Chương 34
Đôi mắt Felix ngấn lệ xen lẫn bối rối, giọng nghẹn ngào run rẩy:
- Lee Know ... nếu anh còn tiếp tục... chúng ta sẽ chẳng thể dừng lại đâu.
Mèo ta nắm chặt lấy tay anh, như cố gắng ngăn lại, nhưng sức lực yếu ớt ấy dường như chỉ càng làm tăng thêm sự khao khát đang dâng trào trong không gian giữa hai người.
Lee Know dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt chăm chú nhìn em, như đang lắng nghe lời cảnh báo yếu ớt ấy. Nhưng thay vì lùi bước, anh lại khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai em:
- Vậy thì đừng dừng lại, Yongbok. Anh cũng chẳng muốn đâu.
Lời nói ấy như ngọn lửa đổ thêm dầu, nhưng ngay khi em định lên tiếng, anh đã kéo em vào một cái ôm siết chặt hơn. Không gian xung quanh như bị nuốt chửng bởi hơi thở nặng nề và nhịp đập gấp gáp của cả hai.
Những lời cảnh báo mỏng manh của em tan biến trong hơi ấm của anh, chỉ còn lại cảm giác run rẩy trong vòng tay mạnh mẽ ấy.
Không gian im lặng như đang nén chặt từng hơi thở, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ nơi lồng ngực. Nhưng đôi tay anh không dừng lại.
-Yongbok..
Từng từ phát ra như mang theo sức nặng của cảm xúc mãnh liệt.
Em mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra lời, đôi môi anh đã áp xuống, chặn đứng mọi phản kháng.
Nụ hôn lần này không chút nhẹ nhàng mà mãnh liệt, như muốn chiếm đoạt toàn bộ em.
Em giãy nhẹ, như cố gắng níu lại chút kiểm soát, nhưng rồi chính bản thân lại bị cuốn vào sự ấm áp, ngọt ngào đầy mê hoặc ấy. Không khí dần trở nên đặc quánh, mọi lý trí mờ đi, chỉ còn lại cảm giác nóng rực giữa hai người.
- Đừng sợ..
Lee Know thì thầm khi buông môi em ra, ánh mắt cháy bỏng như muốn thiêu đốt mọi khoảng cách còn sót lại.
-Hãy để anh cho em thấy rằng anh yêu em đến nhường nào.
Ranh giới đã bị xóa nhòa. Những gì xảy ra tiếp theo không còn là lý trí dẫn lối, mà là cảm xúc đang gào thét không thể bị kìm nén nữa.
Yongbok khẽ nghiêng đầu, hơi thở hỗn loạn không thể che giấu :
- Nhưng... nếu chúng ta cứ như thế này...
Felix thì thầm, giọng lạc đi giữa không gian chật hẹp đầy hơi nước.
Lee Know nhìn em, ánh mắt sâu thẳm như không cho phép bất cứ sự trốn tránh nào. Anh đưa tay nâng nhẹ cằm em, buộc em đối diện với mình.
- Em đang nghĩ điều gì, Yongbok? Nói cho anh biết.
Em muốn đáp lại, muốn giải thích nỗi sợ mơ hồ đang dâng tràn trong lòng, nhưng đôi môi run rẩy lại không thể cất nên lời , bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo anh như tìm một điểm tựa.
Giọng nói trầm ấm mang theo chút bất lực xen lẫn cưng chiều.
-Giờ em chỉ cần nói một câu " không muốn ", mọi thứ sẽ dừng lại. Nhưng nếu em không nói... anh sẽ không buông tay đâu.
Áp lực từ câu nói ấy khiến Felix ngước lên, đôi mắt long lanh ngập ngừng.
- Em sợ lắm. Sợ rằng... chúng ta sẽ không thể quay lại như trước nữa.
Lee Know mỉm cười, dịu dàng mà vững chãi
- Ai cần quay lại chứ? Anh chỉ muốn tiến về phía trước, cùng em.
Lời nói ấy như đánh gục mọi bức tường trong lòng em. Felix nhắm mắt lại, để mặc bản thân chìm sâu hơn trong cảm xúc. Không thể phủ nhận rằng một phần trong em đang mong muốn được gần gũi hơn với Lee Know.
Em không muốn lời nói, sự nghi ngờ hay những sợ hãi cản trở nữa. Đôi mắt em khé mở ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro