poem 2.
Mưa ơi, xin hãy đừng ngưng tạnh
Để cho suy tư ôm trọn lấy nhân gian
Đêm ơi, xin hãy đừng tỉnh dậy
Để cho giấc mộng du dương mãi ngút ngàn.
Sao ơi, xin hãy đừng dập tắt
Để lấp lánh còn đọng lại đáy mi người
Gió ơi, xin hãy đừng rong chơi
Để cho tôi thoáng bồng bềnh nơi mái tóc
Hoa ơi, xin đừng thêm mật ngọt
Để cho đôi môi vương chút vị đắng cay...
Người ơi, xin hãy ngủ cho say
Để cho cõi mơ mang đi bao phiền muộn
Để cho tâm hồn vơi đi niềm ham muốn
Để cho con tim hưởng một thoáng an nhiên.
Tôi ơi, xin đừng làm kẻ điên
Để cho mỗi sáng thôi vấn vương nỗi nhớ,
Để mỗi buổi trưa nắng dịu lại trong tim
Để thôi ngại ngùng mỗi hoàng hôn buông xuống
Để thôi tủm tỉm trên môi mỗi đêm dài...
Điều đó cũng hiển nhiên thôi anh, ai lại đi khao khát cái thứ mình đã có sẵn rồi cơ chứ?
ngày 18 tháng 12
jjk.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro