Chương 2 : Mảnh Ghép Lạc Lối
Một tuần trôi qua, nhưng bầu không khí trong gia đình vẫn không thay đổi. Mun tiếp tục là người duy nhất cảm nhận được những biến chuyển mờ nhạt trong tâm hồn của Mai và Hoàng. Mỗi buổi sáng, Mun thường nằm bên cửa sổ, nhìn qua những tấm rèm mỏng mà ánh sáng xuyên qua, tựa như một người ngoài cuộc thầm lặng quan sát. Hoàng không còn cãi vã nhiều như trước, nhưng những khoảng trống giữa anh và Mai lại ngày càng lớn hơn.
Mai vẫn giữ vẻ mặt đượm buồn mỗi khi cô nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, những ngón tay run nhẹ khi cầm cốc trà. Cô ít nói hơn, và những buổi tối dài dường như chỉ còn lại sự tĩnh lặng nặng nề. Những lúc này, Mun thường nhảy lên sofa, lặng lẽ nằm bên cạnh cô, như một điểm tựa không lời.
Có một lần, Mun thấy Mai đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài như thể đang tìm kiếm một điều gì đó. Mèo bước lại gần và ngồi im lặng bên cạnh cô, nhìn theo ánh mắt Mai. Cô không biết Mun đang ở gần, nhưng khi con mèo liếm nhẹ vào tay cô, cô hơi giật mình rồi quay lại nhìn Mun. Đôi mắt cô mờ đi, như thể những giọt nước mắt muốn rơi xuống nhưng lại không thể.
"Mun, mày có bao giờ cảm thấy... mệt mỏi không?" Mai hỏi, giọng cô như thể đang thì thầm, những lời nói ấy không thật sự dành cho con mèo, nhưng dường như Mun là người duy nhất có thể nghe thấy.
Mun chỉ đáp lại bằng một cái liếm nhẹ vào tay cô, như một cách an ủi. Dù không thể hiểu hết những điều Mai đang trải qua, nhưng Mun cảm nhận được sự chán chường, sự mất mát trong lòng cô.
Về phía Hoàng, anh lại chìm trong công việc và những cuộc gặp gỡ ngoài giờ, những lần vắng mặt càng nhiều. Anh không nói nhiều về công việc, chỉ bảo Mai là mọi thứ ổn. Nhưng Mun nhận thấy, mỗi khi anh trở về nhà, sự mệt mỏi không chỉ ở thể xác mà còn trong ánh mắt anh. Anh không còn những lời động viên hay những cử chỉ yêu thương như xưa. Thay vào đó, là những buổi tối dài, khi anh ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt đăm chiêu.
Một tối, khi Mun đang ngồi bên cửa, nhìn ra ngoài, Hoàng bước vào với vẻ mặt khó chịu. Anh không để ý đến Mun, chỉ hất vội chiếc áo khoác lên ghế rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Mai nhìn theo anh, những ngón tay nắm chặt lấy mép bàn. Lần đầu tiên, Mun cảm nhận được rằng Mai không chỉ buồn, mà cô còn sợ hãi điều gì đó.
Và rồi, như một thói quen, Mun lặng lẽ bước vào phòng làm việc của Hoàng, nhảy lên chiếc ghế gần bàn làm việc của anh. Nó ngồi đó, im lặng như thể đang quan sát, chờ đợi một tín hiệu từ anh. Hoàng không nhìn thấy Mun, nhưng con mèo cảm nhận được sự cô đơn đang bao trùm lấy anh. Hoàng thở dài, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt anh lạc lối, giống như anh đang tìm kiếm một cái gì đó đã mất.
Nhưng không có gì thay đổi. Mai vẫn ngồi bên cửa sổ, và Hoàng vẫn chìm trong công việc. Mun, trong sự im lặng của mình, tiếp tục là người duy nhất chứng kiến những khoảng cách ngày càng lớn giữa họ. Mèo không thể nói gì, nhưng trong lòng nó, những mảnh ghép của gia đình đang dần lạc lối và không thể nào tìm thấy nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro