Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ tứ chương

Không biết hắn sinh khí cái gì, về đến nhà liền vung tay hôi thử ra trốn vào trong phòng không thèm ra nữa. Thiết, vừa mới cảm thấy hắn còn có một chút tốt... Điển Tất xoa xoa trảo tử* đã bị nắm đến phát đau, trong lòng cũng thăng lên vài phần hỏa khí, muốn tức giận cũng phải là tiểu gia ta tức giận mới đúng.

(trảo tử: móng vuốt, đại khái là tay em Điển Tất đó :)))

Thần quân gần đây rất khác thường, chẳng những không mang người về, hàng ngày còn trông coi hôi thử, rất nhiều lần làm điệu bộ không cho phép hắn rời khỏi nhà một bước. Hôi thử quen thói nhảy đông chạy tây, làm sao mà chịu được? Giương lên một đôi trảo tử điểm điểm hàn quang vung vẩy múa may ngay sát khuôn mặt xinh đẹp của Ân Giám: "Đây là nhà của tiểu gia ta, ngươi ăn của tiểu gia dùng của tiểu gia, lại còn muốn quản cả chuyện của tiểu gia sao?"

Đôi mắt trạm lam chợt trở nên thâm thúy cho thấy nam nhân đã nổi giận, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị đè ép xuống cứng ngắc. Ân Giám bưng tách trà thần sắc như thường: "Trong thành gần đây nhiều chuyện, ngươi ít dính vào phiền phức đi."

Ồ, thật đúng là muốn quản chuyện của tiểu gia rồi, ngươi cho rằng đây là Vu Sơn Thần Cung của ngươi phải không, tùy theo ngươi khoa tay múa chân! Lập tức xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài cửa, đã hứa với đạo sĩ, hôm nay phải cùng đi trà trang nghe đàn, làm yêu quái không thể không giữ chữ tín.

"Phanh——" một tiếng dùng sức đóng sầm cửa lại, tiểu hôi thử tâm cao khí ngạo chưa đi khỏi được vài bước, lại không chút cốt khí mà rón ra rón rén lùi về, sờ sờ ván cửa, nước sơn bên trên lại bị rơi xuống mấy miếng, trong lòng chấn động đau xót, sớm biết như thế sẽ không dùng sức như vậy, tìm người sơn ván cửa cũng phải mất tiền đó.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra một khe nhỏ, nhìn liếc vào trong, đồ hỗn trướng kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trong tay cầm chén trà, trên mặt là vẻ lạc mịch mà Điển Tất chưa từng thấy qua, đôi mắt màu lam câu hồn nhiếp phách kia nguyên lai cũng có thể biểu hiện ra vẻ bi thương lạnh lẽo như thế. Hôi thử cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng thở dài ngân nga của hắn... Hỗn trướng chính là hỗn trướng, rõ ràng là hắn quái lạ, thế nhưng lại hại tiểu gia ta trong lòng nổi lên một trận khó chịu.

___________________

Khi xuyên qua con hẻm nhỏ, mơ hồ nghe được tiếng khóc trầm thấp của nữ nhân, đó là quả phụ của Trần gia, trong một đêm của mấy tháng trước, chính tay nàng ém lại góc chăn cho khuê nữ Tiểu Thúy nhà mình, sáng sớm hôm sau vừa rời giường đi nhìn thử, nữ nhi mà mình tân tân khổ khổ nuôi nấng dưỡng dục suốt mười sáu năm đã vô thanh vô tức biến mất.

"Là bị bọn buôn người bắt cóc rồi." Mọi người nói.

Trong truyền thuyết luôn có một bọn buôn người đi vô ảnh tới vô tung như vậy, bọn chúng dụ dỗ trẻ con và nữ tử trẻ tuổi, bán vào trong nhà của kẻ có tiền hoặc kỹ viện trong kinh thành. Ngoài Tiểu Thúy của nhà Trần quả phụ, còn có Oanh Nhi của nhà lão Lý thành Đông, con gái thứ ba của nhà thợ rèn, thậm chí cả thiên kim tiểu thư của nhà Hứa viên ngoại, cũng đều lặng yên vô thanh vô tức nói không thấy liền không thấy đâu nữa.

Lại là bọn buôn người từ nơi nào tới mà có thủ đoạn cao minh như vậy chứ? Chỉ sợ là vị tổng bộ đầu đại nhân phá án như thần kia cũng đáp không được.

Vì thế lại có người nói: "Bị yêu quái ăn rồi."

Phàm là việc đoán không ra, đổ lên trên đầu yêu quái thì cái gì cũng đều nói được. Làm yêu quái, có đôi khi rất oan uổng.

"Vị đạo của nữ tử trẻ tuổi quả thực rất tốt." Lão quái tinh vẫn như trước khoanh tay ngồi ở sau quán quẻ, dường như đoán được Điển Tất đang suy nghĩ gì, đắc ý dào dạt mà vểnh khóe môi có hai cái ria nho nhỏ lên cười, "Làm sao vậy, A Tất? Xem ra không cao hứng nha."

Điển Tất không có tâm tư để cùng hắn nói chuyện phiếm, nhếch miệng cười cười cất bước định bỏ đi.

Lão quái tinh lại bất y bất nhiêu mà níu tay áo của hắn: "Nghe nói rồi sao?" Lại là giọng điệu thần bí khó lường như lần trước.

"Hửm?"

"Những việc gần đây. Tiểu Thúy của nhà Trần quả phụ, thiên kim tiểu thư nhà Hứa viên ngoại..." Lão quái tinh đúng là trời sinh thích hợp với việc kiếm chén cơm ăn bằng nghề xem bói, lên tiếng nói đến độ huyền diệu khó giải thích.

"Nghe nói rồi, làm sao vậy?" Điển Tất nghĩ thầm, lẽ nào...

Quả nhiên ——

"Sở Diệu." Lão quái tinh rụt rụt cổ. Cái tên khiến cho người ta mới nghe nói đến đã sợ mất mật kia lại vang lên bên tai Điển Tất.

"Gì?" Điển Tất nói, "Hắn không phải thích ăn tim người sao?"

"Hắn cũng thích nữ tử trẻ tuổi nữa." Lão quái tinh nói thật sự rất nghiêm túc, không có nửa điểm ý tứ đùa giỡn.

Tiểu hôi thử cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Tiểu Vũ khi ở trước mặt mình, khẽ cắn môi, sử xuất khí lực mới vừa lúc nãy khi đóng ván cửa, một phen quẳng bàn tay như bộ xương khô của Lão quái tinh ra: "Sao ngươi không nói luôn là hắn cũng thích nam tử trẻ tuổi đi?"

"Hừm... Đây cũng không phải là không có khả năng a..." Lão quái tinh cư nhiên gật đầu lia lịa.

Lần trước nhất định là ngủ mê rồi mới có thể nghe theo lời quỷ quái của lão! Điển Tất âm thầm kết luận, lần tới bất luận là lão nói cái gì, cũng sẽ không tin nữa.

Xa xa nhìn thấy tiểu đạo trưởng rất đúng giờ từ sớm đã đứng chờ ở dưới cổng thành, vẻ nôn nóng cùng bi thương khi xưa đã thoát hạ, tiểu đạo trưởng toàn thân mặc đạo bào (áo đạo sĩ) màu xám càng hiển lộ ra dáng người tuấn tú. Vẻ diễm lệ thiêu đốt lòng người cũng khác với Ân Giám, mỗi lần nhìn thấy gương mặt của hắn, hôi thử trong lòng luôn không khỏi cảm thán một câu, thực sự bộ dáng rất đẹp nha... Rõ ràng là một tay đạo sĩ trói gà không chặt, cỗ thanh khí chí thuần chí chân giữa trán kia lại khiến người ta không nổi lên nửa phần tà niệm.

Tiểu đạo trưởng là người lơ mơ, nhưng vẫn có cả pháp hiệu nghiêm chỉnh, gọi là Vô Nhai, ba tháng trước vào thành. Vừa mới vào thành liền đi khắp nơi kéo tay người khác hỏi: "Người mà ta muốn tìm là ngươi sao?" Không đầu không đuôi lại điên điên khùng khùng.

Các cô nương đại thẩm bụng dạ mềm mại đều thở dài: "Thật đáng tiếc, một vị đạo trưởng tuấn tú như vậy."

Đạo giả kỳ thực không điên, chỉ là quá ngốc và cố chấp mà thôi. Điển Tất nói với hắn: "Tìm không ra thì đừng tìm nữa."

Hắn quật cường lắc đầu: "Ta là vì tìm hắn nên mới sinh ra." Một chút cũng không đáng yêu.

Hắn nói hắn là đứa trẻ bị bỏ rơi, được lão đạo sĩ nhặt về đạo quán. Trong trí nhớ của mình luôn luôn có một loại ảo giác, phảng phất như có người đang ở bên tai nói với mình cái gì đó, lại một chữ cũng nghe không rõ. Chung quy cảm thấy trong lòng thấp thỏm nhớ mong một việc, khiến cho hằng đêm trằn trọc lật qua lật lại không thể yên giấc, trong mộng cũng kinh hách liên tục, tỉnh lại thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong đầu thế nhưng vẫn trống rỗng, mơ thấy cái gì ngay cả chính mình cũng không nói được. Các sư huynh sư đệ đều không muốn ở cùng một chỗ với hắn, nói là khi ở cùng hắn, hắn lúc nào cũng nhìn xung quanh tâm bất tại yên (không yên lòng). Hắn lại cảm thấy ủy khuất, bởi vì ngay cả chính mình cũng không biết đến tột cùng mình đang tìm cái gì.

Tuổi tác dần dài, trong lòng từng ngày nối tiếp từng ngày cuối cùng cũng hiểu được, thì ra mình muốn tìm một người, có lẽ tìm được hắn là có thể hiểu được tất cả, từ khi bản thân còn nằm trong bụng mẹ đã biết, có lẽ kiếp trước khất nợ ai đó hoặc là bị ai đó khất nợ.

Khi xuống núi, lão đạo sĩ cho hắn một thanh kiếm, là thanh kiếm mà khi lão nhặt được hắn thì thấy cột ở trên lưng, có lẽ là có liên quan đến quái mộng của hắn.

Đạo giả từng tháo thanh kiếm xuống đưa cho hôi thử xem, hôi thử rút đến nỗi lòng bàn tay phát tê, thế nào cũng không rút ra được.

"Ta cũng rút không ra." Đạo giả nói, dùng ngón tay tinh tế vuốt nhẹ vỏ kiếm giản dị đến nỗi không thấy bất cứ một trang sức gì, mâu quang như thủy, là vẻ sầu não mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện, "Có lẽ người mà ta muốn tìm chính là người có thể rút thanh kiếm này ra khỏi vỏ."

Rút kiếm ra để làm gì? Nghi vấn trong lòng hôi thử mọc thành cụm, lại không dám mở miệng hỏi.

So với đạo giả khi đó thì Vô Nhai đạo trưởng hiện giờ đang cười chạy về phía hôi thử hoàn toàn như một người khác: "Mau, sắp bắt đầu rồi, đi muộn thì sẽ không nghe được."

Không thèm phân trần túm lấy Điển Tất chạy về phía trước, trên khuôn mặt tiểu đạo trưởng căng ra đến đỏ bừng tràn đầy vẻ gấp gáp vội vàng. Thực sự gảy đàn hay đến vậy sao? Hôi thử nhíu mày cúi đầu suy nghĩ.

Xem ra quả thực là gảy rất hay. Vừa mới bước vào trà trang đã thấy bên trong đầy chật người ngồi, sợ là sinh ý* thịnh vương ở trà lâu kể chuyện của Lão tỉnh mộc dưới cầu cũng còn thua kém. Trà trang rất nhỏ, chính giữa phía trước có một tấm mành trúc ngăn cách, phía sau mành hẳn là nơi cầm sư (nhạc công) đánh đàn, mà ở phía bên kia mành trúc, bên cạnh mấy cái bàn gỗ vuông ít ỏi cũng đã kín hết người. Có tiểu nhị lanh lơi bưng trà rót nước đi đi lại lại như con thoi, nhất thời tiếng người ồn ào, náo nhiệt giống như ở chợ bán đồ ăn.

(*sinh ý: việc làm ăn)

Đạo giả hiển nhiên không chỉ mới đến nơi này một hai lần, quen đường quen lối kéo Điển Tất đi, xuyên qua đám người chi chít đến bên cạnh một cái bàn vuông gần góc tường rồi ngồi xuống. Điển Tất nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng quá nửa đều là thiếu nữ tuổi xuân hoặc là thiếu phụ trẻ tuổi, không khỏi cười cười: "Yêu, vị cầm sư kia là công tử trẻ tuổi sao?"

Đạo giả mặt càng đỏ hơn, cúi thấp đầu lộ ra vài phần xấu hổ. Đang muốn mở miệng nói, lại nghe róc rách một trận tiếng đàn như nước chảy, trà trang ồn ào tức khắc lặng ngắt như tờ, đám nữ khách ngày thường chiêm chiếp luôn miệng cũng nín thở ngưng thần nghểnh cổ chờ mong. Sau tấm mành trúc nguyên bản không một bóng người, chẳng biết từ khi nào đã hiện ra một đạo nhân ảnh. Xuyên qua khe hở của mành trúc, mơ hồ có thể thấy được người nọ toàn thân trường sam màu lục nhạt, mười ngón tay thon dài, xanh trắng như ngọc.

Là yêu quái, không cần phí tâm đi nhìn mi nhãn dài mảnh và độ cong khóe môi quỷ dị của y, Điển Tất cũng đã ngửi thấy được khí tức gần như của đồng loại. Các loại yêu quái trong thành phần lớn hôi thử đều nhận ra được, vị trước mắt này thật sự rất xa lạ, nghĩ giống như Khuynh Thành cô nương hôm trước, hẳn phải là lai khách mới đến gần đây.

Một sóng vừa bình, sóng khác lại khởi, nhân gian không yên ổn như vậy, quả thật là bởi vì Sở Diệu muốn tái xuất giang hồ sao? Mơ mơ hồ hồ, ngàn cân cự thạch nói không rõ lại nặng nề đè lên trên ngực.

"Đạo trưởng à, e là hắn..." Trong tiếng đàn nhiếp nhân tâm phách, Điển Tất âm thầm cân nhắc từ ngữ, quay đầu nhìn thấy gương mặt như si như say của đạo giả, âm thầm cảm thấy không ổn.

"Suỵt, ngươi tĩnh tâm nghe..." Đạo giả đã trầm mê trong tiếng đàn, hai mắt phát sáng như sao xa thiểm diệu, "Nghe được tiếng đàn này, ta liền biết là hắn."

"Hắn sẽ đánh đàn sao?"

"..." Đạo giả chậm rãi lắc đầu, sau đó lại cười, sắc mặt hồng đến dị thường, "Tóm lại là hắn."

"Rút ra kiếm của ngươi rồi sao? Này, tiểu đạo trưởng, ta hỏi ngươi, hắn rút ra được kiếm của ngươi rồi sao?"

Sau đó vô luận Điển Tất nói cái gì, đạo giả cũng không đáp nữa. Đạo giả cười đến thỏa lòng mãn ý, nhắm hai mắt lại, thân thể vận luật theo tiếng đàn nhẹ nhàng đu đưa.

Tiếng đàn thánh thót phảng phất như mang theo ma lực nào đó, có nữ tử ngồi bên cạnh vẻ mặt hồng hồng bắt đầu che mặt thấp giọng khóc, cách đó không xa lại có người đang chìm trong tiếng đàn khẽ cười "khanh khách".

Y chính là đang dựa vào tiếng đàn để hấp thụ nguyên thần của phàm nhân. Điển Tất trợn mắt nhìn về phía sau mành trúc, nghĩ muốn xông lên phía trước quấy lộn giai điệu càng ngày càng khiến mình bất an kia, hai tay hai chân lại giống như bị trói trụ, vô luận liều mạng thế nào cũng không nhúc nhích được. Còn cách một tấm mành trúc được làm rất tinh tế kia, Điển Tất nhìn thấy tiếu ý dạt dào trong đôi mắt kẻ đó, giữa mặc sắc sâu không thấy đáy hơi hơi mang theo một mạt u bích, âm lãnh như địa phủ, tham lam như ác quỷ.

Tiếng đàn như thủy, cuồn cuộn chảy vào trong tai. Dường như lại nhớ tới buổi sáng sớm của trăm năm trước kia, nam nhân toàn thân huyết y hai mắt khép hờ khí tức mỏng manh, khuôn mặt mỹ lệ trắng xanh như tuyết hiện ra, cứng rắn đâm vào trong hai đáy mắt đau đớn. Từ đó về sau, bắt đầu tranh cãi, bắt đầu phẫn uất, bắt đầu âm thầm đếm ngược đến ngày hắn rời đi, chỉ có Điển Tất hiểu rõ nhất, chính mình đã không còn là mình tiêu sái thoải mái như trước kia nữa.

Cấu trúc nốt nhạc mang theo yêu lực làm nổi lên ảo giác mê hoặc tâm thần, mây mù quấn nhiễu trong trời đất rộng lớn chỉ còn lại đôi mắt xanh thẳm trong suốt như thiên hồ của nam nhân, hôi thử kinh ngạc nhìn thấy trong đó cư nhiên phản chiếu gương mặt bình thường vô kỳ của chính mình. Những mỹ nhân trong vòng tay nam nhân đến đến đi đi dường như mỉm cười với hắn, đầu ngón tay mang theo một chút cảm giác mát lạnh khẽ điểm lên mi tâm của hôi thử: "Thật sự là một đôi mắt xinh đẹp... Mục tựa điểm tất."

"Vì sao ngươi biết? Khi cha ta đặt tên cho ta cũng là nghĩ đến ý tứ này." Điển Tất nghe được thanh âm của chính mình nhảy nhót đến cơ hồ không giống mình.

Nam nhân lại đắc ý nở nụ cười, mi nhãn loan loan, biểu tình sủng nịch này giống như muốn đem hôi thử phủng ở trong lòng bàn tay như một thứ bảo bối. Rõ ràng biết là không phải sự thực, trong lòng vẫn tràn ngập vui sướng. Chầm chậm ghé sát vào trong lòng hắn, cảm nhận được cánh tay quấn xiết ngày càng chặt ở bên hông, dưới chân nhẹ hẫng mềm mại như đang đứng trên vân đoan (đám mây). Nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, tiếng đàn phiêu miểu phảng phất như đến từ chân trời xa xôi, róc rách như nước chảy, uyển chuyển như chim hót, tinh tế như lời thì thầm của tình nhân.

Nghe được nam nhân nói: "Điển Tất, ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi."

"Điển Tất, ta sẽ không đi, ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi."

"Điển Tất, Điển Tất, Điển Tất..."

Bất tri bất giác, khóe môi đã vẽ ra một độ cong, thân thể không kìm nổi mà đung đưa theo tiếng đàn, hôi thử đã đánh mất tâm thần như lá rụng đuổi theo gió mát, gắt gao dựa vào, vận luật khi nhanh khi chậm, tiếng đàn trầm xuống, đừng ngừng, ngừng rồi thì cái gì cũng sẽ không thấy nữa.

Giống như phát hiện ra suy nghĩ trong lòng hôi thử, cặp mắt sau tấm mành trúc kia hơi hơi nheo lại, tinh quang lóe lên rồi biến mất, bàn tay gẩy trên dây đàn chậm rãi thu hồi. Cuối cùng một luồng dư âm khẽ rung lên rồi tiêu tán, kết thúc một khúc đàn, trong phòng chợt vang lên một tiếng thở dài, có nữ tử mặt đầy lệ vội vàng lau nước mắt đi, cũng có người như mới tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trên ghế đến phát ngốc.

"Nghe hay chứ?" Đạo giả qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi, mắt lại thủy chung nhìn sau tấm mành trúc kia, nét hồng vựng trên khuôn mặt từ từ tiêu tán mất.

Huyễn cảnh cuối cùng cũng tan đi, thần quân ôn nhu cùng lồng ngực ấm áp cũng hóa thành mây khói, Điển Tất cảm thấy như không thể tìm lại được thanh âm của chính mình, thử mở miệng nói, lại không nói ra được dù chỉ một cụm từ, sâu thẳm trong lòng phiêu dạt một tia thất vọng.

"Đạo trưởng à... người kia..." Cuối cùng cũng nhớ tới chuyện quan trọng nhất, vừa quay đầu nhìn, tiểu đạo sĩ ngây ngốc đã không còn ở bên cạnh nữa.

Thì ra hắn chạy tới phía sau màn trúc, đang cùng vị cầm sư gọi là Thẩm Ngâm kia thì thầm nói chuyện. Màn trúc tinh mịn ngăn mất tiếng nói chuyện của hai người, lại ngăn không được đôi mắt sáng đến phát quang và tiếu dung rực rỡ như ánh mặt trời của đạo giả.

Điển Tất chưa bao giờ biết hắn cũng có thể có thời khắc cười đến thoải mái như thế, từ khi vào thành, vẻ mặt của đạo giả vẫn luôn là buồn khổ và ưu sầu, khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng khách sáo cũng không che được nét bi thương sâu trong đáy mắt.

"Chuyện bi thương nhất trên thế gian, có lẽ là việc ngay cả chính mình đến tột cùng bi thương vì cái gì cũng không biết." Đạo giả đã từng nói như vậy. Nặng nề đến nỗi cơ hồ không giống như lời xuất ra từ miệng của tiểu đạo sĩ lơ mơ lại khờ dại này.

"Hắn là yêu quái, không phải là người mà ngươi muốn tìm." Điển Tất đi lên phía trước, quay về phía màn trúc nói. Hôi thử lúc nào cũng khinh thường cười chê kẻ khác lãnh huyết lần đầu tiên phát hiện ra, nguyên lai chính mình cũng là kẻ tàn nhẫn như vậy.

Biểu tình của đạo giả đã hoàn toàn bị mơ hồ, chỉ có tiếng cười "ha ha" là vẫn hàm hậu thuần chân như vậy: "A Tất, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ."

"Hắn là yêu quái." Hôi thử lặp lại.

Đạo giả lại nói: "A Tất, người mà ta muốn tìm chính là hắn." Cố chấp đến một điểm đáng yêu cũng không có.

Điển Tất còn muốn nói thêm gì đó, chưa nói ra miệng đã bị đạo giả chuyển chủ đề.

Tới khi Điển Tất rời đi, bọn họ vẫn còn đang ở phía sau màn trúc cười nói, đạo giả ngôn từ vụng về thao thao bất tuyệt giảng về sinh hoạt của mình khi còn ở trong đạo quán. Những chuyện lý thú thời ấu thơ ấy được hắn kể đi kể lại mấy lần. Cầm sư mắt mang một màu xanh âm u vẫn kiên nhẫn lắng nghe, mỗi khi đến thời điểm thích hợp lại cười to một tiếng. Ý thức được Điển Tất đang nhìn chăm chú, y nghiêng mặt qua, cố ý ôm lấy vai đạo giả, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích chí cực, trong mắt u quang thiểm thước, âm lãnh như địa phủ, tham lam như quỷ mị.

______________________

"Quả là một tên tiểu yêu phàm gian rất có khí phách, dám cả gan đóng sầm cửa bỏ đi trước mặt bản thần quân, ngươi rất đắc ý phải không?" Nam nhân đáng giận cao cao tọa ở trên ghế, một tay bưng chén trà, một tay mở nắp chén, cúi đầu thổi nước trà màu xanh ngọc như hồ nước tam xuân, trên mặt nhất phái du nhiên, không thấy chút mảy may giận dữ nào sau khi bị mạo phạm.

Thần tiên đều là giỏi giả bộ khoan dung như thế, rõ ràng tức giận đến nỗi trong lòng bốc hỏa, trên mặt nhất định vẫn sẽ làm ra một bộ dáng điệu thánh nhân chuyện cũ bỏ qua. Hôi thử ủ rũ cụp đuôi chán nản đứng ở cạnh cửa, trong lòng thầm cục cục hai câu, ngoài miệng lại chẳng muốn phản ứng hắn.

"Bị ai khi dễ rồi?"

"Ngươi đừng quản." Điển Tất cúi đầu đi thẳng vào trong. Tu vi thấp kém bị cầm sư mê hoặc là chính mình sai, nếu như tìm thần quân không tương hợp cùng mình này xin trợ giúp, thì chính là tự tát cho mình một bạt tai. Tiểu gia ta từ nay về sau ở trong yêu giới còn biết làm thế nào ngẩng đầu nhìn người khác? Huống chi nội dung của ảo tưởng mà lúc nãy tiếng đàn gây ra... cả đời được kẹt ở trong chai mỡ cũng quyết không nói ra.

Nghĩ vậy trên mặt không khỏi lại nóng lên, Điển Tất vội vàng xoay người chạy trốn vào trong phòng, cũng không hề nhìn thấy biểu tình như có điều gì suy nghĩ của người phía sau.

"A..." Lại nhìn quanh gian phòng vắng vẻ một lần nữa, nam nhân nhịn không được cúi đầu cười khổ. Tiểu hôi thử này a, đối với ai cũng có thể thân cận, lại duy chỉ đối với mình là đẩy ra rất xa.

______________________

Liên tiếp mấy ngày cũng không thấy đạo trưởng Vô Nhai, có lẽ là đi nghe cầm* rồi. Điển Tất một mình đứng dưới cổng thành đến phát ngốc, bộ khoái Vũ Uy thở hổn hển chạy về phía hắn: "A Tất, đứng ở dưới cổng thành làm gì thế? A? Đạo sĩ điên kia đâu? Bình thường hắn không phải đều ở chỗ này kéo người hỏi thăm tin tức sao?"

(*nghe cầm: nghe đàn)

Điển Tất nói: "Đại khái chắc là đi nghe cầm rồi."

Tiểu bộ khoái nhíu mày, đột nhiên dí mặt lại gần, con ngươi đen láy chớp chớp: "Ngươi không vui? Bị khi dễ sao?"

Khi ở nhà, nam nhân cũng hỏi như vậy. Rõ ràng quan tâm lại hung hăng dọa hôi thử một trận.

Điển Tất xua tay nói: "Không, không có." Trong khẩu khí không thấy một tia sức lực.

Tiểu bộ khoái đã quen bị hôi thử khi dễ cuối cùng cũng có cơ hội mở mày mở mặt, một phen kéo bờ vai gầy yếu của hắn qua, vỗ vỗ bội đao chưa từng tháo ra bên hông, hào khí can vân: "Có chuyện gì thì cứ nói với ca ca, ca ca thay ngươi trút giận! Hừ, trong thành này còn có ai dám đối đầu với Vũ đại gia ta!"

Nói chưa đủ hung dữ, chưa đủ cao, thần tình dữ tợn lại vẫn cứ như gương mặt của đứa trẻ nít, hài tử nhìn thế nào cũng không thấy lớn lên đang sắm vai Tửu gia gia.

Điển Tất cười "Phụt ——" một tiếng, đâm đâm vào cái bụng béo đầy thịt của hắn, cười trêu: "Vũ đại gia, mấy tháng rồi?"

Tiểu bộ khoái lập tức xìu môi xuống: "Ngươi lại khi dễ ta." Trong đôi mắt nhỏ ngập nước ủy khuất.

Hôi thử tâm tình rất tốt thuận thế véo má hắn: "Tiểu Vũ a, vẫn là ngươi tốt nhất."

Đây là lời nói thật lòng, từ khi hắn còn là tiểu hài tử ngốc nghếch năm đó lén đem thịt kho tàu đổ vào chân tường kia, tiểu bộ khoái vẫn luôn là người đơn thuần nhất, thiện lương nhất, dễ khi dễ nhất.

Điển Tất nghiêm trang nói: "Tiểu Vũ, ngươi sẽ lên làm thiên hạ danh bộ."

Tiểu bộ khoái nhất định là bị dáng vẻ nghiêm túc của hôi thử dọa sợ rồi, trừng lớn mắt há to mồm, hơn nửa ngày không nói nên lời. Bỗng nhiên vỗ đầu dậm chân một cái, vội vã đẩy Điển Tất ra hấp tấp chạy về phía trước: "Ai nha! Nguy rồi, nguy rồi! Tổng bộ đầu đại nhân bảo ta tuần hết thành thì phải đi đến nha môn tìm hắn! Muộn rồi, muộn rồi, không kịp rồi!"

Điển Tất mờ mịt chớp chớp mắt mấy cái, dưới ánh tà dương, bóng dáng tiểu bộ khoái chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ. Thật là... khoảng cách để đến được thiên hạ danh bộ vẫn còn rất xa rất xa a...

Vừa nghĩ đến đấy, người phía trước đột nhiên lại vội vội vàng vàng chạy ngược trở về: "A Tất, A Tất, ta quên nói cho ngươi biết... Ngươi, ngươi, ngươi..."

Hắn thở hổn hển đến khí cũng không thông, khom lưng vỗ ngực đến nỗi mặt đỏ bừng. Tiểu hôi thử há hốc mồm nhìn hắn, tiểu bộ khoái khó khăn lắm mới lại mở được miệng: "Công tử nhà ngươi kỳ thực là một người rất tốt. Hai ngày trước, hai ngày trước, ngươi buổi tối không về nhà, hắn còn đến nhà ta tìm ngươi đó."

Nói xong, hắn lại luống cuống tay chân muốn đi tìm tổng bộ đầu đại nhân của hắn. Hôi thử khó khăn lắm mới có một bộ tâm tình tốt lại tức giận giậm chân phía sau hắn, ngốc tử! Ngươi chạy về để nói với ta việc này làm cái gì! Tên hỗn đản kia, khi cao hứng thì cho hai cái khuôn mặt tươi cười, khi mất hứng thì lại bày ra dáng vẻ thần quân tự cao tự đại làm khổ người ta. Một trăm năm qua, tiểu gia ta đổi cho hắn bao nhiêu là ván giường, thu dọn bao nhiêu chén rượu, lại nhìn hắn mang về bao nhiêu mỹ nhân? Bất quá là hỏi tin tức mà thôi, mới bất quá là hỏi một cái tin tức mà thôi, thật nghĩ muốn tốt cho tiểu gia ta, hắn trước kia đã làm cái gì?

Xoay người lại cúi đầu hung hăng thóa mạ chính mình, Điển Tất ngươi thật không tiền đồ! Mới có hai ba câu, ngươi cao hứng vớ vẩn cái gì?

Người qua đường tới tới lui lui tò mò nhìn hôi thử dưới cổng thành giống như bị quỷ nhập vào người đột nhiên dậm chân đột nhiên ôm đầu lại đột nhiên đấm tường, có người hảo tâm nghĩ muốn đi tới hỏi thăm, lại bị hai mắt nộ khí đằng đằng của hắn hù cho chạy quay trở lại.

Đến khi mọi người bắt đầu quấn quanh thành một vòng tròn, hôi thử lúc này mới phục hồi tinh thần, ý thức được mình đại mất mặt rồi. Còn không phải do tên hỗn đản kia hại! Nhịn không được lại hướng về phía chân tường hung hăng đá một cước, đúng lúc thoáng nhìn thấy đạo giả mà mình đã chờ suốt một ngày đang chậm rãi đi ra từ trong đám người.

"Nhìn cái gì, nhìn nữa ta cắn ngươi!" Gạt đám người ra, chạy đuổi theo hắn, dang hai tay chắn trước mặt đạo giả, Điển Tất kinh ngạc phát hiện ra, mới mấy ngày không gặp, đạo giả cư nhiên gầy đi một vòng lớn. Phần cằm nguyên bản tròn nhẵn đã nhọn đi bất ngờ, dưới đôi mắt sáng ngời hữu thần đậm một vòng đen, cỗ thanh khí chí thuần chí chân giữa trán lại càng tiêu tán đến nỗi cơ hồ không còn sót lại chút nào.

"Ngươi..." Điển Tất nhất thời cứng họng.

Đạo giả lại vẫn cười tao nhã như ngày xưa: "A, là A Tất à. Ta vừa mới đi nghe cầm xong, đang định quay về. Cùng đi đi, ta pha trà cho ngươi uống."

Hắn trước mặt hư nhược đến nỗi tựa như bất cẩn một chút là sẽ té ngã, Điển Tất kìm lòng không đặng nghĩ muốn đưa tay đỡ hắn, lại bị hắn xua tay khẽ khàng đẩy ra: "Ta không sao."

Là nét tươi cười chua xót so với kẻ trước kia đau khổ đứng dưới thành tìm người thì bây giờ lại càng khiến cho người ta không đành lòng.

Điển Tất hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Đạo giả không đáp, thanh trường kiếm trên lưng là vật duy nhất có liên quan đến hắn đang ở phía trước lắc lắc lư lư theo bước đi, sống lưng dường như cũng bị trường kiếm đè nặng trĩu đến nỗi cong gãy gập xuống.

Điển Tất trong lòng đã mơ hồ đoán được, sự suy nhược của đạo giả nhất định là bởi vì nguyên thần đã bị yêu mị cầm sư hấp thụ.

"Ta đi tìm hắn!" Nộ khí và nỗi buồn bực mơ hồ mù mịt kiềm nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết, hôi thử nắm chặt bàn tay thành quả đấm, xoay người lại muốn đi tìm yêu quái kia.

Mới đi được hai bước, ống tay áo thật dài liền bị níu khẽ, quay đầu lại, khuôn mặt đạo giả tái nhợt, mâu quang kiên định: "A Tất, theo ta đi uống trà đi."

Ý nghĩa của nụ cười lúc nào cũng giống nhau, đơn giản chỉ là biểu đạt niềm vui trong lòng mà thôi. Của Ân Giám là nụ cười câu hồn nhiếp phách, chỉ cần hơi nhếch lên một bên khóe môi, trái tim không biết nghe lời kia của hôi thử sẽ đập "bình bịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . Nụ cười của hòa thượng chỉ dùng để phổ độ chúng sinh, độ cong của khóe môi cơ hồ giống như của Phật Tổ ngồi ngay ngắn trên Tây Thiên cực lạc, tiến một bước vào trong miếu đường liền nhịn không được muốn dập đầu bái lạy. Nụ cười của đạo giả lại là nụ cười có thể trấn tĩnh nhân tâm, nếu nói hòa thượng là thánh giả khổ tu chín thế, vậy Điển Tất tin chắc rằng, đạo giả kiếp trước nhất định là một vị thượng tiên nào đó trong Lăng Tiêu điện, hắn như cành dương khẽ đung đưa giữa mây khói mênh mông, tầng sương bao phủ khắp nhân gian.

Bàn tay nắm chặt thành quyền lúc này đã bị hắn kéo lại, nộ ý và sự không cam lòng đầy ngập đều bị tiêu tán trong lòng bàn tay mềm mại của hắn. Điển Tất kìm lòng không đặng nghĩ muốn đi cùng hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vội vàng vàng giống như tiểu bộ khoái lại chạy ngược trở về cổng thành, đem mấy đồng tiền nhét vào trong tay một tiểu khất cái: "Ngươi đi tới ngõ Hoa Miêu ở Trương phủ tìm một tên hỗn đản tên là Ân Giám, nói với hắn, thiếu gia nhà hắn đi Tê Hà tự, không về nhà ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro