đối phó.

Anh ta không dám nghĩ tiếp, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt lại.

"Anh muốn  gì?"

Đương nhiên Trương Trạch Nghị cảm nhận được sự đề phòng từ đối phương, anh nhếch môi: "Tôi cũng không phải hổ dữ muốn ăn thịt người, anh không cần lo, Lập Ba đang ở nhà tôi, rất an toàn."

"Tôi muốn nói chuyện với nó."

Sau khi Trần Lập Ba thay đồ xong thì đi ra ngoài. Bộ quần áo vẫn rộng hơn người cậu một chút nên phần cổ áo bị trễ xuống thấp. Nếu để ý kỹ sẽ nhìn thấy được vùng xương quai xanh xinh đẹp của cậu.

Quần áo mới giặt xong có mùi thơm nhẹ nhàng và dễ chịu nhưng không hiểu sao Trần Lập Ba vẫn luôn cảm thấy không thơm bằng mùi hương trên người Trương Trạch Nghị.

"Nhóc con, lại đây."

Người đàn ông đứng trên ban công vẫy tay gọi, Trần Lập Ba bĩu môi bất mãn, cậu vừa đi vừa càu nhàu: "Đừng có gọi tôi là nhóc con nữa."

Đối phương chỉ cười rồi đưa điện thoại về phía cậu: "Anh trai cậu muốn nói chuyện với cậu."

Nghe thấy thế, Trần Lập Ba liền xoay người đi, miệng lập tức từ chối: "Không nghe, không nghe, anh mau tắt điện thoại đi! Mau lên!"

Trần Lập Thành nghe được giọng nói của em trai thì tức điên lên, anh ta hét lên trong điện thoại: "Trần Lập Ba! Mau trả lời điện thoại!"

Trương Trạch Nghị ấn loa ngoài, Trần Lập Ba đứng từ xa trả lời: "Chắc chắn anh sẽ mắng em. Em không nghe."

Trần Lập Thành: "..."

"Bây giờ anh đã yên tâm chưa?"

Giọng nói của Trương Trạch Nghị mang theo ý cười không hề che giấu. Mặc dù Trần Lập Thành có chút tức giận nhưng ít ra anh ta cũng đã xác định được Trần Lập Ba vẫn an toàn.

"Anh yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ trả em trai anh về nhà một cách nguyên vẹn."

Thấy Trương Trạch Nghị vẫn còn đang nói chuyện, Trần Lập Ba liền đi tới cầm lấy điện thoại trên tay anh rồi ấn nút tắt: "Đã bảo anh đừng nghe máy rồi, anh làm cái gì thế?"

"Nhưng có vẻ anh trai cậu rất lo cho cậu. Sợ tôi làm gì cậu."

Trần Lập Ba trừng mắt với anh: "Anh ấy lúc nào cũng lo cái này lo cái kia, anh thì làm gì được tôi, thật là!"

Trương Trạch Nghị cười: "Xem ra nhóc con rất tin tưởng tôi nhỉ?"

"Đừng có gọi tôi là nhóc con nữa! Anh không biết tên của tôi hay sao mà cứ nhóc con suốt ngày thế?"

Trần Lập Ba cũng mới biết người này tên Trương Trạch Nghị sau khi hỏi dì Nguyệt.

"Nhưng chẳng phải đối với tôi, cậu cũng chỉ là một đứa nhóc sao?"

Trần Lập Ba tiếp tục cãi lại: "Xì, tôi thấy anh cũng không lớn hơn anh trai tôi mấy."

"Cảm ơn, nhưng mà... tôi đã ba mươi lăm rồi."

"..."

...

"Chú ơi, chú ơi, mau giúp tôi tìm Mimi đi, mèo con chạy đi đâu rồi."

Trương Trạch Nghị nghe thấy tiếng gọi này mà chỉ biết cắn răng thở dài. Sau khi biết được tuổi của anh, Trần Lập Ba chỉ bị bất ngờ một lúc rồi bắt đầu chuyển sang gọi anh là chú.

Trương Trạch Nghị bị từ chú làm sửng sốt: "...Chú?"

Đối phương cười một cách đắc ý: "Đúng, chú lớn hơn tôi mười lăm tuổi, nên gọi chú là đúng rồi."

"Này nhóc con, tôi ba mươi lăm chứ không phải năm mươi ba."

"Không thích gọi chú à?" Trần Lập Ba nghĩ ngợi một lúc rồi không hiểu sao lại bắt đầu cười phá lên: "Ha ha ha, nhưng mà tôi thích gọi anh là chú đấy. Ông chú già. Ha ha ha..."

Đây là lần đầu tiên mà Trương Trạch Nghị có cảm giác bất lực như thế này. Trần Lập Ba cười tươi đến mức hai mắt nheo lại, đột nhiên anh lại nhớ đến mèo con ở dưới lầu, vẻ mặt của hai đứa này...hình như có chút giống nhau.

Mọi sự phản kháng đều vô dụng, cuối cùng Trần Lập Ba cũng phải trở về nhà.

Trước khi rời đi, Trần Lập Ba ôm mèo con trong tay không chịu buông, cậu cố tình bĩu môi tỏ vẻ đáng thương với dì Nguyệt.

"Cậu chủ, hay là xin bố mẹ của đứa nhỏ này cho ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa đi."

Cháu trai của dì Nguyệt chỉ kém Trần Lập Ba vài tuổi nên dì rất thích cậu, coi cậu như cháu ruột của dì.

"Không được."

Trương Trạch Nghị không muốn thương lượng: "Tôi đã hứa với anh trai cậu sẽ đưa cậu về. Tôi không muốn thất hứa."

Trần Lập Ba nhìn con mèo trên tay sau đó quay sang nhìn Trương Trạch Nghị: "Vậy lần sau tôi có thể đến nữa không?"

Trần Lập Ba đã dành cả buổi chiều để xây dựng tình cảm với Mimi, mối quan hệ vừa mới thân thiết được một chút lại phải chia xa.

Trương Trạch Nghị suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Nếu anh trai cậu đồng ý."

Đương nhiên điều này khó có khả năng xảy ra, dù gì trong mắt Trần Lập Thành, Trương Trạch Nghị không phải là người tốt.

Trần Lập Ba nghe xong thì vô cùng vui vẻ, cậu xoa xoa phần thịt mềm trên bụng Mimi: "Vậy lần sau anh sẽ đến chơi mới em nữa nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro