mộng túc gửi người cả xuyến chi...!
Hoa nở rồi, em tặng cho anh nhé?
Hồng đỏ vốn nặng tình là thế, cớ sao lãng mạn phong hoa vẫn chưa được giãi bày. Dương nhân vẫn vậy, vẫn ngập ngụa chen chúc đến rối ren,..chỉ có tôi vẫn thờ thẩn đứng đó, mặc cho dòng người nghi ngút cứ chạy qua...vì tôi vẫn chưa nhìn thấy anh trong đấy..., người tôi yêu không xô bồ như vậy. Chàng yên bình và mềm ấm tựa mây, tựa dòng nước xanh, tựa nguyệt quang kì vĩ. Em không phải người có thể hát ra bản tình ca bất hũ, cũng chẳng phải kẻ vĩ đại thâu tóm cả nước non. Em chỉ biết dành hết thảy cuộc đời này để chờ anh, nếu như lúc đó chàng vẫn chưa đến...vậy sang cuộc đời sau em vẫn sẽ đợi chàng, chờ ngày chàng đến xoa dịu gò má em, chờ cái ôm thật lâu ngàn kiếp em mong mỏi. Anh đến rồi đây, em không còn đau nữa, chẳng còn phải vụn vỡ héo mòn mà chết đi. Vòng tay chàng sẽ che lại bao sờn cũ, những năm tháng bạc màu đầy ắp dòng lệ đau, rồi cả những tổn thương sâu, những gay gắt em từng chịu..anh đến đón em, anh đến bảo vệ em..anh yêu em, anh mang tình nồng tới... Ở bên chàng em sẽ được hạnh phúc, cảm nhận sương giá khi đông về cùng anh, ta sẽ ngắm hoa và lá rơi khi chuyển mùa. Chỉ cần cạnh anh...chỉ cần được yêu anh...
Và Thế nhân tươi đẹp đang đón chờ đôi ta, em bỏ lại nhành hoa vốn đã tàn mà chết....!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro