6. Tiệm mì Ramen
Midoriya Izuku: "Senpai khi nào tan làm? Em tới đón chị."
...... Anh hùng chuyên nghiệp có nhàn rỗi như vậy không?
Buổi sáng Hayakawa-san nói chuyện với tôi hơn nửa ngày, cuối cùng bỏ lại một câu "Muốn đi làm việc, liên lạc sau." Liền không có tin tức.
Ngược lại là buổi chiều, Midoriya Izuku chủ động gửi tin nhắn.
Tôi chần chừ trong chớp mắt và nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Kikuchi Hayanozo: "Tới lúc nào cũng được"
Midoriya Izuku: "Vâng. Đại khái khoảng sáu giờ thì em đến."
Nếu không phải tôi đã thay đổi số điện thoại di động, lật lại lịch sử trò chuyện, bạn có thể thấy lịch sử trò chuyện của chúng tôi với nhau từ thời trung học trước đây.
Khi đó đều là tôi phùng cắm châm ước hẹn cậu ta ăn cơm.
Chỉ là tên nhóc này khi đó quá mức thẹn thùng, trong vòng một tuần có thể ngồi cùng bàn với tôi trong căng tin hai ba lần đã rất không dễ dàng, phần lớn thời gian đều là tôi từ xa nhìn thấy cậu ấy, vẫy tay ý bảo cho cậu ta, cậu ta thì đỏ lỗ tai, cúi đầu làm bộ như không phát hiện.
...... Đáng yêu là đáng yêu, nhưng thân là bạn gái, tôi còn không bằng mấy bạn nữ cùng lớp của cậu ta ở trong thời gian nghỉ ở cùng với cậu ta nhiều.
Chung quy cũng có chút khó nói.
Khó trách cuối cùng sẽ chia tay, vốn là kết cục trong dự liệu.
Nghĩ đến trải nghiệm yêu đương trước kia như một kẻ ngốc, tôi lại có chút hít thở không thông, không muốn tiếp xúc nhiều với Izuku-kun nữa.
Nhưng bữa tối đã hẹn, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng không thể lâm thời lỡ hẹn.
Tôi thở dài, nhìn thấy thời gian gần đến, đóng cửa hàng và đi lên lầu để thay quần áo.
Chưa đến sáu giờ, điện thoại của Izuku-kun cũng gọi tới, nói cho tôi biết cậu đã ở dưới
lầu.
Tôi thu dọn đơn giản một chút, đem túi nghiêng bọc lên đầu một bộ, liền vội vàng xuống lầu.
"Chào buổi tối, Senpai."
Izuku-kun đã đứng ở cửa hàng của tôi, cậu ta thấy tôi ra cửa, liền cong mắt cười với tôi, rất là tự nhiên tiến lên vòng qua thắt dây an toàn cho tôi.
"Không cần gấp gáp."
Sau khi cậu ta sthawts dây an toàn cho tôi liền lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với
tôi.
Tôi cảm giác loại động tác này quá mức thân mật, nhưng đối phương nhìn qua vô cùng đứng đắn, cũng chỉ có thể quy cho mình quá nhạy cảm.
"Đi thôi." Tôi cũng lười rối rắm nhiều như vậy, quyết định đem bữa cơm tối này tốc chiến tốc thắng, "Đi ăn cái gì?"
"Senpai muốn ăn cái gì?"
"Ở góc phố có một tiệm mì Ramen, cũng không tệ lắm, giá rẻ lại phải chăng." Tôi nói với khuôn mặt không thay đổi, "Muốn ăn cái đó." "
" ..." Izuku-kun biểu tình ngưng trệ trong chớp mắt, "Senpai muốn ăn cái này?"
"Đúng vậy, không phải ôn chuyện sao?"
Tôi vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ tôi cùng cậu ta ôn lại hai mươi phút còn chưa đủ sao?
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đường viền môi mím lại, khi tôi nhận ra cậu ta có phải hơi mất hứng hay không, cậu ta bỗng nhiên nhếch khóe môi nở nụ cười: "Được, vậy thì ăn mì ramen đi. Vừa lúc tôi không lái xe tới đây, lời nói ở góc phố hẳn là rất gần, chúng ta đi bộ đi. "
Tôi gật đầu và dẫn cậu ta về phía cửa hàng mì Ramen ở góc phố.
Bầu không khí quá xấu hổ không nói nên lời , sau ba phút im lặng, tôi chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Cậu có thể lái xe?"
"Ừ?" Izuku-kun có chút ngượng ngùng, "A, đúng vậy, anh hùng chuyên nghiệp phải có những kỹ năng cần thiết, lúc trước học được quá thống khổ. --"
"Thống khổ?"
"...... Chính là, cầm vô lăng liền rất hoảng hốt. "
"A------" Tôi kéo dài âm nhìn cậu ta.
Cậu ta dường như có một chút xấu hổ: "Nhưng em rất nhanh đã khắc phục được! Kỹ năng xe của em bây giờ còn rất ổn!!"
Được, lại thành công làm câu chuyện kết thúc.
Năm đó lúc quen nhau, thời gian ở chung không nhiều lắm, lúc ở cùng một chỗ người này lại rất thẹn thùng, thường xuyên một lúc lâu không nặn ra một cái rắm.
Đều là bà đây lục lọi ruột gan tìm đề tài dỗ cậu ta trêu chọc cậu ta.
Mẹ kiếp, chia tay là quá đúng!
"Senpai..." Tôi đang ở trong lòng phẫn nộ bất bình, bỗng nhiên nghe được thanh âm mềm nhũn bên cạnh gọi tôi một tiếng.
Tôi quay đầu lại, vừa lúc cùng cậu ta đối mặt với tầm mắt.
Cậu ta dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: "Senpai, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn mở cửa hàng ở đây sao? "
"A, không có, đi làm học đồ mấy năm." Tôi duỗi ngón tay tính toán, "Sau đó cũng đến công ty làm nhân viên văn phòng bình thường một hai năm. Nhưng cái loại ngày liều mạng đi làm, sau khi tan tầm còn phải vì cùng đồng nghiệp tham gia hội độc thân ngày quá mệt mỏi, tôi liền từ chức. Sau đó mở cửa hàng, cũng được hai năm rồi. "
Izuku-kun đi ở phía sau ta, cậu ta hình như dừng một chút, thanh âm thong dong truyền tới: "A, đúng thật, người của xã hội thường xuyên tổ chức hội độc thân. Bất quá chỉ cần có đối tượng kết giao ổn định mà nói, cũng không cần phải tham gia loại hoạt động này. "
"Vậy cũng đúng!" Tôi gật gật đầu, "Lúc trước ta cũng đã suy nghĩ qua chuyện này."
"......"
Tôi nhún vai, hơi tiếc nuối nói: "Nhưng những người đàn ông độc thân mà tôi gặp trong buổi giao lưu, đối với tôi biểu hiện hảo cảm, nhưng không phải loại người tôi thích."
Suy nghĩ một chút, tôi lại sửa lại: "Ngược lại đã từng có một Kouhai đặc biệt đáng yêu, vừa ngoan vừa thẹn thùng, trêu chọc hắn vài câu còn bộ dáng muốn khóc, đặc biệt đáng yêu."
"........"
"Nhưng bởi vì nhân khí của anh ta quá cao, trong công ty có những cô gái khác cũng thích anh ta, biểu hiện còn đặc biệt tích cực..." Tôi chậc chậc một tiếng, "Vừa vặn vì Kosei Tu La Tràng chết tiệt kia, mỗi lần vốn là tôi có thể tiếp xúc với Kouhai một chút, cũng bởi vì cô gái kia cũng quấn lấy anh ta không buông, khiến cho tôi luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân lông gà vỏ tỏi —— cái gì quên mang theo chìa khóa, quên khóa tủ, gót giày bị gãy —— vân vân, bỏ lỡ gặp mặt Kouhai.. Sau đó,... họ hẹn hò.
"....."
Tôi sờ sờ cằm, nghiêm trang nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy Kouhai vẫn là rất thích tôi, chỉ là bởi vì nguyên nhân Kosei của tôi, anh ta hiểu lầm tôi cố ý trốn tránh anh ta, đối với anh ta..."
"Đến rồi."
Izuku-kun nhẹ nhàng ấn bả vai tôi, chặn đầu lời nói của tôi.
Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn ra đường, mới phát hiện chúng tôi đã bất tri bất giác đi tới cửa tiệm mì ramen.
Sau khi vào cửa gọi hai bát mì ramen, hai chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Tôi rất ghét những người yên tĩnh như gà, đang nghĩ đến lần thứ ba tìm đề tài để phá vỡ sự im lặng, chỉ nghe thấy cậu ta dường như có một cuộc gọi dênd, thấp giọng nói với tôi một câu "Xin lỗi", xoay người ra ngoài nhận điện thoại.
Ta như được đại xá, vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu làm thiếu nữ nghiện internet.
Hayakawa-san dường như cũng vừa mới hết bận, trên điện thoại di động có mấy tin nhắn cô ấy mới gửi.
Hayakawa Ami: "Chị ơi, chị có phải đang hẹn hò với đối tượng thầm mến của tôi không?"
Hayakawa Ami: "Trái tim tôi hơi đau."
Hayakawa Ami: "Chỉ cần cô mời tôi ăn một bữa ăn lớn, trấn an tôi vừa thất tình vừa tăng ca, trái tim đầy đau thương."
Ta trả lời cô ấy một cái "..." sau , hồi âm của cô ấy cơ hồ là lập tức nhảy ra.
Hayakawa Ami: "Thế nào rồi? Hai người ăn cơm ở đâu?"
Hayakawa Ami: "để tôi đoán xem, có phải là nhà hàng phương Tây trên tầng bốn của quảng trường trung tâm phố thương mại không?"
Hayakawa Ami: "Hắc hắc, vừa nghe một đồng nghiệp từng có bạn gái nói, Senpai trước khi tan tầm đã hỏi chỗ ăn mà con gái có thể sẽ thích."
Hayakawa Ami: "Cô biết gì không? Senpai cuồng tăng ca lại đi làm sớm đi hẹn em gái, đồng nghiệp chúng tôi đều sợ ngây người."
Hayakawa Ami: "Nhưng cũng có những người không tin. Ví dụ như bây giờ có một kẻ ngốc, vừa mới gọi điện thoại cho học trưởng nói công việc, hiện tại thuận tiện hỏi học trưởng có muốn tham gia hội hữu nghị ngày mai hay không."
Hayakawa Ami: "Đm, hắn thực sự là một con lợn."
Kikuchi Hayanozo: "Chúng tôi đang ở tiệm ramen."
Hayakawa Ami: "...???"
Kikuchi Hayanozo: "Ôn chuyện mà thôi, đi nhà hàng Tây làm gì, cũng không phải xem mắt."
Hayakawa Ami: "......"
Kikuchi Hayanozo: "Ngươi cũng đi tham gia giao hữu sao? Các cô gái có đủ không, bạn có thể mang theo người thân và bạn bè không? Ngươi xem ta thế nào?"
Hayakawa Ami: "......... Cô có muốn hỏi học trưởng có thể mang theo người nhà không? Để cho anh ấy mang theo cô?"
Kikuchi Hayanozo: "Tôi đùa thôi. Đi chơi, bạn trai cũ của bạn gái cũ ở đây, thật xấu hổ."
Hayakawa Ami: "??? Buồn cười sao?".
Izuku-kun đã vén rèm cửa tiến vào, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh tôi.
Tôi xách ấm trà rót cho cậu ta một ly nước, cậu ấy cười nhẹ giọng nói cảm ơn, bưng chén lên nhấpmột ngụm.
"Thế nào? Ngày mai cậu có đi quan hệ hữu nghị sao? "
"......Khụ! "cậu ta sặc một ngụm, có chút mất tự nhiên, "Em..."
Tôi bình tĩnh đưa khăn giấy cho anh: "Hayakawa-san vừa rồi nhắn tin cho tôi.
"Ồ, như vậy." Cậu ta nhận lấy khăn giấy lau khóe miệng, "Em đã từ chối. "
Vừa Ramen được đưa đến, tôi cũng không muốn dây dưa nhiều về vấn đề tình cảm của đối phương, cúi đầu chuyên tâm ăn mì.
Ngược lại Izuku-kun, sau khi cậu ta im lặng ăn một hồi, tựa hồ canh cánh trong lòng đối với đề tài lúc trước, lần thứ hai hướng tôi cầu chứng.
"Senpai, chị vừa mới nói, đối với Kouhai vừa ngoan vừa thẹn thùng rất có hảo cảm." Cậu do dự hỏi, "Chị thích loại hình này sao?"
"A, đúng vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không tự hiểu được sao?"
Tôi vẻ mặt khó hiểu, người này chẳng lẽ đối với mình hồi trung học như thế nào không có một chút tự biết sao?
"Vậy, hiện tại..."
"Khẩu vị loại chuyện này, là không có khả năng một sớm một chiều thay đổi." Tôi trịnh trọng nói, "Ví dụ, tôi gặp izuku-kun ở trường trung học có thể sẽ chủ động theo đuổi, nhưng tôi gặp được người trong xã hội Izuku-kun, liền..." Tôi nhìn sườn mặt cậu ta, muốn nói lại ngừng biểu đạt ra tiếc nuối.
Cậu ta cầm đũa, lặng lẽ gõ mép bát, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nặng nề nhìn không ra cảm xúc.
Giọng nói ngược lại vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như trước: "Senpai, nhiều năm không gặp, sở thích của chị vẫn biến thái như vậy..."
[Tác giả có lời muốn nói:
Vì cái gì các ngươi sẽ nói Midoriya văn thiếu, theo ta được biết, ta cơ hữu liền có vài cái ở viết.
Còn tiếp: 《 toàn thế giới đều tưởng cùng ta giao bằng hữu [ Tổng ] 》by quả bưởi nha
Dự thu: 《 cá tính tên là hàng tỉ gia sản [ tổng mạn ]》by Bùi Tư Đồ
Trở lên hai thiên đều là Midoriya cp, dự thu nhớ rõ lục soát tác giả danh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro