Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3


Chuyến đi hai ngày mất ba ngày, nhưng Arthur không quan tâm.

Tại một thời điểm nào đó, lâu đài mờ dần khỏi tầm nhìn và mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn cơn gió lạnh cắt vào da thịt anh, mặt trời treo trên đầu, nắng như đang rửa sạch thế giới. Morgana bảo anh rằng đây không phải một cuộc đua, nhưng sau đó cô lại đua với Arthur. Merlin – à, nỗi đau vẫn còn đó, bởi vì anh ấy không thể vượt qua, dù có cố gắng thế nào. Nó dính chặt vào da anh như một tấm áo choàng mà anh chẳng thể cởi được. Và mỗi hơi thở lại đau một chút, vì nó là minh chứng cho việc anh đang sống trong một thế giới không có Merlin trong đó.

Nhưng nó đã trở nên dễ dàng hơn. Anh ấy bận rộn với công việc, như để mắt đến những tên trộm và tính xem chúng đi được bao xa và phải đi bao xa. Gwen trợn mắt khi Tristan kể cho cô nghe về tình yêu của anh, người phụ nữ sống xa biển. Bors giúp họ giải trí bằng một câu chuyện tục tĩu về người phụ nữ yêu điên cuồng một con bò đực.

("Bors" Arthur quở trách. "Có một quý cô ở đây"

"Ồ, đừng ồn ào nữa, Arthur," Morgana nói. "Mặc dù vậy, tôi cảm ơn vì sự quan tâm của anh."

"Tôi đang nói về Gwen" Arthur nói một cách tự mãn.)

Tuy nhiên, giấc ngủ vẫn là một điều khó nắm bắt và sự tĩnh lặng này khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Anh giao cho Tristan và Bors canh gác lần một và hai để anh có thể gác ca thứ ba, dù sao anh cũng thức suốt đêm, chọc vào ngọn lửa sắp tàn, cố gắng không nghĩ đến tro.

Anh cũng không ngạc nhiên mấy khi Morgana đến ngồi cạnh anh khi bình minh vừa ló dạng ở phía chân trời. Cô ấy không nói gì, chỉ kéo áo choàng chặt hơn quanh vai và nhìn ngọn lửa rung chuyển lần cuối trước khi tắt vụt. Rồi cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào khuỷu tay anh, thờ dài.

"Nhớ khi anh năm tuổi và con chó ghẻ lở đó của anh đã chết không ?"

Arthur nói: "tôi không nghĩ Merlin sẽ thích bị so sánh với chó đâu"

Morgana trượt ngón tay cái của mình dưới mắt anh, lần theo những vết thâm do mất ngủ mà thành. "Ôi, Arthur" cô nói.

Anh đẩy tay cô ra. "Đừng" anh cáu kỉnh nói. "Đừng, Morgana. Cô sẽ cảm thấy thế nào nếu đó là Gwen ?"

Morgana liếc nhanh qua vai cô ấy, như thể để chắc rằng Gwen vẫn còn cuộn tròn ở đó, trong chiếc khăn trải giường mỏng dánh, mái tóc bồng bềnh che khuất khuôn mặt cô ấy. "Trống rỗng" cô nói. "Và anh được phép cảm thấy trống rỗng, Arthur, bất kể Uther có nói gì. Anh được phép yêu Merlin, bọ chét và tất cả. Nhưng đây – đây là một sai lầm."

Arthur bật cười, đó là một âm thanh không vui, cứng ngắc và cứng ngắc. "Điều này, cho dù cô thấy thế nào đi nữa, cũng không phải một trò đùa vui đâu, Morgana. Tôi đã mất đi sự ưu ái của mình, nhớ chứ? Đây là một hình phạt; tôi không có sự lựa chọn. Dù sao đi nữa, tôi không thấy chuyện này lạ ở điểm nào cả. Cha bảo tôi đi bộ và tôi thì chạy; đó là những gì tôi từng làm"

Morgana lắc đầu, ánh mắt có chút hoang mang. "Không phải cái này. Ý tôi là bài phát biểu đó – tất cả những lời hoa mỹ về việc điều khiển phép thuật từ Camelot, Uther thích điều đó và tòa án đang coi anh là một kiểu anh hùng bi thảm nào đó – họ đúng là những kẻ ngốc" cô ấy nói thêm một cách u ám. "Và tất cả sẽ là một câu chuyện tuyệt vời nếu chúng ta không biết rằng đó là những lời dối trá".

"Tôi không hiểu ý cô" Arthur nói và cố gắng nhún vai cô ấy.

"Đừng cố tỏ ra già dặn, Arthur, nó không hợp với anh đâu" Morgana nói với vẻ thiếu kiên nhẫn. "Anh không tin rằng Merlin đã bỏ bùa anh, dù cho đó là điều Uther muốn mọi người tin. Và anh không nghĩ Merlin là ác quỷ..."

"Tất nhiên là không" Arthur nói, và anh cố gắng đứng lên vì anh không muốn nói về chuyện này, ít nhất không phải với Morgana hay bất cứ ai vì Merlin là những ký ức sâu kín nhất mà Arthur muốn giữ lại trong lòng. Morgana không biết Merlin đã quỳ gối trước Arthur và cam kết với anh thế nào, nghiêm túc hôn lên tay Arthur.

"Vậy thì," Morgana lặng lẽ nói "chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"

"Tôi làm theo lệnh" Arthur nói thẳng thừng. "Mặt khác, sự hiện diện của cô không được chào đón ở đây."

Morgana chỉ mỉm cười nhẹ. "hãy nói với tôi rằng anh nghĩ phép thuật là xấu xa, Merlin đó thật sự là một tên phù thủy độc ác đang chờ đợi thời cơ trong lúc phục vụ anh để giết anh." Trước cái nhìn của Arthur, cô ấy tiếp tục "hoặc, nếu anh muốn, hãy nói với tôi, rằng phép thuật không phải thứ xấu xa như Uther đã nói. Hãy cho tôi biết rằng lý do gì khiến anh quỳ gối trước ngai vàng và sẵn sàng lừa dối toàn bộ Camelot. Hãy nói cho tôi biết" cô ấy nói, "Rằng anh biết bản thân đang làm gì"

Nhìn xuống cái đầu đang cúi của cô, Arthur không biết. Hai mươi năm đã qua và điều đó luôn rõ ràng: ma thuật là thứ đã giết chết mẹ anh. Phép thuật là thứ khuấy động những con quái vật khủng khiếp mà Arthur và các hiệp sĩ của anh phải đối phó hàng tuần. Nỗi sợ về phép thuật là điều khiến người dân không thể đi quá xa nhà vào ban đêm. Tất cả những điều đó là sự thật, Arthur biết rõ điều này như anh biết rõ tay mình phải nắm chuôi kiếm, chắc chắn và mạnh mẽ.

Nhưng sau đó là Merlin.

"Tôi không biết" anh nói nhẹ nhàng. "Tôi không biết"

Morgana nhắm mắt lại. "Và đó chính là vấn đề", cô nói, giọng có vẻ hơi kỳ quặc. "Bởi vì nếu anh nghĩ rằng ma thuật là thứ gì đó xấu xa không thể chối cãi, thì ít nhất đó là điều gì đó. Và nếu anh nghĩ phép thuật đó là tốt thì cũng không thể chối cãi. Chính những khoảng trống ở giữa mới nguy hiểm"

Arthur nhìn cô thật cẩn thận và có chút bất lực, giống như cô đã đưa cho anh một mật mã không có lời giải, và dù có cố gắng thế nào anh cũng không thể hiểu được nó. Nhưng anh cảm thấy như cô ấy đã nói điều gì đó quan trọng, nên anh cất nó đi và nói điều này, trầm thấp và đau đớn: "Tôi nhớ anh ấy, Morgana. Và tôi – tôi chưa bao giờ sợ hãi như ngày hôm đó, ngồi trong phòng giam và hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp nào đó."

Morgana nở một nụ cười đau khổ với anh "Tôi biết điều đó" cô nói "và tôi cảm thấy bất an cho anh." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro