5
(chap này hơi dài với vài chỗ hơi khó hiểu, nên có gì cứ cmt lại, toi sẽ giải thích cho mọi người nha)
"Ông là ai?" Arthur hỏi, giọng anh có chút - sợ hãi, chẳng có gì phải sợ cả, chỉ có đồ đạc cũ kỹ, những bức tường đổ nát và sự trống rỗng chắc chắn đến tuyệt vọng. Và một ông già, một bao tải xương được treo cẩn thận trên chiếc ghế như thể cái chết đã lướt qua ông ta hàng vạn lần. Ông ta cúi người nhặt một mảnh vải, chờ đợi.
"Không là ai cả", người đàn ông nói. "Hoặc là kẻ thù lớn nhất của cha ngươi, nếu ngươi chịu tha cho ta". Ông ta cười khàn và ho. "Nhưng rộng lượng chưa bao giờ là đặc điểm của nhà Pendragon, phải không, hoàng tử trẻ?"
"Tên của ông" Arthur nói, "lần này không vòng vo."
Người đàn ông chỉ cười, "Ngày mai, ngươi sẽ quên nó thôi. Thật ra, ta cũng chẳng nhớ nữa."
"Vậy thì kể cho ta nghe, chuyện gì đã xảy ra ở đây?", Arthur nói "nơi này."
"Nơi này vẫn vậy", người đàn ông vui vẻ nói. "Nhưng cậu vẫn chưa hỏi đúng đâu."
Arthur ngủ quá ít và có quá nhiều nỗi buồn để anh có thể chiều lòng một ông già đáng lẽ không còn sống. "Thật không may, tôi chẳng còn câu hỏi nào nữa. Đi thôi" anh nói với Tristan. "Ở đây chẳng có gì cho chúng ta cả."
Người đàn ông rơi vào một tràng cười đứt quãng. "Ta hỏi một câu đúng và ngươi đã trả lời sai. Ngươi có thể đi, hoàng tử trẻ à. Nhưng mọi con đường ngươi tìm thấy sẽ đều dẫn về đây. Ngươi sẽ thấy." Ông ta nói, loạng choạng đứng dậy và việc đó hơi giống một chú ngựa con đang tập đi, loạng choạng trong vô vọng cho đến cuối cùng nó đã đi đúng hướng. "Ngươi đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng." Ông ta lại cười toe toét và nụ cười khủng khiếp đó cùng toàn bộ không gian tối tăm xung quanh. Arthur đột nhiên tự hỏi, liệu ông ta đang chờ đợi cái chết hay ông ta là Thần chết? và đây là lâu đài của ông ta.
"Ta chán mấy câu đố của ngươi rồi", Arthur nói thẳng thừng.
"Không có câu đố" người đàn ông khiển trách. "Chỉ có sự rõ ràng"
Sau đó, ông ta ném một thứ không rõ, và ông ta biết chính xác Arthur ở đâu. Đáng lý Arthur nên tránh đi vì nó có thể là bất cứ thứ gì, vì phép thuật thì có muôn hình vạn trạng: trong những lời nói du dương, vô nghĩa, trong lòng bàn tay ngây thơ của một đứa trẻ. Trong nụ cười ngọt ngào của Merlin khi bình minh tràn và phòng.
Arthur không nên bắt nó, nhưng anh ấy đã làm. Những ngón tay của anh cuộn tròn quanh mép tấm vải mà người đàn ông đó đã nhặ, và nó cứng một cách kỳ lạ, như thể nó vừa được nhúng nước rồi đem đi phơi khô quá lâu. Nó có mùi như màu cỏ xanh dưới ánh mặt trời, như vị chát của mồ hôi, quen thuộc và thân thương đến mức Arthur phải mất một lúc mới nhận ra nó, vì giờ anh không thể tưởng tượng được mình đã từng làm gì nếu không có nó.
Nhưng anh vẫn nắm chặt nó, bởi vì tấm vải có màu đỏ nhạt, cùng tông màu với mảnh khăn choàng cổ được nhét dưới tấm áo giáp uốn quanh vai Arthur và đặt chắc chắn trên trái tim anh.
Arthur ngước lên – hoặc anh đã làm trong vô thức, thế giới sau đó mở ra một chiếc kính vạn hoa rực rỡ đầy màu sắc, sáng đến mức làm anh mù đi, và không còn thấy gì nữa.
***
Arthur tỉnh dậy trong một thế giới khác.
Thật ra anh không tỉnh dậy, anh ấy vẫn đứng và giấc ngủ là một thứ hữu hạn, có bắt đầu và kết thúc rõ ràng, nhưng đây, điều này đã kết thúc trước cả khi bắt đầu. Anh vẫn đứng như lúc ấy, một tay vẫn nắm chặt mảnh khăn choàng cổ của Merlin, tay kia vẫn cầm kiếm.
Nhưng mọi thứ khác không đúng.
Những ô cửa sổ vỡ đã được lắp lại kính và ngập tràn ánh sáng chiếu vào, tô điểm căn phòng bằng màu sắc. Các bức tường đã được xây dựng lại cẩn thận, những vết nứt lởm chởm được bịt kín đến mức nó như thể chưa từng tồn tại. Đồ nội thật thì vẫn là một mớ hỗn độn, nhưng hoa văn trên đó thì đã rõ ràng hơn, mùi của cái chết tựa hồ đã bám vào da thịt Arthur cũng đã biến mất.
Và Tristan cũng vậy.
Ông già đó cũng đã ra đi, nhưng có vẻ như chỗ của ông ta đã được thay thế bằng một cậu bé, có lẻ trẻ hơn Arthur. Nụ cười của nó rộng, đường cong vui nhộn của miệng nó trông quen một cách kỳ lạ. Tuổi tác đã cướp đi của ông ta bao nhiêu thì giờ nó đã được trả lại bấy nhiêu. Cậu bé đứng dậy khỏi chiếc áo choàng len và nhìn chăm chăm vào đôi chân của mình, như thế chưa từng nhìn thấy chúng trước đây.
Và có lẽ cậu ấy không làm vậy, Arthur nghĩ. Mắt cậu bé không bị mù, còn có màu xanh lục.
"Ngươi đã làm gì?" Arthur khàn khàn nói, khi anh di chuyển, anh chắc chắn rằng – đây không phải thế giới của anh, bằng một cách nào đó, anh biết. Nó giống như một đòn đánh vào những gì mà anh biết, công phá mạnh mẽ những thanh kiếm ngu ngốc của Uther. Nhưng giọng của anh vẫn là của anh, bước tới một bước, nhìn quanh tìm kiếm Tristan. "Tôi đang ở đâu ?"
Cậu bé đang ngạc nhiên trước những ngón tay của mình, mịn màn và khập khiễng, gập lại thành nắm đấm rồi ngọ quậy từng ngón. "Gì ?" cậu ta nói một cách lơ đãng. Giọng trầm hơn Arthur tưởng, có lẽ là quá trầm đối với một khuôn mặt trẻ trung, ngọt ngào như vậy. Liệu ma thuật đã lấy đi sự sống của Arthur hay anh cũng sẽ già đi như vậy, bị bỏ lại một mình để đếm số người chết.
"Ồ" cậu bé vui vẻ nói "phải."
"Đây là đâu?" Arthur gay gắt hỏi. "Tristan đâu?"
Cậu bé mỉm cười và tỏ vẻ tôn kính chế nhạo. "Anh không nhận ra nó sao? Hoàng tử trẻ?", cậu nghiên đầu. "Nghe."
Arthur không muốn nghe, bởi nỗi sợ hãi mà anh luôn kiềm lại bằng thanh kiếm và một chút dũng cảm đột nhiên xuất hiện ở đây, đủ gần để bóp nghẹt anh. Một thế giới khác và không có ai chiến đấu kề bên, không phải ở đây, làm sao anh có thể chống lại cả thế giới? Anh nhắm mắt lại, mọi thứ không đúng, quá nhiều mâu thuẫn, Merlin là phép thuật và Merlin đã khiến anh cười. Nhưng đây cũng là phép thuật, và nó khiến Arthur kinh hãi, bất lực và tê liệt trong một thế giới không thuộc về mình.
Và bên ngoài – có những tiếng động mà trước đây anh chưa từng nghe thấy, nhưng chúng lại quen thuộc đến lạ. Sự náo động của thị trấn phía dưới, trước buổi bình mình bên ngoài những bức tường cao của lâu đài. Nhưng nó không thuộc về nơi này, không thuộc về ngôi làng bị tàn phá bởi cái chết.
Cậu bé cười lớn và chạy qua Arthur, qua nơi mà đáng lý ra Tristan phải ở đó. Cậu mở tung cửa và lao mình vào ánh nắng, Arthur đi theo, nỗi sợ hãi bắt đầu cuộn lên trong bụng anh.
Vẫn là ngôi làng nhỏ đó, nhưng nó đã thay đổi. Những ngôi nhà xếp thành hàng ngay ngắn, giăng đầy dây để giặt giũ. Một chiếc xe ngựa ở đó, có người đi lại ở sân trước, gọi nhau qua hàng rào, hát khi cúi xuống vườn nhà. Có cả những đứa trẻ, la hét và trèo lên nhau, ngã xuống và mất một lúc để chúng quyết định rằng nên cười hay khóc. Arthur nhìn chúng với ánh mắt nghi ngờ, bởi vì chúng không nên tồn tại.
"Tốt chứ?" cậu bé hỏi, trông có vẻ hồi hộp. Cậu ấy đang chìm trong nắng, mọi chi tiết trên khuôn mặt giống như đang tỏa sáng. Cậu ngước nhìn Arthur đầy mong đợi, nhưng Arthur vẫn đứng trong nhà, đặt tay lên cửa, không, anh không thể ở đây hay đúng hơn là anh không nên ở đây. Tất cả những gì anh muốn làm là đóng cửa lại và quay trở lại ngôi nhà tan nát đó, quay trở lại ngôi làng không có ai ở.
"Đây không phải thế giới của tôi." Arthur nói.
Cậu bé lại cười, ngửa mặt lên đón nắng. "Pendargon các ngươi thật kiêu ngạo làm sao. Có nhiều thế giới tồn tại ngoài sự hiểu biết của ngươi."
"Đưa tôi quay lại" Arthur nói, năm lấy cánh tay cậu bé, vặn vẹo bờ vai mỏng manh. "Ngay bây giờ"
"Anh đang làm tôi đau đấy" cậu bé kêu lên. Cậu ta đang quằn quại trong vòng tay Arthur. Vùng vẫy hết bên này đến bên kia, nhưng Arthur khỏe hơn, và nếu cậu ta giãy được thì vết bầm tím vẫn in hằn trên làn da.
"Đây là nơi nào ?" Arthur hỏi. "Tại sao cậu lại đưa tôi tới đây ?"
Cuối cùng, cậu bé bỏ cuộc và nhìn cánh tay mình một cách khập khiễng trong tay của Arthur, cậu ngước lên nhìn anh. "Để giúp anh, dù anh thật sự không biết điều đó. Và anh đang làm tôi đau đấy". Cậu nói một cách khinh bỉ, "tôi đã nói với anh rồi, anh đã mất một thứ rất quan trọng và tôi đang cho anh cơ hội lấy lại nó." Cậu ta lấy tay che một khoảng trên mắt và nhìn chăm chú vào thứ gì đó ở bên trái trước khi mỉm cười hài lòng. "À, nó đây rồi"
Arthur nhìn theo ánh mắt của cậu bé.
Sau này, anh sẽ nhận ra đó là khoảng khắc mà anh đã mong chờ từ lâu, kể từ khi ông già ném cho anh mảnh vải vụn, khi anh trở lại thế giới bẩn thỉu và mục nát của mình. Anh chưa bao giờ đánh mất thứ gì quan trọng với anh như thế này.
Nhưng bây giờ, ngay lúc này: cậu ấy trông thật khác hoặc có thể Arthur đã nhớ nhầm, bởi vì mỗi ngày trôi đi, Merlin càng trượt xa hơn khỏi anh. Tóc cậu ấy rối đến mức không thể chải lại được, nhưng vẫn sẫm màu và quá tối so với làn da nhợt nhạt. Đôi tay của cậu ấy, Arthur đã quên mất dáng vẻ của đôi tay ấy, đôi tay không bao giờ ngơi việc. Arthur bây giờ đang ở quá xa để có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt ấy, nhưng anh ấy không quên, sẽ không bao giờ quên. Khóe miệng Merlin cong lên một nụ cười.
Sự trống rỗng nhức nhối mà Arthur mang theo suốt năm ngày - nặng nề và quá sực chịu đựng - đã không còn nữa, nó đã được trút bỏ ở nơi đây, trước hiên nhà. Mọi thứ không đúng, bởi vì Merlin đã chết, đã chết, đã thì thầm gọi tên Arthur nhiều lần, đã bị nuốt lấy bởi lửa còn Arthur là tù nhân của đá và song kim loại. Và nếu Merlin đã chết thì những người ở đây cũng đã chết, có lẽ Arthur cũng vậy. Nếu là thế thật thì anh ấy cũng không quan tâm và cũng chẳng thèm quan tâm, bởi vì Merlin đã chết rồi. Mạng sống của cậu ấy đã mất và nếu ở đây có Merlin thì Arthur cũng chẳng sợ chi cái chết nữa.
Có lẽ một ngày nào đó Arthur phải học cách sống mà không có Merlin. Nhưng giờ đây anh ấy không cần phải làm vậy.
"Đây là sự lựa chọn của tôi ?" Arthur nói, không nhìn cậu bé, không nhìn ai khác ngoài Merlin. Bởi vì lần cuối cùng Arthur không để mắt tới, cậu ấy đã tan thành tro bụi và biến vào hư vô.
Cậu bé giật tay ra khỏi Arthur. "Ừ", cậu bé nói, nghe có vẻ chán nản. "Anh đã khiến pháp sư của mình bị giết và rõ ràng anh muốn có cơ hội thứ hai."
"Tôi biết," Arthur nói, và nụ cười của anh có vị lạ lẫm, như thể anh đã quên mất hạnh phúc là gì. Tất cả họ đều có thể cùng nhau bỏ trốn, Arthur choáng váng nghĩ, anh ấy và Merlin và có thể cả Morgana và Gwen. Họ có thể ở lại một nơi nào đó và sống đơn giản, và tất cả những thứ mà Arthur đã đánh mất – dựa vào Merlin, ấm áp, say sưa và mãn nguyện; nghe tiếng thở dài đầy đau khổ của Merlin như thể cuộc sống của anh thật khó khăn mỗi khi Arthur bảo cậu lau ủng; kể cho Merlin một trong những câu chuyện thô lỗ của Bors chỉ để nhìn cậu ấy đỏ mặt đến tận mang tai.
"Ý tôi là tôi muốn anh ấy quay lại," Arthur giải thích.
"Tôi thấy điều đó," cậu bé nói. "Nhưng đây không phải là một món quà, Arthur Pendragon. Những người sống ở đây, trên thế giới này, đã có thời gian được sống trong thế giới của anh. Họ không có ý định quay lại và rất ít người muốn quay lại. Ở đây, họ hài lòng, không bao giờ thiếu thức ăn. Và họ - bây giờ, tôi cho là chúng ta - thoát khỏi những thứ như tuổi già hay bệnh tật. Chúng ta có gia đình của mình..." và anh ta ra hiệu một cách mơ hồ... "như pháp sư của anh vậy, bởi vì cuối cùng mọi người đều chết, phải không?"
"Merlin thì không," Arthur nói với sự chắc chắn tuyệt đối, quan sát Merlin đang đứng. "Merlin không có ai cả. Mẹ anh ấy còn sống."
Cậu bé cười, vui mừng. "Vậy thì tôi cho là việc đó đã được giải quyết rồi," anh nói, và có lẽ có chút ác ý ở đó, nhưng khi Arthur nhìn vào khuôn mặt cậu bé, anh không thấy bất kỳ ông già độc ác nào, chỉ là đôi má đỏ bừng của một chàng trai trẻ. cậu bé đã ở ngoài nắng quá lâu. "Thật không may," anh ấy nói, "chỉ có một điều phiền toái khác cần phải tránh ra. Như tôi đã nói - mọi người không có ý định đi từ thế giới này trở lại thế giới của anh. Cái chết là cửa một chiều. Vì vậy, chúng tôi có một vấn đề. Việc pháp sư của anh lừa được cánh cổng đó thì phải có hậu quả."
"Hậu quả," Arthur nói, và giờ anh gần như có thể nghe thấy tiếng cười của Merlin, trong trẻo và ngọt ngào, truyền qua những giọng nói ồn ào, nhịp điệu đều đặn của một chiếc rìu chạm vào gỗ, tiếng búa đập vào kim loại. "Hậu quả gì?" Arthur nói, nhưng có vẻ uể oải và không quan tâm, vì dù thế nào đi nữa cũng không quan trọng. Nếu Merlin chỉ được phép có một số năm nhất định thì họ sẽ tận dụng tối đa những gì họ có. Nếu Merlin phải làm việc mà không có thị lực, thì họ sẽ chữa khỏi chứng mù của cậu ấy bằng phép thuật. Nếu mạng sống của Merlin chỉ có thể được trao cùng với cái chết của người khác, thì Arthur sẽ giết người đàn ông đã bị nhốt trong ngục tối nhiều tuần vì tội cưỡng hiếp con gái của Lady Cornelia và kẻ mà Uther vẫn chưa xử tử được.
"À," cậu bé nói, và nụ cười của cậu thật khủng khiếp, không hiểu sao lại càng tệ hơn vì đã mọc lại răng. "Tôi e rằng điều đó sẽ khiến mọi việc trở nên quá đơn giản. Không, bạn phải đưa ra quyết định dựa trên những gì bạn lo sợ có thể xảy ra; chỉ bằng cách đó bạn mới biết được thầy pháp của bạn có giá trị như thế nào đối với bạn."
Merlin, có giá trị hơn mọi thứ: ngai vàng, vương quốc, mọi thứ ... "Ừ," Arthur nói.
"Vậy thì đi đi" cậu bé nói, nhưng Arthur đã đi rồi.
khi chỉ còn vài centimet, khi Merlin nhìn thấy Arthur, cảm giác này thật đúng đắn, có Merlin thật gần gũi và sống động, ấm áp và thở. Giọng nói của anh ấy thật nhẹ nhàng, được yêu thương và được yêu mến và luôn ở đó, cho đến khi không còn nữa. Và Arthur không thể không chạm vào , không thể không đưa tay ra như anh đã làm hàng triệu lần, trượt tay quanh cổ tay Merlin, nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Merlin nhìn anh, tròn mắt ngạc nhiên và lần này, Arthur sẽ ghi nhớ sắc thái của đôi mắt đó, sẽ có một chiếc áo được làm bằng màu đó để anh không bao giờ quên. Nụ cười trên gương mặt Merlin vụt tắt, cậu ấy nói tên Arthur nhưng tất cả đều sai và cứ như thể họ quay lại Camelot, Arthur trong ngục tối , Merlin bị trói vào cọc.
"Arthur, không! "
Nhưng sau đó mọi thứ trở nên tối đen và không còn gì cả, cả cái chết lẫn sự sống - chỉ là hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro