Tập 10: ngày hôm đó không có anh..
Hok có gì để nói đầu truyện hết!! Zô phim nà
Rọc••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Momoko: Y/n? "Gõ cửa"
Momoko: sao con bé không trả lời nhỉ?
Momoko: Yuko ơi!! Lấy cho mẹ cái chìa khóa phòng chị con!!
Yuko: vâng!! "Vọng lên lầu"
-lúc sau thì Yuko cũng lên với chiếc chìa khóa trong tay
Yuko: đây mẹ! "Đưa chìa khóa bằng 2 tay cho mẹ"
Momoko: cảm ơn con nhé! "Cầm chìa khóa và mở cửa"
Momoko: Y/n...con ơi... "Nhìn vô"
-cô bất ngờ khi thấy con gái mình đang ôm Mikey và ngủ trên giường, cô không nói gì mà đóng cửa lại rồi khóa như cũ
Yuko: sao thế mẹ?
Momoko: không có gì đâu..chúng ta xuống lầu thôi con!! "Cười mỉm"
Yuko: vâng..."tò mò"
•dưới lầu•
Botan: bà làm gì mà kêu Yuko đem chìa khóa lên thế?!
Momoko: tôi nhầm thôi!
Botan: mà nảy bà lên bà thấy thằng nhóc nó làm gì con bé không??
Momoko: tụi nhỏ đang học bài thôi...
Botan: ờ!
Yuko: cho con xem búp bê! "Lấy đầu mót từ tay ba"
Botan: ba đang xem mà!! "Quát"
Momoko: không nên chửi con như thế chứ!!
Botan: tôi đang dạy con!
Momoko: tôi thấy ông dạy hơi bạo lực rồi đấy!! "Nhéo tai"
Botan: ah! "La"
Yuko: hahaha... Nghiệp quật đó ba!! "cười lớn"
-trên phòng thì cô và anh đang ngủ rất ngon lành, tới 9 giờ thì anh từ từ hé mắt ra nhìn, anh bất ngờ vì mặt mình đang áp vô ngực cô
Mikey: "đỏ mặt"
-anh gỡ tay cô ra và ngồi dậy, anh nhìn gương mặt xinh đẹp không góc chết của cô quả thật là khoa khôi của khối 12 có khác không ai có thể phản lại được mà, anh từ từ hôn nhẹ lên môi cô, tay anh thì vén chiếc áo cô xuống để hở phần vai trắng nuột nà của cô nhưng gần đây anh đã cắn cô lúc học võ nên nó chưa lành được hết, anh xoa nhẹ những vết cắn mờ mình gây ra trên vai cô, anh cuối đầu xuống và liếm nó sau đó là *phập* anh cắn nó
Y/n: "khó chịu"
-anh cắn mạnh chỗ đó khiến cho cô rên rỉ
Y/n: ah...
-anh thích tiếng rên cô nhưng không thể quá giới hạn được, vết cắn cũ cô chưa lành thì giờ nó đã đỏ lại, anh lần lượt cắn từng chỗ khác để thỏa mãn sự dục vọng trong tâm anh, bờ vai cô bây giờ chỉ toàn là vết đỏ và bầm mỗi vết đều là những tiếng rên kích thích người của cô, anh kéo áo cô lại ban đầu và đắp chăn che tới cổ cho cô, trước khi rời đi anh hôn nhe lên chán cô và rời khỏi phòng
•dưới lầu•
Mikey: cháu xin phép về! "Cuối đầu"
Botan: cậu có làm gì con bé nhà tôi không đấy!! "Quay đầu nhìn anh"
Mikey: cháu..."lúng túng"
Momoko: tôi đã nói rồi mà!!
Botan: hừ...!! "Quay đầu lại"
Momoko: cháu đi về cẩn thận nhé!
Mikey: vâng ạ...
Yuko: lần sau anh nhớ tới chơi nữa nhé!
Mikey: ừm..lần tới anh tới anh sẽ mua bánh cho Yuko nhé..."cười trừ"
Yuko: vâng ạ!
-thế là anh cũng đi khỏi nhà cô, trên đường đi anh cứ luôn lo lắng về chuyện mình sẽ phải đánh với băng lớn,anh không phải lo lắng vì đánh nhau mà anh lo lắng sẽ không gặp lại cô được nữa, anh đi từng bước cứng cáp và đôi mắt sầm lại...
•sáng hôm sau•
Y/n: um..."mở mắt từ từ"
-cô vươn người 1 lúc và bật dậy, cô ngáp vài cái rồi đi vscn
•trong nhà vệ sinh•
Y/n: mệt thật đấy...!! "Gãi cổ"
-cô nhìn vô chiếc gương trước mặt và cô hốt hoảng bất động vai và cổ cô những vết bầm gần mờ đó giờ nó đã thâm đỏ hơn, cô không giám la lên vì sợ ba mẹ sẽ hỏi, cô bực mình vscn xong rồi cô lấy 1 chút phấn phủ thoa lên cổ mình vì nó đậm tím quá nên che mờ vẫn không thể hết được, cô mệt nhọc vác cái thân hình nặng nề đó ra ngoài mà thay quần áo để chuẩn bị đi học
•dưới lầu•
Y/n: con chào buổi sáng ba mẹ!!
Momoko: đồ ăn sáng của con đây Y/n! "Đưa đĩa đồ ăn cho cô"
Y/n: lần sau mẹ để con tự làm cũng được mà!! "Cười và đón nhận đĩa đồ ăn"
Momoko: lâu lắm mẹ mới làm mà chả lẽ con không thích sao?
Y/n: không đâu! Con thích lắm!!
Momoko: con thích thì mẹ vui rồi!! "Xoa đầu cô"
-ăn sáng xong thì cô dẫn em gái mình đi học, trước khi đi cô đã chào ba mẹ mình và rời đi, cô dẫn em gái tới trường rồi cũng đi đến trường 1 mình
•tại lớp•
??: Turo!! Cậu khỏe rồi chứ?!
Turo: tớ nghĩ tớ đỡ hơn chút rồi!
Ani: tớ vui vì cậu đã khỏe hơn rồi đấy Turo!! "Cười"
Turo: cũng nhờ cậu tới chăm tớ mỗi ngày không đấy Ani!! "Cười"
??: bữa giờ cậu ở bệnh viện đã có nhiều chuyện sảy ra ở lớp đấy Turo!!
Turo: chuyện gì thế?!
??: Manjiro và Y/n đã công khai mối quan hệ người yêu với mọi người rồi!!
Turo: hả!! "Mở to mắt"
Ani: "1 chút buồn trong lòng"
??: tớ tính tới thăm cậu mà nói luôn nhưng nhà tớ bận quá nên không qua thăm cậu được, xin lỗi nhé!!
Turo: à...ừm không sao! "Cười"
Ani: tớ đi về chỗ nhé...
Y/n: chào buổi sáng nhé mọi người!! "Vẫy tay"
Turo: "nhìn cô"
Y/n: cậu khỏe rồi sao Turo!! "Chạy lại hỏi thăm"
Turo: 1 chút thôi!!
Y/n: tớ mừng là cậu khỏe!
Turo: cảm ơn nhé!!
Ani: "nhìn cô và Turo"
Y/n: "nhìn chỗ Manjiro"
Y/n: "cậu ấy chưa tới lớp sao...?"
-cô không nói gì liền cũng về chỗ cất cặp và ngồi đợi anh, 30 phút trôi qua anh vẫn chưa tới và giờ học đã vô
*reng reng*
Y/n: cậu ấy không đi học sao... "Lo lắng"
- 5 phút sau thì giáo viên cũng đã vô và anh cũng chưa tới
Yuni: cả lớp đứng!!
Đồng thanh: chúng em chào cô ạ!!
Gv: các em ngồi xuống đi!! "Phủi tay ra hiệu"
Gv: ừm..."nhìn chỗ anh"
Gv: Manjiro lại vắng nữa sao?! Có lí do không em
Yuni: bạn ấy không nói gì với em cả? "Đứng dậy"
Gv: ừm thôi được rồi! Em ngồi xuống đi!
Yuni: vâng!!
-và thế là buổi học hôm đấy không có sự xuất hiện của Mikey, điều đó khiến cô thấy lo lắng và khá buồn
•ra chơi•
Ani: cậu không sao chứ Y/n...?
Y/n: ừm..."buồn"
Turo: 2 cậu đi ăn không? Tớ bao!!
Ani: có!!
Y/n: có lẽ tớ cần nghỉ ngơi 1 chút..."vô lớp"
Turo: cậu ấy sao thế?
Ani: chắc là mệt mỏi thôi..."buồn vì Turo lo lắng cho Y/n"
Turo: bọn mình đi ăn nhé Ani!! "Cười tươi"
Ani: ừm!!
-tiết cuối rồi, anh vẫn chưa tới cô buồn bã đi về trước mà không nói lời nào với Ani, ra trường cô nhanh chóng chạy tới nhà anh
*tính ton*
Emma: cho hỏi ai vậy ạ? "Mở cửa"
Y/n: Emma...
Emma: Y/n?! cậu tới đây làm gì thế?!
Y/n: tớ muốn hỏi Mikey cậu ấy sao rồi...
Emma: anh ấy đã đi đâu từ hôm qua rồi...
Y/n: hôm qua cậu ấy đã tới nhà tớ và đi về rồi mà...
Emma: tớ không biết nữa...
Y/n: cảm ơn cậu nhé!! Tớ đi trước!! "Chạy rời đi"
Emma: đi cẩn thận nhé Y/n!!
-cô chạy những đường quen thuộc nhất mà cậu hay đi để chỉ mong sẽ gặp được cậu hoặc người trong băng cậu để cô có thể hỏi, chạy mãi chạy mãi cô không kiếm thấy cậu, cô cũng vô những quán tập hóa mà cậu hay vô mua Taiyaki và Dorayaki để hỏi cậu có ghé vô không nhưng câu trả lời vẫn là "không" trời cũng bắt đầu tối lại cô cũng về nhà
Y/n: con về rồi đây..."mở cửa đi vô nhà"
Botan: con gái ba về rồi sao!!
Y/n: vâng..."đi lên lầu"
Momoko: con bé sao đấy nhỉ?
Yuko: con không biết nữa ạ...
-cô lên lầu cất cặp và ngã xuống chiếc giường đó trong sự mệt mỏi buồn bã, cô cứ nghĩ đến anh cả ngày hôm đó...làm gì cô cũng nghĩ đến anh cả, không biết anh đã đi đâu và làm những gì, cô chỉ biết rằng là không gặp anh 1 ngày thì đã khiến cô nhớ anh rất nhiều...
•
Tập 10 tới đây thoi nhé, trông có vẻ rất buồn nhỉ...nhưng yến tâm đi các kô nó sẽ không buồn lâu vậy đâu sẽ nhanh có điềm vui thôi :D
CHÚC MN ĐỌC TRUYỆN VV :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro