Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 4 :

"Vẫn đang ở công ty à?"Larha hỏi , bước ra ngoài ban công , ngắm nhìn thành phố rộng lớn , im lặng chờ đợi đối phương trả lời . Người bên kia ừm một tiếng , sau đó dò hỏi .

"Việc tôi nhờ cậu sao rồi?"

"Xong rồi cậu khỏi phải lo" . Nghe Larha nói xong , người kia có vẻ hài lòng , sau đó cũng hỏi cậu .

"Cậu đang ở đâu?"

"Đang ở khách sạn của cậu này"

"Sao lại ở đó?"

"Chẳng lẽ giờ tôi muốn tới cũng phải xin ý kiến của cậu à?"

Bầu trời về đêm đúng là tuyệt mĩ , những ngôi sao le lói đua nhau chớp sáng trên một màn đen rộng lớn giữa không gian tĩnh mịch , càng nhìn càng thêm lưu luyến , trong lòng hiện lên cái nhìn tò mò về sự ảo diệu ấy . Hai bên im lặng vài giây , Larha tiếp tục bằng một câu hỏi .

"Mest này , rồi cậu không định nói cho người ta biết à?"

"Nói gì?Nói với ai?" . Larha nghe xong chỉ biết lắc đầu ngao ngán .

"Cậu giả bộ cũng hay thật đấy , rõ ràng cậu biết tôi muốn nói đến ai rồi còn gì?"

"Mà biết thì sao , dù sao đây cũng không phải chuyện của cậu"

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi còn gì , biết đâu người ta......." . Larha chưa nói xong thì đã bị cắt ngang bởi một câu nói lạnh tanh nhưng cũng mang theo ý cảnh cáo .

"Lo cho bản thân cậu trước đi , nhiều chuyện quá sẽ gây họa đó nghe chưa" . Dù vậy Larha cũng không có vẻ gì là sợ hãi .

"Thôi được rồi , cậu thích làm gì thì làm , có ý tốt thì lại bị ghét"

"Vậy à , thế cám ơn ý tốt của cậu nha"

"Lời cám ơn chân thành dữ vậy đó" . Hai người nói móc đá xéo nhau một hồi , cuối cùng Larha nghiêm túc , giọng nói có một chút đượm buồn .

"Làm sao thì làm , đừng để phải hối tiếc giống như tôi" . Không đợi người kia trả lời , nói xong thì cậu cúp máy ngay , bây giờ cảm xúc của cậu rất phức tạp .

Còn nhớ năm đó , vào chính ngày sinh nhật của cậu , một biến cố lớn nhất trong đời cậu đã xảy ra , chính sự cố đó đã để lại cho cậu vết thương vô cùng đau đớn . Chiều hôm đó là một ngày mưa , mưa như trút nước , lúc này cậu đang bước tới chiếc xe hơi thể thao của mình , chả là hôm nay sinh nhật cậu nên cậu tan làm từ rất sớm . Đang đi được nửa đường thì cậu nghe có tiếng gọi .

"Anh Larha" , đó là tiếng gọi của một cô gái trẻ , mái tóc ngắn màu xanh biển tôn lên làn da trắng của cô , những bước chân nhanh nhẹn chạy về phía của Larha . Chính người con gái đó , cô gái đó chính là người mà cậu yêu , tuy chỉ là yêu đơn phương , nhưng đối với cậu đây là tình yêu đẹp nhất và cũng chính là mối tình đầu của cậu . Lúc này cô gái ấy đã đứng trước mặt cậu , nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ , người ta hay gọi nó là gì ấy nhỉ ? NỤ CƯỜI TỎA NẮNG . Phải , chính xác là nó , đó nụ cười đã khiến cậu rung động , nụ cười đối với cậu là đẹp nhất , nhưng chỉ sợ rằng , cậu sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nó một lần nữa .

"Có chuyện gì sao Katja?" , giọng cậu dịu dàng hỏi cô , khuôn mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc khi gặp cô .

"Chúc mừng sinh nhật anh" , cô đưa cho anh một hộp nhỏ màu xanh , bên trên có một dải ruy băng được thắt thành chiếc nơ nhỏ trông vô cùng đáng yêu .

"Tuy không giá trị nhưng em mong anh sẽ thích nó" , lúc này Larha cầm lấy hộp quà trên tay , trong lòng vô cùng vui sướng , khóe môi hơi mỉm cười , cậu im lặng nhìn hộp quà một hồi lâu .

"Anh đang định về nhà à?" , câu hỏi của Katja khiến cậu bừng tỉnh , cậu ngượng cười ừm một câu , sau đó mở lời .

"Chúng ta lên xe trước đi , ngoài này trời mưa to lắm , tôi sẽ đưa em về" , sau đó hai người lên xe . Cậu kêu tài xế đi về bằng xe khác , còn anh sẽ tự lái xe . Tài xế cũng không dám nói gì lập tức bước xuống xe . Chiếc xe dần dần lăn bánh rồi đi xa , tài xế lúc này kiểu...........( mọi người tự nghĩ nhé😅") .

Hai người trên xe vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ , cho đến khi đi tới một ngọn núi . Katja thấy kì lạ nên hỏi cậu .

"Chúng ta đang đi đâu vậy" , Larha cũng không nói gì nhiều , chỉ bảo rằng :

"Đến nơi rồi sẽ biết"

Khi lên tới đỉnh núi , chiếc xe cũng dừng lại . Trời lúc này vẫn mưa tầm tã , cả hai đội dù bước xuống xe . Larha im lặng đi về phía trước , Katja cũng theo đó mà bước đi đằng sau cậu . Đi được vài bước , trước mặt hai người lúc này là một ngôi mộ , cậu bắt đầu quỳ xuống , trên tay từ lúc nào đã cầm một bó hoa lớn , từ từ đặt xuống trước ngôi mộ . Sau một khoảng thời gian quan sát , Katja không giấu được sự tò mò mà hỏi cậu .

"Đó là ai vậy?" , Larha im lặng một lúc , sau đó cũng vẫn nói cho cô biết .

"Là mẹ tôi" . Katja hơi sững người , nhưng cũng không dám nói gì thêm .

"Hôm nay là sinh nhật tôi , cũng chính là ngày mà mẹ tôi đã mất" , Katja cảm thấy vô cùng ngạc nhiên , vô tình buộc miệng hỏi .

"Tại sao ạ?" , thấy sắc mặt Larha có phần tăm tối , cô liền lập tức hối hận vì câu hỏi của mình , sau đó cũng nói lời xin lỗi . Larha không hề trách móc cô , cậu vậy mà cuối cùng vẫn nói cho cô biết .

"Vì ba của tôi" , cậu im lặng một lúc rồi lại nói tiếp .

"Ba tôi là một kẻ cờ bạc , rượu chè , ông thường xuyên đánh đập mẹ tôi mỗi khi xay xỉn , ngoài ra .... ông còn là một tên tội phạm . Và ngày này năm đó , mẹ tôi đã biết được tội ác của ông , bà vì thương ba tôi thật lòng nên không muốn ông tiếp tục lầm lỗi . Tối hôm đó , khi ông đi nhậu say về , mẹ tôi liền đỡ ông vào nhà , pha nước ấm cho ông uống , chăm sóc cho ông tận tình , bà là một người vợ tốt . Nhìn ông , vẻ mặt bà đượm buồn , cuối cùng cũng không kìm lòng được mà khuyên ông đi đầu thú , ông nghe thấy vậy thì tức giận , chửi bới đánh đập bà vô cùng dã man , không ngờ rằng đã hại chết bà , lúc đó tôi đã thấy hết . Tôi quyết định khiến ông ta phải trả giá , thế là vì tôi mà ông ta đã bị bắt vào tù , cũng từ đó mà tôi gia nhập hội đồng ma thuật" Tuy rất buồn , nhưng cậu vẫn cố giữ giọng nói trong trạng thái ổn định . Katja lúc này vô cùng sốc , cô lấy tay chặn lại tiếng kêu muốn thoát ra khỏi cổ họng , hai hàng nước mắt bất giác tuôn dài . Larha lúc này thấy vậy thì đứng dậy và nói với cô .

"Chuyện gì đây , tôi còn chưa khóc mà em đã khóc à?" , cậu đưa tay lên đầu cô , cô vẫn không kìm được nước mắt , nhưng cố gắng tỏ ra tích cực nhất để có thể an ủi cậu .

"Dù có thế nào anh cũng đừng buồn , dù sao cũng thật tốt khi anh có thể khiến ba mình đền bù cho tội ác của ông ấy" . Anh nhìn cô , sau đó nở một nụ cười vô cùng chua chát .

"Ừ thì bắt được ông ấy , nhưng từ hôm nay ông ấy cũng được tự do thôi" . Thật ra có một sự thật đau lòng rằng , hôm nay là ngày ông ta được ra tù , và cũng vì vậy mà mọi chuyện tồi tệ bắt đầu . Cũng không biết từ lúc nào ông ra đã theo dõi hai người từ lúc ở công ty tới đây , Larha kêu lớn .

"Ông ra được rồi đấy" , thật ra cậu cũng vừa mới phát hiện ra ông ta khi vừa bước xuống xe . Lúc này trong bụi rậm xuất hiện một người đàn ông trung niên , ông ta bước tới chỗ hai người đang đứng , nở một nụ cười ranh mãnh . Katja sợ hãi lùi về phía sau Larha .

"Lâu rồi không gặp , con trai của ta" , dù không đội trời chung , ông ta vẫn mở lời chào vô cùng ghê tởm .

"Ba vẫn còn coi tôi là con trai cơ đấy" , cậu nở một nụ cười mỉa mai .

"Dù sao cũng nhờ phúc của con mà ta được ăn cơm nhà nước đấy"

"Vậy là nhờ tôi mà ba mới được ăn cơm nhà nước à , thế chắc cũng ngon lắm nhỉ?", lời nói của cậu khiến cho ông ta cô cùng tức giận .
"Mày được lắm , dù sao hôm nay tao về đây không phải đề nói chuyện với mày , mà để khiến mày phải hối hận" , ông ta rút ra từ trong túi áo một khẩu súng , sau đó không chần chừ liền bóp còi về phía cậu . Larha lúc này có phần ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng né được , nhưng không biết từ đâu xuất hiện một đám côn đồ , là bạn của ông ta .

"Chết tiệt" , Larha bối rối , cậu hiện giờ đã bị đưa vào thế bí , cậu kêu Katja mau chạy đi một nơi khác và báo cảnh sát , bản thân thì không còn đường lui , cậu cũng lấy ra một cây súng thủ trước trong người để đấu với đám người của ba mình . Nhưng có lẽ cuộc sống rất chán ghét cậu , nên không muốn cậu được hạnh phúc . Cậu vậy mà đã bắn hạ hết đám người kia , nhưng không biết từ bao giờ , ba của cậu đã đứng từ đằng sau , ông ta cầm cây súng chứa viên đạn cuối cùng chỉa thẳng vào người cậu , lúc này cậu phát hiện ra ông ta nhưng đã không kịp .

ĐOÀNG..........

Lúc này cậu vô cùng hốt hoảng , Katja đã đỡ đạn cho cậu , cô dần dần mất ý thức và bắt đầu rơi cuống vách núi , Larha cố gắng chạy đến thật nhanh để với lấy tay cô , nhưng cuối cùng cũng không đến kịp . Cô rơi từ trên núi xuống bờ biển rộng lớn , sau đó thì không còn thấy được nữa . Larha bây giờ đã trở nên hoàn toàn trỗng rỗng , như không thể tin được chuyện gì đã xảy ra . Lúc này cảnh sát cũng đã tới , ba của cậu lập tức bị bắt giữ , còn cậu thì chỉ biết ngơ ngác ngồi trước vách núi , hai hàng nước mất không biết đã tuôn rơi tự lúc nào , có lẽ đây là khoảnh khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời của cậu . Sinh nhật của cậu , lại thêm một người nữa ra đi , người cậu yêu nhất , vậy mà lại ra đi trước mặt cậu . Vĩnh viễn không thể trở lại !

Nghĩ tới đây , cậu lại càng không muốn nhớ lại nhưng kí ức tồi tệ đó nữa . Cậu ngửa đầu nhìn lên trời , đôi mắt dần dần cũng trở nên sâu thẳm , mang theo vài phần đau đớn cùng tiếc nuối .

KATJA

Mọi người cảm thấy tập này thế nào nè , tuy không xoáy sâu cào cặp chính nhưng sao tui thấy tội nghiệp cặp này quá đi . Nhưng câu cửa miệng của tui vẫn là "Tui không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy đâu" . Dù sao thì hãy like và follow cho tác giả với nha ! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😘

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro