
10. Thất hứa
"Bởi vì vừa rồi đang bận viết báo cáo, cho nên.... Xin lỗi, Senpai, chị ngủ rồi sao? "
Ta nằm bẹp trên giường trợn trắng mắt, nghe bên kia điện thoại truyền đến âm thanh yếu đuối tràn ngập áy náy của Izuku-kun, chỉ có thể hữu khí vô lực hừ vài câu: "Không có..."
Giọng điệu của đối phương khôi phục kích thước bình thường, nhưng vẫn tràn ngập ý tứ xin lỗi: "Xin lỗi, Senpai. "
"Coi là vậy đi, cậu cũng chỉ là không muốn quấy rầy tôi xem phim truyền hình mà thôi." Tôi não bổ một lý do, tha thứ cho cậu ta, "Hơn nữa cậu rất bận rộn không phải sao, tôi hiểu, tôi hiểu mà."
"Ừm, nếu Senpai thuận tiện, sau này xem xong phim truyền hình có thể gọi điện thoại cho em có được không?" Cậu có chút ngượng ngùng, "Tuy rằng nam sinh hẳn là nên chủ động một chút, nhưng vừa nghĩ đến bởi vì sơ suất của em mà lãng phí rất nhiều thời gian..."
Dừng lại, Stop!
Người đàn ông này đang nói cái quỷ gì vậy.
Đây chẳng phải là lời âu yếm trong truyền thuyết sao?
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động, thực sự đúng là "Midoriya Izuku" tên ghi chú .
...... Người này có phải bị quỷ thần phụ thân hay không?!
Tôi đối với biểu hiện bất thình lình này của Izuku-kun có độ hảo cảm cực cao.
Sau khi tất cả, chúng tôi chia tay cũng đã nhiều năm và quay lại với nhau trong vòng chưa đầy ba ngày.
Cậu ta... Có phải cậu độc thân quá lâu nên bắt được bạn gái cũ rồi vội vàng cầu hẹn hò?
Không đến mức đó đi, không phải còn có Hayakawa-san đang theo đuổi cậu tasao?
Đại khái là sự trầm mặc của tôi làm cho cho Izuku-kun có chút không được tự nhiên, cậu ta chuyển đề tài, tùy ý cùng tôi nói chuyện phiếm về bộ phim truyền hình vừa rồi tôi xem.
Trực giác của tôi nói với tôi rằng cậu ta không có hứng thú với những thứ này, nhưng lại bận tâm đến việc nhân nhượng tôi, mạnh mẽ tìm chủ đề.
Nếu đối phương đã chủ động như vậy,tôi cũng nói tiếp đề tài cậu ta chuyến đến, sau khi kéo đông kéo tây vài câu, hắn hỏi ta ngày mai sau khi đóng cửa hàng có rảnh hay không.
Giọng nói cậu ta mang theo chút ngượng ngùng: "Quả nhiên vẫn muốn hẹn hò với Senpai. "
Tôi:"..."
Mẹ nó này ai có thể chịu đựng được?!
Cho dù cách điện thoại, tôi vẫn bị giọng điệu thẹn thùng hơi chờ mong của đối phương thành công làm đỏ mặt.
"Ách, ừm, cậu biết đấy, bình thường tôi cũng không có việc gì..." Tôi nhắm mắt lại, "... Được rồi. "
"Ừm, vậy ngày mai em liên lạc với chị." Giọng cậu ta vui vẻ, "Đúng rồi, Senpai, em có thể gọi tên chị không? "
Giọng nói của cậu mang chút chờ mong, "Bởi vì chúng ta đề đã tốt nghiệp, vẫn luôn gọi là Senpai nghe rất lạ. "
...... Thằng nhóc thối.
Lúc học trung học, tôi bảo cậu ta gọi tên tôi thì cậu ta liều chết không nghe theo, làm cho tôi cũng đành phải gọi cậu ta là "Kouhai".
Những người không biết còn nghĩ rằng giữa chúng tôi có một "PLAY" kỳ lạ.
Hiện tại cố ý đưa ra muốn gọi tên... Mẹ kiếp, làm cho người ta rất xấu hổ.
Muốn gọi thì gọi a, cậu không thể thuận theo tự nhiên kêu sao?!
Đây giống như lúc tình cảm thắm thiết nói "Anh có thể hôn em không?" Đều sa điêu giống nhau sao?!
Nhất định là Izuku-kun của ta quá mức ngay thẳng.
Đó là một điều tốt.
An ủi bản thân mình như vậy, tôi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Hayanozo.
Ngữ khí của hắn mang theo giọng cười.
"Vậy ngày mai em liên lạc với chị, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi, chúc ngủ ngon."
×
"Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười với vị khách đối diện, vươn tay về phía cô ấy và để tay cô ấy đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của tôi.
"Không nhất định dùng màu sắc thuần khiết đâu, những màu sắc khác cũng không tệ, chỉ cần không làm một ít đồ trang sức điểm lên trên móng tay, cũng không cần sợ hãi sẽ cạo đến các bé." Tôi bình tĩnh nói với khách hàng.
Người tới là một vị khách quen, tên là Bakugo Mizuki.
Đúng vậy, chính là vợ của anh hùng chuyên nghiệp phụ trách tình huống quản lý con đường này Bộc Phá Vương văn phòng.
Thật bất ngờ, người phụ nữ này là một người bình thường, nghề nghiệp là một giáo viên mẫu giáo, thường xuyên giao tiếp với trẻ em.
Anh hùng chuyên nghiệp thường dùng tên anh hùng hoạt động, hơn nữa người nhà được bảo vệ, bình thường mà nói người bình thường không có cách nào nhận ra vị này chính là vợ của Bakugo-kun.
Nhưng trong thời gian giữa học kỳ1 ở UA, sau khi hẹn hò với Izuku-kun, tôi đã biết đến Bakugo-kun, người đứng đầu lớp tế thể thao, có một người bạn gái đã tốt nghiệp được một năm.
Nghe nói là thanh mai trúc mã của Bakugo-kun, và là chị gái của Izuku-kun, chỉ là không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp vài năm, trong sự nghiệp mở cửa hàng của tôi lại ngẫu nhiên gặp vị này.
Đương nhiên, Mizuku-san đối với tôi cùng Izuku-kun xảy ra chuyện gì cũng hoàn toàn không biết gì.
Ban đầu cô ấy đến thăm cửa hàng của tôi và hào phóng làm thẻ thành viên. Khi tôi nhìn thấy họ của cô ấy, tôi muốn chết, sau đó tôi không thể không hỏi cô ấy.
Mizuki-san đối với sự tò mò của tôi cùng với chuyện tô cùng Bakugo-kun cùng tốt nghiệp từ UA cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Cô không phải là anh hùng chuyên nghiệp sao?" Cô ấy hỏi tôi.
Tôi cười đáp: "Tôi là học sinh khoa bình thường, không nổi tiếng và có năng lực như Bakugo-kun, sau khi tốt nghiệp có thể sống tạm là được rồi. "
......
Nhưng mà Mizuki-san ngược lại không cô phụ tấm thẻ thành viên kia, cách một đoạn thời gian đặc thù đều sẽ đến chỗ tôi ngồi một chút, mang theo con , đến gần thời điểm tan tầm rời đi đi gặp cha đứa bé.
Thường xuyên gặp gỡ, hai chúng tôi tuy rằng không tính là bạn bè, nhưng so với khách và quản lý cửa hàng bình thường còn quen thuộc hơn nhiều.
Và bởi vì cô ấy trông trẻ trung và xinh đẹp, tôi thậm chí không thể gọi cô ấy là "phu nhân".
"Ừm, gần đây hình như rất thịnh hành loại hoa văn và màu sắc giống kem, tôi có thể làm không?" Cô ấy dừng một chút, lặp lại đề tài một lần nữa, "Có phải tâm trạng cô không tốt không? "
...... Mizuki-san, nhìn thấu không nói toạc ra.
Không có gì giống như buổi sáng thức dậy nhìn thấy bạn trai mới hẹn hò với bạn ngày hôm qua, gửi cho bạn "Tạm thời có việc bận cần phải đi công tác, cuộc hẹn ngày hôm nay chỉ có thể bị hủy bỏ, xin lỗi." thông tin, càng nghẹn khuất hơn.
Trả lại trái tim và kỳ vọng cho tôi!
"Không có gì, có chút chuyện không quan trọng." Tôi mơ hồ trả lời, và mở ra chủ đề, "Hôm nay cô không dẫ con trai theo sao?"
"A, Shinki đến nhà bà nội." Mizuki-san cong cong mắt, "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, cho nên từ tan tầm đến tối, đều là thời gian của người lớn."
Người so với người, không bằng người.
Trong lòng ta có chút chua xót, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nở nụ cười: "Vậy hôm nay hẳn phải tốn sức rồi, nhất định phải để cho cô xinh xinh đẹp đẹp đi hẹn hò mới đuợc."
Mizuki-san thẹn thùng cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng "Ừ..." một tiếng.
Lần này màu sắc móng tay phức tạp hơn một chút, mất thêm một chút thời gian. Bên Bakugo-kun tựa hồ cũng bởi vì nguyên nhân kỷ niệm ngày cưới, tan tầm sớm một chút, gọi điện thoại đến chỗ Mizuki-san.
"Katsuki." Mizuki-san một tay còn bị tôi nắm trong lòng bàn tay, tay kia cầm điện thoại, "Em còn làm thêm một chút nữa, nếu không anh trực tiếp tới đây được không?
Ta: "..."
Tuy rằng Mizuki-san không biết tôi, nhưng Bakugo-kun khẳng định là biết tôi.
Năm đó khi tôi theo Izuku-kun, tôi cảm thấy cả lớp A bọn họ đều biết tôi da mặt dày cỡ nào.
...... Nhưng mà bakugo-kun là quý nhân hay quên, không nhất định sẽ nhớ rõ tôi.
Không sai, Bakugo-kun nổi danh khắp cả trường với cái danh không nhớ được tên người. Nghe nói lúc hội thao năm nhất, hắn đều không nhớ được tên của bạn học sau này là bạn Kirishima Eijiro
Tuy nhiên, sự thật luôn luôn ham thích việc vả mặtt.
Rất nhanh, Bakugo-kun hai tay đút túi, một chút cũng không giống một người chồng đáng tin cậy, cau mày lắc lư đi vào tiệm làm móng của tôi.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau với Mizuki-san, hắn đánh giá bốn phía, lông mày càng nhíu càng chặt.
Không phải tôi nói, cả người anh ta đều không hợp với phong cách trang trí tràn ngập phấn hồng thiếu nữ của tôi.
Mizuki-san trấn an hắn: "Anh ngồi xuống trước đi, nếu cảm thấy không được tự nhiên thì ra ngoài dạo một chút. Em sắp xong rồi, nhanh thôi. Phải không? Sắp xong rồi phải không Kikuchi-san?"
"Ừm."
Động tác trên tay ta rất nhanh, trả lời cũng rất nhẹ.
Nhưng Bakugo-kun vẫn chú ý tới người sống sờ sờ là tôi đang ngồi đối diện vợ hắn.
Hắn nhướng mày, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mizuki-san, híp mắt nhìn tôi.
"Ha hả? Cô không phải là người phụ nữ dứt khoát lưu loát đá tên Deku năm lớp 11 đây sao? "
Tôi:"..."
Mizuki-san: "..."
Tôi theo bản năng buông tay Mizuki-san ra, nhưng bị cô ấy nhanh nhẹn trở tay cầm lấy.
Nàng mở to mắt nhìn tôi, trong mắt lóe ra hào quang không biết là kỳ lạ hay bát quái.
Giọng tôi như tiếng muỗi, kiên trì chào hỏi bakugo-kun: "Chào buổi chiều, Bakugo-kun. "
[Tác giả có lời muốn nói:
Ba vạn chữ tả hữu kết thúc đi.
Cách vách kiếm cơm nhẹ tiểu thuyết khai.
Mizuki là cách vách toàn năng hệ bên trong nữ chủ, khách mời một chút phong phú cốt truyện.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Nắm kim 2 cái; kéo phỉ, yhbcyx 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Hồng bùn tiểu hỏa hỏa bếp lò ~ 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro