#Uyên
/từng ngày bóng con thuyền trôi xa dần trong tâm trí ta.../
Kiều Như: em nhớ giữ sức khỏe ta lên kinh khi công thành danh toại liền về đón em...
Kiều Như: giữ lấy đứa trẻ...ta trao em chiếc lục lạc này ký gửi làm món quà thay sinh lễ...ta yêu em!
/chuỗi ngày tháng đơn côi âm thầm nuôi dạy đứa con thơ nhỏ...khổ cực tận tâm can ta đều cam...người vẫn còn chưa về..?/
: má ơi họ ăn hiếp con!!
: má ơi sao con không được đi học?
: má ơi con lạnh...
: con ngủ lát nha má...
/những cánh hoa lần lượt tàn theo gió hạ...con đổ tâm bệnh...không ổn rồi ta thực sự cần người...mau về nhanh lên!../
.
.
.
.
.
.
: Tân Trạng Nguyên về làng!!! Loa loa...
Cố Thơ: bẩm Trạng người muốn tìm ai?
Kiều Như: ta tìm nàng và con..!
Cố Thơ: sao tận bây giờ người mới chịu về..?
/người đàn bà gầy gò ốm yếu sơ xác tùy tụy cuộc sống thiếu thốn nghèo khổ dưới mái nhà lá lại là người thương mà Trạng luôn nặng tình nhung nhớ bao đêm.../
: Trạng Trần tiếp chỉ! Vua ban chức Phò Mã mau lập tức lui về triều!
Kiều Như: Thần kháng chỉ..!
: bắt người!
/Cố Thơ võn vẹn chỉ mới nhận ra người thì đã bị quân triều đình kéo ra...Kiều Như không cam tâm bỏ nàng lần nữa lao đến ôm lấy tấm thân người thương.../
Chát!..
:ả dân hỗn xược!
Kiều Như: không được đụng đến nàng ấy!!!
: thần- thần biết rồi ạ
Kiều Như: ...nàng nỡ tát ta?
Cố Thơ: người đi đi...nếu không là nghi quân phạm thượng, mau đi thỉnh an công chúa đi!
Kiều Như: sao ta phải đi? Sao ta có thể bỏ mặt nàng và con được chứ!
Cố Thơ: xem như cái tát lúc nãy là những khổ nhằn thời gian qua ta và con trao cho người...xem như hai ta chưa từng gặp nhau.
/nàng trao lại chiếc lục lạc đã cũ kỉ trãi qua bao vết dơ sướt hằng in lên như những vết thương đã chai sạn bên trái tim nàng...ta thì bị quân lính bắt đi rời khỏi căn nhà tranh cũ rách nơi cả hai đã từng ăn nằm ở chung chịu cay chịu đắng vượt qua khó khăn những tiếng cười vui vẻ bên nhau giờ đây chỉ còn lại hai chữ 'hồi ức'...khoảng khắc nàng lưu luyến đứng nơi xa nhìn theo bóng kiệu cùng niềm hâng hoan...nói vậy nhưng khi tát ta kẻ đau lại là nàng "người con gái đã dối lòng hy sinh cho hạnh phúc của Trạng..."
Cố Thơ: ta hiểu nỗi lòng của người mà sẽ không sao...
Cố Thơ: có điều người về trễ quá..
/nàng đi ra sau nhà nơi có một nấm mồ đất đã lắp từ thuở lâu...đôi tay nhăn nhúm xoa nhẹ lên lớp đất khô khan ấy hằng ngày luôn có những giọt nước mắt rớt thấm lên lớp đất ấy, dưới đồi núi hoang vắng hùng vĩ tiếng hát ru chất chứa một nỗi buồn thấu lòng không tả xiết.../
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro