Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Tiếng Động Trong Đêm


Đêm nay, mưa bắt đầu rơi lất phất bên ngoài cửa sổ. Những giọt nước tí tách đập vào khung kính, tạo nên một âm thanh êm dịu và buồn bã. Mun cuộn mình trên sofa, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, lắng nghe tiếng mưa, rồi lại hướng mắt về phía phòng của Hoàng và Mai. Bên trong, ánh đèn đã tắt, chỉ còn tiếng thở nhẹ và tiếng động khe khẽ, tựa như giấc ngủ không yên giấc.

Khoảng nửa đêm, Mun bất chợt giật mình bởi một tiếng động lạ. Nó vểnh tai, nhìn quanh và nhận ra rằng cánh cửa phòng ngủ của Mai đang mở. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, và Mai xuất hiện, nhẹ nhàng đi về phía cửa chính. Ánh mắt của cô mờ mịt, như thể đang trong một giấc mộng mà chính cô không biết mình đang thực hiện.

Mun theo dõi từng cử động của Mai, từ cái cách cô chậm rãi vặn nắm cửa, mở ra không gian bên ngoài tối đen và lạnh lẽo. Mai đứng đó một lúc lâu, dường như lưỡng lự điều gì đó. Bên ngoài là màn đêm mênh mông, tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt, và con đường trước nhà chìm trong bóng tối.

Mun bước tới gần Mai, cọ nhẹ vào chân cô như muốn kéo cô lại. Đôi mắt của Mai khẽ dao động, như thức tỉnh từ một giấc mơ xa lạ. Cô cúi xuống nhìn Mun, đôi mắt đẫm nước, nhưng nụ cười thoáng qua trên môi cô lại chứa đựng nỗi đau khó nói thành lời.

"Mun, tao thật sự không biết phải làm gì nữa," cô thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.

Trong khoảnh khắc ấy, Mun cảm nhận được một điều gì đó thật mong manh trong lòng cô, như một mảnh vỡ nhỏ xíu của trái tim bị đánh mất giữa cuộc sống đầy giông bão. Con mèo nhìn Mai, không phải với sự hiểu biết, mà bằng một tình cảm tinh tế, như một người bạn đồng hành lặng lẽ không bao giờ rời xa.

Cô vuốt nhẹ lên đầu Mun, cảm giác như đang tìm kiếm sự an ủi từ con vật nhỏ bé này, rồi từ từ đóng cửa lại. Mun lặng lẽ bước theo cô trở lại phòng, thấy cô ngồi bên mép giường, đầu gục xuống đôi bàn tay. Trong bóng tối, chỉ có một mình cô đối diện với sự lẻ loi và đau khổ mà cô đã cố giấu kín từ rất lâu.

Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn yên lặng như mọi khi. Hoàng ngồi bên bàn ăn, không nói gì với Mai, chỉ im lặng nhấp từng ngụm cà phê đắng. Mai cũng không nói gì, cả hai người chìm trong sự im lặng đến ngột ngạt.

Mun ngồi gần đó, quan sát từng cử chỉ của họ. Con mèo cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa hai người chủ của mình, một khoảng cách không phải do không gian, mà là từ những tổn thương và những cảm xúc không thể nói ra.

Cuối cùng, Hoàng đặt tách cà phê xuống và ngẩng lên, đôi mắt đượm buồn nhưng quyết tâm.

"Mai, chúng ta cần nói chuyện."

Mai giật mình, đôi mắt thoáng qua sự bối rối. Cô im lặng, không biết nên nói gì, nhưng ánh mắt cô đã thể hiện rõ sự bất an và đau khổ. Cô khẽ gật đầu, và cả hai đứng lên, đi vào phòng làm việc, bỏ lại Mun ngồi ngoài cửa, một lần nữa trở thành người chứng kiến thầm lặng.

Mun ngồi bên ngoài, đôi tai vểnh lên, lắng nghe những tiếng nói nhỏ trong phòng. Đó không phải là một cuộc cãi vã, mà là những lời nói đầy cảm xúc, những lời giãi bày đã bị kìm nén từ lâu. Mun không hiểu hết, nhưng nó cảm nhận được rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng, một cơ hội để họ có thể hiểu nhau hơn, hoặc có thể sẽ quyết định rời xa.

Một lát sau, cánh cửa mở ra. Hoàng bước ra trước, ánh mắt phức tạp, không vui nhưng cũng không buồn. Mai theo sau anh, đôi mắt đỏ hoe, nhưng dường như đã nhẹ nhõm hơn phần nào.

Họ không nói gì, chỉ ngồi lại với nhau bên bàn ăn, lặng lẽ bên nhau trong sự im lặng, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Mun thấy họ nhìn nhau với ánh mắt khác biệt. Không còn là sự trống rỗng hay giận dữ, mà là một sự dịu dàng nào đó, một hy vọng nhỏ nhoi giữa mớ bòng bong của cảm xúc.

Mun tiến lại gần, cọ sát vào chân họ, rồi nhẹ nhàng cuộn mình dưới gầm bàn, nơi nó có thể cảm nhận được hơi ấm của cả hai người. Trong lòng nó, có một điều gì đó nhẹ nhàng, tựa như một tia sáng nhỏ bé trong đêm tố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro