Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Sau khi hắn ta rời đi (2)

Ngày hôm sau, Perona thức dậy với cảm giác kỳ lạ khi thiếu một thứ gì đó. Thật vậy, trên đảo không có tiếng kiếm va chạm.

Trong hai năm nay, cô đã luôn bị đánh thức vào sáng sớm vì những tiếng ồn ào tập luyện của gã kiếm sĩ mù đường. Điều đó đã trở nên quá quen thuộc với cô.

Nhưng hôm nay lại không có gì cả.

Không ồn ào, không la hét.

Không gian trên đảo yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ do gió thổi, một đặc thù của Lugubra khiến hòn đảo trở nên ma quái.

Nhưng đó là điều đã quyến rũ Mihawk khi hắn chọn nó làm nơi ở của mình và Perona cũng thích nó.

Lâu đài dường như bị ma ám, những ngọn núi lớn uốn mình tạo nên vẻ u ám hơn cho hòn đảo và những đám mây dai dẳng không để một tia nắng nào đi qua đã làm nên sự kỳ bí của nó.

Đó là một trong những lý do khiến cô quay lại trở lại đây.

Kết thúc dòng suy nghĩ, Perona đứng dậy và để lại chiếc nightie nhỏ màu hồng để khoác lên mình chiếc váy đen, đôi bốt to và chiếc mũ lớn của mình. Nhân tiện, cô ấy mang theo Kumachi và rời khỏi căn phòng mà cô đã trang trí lại bằng màu hồng và đen.

Trên đường đến nhà bếp để ăn sáng, Perona đi ngang qua phòng của Mihawk. Cô không kìm đướcj mà liếc một chút vào bên trong. Không có ai? Hắn đi đâu rồi? Perona cố thuyết phục bản thân rằng cô không phải lo lắng cho hắn.

Sau đó, cô tiếp tục đi về phía phòng bếp. Vấn đề ở đây là ở đây không có người hầu. Vì vậy, Perona phải tự tay làm sôcôla nóng và bánh sừng bò cho mình. Cô không thích nấu ăn.

Perona đã từng nhờ vả Mihawk nấu ăn cho cô, nhưng hắn luôn từ chối. Tất nhiên cô cũng không từ bỏ. Cô đã thử rất nhiều cách để ép buộc hắn nhưng hắn cũng chăng4 bao giờ đụng tay.

Thở dài, cô gái chuẩn bị sô cô la và đi lấy một chiếc bánh sừng bò trong giỏ. Nhiều hơn một. Chúng ta sẽ phải đi mua sắm ... Cô ấy hâm nóng nó và phết bơ và nhấp một ngụm đồ uống của mình.

Sau khi đã lấy đủ đồ, Perona quyết định đi tìm người đàn ông có đôi mắt diều hâu. Dù cô có thuyết phục bản thân rằng cô không lo lắng cho hắn thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng có chút lo lắng như vậy ...

Cuối cùng cô cũng tìm thấy Mihawk đang ở ngoài luyện tập. Từ cửa trước, cô kín đáo trượt về phía một tảng đá để nhìn hắn kỹ hơn. Mihawk đã cởi áo sơ mi của mình. Perona chăm chú nhìn vào cơ bụng săn chắc, đẫm mồ hôi của hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Perona lại nhìn vào bờ vai mạnh mẽ của Mihawk. Bờ vai ấy thật vững trãi, mạng mẽ làm sao... Thật muốn được dựa vào, Perona thầm nghĩ.

"Nếu muốn xem ta tập luyện, ngươi không cần phải lén lút như thế"- hắn ta vênh mặt nói.

Chết tiệt! Làm thế nào hắn lại phát hiện ra? Perona ra khỏi góc tường và ngồi xuống tảng đá, thè lưỡi nhìn Mihawk.

"Tại sao ông lại nhận đào tạo cho hắn? Mà tại sao ông tự nhỉen lại đi luyện kiếm?" - cô hỏi.

"Ta nhận đào cho Roronoa để hắn có trở nên mạnh mẽ. Nếu hắn ta mạnh hơn nữa, có lẽ hắn có thể đánh bại ta. Nếu là như vậy, tốt cho hắn, ta cũng biết chấp nhận thất bại. Nhưng ta cũng có quyền trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?"

Mạnh mẽ hơn... Mạnh mẽ hơn...

Perona đọt nhiên bật khóc.

Luyện tập... Luyện tập...

Cuộc sống của hắn chỉ có luyện tập và luyện tập.

Perona hiểu rằng để tồn tại trong thế giới nay cần phải có sức mạnh. Nhưng dường như, hắn đã quá chăm chú vào nó và không quan tâm đến cô.

Cô tức giận đứng dậy và quay trở lại lâu đài, bỏ lại Mihawk đang ngơ ngác. Perona chạy về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại và nằm dài trên giường.

Nghĩ lại, cô cảm thấy thật nực cười. Tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy chỉ vì điều nhỏ nhặt đó.

Giờ hắn sẽ nghĩ gì về cô? Mà tại sao cô lại quan tâm những gì hắn nghĩ về cô ấy?

Argh! Quá nhiều câu hỏi cùng một lúc! Thật phiền phức!

Perona cố gắng bình tĩnh hơn một chút.

Vậy bây giờ cô sẽ làm gì?

Cô quyết định vẽ. Trong hai năm, ngoài việc chữa trị vết thương cho tên kiếm sĩ mù đường và nấu ăn, làm vườn thì cô không có nhiều việc phải làm.

Vì vậy, Perona thường vẽ. Cô cũng có một chút tài năng trong lĩnh vực này. Trong hai năm, cả căn phòng đã dán đầy các bức tranh của cô. Nào là hững con thú nhồi bông zombie từng là tay sai của cô khi cô ở Thriller Bark hay những bông hoa trong vườn ở nơi này.

Nhưng lần này Perona lại vẽ một thứ khác...
.....

Đã gần một giờ kể từ khi Perona rời đi.

Ban đầu Mihawk cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cô lại phản ứng như vậy.

Từ lúc đó, hắn vẫn tục luyện tập. Hắn không dừng lại cho đến khi nhận thấy một mái tóc dài màu hồng đang tiến về phía mình.

Perona tỏ vẻ ngượng ngùng. Và trên tay cô có cầm một cuộn giấy nhỏ.

"Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên phản ứng như vậy." - Perona nhỏ

"Ngươi không sai." - Mihawk nói.

"Ta chưa bao giờ gặp một kiếm sĩ nào mà mục tiêu chính của anh ta không phải là trở nên mạnh hơn. Tin ta đi, ta đã gặp rất nhiều kiếm sĩ! Ngay cả ta cũng vậy.

Nhưng nếu ngươi phản ứng theo cách đó, ta nghĩ rằng đó vì ngươi muốn được chú ý.

Cả ta và Roronoa đều không chú ý đến ngươi trong hai năm qua. Hắn ta thì bận rộn với viếc trở nên mạnh mẽ hơn. Còn ta thì phải huấn luyện hắn.

Ngươi cảm thấy cô đơn và việc ta bắt đầu tập luyện trở lại khiến ngươi lo lắng vì ngươi sợ mình sẽ không được chú ý như trước."

Perona định phản đối rằng cô không cần được quan tâm, nhưng nghĩ kỹ lại và nhận ra rằng hắn quả thực không sai.

"Hừ... Có lẽ là như vậy thật..."

"À mà tôi có cái này cho ông."

Perona đưa tờ giấy cho Mihawk, hắn đưa tay nhận lấy. Khoảng khắc ấy, tay hai người vào nhau làm cả hai đêù có chút ngượng ngùng.

Họ tự hỏi cảm xúc đó là gì, nhưng rồi lại quyết định tránh đi sâu vào chủ đề này.

Mihawk mở tờ giấy ra, đập vào mắt hắn là bức tranh vẽ mình.

"Đây là ta?" - hắn hỏi với một giọng ngạc nhiên.

"Ừ" - Perona trả lời.

"Lúc nãy tôi muốn vẽ nhưng không có ý tưởng nên tôi đã vẽ ông." - cô nhỏ giọng nói.

"Thật đẹp!" - Mihawk cảm thán.

"Ông không cần phải ken tôi đâu!"- Perona thở dài, cúi đầu xuống.

"Đôi mắt tôi vẽ không đẹp. Còn mái tóc, tôi đã cố gắng nhất có thể. Nhưng nó cũng chỉ có vậy. Dù sao tôi cũng không phải là một hoạ sĩ..."

Mihawk tay cầm bức vẽ tiến lại gần Perona hơn, làm cho cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Hắn giơ tay lên xoa đầu cô.

"Ta rất thích bức tranh này. Người vẽ rất đẹp, rất có năng khiếu."

Mặt Perona nóng dần lên, cô cảm thấy như người nhũn cả.

Hắn đang lại gần và xoa đầu cô.

"Ta có việc phải đi rồi. Ta có việc cần làm."

Perona đã quaz quen với việc hành tung bí ẩn của hắn nên cũng không bất ngờ.

"Trong lâu đài không còn gì để ăn cả. Ông có thể mua một chút đồ ăn về không?"

"Ta chưa biết. Để xem đã nhé. Nhưng ta sẽ cố gắng mua gì đó về cho ngươi ăn." - Mihawk nói.

Sau đó hắn ta quay trở lại lâu đài để lấy đồ rời đi.

Perona thở dài đi theo sau.

Giờ đây, tên kiếm sĩ kia rời đi. Mihawk lại rời đi để làm "những việc" mà cô không bao giờ biết. Cô sẽ lại cảm thấy mình đơn độc trong lâu đài khổng lồ này.

Hầu hết, thời gian hắn rời đi không quá lâu. Nhưng đã có một lần, hắn ta rời đi trong năm ngày, điều này đã làm Zoro - người nhờ hắn huấn luyện, cảm thấy không hài lòng.

Dù sao, Perona cũng mong rằng Mihawk sẽ trở về trong tối nay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro