Chap 5:Biến Cố
Khánh Vịnh hôm nay tới trường nhận được tin phải đi tập huấn ở thành phố C cách khá xa, còn phải ở đó trong vòng 1 tuần!
Sinh viên gương mẫu Trần Khánh Vịnh thật sự muốn trốn tránh chuyến đi này vì cậu đã nghĩ tới việc tới đó phải thực hành đủ thứ, lại còn phải rời xa Trịnh Xuân Miêu những 1 tuần!
Nếu như ở khách sạn mất điện thì ai sẽ ôm cậu đây?
Không được, không được, mình sẽ nhớ hắn muốn chết mất.
Chính vì suy nghĩ như vậy, Khánh Vịnh ngay khi rời trường liền nhanh nhanh chóng chóng chạy về tìm Xuân Miêu.
Vào cửa đã thấy hắn đang ở trên ghế sô pha, mếu máo chạy đến
- Xuân Miêu, Khánh Vịnh của anh bị bắt đi tập huấn...
Ai đó nước mắt lưng tròng vừa khóc vừa nói.
- Thì sao?
Xuân Miêu vươn tay ra vuốt lưng cậu, khuôn mặt vẫn vô biểu tình.
- Người ta phải đi một tuần, lại ở tận thành phố C! Chẳng lẽ anh không nhớ người ta sao? Anh rõ ràng là giám đốc công ty lớn, quan hệ rộng như vậy, có thể xin cho em miễn được không?
Xuân Miêu đen mặt, vò vò đầu cậu:
- Chuyến đi này có lợi cho việc học của em, không được miễn, phải cố gắng.
Xuân Miêu rất muốn Khánh Vịnh có kinh nghiệm thực tiễn, sau này có thể dễ dàng đưa cậu vào công ty mình.
Khánh Vịnh nhăn nhó, thầm nghĩ Xuân Miêu đúng là kẻ có tiền, có quan hệ lại còn ki bo, lười bỏ chút công sức cứu giúp con dân, hơn nữa bây giờ hắn lại còn ki bo với vợ hắn!
Xuân Miêu rõ ràng đọc được suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của Khánh Vịnh, khóe miệng nhấc lên, đưa tay vuốt ve mặt cậu:
-Bao giờ đi?
Khánh Vịnh định không trả lời người chồng ki bo của mình, tuy nhiên nhìn tới nét cười dịu dàng trên mặt hắn, cư nhiên lại bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho mờ mắt! Ngơ ngác mở miệng như một con rô bốt:
- Ngày kia...
Thấy Khánh Vịnh dãi dớt đều muốn chảy ra nhìn chằm chằm mình, Xuân Miêu lại cười càng rạng rỡ:
- Anh soạn đồ cho em.
Nhéo má cậu một cái mới thỏa mãn đứng dậy sửa soạn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã tới ngày Khánh Vịnh phải đi.Xuân Miêu lái xe đưa Khánh Vịnh tới nơi tập trung cùng bạn học.Ai đó lại vô cùng lưu luyến ngồi lì trên xe không muốn xuống, ôm lấy chân người bên cạnh giả vờ gào khóc.Xuân Miêu dở khóc dở cười lôi cậu ngồi thẳng dậy, kéo cậu vào lòng:
- Ngoan, lúc về anh sẽ thưởng.
Khánh Vịnh thật sự không nỡ rời xa hắn, bản thân chính là không cần phần thưởng, chỉ cần ở bên hắn thôi.Nằm trong lòng hắn miên man suy nghĩ một lúc, cảm nhận cằm bị nâng lên, Xuân Miêu cúi xuống hôn môi cậu.Hai người cứ như vậy ở trong xe cuồng nhiệt dây dưa không dứt.
Một lúc sau mới quyến luyến rời khỏi đôi môi hồng nhuận mê người kia, Xuân Miêu tiếp tục hướng xuống cần cổ trắng nõn của Khánh Vịnh lưu lại một dấu hôn.
- A...Miêu Miêu, em sẽ nhớ anh.
Khánh Vịnh tựa lên cằm Xuân Miêu, ôm chặt cổ hắn.
- Lúc nào cũng có thể gọi cho anh, mỗi ngày gọi một lần là tốt nhất.
Xuân Miêu dặn cậu, ôn nhu hôn lên chóp mũi cậu.Cuối cùng hai người cũng phải rời xa, Khánh Vịnh chán nản ngồi trên xe, dù bên cạnh là bạn thân Trần Thiên đang bày trò cùng mọi người, cậu cũng không thể vui được. Mới xa có một lúc mà đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
- Khánh Vịnh, sao cổ cậu lại có vết đỏ ửng thế này?
Trần Thiên lúc này mới chú ý tới vết đỏ nổi bật trên cổ cậu, tò mò hỏi. Khánh Vịnh nhớ tới ban nãy Xuân Miêu hôn lên cổ mình, không ngờ hắn để lại dấu vết, đỏ mặt kéo cao cổ áo khoác.
- Là...là muỗi đốt...đừng để tâm.
Trần Thiên đối với lí do ấy mà lại tin sái cổ, không hề nghi ngờ. Chẳng phải vết đỏ kia so với vết muỗi đốt còn đỏ và to hơn nhiều sao?
Thuận lợi trôi qua hai ngày, Khánh Vịnh cứ sáu giờ đều đặn gọi video cho hắn.
Ngắm nhìn khuôn mặt hắn qua màn hình mà hận không thể nhào tới ôm ôm hôn hôn, cậu đã nhớ nhung muốn chết rồi nha!
Tối ngày thứ ba, Trần Thiên cùng Khánh Vịnh dạo chơi thành phố, tới lúc gần về khách sạn đã là 11 rưỡi.
Xung quanh vắng vẻ không bóng người, bỗng một nhóm nhìn như côn đồ bước đến chặn hai người lại, một tên có vẻ là cầm đầu cất giọng:
- Hai đứa, trong túi có đồng nào thì mang ra đây, đừng để bọn này phải động tay động chân.
Khánh Vịnh và Trần Thiên hiện tại chính là rất muốn động tay động chân, cả hai nhìn nhau một cái, lập tức xông vào đánh.
Đối phương đáp trả rất quyết liệt, tên cầm đầu chỉ đứng một bên khoanh tay nhìn.Khánh Vịnh bị đấm đau lại càng hăng, xông lên cùng Trần Thiên đánh ngất từng người.Tên kia đang đắc ý, thấy đồng bọn hoặc ngất hoặc nằm rên rỉ liền vội vã cầm một cây gậy gần đó, xông lên muốn đánh lén Khánh Vịnh.
Chính vì cả hai đều không để ý, Khánh Vịnh hứng trọn một đòn kia của tên cầm đầu, ngã ra đất.
Trần Thiên hoảng hốt quay ra, không quan tâm tên côn đồ, vội vã cúi xuống bế Khánh Vịnh đầu đang chảy máu chạy đi, nhanh chóng gọi một chiếc xe đưa cậu tới bệnh viện.
Khánh Vịnh hoàn toàn bất tỉnh, trên mặt ngoài những vết thâm tím là dòng máu đỏ đang dần chảy từ đầu xuống.
Trần Thiên giao cậu cho bác sĩ, lo lắng ngồi một bên.
Sơ cứu xong đã là chuyện của rất lâu sau, bác sĩ nói cậu bị chấn thương vùng đầu khá nặng, đã khâu vết thương và truyền máu, hiện chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, không có gì đáng lo.
Trần Thiên bước vào lo lắng nhìn Khánh Vịnh bất tỉnh nằm trên giường, bỗng có tiếng điện thoại vang lên, là của Khánh Vịnh.
Trần Thiên thấy người gọi là Xuân Miêu, bấm nghe máy, bên loa truyền tới giọng nói ấm áp: "Vịnh, muộn thế này còn chưa định gọi cho anh?"
Trần Thiên sau ngày bị Xuân Miêu hiểu lầm là tình địch đã biết rõ quan hệ hai người, nhanh chóng mở miệng: "Khánh Vịnh vừa bị đánh ngất, chấn thương đầu, hiện đang ở bệnh viện X thành phố C"
Phải vài giây sau, bên kia mới có hồi đáp, giọng nói sốt sắng ngập tràn lo lắng: "Cậu trông coi em ấy một lúc, tôi đến ngay."
Dứt lời liền tắt máy.
Trần Thiên thầm nghĩ người này quả là người yêu tốt, không thì tại sao có thể vì đối phương mà sẵn sàng ở trong đêm tối lái xe hơn 4 tiếng tới nơi này? Hiện đã gần 1 giờ rồi đấy!
Tờ mờ sáng, Xuân Miêu đến nơi, vội vã tìm đến phòng bệnh, Trần Thiên sợ mình cản trở họ, thông báo tình hình Khánh Vịnh cho hắn rồi đi ra ngoài.
Xuân Miêu nhìn người mình luôn nhớ mong với khuôn mặt sưng tím, trên đầu băng bó, tâm nhói lên vô cùng đau đớn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, khẽ vuốt ve khuôn mặt Khánh Vịnh, một tay siết chặt bàn tay cậu.
- Anh ở đây rồi...
Sáng hôm sau, Khánh Vịnh vẫn chưa tỉnh, Xuân Miêu ngồi suốt từ hôm qua, dưới mắt thâm một đường, râu dưới cằm cũng đã lún phún. Ngay lúc hắn chuẩn bị thiếp đi, Khánh Vịnh cử động mi mắt, dần dần tỉnh lại.
Xuân Miêu kích động ôm lấy mặt cậu:
- Vịnh, em thấy trong người thế nào!?
Khánh Vịnh mơ hồ nhìn xung quanh, tầm mắt nghi hoặc đặt trên người hắn một lúc, cuối cùng yếu ớt mở miệng.
- Anh, anh là ai vậy, tôi... sao lại nơi này?
Xuân Miêu đứng ngây ngốc, gắt gao kéo Khánh Vịnh ôm chặt vào lòng
- Trần Khánh Vịnh! Em đừng đùa anh, đừng...Khánh Vịnh...Khánh Vịnh...
Khánh Vịnh nhận thấy người Xuân Miêu hơi run lên, hai tay ôm cậu như muốn bóp chết cậu vậy. Xuân Miêu đầu óc trống rỗng, từ trái tim truyền tới đau đớn, Trần Khánh Vịnh, em ấy bị sao thế này? Khánh Vịnh bên vai bị siết chặt đến đau đớn, cơ thể yếu ớt chịu không được mềm nhũn trong lòng hắn.Nhận thấy người kia ngày càng run rẩy, cậu hơi hoảng hốt đẩy hắn ra:
- Xuân Miêu!
Cậu ôm lấy mặt hắn, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc của hắn, thương xót trào dâng, cười nhẹ nhéo hai má hắn:
- Xuân Miêu, anh kích động quá đi.
Xuân Miêu ngây ra một lúc, biết mình mắc mưu của con mèo nhỏ trước mặt, tức giận đẩy cậu ra:
- Em lại dám lừa anh!?
Hại anh đây đau tim muốn chết!
Khánh Vịnh luống cuống, biết mình hơi quá trớn, để hắn lo lắng bao nhiêu mà lại đùa cợt như vậy. Nghĩ vậy, ngay lập tức meo meo cuốn lấy hắn:
- Em xin lỗi, đùa một chút ai ngờ anh lại tin. Thường ngày anh rất thông minh cơ mà?
Xuân Miêu thấy thái độ Khánh Vịnh vẫn đang cợt nhả cười trộm, vươn tay nhéo mông cậu:
- Em để bị thương nặng như vậy, vừa tỉnh đã có tinh thần đùa giỡn! Phải bị phạt.
Dứt lời ngay lập tức giáng xuống cánh mông đáng thương một cái đánh thấm vào xương tủy.
- Ô..ô...em vừa...tỉnh dậy...sao anh mạnh tay như vậy...
Ai kia vô cùng lạnh lùng tránh xa cậu.
Tình hình của Khánh Vịnh không có gì đáng lo, vài ngày sau đã có thể ra viện. Xuân Miêu lái xe tới khách sạn tìm người phụ trách chuyến đi, xin nghỉ cho Khánh Vịnh, xong xuôi tất cả mới đưa cậu về nhà.
Khánh Vịnh ngồi trong xe nghe Xuân Miêu giáo huấn, ngoài mặt ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, trong tâm lại không ngừng cười trộm.
Chồng cậu trước giờ chính là tảng băng to lớn không bao giờ chịu tan đấy hiểu không!
Cư nhiên lại vì sợ cậu mất trí nhớ mà kích động tới như vậy, lo lắng tới như vậy...
Khánh Vịnh mắt long lanh nhìn trời, cảm thụ từng cơn gió mát nhẹ, ngắm nhìn từng đám mây xinh đẹp bồng bềnh trôi.
Trong tâm không ngừng nở hoa, bàn tay bất giác tìm tới tay Xuân Miêu, siết thật chặt, không muốn buông, cũng sẽ vĩnh viễn không buông, người đàn ông của cậu.
End chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro