Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồ ly nương tử của đại ưng (3)

Ta được đưa về bộ lạc của Dạ Bằng, hắn ta không nói không rằng gì liền đem ta giao cho một đám phụ nữ. Trước khi rời đi còn gấp rút bảo họ. Phải chuẩn bị hỷ sự ngay trong hôm nay.

Ta nhìn mặt trời lặn dần ở phía xa, men theo màu cam cháy giòn rụm của sắc trời hoàng hôn mà ngao ngán lắc đầu.

Phu quân của ta, quả thật là vội vã quá rồi.

Lần đầu tiên đến tận nửa đêm mà trên cao nguyên vẫn còn sáng đèn đuốc một mảng trời.

Ta quỳ gối đối diện Dạ Bằng, trên người không còn hỷ phục của Đại Ân, mà là quần áo của bộ lạc hắn. Bô lão già vẫn đang dâng rượu cúng lên cho tổ tiên của người trung du, ta cũng hiểu chuyện cuối thấp đầu lắng nghe.

Chỉ cần cúng nốt chén rượu này, ta với Dạ Bằng chính thức là bạn lữ. Nhưng khi ta ngước lên đón chén rượu, mắt ta chạm vào con ngươi đen láy âm hiểm của hắn.

Một loạt kí ức thoáng hiện lên trong đầu

Ta nhớ đêm đầu tiên của ta với hắn, hắn cũng nhìn ta như đang nhìn một miếng mồi ngon. Cả đốt xương bị hắn nắm lại đến trắng bệch cũng giống. 

Nhưng ta lại không nhớ rằng Dạ Bằng vội vã đến mức này.

Đi ngựa hai ngày liền mà vừa về đã muốn kết hôn phi lộ yến. Thậm chí ngay cả bây giờ, ta chỉ vừa mới đón chén rượu, hắn đã giật lấy cái chén sành từ tay bô lão, một hơi uống sạch. Rồi nhìn ta chằm chằm với con ngươi đen, hung hăn như có lửa.

Ta đã làm gì sai à?

Ta rõ ràng chỉ ôm cổ hắn, khen hắn vừa giỏi giang vừa hào soái. Lại thêm việc ta rất muốn gả cho hắn, muốn làm vợ hiền của hắn, sinh cho hắn vài tiểu hài tử kháu khỉnh. Những lời kiếp trước ta chưa kịp nói trước khi chết, ta đều vừa hôn lên yết hầu hắn vừa đem ra kể trong khi hắn đưa ta trở về.

Cha mẹ ơi, sao hắn nhìn ta như thể hắn sắp nuốt trọn ta vậy.

Ta nhấp môi, từ tốn uống, lại cảm thấy một cỗ hàn khí như muốn xuyên qua cơ thể đến từ ánh mắt người đối diện.

" Phu quân..... ngài làm ta mất tự nhiên..."

Ta cười với hắn, nhưng chỉ thấy trán Dạ Bằng giật lên mấy cái. Sau đó hắn nghiêng đầu, nhếch môi một cách tức giận, cười với ta như mỉa mai.

"Không phải nàng mới là người bảo muốn nhanh chóng cho ta sao? Nương tử, nàng nói được làm được, đừng để ta rút cái lưỡi gian xảo khỏi miệng nàng. Ta nói trước, ta không có dễ dãi, nàng đừng hòng câu dẫn ta xong rồi cong đuôi lên mà chạy"

Hắn rít từng tiếng một qua kẽ răng, mắt sáng như có lửa, mày kiếm chau lại khó coi, đến cả vết sẹo nơi cuối xương mày cũng theo chủ của nó mà đanh lại. Ta nhìn dáng vẻ hấp tấp, lại hết mười phần lo lắng ta rút lời đó mà phì cười

" Cười cái gì ! Nàng đừng nghĩ nàng là đàn bà Đại Ân, ta liền không dám làm gì nàng. Tại gia tòng phụ, xuất gia tòn-g-!!!!" 

Dạ Bằng còn chưa nói hết chữ, ta đã đem ngụm rượu hỷ vừa uống đổ lại hết vào miệng hắn bằng miệng ta. Rồi còn tham lam mút nhẹ môi dưới hắn một cái thật kêu mới buông ra.

Nửa đêm trên cao nguyên sương vừa phủ lạnh, rượu hoà chung với sắc, đốt cháy trong lòng chúng ta một thứ cảm giác nóng như ôm một cái bếp lò nhỏ nhỏ trong lòng.

Bộ lạc của hắn há hốc miệng nhìn ta chiếm tiện nghi tù trưởng của họ, ta còn nghe loáng thoáng một hai người nói:

Ôi đệt?!?!?Làm vậy cũng được à?

Ta nheo mắt hồ ly nhìn hắn uỷ mị rồi giơ chén sành đã cạn rượu của ta lên, ngạo nghễ cười khúc khích vào gương mặt đỏ gay gắt của Dạ Bằng.

" Xuất gia tòng phu"

Nghe ta cười, mặt Dạ Bằng lập tức tối sầm lại, hắn bế sốc ta trên vai như bế một bao lương thực. Dồn dập đi thẳng về lều của hắn.

Phía sau, cả bộ lạc đều nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của mãnh nam đang gấp rút đến không thể dập nổi.

Rồi lại nhìn lên ta như cây lục lạp bị vắt lên vai hắn.

Ta cười với họ, họ thầm cầu nguyện cho ta.

Nhưng đừng lo, ta làm gái có kinh niên, đêm nay chỉ có tù trưởng của các ngươi phải lao lực thôi.

Như ta dự tính.

Đêm đó cả một mảng trời rộng của trường sơn, đều nghe Dạ Bằng gào tên ta một cách tức giận, còn nói ta vô liêm sỉ, lẳng lơ, không biết tự trọng, rồi nối tiếp theo đó cũng lại chính là tiếng rên khàn kiềm chế và tiếng thở gấp của hắn.

Ta bảo rồi, nửa đời trước của ta là kĩ nữ

Biệt danh của ta ở lầu xanh là Đát Kỷ tái thế. Trụ vương sống lại ta còn câu dẫn được, huống hồ gì một con chim mà dám tự đưa ta lên chiến địa của ta.

Ta ăn

Ta ăn cho bằng sạch!

__________________

Ta ngủ với Dạ Bằng một đêm, trinh trắng cũng cho hắn lần nữa. Ta vẫn nhớ lúc thấy tiết hạnh của ta, mắt hắn sáng như sao, gấp rút thở ra mấy tiếng nặng nhọc

" N-Ngươi! Ngươi vậy mà vẫn còn đủ đức hạnh!"

Nếu không phải ta nợ hắn, ta đã quấn chăn đi ngủ luôn rồi.

Động phòng cái con khỉ.

Ta chỉ muốn khâu cái miệng của hắn.

Nghĩ là làm, ta liền cuối người, khoá chặt cái miệng xấu tính của hắn lại. Môi lưỡi triền miên, thậm chí nghe được tiếng nấc nghẹn đầy ám dục của hắn.

Ta biết người cao nguyên không có có nhiều tâm tình, cũng chẳng mấy khi âu yếm đường mật. Nên ta càng muốn phu quân ta hưởng phúc phần hơn họ, để hắn ta trải nghiệm thế nào mới là luyến ái nhục dục đích thực.

Ta luôn miệng gọi hắn là phu quân của ta.

Một tiếng là tung hô hắn

Hai tiếng là tán dương hắn

Bảo hắn động thật giỏi

Bảo gả cho hắn thật tốt

Thế là Dạ Bằng cả đêm không hề ngưng động mà triều suy với ta hết lần này đến lần khác.

Đến tận giờ mẹo ngày hôm sau, hắn vẫn vùi mặt vào hõm cổ ta say giấc. Thức dậy không thấy ta liền đỏ mắt đi tìm. Tìm thấy rồi lại vùi đầu vào hõm cổ ta, nỉ non uỷ khuất

" Nương tử, nàng xem nàng làm ta thành trò hề gì rồi. Giờ cả thảo nguyên đều biết ta là con gà trụi lông. Tại nàng hết, tất cả đều tại đồ lẳng lơ nhà nàng. Nàng phải chịu trách nhiệm với lão tử. Không được bỏ lão tử. Nếu không lão tử liền lột da nàng"

Hắn vừa nói, vừa cắn loạn lên chỗ xanh chỗ đỏ đang nở hoa trên người ta, hung bạo giữ lấy eo ta.

Ta không nhịn được cười, tay chân ngứa ran như có kiến bò dưới da. Liền hôn lên ấn đường của hắn, dịu dàng dỗ dành.

"Không đi, không đi. Dạ Bằng nhà chúng ta một thân anh dũng, oai vệ, cả trường sơn đều biết. Ta lại yêu chàng như vậy, làm sao nỡ rời đi bây giờ"

Dạ Bằng nghe ta dỗ ngọt, cằm hếch lên trịch thượng nhưng vui vẻ đến khoé môi run lên. Song hắn nhất quyết phải cau mày, nói năng khó nghe với ta.

" Xem như con cáo lẳng lơ nhà nàng biết điều"

Ta lại càng cười đến thích thú, Dạ Bằng của ta thật đáng yêu. Ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn vậy.

Kiếp trước hắn không nói lắm thế này

Nhưng càng nghe ta càng cảm thấy thật vui vẻ

Xấu tính với ta cũng được, trách mắng ta cũng được. Miễn là hắn bên ta, kiếp này đối với ta đủ trọn vẹn rồi. Vì Dạ Bằng là người đơn giản, cái gì không nói được bằng miệng, thì mặt hắn đều nói ra hết. Ở bên hắn thật sự rất yên tâm, hắn tuyệt nhiên sẽ không lừa dối ta.

Nhưng Dạ Bằng tiếp xúc với ta lâu ngày, cũng học được cái thói trăng hoa đường mật của ta.

Thật là, cái tốt không thấy, cái xấu học ngay.

Hắn chuyển từ gọi ta là " lẳng lơ" sang gọi ta là " hồ ly tinh"

Được rồi, ta thừa nhận, chẳng khá hơn gì cả.

Nhưng cái đó vẫn chưa nói hết được tính xấu của tên tù trưởng này. Hắn được ta sủng lên mây, càng ngày càng quấn lấy ta, hết hôn rồi lại ôm, còn muốn ta khen hắn thật nhiều, nếu ta không quan tâm hắn một chút, hắn liền ôm chăn lông ra khỏi lều, uỷ khuất tự chịu gió lạnh cả đêm. Mấy lần như vậy, hắn lúc nào cũng lẩm bẩm.

" Lão tử cóc có thèm đàn bà nữa. Đàn bà đều là hồ ly thành tinh. Chơi đùa chán sẽ vứt bỏ bọn ta. Vậy mà nói thương lão tử, nói yêu lão tử. Lão tử đem hết tim gan trao ngươi thì ngươi lại cự tuyệt, đồ hồ ly không tim xấu xa."

Ta ở trong lều nghe mà không thể không cười khúc khích. Dạ Bằng nghe tiếng ta cười càng ấm ức hơn. 

" Ngươi cười? Ngươi còn dám cười!! Đồ hồ ly tinh!!!"

Những hôm tâm tình vui vẻ, ta sẽ dỗ yêu hắn, đem hắn vào lều sưởi ấm. Nhưng cũng có những hôm tâm trạng ta không tốt, ta kéo chăn lười biếng đi ngủ.

Những ngày như vậy, lúc nào nửa đêm ta cũng bị một cỗ nhiệt làm tỉnh giấc. Hắn cọ vào người ta, mắt ưng âm trầm, nghiến răng nghiến lợi khàn khàn thì thầm với ta

" Nàng ôn nhu với ta một chút, dỗ dành ta một chút được có không? Chỉ một chút thôi, chỉ cần là nàng thì ta sẽ không có nổi giận mà"

Hắn đã thấp giọng nỉ non tới vậy, ta cũng không nỡ để hắn đau lòng. Liền ôm ôm, hôn hôn, triền miên với hắn một lúc lâu.

Rốt cuộc, lần nào cũng bắt ta thức đến sáng để đền tội.

Đúng là miệng lưỡi đàn ông!

Nhưng cũng từ ngày ta đến bộ lạc hắn, ỷ vào quyền uy của hắn mà bắt cả tộc hắn hoàn lương.

Không được đi cướp bóc nữa đổi lại ta dạy họ đồng áng, dạy họ chăn nuôi. Đời sống của họ còn cải thiện hơn trước.

Dạ Bằng hắn ta lại càng không cần rời bộ lạc hai lần mỗi mùa trăng để mang nhu yếu phẩm về, nên hắn tự cho mình đặc quyền cả ngày ôm ta ở nhà đến tận canh mão. Miệng thì hung hăn nói ta là đồ con cáo lười biếng, yêu nữ muốn hại hắn trầm mê. Vậy mà ta vừa cựa người một chút, vòng tay qua vai, hôn tóc hắn mấy cái rồi dịu giọng dỗ thì hắn lại câm như hến.

" Tâm can của ta, chàng đừng thao thao nữa. Ta thật sự mệt. Có trách thì trách ta yếu ớt, không thể so với với sức chàng vai rộng, lưng lớn. Hồ ly của chàng không phải không muốn cống hiến cho chàng, ta chỉ là không so được với bằng điểu mạnh mẽ như chàng thôi nha~"

Hắn nghe ta dỗ dành đến ngoan, liền vùi mặt vào ta, âu âu yếm yếm. Dạ Bằng bắt chước ta, học cách hôn lên những chỗ hắn muốn đánh dấu, nhất là những chỗ vừa nhìn là thấy ngay.

"Sao con cáo nhà nàng lại gầy như vậy, ngoài mấy chỗ tư mật thì chỗ nào cũng toàn là xương. Ăn nhiều một chút, nóng ruột chết ta rồi"

Hắn hết hôn lên xương đòn của ta, liền lật ta lại, miết môi lên xương cánh bướm rồi kìm nén đè môi xuống gáy ta. Dạ Bằng bây giờ đến hôn cũng sợ ta đau, không còn dám cắn loạn khắp nơi nữa rồi. Chỉ có cái tay là luôn không ngoan, thích sờ lung tung, như hận không thể đem ta bóp nắn như trái hồng mềm

" Ta sủng nàng đến đêm nào cũng dục tử dục tiên, sao nơi này vẫn chưa chịu to ra? Rõ ràng là ta đều đọc thần chú mỗi ngày mà. Mẹ kiếp..... khi nào nàng mới chịu sinh cho ta một hài tử đây hả Dạ Ly..."

Hắn miết ngón tay thô ráp lên bụng ta, lầm bầm u ám.

Kiếp này ta gả cho hắn tới nay cũng gần nửa năm, hắn muốn ta sanh kế tử tới sốt ruột rồi. Ngày nào cũng uỷ khuất nói câu đó, thậm chí còn học bà đồng trong bộ lạc mấy câu vu thuật, ngày nào cũng vừa thao ta vừa đọc. Chỉ tiếc cho hắn, cơ địa ta thật sự không tốt, kiếp trước bị bán vào lầu xanh, thăng tiến trong sự nghiệp cũng là nhờ cái cơ địa trời phú khó hoài thai này. Nhưng kiếp này an bề gia thất, nhìn Dạ Bằng nôn nao như ngồi trên đống lửa thế kia ta bỗng thấy thật tội nghiệp cho hắn.

" Thành thật xin lỗi chàng, ta độc phụ mệnh tử, khiến chàng xấu mặt rồi"

Ta nghiêng đầu, câu môi cười nhạt với hắn, hắn vậy mà trừng mắt ưng với ta. Hung hẵn bóp lấy khuôn cằm yếu ớt của ta, cuối đầu cướp đoạt lấy hơi thở của ta vô cùng cường bạo.

" Nàng ngậm miệng lại nghe cho rõ đây, nương tử của Dạ Bằng ta nuôi là đệ nhất mĩ nữ, tài đức vẹn toàn. Tiểu tổ tông chỉ là đến trễ một chút, để ta độc sủng một mình nàng. Đã không biết hưởng phúc mà cái miệng nhỏ hôm nay lại không ngọt nữa, hồ ly tinh này muốn đội trời, đắc đạo thành tiên à?"

Hắn thâm trầm rít lên nhưng chỉ để lại tư vị ngọt ngào trên đầu lưỡi ta. Ta cười sởi lởi, rúc mình vào vòng tay mạnh mẽ của hắn, đầy tình ý nói.

" Thần tiên gì chứ, ta chỉ đạo chàng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: