2 - minga / anh mười tám, em mười sáu
dành tặng cho cậu _gnodby , xin lỗi đã để cậu chờ lâu như vậy ;-;
hi vọng cậu sẽ thích ❤️
mình có thói quen viết lowercase/ không viết hoa ấy ạ, nếu mọi người thấy khó chịu có thể nói để mình sửa nha
-
park jimin đếm ngược,
còn mười tám ngày nữa,
mười tám ngày nữa để chuẩn bị cho kì thi cuối cấp.
mười tám ngày nữa để kết thúc cột mốc tuổi mười tám của anh.
người ta thường bảo, tuổi mười tám là độ tuổi tươi đẹp nhất, một tuổi trẻ luôn khao khát dấn thân, luôn khao khát thể hiện chính mình và đáp ứng sự tò mò vốn có. mười tám, chênh vênh ngưỡng cửa anh chẳng còn vụng dại, nhưng cũng chưa đủ để gọi tên hai chữ trưởng thành. vậy, park jimin đến bây giờ làm được những gì trong suốt thời gian qua?
ba năm trước, mười sáu tuổi.
anh thành công đậu vào ngôi trường phổ thông mong muốn,
đã lần đầu tiên nếm trải mùi vị của cấp ba náo nhiệt và tràn đầy sức sống trong những câu chuyện thường nghe là như thế nào.
hai năm trước, mười bảy tuổi.
anh giật giải nhất môn điền kinh trong hội thao thường niên của trường,
trở thành đội trưởng đội điền kinh,
bắt đầu nổi tiếng hơn trong mắt mọi người,
có nhiều bạn bè hơn,
và biết đến những cuộc đi chơi khuya.
một năm trước, mười tám tuổi.
đầu lưỡi cuối cùng cũng cảm nhận được hơi men cay nồng của rượu bia,
park jimin biết say là gì.
anh tập tiếp xúc với những thứ họ thường dán nhãn mười tám cộng,
anh bắt đầu những bước đi đầu tiên đến mở cánh cổng của "người lớn".
và,
anh gặp được em, min yoongi của anh.
khi ấy, anh ở tuổi mười tám, thích xông pha, táo bạo, còn em vừa vào ngưỡng mười sáu, non nớt như một chú cừu nhỏ. họ đến với nhau, nhẹ nhàng tựa ánh hoàng hôn khẽ buông xuống, luồn những tia nắng cuối cùng trong ngày qua lọn tóc mềm của em. chả trách jimin thích cùng em đi dạo bên cầu mỗi buổi chiều tan trường, nắng đẹp lắm, và em cũng đẹp nữa, ánh nắng choàng lấy cơ thể nhỏ bé của em, lại càng đẹp hơn bội phần. anh còn thích đưa đón em, bất kể là đi đâu, anh yêu vô cùng cảm giác những ngón tay thon gọn chạm vào cơ thể mình, bởi lẽ lúc đó, anh sẽ cảm thấy mình đang giữ trong người hòn ngọc đáng quý nhất thế gian, thật giống một bá chủ thiên hạ.
em nhẹ nhàng hơn, em đơn giản thích những lần anh mơ màng gục xuống bên em, ngủ gật mỗi khi nghe em luyên thuyên về một tin tức trên mạng em vừa đọc được. hay những lúc biết em bị tăng tiết mà len lén chuyền cho em một hộp sữa, một chiếc bánh mì hay một gói kẹo bên cửa sổ, anh thương em mà, sợ em sẽ đói bụng. em cũng dậy sớm một chút, học làm những món anh thích, rồi chăm chút đặt vào một chiếc hộp nhỏ xinh. sau đó lại nhìn những phần ăn anh được người khác tặng mà tự ngồi một mình trên tầng thượng ôm lấy hộp cơm, nước mắt ngắn nước mắt dài, để anh phải cuống quýt đi tìm em, và sẽ nhìn thấy thân ảnh ngồi thu mình bên góc tầng thượng quen thuộc, giật lấy hộp cơm em đang khư khư giữ bên người, cái này của anh, mắng em thật ngốc, rồi ôm em vào lòng, của anh nốt.
anh yêu em, và được em yêu thương, đó là hai mặt chẳng thể tách rời nhau của một mối quan hệ. mỗi con người luôn là một chủ thể tiếp xúc và nhận thức xung quanh bằng chính cảm quan của mình. hiện thực đời sống không chỉ phản ánh trong tâm thức chúng ta như một tấm gương soi, mà luôn chịu sự khúc xạ nhất định theo những hướng khác nhau tùy thuộc vào tâm trạng của ta trong mỗi lúc. em lần đầu biết khái niệm yêu thích một người, anh lần đầu nhận ra tình cảm của mình dành cho đứa nhỏ này khác những người trước đây nhiều đến thế nào.
"nè, anh ngẩn ra làm gì đó, lại nghĩ đến cô em khác hả?"
min yoongi thấy ánh mắt anh mất phương hướng một hồi lâu, cũng sốt ruột lên tiếng.
"không, anh làm gì có ai ngoài em bé của anh chứ."
"ai bảo anh em là em bé hả?"
"anh bảo thế, anh lớn hơn, anh có quyền."
em nằm trọn trong lòng anh, những ngày cận hè dù nóng thật mà em cũng chẳng hề thấy bức bối. anh sắp thi rồi, phải học thật chăm. nhìn anh vất vả vậy, em có chảy mồ hôi nhiều thế nào cũng sẽ im lặng chịu, ngoan ngoãn cuộn tròn trên đùi người nọ, tại vì em thương anh lắm, vì anh cũng thương em rất nhiều.
"anh yêu em."
"tự nhiên không làm bài đi mà nói gì gì nghe thấy ghê..."
"anh yêu em."
"làm bài đi mà."
"anh yêu em."
"anh mà không học sẽ không thi được đâu, kì thi này quan trọng lắm đó."
"anh yêu em."
"... ừm,
em cũng yêu anh."
đứa nhỏ ngốc.
anh mười tuổi.
mười tám, biết rung động trước hình bóng ai đó, dần học cách quan tâm, chia sẻ với họ.
mười tám, hoà mình vào dòng chảy cuộc sống, và nhận ra nhiều điều phức tạp khó nói bên trong.
mười tám, ngừng mơ mộng về một tương lai đẹp đẽ ngập tràn ánh nắng và tiếng cười, không giống cái tuổi mười sáu trăng tròn ngô nghê của đứa trẻ như em.
mười tám, phải tự đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình, dù đúng hay sai, dù dẫn đến kết quả như thế nào.
và anh chọn tiếp tục yêu em, mặc kệ tương lai ra sao.
em vui, anh cũng vui, vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro