Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌙Chương 18: Cú sốc

Ánh trăng vẫn đẹp và khiến người ta si mê như trước, thứ ánh sáng màu bạc vĩnh hằng chíu rọi xuống nơi đây tự khi nào, và hiện tại, nó đã biến nơi đây thành một bức tranh lãng mạn dưới bầu trời đêm sâu thẳm. Mặt trăng vươn lên từ sau dãy đồi, chiếu những tia sáng dịu dàng xuống khu vườn rực rỡ, nơi những cành cây xanh mướt đang khe khẽ đung đưa trong gió. Xa xa, sóng biển đêm vỗ về bờ cát, từng đợt sóng nhỏ dạt vào bờ mang theo những âm thanh êm ả của đại dương về đêm, tựa như có hàng triệu bọt nước hình thành rồi vỡ tan. Ánh sáng bạc mơ màng từ bóng trăng lung linh phản chiếu trên nền đá cẩm thạch của ban công, đẹp vô cùng song cũng hơi chói mắt.

Elisa đứng lặng giữa khung cảnh đó, cảm nhận hơi mát của đêm khuya và những âm thanh yên ả của thiên nhiên xung quanh. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nơi đó có một sinh mạng bé bỏng đang từng ngày lớn lên. Đang là tháng thứ ba của thai kỳ, những cử động đầu tiên của đứa bé tựa như một phép màu, mỗi cái quẫy đạp khẽ khàng đều khiến lòng cô dâng tràn niềm hạnh phúc và niềm hồi hộp khó tả của lần đầu làm mẹ.

Từng làn gió mang theo hơi thở mặn mà của biển cả, hòa cùng tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, tạo nên một bản nhạc du dương khiến cô càng thêm say đắm, bất giác phiêu lãng cùng những suy nghĩ về một tương lai sắp tới. Những tia sáng mờ ảo từ ánh trăng cong cong hệt như nụ cười trên môi cô, trong sáng, nhưng lại như đang chứa đựng chút bâng khuâng khó nói thành lời.

Elisa thầm nghĩ, rồi ngày đó sẽ đến, khi mà đứa trẻ này chào đời, khi mà cô và Mihawk sẽ cùng nhau chăm sóc và bảo vệ gia đình nhỏ của mình, khỏi phải nói, cô mong nó đến nhường nào. Cảnh đêm tĩnh lặng, hương hoa thoảng nhẹ trong không gian, hòa cùng tiếng biển rì rào, tất cả như gói trọn niềm vui sướng và hy vọng, dệt nên một khoảnh khắc không thể nào quên.

Elisa đưa mắt ra xa, nhìn những cây hông tím dưới ánh trăng, ánh mắt trở nên lấp lánh những dòng cảm xúc khó tả. Hàng mi xinh đẹp khẽ chớp, dưới ánh trăng ngời sáng, cô cất giọng bắt đầu ngân nga:

- Fly me to the moon... Let me play among the stars...

Âm thanh trong veo tan vào không gian, làm cho đêm nay trở nên huyền bí hơn bao giờ hết. Lời bài hát khiến tim cô rung động từng nhịp.

Lúc này, Mihawk từ phía sau bước đến, đôi chân hắn chậm rãi bước trên nền đá cẩm thạch tiến ra ngoài ban công. Áo choàng đen của hắn bay bay theo gió, sợ âm thanh phát ra từ áo choàng sẽ làm gián đoạn giọng hát ấy, hắn lập tức ném chiếc áo sang một bên. Từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi bóng hình cô gái trước mặt.

Elisa cảm nhận được sự hiện diện của hắn, quay lại đã trông thấy ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo mình. Mihawk tiến lại gần, từ phía sau vòng lấy eo cô, nhẹ nhàng hết mức có thể kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình. Cái ôm đầy vững chắc của người đàn ông khiến Elisa cảm thấy an toàn.

- Đang hát gì thế?

Mihawk hỏi, giọng khàn khàn.

- Hãy đưa em lên mặt trăng, để em có thể dạo chơi cùng những vì sao...

Thực ra, còn có một ý nghĩa khác, đó là hãy nắm lấy tay em, và trao em một nụ hôn ngọt ngào...

Người đàn ông khẽ ừm một tiếng đáp lời cô, Elisa ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi:

- Dạo này anh bận rộn lắm sao?

Đã mấy ngày rồi hắn chưa ngủ?

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Elisa thấy lòng mình quặn đau, cô xót xa cho người đàn ông này.

Mihawk không trả lời câu hỏi của Elisa mà gục xuống vai cô, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

- Có em bên cạnh, chính là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho Mihawk này.

Elisa nhìn về phía xa xăm, ánh mắt xao động. Thay vì đáp lời, cô chỉ im lặng, khoé miệng cong lên, những gì cô muốn nói hơn phân nửa đều đã được giấu kín trong ánh mắt.

Mihawk không phải kẻ ngu mà không cảm nhận được sự yên tĩnh xa lạ nơi Elisa. Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, từng động tác tinh tế như làn sóng vỗ về bờ cát. Kéo cô gần lại, hắn để cô tựa vào ngực mình, để nhịp thở ấm áp của hắn hòa quyện với hơi thở của cô. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, rồi lướt đôi môi xuống má cô, bao bọc cô trong sự ấm áp và ngọt ngào. Hắn nói:

- Ta sẽ luôn ở đây, bên em và con.

Giọng hắn tràn đầy sự tự tin và yêu thương.

- Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bao giờ để em một mình gánh chịu.

Elisa cảm nhận được sự vững chắc trong giọng nói của hắn. Mặc dù vậy, nỗi thấp thỏm vẫn lẩn quẩn quanh cô. Cô siết chặt tay hắn hơn, cảm nhận từng cử động của hắn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn đưa bản thân ra khỏi cái cảm giác bất an mơ hồ về điều gì đó không thể đoán trước.

Mihawk đặt tay lên bụng cô, cái chạm của hắn đầy cẩn thận và yêu thương, nếu không phải bàn tay cảm nhận được cái bụng phẳng của cô nay đã nhô ra không ít, chắc có lẽ hắn cũng không tin là cô thực sự đang mang thai con của hắn.

Hắn cũng không còn trẻ trung gì, cũng quen với cô độc, nhưng hắn cũng từng rung động, từng có người yêu, chỉ là mọi thứ đã là chuyện xưa bụi bám. Vừa chớp mắt thời gian đã trôi qua phải tính bằng chục năm. Hắn cũng già rồi, nói không tự ti là nói dối, bởi vì đứng trước một Elisa trẻ đẹp như thế này, sao hắn không cảm thấy lo sợ chứ. Trước kia là dè chừng Ace, bây giờ, hắn lo sợ cho chính bản thân mình, một ngày nào đó hắn trở thành một lão già lọm khọm, vậy ai sẽ là người chăm sóc cho cô đây? Hắn không thể an tâm, hắn muốn được nếm thử cảm giác bế một sinh mệnh bé bỏng trên tay, trong người nó sẽ chảy dòng máu của hắn và Elisa, rồi mai sau khi nó lớn lên, nó sẽ bảo vệ cho người mẹ của nó. Lúc đó thì hắn mới có thể an tâm được.

Đêm dần trôi qua, ánh trăng bạc vẫn chiếu rọi, gió đêm bắt đầu xiết gào như muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi trong vòng tay của thời gian. Còn Elisa vẫn đứng im lặng trong vòng tay của Mihawk, gió ngày một lạnh, Mihawk lo lắng liền bế cô vào phòng.

Elisa ôm cổ hắn, chỉ là giữa sự gần gũi tưởng chừng hoàn hảo ấy, trong lòng mỗi người lại ẩn chứa những nỗi niềm riêng biệt, như những cơn sóng ngầm âm ỉ dưới mặt biển tĩnh lặng, không ai có thể nhìn thấy nhưng luôn hiện diện, không ngừng vỗ về trong biển lòng.

...

Nhân lúc chiếc bụng vẫn còn chưa to ra quá nhiều, Elisa xuống thôn để chào hỏi Mokita, sẵn tiện ghé sang quan sát căn nhà nhỏ mà cô đã thuê người sửa sang để vài hôm nữa có thể dọn xuống đây ở. Lý do là vì sống ở lâu đài một mình cũng không ổn, khi mà bây giờ cô đang mang thai. Mihawk cũng hiểu, vốn dĩ hắn muốn thuê người đến chăm sóc cho cô, nhưng Elisa từ chối vì cô thích không khí dưới thôn hơn. Mihawk cũng biết là mình không thể ép cô nên cũng chỉ đành đồng ý. Song vẫn sắp xếp mọi thứ thật chu toàn cho cô.

Elisa đẩy cửa bước vào quán, thấy Mokita đứng sau quầy, đang lau chùi những chiếc ly thủy tinh. Vào lúc trông thấy Elisa bước vào, Mokita lập tức nở nụ cười, ánh mắt bà ấy lấp lánh niềm vui, giọng nói tràn đầy sự phấn khởi.

- Ể, Elisa! Lâu quá không gặp cháu!

Elisa bước đến gần quầy, đặt tay lên bụng mình, mỉm cười đầy ấm áp.

- Sắp tới, cháu sẽ chuyển xuống nơi này ở.

Mokita cảm nhận được sự khác lạ trong giọng nói của cô gái, ánh mắt vô tình trông thấy Elisa đang vô thức ôm bụng, bà ấy lập tức hiểu ra, vội bước ra khỏi quầy, quan sát cô một lượt.

- Đừng nói là cháu đang...

- Cháu cảm thấy rất vui, ngày nào cháu cũng đếm từng giây từng phút mong ngóng đứa bé chào đời.

Elisa nói, giọng run run, như là cảm động, lại như chứa đựng nỗi niềm gì đó.

Mokita tháo tạp dề, ánh mắt tỏ vẻ xót xa, bà ấy vội đỡ Elisa ngồi xuống, sau đó rót một ly nước lọc đưa đến cho cô.

- Mau uống vào, bình tĩnh, có chuyện gì cứ nói thím biết, cháu đang mang thai, xúc động sẽ làm ảnh hưởng tới đứa bé.

Elisa ngước mặt nhìn Mokita, cô không khóc nhưng tròng mắt đỏ hoe. Cô uống một ngụm nước, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cô nói:

- Thím Mokita, gần đây cháu phát hiện ra một chuyện, đó là chồng cháu, anh ấy từng sống cùng người yêu cũ trong chính toà lâu đài mà cháu đang sống. Hàng cây hông tím trước lâu đài là do chính tay cô gái đó trồng nên...

Mokita ngẩn người hồi lâu trước một tràn dài mà Elisa tuôn ra, sau một hồi im lặng, bà ấy mới vỗ vỗ hai bả vai đang run rẩy của Elisa, từ tốn nói:

- Hiện nay ngay cả một đứa trẻ con cũng biết cảm nắng là như thế nào, nói chi một người đàn ông trưởng thành như... chồng cháu. Mà sống đến từng tuổi ấy, không có người yêu cũ mới là lạ, huống hồ đó... đã là chuyện quá khứ rồi... Thím hiểu cháu sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng phải biết rằng cháu chính là người hiện tại. Đó mới là điều quan trọng nhất! Giờ đây cháu đang mang thai, đồng nghĩa với việc cháu không còn một mình nữa, trên vai cháu giờ đang mang trách nhiệm thiêng liêng. Và cháu là một người mẹ, cháu phải bảo vệ con mình được bình an, cháu hiểu chứ?

Elisa cắn môi, chậm chạp gật đầu song rất nhanh cô lại chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mokita, cái nhìn đột ngột này khiến bà ấy hơi căng thẳng. Bàn tay đang vỗ vai Elisa chợt khựng lại, Mokita hơi nghiêng mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt ngây thơ của cô gái. Lúc này, bà ấy nghe thấy Elisa lên tiếng hỏi mình:

- Mokita, trước đây thím từng nói thím có một người quen cũng thích hông tím, có phải người đó chính là cô gái ấy không?

Điều đó cũng có thể lý giải cho việc vì sao Mokita lại rành về lâu đài Bran đó đến thế, chỉ có thể là vì bà ấy từng lui tới nơi đó, hoặc hiểu theo một cách khác đó là, cô gái đó chính "người quen" mà Mokita từng nhắc đến.

Mokita thở dài, cuối cùng vẫn không thể giấu được, bà ấy gật đầu.

- Thím từng làm quản gia ở lâu đài đó, đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cho bà chủ của nơi đó. Những cây hông tím mà cháu thấy, là do chính tay cô ấy đã trồng, bởi vì...

Trông thấy vẻ mặt ngày một yểu xìu của Elisa, Mokita không nỡ nói tiếp...

Cô gái đó trồng hông tím, bởi vì để lưu giữ tình yêu với người đàn ông đó.

Bà ấy nghĩ, có lẽ hắn biết điều này, cho nên kể từ khi chia xa, hắn luôn âm thầm chăm sóc nó suốt mười mấy năm nay, là vì để tưởng nhớ, hay là vì tình cảm chôn cất trong lòng... bà ấy cũng không biết nữa...

Nhưng dù là vì cái nào đi nữa...

Mokita nhìn khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm chứa đựng bóng hình quen thuộc nhưng cũng xa lạ của Elisa, thở dài.

Elisa đáng thương, một cô gái còn trẻ trung như vậy, không nên phải gánh chịu những chuyện khốn kiếp ấy...

Nhưng bà ấy có thể làm gì để giúp cô đây?

Khi mà Lucifer đã trở về rồi...

Mà người con gái đó cũng đáng thương không kém...

Những ân oán đời trước, có đáng không khi để Elisa phải trả nợ thay?

Elisa không hề biết những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu Mokita, cô chỉ thấy choáng váng, như có một cơn bão đang ập đến, nhấn chìm tâm trí mình.

Hoá ra Mokita và Mihawk đã quen biết nhau từ lâu, hoá ra còn nhiều chuyện ẩn khuất mà cô còn chưa biết.

- Vậy cô gái đó sống ở căn phòng nào trong lâu đài đó? - Elisa nuốt nước bọt, dè dặt hỏi.

Mokita không muốn giấu, chỉ có thể thành thật đáp, dù rằng giọng điệu của bà ấy vào lúc này chứa đầy sự khó khăn.

- Cô ấy sống ở căn phòng lớn nhất của lâu đài, với thân phận là một bà chủ.

Elisa cảm thấy khó thở, cô hớp vội một chút nước, sau đó nhìn thẳng vào Mokita, mỉm cười như thể không có gì xảy ra.

- Cô ấy... là người như thế nào vậy, Mokita?

- Bà chủ là một người vô cùng xinh đẹp, ngay từ lần đầu gặp cô ấy, tôi không nghĩ rằng một người đẹp như thế lại thực sự tồn tại trên đời. - Mokita mỉm cười, ánh mắt đầy hoài niệm. - Cô ấy là một người rất nhân hậu, tính cách rất hào sảng, lúc nào cũng yêu đời, dù thân phận cao quý nhưng đối xử với mấy người hầu chúng tôi tốt lắm. Đáng tiếc thay, một người tuyệt vời như thế lại bị một tai nạn cướp đi khi còn quá trẻ...

...

Trở về lâu đài, tâm trí Elisa tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Mỗi bước chân của cô dường như nặng nề hơn, như thể đang kéo lê theo những nỗi lo âu và băn khoăn không ngừng dày vò trong lòng. Không gian xung quanh từng mang đến cho cô cảm giác ấm cúng và quen thuộc, nay lại trở nên xa lạ và lạnh lẽo, như thể cả lâu đài cũng cảm nhận được sự bất ổn trong tâm hồn cô.

Cô bước vào phòng, nơi từng là chốn bình yên mà cô có thể dựa vào sau mỗi ngày dài. Nhưng giờ đây, cái lạnh lẽo trong không khí khiến cô rùng mình, dường như có một điều gì đó đã âm thầm thay đổi.

Elisa chậm rãi tiến vào phòng đọc của Mihawk, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn cũ kỹ trải dài trên những giá sách cao ngất. Khung cảnh yên tĩnh và mùi hương gỗ mục làm cô nhớ lại vô số những buổi tối mà hắn ngồi lặng lẽ ở đây, chìm đắm trong những cuốn sách cũ.

Trong đầu cô vang lên câu nói của Mokita: "Bà chủ có thói quen viết nhật ký, chỉ là sau khi cô ấy mất, mấy quyển nhật ký đã không cánh mà bay. Chẳng biết là đã đi đâu..."

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng, sau nhiều lần kiểm tra từng ngăn tủ và từng hốc tường, cô phát hiện ra một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ, được giấu kỹ lưỡng dưới lớp bụi dày nằm sâu trong một góc tối của căn phòng. Bề mặt hộp trơn nhẵn, đã phai màu qua năm tháng, nhưng những chi tiết chạm khắc tinh xảo vẫn còn nguyên vẹn. Thứ chứa đựng bên trong chính là những quyển nhật ký cũ, những món đồ tưởng chừng như đã bị lãng quên trong ngóc ngách của ký ức.

Elisa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cô run rẩy, do dự một lúc lâu mới dám cầm lấy một quyển nằm trên cùng, mười mấy năm trôi qua, giấy cũng đã ngả vàng. Cơn gió rét bên ngoài tràn vào cô rùng mình, cả người sởn da gà như thể cô đang thực sự chạm vào một phần quá khứ mà bản thân cô không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt.

Ngón tay mảnh mai của Elisa từ từ lướt trên bề mặt quyển nhật ký, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, vào lúc nhẹ nhàng mở trang đầu tiên. Ánh mắt cô chậm rãi dừng lại trên dòng chữ được nắn nót cẩn thận, từng con chữ như in sâu vào tâm trí.

"Ngày 15 tháng 8 - Trời trong: Hôm nay Mik đột ngột về nhà ăn tối cùng mình. Mình tưởng rằng ba hôm nữa anh ấy mới về cơ, nhưng anh ấy về sớm làm mình vui lắm luôn, chắc là muốn tạo bất ngờ cho mình đây mà!"

Elisa nhắm mắt, cảm thấy một làn sóng khó chịu cuộn trào trong lòng, dòng chữ trên trang giấy tựa như một lưỡi dao sắc bén cứa vào từng ngóc ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn cô. Cô biết rõ những dòng chữ này thuộc về người phụ nữ khác, người đã từng chiếm trọn tình yêu của Mihawk trước khi cô bước vào cuộc đời hắn.

Cảm giác ghen tuông và tổn thương xâm chiếm tâm trí cô, Elisa cảm thấy như thể mình đang xâm phạm vào một thế giới không thuộc về mình, một không gian riêng tư của một người phụ nữ khác đã từng yêu Mihawk bằng cả trái tim, cũng giống như cách cô đang yêu hắn bây giờ.

"Ngày 18 tháng 8 - Mưa lâm râm: Hôm nay mình bị sốt, mê man cả ngày, may là có Mik và Mokita ở bên chăm sóc. Vào lúc mình tỉnh dậy đã thấy Mik ngồi bên cạnh, anh ấy trông có vẻ mệt mỏi lắm, hẳn là cả đêm không ngủ. Ôi mình yêu anh ấy chết mất..."

"Ngày 20 tháng 8 - Trời âm u: Hông tím mình vun trồng giờ đã nhú mầm, mình phải khoe với Mik mới được, chắc chắn anh ấy sẽ khen mình cho mà xem."

"Ngày 25 tháng 8 - Trời trong: Thật là... tháng này tới muộn làm mình mừng hụt, chẳng biết tới khi nào mình mới mang thai nữa..."

"Ngày 27 tháng 8 - Trời trong: Mokita nói với mình rằng dường như đêm qua bà ấy trông thấy ngoài lâu đài có người theo dõi, dặn mình phải chú ý an toàn, thú thật là mình không quan tâm lắm, vì mình biết Mik sẽ luôn xuất hiện kịp thời bảo vệ mình như bao lâu nay."

"Ngày 1 tháng 9 - Trời lộng gió: Hôm nay trong lúc xuống thôn, mình gặp lại Luci, dạo này cậu ấy trưởng thành hơn hẳn, có thể tự chăm sóc cho bản thân được rồi. Mình vui lắm."

...

Đôi tay cô run rẩy không chỉ vì sự xúc động mà còn vì cảm giác ghen tị không lời, dù người vô lý ở đây là cô! Sự khó chịu từ tận đáy lòng như đang gặm nhắm cô, và Elisa cảm thấy như thể những dòng chữ kia đang bật cười trêu ngươi cô, đẩy cô vào một trận chiến tâm lý mà cô không biết mình sẽ chiến thắng hay thua cuộc.

Từng dòng chữ viết tay tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn rõ ràng, như một minh chứng cho quá khứ của hai người họ, đồng thời cũng là vết thương cứa sâu trong trái tim Elisa. Cô cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt, những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Quyển nhật ký như một lời nhắc nhở cay đắng về một quá khứ không hề có chỗ dành cho cô. Vào chính lúc này đây, Elisa không thể ngăn được việc tự so sánh và tự hỏi liệu trái tim Mihawk có thật sự hoàn toàn dành cho cô hay không, hay một phần nào đó vẫn thuộc về người phụ nữ ấy.

Ông trời đúng là chiều lòng người, khi lật sang trang kế tiếp, Elisa cảm thấy thời gian như bị đóng băng.

"Ngày 10 tháng 9 - Trời trong: Anh ấy là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng mình vào lần sinh nhật thứ 18 này."

Cảm giác thua cuộc như một con quái thú khổng lồ đang nuốt chửng cô, đẩy cô vào một cái hố sâu không đáy, nơi chứa đựng một sự phản bội vô hình.

Mỗi từ như một cú sốc làm tê liệt tâm trí cô. Thì ra đó là lý do mà mấy năm qua, người đàn ông đó luôn nhầm lẫn sinh nhật của cô. Mà cô chỉ đơn giản cho rằng do hắn bận quá nên quên mà thôi, ai mà ngờ... thì ra cô chỉ là một đứa ngốc chẳng hay biết gì, cứ vậy mà bao dung cho hắn.

Elisa muốn cười, nhưng cười không nổi. Và cho đến khi trông thấy dòng chữ "Eli Bran" trên bìa quyển nhật ký, lúc này đây, những ký ức mơ hồ về cái tên "Eli" bỗng nhiên kết nối với nhau, dường như cô đã hiểu ra được điều gì đó.

Cô cảm thấy một phần trong mình như đã xé nát, Elisa không kìm nổi nữa, cô ôm mặt.

- Ha ha ha...

Cảm giác choáng váng xâm chiếm tâm trí cô, làm cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Đầu óc cô quay cuồng, và cơ thể cô không còn chút sức lực nào. Cô ôm lấy bụng, cơn quặn đau làm cô hốt hoảng. Những trang nhật ký bỗng chốc trở nên mờ ảo trước mắt cô, và trong khoảnh khắc, cảm giác như thế gian đang vụn vỡ.

Elisa cố gắng giữ thăng bằng nhưng cơ thể không nghe theo sự sai khiến của cô. Mọi thứ xung quanh dần tối đen, và rồi cô từ từ gục xuống, sau đó mê man trên nền phòng cùng những trang nhật ký hỗn độn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro