Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51


Lee Sanghyeok hơi mở to mắt, lời nói của cậu quá trắng trợn, không kiêng nể gì.

Thấy khuôn mặt khẩn trương của anh, thái độ Jeong Jihoon lại rất tự nhiên, mở ô ra che giữa hai người bọn họ: "Đi thôi."

Cậu dường như là cố ý làm vậy, từng bước một thăm dò điểm mấu chốt của anh.

Hai người cùng bước vào màn mưa.

Có giọt nước bắn lên ống quần Lee Sanghyeok, anh dịch một chút về phía Jeong Jihoon

"Sao em không mang thêm một chiếc ô nữa?"

Hai người bọn họ cũng không thấp, hiện tại cùng nhau chen chúc dưới một cái ô nom có vẻ chật chội.

Jeong Jihoon nhìn anh rũ rũ ống quần, khẽ nghiêng ô về phía anh sau đó mới từ từ trả lời: "Em sợ anh đội mưa trở về nên không kịp nghĩ nhiều, mãi đến nửa đường mới nghĩ ra."

Lee Sanghyeok cười cười liếc cậu một cái như muốn nói em có bị ngốc không?

Nhìn thoáng qua động tác của cậu, Lee Sanghyeok chủ động nhích lại gần bên Jeong Jihoon: "Vai của em cũng ướt rồi."

Jeong Jihoon nói nhẹ: "Không sao."

Thấy cậu không để tâm chuyện đó, Lee Sanghyeok tự mình cầm ô, che giữa hai người.

Khoảng cách bây giờ giữa bọn họ càng gần nhau hơn.

Bả vai Lee Sanghyeok cọ vào bả vai Jeong Jihoon.

Dù thế hai người họ vẫn sẽ bị nước mưa tạt vào người.

Vừa ra khỏi cổng trường, đột nhiên có một chiếc xe ở trước mặt chạy qua, Jeong Jihoon không chút suy nghĩ đã trực tiếp đem Lee Sanghyeok ôm vào trong lòng tránh sang một bên.

( Một trong những cảnh made in trong phim:)))

Cũng may là mặt đường bằng phẳng, không bị đọng quá nhiều nước, quần của Jeong Jihoon ướt một mảng.

Lee Sanghyeok nhìn theo chiếc xe kia nhíu lại mày: "Lái xe kiểu gì thế không biết."

"Em không sao chứ." Lee Sanghyeok thấy ống quần cậu ướt đẫm liền duỗi tay giúp cậu vỗ vỗ một chút.

Jeong Jihoon thấy anh lo lắng cho mình thì khóe môi nhếch lên.

Lee Sanghyeok lại sốt ruột nói: "Mau trở về thôi, đừng để bị cảm."

"Được." Jeong Jihoon liền cứ vậy giữ nguyên tư thế ôm lấy bả vai anh mà đi về phía trước.

Đi được vài bước, Lee Sanghyeok mới phát hiện ra khoảng cách vi diệu giữa bọn họ lúc này, còn không biết từ khi nào mà bàn tay hai người đã chồng lên nhau.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lee Sanghyeok thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố trên cơ thể Jeong Jihoon, thanh thanh đạm đạm.

Rõ ràng là đã rất quen thuộc với mùi hương này rồi, nhưng không hiểu sao trong tiếng mưa rơi lộp độp, Lee Sanghyeok lại nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Sau khi Seoul hoàn toàn bước vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh. Từ chiều hôm qua, những cơn mưa nhẹ đã liên miên không ngớt, trong phòng học mở máy sưởi cũng vẫn lộ ra chút khí lạnh nhè nhẹ.

Tết Tây sắp đến, Lão Hwang tranh thủ buổi sáng học cuối cùng để nói chuyện với bọn họ về việc sắp xếp buổi lễ mừng năm mới của trường.

"Dịp tết Tây lần này mấy em cùng lớp trưởng thảo luận một chút xem muốn biểu diễn tự do hay chọn hát cùng nhau. Nhớ mang phiếu đăng ký đến văn phòng thầy trước khi giờ học kết thúc đấy."

Lão Hwang vừa nói xong, trong phòng học đã rào rào bàn tán, nhưng ông cũng không thèm quản mà đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng, gõ gõ mặt bàn Lee Sanghyeok: "Sanghyeok đi với thầy chút, cô Kang có chuyện muốn tìm em."

Cô Kang là giáo viên dạy vẽ tranh của Lee Sanghyeok, cũng là hiệu phó của trường trung học số 1 Mapo. Ngày thường cô ấy luôn rất bận rộn, sẽ chỉ đến trường để xem xét tình hình khi rảnh rỗi.

Ngoại trừ Lee Sanghyeok và Jeong Jiheung thì hầu hết học sinh của cô đều là những học sinh năng khiếu có kế hoạch đi theo con đường mỹ thuật chuyên nghiệp.

Đến văn phòng.

Lee Sanghyeok chào cô: "Cô Kang, cô gọi em ạ?"

"Ừ, tới rồi hả." Cô Kang quay đầu khỏi màn hình máy tính, "Lại đây, ngồi xuống rồi nói."

Lee Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô Kang: "Là thế này, chúng ta sắp tới sẽ thi đấu giải PA league. Em cũng biết là đám học sinh năm nay tương đối ham chơi mà, lòng tự trọng lại cao. Vì thế cô có chút lo lắng khi để mấy đứa nó tham gia, những năm trước khi tham gia cuộc thi này chúng ta cũng đều chỉ đạt giải ba. "

Cô Kang dừng lại ở đây, nhìn về phía Lee Sanghyeok, do dự nói.

"Cô cũng biết em phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, cho nên cô muốn hỏi ý kiến em một chút. Cuộc thi này cũng rất có ích cho việc chọn trường đại học của em sau này, dù sao cũng là giải quốc gia. Em thấy thế nào?" "

Lee Sanghyeok mím môi, đối với anh, vẽ tranh chỉ là một loại tiêu khiển mà thôi.

Trên thực tế, anh thậm chí còn không có sở thích vẽ vời, chỉ là hội họa có thể giúp anh bình tĩnh lại.

"Thực ra, Yoon Sungwon ở lớp 3 cũng không tồi." Lee Sanghyeok đề nghị.

"Cô biết em ấy khá tốt." Cô Kang thở dài, "Nhưng chủ đề ý cảnh của lần này quá sâu, không thích hợp để em ấy tham gia."

Cô Kang không muốn làm anh khó xử, nhưng thật sự là không còn cách nào khác: "Em cứ suy xét xem, buổi chiều trước khi tan học thì lại đây tìm cô cũng được."

Lão Hwang cũng chen vào một câu: "Sanghyeok, em suy nghĩ một chút đi. Dù sao Tết Tây cũng phải bỏ ra mấy ngày để diễn tập chương trình, có một chút thời gian rảnh rỗi. Lỡ một hai ngày học cũng không sao đâu. Đến lúc đó em tới nhà thầy, để Woo chủ nhiệm phụ đạo riêng cho em hai ngày nhé. "

Lee Sanghyeok xua tay: "Không phải, chỉ là em..."

Anh nhìn mái tóc bạc trắng gần mang tai của cô Kang, nghĩ đến sự tận tình khi hướng dẫn cách vẽ tranh của cô với mình thì do dự vài giây mới gật đầu đồng ý.

Cô Kang vui vẻ vỗ vai Lee Sanghyeok : "Cô cảm ơn em. Tiện thể, đàn anh Bae SungWoong của em cũng tới đấy. Khi đó cô sẽ nói với em ấy một tiếng để em ấy chăm sóc em thật tốt."

Lee Sanghyeok: "Cảm ơn cô."

Trở lại lớp học, Lee Sanghyeok cùng Jeong Jihoon nói về chuyện PA league.

Dù Jeong Jihoon không biểu hiện ra trên mặt nhưng Lee Sanghyeok lại cảm nhận được sự lạnh lẽo đang dâng lên xung quanh mình.

"Đi hai ba ngày thôi, ngày đầu năm mới là có thể trở về rồi." Lee Sanghyeok nhẹ nhàng nói: "Em nhớ chăm chỉ học tập trong thời gian anh đi vắng nha. Học kỳ sau chúng ta sẽ cùng nhau trở lại lớp thực nghiệm."

Jeong Jihoon không trả lời, đóng sách bài tập lại nghiêng đầu, "Lúc nào thì đi?"

Lee Sanghyeok: "Sáng mai."

"Thời gian gấp vậy?" Jeong Jihoon nhíu mày.

Lee Sanghyeok: "Không có biện pháp, anh phải đi nộp bản sơ khảo, bằng không sẽ không thể tham gia vòng thi đấu cuối cùng."

"Em đưa anh đi."

Nghe giọng điệu của cậu có vẻ đã dịu đi rất nhiều, Lee Sanghyeok cũng không từ chối: "Được."

Buổi tối trở về nhà, Lee Sanghyeok bắt đầu thu dọn hành lý, mang theo bàn chải và vài đồ dùng thường ngày, tuy chỉ đi có hai ba ngày nhưng vì toàn là quần áo mùa đông dày nên va li thoáng chốc đã căng phồng.

Mất hơn hai giờ để bay từ Seoul đến Busan.

Jeong Jihoon kiểm tra thời tiết, Busan lạnh hơn Seoul. Cậu nhét thêm cho Lee Sanghyeok một chiếc áo khoác dạ và cái áo len cổ lọ bằng vải bông.

"Mấy ngày anh đi vắng, em không được lười biếng mà bỏ bê học hành biết chưa." Lee Sanghyeok vẫn đang thu dọn cọ vẽ, dặn dò từng thứ một: "Lúc ra ngoài phải nhớ đóng cửa sổ vào, đừng giống như lần trước..."

Anh mới nói được một nửa thì đã bị người phía sau ôm vào lòng.

Jeong Jihoon gục đầu trên lưng anh, như giận dỗi nói: "Nếu em không học hành tử tế thì anh sẽ làm gì?"

Lee Sanghyeok hơi quay đầu lại nhìn cậu: "Không phải nói sẽ cùng nhau quay về lớp cũ sao?"

"Nhưng em không muốn học nếu anh rời đi." Jeong Jihoon nói thật, "Không có động lực."

"Chỉ có ba ngày," Lee Sanghyeok bị cậu chọc cười: "Làm như sinh ly tử biệt không bằng."

Thanh âm Jeong Jihoon khàn khàn, nghiêm túc nói: "Mỗi ngày em đều muốn nhìn thấy anh."

Lee Sanghyeok ngẩn người, Jeong Jihoon có đôi khi hay làm nũng, tuy rằng cảm giác thực ấu trĩ, nhưng không hiểu sao Lee Sanghyeok lại rất thích sự ỷ lại này.

Trước kia Jeong Jihoon chính là ở trước mặt anh như vậy, muốn hay không muốn cái gì cũng đều trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Lee Sanghyeok do dự nói: "Vậy buổi tối anh cùng em gọi video ha?"

Jeong Jihoon ừ một tiếng, sau đó cũng không nói lời nào.

Hai chân đang ngồi xổm của Lee Sanghyeok đều sắp tê rần, vừa định hỏi cậu có thể buông ra hay không thì liền cảm giác được tuyến thể của mình bị hít nhẹ một cái, hơi thở lướt qua da thịt, giống như có dòng điện xẹt qua.

Lee Sanghyeok lảng tránh về phía trước: "Đủ rồi, mau buông ra."

Bị ôm trong lòng như vậy, thật sự là có chút quá mức ái muội.

Jeong Jihoon không nghe anh nói, ngược lại đem Lee Sanghyeok kéo vào lòng mình thêm một chút. Lee Sanghyeok không kịp phòng ngừa liền trực tiếp ngồi trên đùi cậu.

Jeong Jihoon vuốt qua tuyến thể của anh: "Để em ôm một lát."

Lee Sanghyeok sững sờ, không biết mang tâm tư gì, nhưng không khí xung quanh hai người càng trở nên mờ ám hơn.

Vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại trong túi rung lên, là ba anh gọi tới.

Jeong Jihoon nhìn thoáng qua người gọi rồi buông tay.

Lee Sanghyeok đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Trượt một cái trả lời.

"Sanghyeok, con thu dọn hành lý xong chưa?" Lee Dalhyeok nói qua điện thoại: "Là đi Busan thi đấu sao? Ba vừa nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp con, bên kia lạnh lắm, có cần ba qua giúp con thu thập hành lý một chút không?"

Lee Sanghyeok nhìn lại, phát hiện Jeong Jihoon đang vùi đầu giúp mình thu dọn cọ vẽ, trên môi nở nụ cười: "Không cần đâu, con đều đã sắp xếp xong rồi."

Lee Dalhyeok: "Ngày mai ba đưa con tới đó nhé."

"Ba đừng có đi lung tung, trời lạnh lắm." Lee Sanghyeok nhìn đỉnh đầu Jeong Jihoon, ánh mắt dịu dàng: "Ngày mai Jeong Jihoon sẽ đưa con qua, ba cũng đừng lo lắng."

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình.

Vừa vặn tầm mắt hai người đụng phải nhau.

Ai cũng không dời mắt.

"Jihoonie hả." Lee Dalhyeok: "Vậy thì được rồi, ngày mai đến cửa hàng ăn sáng rồi hãy đi nhé."

Lee Sanghyeok đáp ứng: "Dạ được."

Lee Dalhyeok: "Chắc là ngày đầu năm mới con mới về. Dì Ryang và chú Jeong của con rủ chúng ta đến nhà họ đón giao thừa. Con xem có thể mang một số đặc sản ở Busan gửi qua đường bưu điện được không. "

"Đến đó con sẽ xem sau."

"Ừ, vậy con ngủ sớm một chút."

Sau khi cúp điện thoại, hai người kia cũng không nhìn đi chỗ khác.

Jeong Jihoon đứng dậy đi tới chỗ Lee Sanghyeok, mở rộng vòng tay, đem người kéo vào trong lồng ngực.

Cúi người ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: "Hiong đưa em theo với."



Ăn sáng ở Blance xong, hai người bắt taxi ra sân bay.

Ngay sau khi vừa vào, Lee Sanghyeok đã đi kiểm tra vé máy bay trước.

Sau khi kiểm tra hành lý xong,  Jeong Jihoon đi cùng Lee Sanghyeok đến chỗ xếp hàng kiểm tra an ninh.

Nhìn thấy Lee Sanghyeok sắp đi, Jeong Jihoon đột nhiên vươn tay xoa đầu anh.

Lee Sanghyeok bị hành động của cậu đóng đinh tại chỗ, chớp chớp mắt, lát sau mới phản ứng kịp, trừng mắt liếc cậu một cái: "Không biết lớn nhỏ."

Jeong Jihoon cười cười, cũng không cùng anh cãi cọ.

Chỉ còn lại hai người phía trước Lee Sanghyeok .

Jeong Jihoon cởi khăn quàng cổ của mình xuống quấn quanh cổ anh: "Em chờ anh trở về."

Lee Sanghyeok mím môi.

Đột nhiên, có người ở quầy lễ tân gọi tên anh.

Lee Sanghyeok lấy giấy tờ check in ra, sau đó đi vào.

Jeong Jihoon nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa kiểm tra an ninh, im lặng một hồi mới xoay người rời khỏi sân bay.

Sau hơn hai giờ bay, Lee Sanghyeok đã đến Busan, vừa xuống máy bay anh đã nhìn thấy cô Kang.

Khi đến gần, Lee Sanghyeok mới nhìn thấy người nam sinh đứng bên cạnh cô, có chút kinh ngạc: "Anh SangWoong."

"Đã lâu không gặp đàn em." Bae SangWoong mở rộng vòng tay, ôm anh một cái sau đó nhận lấy hành lý, vòng tay qua vai anh: "Bé nhà anh đã cao thêm nhiều rồi đấy."

Lee Sanghyeok cười cười: "Đàn anh cũng càng đẹp trai hơn rồi."

Cô Kang nhìn hai người họ, trong mắt đều là niềm vui: "Thôi, SangWoong đưa Sanghyeok về khách sạn trước đi, sau khi xếp hành lý xong thì hai đứa đến địa điểm của liên đoàn để giao bản vẽ sơ tuyển nhé. "

SangWoong sảng khoái đáp ứng: "Dạ cô."

Cô Kang đến địa điểm tổ chức trước, Bae SangWoong đưa Lee Sanghyeok về khách sạn.

Vì PA League tổ chức ở ngoại ô, không có khách sạn nào gần đó nên khách sạn của bọn họ cách đây cũng không gần.

Sau khi lên xe, Bae SangWoong trên dưới đánh giá Lee Sanghyeok , cười hỏi: "Em hiện tại thật sự là Omega sao?"

Lee Sanghyeok  gật đầu.

"Em phân hóa muộn quá. Hôm qua nhìn thấy thông tin trong hồ sơ của em còn làm anh sốc đến nhảy dựng lên đấy." Bae SangWoong nhớ tới cái gì đó liền hỏi: "Vậy bản thể của em có thay đổi không?"

Lee Sanghyeok  không giấu giếm: "Dạ, là thành mèo trắng."

Bae SangWoong nhướng mày: "Thuần huyết?"

"Vậy thì chúng ta cùng chi đấy." Bae SangWoong lộ ra bản thể sư tử: "Tuy rằng anh là một Beta, nhưng anh cũng có bản thể thuần huyết đấy."

"Mèo với mèo rất hợp nhau." Bae SangWoong đột nhiên nghĩ tới cái gì lại hỏi: "Còn có, bệnh của em..."

Bae SangWoong nhìn anh thêm vài cái, thấy anh bây giờ đã vui vẻ hơn nhiều so với lần trước gặp mình thì không khỏi buột miệng hỏi. Dù thế hắn vẫn rất châm chước từ ngữ.

"Sau khi em phân hóa thành Omega, hẳn là sẽ càng nhạy cảm hơn với mùi vị nhỉ. Vậy chứng ghét A của em thế nào rồi? "

Trước đây, có thể nói Bae SangWoong là người duy nhất biết về bệnh tình của Lee Sanghyeok, chủ yếu là do lúc trước khi Lee Sanghyeok phát bệnh, là Bae SangWoong đã dẫn anh đi bệnh viện, biết chuyện là điều không thể tránh được.

Lee Sanghyeok lại nghĩ đến Jeong Jihoon.

Chỉ mới hơn ba tiếng rời khỏi cậu mà không biết anh đã thấy nhớ bao nhiêu lần.

Cảm giác này khác với khi em ấy là em trai của anh trước đây, nhưng anh lại không biết khác nhau như thế nào.

Chỉ là trái tim đập rộn ràng, có chút nhoi nhói, bình bịch bình bịch.

"Tốt hơn nhiều rồi." Lee Sanghyeok vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng cổ màu xám, tất cả đều là hương vị của Jeong Jihoon, không chỉ có tin tức tố mà còn có mùi hương của em ấy.

Giọng nói của anh mơ hồ: "Chỉ cần hiện tại tin tức tố Alpha không phải đặc biệt mạnh, căn bản sẽ không có vấn đề gì."

Bae SangWoong thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt. Em không biết lần đầu tiên nhìn thấy em phát bệnh đã làm anh sợ chết khiếp thế nào đâu. Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh kia đó hả, bộ dáng đó quả thực cùng bình thường khác nhau như hai người luôn."

Bae SangWoong lại hỏi: "Thứ gì giúp bệnh của em chuyển biến tốt hơn thế, là thuốc hay do tâm lý vậy?"

Lee Sanghyeok hít thở mùi thông biển sâu thẳm của Jeong Jihoon, có chút mất hứng.

Thấy anh không muốn nói chuyện, Bae SangWoong cũng không hỏi nữa, liền chuyển chủ đề: "Em sắp thành niên rồi, thế đã tìm được Alpha nào thích hợp chưa?"

Khuôn mặt của Jeong Jihoon lóe lên trong tâm trí Lee Sanghyeok, anh mím môi.

"Còn chưa hả?"Bae SangWoong kinh ngạc nói: "Khi anh rời khỏi trường trung học số 1 có rất nhiều người theo đuổi em mà, không nhìn trúng một ai sao?

Bae SangWoong và Lee Sanghyeok quen biết nhau khi còn học chung trường cấp 2, chơi với nhau được vài năm, chỉ là sau khi Bae SangWoong đến Busan học đại học thì rất hiếm khi liên hệ.

Bae SangWoong tính toán tuổi của anh: "Vậy em dự định đến kỳ giao phối sẽ thế nào? Chỉ còn có hai tháng thôi đấy."

Lee Sanghyeok: "Thì đến bệnh viện vượt qua thôi."

"Em thật sự không muốn thử sự dữ dội của kỳ giao phối à!"

Là một người trưởng thành đã trải qua kỳ giao phối, bạn học Bae SangWoong rất hiểu nỗi vất vả trong đó.

" Anh lúc trước cũng là ở trong bệnh viện vượt qua đấy, căn bản không còn là người nữa mà. Cũng may anh là Beta, nếu đổi lại thành Omega hoặc Alpha, thì chắc chắn anh sẽ không thể vượt qua được đâu, cái thú tính bùng nổ kia gần như muốn xé nát toàn bộ cơ thể của anh vậy. "

Nghe giọng điệu của hắn, Lee Sanghyeok cong môi: "Khoa trương vậy à."

Bae SangWoong thấy anh không tin, bĩu môi: "Em chưa trải qua nên không hiểu. Dù sao cũng rất đáng sợ. Mấy ngày mấy đêm đều điên cuồng, cả người ở trong trạng thái trống rỗng. "



Khi đến khách sạn cất hành lý, Lee Sanghyeok liền gửi cho Jeong Jihoon một địa chỉ.

[Sanghyeok]: Anh ở đây.

Bên kia khả năng là đang ở trong lớp nên không trả lời.

Sau khi xếp xong hành lý, Lee Sanghyeok đi theo Bae SangWoong đến địa điểm nộp bản thảo cuộc thi sơ khảo.

Vòng sơ khảo là truy tìm đồ vật được chọn ngẫu nhiên, loại 10 người và để lại 20 người, kết quả sẽ công bố vào lúc 10 giờ tối.

Kiểm tra khả năng truy tìm bằng kỹ năng vẽ tranh, kỹ năng vẽ tranh của Lee Sanghyeok đã được rèn luyện từ nhỏ, anh đã vẽ tranh hơn mười năm, trình độ ngang với nhiều đàn anh trước.

PA league chỉ phân làm hai trận thi đấu.

Vòng sơ khảo và chung kết, ngày cuối cùng là ngày trao giải.

Mười giờ, Lee Sanghyeok nhận được thông báo trúng cử qua vòng sơ tuyển nhưng Jeong Jihoon vẫn chưa hồi âm cho anh.

Nhìn thấy bài đăng của Lee Minhyung trong vòng bạn bè, anh đoán rằng họ đang luyện tập hợp xướng nên cũng không định quấy rầy.

Bởi vì sáng mai sẽ có một vòng thi nữa nên Lee Sanghyeok gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon cho Jeong Jihoon rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, vì thời gian eo hẹp nên Lee Sanghyek còn chưa kịp mở điện thoại ra đã bị đưa đến địa điểm tổ chức giải đấu.

Khi bước vào đấu trường, điện thoại di động được yêu cầu gửi ở quầy lễ tân.

Lee Sanghyeok tiến vào sân khấu hình vòng cung, ở trung tâm có các phòng riêng biệt, mỗi phòng đều có bảng vẽ.

Năm vị giám khảo ở trung tâm, hai màn hình lớn được đặt chéo phía trước giúp mọi người có thể theo dõi trực quan hơn quá trình sáng tạo của các thí sinh.

Bên cạnh Lee Sanghyeok là Bae SangWoong.

Trước khi thi đấu bắt đầu, Bae SangWoong đến gần hỏi: "Thẻ sáng tạo mà em rút ra là gì?"

Lee Sanghyeok: "Thiên nhiên và tình yêu."

Bae SangWoong: "Là ý cảnh đó à? Cơ mà còn tốt hơn cái chủ đề đầy hình tượng của anh, đèn và người."

Giọng của người dẫn chương trình vang lên trong loa: "Giải PA League quốc tế lần thứ 15 sắp đếm ngược. Vui lòng không rời khỏi vị trí của bạn hay vượt ra khỏi ranh giới đỏ sau lưng trong quá trình tạo, nếu không đều sẽ trực tiếp được cho là hành vi gian lận."

...............

Dưới sân khấu có từng tốp học sinh đến xem tranh. Chỉ cần là người trẻ tuổi thì ai cũng đều theo kịp sự phát triển của thời đại, muốn ghi lại những thứ xinh đẹp và thú vị, có học sinh còn lấy thái độ học tập mà quan sát.

Hầu hết các thí sinh đều đã bắt đầu, nhiều học sinh tỏ ra khó hiểu khi thấy thí sinh ở vị trí số 6 chính giữa vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Nghe nói người số 6 này cực kỳ suất sắc, vậy sao trên sân khấu lại bất động thế nhỉ?"

"Chẳng lẽ là do không quen môi trường vẽ tranh thế này sao? Nhưng nhìn bàn tay của cậu ta là tôi đã rung rinh lắm rồi, không biết là Alpha hay Omega nữa."

"Tay đúng là đẹp thật đấy, tôi cũng không nhìn ra là Omega hay Alpha, nhưng mà cậu ta còn định bất động đến bao giờ?"

Thời gian kết thúc là năm giờ, thực sự là khá gấp gáp, trong quá trình thi sẽ có nhân viên chuyên nghiệp giao bữa ăn giữa trưa tới.

Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn tấm thẻ trong tay 20 phút.

Thiên nhiên và tình yêu.

Thiên nhiên thì rất đơn giản, còn tình yêu thì sao.

Tình yêu phải vẽ như thế nào?

Tranh vẽ khác với chữ viết, chữ viết là một thứ rất trực quan, còn vẽ tranh thì cần phải có trải nghiệm từ từ.

Lee Sanghyeok đóng cửa phòng mình, trong không gian hạn chế, anh nhìn vào bảng vẽ trống không.

Bóng đèn trên sân khấu chói mắt đến nỗi khiến anh phải híp mắt lại.

Sân khấu.

Cảnh tượng về Jeong Jihoon đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lee Sanghyeok.

Trong cái nắng chói chang, lần đầu tiên Jeong Jihoon ngồi trên bệ cửa sổ vừa gảy đàn vừa hát bài《 rạng rỡ 》 cho anh nghe.

"Hiong, đây là ca khúc em vì anh mà viết." Khuôn mặt Jeong Jihoon vẫn còn chút non nớt, tươi cười xán lạn: "Tương lai em muốn viết tất cả ca khúc của mình đều dành cho anh."

Sau đó, dừng lại trên sân khấu vào ngày lễ kỷ niệm của trường.

 Jeong Jihoon đội mũ lưỡi trai đứng trên sân khấu tỏa sáng lấp lánh.

Giọng hát trầm thấp, lọt vào tai Lee Sanghyeok.

Còn một câu gọi thẳng họ tên nói "Thích anh" kia nữa.

Lee Sanghyeok bóp chặt cây bút chì, nguệch ngoạc một nét vẽ trên tờ giấy trắng phau.

Một khi anh động bút, rất nhanh đã nên hình nên dạng, những nét nguệch ngoạc ban đầu bắt đầu rõ ràng.

Bản phác thảo thô đã xuất hiện.

Đó là một ngôi sao trên bầu trời, bên dưới là một bãi cỏ rộng lớn.

Nhưng điều này quá đơn giản, dường như quá bình thường trong hàng loạt các tác phẩm xuất sắc.

Đây vốn chỉ là một bản phác thảo, không biết sau khi tô màu sẽ ra sao nên các bạn học sinh xem xong cũng không mặn mà lắm với tác phẩm của anh.

Khi giám định viên đi ngang qua vị trí của Lee Sanghyeok cũng thầm lắc đầu.

Chỉ có cô Kang là không quá lo lắng, thậm chí còn không thèm để ý tới tác phẩm của Lee Sanghyeok.

Thời gian đã qua đi phân nửa, chỉ còn hơn một nửa giờ nữa.

Nhiều người đã hoàn thành bản vẽ của mình rồi ra khỏi phòng.

Lee Sanghyeok vẫn còn đang chau chuốt cho các đường cong, nét vẽ của anh mượt mà mà tinh tế.

Trong bức tranh, người thanh niên trên bãi cỏ chỉ có nửa mặt bên, nhưng nét mặt, dáng áo sơ mi trắng và một số chi tiết thuộc về anh ta đang dần dần được hoàn thiện.

Chỉ cần một bên sườn mặt đã có thể khiến người xem kinh tâm động phách, đôi mắt đào hoa ấy nhìn lên ngôi sao trên trời, khóe môi khẽ nhếch, vừa thâm tình lại lưu luyến.

Ngày càng có nhiều học sinh xem màn hình lớn của Lee Sanghyeok.

Tất cả đều là những học sinh vừa rồi không mấy lạc quan về anh.

Những tác phẩm bên cạnh đều rất xuất sắc, không cần biết đến màu sắc, đường nét hay hình thức tạo hình.

Tuy nhiên, dưới bối cảnh của chàng trai trẻ giản dị và những vì sao này lại có vẻ quá khiêm tốn, dù thế lại không làm mất đi tính tưởng tượng mà bức tranh nên có.

"Sao người thiếu niên trong bức họa này có chút quen quen nhỉ?" Một cô gái suy nghĩ hồi lâu.

"A, đây không phải là giáo thảo Mapo lên hot search ở trạm A hả?"

"Là anh ấy đó! Tôi đã xem đoạn video hát đó rồi, Alpha kia đẹp trai quá đi mất!"

"Vậy thì người đang vẽ tranh bây giờ là ai thế?!"

Khi họ nhìn thấy tên của thí sinh dự thi thì tức khắc kinh ngạc.

"Là ngôi sao đối tượng của giáo thảo phải không?"

"Không thể sai được."

Lee Sanghyeok hoàn toàn tiến vào trạng thái, mọi tiếng nói đều bị anh chặn lại.

Chỉ còn nửa giờ cuối cùng trước khi trận đấu kết thúc.

Lee Sanghyeok cũng bước vào bước tô màu.

Rất nhiều thí sinh đã hoàn thành tác phẩm của mình rồi nộp bài.

Tốc độ tô màu của Lee Sanghyeok rất nhanh, bầu trời đầy sao của anh đã có màu rồi, chỉ còn lại thiếu niên cùng mặt cỏ.

Trong mười phút cuối cùng, Lee Sanghyeok cuối cùng đã vẽ xong.

Trong thời gian còn lại, anh dùng bút lông viết một câu tự ở dưới cùng của bức tranh.

—— Ngôi sao chớp mắt với cậu, cậu cũng mỉm cười với ngôi sao.

Các học sinh dưới sân khấu đều sửng sốt, bức tranh tuy đơn giản lại không hề mất đi lực độ, thanh bình nhưng lại vô cùng tình cảm.

Để vẽ được một bức tranh như vậy cần phải có bao nhiêu thâm tình?

Chỉ có thể là đã dồn nén toàn bộ tình cảm vào trong đó.

Tất cả các thí sinh đều đã gửi tác phẩm của họ về ban chấm thi.

Người dẫn chương trình: "Ban giám khảo của chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận nghiêm ngặt và chọn ra tác phẩm xuất sắc nhất. Xin hãy trở về và chờ thông báo. Lễ trao giải sẽ được tổ chức vào 11 giờ sáng mai."

Thi đấu kết thúc.

Lee Sanghyeok nhìn lên xem tác phẩm của mình trên màn hình lớn.

Anh đưa tay lần theo từng đường nét của người thiếu niên trong bức tranh.

Từ tận đáy lòng, anh nhớ đến cảm xúc ban đầu của mình khi vẽ bức tranh này.

Thiên nhiên và tình yêu.

"Sao em còn ở đây?" Lee Sanghyeok chạy tới, "Đi, về thôi."

Lee Sanghyeok nhìn lại người thiếu niên trong tranh.

Đây là người duy nhất chiếu sáng anh.

Trừ cậu ra thì không ai có thể.

Sau khi nhận lại được điện thoại di động, suy nghĩ đầu tiên của anh là tìm Jeong Jihoon, muốn nghe giọng nói của cậu, trò chuyện với cậu.

Đang muốn khởi động máy thì cô Kang đã thấy bọn họ.

"Lee Sanghyeok Bae SangWoong, hai đứa lại đây cô giới thiệu hai đứa một chút."

Lee Sanghyeok nhìn qua, phát hiện chính là vị giám khảo vừa rồi. Bae SangWoong lôi kéo anh qua.

"Đây là thầy Jung." Cô Kang vui vẻ nói: "Hai người này là học trò của tôi. Bae SangWoong ở Học viện mỹ thuật của cậu đó, nhận ra không? Còn đây là Lee Sanghyeok. Em ấy lần đầu tiên tới Busan, thiên phú của em ấy chắc cậu cũng thấy được rồi."

Thầy Jung nhìn Lee Sanghyeok: "Quả nhiên rất có năng khiếu, cơ bản rất vững, còn rất trẻ trung và đa cảm."

Lee Sanghyeok gật đầu với hắn: "Thầy quá khen."

Cô Kang lại nói: "Hôm nay là sinh nhật con trai thầy Jung. Mấy đứa tuổi tác cũng sấp xỉ, hay là cùng tới trò chuyện giao lưu đi ha."

Ý đồ của cô Kang rất rõ ràng, Bae SangWoong cũng có thể nhìn ra được, tuy rằng hắn cảm thấy không cần cùng thầy Jung lôi kéo làm quen, Lee Sanghyeok khéo có thể đạt được hạng nhất, nhưng chỉ sợ những người chơi khác lại đi cửa sau mà thôi.

"Được ạ."Bae SangWoong nói, "Con trai thầy Jung hình như vừa từ nước ngoài trở về nhỉ."

Dọc đường Lee Sanghyeok đều thất thần, một lòng nhớ về Jeong Jihoon, nhưng ngặt nỗi có hai vị trưởng bối ở đây nên anh cũng ngại từ chối.

Lee Sanghyeok thực sự là có tài ăn nói làm hài lòng những người lớn tuổi.

Mới qua một chốc mà vợ của thầy Jung đã vô cùng nhiệt tình với anh, nghe nói anh có tài vẽ tranh thì bà lại càng thích.

Tất nhiên là không có ý gì khác, đơn thuần là giống kiểu thích một đứa trẻ giỏi giang nhà hàng xóm mà thôi.

Càng về sau Lee Sanghyeok càng không thể rời đi.



Trong khoảng thời gian Lee Sanghyeok tắt máy, Jeong Jihoon gần như phát điên, nhưng may mà cậu cũng xin được số điện thoại của cô Kang từ giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi biết rằng anh vẫn ổn Jeong Jihoon mới yên lòng.

Cô Kang: "Hay là điện thoại hết pin, mai em lại gọi cho em ấy xem sao".

"Dạ, cám ơn cô."

Sau khi cúp máy, giao diện điện thoại dừng lại ở một đoạn video đã phát hơn chục lần.

Là quá trình vẽ tranh của Lee Sanghyeok đã lan truyền trên trạm A.

Không biết ai đã chỉnh sửa nó. Trong video, bài hát của cậu cùng mà tranh vẽ của Lee Sanghyeok được ghép với nhau.

Hiệu quả của biên tập rất tuyệt vời.

Tựa như cả hai bên đều đang lao tới tình yêu.

Jeong Jihoon nhìn thấy lời tự cuối cùng của Lee Sanghyeok trong bức tranh.

Những cảm xúc dồn nén trong lòng không thể kìm chế được nữa, cậu không biết vì sao cái người này lại luôn có đủ loại biện pháp khiến cậu càng thêm thích anh như thế.



Ngày hôm sau, lúc Lee Sanghyeok tỉnh lại chỉ cảm thấy choáng váng, xoa xoa thái dương nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện một vùng rộng lớn trắng xóa.

Tuyết rơi.

Bởi vì bộ não bị rượu làm cho lên men nên vẫn còn hơi đờ đẫn, Lee Sanghyeok mất một phút đồng hồ mới nhớ tới.

Anh muốn gọi cho Jeong Jihoon.

Nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Jeong Jihoon.

Sau một chục tiếng bíp, không ai trả lời.

Lee Sanghyeok lại gửi yêu cầu gọi video cho cậu nhưng cũng không ai trả lời.

Anh nhìn thấy tin nhắn trong phần trò chuyện mà Jeong Jihoon đã nhắn tin cho anh.

[Jihoonie]: Em nhớ anh.

Chỉ ba từ ngắn gọn cũng làm trái tim Lee Sanghyeok rất đau lòng.

Lee Sanghyeok kiểm tra thời gian, vẫn còn sớm.

Vì tuyết rơi nên chỉ có chuyến bay buổi tối, chuyến bay sớm đã sớm hết.

Anh cũng rất nhớ Jeong Jihoon.

Họ vốn định đặt máy bay vào sáng mai nhưng anh muốn quay trở về ngay vào tối nay.

Một lòng muốn về sớm hơn giây nào hay giây đó.

Anh cực kỳ muốn ngay giây phút tiếp theo có thể mau chóng nhìn thấy Jeong Jihoon.

Sau khi Lee Sanghyeok nói với cô Kang, anh bắt đầu thu dọn hành lý.

Vừa thu thập xong, điện thoại trong túi đã rung lên.

Là dãy số anh vừa gọi nhưng không thành công.

Điện thoại kết nối, hai người không ai mở lời.

Lee Sanghyeok cắn cắn môi, vừa định lên tiếng thì người con trai bên kia đã phủ đầu lên tiếng: "Anh ở phòng nào?"

Lee Sanghyeok ngẩn người, không kịp phản ứng lại câu hỏi của cậu: "Phòng gì cơ?"

Jeong Jihoon từ trong ống nghe mơ hồ mỉm cười: "Em đang ở cửa khách sạn của anh."

Lee Sanghyeok vội vàng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống.

Quả nhiên, một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên dưới.

Trái tim nhói lên một chút.

Lee Sanghyeok tùy tiện cầm một chiếc áo khoác rồi lao ra ngoài.

Khi chạy xuống đến lầu, anh nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi đang đứng bên ngoài khách sạn, cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, một đôi chân dài thẳng tắp, hai tay đút túi quần, mặt mày nhu hòa, đôi mắt đào hoa thâm thúy.

Lee Sanghyeok nhìn thẳng cậu, thả chậm bước chân đi về phía người đó.

Một chút lại một chút nhanh hơn.

Jeong Jihoon giang tay, Lee Sanghyeok liền lập tức nhào vào trong vòng tay của cậu không chút do dự.

Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Bông tuyết tung bay từ trên trời rơi xuống, dừng lại trên đỉnh đầu hai người, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Thanh âm của Lee Sanghyeok như nhũn ra: "Sao em lại tới?"

Jeong Jihoon trầm thấp nói: "Nhớ anh."

Hô hấp của Lee Sanghyeok đầy tin tức tố của cậu, tràn đầy khoang ngực, tràn đến cổ họng khiến giọng anh cũng hơi trầm xuống: "Theo đuổi anh làm em mệt mỏi lắm phải không?"

"Không có." Jeong Jihoon siết chặt tay, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi bên tai: "Anh của em tốt lắm, em nguyện ý theo đuổi anh cả đời."

Lee Sanghyeok vùi mặt vào cổ Jeong Jihoon, mùi vị quen thuộc khiến anh run lên, bất tri bất giác đã sớm thâm nhập vào xương tủy, khắc cốt ghi tâm.

Anh dụi đầu vào da thịt cậu cọ cọ: "Sẽ không cần vậy nữa."

Lee Sanghyeok cảm giác được cả người cậu cứng đờ.

Jeong Jihoon buông anh ra, mặt đối mặt nhìn nhau

Đôi mắt cậu tối sầm, Lee Sanghyeok không nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt ấy.

Anh ngẩng đầu, nhón chân hôn lên môi cậu một cái, cánh môi mang theo bông tuyết lạnh lẽo. Bị bất ngờ, lông mi Jeong Jihoon hơi run lên, cảm xúc trong mắt càng thêm mất kiểm soát.

Những bông tuyết nhỏ từ trên trời lác đác rơi xuống, lông mi của Lee Sanghyeok dính đầy tuyết mịn, anh nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Hai người nhìn nhau.

Lee Sanghyeok nhẹ giọng nói: "Theo đuổi tới đây thôi."

Jeong Jihoon sững sờ một giây trước khi kịp phản ứng lại.

Lời nói của anh có lẽ đã kích thích Alpha trước mặt, thiếu niên bước về phía trước hai bước, vươn tay ôm sau đầu anh đẩy xuống nền tuyết.

Bởi vì bông tuyết rất lớn, đọng trên nền đất tạo thành một tầng dày cộng thêm đã bắt đầu rơi từ tối hôm qua nên rất mềm xốp, ngã xuống bên trên cũng không cảm thấy đau.

Jeong Jihoon cố ý che chở Lee Sanghyeok, quán tính ngã xuống của cả hai cũng không quá mạnh nhưng Lee Sanghyeok vẫn bị chấn động.

Áo khoác lông của cả hai cọ xát vào nhau, tạo ra âm thanh sột soạt và tiếng tuyết rơi tích tách.

Jeong Jihoon đè cơ thể lên người anh, mắt sáng quắc nhìn anh chằm chằm.

Tin tức tố xâm chiếm của Alpha tỏa ra, thẳng thắn ôn nhu không tự chủ được mà bám lên người anh, lần này tin tức tố không nồng đậm như trong kỳ động dục mà nhè nhẹ từng đợt phân tán xung quanh, giống như muốn đem anh bao lại, nửa bước cũng khó dời đi.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ phách của anh trong vài giây, chợt cậu cúi người xuống đặt lên một nụ hôn.

Môi hai người tuy lạnh nhưng vừa chạm vào nhau đã nóng bỏng như thiêu như đốt.

Nụ hôn nay rõ ràng hơn lần trước rất nhiều.

Như đói khát lâu ngày cuối cùng cũng gặp mưa.

Đôi môi nhạy cảm mềm mại của Lee Sanghyeok như sắp bị nhiệt độ của Jeong Jihoon làm cho bỏng rát, bị bắt phải thừa nhận, hầu kết anh lăn lộn, tất cả đều là hương vị của Jeong Jihoon.

Năm ngón tay Jeong Jihoon đưa vào giữa tóc anh xoa nhẹ vài cái.

Lee Sanghyeok không nhắm mắt lại mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hoặc lòng người của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon khẽ cười một chút trong lồng ngực. Cậu duỗi lòng bàn tay ra che đi đôi mắt anh.

Bởi vì hành động của cậu mà các giác quan của Lee Sanghyeok càng thêm rõ ràng.

Tuyết thì lạnh, nhưng hơi thở thì cực nóng.

Ngón tay Jeong Jihoon lạnh giá bao lấy mắt anh vừa vặn cũng che đi sức nóng ấy.

Cảm nhận được bàn tay đang đặt sau đầu hơi dùng một chút lực, nhéo nhéo, dường như đó là hành động bản năng của kẻ mạnh để xác định sự chiếm hữu.

Tim Lee Sanghyeok đập dữ dội trong lồng ngực, tuyến thể cùng bộ phận tư mật trên cơ thể đều nóng bừng. Theo bản năng nuốt nước bọt, tin tức tố của Alpha theo đó xâm nhập vào bụng, hội tụ đến lục phủ ngũ tạng, như thể hoàn toàn đem anh bao phủ hết.

Anh duỗi tay bám vào lưng Jeong Jihoon.

Càng ôm càng chặt.

Từ ngày đầu tiên gặp gỡ cậu, vận mệnh đã chú định cậu là người đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.

Là tất cả nhưng gì tốt đẹp anh dành dụm, là tất cả sự ấm áp và tất cả những tâm tư tình cảm anh hướng tới.

Nụ hôn này thật lâu cũng chưa dừng lại, tuyết rào rạt rơi xuống người hai người nọ.

Thẳng đến khi đuôi mắt Lee Sanghyeok phiếm hồng ướŧ áŧ, hô hấp dồn dập Jeong Jihoon mới buông anh ra.

Hơi thở nóng bỏng của Jeong Jihoon phun tên mặt Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok cũng vì thiếu dưỡng khí quá mức mà cả đầu choáng váng, vẻ mặt có chút mờ mịt, bộ dáng rõ ràng là vừa bị bắt nạt đến đáng thương.

"Hiong." Jeong Jihoon dùng ngón cái vuốt ve khóe mắt anh, gạt đi một bông tuyết, giọng nói lưu luyến mà ôn nhu: "Em theo đuổi được anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro