Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21 : Người đàn bà điên ?

Gia Gia cùng Khải đi dạo trong hoa viên bệnh viện . Anh thi thoảng bắt gặp ánh mắt vô hồn của cô , định mở lời nói gì đó nhưng lại im lặng .
Cả hai đi đến ghế đá ở gốc cây . Anh liền phá bầu không khí ngột ngạt .
_ Vật nhỏ . Anh đi mua nước cho em . Phải ngồi đây chờ anh . Nhất định sẽ quay lại ngay .
Gia Gia gật đầu trong vô thức .
Khải đi được một lát thì....
_ Lão gia . Ông về rồi sao ? Mau mau vào đây . Tôi đã làm rất nhiều thức ăn mà ông thích .
..........................
_ Tôi đã ngồi chờ ông cả ngày , món ông thích cũng chẳng chịu ăn . Ông xem xem tôi rất đau lòng .
..........................
Tiếng nói dừng hẳn và sau đó là tiếng khóc lớn : Lão gia . Tại sao tôi là vợ ông ? Mà ông lại yêu bà ta , còn có thứ tạp chủng đó bên ngoài ? Tại sao ?
Gia Gia nhíu mày nhìn bóng lưng đang run run của bà ta trong lòng không khỏi thương cảm . Cô nhẹ nhàng bước đến đặt tay lên vai bà rồi nhẹ giọng ....
_ Phu nhân . Người có chuyện gì sao ? Không sao chứ ?
Người đàn bà trong trang phục bệnh nhân xoay người với gương mặt đẫm nước mắt nhìn cô ngẩn ngơ , rồi từ từ chuyển sang tức giận . Lao vào nắm chặt vai Gia Gia .
Cô ngẩn người nhìn bà ta , Hạ Nhược Yên đầu tóc rối bù , mặt thì lúc tức giận lúc lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn .
_ Hạ Nhược Yên ? Bà ... bà ... làm sao ... làm sao lại thế này ?
Mắt Hạ Nhược Yên hằn lên tơ máu , lời nói phát ra từ kẽ răng : Hoàng Bảo Như ? Đồ trơ trẽn còn dám xuất hiện ở đây ?
Gia Gia tức giận : Ai cho phép bà nhục mạ mẹ tôi . Bà mới chính là kẻ không biết xấu hổ .
_ Mẹ ? Vậy mày là thứ tạp chủng đó . Mày và mẹ của mày đều là thứ sao chổi , Vì mẹ con mày mà tao bước vào Phong gia từng ấy năm nhưng lão gia chưa một lần để mắt đến . Tất cả là do mẹ con mày ...
Gia Gia không giằn co mà chỉ cười mỉa : Điều đó chứng tỏ bà luôn thua kém mẹ tôi không đúng sao ? Phong Tuấn yêu mẹ tôi , còn bà chẳng qua là được danh nghĩa để hôm nay phải vào hoàn cảnh như thế này . Ai nha nghĩ đến cũng thấy bà thật đáng thương .
Hạ Nhược Yên như phát điên xông đến vật cô xuống bãi cỏ . Hai bàn tay đang ở cổ cô xiết thật chặt .
_ Mày vừa nói gì ? Con ranh như mày dám nói thế với tao ? Tao phải giết chết mày , đồ con hoang .
Gia Gia dường như mất hết dưỡng khí , cơ mặt nhíu lại giằn co với bà ta .
_ Mau... mau... khụ khụ ... buông tôi ra ...
_ Nhất định mày phải chết .. hahaha nếu như thế lão gia sẽ chỉ yêu mình tao . Mày mau đi chết đi ...
Cô bắt đầu thở gấp : Bà đừng mơ tưởng . Cho dù không có tôi Phong Tuấn cũng sẽ không bao giờ để bà vào mắt .
Hạ Nhược Yên càng xiết chặt tay hơn khiến mắt Gia Gia mở tròn ....
Khải chạy đến ,mang màn vừa rồi đưa hết vào mắt . Nhanh chóng đẩy Hạ Nhược Yên ra đất . Từ xa rất nhiều hộ lý đang gấp rút mang dây đến trói bà ta mang đi . Gia Gia gắng gượng rồi ngất trong lòng Khải .
Anh hốt hoảng gọi lớn : Cấp cứu . Có ai không ? Làm ơn cứu cô ấy đi . Làm ơn .....
Gia Gia nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu . Vương Tuấn Khải bên ngoài lòng như lửa đốt .
* Cạch * _ Ai là người nhà của bệnh nhân ?
Anh lo lắng chạy đến : Tôi . Là tôi...
Nữ bác sĩ nhìn anh đến ngẩn ngơ miệng lẩm bẩm trong vô thức : Vương Tuấn Khải ?
Khải nhíu mày : Này chị . Tình hình cô ấy thế nào rồi ạ ?
_ À không sao rồi . Không có gì đáng ngại nữa . Nhưng bệnh nhân đang ngủ , cần nghỉ ngơi nhiều hơn . Người nhà hiện chưa thể vào thăm .
_ Dạ . Em cảm ơn chị .
Khải tần ngần một lúc rồi bước về phía phòng bệnh của Phong Tuấn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro