Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ ngũ chương

Mãi cho đến khi đã ngồi trong thiện phòng giản dị sạch sẽ của Tê Hà tự, mặt mày tiểu đạo sĩ vẫn loan lên, rót nước, châm trà, tiếu dung nhợt nhạt vẫn thủy chung không hề thay đổi. Hôi thử bị hắn nhìn đến nỗi trong lòng phát sợ, ho khan hai tiếng, trên mặt vô ý thăng lên hai mạt ửng hồng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Đạo giả đặt ấm trà xuống, nói: "Trong nhà có một người để bận tâm thật tốt."

Điển Tất phụt một tiếng đem toàn bộ nước trà trong miệng phun ra: "Ai, ai, ai... ai bận tâm hắn?" Vội vàng nâng tay áo lên giả bộ lau miệng không ngừng để che đậy khuôn mặt đã nóng đến sắp cháy.

Tiểu đạo trưởng cười cười nhìn bộ dạng chật vật của hắn, giữa con ngươi trong veo lộ ra một tia say mê: "Hắn là người như thế nào vậy?"

"Hoa tâm la bặc*." Điển Tất ngẩng đầu buột miệng thốt ra, xòe ngón tay đếm từng tội lỗi của Ân Giám, "Phong lưu hoa tâm, phóng đãng lạm tình, hết ăn lại nằm, ngang ngược bá đạo không cho ta đi ra ngoài, còn dám lắm mồm lắm miệng tranh cãi với tiểu gia ta..."

(*hoa tâm la bặc: thỉnh đọc lại phần chú thích ở văn án)

Tức giận phồng hai má lên oán thán, hắn cái này không tốt cái kia không tốt cái gì cũng không tốt. Đôi mắt sáng ngời của đạo giả trầm tĩnh, hôi thử nghếch cằm lên, ngữ khí sôi sục cuối cùng cũng từ từ thấp dần xuống: "Kỳ thực... kỳ thực... hắn khi đối tốt với người khác, cũng không tệ lắm."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như..." Ví dụ như khi thời tiết tốt khiến tâm tình của thần quân cũng tốt lên, hắn sẽ cùng hôi thử ngồi trong tiểu viện đến ngẩn người, mơ mơ màng màng ngủ trưa một giấc, khi tỉnh lại, mình cư nhiên đang gối đầu lên vai hắn, hắn thì vẫn không nhúc nhích, ngồi im như vậy suốt hai canh giờ. Khi phục hồi tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân gần trong gang tấc, nét tươi cười sáng lạn đến nỗi cơ hồ khiến người ta không mở mắt ra được.

Ví dụ như khi bên cạnh hắn không có mỹ nhân, nam nhân vô cùng buồn chán sẽ đột nhiên ôm lấy eo hôi thử từ phía sau, ngực dán lên sống lưng, mặt dán mặt, khóe miệng hơi bất cẩn sẽ chạm vào nhau. "Đông gia, đông gia, đông gia..." Gọi triền miên như vậy giống như tiểu hài tử ầm ĩ đòi ăn kẹo. Điển Tất quay đầu lại hung tợn trừng hắn, hắn một chút cũng không sợ, cười "ha ha", vô sỉ lại không thể nói lý.

Hôi thử tức giận đến sôi máu, giậm chân xoay đầu lại phát thệ sẽ không thèm để ý đến hắn. Hắn duỗi tay ra lần nữa vặn mặt Điển Tất qua, khẽ khàng, tựa như lông chim, một cái hôn rơi xuống chính giữa mi tâm: "Điển Tất, thật đúng là mục tựa điểm tất." Giống như khen ngợi lại như cảm thán, hôi thử từng cùng loài mèo khốn khổ tranh đấu hơn nửa cuộc đời lúc ấy lại bị rơi vào trảo tử của hắn, mặc hắn trêu chọc đùa giỡn cũng trốn không ra.

"Ngươi thích hắn sao?"

Không hổ là người kiếp trước làm thần tiên, ngay cả hỏi ra một câu bí mật dò xét tâm can cũng vẫn bình tĩnh đạm nhiên như vậy, không mang theo một tia bát quái. Điển Tất bùi ngùi, sau đó hâm mộ, rồi lại tự ti, rồi sau đó nữa lại nghẹn lời, đầu quay quay một trận, cuối cùng vẫn là quyết định tránh né vấn đề này: "Còn ngươi? Ngươi thích y sao?"

"Y" này là ý nói vị cầm sư kia, hôi thử nhìn cái cằm nhọn như mũi dùi của đạo giả, nộ ý lại thăng lên một lần nữa.

"A..." Vừa đề cập tới "y", đạo giả lập tức biến đổi, mâu quang không trong suốt nữa, thần sắc cũng không còn đạm nhiên. Đạo giả nhấc tay rót cho mình một chén trà, lại không vội uống, đặt trong lòng bàn tay, dùng ngón tay vuốt ve mép chén, "Y rất tốt."

"Tiếng đàn của y rất êm tai, nghe rồi sẽ say, một khi đã say thì cái gì cũng không còn phiền não nữa. Y còn đưa ta ra ngoài thành rồi đi đến rừng trúc phía nam, hiện tại không phải là mùa thưởng trúc, bất quá ở cùng một chỗ với y, nhìn cái gì cũng đều tốt. Y nói, chờ đến mùa xuân năm sau, phong cảnh nơi đó sẽ rất đẹp, đến lúc đó y sẽ cùng ta đánh cờ nói chuyện phiếm dưới rừng trúc.

"Y là yêu quái." Điển Tất nói.

"Yêu quái thì sao?" Cánh môi đỏ tươi bỗng lộ ra một tia cười giễu không thuộc về người xuất gia.

Trong lòng một lần nữa lại khuếch đại sự bất an, Điển Tất nhịn không được nghiêng người tới trước hỏi: "Y rút ra được kiếm của ngươi rồi sao?"

Đạo giả gắt gao xiết chặt chén trà nho nhỏ trong tay, thân thể tiều tụy gầy yếu dường như muốn cố gắng hấp thụ một chút hơi ấm từ trong đó: "Y sẽ rút ra được."

Hôi thử nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng mênh mang của đạo giả: "Ngươi không thể đi nghe cầm thêm nữa."

Đạo giả nhu thuận gật đầu, rồi lại chợt đem ánh mắt hướng thẳng về phía gương mặt kiên định nghiêm túc của Điển Tất: "Sau khi nghe tiếng cầm của y rồi, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới việc đi nghe một lần nữa sao?"

Hô hấp ngưng trệ, hôi thử đứng dậy nghẹn lời một lần nữa.

___________________

Hẻm nhỏ đêm khuya vẫn yên tĩnh như thế, Điển Tất rón ra rón rén đẩy cửa viện môn, ánh nến ấm áp trong tưởng tượng từ khe cửa lọt ra không hề có, nghênh đón hôi thử chỉ là gian phòng tối đen như mực và gió đêm lạnh buốt giá.

Sờ soạng thắp lên ngọn đèn cầy trên bàn, trên cái bàn tròn trống không, nam nhân quả nhiên không lưu lại đồ ăn cho hắn. Chạy tới gõ cửa phòng thần quân, bên trong lặng yên không một tiếng động, tiếng gõ "cộc cộc" vang vọng khắp cả tiểu viện. Điển Tất bưng ngọn đèn cầy lặng lẽ đứng một hồi lâu mới chậm rãi đi về phòng ngủ của mình. Cuộn tròn trong ổ chăn thẳng tới khi cảm thấy thật ấm áp, hôi thử trừng mắt nhìn sa màn đầy bụi trên đỉnh đầu, thân thể rõ ràng mệt đến nỗi xương cốt đều đã muốn rời ra, lại vẫn không hề có chút buồn ngủ nào.

Hắn không ở nhà, nhất định là đi ra ngoài rồi. Trăm năm qua, phàm là thần quân cao ngạo xuất môn thì cũng chỉ vì một mục đích... Điển Tất nằm trong bóng tối nín thở chờ đợi, chờ để nghe được tiếng cửa "Chi nha ——" một tiếng bị đẩy ra, chờ tiếng cười thanh thúy của thiếu niên, chờ tiếng điềm ngôn mật ngữ mơ hồ của nam nhân, chờ phòng cách vách truyền đến tiếng thở dốc ái muội sớm đã nghe đến phát ngán.

Cứ chờ cứ chờ, Điển Tất ngủ quên mất, trong mộng có tiếng đàn mê người dụ hoặc nhân tâm của cầm sư, bất giác say mê, bất giác lún sâu vào, bất giác khóe miệng ngậm cười.

"Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới việc đi nghe một lần nữa sao?" Lời nói của đạo giả vẫn quanh quẩn bên tai, một lần rồi lại một lần, vô luận lắc đầu vùng vẫy thoát ra thế nào cũng thoát không được.

Sau một đêm ngủ một mình, cuối cùng vẫn là bất giác đi theo trí nhớ lần trước mà tìm được chỗ ngồi ẩn trong góc của tiểu trà trang. Khi tiến vào cửa, nhìn thấy trong đám người chính là đạo giả rõ ràng đã nói sẽ không tới nữa, Điển Tất bỗng nhiên sinh ra vài phần xúc động, thật là bi ai a, vô luận là đạo giả, hay là chính mình cũng vậy.

Nhìn thấy Điển Tất xuất hiện ở trước mắt, vẻ mặt đạo giả không hề kinh ngạc, chỉ cười cười có chút tối tăm: "A Tất, ta..."

Điển Tất ấn vai hắn ngồi xuống, cũng tươi cười lộ ra vẻ dối trá, nghĩ muốn mở lời, lại nghe thấy phía sau có người nói: "Thật là khéo, ta cũng tới nghe cầm."

Hôi thử cứng ngắc xoay đầu qua nhìn, nam nhân biến mất một đêm thần thái sáng láng đang đứng ở bên cạnh, bày ra khuôn mặt cực kỳ trêu hoa ghẹo nguyệt lừa tẫn người trong thiên hạ kia. Xung quanh đã có mấy vị cô nương xấu hổ che khăn lụa liếc mắt đưa tình, thần quân đại nhân tôn kính vô ngần tiêu sái xoay xoay cây sáo trúc trong tay, nhìn ngắm xung quanh sinh ra tư mạo đẹp như tranh tứ bình khổng tước. Có người nhỏ giọng hỏi: "Công tử nhà ai vậy? Sao lại sinh ra được người tuấn tú đến thế?"

Tiếng nói lọt vào trong tai Điển Tất, nỗi mất mát kìm nén một đêm liền hóa thành lửa giận ngút trời bốc lên ngùn ngụt. Chỉ ngón tay hướng về một góc phòng khác: "Ở đây hết chỗ rồi, qua bên kia đi."

Tiểu hôi thử chưa từng phát hiện ra, bản thân mình xa hoa hào phóng lại khoan hồng độ lượng như vậy, một khi gặp phải cái người trước mặt này, luôn luôn nói không quá ba câu là liền nổi giận, nói trên bốn năm câu liền muốn giậm chân. Mỗi lần như thế này, nam nhân chỉ toàn ung dung thản nhiên rất tự đắc cười: "Ha ha..."

Ân Giám thong dong xoay người ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt, lặng lẽ chờ đông gia của hắn phát nộ bổ nhào tới cắn người, cánh môi ba phần cười trộm bảy phần vô lại.

Ngồi trên một chỗ khác của ghế dài là đạo giả hình tiêu cốt lập (phi thường gầy yếu), nam nhân tùy tiện chiếm hơn phân nửa chỗ ngồi, chừa lại ở giữa một kẽ hở nhỏ, thật sự là bắt một con chuột thả vào nó cũng sẽ chê chật. Thần quân rũ mắt xuống nhìn khe hở kia: "Ngồi đi, đông gia không cần khách sáo."

Trước mặt bao nhiêu người, trong ánh mắt mong đợi của tiểu đạo sĩ xinh đẹp, Điển Tất không phát tác được chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, chờ đến khi về nhà xem tiểu gia ta chỉnh đốn ngươi thế nào!

Ân Giám hiển nhiên dụng tâm kín đáo, đưa tay ra dùng sức kéo một cái, tiểu hôi thử lập tức ngã ngồi lên đùi hắn: "Như vậy không phải có thể ngồi rồi sao?"

Hôi thử mặt đỏ đến phát bỏng hung hăng liếc hắn.

Thần quân phong lưu gần đây khiêu khích tựa hồ càng ngày càng hào hứng, ôm chặt thắt lưng cắn cắn lỗ tai Điển Tất cười khe khẽ: "Chờ đến khi về nhà, ngươi muốn thế nào thì liền thế ấy." Ngữ khí ái muội, nhãn thần ái muội, bàn tay ở trên lưng hôi thử du di lại càng ái muội.

"Hạ lưu!" Điển Tất thấp giọng thóa mạ, hận không thể cắn một miếng lên cái cổ lộ ra trên ve áo Ân Giám.

Vẻ mặt Ân Giám rất đứng đắn, vỗ về trấn an sống lưng cứng ngắc đến thẳng tắp của Điển Tất.: "Đông gia, ngươi nghĩ nhiều rồi." Tựa hồ hắn mới là chính nhân quân tử sợ bị dụ dỗ.

Khó chịu quay đầu lại, tiểu đạo trưởng đang chống cằm nồng nhiệt quan sát.

Điển Tất xấu hổ giận dự muốn chết. Mỗi lần, mỗi lần, đều là tên hỗn trướng này không nguyên cớ đi trêu đùa khiêu khích hắn trước, cuối cùng lại luôn luôn là mình tức giận đến nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, tên kia trái lại vẫn khoan thai uống trà, ở một bên vừa nhìn vừa cười, giống như xem một màn xiếc khỉ lúc nào cũng xem không chán.

Hôi thử gắt gao siết chặt cổ áo màu tuyết trắng của hắn, một trận ác khí ngăn ở yết hầu, suýt tí nữa thì nghẹn phun ra một ngụm máu đen. Cũng bởi vì việc này, tiểu gia ta mới ghét ngươi nhất!

Tựa như nhìn thấu tâm tư của hôi thử, nam nhân từ từ thu hồi tiếu dung vui vẻ, đứng dậy dịch sang bên cạnh, đem hôi thử nhỏ bé an trí ở giữa mình và đạo giả, nhưng tay vẫn ôm thắt lưng hôi thử thủy chung chưa từng buông ra: "Vừa rồi đùa ngươi thôi."

Thân thể hắn gắt gao kề sát, chân chạm chân đầu gối kề đầu gối, chỗ đùi thậm chí còn lưu lại xúc cảm lúc nãy khi ngồi trên người hắn. Có lẽ là do lúc trước bực mình, có lẽ lại là do lúc trước tức giận, có lẽ bởi vì chen chúc trong phòng này rất nóng, trên mặt Điển Tất có chút hâm hấp, lúng túng nửa ngày, cuối cùng mới tìm về được vẻ trương cuồng của mình vốn đã biến mất khi nam nhân xuất hiện. Nỗ lực hất cằm lên, bày ra một bộ thần tình khinh thường: "Thiết! Tiểu gia mới không lấy gì làm hiếm lạ."

Chính là phần trương cuồng này chung quy cũng ít đi một chút sức khí, giống như đứa bé bướng bỉnh ngậm bồ hòn, rõ ràng trong lòng đau không ngớt, lại vẫn muốn ở trước mặt bạn bè bày ra vẻ mặt mình không thèm để ý.

Cánh tay ở bên hông dần hướng lên trên ôm lấy bờ vai, đem hôi thử nho nhỏ toàn bộ cuốn vào trong lòng mình, Ân Giám cảm thán: "Ngươi nha..."

Nói được nửa chừng lại không nói hết câu.

Hôi thử xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, không hề phát hiện ra trong cặp mắt trạm lam của thần quân kia thế nhưng lại tràn đầy đều là sủng nịch.

Đang lúc giật mình, "linh linh" một hồi tiếng đàn quen thuộc từ sau tấm mành trúc vang lên, cầm sư tới vô ảnh đi vô tung đã ngồi ngay ngắn sau cổ cầm. Đột nhiên rất yên tĩnh, Điển Tất len lén nhìn về phía sau tấm mành trúc qua khe hở trên mành, vừa lúc có thể nhìn thấy trong cặp mắt mặc sắc kia mang theo một tia quỷ dị u bích. Rõ ràng tiếng đàn uyển chuyển như thế, đôi mắt người nọ lại rất âm lãnh, không mang theo một tia tình cảm ôn nhiệt. Đạo giả ngồi bên cạnh đã chìm vào si mê một lần nữa, hai mắt hắn nhắm nghiền, hai má vàng bủng tiều tụy do tiếng nhạc mà phiếm một tầng quang mang vui sướng, cánh môi nở rộ một đóa cười du nhiên vui vẻ.

Nghiêng tai tinh tế lắng nghe, tiếng đàn như nước, thao thao bất tuyệt, huyễn cảnh giả dối cho dù đang ở trong mộng vẫn nhớ mãi không quên hiện ra trước mắt. Đôi mắt của phụ mẫu từ ái, huynh đệ tỷ muội thân mật khăng khít vui đùa ầm ĩ, còn có Lão quái tinh giả thần giả quỷ hồ ngôn loạn ngữ, khuôn mặt tươi cười của tiểu bộ khoái ngốc nghếch, sự từ bi lộ ra từ khóe mắt của hòa thượng và hai chiếc lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gò má đạo giả... Cuối cùng của cuối cùng, rất nhiều sự vật mỹ hảo nhất nhất xẹt qua một lượt, ở đầu cuối cùng của mây khói mênh mông kia, bóng lưng nam nhân đứng thẳng tuấn đĩnh tú trúc, tiêu sái như cây Tùng Bách. Hôi thử mang một trái tim nóng bỏng, chờ mong gương mặt mỹ lệ kia cuối cùng cũng có thể vì mình mà hiện ra biểu tình ôn nhu.

Bỗng có tiếng sáo chợt nổi lên, như gió thổi qua lá cây, như trăm điểu đua tiếng, như viên đá ném xuống làm rối loạn mặt hồ tiếng đàn triền miên. Điển Tất dồn sức giật mình một cái lấy lại tinh thần, phụ mẫu không thấy, tỷ muội không thấy, hảo hữu không thấy, thì ra mình vẫn đang ngồi trong tiểu trà trang đơn sơ mơ một giấc mộng hão huyền vô căn cứ. Chỉ có nụ cười đọng ở trên gương mặt là chân thực, co rút đến nỗi khóe miệng từng trận từng trận đau nhức, nghĩ muốn đưa tay lên sờ thử, đột nhiên phát hiện ra toàn thân vô lực, cư nhiên ngay cả khí lực để nâng cánh tay lên cũng không có. Không nghĩ tới lại để cho yêu vật sau tấm mành trúc kia hút mất nguyên thần.

Điển Tất quay đầu nhìn bốn phía, mọi người trong phòng lộ ra bộ dạng kinh dị như vừa bừng tỉnh từ cõi mộng, cũng không giống vẻ trầm mê trước kia, ánh mắt mỗi người đều thấu triệt thanh minh.

"Đây là..." Đạo giả kéo tay áo Điển Tất thì thào nói nhỏ.

Lại nghe bên cạnh có người nói: "Thật sự là diệu âm mỹ nhân, tại hạ thực nhịn không được muốn cùng vị công tử này hòa một khúc."

Hôi thử nghiêng đầu, Ân Giám bên cạnh không biết đã đứng dậy từ khi nào, tiếng sáo vừa rồi chính là xuất ra từ hắn.

"Hừ!" Yêu vật gọi là Thẩm Ngâm cười lạnh một tiếng, u quang trong mắt càng thêm sâu, "Không dám nhận."

Lại đưa tay gẩy dây đàn, tiếng đàn phiêu miểu vô tung, tựa như gió mát tháng ba, rõ ràng nắm ở trong tay, chỉ trong nháy mắt lại từ khe hở trôi ra, khiến lòng người sinh ra nôn nóng, nhịn không được muốn đuổi theo, nhưng trải qua mấy lần dễ như trở bàn tay, lại vẫn chỉ vồ hụt. Một lần nữa, lại một lần nữa, chỉ cần một tích tắc không lưu ý sẽ bị rơi vào trong thiên la địa võng do tiếng đàn bện thành kia, nghĩ muốn tỉnh ngộ thoát thân thì đã muộn rồi.

Yêu quái dùng âm luật nhiếp nhân nguyên thần, mà Ân Giám thì cũng dùng âm luật chèn ép ma âm của yêu vật. Tiếng sáo réo rắt của thần quân sục sôi, mỗi lần đều đem người sắp trầm luân ở bên bờ Huyền Nhai kéo trở lại. Điển Tất chợt cảm thấy thống khổ, thần trí lại một lần nữa giãy dụa giữa ôn nhu hư ảo và hiện thực hoang đường của nam nhân. Ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng góc cạnh rõ ràng của nam nhân, mắt hoa đào môi thủy sắc, khóe mắt phi mi nhập tấn, trời sinh một bộ hảo tướng mạo du hí hoa tùng. Tiếng sáo sắc nhọn mãnh liệt không nguyên cớ gợi lên trong lòng hắn một tia không cam tâm, tiểu gia ta kiếp trước thiếu nợ ngươi sao, lại chỉ có thể như oán phụ chết khô trong lãnh cung đau khổ chờ một tia rủ lòng thương xót của ngươi? Thật sự là không có đạo lý!

Trong lòng hào khí bỗng nhiên sinh sôi, tiếng đàn khống chế tinh thần lại hạ thấp xuống một chút. Điển Tất nhìn bốn phía xung quanh, định lực của phàm nhân cuối cùng cũng không thể chống đỡ với yêu quái, thần sắc mọi người lại biến đổi một lần nữa, bồi hồi quanh quẩn giữa si mê và lý trí.

Hai loại âm sắc hoàn toàn bất đồng va chạm cùng một chỗ, hướng đến màng tai "ong ong" một trận loạn hưởng. Phàm nhân vẫn không biết có điều khác thường, Điển Tất thân cũng là yêu vật đã cảm nhận được sự xung kích chấn động đến từ tiếng sáo, trên vai giống như bị gánh nặng nghìn cân đè ép, bên trong lục phủ ngũ tạng phiên giang đảo hải không hề an bình, khắp người lại giống như bị dây thừng vô hình trói trụ không thể động đậy.

"Ngươi, ngươi mau..." Nghĩ muốn lên tiếng kêu hắn dừng tay, còn như vậy thêm nữa, yêu quái đánh đàn có thể sẽ bị chế trụ, nhưng trước đấy cũng đã đem mạng của tiểu gia ta vứt đi rồi! Nơi cổ họng lại như bị khóa, ra sức mở lớn miệng, lại phát không ra một điểm thanh hưởng.

Bạch Hổ thần quân Ân Giám, truyền thuyết nói hắn tuổi trẻ đắc ý, một thanh trường kiếm trong tay giết chết Bắc Hải ác long, chém Tây Thùy lang khuyển. Mọi người nói, hắn nếu không phải là thượng cổ hậu duệ, nhất định là một vị tướng dũng mãnh thiện chiến bên cạnh Thiên Đế, kiến công lập nghiệp uy chấn thiên hạ. Chúng tiên gia lại nói, thần quân điện hạ dũng mãnh gan dạ, một người có thể ngăn được cả thiên binh vạn mã. Lời đồn đãi trên phố, trước khi gặp Sở Diệu, hắn chưa từng thất bại, thật sự là phi thường dũng mãnh, vô địch vô song.

Chưa từng nhớ tới những điều này, một trăm năm qua rất an nhàn, mắt miễn cưỡng bị những việc vụn vặt kia làm mê trụ, lại thủy chung chưa từng đem nam nhân háo sắc lạm tình này liên hệ với chiến thần cao ngạo trong lời đồn kia. Mãi cho đến bây giờ, tận mắt thấy vài tiếng sáo của hắn dễ dàng khiến cho tu vi của mình và Thẩm Ngâm trên kia đại vi quẫn bách, Điển Tất mới sinh ra một chút hoảng hốt, cơ hồ không thể tin nam tử cao lớn trường thân ngọc lập đang đứng trước mặt lại chính là tên "hỗn trướng" trong miệng mình.

Đây chính là bản lĩnh thần thông của thần tiên sao? Trong lúc nhấc tay nói cười cũng có thể đem yêu quái khổ tu nghìn năm hàng phục dễ dàng, giống như bẻ gãy một cành cây khô, hái xuống một đóa hoa dại. Trong nháy mắt, hôi thử bỗng nhiên tỉnh ngộ nhận ra mình thật nhỏ bé. Cho dù nam nhân thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với mình, cho dù tên của nam nhân thường bị mình treo ở miệng trào phúng, cho dù thường xuyên oán giận hắn sống an nhàn sung sướng và tự mãn tự luyến đến khó hiểu, trong thời gian trăm năm dài đằng đẵng chung sống cùng hắn dưới một mái nhà này, Điển Tất chưa từng khắc ghi rõ ràng nhận thức đến như vậy, nam nhân cơ hồ ngày ngày đều bị mình nhỏ giọng chửi mắng này chính là thượng cổ hậu duệ, đường đường Bạch Hổ thần quân của Vu Sơn, so với bản thân mình, thì giống như là mây với bùn, như thiên với địa, như chim đại bàng với tước điểu.

"Không được!" Giữa lúc đang giãy dụa, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thê lương. Tiếng đàn đột nhiên dật ra một tia tạp âm, tiếng dây đàn đứt phựt, Điển Tất dường như không kịp phản ứng, đạo giả đã kéo xả mành trúc xuống bổ nhào về phía cầm sư sau án.

Ân Giám thuận theo buông sáo trúc xuống, Điển Tất bỗng cảm thấy gánh nặng nghìn cân đặt ở trên vai như được gỡ xuống, thể xác và tinh thần có chút buông lỏng, cổ họng một trận tanh ngọt, "Oa ——" một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân như rời ra, cả người yếu ớt ngã xuống đất, nhất thời làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

"Đừng nói gì, hảo hảo nghỉ ngơi." Nhận ra hắn vừa oán giận, nam nhân liền giành trước một bước ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau khóe miệng hắn, lại vỗ vỗ lưng hắn cho thuận khí, một tay vòng qua vai kéo hôi thử dựa vào trong lòng, "Ngươi là yêu quái, tránh không được bị tiếng sáo của ta ảnh hưởng, trở về điều dưỡng hai ngày thì sẽ không sao."

Điển Tất toàn thân vô lực, chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn, cằm nam nhân nhọn nhọn, sống mũi cao thẳng, hơi hơi cúi đầu, đôi mắt màu lam sáng như sao, lông mi thật dài một phiến lại một phiến, dường như đang nói gì đó. Rõ ràng chưa hề nghe tiếng đàn, người thế nhưng lại rơi vào trong huyễn cảnh, thần quân ôn nhu trong mộng mới có thể nói cười như vậy, ôm hắn như vậy, quan tâm săn sóc hắn như vậy, tên hỗn trướng trong hiện thực khi nào từng có hảo tâm? Tiểu hôi thử si ngốc lo lắng được rồi lại lo lắng mất, nắm chặt lấy bờ vai của Ân Giám, móng tay cơ hồ muốn khảm vào trong thịt đến xuất huyết.

Hai hàng lông mày phiêu lượng cuối cùng cũng nhíu lại, xoay xoay nới lỏng ra. Nam nhân cúi đầu cười cười với hắn, mâu quang như thủy, trong làn môi hồng dày đặc một mồm răng trắng: "Từ trước đến nay chỉ có khi ở trên giường, mới có người dùng sức nắm vai ta như thế."

Hôi thử hận không thể ở trên vai hắn đâm ra năm cái động đầm đìa máu chảy.

Xoay đầu lại nhìn sau tấm màn trúc kia, yêu vật ngày xưa cuồng vọng khiêu khích, giờ sắc mặt đã xanh mét hấp hối. Y một thân tu vi đều bị Ân Giám sở phá, u quang trong mắt tẫn tán, chỉ có một tia u bích như ngọn nến trước gió, trong giây lát liền có thể tắt lụi. Đạo giả ngồi sụp xuống dùng tay áo không ngừng lau đi tơ máu do y nôn ra, y lại khụ thêm, đúng là dừng cũng dừng không được.

Phẫn nộ bốc lên, y vung tay đẩy đạo giả ra. Đạo giả rũ mắt thu mi, mím môi lại cố chấp tiến lên: "Ta muốn lại nghe ngươi đánh đàn."

"Ha..." Y ngửa mặt lên trời muốn cười, tiếng nói thuở trước êm tai như tiếng đàn giờ đã trầm thấp khàn khàn, đột nhiên phun ra một trận ho kịch liệt, trước ngực loang lổ điểm điểm huyết ti ám sắc, "Đạo sĩ ngu ngốc! Nếu không phải vì một thân chân khí thuần dương này của ngươi, ta sao lại phải bày đặt những thứ như lừa nữ tử thế này, phí tâm lừa ngươi một lần? Cái gì mà duyên kiếp trước duyên kiếp này, có quỷ mới biết người ngươi muốn tìm là ai."

Y giơ tay chỉ về phía Ân Giám, trên khuôn mặt tẫn hiển cuồng vọng bất cam: "Đạo sĩ ngu ngốc, nếu không phải có kẻ tự nhiên chen ngang, ngươi nói ngươi có thể sống qua đêm nay?"

"Câm miệng!" Điển Tất tức giận đến nỗi mắt trợn tròn lên, vùng vẫy muốn nhảy ra từ trong lòng Ân Giám.

Mí mắt đạo giả hơi khép lại, lặng lẽ không lên tiếng, nâng những thanh dao cầm* đã bị đứt dây lên, vẫn si ngốc như trước: "Trăng lưỡi liềm tháng tới, ngươi còn có thể vì ta tấu khúc."

(*dao cầm: đàn dùng ngọc để trang trí)

"Đi!" Y lại vung tay muốn đánh, một chưởng đẩy đến trước mặt đạo giả lại chậm chạp không chịu hạ xuống. Trước hai mắt bình tĩnh đạm nhiên của đạo giả, u bích trong mắt y trải qua phong vân biến hóa, cuối cùng dường như phẫn nộ cực kì, hung hăng đập tan dao cầm mà đạo giả đưa lên, bàn tay ôm lấy ngực, ho một trận tê tâm liệt phế, máu đen trong miệng tràn ra, giống như muốn đem cả tim gan nôn ra cùng: "Đạo sĩ ngu ngốc! Ngươi này đạo sĩ ngu ngốc! Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên sớm một khắc đem nguyên thần của ngươi hút tẫn! Còn có cả những kẻ khi nãy... Ta một người cũng không nên lưu lại đến ngày mai!"

Yêu quái tham lam, cho đến cuối cùng, đau lòng tiếc hận vẫn chỉ là chưa bỏ con mồi vào miệng. Tiếng mắng chửi câu trước cao hơn câu sau, cuối cùng dần dần không nghe thấy thanh âm gì nữa. Đạo giả xoay người đi nhặt những mảnh đàn rơi xuống, quay đầu lại, cầm sư ngày trước đang nằm trước án vẫn không nhúc nhích, vài luồng gió lạnh thổi vào, trước án không còn nhân ảnh, chỉ còn lại một đoạn trúc khô.

"Thì ra là yêu quái trúc." Đạo giả nhẹ giọng nói. Đưa tay đem nó và dao cầm thu lại cùng một chỗ, sau đó lại trịnh trọng để lên trên bàn, trên mặt thủy chung không thấy biểu tình cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống một hàng lệ, "Ta sao lại không biết ngươi không phải là hắn, nếu không, sao không để cho ngươi thử rút kiếm? Chính là ở trong tiếng đàn của ngươi, ngươi chính là hắn a..."

Tìm kiếm thực sự là một việc rất đau khổ, vĩnh viễn đều ở trong biển người mênh mông không biết thế nào không biết làm sao, ngay cả bước tiếp theo nên bước về hướng vào cũng không biết được. Càng không ngừng ngăn người qua đường lại, càng không ngừng hỏi, sau đó chỉ càng không ngừng thu hoạch được những ánh mắt xem thường và giễu cợt.

"Ta chỉ là nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi như vậy một lát thì..." Lão đạo sĩ trong đạo quán từng nói, quá cứng thì dễ gãy. Niềm tin tìm kiếm người nọ quá kiên định quá cố chấp, vì thế lại càng dễ dàng bị tiếng đàn của yêu vật mê hoặc.

"Ta biết rõ y không phải là người lương thiện, nhưng vẫn là nhịn không được chạy tới nơi này nghe đàn... Ít nhất ở trong tiếng đàn, ta đã tìm được hắn, có thể không cần phải mệt mỏi như vậy nữa..."

"Chết ở trong tiếng đàn thì lại thế nào? Ít nhất... có thể sẽ không gặp ác mộng nữa, không cần phải tìm người nữa. Vậy nên, ta không hận y." Màn trúc bị xé xuống rơi rụng bên chân, đạo giả lạc quan quật cường lẳng lặng nói xong, nước mắt quét qua gương mặt rơi xuống dây đàn, "Đinh——" một tiếng nhẹ vang lên, "Ta cảm tạ y."

Điển Tất nghe đến sững sờ, Ân Giám vỗ vỗ vai Điển Tất: "Đi thôi, chúng ta về trước đi."

Thời khắc cả bả vai bị nắm rồi mạnh mẽ kéo lên, Điển Tất vẫn không cam lòng mà quay đầu lại nhìn, đạo giả vẫn ngồi ở sau án cầm, nơi mà cầm sư kia đã từng ngồi ngay ngắn: "A Tất, ta như vậy có phải là rất mất mặt không?"

Hôi thử liều mạng lắc đầu, tiểu đạo sĩ trẻ tuổi nhếch khóe miệng lên, bờ môi hơi hơi kéo ra thành một độ cung: "Yên tâm đi, ta không sao." Rất không đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro