Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


Tòa án được bố trí giống với một bàn cờ đông quân, các hiệp sĩ bồn chồn ở phía sau, họ đã thề sẽ cống hiến mạng sống của mình cho Camelot nhưng lòng trung thành của họ thuộc về Arthur; các tân binh và giám mục xếp thành hàng dọc các bức tường, mặc những bộ quần áo đẹp nhất của họ, vụ hành quyết ngày hôm qua và điều này tạo nên một sự kiện thú vị nhất trong năm. Uther ngồi trên ngai vàng của mình, đội một chiếc vương niệm mà Arthur sẽ nghĩ là vàng nếu như anh chưa từng nhìn thấy màu vàng trong mắt Merlin.

Tuy nhiên, cũng có những người khác, những người không thuộc tòa án nhưng có giá trị gấp mười lần. Gwen ở gần Morgana nhất có thể, cố chống cự để cơ thể không đổ sụp xuống, cô ấy trông mệt mỏi và không vui. Những bông hoa trắng trên tóc cô sẽ thật lố bịch nếu Arthur – không thể ngủ được, sợ hãi những cơn ác mộng tồi tệ hơn cả những gì ánh sáng ngày mai mang lại – không dành cả đêm ngồi trên giàn thiêu bỏ hoang (húc tro vì anh sẽ lấy những gì thuộc về anh, và những gì có thể lấy được) và nhìn thấy những bông hoa trắng trên ấy. Anh mỉm cười với cô vì cô đã cài hoa lên tóc giống như anh đang để một mảnh khăn choàng cổ của Merlin trong túi khi anh thấy nó trong phòng anh sáng nay.

Tất nhiên nhiêu đó là chưa đủ. Nhưng nếu có thể nhặt tất cả những mảnh này và giữ chặt – có thể, có thể là thứ gì đó, và Arthur thì không biết đó là gì, nhưng anh sẽ tìm, tìm đến khi thấy được nó.

Còn có Gaius, người trông như thể vừa mới chết ngày hôm qua. Ông đang dựa vào một cô hầu gái, làn da mỏng đến mức có thể nhìn thấy đường cong của từng chiếc xương. Ông ấy vẫn vậy, gần như là bất động và nếu Gaius chết ngay tại đây, ngay bây giờ, Arthur cũng sẽ không ngạc nhiên.

Anh nhớ đến Hunith trong ngôi nhà nhỏ của bà, hái quả mọng, nướng bánh mì và đan những chiếc khăn quàng cổ đủ màu sắc và gửi chúng cho một người không còn tồn tại nữa. Arthur sẽ phải đến bên bà, phá hủy toàn bộ thế giới tươi đẹp của bà ấy, tất cả những gì còn lại chỉ là tro tàn và ký ức.

Anh vui vì đã để thanh kiếm của mình trong phòng, nỗi đau lớn đến mức anh nghĩ mình có thể chết ngay trên giàn thiêu hôm qua, đáng sợ hơn cả phép thuật. Nhà quý tộc đứng bên trái anh cười vang lên khi mô tả Merlin đã chết thế nào, cháy rụi ra sao.

Uther gật đầu, bắt đầu nói một cách trôi chảy, có lẽ ông ta đã luyện tập bài phát biểu này ba lần, và tất cả chỉ là một trò hề. Ông ta dùng những từ ngữ hoa mỹ như thất vọng, ma thuật trừng phạt. Nếu nơi đây là một bàn cờ thì Arthur đang là con tốt thí.

Uther luôn tài giỏi trong việc này, thêu dệt nên những câu chuyện hư cấu do chính ông ta nghĩ ra. Thậm chí còn hứa sẽ tha thứ cho Arthur – Tất nhiên Arthur đã bị phù thủy Merlin giam giữ (và đó sẽ là chủ đề bàn tàn của các quý tộc trong mấy ngày tới) – mặc dù Arthur chưa cầu xin sự tha thứ.

"Nếu ngươi là ai khác" Uther nói trong khi đi vòng quanh Arthur "ngươi sẽ bị bỏ tù vì đã gây ra cảnh tượng như vậy, cản trở tiến trình công lý. "Nhưng..." Arthur nhìn ông ta, cúi đầu với đầy sự tôn trọng nhưng thật chất không phải. "xét đến việc phù thủy Merlin chắc chắn đã sử dụng những phép thuật đen tối nhất với ngươi để ngươi giữ hắn ở bên cạnh, nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của ngươi. Rốt cuộc thì..." Uther nói, và điều này thật hoàn hảo, bởi vì ông ta đang đặt một tay lên vai Arthur và hạ giọng đều đặn, "Không phải ta là người cho phép hắn bên cạnh ngươi sao ? ngươi là một người tốt, Arthur và ngươi sẽ trở thành vua. Ma thuật là một thứ hèn hạ và nó có thể dễ dàng đánh lừa ngay cả những người đàn ông giỏi nhất."

Những ngón tay của Uther siết chặt vào vai Arthur. "Ngươi có đồng ý rằng mình đã bị phù phép hay không ?", Uther nói, và đó là một câu khẳng định mang hình hài câu hỏi.

Và vâng, tất nhiên là anh đã bị phù phép, bởi vì anh ấy không thể ngừng nghĩ về Merlin, ba năm trước cuộc sống đã ban Merlin cho anh và bây giờ Arthur đang chết đuối giữa những khoảng trống đó, nên vâng, Arthur đã bị phù phép, đúng hơn là được phù phép.

Anh ấy nói "Có".

Uther trông rất hài lòng, và thật buồn cười khi Uther bận tìm kiếm sự lừa dối trong phép thuật mà không nhìn ra sự dối trá trong mắt Arhtur.

"Sẽ có những người không tin ngươi." Uther nói, bắt đầu chủ đề của mình trong môt kịch bản đặc sắc. "Một số ở đây chính là tòa án. Vì vậy Arthur, ngươi phải chứng tỏ mình xứng đáng làm vua. Bây giờ," ông ta nói, quay trở lại ngai vàng của mình. "làm sao con có thể chứng minh được điều đó, con trai ?" Giọng ông ta ấm áp, ánh sáng ngời ngời tỏa ra từ ngai vàng, hình ảnh bây giờ giống một vị vua công bằng.

Arthur đã khoác lên mình chiếc áo choàng danh dự của một hiệp sĩ, quỳ gối tại đây sáu năm trước. Anh ngước lên và thấy Uther mỉm cười đầy kiêu hãnh với anh, cảm giác như mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều ở trong tay. Nhưng bây giờ khuôn mặt Uther nhăn lại vì giận dữ và danh dự không còn quan trọng nữa, phải không ? bởi vì danh dự không đủ để cứu Merlin.

Vì vậy, việc anh quỳ xuống không thành vấn đề, không phải vấn đề. Anh tuyên bố với toàn thể tòa án bằng cả mạng sống, như cha anh đã làm, để xua đuổi dịch bệnh ma thuật này. Rằng dưới sự lãnh đạo của mình, Camelot cuối cùng sẽ thoát khỏi chất độc của ma thuật, rằng dưới sự lãnh đạo của mình, tất cả những người thực hành phép thuật sẽ bị đốt cháy, để thanh tẩy Camelot khỏi cái ác.

Uther có vẻ rất hài lòng vì Arthur đã diễn vở tuồng này một cách xuất xắc, hơn cả những gì ông ta kỳ vọng. Mọi thứ có lẽ đang diễn ra theo đúng ý ông ta, một phù thủy bị thiêu rụi và một hoàng tử vô địch. Các quý tộc trông rất hồi hộp khi xem màn trình diễn, mọi thứ thật lãng mạn : Arthur quỳ gối, hứa với Camelot.

"Đứng dậy đi, Arthur" Uther nói một cách trịch thượng, và Arthur làm theo, chậm rãi như một giấc mơ. "Đó là một lời thề tốt đẹp" Uther nhẹ nhàng nói. "Và ngày mai con sẽ bắt đầu giữ nó."

Arthur nhìn lên một cách sắc bén hơn.

"Có tin đồn về một thầy phù thủy sống gần biên giới phía tây của Camelot. Con sẽ bắt giữ người đàn ông đó và đưa anh ta trở lại đây để xét xử và trừng phạt anh ta" Uther mỉm cười. "Hãy làm điều này, Arthur Pendragon và địa vị của con sẽ được phục hồi."

"Vâng, thưa ngài" Arthur nói, vì anh chẳng còn gì cả.

***

Anh ngủ ít hơn và mơ ít hơn. Khi tỉnh dậy, anh nhận ra rằng những giấc mơ gần đây của anh không có Merlin và điều đó làm anh kinh hoàng, anh đã mất cậu ấy rồi. Anh túm lấy chiếc khăn quàng cổ đã rách nát, vùi mặt vào nó, cố nhớ lại cách Merlin nheo mắt khi cười – nụ cười thật lòng – những nụ cười chỉ dành cho Arthur, vừa sùng bái, vừa choáng ngợp bởi cậu luôn nhìn thấy sự vĩ đại và vinh quang. Điều mà Arthur không bao giờ làm được.

Arthur cố gắng nhớ nhưng anh không thể. Anh không thể nhớ chính xác màu mắt của Merlin, liệu cậu có lúm đồng tiền hay không và dường như Merlin đang mờ dần. Điều đó đến quá nhanh, quá sớm, Arthur vẫn chưa sẵn sàng để buông tay.

***

Buổi sáng xám xịt, chuyển sang một ngày âm u hơn và họ đã sẵn sàng lên đường – Arthur, Tristan và Bors cùng một cận vệ sẽ phải phục vụ cả ba người họ cùng một lúc – khi Morgana cưỡi ngựa ra ngoài, tà váy rung tinh quanh mắt cá chân cô một cách kiều diễm. Gwen đang đuổi theo cô ấy, và Arthur nhận thấy trên tóc cô không còn những bông hoa nữa, có lẽ chúng đã chết.

Tất nhiên, rồi họ sẽ quên; Arthur chỉ không nghĩ nó lại đến sớm thế.

"Không" Arthur nói với Morgana "Cô sẽ không đi theo"

Morgana nâng hàm lên và nhìn xuống mũi Arthur. "Uther đã cho phép tôi rồi. Thực ra điều này khá ngẫu nhiên. Gwen và tôi vừa nói tuần trước rằng chúng tôi muốn ra khỏi lâu đài một chút, để duỗi chân. Phải không ?"

"Vâng, thưa quý cô" Gwen nói cùng nụ cười méo xệch.

Arthur nhìn sang phải – và anh không mong tằng sẽ nhìn thấy ai ở đó, thực ra cũng không hẳn vậy. Chỉ có một lý do duy nhất khiến anh nhìn sang phải, đó là nơi mà Merlin sẽ ở: ngay bên phải anh, ngay trong tầm tay. Và bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống. Merlin đáng ra phải ở đó, mỉm cười trìu mến đáp lại anh.

Chính sự trống rỗng đã khiến anh ấy nói "Được rồi. Nhưng hãy nhớ rằng đây không phải một cuộc dạo chơi vùng nông thôn; chúng ta sẽ đi nhanh hơn bình thường một chút và có thể xảy ra một cuộc đối đầu nguy hiểm với một thầy phù thủy. Nên nếu những gì cô tìm kiếm chỉ là duỗi chân thì tốt nhất là rẽ vào một trong những khu vườn"

Morgana nhìn anh, thật chậm và lâu, khóe miệng cô mím lại, và anh nhận ra rằng cô ở đây là vì anh. Uther và triều đình có thể đã nuốt chửng lời chế nhạo ngày hôm qua, nhưng Morgana không dễ lừa như vậy. Cô mỉm cười với anh như thể anh là một chú chim non, có khả năng bị ngã gãy cánh, nhưng anh chỉ lắc đầu và lao về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro