Part 5
Merlin áp hai tay lên khuôn mặt Arthur, tựa trán lên trán Arthur trong khi khóc vì hạnh phúc. Merlin chưa bao giờ cảm thấy phấn chấn đến thế trong cuộc đời dài của mình. Anh đã tưởng tượng rất nhiều lần anh sẽ cảm thấy thế nào khi Arthur trở lại, nhưng ngay cả trong những tưởng tượng đẹp nhất của chàng pháp sư, anh cũng không bao giờ nghĩ được có thể tuyệt vời như lúc này đây.
Bằng những ngón tay của mình, Merlin nhẹ nhàng lần theo những đường cong và góc cạnh quen thuộc trên khuôn mặt Arthur, khuôn mặt tuyệt vời đã ám ảnh những giấc mơ của anh.
Merlin cuối cùng cũng lui lại, để tay mình đặt lên cơ ngực nơi bị bọc bởi áo giáp sắt của Arthur và chỉ nhìn hắn chằm chằm. Tâm trí anh chưa bao giờ quên một chi tiết nào về khuôn mặt Arthur nhưng nhìn thấy nó lần nữa bằng xương bằng thịt sau ngần ấy thời gian là một trải nghiệm hoàn toàn siêu thực.
Merlin gục đầu vào lòng ngực Arthur, nghỉ ngơi và lắng nghe nhịp tim ổn định dưới lớp áo giáp. Anh chưa bao giờ nghe thấy âm thanh tuyệt vời như vậy. Merlin cho phép mình say sưa trong khoảnh khắc này khi nằm bên Arthur, tình yêu của đời mình.
Ngay khi Merlin cảm thấy mình bắt đầu ngủ gà ngủ gật, một tiếng ho khan nổ ra từ Arthur. Merlin giật mình vùng ra khỏi lồng ngực đang phập phồng của Arthur khi hắn tiếp tục ho khan.
Merlin kéo người lên trong tư thế ngồi và vỗ tay liên tục vào lưng để giúp hắn ta giảm ho. Khi ngừng ho, đầu nhà vua trẻ quay cuồng và hắn thở gấp. Chậm rãi, Arthur ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Merlin, đôi mắt chỉ cách anh vài inch.
"Merlin? Có thật là cậu không?" hắn thì thầm.
Merlin mỉm cười nhẹ khi nghe được tên mình trên môi hắn. "Phải, Arthur. Tất nhiên là tôi."
Arthur uể oải cười toe toét. "Tất nhiên là cậu," hắn đồng ý một cách lặng lẽ. "Luôn luôn là cậu, phải không?"
Giọng Arthur trầm và không dễ nghe.
"Cậu luôn là người ... ở bên tôi", hắn cố gắng nói, "hơn ... bất cứ ai khác. Và ... và tôi chỉ nhận ra điều đó khi ... sắp chết."
Merlin đặt tay lên vai Arthur.
"Arthur, không sao đâu."
"Không, Merlin, tôi ... cậu ..."
“Arthur, anh không cần phải nói gì cả,” gò má hơi ửng đỏ, nghe thấy Arthur vẫn đang cố nói như thế nào.
"Merlin," Arthur thì thầm, "cậu ... Cậu có phép thuật."
Dù không phải nhưng Merlin đã trả lời như thể nó đúng là 1 câu hỏi.
“Vâng,” Merlin nói, nhìn vào mắt Arthur.
Một trong những lo lắng lớn nhất của Merlin luôn luôn là khi Arthur trở lại, gã sẽ ghét Merlin vì phép thuật của anh. Nhưng khi nhìn và mắt Arthur, anh lại không nhìn ra trong đó có một chút thù hận nào.
"Cậu nói cậu đã sử dụng nó để giúp tôi... và cậu đã làm, phải không?" Đôi mắt Arthur bắt đầu rũ xuống vì mệt mỏi, "Tôi đã có quá nhiều thời gian để nghĩ về ... về mọi thứ. Và chắc hẳn cậu đã làm rất nhiều cho tôi... nhiều hơn những gì tôi có thể tưởng tượng."
Trái tim Merlin xốn xang nhẹ nhõm. Hai người họ lại khóa mắt nhau. Có rất nhiều cảm xúc đang trong sâu thẳm trong hai người. Arthur đưa tay ra và giữ nhẹ gáy Merlin.
Đột nhiên, hắn lại ngất đi.
Bây giờ là một giờ sáng, mặt trăng rực sáng vẫn ngự trị bầu trời, Ellie giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh va chạm lớn trong căn nhà.
Merlin lao thẳng vào cửa, cố gắng hết sức để đỡ Arthur hoàn toàn đang vịn xuống một bên vai của anh.
(Ủa? Bùa trôi nổi đâu😞)
Ellie lao ra khỏi phòng, chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đôi mắt cô ấy mở to bằng cái đĩa.
(Tác giả ví ảo thật đếy:))) )
"Merlin," cô nói gấp gáp, "Có phải ... đó là ...?"
"Giúp tôi cởi áo giáp của anh ấy," anh nói, bỏ qua câu trả lời.
Ellie tự động chạy đến, giúp Merlin hạ Arthur đang bất tỉnh xuống ghế sofa. Cả hai vội vàng cởi bỏ áo giáp của hắn, Merlin nhanh hơn và hiệu quả hơn nhiều. Việc này anh đã làm cả tỷ lần trong cuộc sống ban đầu của mình, các chuyển động trở lại trơn tru ngay lập tức. Khi Arthur chỉ còn mặc áo sơ mi và quần tây, Merlin và Ellie lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Arthur. Hai người họ im lặng một lúc lâu.
"Ôi chúa ơi," Ellie thốt lên, "trời ơi."
Merlin rời mắt khỏi Arthur và nhìn sang.
"Xin lỗi, chỉ là, sau ngần ấy thời gian, em ...em không thể tin rằng anh ấy thực sự ở đây," cô ấy nói, "Đó thực sự là Ngài, Arthur Pendragon, vị vua một thời và tương lai."
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Merlin.
"Ôi Merlin!" Cô ấy nói đột ngột, "Anh đang có rất nhiều cảm xúc mạnh mẽ ngay bây giờ. Hào quang của anh, nó ... giờ nó giống như một cầu vồng. Một sự hòa trộn của màu sắc và cảm xúc. Hãy để em pha cho anh một ít trà."
"Giúp tôi bế hắn lên giường trước."
Một ánh nhìn thắc mắc lướt qua mặt Ellie.
“Ý tôi chỉ là tôi không muốn anh ấy phải ngủ trên ghế sofa,” Merlin giải thích và cười nhẹ.
“Ồ đúng rồi,” Ellie cười. (Chắc hẳn bả đã nghĩ đến gì khác =)))))
Khi hạ Arthur xuống giường, họ lại đứng nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ kinh ngạc.
Ellie nhìn sang Merlin, cô có thể thấy hào quang của anh tiếp tục bùng nổ với nhiều màu sắc, khuôn mặt thì biến đổi với nhiều cảm xúc khác nhau. Cô lùi lại một bước rồi nhích dần về phía cửa.
“Em, uh, em sẽ … để anh một mình bây giờ,” cô lầm bầm, nghi ngờ Merlin thậm chí còn chẳng tiếp thu lời nói của mình.
Cô bước ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng lại cửa lại sau lưng, dựa lưng vào cửa khi miệng phát ra một tiếng cười nhè nhẹ. Ellie vô cùng hạnh phúc cho Merlin. Anh ấy xứng đáng có được vị vua của mình.
Ellie đã từng yêu Merlin nhưng đó là tình yêu từ nhiều năm trước. Merlin là một người dễ phải lòng, và cô sẽ yêu anh theo cách mà anh yêu cô; là người bạn đồng hành đáng trân trọng nhất và là người bạn thân yêu nhất mà một trong hai người có thể yêu cầu.
Merlin đã kể cho Ellie câu chuyện của chính anh và Freya, cô gái bị nguyền rủa mà anh đã gặp trong kiếp sống ban đầu. Merlin đã nghĩ rằng anh yêu cô, hoặc chắc chắn rằng có thể, cho cơ hội. Anh cảm thấy cả hai rất gắn bó vì anh có thể hoàn toàn là chính mình khi ở bên cô. Trong nhận thức sâu sắc, Merlin biết rằng chỉ riêng điều đó thôi thì rất ít để làm cơ sở cho một mối quan hệ. Đặc biệt là bây giờ sau khi đã trải qua nhiều mối quan hệ khác nhau trong suốt nhiều năm.
Tuy nhiên, Freya là một trong số ít những người đã quyến rũ Merlin theo cách mà anh vẫn luôn ôm chặt cô vào lòng. Ellie khác với những người mà Merlin từng yêu vì là người đã ở bên cạnh anh lâu nhất. Có rất ít người mà Merlin từng chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống ban đầu của mình nhưng Ellie lại nghe từng câu chuyện không biết bao nhiêu lần.
Oran cũng đã nghe thấy chúng trước khi mất sớm. Cái chết của cậu đã ảnh hưởng sâu sắc đến cả Merlin và Ellie, những người đã cùng nhau chia sẻ nỗi đau buồn trong một thời gian dài, giờ đây chỉ là Merlin và Ellie. Hai người họ chưa bao giờ thân thiết hơn với bất kỳ cá nhân nào khác.
Thông qua mối quan hệ này, họ biết được rằng hai người có thể vô cùng thân thiết nếu không có tình yêu lãng mạn. Cả hai đều không; Trái tim Merlin đã thuộc về người khác dù sau ngần ấy năm. Ellie đã tiếp cận một số đối tượng khác trong nhiều năm nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy tình yêu đặc biệt đó. Tuy nhiên, cô không hề bi quan về tình yêu. Bởi có suy nghĩ rằng trong cuộc sống kéo dài của mình, một ngày nào đó cô sẽ tìm thấy nó.
* * * *
Merlin đứng, y như trước, hoàn toàn kinh hãi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Arthur yêu quý của mình. Anh khó có thể tin khoảnh khắc này là thật. Arthur đang ngủ yên bình trên giường, hơi thở đều và đều, vẻ thanh thản hạnh phúc trên khuôn mặt uể oải của gã. Arthur thực sự đã ở đây sau ngần ấy năm và Merlin chưa bao giờ tích cực hơn về tình yêu dành cho người này. Thời gian dài đằng đẵng đã không làm gì để giảm bớt chúng. Merlin nuôi hy vọng rằng linh cảm của anh đã đúng, rằng có thể Arthur cũng có cảm giác với anh, rằng anh đã có cùng một cảm giác khó hiểu trong thời gian họ ở bên nhau.
Hồi đó, Merlin đã cố gắng đẩy cảm xúc của mình ra xa và chôn sâu chúng trong lòng. Anh đã hoàn toàn bị sốc khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Arthur. Nó khiến anh bị quật ngã quá nặng nề và anh nhận ra những cảm giác này đã có từ rất lâu, thậm chí trước cả khi được nhận ra. Điều này khiến Merlin bối rối trong một thời gian khá dài. Anh chưa từng có cảm giác như vậy với một người đàn ông trước đây. Nó hoàn toàn khiến anh vô cùng kinh hãi vì Merlin biết rằng những mối quan hệ như vậy là không thể chấp nhận được, đặc biệt là với một người như Arthur. Mặc dù vậy, giữa hai người luôn tồn tại những phản ứng cảm xúc và sức nóng không thể phủ nhận, cũng đã có vài lần Merlin gần như chắc chắn rằng Arthur có thể cảm nhận được cảm xúc ấy.
Ellie pha trà trong bếp và sau đó đi đến phòng phụ ở nhà, nơi cô và Merlin cất giữ mọi thứ chuẩn bị cho sự trở lại của Arthur và cho cuộc chiến sắp xảy ra chống lại những thợ săn phù thủy. Phải mất nhiều năm để có được thông tin tình báo về việc chiến đấu với nhóm thợ săn phù thủy rồi vô số giờ cân não tìm cách dạy Arthur hòa nhập với thế giới hiện đại.
Gần đây, Ellie đã có được một số văn bản cực kỳ khó tìm được viết từ nhiều thế kỷ trước. Họ tiên tri sự trở lại của một vị vua vĩ đại, người sẽ dẫn đầu cuộc chiến chống lại những kẻ cực đoan với sự giúp đỡ của đồng minh đáng tin cậy và có giá trị nhất của mình, một người chữa bệnh tài ba, và một hiệp sĩ có sức mạnh vô biên. Ellie và Merlin không thể tìm ra người hiệp sĩ được đề cập đến là ai. Họ ngay lập tức nghĩ đến Oran nhưng không biết làm thế nào điều này có thể trở thành sự thật vì cậu đã chết từ lâu. Họ đã tiếp tục tìm kiếm để biết thêm thông tin.
Khi Ellie đổ lại những ghi chú của mình cho Arthur một lần nữa, cô tự hỏi hắn sẽ phản ứng thế nào với tình huống này. Toàn bộ đống thông tin này là rất nhiều đối với Ngài. Arthur sẽ phải đối phó với việc trở về từ cái chết và bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Sau đó là vấn đề về tình cảm của Merlin dành cho Arthur. Là một bên thứ ba lắng nghe những ký ức của Merlin với Arthur, Ellie nghi ngờ rằng Arthur đã đáp lại tình cảm của Merlin, mặc dù người ta không bao giờ có thể chắc chắn. Và ngay cả khi Arthur có tình cảm với Merlin, cũng chỉ là trong thời kỳ mà các mối quan hệ đồng giới không phải chuẩn mực. Mặc dù mọi thứ đã khác trong thời điểm hiện tại, bất quá, có thể sẽ rất khó thay đổi suy nghĩ đã khắc sâu vào tâm trí một người.
Tất nhiên, còn có mối quan tâm đối với phép thuật. Arthur đã được dạy suốt cuộc đời mình để căm ghét, sợ hãi và chiến đấu với ma thuật. Đã có lúc hắn cho thấy khả năng giác ngộ đáng ngạc nhiên bất chấp lý tưởng của cha mình, nhưng vẫn có khả năng Arthur sẽ cảnh giác với pháp thuật trong thế giới hiện đại. Vào thời điểm chết đi, Arthur dường như đã chấp nhận rằng Merlin có phép thuật và anh không phải là một pháp sư xấu xa, nhưng đó có thể là vì gã đang chết. Nhưng bây giờ khi đã sống lại, Ellie sợ rằng có thể hắn sẽ không chấp nhận Merlin là một pháp sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro