Chap 38
Tại dinh thự ở Hadu.
Sau khi ngồi thờ thẩn suy nghĩ một lúc lâu, Hana dần cảm thấy như năng lực của mình đã quay về, một cảm giác rất khó tả, cô thử hoá 1 chân thành hổ, quả nhiên đã sử dụng được.
*Sử dụng được rồi... nhưng ở đây đông người như vậy, muốn trốn thoát là một điều khó khăn, mình không thể đánh rắn động cỏ được...*
Dường như bọn chúng biết thời gian cô hồi phục năng lực, chỉ tầm 5 phút sau, có 2 tên đi đến, 1 tên mở cánh cửa sắt ra, 1 tên đi vào kéo tay Hana lôi ra ngoài, bọn chúng đẩy khiến cô ngã xuống đất, đối diện là tên Shiki.
"Ta đoán không nhầm thì năng lực của ngươi đã hồi phục rồi nhỉ?" Hắn đắc ý nói.
"Không có! Nếu có thì tôi cũng không đời nào tiếp tay cho một tên tội phạm như ông!!" Hana trừng mắt hướng về phía ông ta. Lúc nãy suy ngẫm thì cô đã biết bọn chúng cần gì ở cô, thứ chúng cần là mau nhưng bắt buộc phải lấy lúc cô đang hoá thành hổ, nên bọn chúng sẽ không thể nào tự mình động thủ được và tất nhiên cô sẽ không để mong muốn của chúng thành hiện thực.
/bốp/ "Dám vô lễ với ngài ấy à? con ranh khốn kiếp!" Tên côn đồ đứng kế bên tán cô một cái mạnh khiến Hana ngã ra sàn, cô lồm cồm ngồi dậy, đưa tay lên quẹt bỏ vệt máu trên môi.
"Nào, đừng làm thế chứ, bọn ta đang thương lượng mà, phải không cô bé?" Tên Shiki vừa cầm ly rượu trên tay lên nhấp một ngụm rồi nói.
"Hơ, tôi không thương lượng với ông, tôi sẽ không để mấy người toại nguyện!" Hana nhếch mép nói "Có giỏi thì ông giết tôi đi?"
"Haha, mày cũng biết giá trị của bản thân phết đấy nhỉ?" Ông ta đột nhiên bật cười "Để xem ý chí kiên cường của mày đến đâu!" Nói rồi ông ta ngoắc tay ra lệnh, tên côn đồ bên cạnh tán cô thêm một cái, lần này cô ngã xuống, chiếc điện thoại từ trong túi văng ra.
*Chết tiệt!*
"Lão đại! là điện thoại" một tên nhặt lên rồi nói, hắn ta bấm bấm một hồi rồi lại nói "Không có gì khả nghi ạ, có vẻ do nơi này không có sóng nên nó vẫn chưa báo được với ai"
*May mà mình đã xoá tin nhắn đã gửi...*
"Tốt, nhưng để đảm bảo không lộ vị trí, đập nát đi!" Ông ta ra lệnh.
"Không!" Cô vừa dứt câu, hắn ta ném chiếc điện thoại xuống đất, dùng chân dẫm nên mấy phát, chiếc điện thoại vỡ tan tành.
"Sao hả cô bé? Không còn gì cứu vãn được ngươi nữa rồi, chỉ có ngươi tự cứu chính mình thôi" Shiki đắc ý nói "Sao hả? Chỉ để lại vài lít máu thôi mà"
"KHÔNG....ĐỜI...NÀO!!" Hana nhấn mạnh từng chữ một.
"Được lắm, để xem mày chịu đựng được tới đâu! Lôi nó vào nhà lao đi, nhớ thỉnh thoảng hỏi lại lần nữa xem nó có suy nghĩ lại không nhé" Ông ta ra lệnh. "Nhớ đừng để nó chết đấy"
"Mơ đi, lão già!" Nói dứt câu, Hana bị giải vào nhà lao, cô bị trói đứng trên bức tường bằng xích sắt.
(Ví dụ cho dễ hình dung, khác ở chỗ là Hana bị trói đứng còn nhân vật Ace trong ảnh là ngồi).
"Mày còn một cơ hội cuối đó nhãi ranh" Hắn vừa nói vừa cầm chiếc roi da trên tay.
Hana im lặng, nhếch mép cười không trả lời, hắn lập tức quất một phát thật mạnh vào người cô, cảm giác đau liền ập đến, Hana cắn chặt môi, không phát ra tiếng động nào, cảm giác này làm cô nhớ đến cảnh bị bắt nạt ở cô nhi viện ngày xưa, nhưng lúc đấy là sức đánh của trẻ con, còn bây giờ là một tên tội phạm đô con, mỗi nhát đánh đều đau điếng người.
Một roi
Hai roi
Ba roi...
Những vết hắn đỏ đang dần xuất hiện trên khắp người Hana, cô vẫn mím chặt môi không kêu la một tiếng.
"Sao hả? Mày thay đổi quyết định chưa?" Tên tội phạm áp sát mặt vào đối diện mặt Hana mà trừng mắt, cô ngửa đầu ra sau lấy đà, sau đó dùng sức hút một cú thật mạnh vào đầu hắn khiến hắn chao đảo lùi ra xa.
"Khốn kiếp, mày đừng có trách tao!!" Tên đó như phát điên, quất từng roi thật mạnh vào người cô với tốc độ rất nhanh, những vết thương đã bắt đầu chảy máu.
"Được rồi, mày quất tiếp là nó chết đấy!!" tên đứng phía sau nhào lên cản lại thì tên kia mới dừng tay.
"Con nhỏ chết tiệt" Hắn quát lớn rồi ném cái roi xuống đất, cả hai tên rời đi. Còn lại một mình Hana bị xích, cô kiệt sức, đau đớn gục mặt xuống đất, khắp người bây giờ toàn là vết thương.
Những giọt nước mắt không tự chủ mà chảy thành hàng, không hẳn là khóc vì đau đớn mà là khóc những suy nghĩ trong đầu cô, liệu bản thân cô được cứu hay không? những ngày tháng tươi đẹp trong 10 năm qua có tiếp tục hay không? cô nhớ mọi người lắm... nhớ người bố nuôi tuy thường ngày lạnh lùng nhưng luôn yêu chiều cô hết mực, nhớ những người bạn lớp A, nhớ những ngày tập luyện vui vẻ cho lễ hội văn hoá... và nhớ một hình bóng sâu trong tim, một con người lúc nào cũng cọc cằn thô lỗ nhưng luôn xuất hiện khi cô cần nhất, khi cô yếu đuối nhất,... liệu còn có thể... gặp lại người ấy hay không?
Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như Hana đã thiếp đi vì kiệt sức, một xô nước lạnh lẽo đổ lên người khiến cô mơ màng mở mắt, bản thân vẫn bị trói, hai tên tội phạm đã quay trở lại.
"Sao hả? Sợ chưa?" Tên cầm xô nước đắc ý nói "Thay đổi quyết định chưa? Giờ phút này còn cố nhập vai anh hùng làm gì nữa, ranh con"
"Kh...không...đời...nào..." Hana yếu nói "Không đời... nào để... bọn khốn... kiếp như... mấy người được... toại nguyện.."
"Con ranh này! Xem ra mày còn mạnh miệng lắm nhỉ?" Hắn tức giận ném cái xô nước rỗng xuống đất "Lấy cái chích điện ra đây cho tao!" Hắn nói với tên còn lại.
"Ổn không vậy? Nó đuối lắm rồi" Tên kia do dự nói.
"Tao phải trừng phạt con nhỏ lì lợm này!"
Sau khi cầm máy chích điện trên tay, hắn ta chậm rãi tiến đến gần Hana, thẳng tay chĩa máy vào cánh tay cô.
"AAAA" Luồng điện chạy dọc từ cánh tay lang toả khác cơ thể, đau đớn, tê dại tột cùng, cuối cùng Hana lại lần nữa ngất đi.
Một xô nước tiếp theo lại xối từ đầu đến chân một lần nữa kéo cô tỉnh lại, trước mặt vẫn là hai tên côn đồ đó.
"C... có ngon...thì... giết... tôi đi..." Cô cất giọng yểu xìu nói.
"Không nhé, bọn tao được lệnh tra tấn cho mày thay đổi quyết định thôi"
"Sẽ... không... AAA!!" Chưa kịp nói dứt câu, một nhát roi lại quất vào người cô, Hana lúc này đã thảm lắm rồi, quần áo bị rách theo vết roi, những vết thương rướm máu hiện rõ khắp cơ thể.
Không thể thay đổi được quyết định cũng không thể đánh thêm, bọn chúng đành bực tức rời đi, nơi nhà lao lại im ắng, chỉ còn mỗi thân hình nhỏ bé vẫn bị trói trên tường, đầu gục xuống, hai chân chẳng còn sức, nếu không phải do hai tay bị treo lên thì cô đã gục ngã rồi.
"Nè, nè mày còn sống không?" Tên tội phạm vỗ vỗ vào mặt cô, Hana lại từ từ mở mắt, đây là một trong hai tên ban nãy, nhưng tên này có vẻ đỡ hung hăng hơn.
"Uống đi!" Hắn đưa chai nước lên miệng cô rồi nói "Mày cứ đồng ý không phải tốt hơn sao? Đúng là ngu ngốc"
"Không...bao... giờ... tiếp tay...cho...kẻ xấu..." Cô uống mấy ngụm nước rồi lắp bắp nói "Mấy... giờ... rồi?"
"9 giờ tối hơn!"
*Liệu tin nhắn của mình có được gửi đi hay không?* Đây là hy vọng duy nhất của cô vào thời điểm hiện tại...
Một lúc sau, Hana cảm nhận được dường như có ai đó đến gần, mắt nặng trĩu mở ra nhìn vào người đàn bà trước mặt.
"Đến...đây làm...gì?"
"Mày đúng là một con nhỏ lì lợm, nếu mày đồng ý yêu cầu của lão đại thì đâu có thê thảm thế này" Bà Reiko đứng khoanh tay nói.
"Đều...do bà... mà ra, nếu không phải... bà tiết lộ...thì làm sao người khác... biết được chứ..." Hana chậm rãi nói.
"Biết làm sao được, ông ta đã cho tao một số tiền rất lớn để lấy thông tin của mày đấy, tao vốn tưởng rằng mày vô năng cho đến khi mày xuất hiện trên tivi hồi đại hội thể thao UA, nhưng không hẳn là do tao nói đâu, có vẻ ông ta đã truy lùng người mang năng lực bạch hổ từ thời của mẹ mày rồi" Bà ta nói một tràng dài.
"... Biến đi"
"Tao khuyên mày nên làm theo lệnh ông ta đi, nếu không mày chỉ có con đường chết mà thôi" Bà ta vừa nói vừa vuốt ve mặt Hana, hất một cái rồi phủi tay rời đi.
Hana đã quá mệt mỏi, cô mặc kệ mọi thứ xung quanh, gục đầu xuống mà thiếp đi.
.
.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hana cứ như thế mà ngủ cho đến khi có tiếng nói chuyện vang lên làm cô dần dần tỉnh dậy.
"Tỉnh rồi sao? Trông thật thảm hại đấy, nhóc con" Ông Shiki đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với cô, chân vắt chéo nhịp nhịp trong rất bình thản, dường như ông ta rất yếu nên đi đâu cũng mang theo mớ chai truyền nước biển "Cho nó uống nước đi".
Nhận được lệnh, một tên cầm chai nước khoáng đến, dùng tay bóp miệng cô để cưỡng chế há miệng.
"Sao hả? Thay đổi quyết định chưa? Chỉ cần một ít máu thôi mà, có cần để bản thân rơi vào tình cảnh thế này không?" Ông ta nhếch mép nói.
"Ông...nằm....mơ đi, rồi bọn tội phạm... khốn kiếp các người...sẽ bị bắt hết thôi" Hana yếu ớt nói.
"Giờ này mà vẫn còn mạnh miệng được sao? Mày vẫn nghĩ sẽ có người đến đây cứu mày ư?" Tên tay sai đứng bên cạnh ông ta quát lớn.
"Không... được cứu thì...tôi bỏ mạng tại...đây...vẫn đỡ hơn là... tiếp tay cho... bọn ác nhân...hãm hại... người dân" Tuy giọng yểu xìu vẫn sự kiên quyết và ý chí trong lời nói của Hana không bao giờ bị lung lay.
"Haizz, không ngoan gì cả" Ông ta thở dài rồi đứng lên "vậy thì 'chăm sóc' nó tiếp đi!" Ông ta nói rồi gọi một tên tay sai đến dìu mình rời đi, ở đây còn lại Hana và một tên tay sai khác, cũng chính là người tra tấn cô ngày hôm qua.
"Tao chưa thấy đứa nào lì lợm như mày, nhưng không sao, tra tấn người khác là việc tao thích nhất đấy" Hắn vừa nói vừa cầm chiếc roi lên tay.
"Ha,... đúng là... chó nghe lời chủ..." Hana buông lời mỉa mai.
"Mày dám!?? Con nhỏ chết tiệt này!!" Hắn ta tức giận quát lên, thẳng tay quất roi vào người cô.
"AAA" Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến, cho tới giờ phút này, Hana không thể nào mà không kêu la được nữa, mỗi đòn đánh của hắn đều dùng hết sức lực, nếu là một người không có luyện tập về thể chất và sức chịu đựng thì đã chết vì quá đau từ lâu rồi.
*Mình...bỏ mạng tại đây thật sao* một suy nghĩ thoáng qua, Hana lại tiếp tục thiếp đi...
.
.
.
Cặp đôi dễ thương đấy, cho die một đứa nhé ;)))
#Zuwa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro