Chương 6
Lần trước thiếu chút nữa bị dạ miêu Vương gia "cú đêm" bắt được, Song Hỷ càng thêm cẩn thận. May nhờ nàng cố gắng giúp hắn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nếu không nàng làm sao có thể thừa dịp buổi tối chạy ra ngoài để làm thêm chứ? Mặc dù hắn thay đổi không nhiều, nhưng đi ngủ tương đối sớm, bởi vì hắn rất kiên trì muốn rời giường sớm một chút rồi chờ nàng giúp hắn rửa chân, ngày hôm qua hắn còn khoa trương hơn, thiếu chút nữa muốn nàng nhảy vào trong bồn tắm giúp hắn chà lưng! Song Hỷ rửa xong đống lớn chén dĩa dơ bẩn của quán rượu, lúc trở lại Mai vương phủ thì trời đã khuya lắm rồi. Nàng không làm kinh động bất luận kẻ nào, liền len lén trở lại căn phòng nhỏ của mình mà ngủ. Vừa đặt lưng lên nằm dài trên giường, nàng liền mệt mỏi đến mức không thể nhúc nhích, cho nên không hề phát hiện trong phòng có người đang ngồi, mặt vô cùng sa sầm đang đợi nàng. Không thể trách nàng, bảy ngày qua vất vả như vậy, nàng cũng không hề được nghỉ ngơi, thiếu chút nữa đã làm cho nàng chịu không nổi. Mai Đan Thanh vốn muốn chờ nàng phát hiện sự có mặt của mình, làm sao biết được đầu của nàng vừa dặt xuống gối, lập tức không thể động đậy. Hắn cau mày nhìn nữ nhân đã ngủ say sưa trên giường, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, nàng cả đêm không ngủ là chạy đến nơi nào? Còn dáng vẻ sao lại mệt mỏi như vậy. Rõ ràng hắn đã không cho nàng làm bất cứ chuyện gì nặng nhọc mà! Chẳng lẽ Tứ Nương không nghe theo dặn dò của hắn? Không đúng, Tứ Nương yêu thương nàng còn hơn cả con gái ruột của bà ấy mà. Mặc dù hắn không quen làm phiền những người khác vào ban đêm, nhưng chẳng qua hắn thích nhìn thấy nàng xuất hiện ở trước mắt của mình, một khắc không thấy cũng cảm thấy rất không được tự nhiên. Hắn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc buông xõa của nàng, đột nhiên phát giác mình dường như có một chút thích thích tiểu nữ nhân này, mặc dù có chút đần đần, nhưng lại rất thuần rồi lại đơn độc tinh khiết khả ái như vậy. Bình thường nếu hắn cùng nữ nhân ở trên giường, tuyệt đối sẽ không đơn thuần chỉ nhìn nàng ngủ, hắn có thể làm nhiều chuyện khác thú vị hơn thế. Hắn muốn nàng, hơn nữa lại mãnh liệt muốn, khát vọng đến mức làm hắn rất bất an, thậm chí sợ mình nếu như quả thật muốn nàng, có thể cả đời này sẽ không thể rời bỏ nàng hay không? Nghĩ như vậy, cánh tay vươn đến nửa chừng lại rút về, thật là làm hắn cảm thấy xa lạ, kỳ quái. Nàng ngủ giống như một đứa bé ngây thơ, nhưng nàng đã không phải là một tiểu cô nương, ánh mắt của hắn chậm rãi rơi vào vóc người khéo léo, quyến rũ của nàng, đôi gò ngực sữa cao vút của thiếu nữ đang phập phồng theo hô hấp có quy luật của nàng. "Uy! Có phải nàng đi ăn trộm hay không? Sao lại mệt như vậy." Hắn đưa tay lắc lắc nàng, muốn nói chuyện với nàng. "Đừng làm ồn ta, người ta mệt quá!" "Nàng có phải lại đi về nhà hay không?" "Ừ!" Nghe được trả lời của nàng, giải tỏa sự hoang mang đang bức bối trong lòng hắn. Thì ra nàng còn là một cô nương rất tốt, vẫn luôn không quên chăm sóc những người thân trong nhà. Nhưng chạy tới chạy lui mãi giữa hai nhà như thế, hắn tuyệt không đồng ý. Hơn nữa nàng dường như rất mệt mỏi, vừa về đến nhà đã ngã lăn ra ngủ, ngay cả hắn muốn nàng bồi hắn phổ nhạc cũng không được. "Nàng tỉnh dậy đi, nếu không ta sẽ làm ra những hành động mà cầm thú cũng không bằng với nàng đó!" Nàng ngủ một cách ngây thơ trong sáng như thế, đối với nam nhân mà nói, thật là hấp dẫn trí mạng nhất, gương mặt nàng hơi phiếm hồng, còn có cái miệng nhỏ căng mọng đỏ ửng kia..... Không thừa cơ hội này mà trộm hương thì dường như là sẽ rất có lỗi với bản thân mình thì phải, hơn nữa hôm nay hắn bị nàng vắng vẻ cả ngày, chẳng lẽ không đòi được một chút bồi thường sao? Mặc dù hắn biết mình sẽ không cách nào thể đối xử dữ dằn với nàng giống như trước đây được nữa, nhưng...... có thể yêu thương nàng không? Trong lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ như thế, thì môi của hắn đã bá đạo rồi lại vô hạn êm ái bao trùm ở trên môi của nàng. Nhẹ nhàng nếm thử, hắn phát hiện nàng cũng không kháng nghị, ngược lại, nàng còn đưa ra chiếc lưỡi thơm tho nho nhỏ ra, khẽ liếm môi của hắn một cái, càng làm cho hắn cảm thấy được khích lệ. Hắn hôn sâu hơn, ôm càng chặt hơn, hơn nữa đưa bàn tay xâm nhập sâu hơn vào bên trong chăn, thăm dò thân thể xinh đẹp kia, thỏa mãn ảo tưởng đã hành hạ hắn cả đêm. Kể từ khi hôn qua nàng, hắn giống như bị nghiện, trong đầu của hắn hoàn toàn là môi của nàng, muốn được thưởng thức thêm nữa hương vị ngọt ngào đó mãi mãi. Chiếc yếm của nàng bị tháo ra, lộ ra bầu ngực nở nang trắng tinh khiết hoàn mỹ, trên bầu ngực trắng noãn là hai đỉnh mân côi đỏ ửng, theo từng hô hấp của nàng, đong đưa lên xuống. Hắn vong tình ngắm nhìn bầu ngực sữa non mềm đầy đặn khả ái của ngọc nữ, một trận nóng ran ở bên hông bắt đầu lan. Dục vọng giống như từng ngọn thủy triều che mất bao phủ lấy hắn, cũng không ngừng thúc giục hắn, để cho trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy thân thể mê người của nàng. Tay của hắn nâng niu trên bầu ngực tròn trịa kia, sau đó dùng ngón cái tà tứ trêu chọc nụ hoa nho nhỏ, cảm nhận nó đang dần trở nên cứng rắn ở trong tay của mình, nhạy cảm, ôn nhu trêu đùa làm hô hấp của nàng bắt đầu trở nên dồn dập. Song Hỷ có thể cảm nhận được Mai Đan Thanh đang ở bên cạnh, cũng biết hắn đang động tay động chân với mình, nhưng mí mắt của nàng quá mức nặng nề, nàng muốn kháng nghị, lại một chút khí lực cũng không có. Nàng thật sự là quá mức mệt nhọc, mới có thể để cho nam nhân này thừa dịp mà chiếm tiện nghi. "Không muốn...... Người ta rất buồn ngủ...... Ngươi không nên như vậy......" Mặc dù miệng thì nói như thế, nhưng thân thể của nàng lại phản bội nàng, không hy vọng hắn dừng lại loại hành hạ khoái trá này. "Nàng ngủ cứ ngủ, ta làm gì mặc ta." Hắn nói cái gì vậy ? Nàng cố gắng chống gượng lên một chút lý trí thanh tĩnh cuối cùng để kháng nghị, hắn lại chậm rãi cúi đầu, một hớp ngậm lên một nhụy hoa đỏ ửng run rẩy, dẫn đến làm nàng không khỏi nhẹ giọng rên rỉ. "A!" Phát hiện mình cư nhiên phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, nàng vội vàng cắn môi của mình, ngăn cản mình phát ra thanh âm mất thể diện đó một lần nữa. Giống như đang cười nhạo nàng khẩu thị tâm phi (nói một đằng làm một nẻo), hắn càng thêm dùng đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc nàng, ý định muốn nhiễu loạn lòng của nàng, để cho nàng ngoan ngoãn hưởng thụ khoái cảm đặc biệt của nữ nhân. Hắn mút nhụy hoa mềm mại mê người kia thật sâu, thỏa mãn khi nghe từ trong miệng nàng không ngừng thở ra âm thanh rên rỉ động tình. Không cách nào chịu đựng được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn đang ở trước ngực nàng chậm chạp lại trêu chọc dây dưa, còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ, cuối cùng nàng không nhịn được nhắm mắt lại, mặc cho ngọn sóng tình đang không ngừng đánh úp về khắp thân thể của nàng. Toàn thân cao thấp của nàng cũng tản mát ra hơi thở ngây thơ lại hấp dẫn, làm dục vọng ở trong người của hắn dâng trào điên cuồng. Hắn giống như một tiểu hài tử tham lam mút cắn bầu ngực sữa thơm ngát mê người, nàng cảm thấy từng trận nóng bỏng đang không ngừng dâng trào từ bụng dưới truyền lên, chỉ có thể dựa vào trong ngực của hắn thở hổn hển gấp gáp. "Không thể......" Nàng vô lực kháng cự. "Yên tâm, ta chỉ là muốn ôm nàng, sẽ không thật sự muốn nàng." "Phải không?" "Không tin ta sao?" Hắn khẽ cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng uy hiếp, "Hay là muốn ta muốn nàng?" "Không muốn." Nàng vội vàng ngăn cản ,, "Nhưng......" Rất xấu hổ nha! "Đừng quên ai là chủ nhân của nàng, ta cũng còn chưa tính toán chuyện hôm nay nàng không ở cùng ta đấy!" Nghĩ đến chuyện mình len lén nhận thêm việc làm ở bên ngoài, chuyện này ngàn vạn lần không thể bị phát hiện, nếu không nàng sẽ rất thảm, cho nên vẫn là nghe theo hắn thì tốt hơn..... Cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn sờ tới sờ lui như vậy. Thấy nàng cúi đầu thật thấp, mặt đỏ hồng, ngón tay của hắn cũng liền thừa cơ tà ác trượt dần xuống bụng, nhẹ nhàng đụng chạm khu vườn bí ẩn nhạy cảm nhất của nữ nhân. Nàng xấu hổ phải muốn kẹp chặt hai chân, nhưng đã không còn kịp rồi, đầu gối của hắn đã dùng sức tách hai chân của nàng ra, để cho tay của hắn có thể càng thêm không chút kiêng kị vuốt ve nàng. Nàng không nhịn được kêu thành tiếng, đồng thời cũng cảm giác được vật nóng bỏng cứng rắn của hắn, theo tiếng nàng thở gấp rên rỉ mà trở nên càng thêm sưng to lên. Nàng mắc cỡ đỏ mặt, cảm nhận được nó đang nhấn mạnh vào giữa hai chân nàng, mà ngón tay của hắn cũng càng xâm nhập sâu bên trong cơ thể nàng, thăm dò nơi ướt át kín đáo của nàng. "Không......" Hơi đau lại mang theo một tia cảm giác thoải mái, làm nàng không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng nàng lại không muốn ngăn cản. Một tay kia của hắn cũng từ phía sau ôm lấy nàng, không ngừng ở trên nụ hoa kiên đĩnh của nàng qua lại xoa bóp. "Sẽ đau." Nàng nhẹ giọng nói, thân thể không ngừng giãy dụa, cũng không dám dùng lực quá lớn, chỉ sợ hắn sẽ làm đau nàng. Nghe được tiếng cầu xin tha thứ đáng thương của nàng, hắn đem ngón tay rút ra vốn là muốn đưa vào trong cơ thể nàng rút ra, chỉ khẽ dùng tay nhẹ nhàng ve vuốt chỗ bí ẩn của nàng, có chút cảm giác thô ráp làm cả người nàng sinh ra rung động mãnh liệt. "Như vậy tương đối thoải mái chứ?" Thanh âm trầm thấp của hắn nhẹ dụ dỗ ở bên tai của nàng, giống như nàng là người quý giá nhất của hắn. Nàng tránh né những đụng chạm như thiêu như đốt người của hắn, khẽ lắc đầu đầu cố ý coi thường vuốt ve mà hắn làm cho nàng run rẩy, hết sức muốn khắc chế nhịp tim cuồng loạn, lại không ngăn cản được thở hổn hển. "Ô...... Không muốn......" Nàng mất khống chế ,, khẽ ngọa nguậy trong ngực hắn, dường như không thể nào chấp nhận được rằng tay của hắn mang đến vô vàn khoái cảm cho nàng. "Không nên như vậy...... Ta sẽ......" "Sẽ như thế nào?" "Ta...... Ta sẽ không chịu nổi......" Nàng nũng nịu cầu khẩn càng làm cho hắn càng thêm hưng phấn, ngón tay của hắn tách ra nụ hoa ướt át chặt chẽ của nàng, hắn có thể cảm giác được chỗ kín của nàng rung động kịch liệt, tiểu huyệt thần bí không ngừng chảy ra mật hoa thơm ngát. Thật là một tiểu cô nương ngây thơ, hắn chính là muốn nàng không chịu nổi mà! Nếu không hắn làm sao được như ý toại nguyện? "Không muốn...... Ta sắp té xỉu......" Toàn thân nàng giống như là bị lửa đốt khó chịu, da thịt trắng như tuyết cũng từ từ hiện lên một mảnh đỏ nhạt, thân thể mềm mại trong trắng ửng hồng càng thêm mê người. Hắn đem đầu của nàng đặt ngửa ra, để cho môi của hắn có thể thưởng thức hương thơm ngọt ngào trong miệng nàng, đồng thời ngón tay thon dài cũng dùng phương thức làm người ta muốn thét chói tai, chậm rãi trêu chọc cánh hoa đã sớm ướt át của nàng. Môi của hắn chậm rãi, vừa cố ý vừa tựa như vô tình nhẹ nhàng ấn xuống từng nụ hôn ôn nhu trên da thịt trần trụi của nàng, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm đang phừng cháy ngọn lửa kích tình. Thân thể của nàng mãnh liệt khát vọng sự hành hạ ngọt ngào mà hắn mang đến, rồi lại không cách nào đối mặt với cảm giác tội lỗi phóng túng tội lỗi. "A...... Đừng mà......" Nghe được tiếng rên rỉ nũng nịu của nàng, trong lòng của hắn tràn đầy một loại cảm giác đắc ý cùng thỏa mãn, hắn rất thích nàng như vậy, thẹn thùng, nhiệt tình lại ngọt ngào như vậy. "Ta...... Ta không được......" Nàng mở đôi mắt đẹp ướt át nhìn hắn, bàn tay cùng môi của hắn không ngừng ấn hạ dấu vết của hắn trên người của nàng, một lần lại một lần, cho đến khi nàng cảm thấy một trận con sóng khoái cảm đang không ngừng dâng trào vùi lấp nàng. Nàng giống như là trẻ con mất đi xương, xụi lơ trong ngực hắn, cả đầu trống rỗng, toàn thân tê dại giống như đang lơ lửng trên mây, ngay cả cử động cũng không thể nhấc tay lên nổi. "Ngươi thật là một đại bại hoại." Trước khi sa vào mộng đẹp ngọt ngào và thỏa mãn, nàng ném cho hắn một câu nũng nịu. Phải không? Mai Đan Thanh ôn nhu giúp nàng vén những sợi tóc đang vương hai bên má của nàng, nhìn nàng ngủ thật say sưa ngọt ngào, dục vọng của hắn vẫn chưa hề giảm bớt, ngược lại bởi vì mới vừa trộm được hương mà càng thêm nóng bỏng, nhưng nhìn thấy quầng đen dưới mắt nàng sâu như vậy, hay cứ để cho nàng ngủ đi! Nếu như hắn thật sự là đại bại hoại, hắn nhất định sẽ không để người cho trong lòng hắn có thời gian nghỉ ngơi, hắn sẽ tận tình muốn nàng, yêu nàng, cho đến khi hai người cùng kiệt sức. Ôm nàng, giúp hai người đắp chăn lại, sau đó hắn hài lòng nhắm hai mắt lại. Có thể ôm nàng như vậy, bình tĩnh mà thỏa mãn ngủ ngon giấc, thì việc ở trên người của nàng phát tiết dục vọng đã không còn quan trọng nữa. Dù sao nàng nhất định trốn không thoát đâu, một ngày nào đó hắn sẽ có được người nàng. *************************** Lại trải qua mấy ngày cãi nhau, nhưng những ngày trôi qua cũng bình thản, bọn hạ nhân trong Mai vương trong phủ càng thêm vui vẻ cùng tự tại hơn nhiều so với lúc trước, bởi vì chủ tử khó nhất phục vụ nhất đã có người có thể ứng phó, mọi người chỉ cần ngoan ngoãn vui vẻ làm việc là được. Lúc này, nơi nghiêm ngặt nhất của Mai vương phủ, cũng là nơi mà không có ai muốn đi tới nhất-- Thư phòng, bên trong truyền đến thanh âm ngập ngừng của nữ nhân. Thật ra thì trong thư phòng cũng không chỉ có một mình cô nương ấy. Song Hỷ từ lần trước ở trên giường của mình phát hiện chủ tử có quyền thế nhất đang cùng nàng giành chăn trên giường, thiếu chút nữa hù chết nàng. Bất quá từ khi đó hắn cũng bắt đầu thay đổi, hắn cư nhiên rất thích đeo bám bên người nàng. Mặc dù vẫn với vẻ phách lối bá đạo, lại tăng thêm làm cho nàng cảm giác không được tự do, giống như trên người của nàng đột ngột tăng thêm một khối kẹo da trâu vậy. " Ngươi như vậy sẽ thoải mái sao?" Mặt nàng không hề có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm phía trước hỏi. "Ừ!" Mai Đan Thanh khẽ lên tiếng. "Nhưng..... Ta không thoải mái!" "À!" À cái gì? Cũng đã ép nàng đem lời nói xong cho rõ ràng như vậy rồi mà, hắn còn không biết phải nhanh chóng nhanh thay đổi cải chính lại tác phong của hắn, làm cho nàng thật không thoải mái. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai toàn thân nàng nhất định sẽ đau nhức vô cùng. "Nàng không thích?" "Dĩ nhiên không thích." Nàng rốt cục không chịu được nhìn chằm chằm vào nam nhân đang nằm ở trên lưng nàng, hắn còn nghiêng đầu tựa vào vai phải của nàng, giống như hắn là một chú mèo ngoan, xem nàng như cái ổ nằm thoải mái nhất. "Nhưng ta lại rất thích như thế này." Vai phải của nàng đã tê rần, nhưng hắn tuyệt không hề muốn động đậy, còn hết sức phối hợp trượt theo bả vai của nàng, nương theo cử động của nàng, sau đó phát ra tiếng thở dài thoải mái. Thiệt là, bỏ mặc hắn cũng không được. "Ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không?" "Không thể." Mai Đan Thanh ác liệt nói, còn dụi đầu vào vai nàng, khẽ khàng cọ cọ, chuẩn bị tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hai tay còn bá đạo treo ở bên cổ của nàng, tuyệt không thèm để ý là đến có thể ảnh hưởng đến hành động tác của nàng ảnh hưởnghay không. "Nhưng mà như vậy......" "Thế nào? Nàng mệt sao?" "Ừ!" Nam nhân này có ý xấu, tự nhiên lại đem một đống lớn những tờ phổ nhạc lớn ngổn ngang lộn xộn ném cho nàng, muốn nàng chỉnh sửa lại cho hoàn hảo. Mặc dù bề ngoài hắn xinh đẹp, nhưng chữ viết của hắn lại 'rồng bay phượng múa' giống, như văn tự cổ, không có ai thấy nhìn mà hiểu được hắn viết gì. Thật ra thì Mai Đan Thanh căn bản cũng không quan tâm, những thứ kia nếu người mua nếu như xem không hiểu, cũng phải tự mình nghĩ biện pháp để đoán. Bất quá vì để cho Song Hỷ mến yêu có thể danh chánh ngôn thuận cầm ít tiền về nhà, nên hắn tăng thêm một khoản phí sao chép đối với những những người mua Dĩ nhiên số tiền này liền rơi vào trong túi Song Hỷ. Có thể dùng chút tiền để lấy được bài hát đã được chép đơn giản rõ ràng dễ đọc, người mua cảm thấy tốn thêm ít bạc cũng là đáng giá. "Thật ra thì nàng không cần khổ cực như vậy đâu! Để cho ta nuôi nàng không phải tốt hơn sao?" "Ta tình nguyện dùng sức của mình hảo hảo kiếm tiền thật tốt, nếu ngươi như quả thật muốn giúp ta, thì hãy sáng tác thêm thật nhiều bài hát. Còn nữa, đây rốt cuộc là chữ gì?" Mai Đan Thanh nhìn ngón tay nàng đang chỉ một chữ viết vặn vẹo ,"Cái đó mà nàng không nhìn ra à?" "Rất khó nhìn ra được!" Chữ nào cũng ngoằn ngoèo như giun bò. "À hình như là tam...... Mà hình như lại là tám......" Ánh mắt tràn đầy sát khí của Song Hỷ lập tức quét tới, "Trời ơi! Chính ngươi cũng không biết, vậy mà còn mắng ta." "Được rồi! Tùy tiện đi! Dù sao cũng không chênh lệch lắm." "Chênh lệch nhiều quá có được hay không?" "Không muốn bận rộn nữa! Song Hỷ, ta mang nàng đi ra ngoài mua quần áo mới, cùng châu báu trâm cài xinh đẹp , có được hay không?" "Ta có rất nhiều rồi!" Đều là do hắn đưa, ra tay thật đúng là hào phóng đây! "Nào có ai lại ngại có nhiều đồ đẹp chứ? Đi thôi!" "Nhưng công việc của ta......" "Còn có thể đi ăn món thạch ngọc băng mà nàng thích ăn đó!" Gã nam nhân này đáng sợ thật, cư nhiên dùng một chiêu này để hấp dẫn nàng, đáng hận hơn chính là nàng cũng không chống cự không được hấp dẫn, thật sự đặt cây viết trong tay xuống, bị hắn dắt đi ra ngoài. Lúc nào thì mình trở nên nghe lời dễ bảo như vậy? Song Hỷ cảm thấy không thể tin nổi. Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé lọt thỏm bị bọc lại bởi bàn tay to lớn của hắn, nàng phát hiện...... cảm giác ngoan ngoãn nghe lời cũng không tồi. "Song Hỷ, Song Hỷ." Trong Mai vương phủ truyền đến tiếng tìm người, tất cả mọi người đều bởi vì tìm người nào đó mà cuống quýt khẩn trương. Chủ tử muốn tìm người, mọi người liền vội vàng giúp một tay tìm Song Hỷ. Tứ Nương trùng trùng bận rộn tiến ra đón nhanh chóng chạy tới đon đả: "Vương gia, có gì cần dặn dò sao?" "Song Hỷ đâu?" Hắn nghe nói trong thành có một ca vũ đoàn vừa đến , muốn tìm nàng cùng đến đó xem. "Nàng...... Đi ra ngoài." Nghe đến đó, sắc mặt Mai Đan Thanh trầm xuống, thanh âm không vui nói: "Ta nhớ là nàng phải là ở bên cạnh ta phục vụ mà, tại sao còn có thể có thời gian chạy loạn khắp nơi?" "Nàng......" "Có phải nhà nàng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Mai Đan Thanh cau mày hỏi. Nếu quả thật như vậy, sao nàng lại không nói cho hắn biết? Hắn cũng muốn dùng hết sức để giúp nàng, dù sao quan hệ của hai người đã càng thêm thân mật hơn lúc trước rất nhiều rồi. "Là thiếu tiền sao?" "Ách......" Tứ Nương không biết nên nói như thế nào, "Là có thiếu!" "Lập tức đưa tiền đến đó." Mai Đan Thanh rất nhanh chóng ra lệnh. "A? Đưa tiền?" "Đúng vậy!" "Nhưng nàng là đang thiếu tiền người khởi xướng chuyện này......" Không dám nói thẳng là Vương gia, Tứ Nương không thể làm gì khác hơn là lộ ra cười khúc khích. Mai Đan Thanh sao lại nghe không hiểu rằng Tứ Nương đang trách cứ hắn. "Ta biết, nhưng ta nhất định phải để cho nàng thiếu tiền ta, nếu không......" "Nếu không thì sao vậy?" Mặt Tứ Nương tò mò muốn nghe hắn nói ra lời thật lòng, chỉ tiếc rằng chỉ nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn. "Nhanh lên một chút tìm đem nàng tìm trở về cho ta, cả ngày lẫn đêm chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc có để xem ta là chủ tử như ở ta trong mắt hay không?" Hắn tức giận lẩm bẩm, xoay người rời đi. Tứ Nương nhìn bóng lưng hắn tức giận rời đi, cũng nhìn thấy trong mắt hắn phát hiện một tia "thẹn quá hóa giận". Xem ra có người nào đó đã không thể không có Song Hỷ rồi, đây cũng là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro