Chương 17
Bước vào nhà hàng nhân viên phục vụ tươi cười nồng nhiệt chào đón , hướng dẫn cho hai anh tìm bàn ăn phù hợp . Chan đề cập đến việc đã đặt trước và vào sai khu được biết rằng hai chỗ nhà hàng luôn thông với nhau nên yên tâm dù là lối nào cũng được.
Nhân viên giới thiệu về chỗ ngồi trong và ngoài trời.
Nếu có thành viên trong nhóm bị dị ứng thực phẩm nghiêm trọng hoặc có mối lo ngại về sức khỏe ảnh hưởng đến lựa chọn đồ ăn , nhân viên sẽ cung cấp gợi tả món ăn phù hợp.
Sau khi trao đổi Chan gọi điện để bảo các em vào ,đáp lại là những tiếng ồm từ đầu dây . Seungmin bắt máy nhưng không trả lời .
Chan bật loa ngoài :
- Seungmin em có ở đấy không ?
Âm thanh phát ra
( - Hức hic .
- Trời tội nghiệp em yêu tao quá .
- Ai em yêu mày cơ .
- Felix , không lẽ em yêu mày .
- Của tao đó .
- Cái gì .
... )
Lee Know ngồi bên mặt tối đen , Chan thì đơ vài giây.
Lúc này Seungmin mới trả lời :
- Em đây Chan .
- Vừa có chuyện gì thế ?
Seungmin ập ừ đáp:
- Han với Hyunjin trêu nhau ... thôi anh .
- Hmmm vậy mấy em vào đi nhé.
BangChan có vẻ không tin lắm nhưng cũng không muốn kéo dài
- Vâng .
Chan cúp máy quay sang nhìn , thật khó diễn tả biểu cảm của Lee Know .
- Minho em ...
Anh dùng tay ôm chặt lấy sau lưng ngăn lại , khi Lee Know không chịu yên mà có ý muốn ra ngoài , người Lee Know đang nóng lên.
Chuyển cảnh
Seungmin nghe điện thoại Hyunjin và Han đang khè nhau, lẫn cả giọng Felix nữa chắc hẳn Chan đã nghe thấy . Seungmin lên tiếng bảo hai người dừng lại , nói rằng giờ có thể vào nhưng phải dỗ Felix trước không là liệu hồn với hai ông anh.
IN :
-Anh ơi đừng khóc nữa mà.
Nhưng Felix chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn lăn dài. Cảm giác lạc lõng từ giấc mơ chưa tan biến, em chỉ biết dựa vào Hyunjin như thể đó là chiếc phao cuối cùng.
Sau thì Felix cũng ngẩng đầu dậy mặt em bây giờ tèm lem luôn mắt xưng đến dõ thương , Hyunjin vén tóc chỉnh trang cho bé.
Nhìn mọi người một lượt lại muốn khóc , cảm giác ấm ức đè nặng trong lòng.
Han thấy mèo nhỏ lại rưng rưng thì xua tay :
- Ây ây đừng nha, không là không vào ăn được đâu tao đói lắm rồi ~Felix à .
Han làm mặt trông dõ hài chủ yếu muốn làm cho mèo nhỏ cười :
- Ê Felix , nhìn tao này !
ChangBin :
- Chắc phải bảo Hyunjin nhường chức trưởng nhóm Baboracha cho Han thôi .
Babo trong tiếng hàn nghĩ là ngốc nghếch .Nhóm gồm các thành viên Lee Know , Hyunjin, Han trong đấy Hyunjin được coi là trưởng nhóm này là do Fan đặt cho.
Huynjin :
- Sao em lại là trưởng cái nhóm đó chứ .
Han mặc kệ vẫn tập chung với bạn mèo , thật tốt quá nhỏ sóc đã chọc được Felix cười rồi, bé út cũng mừng theo.
Felix nói giọng còn nghẹn , khi Hyunjin cầm lấy tay em ,nhẹ nhàng nói :
- Felix cậu thấy tay mình ấm không? Tớ sẽ luôn lắm lấy tay cậu, đừng sợ nữa nhé .
Felix khẽ gật đầu , đôi mắt hoe đỏ nhưng ánh nên chút dịu dàng .
Bàn tay nhỏ của Felix so với Hyunjin đúng là khác biệt . Hyunjin kéo nhẹ em ra khỏi ghế , dắt đến cửa xe , nơi bầu trời đêm đang tỏa sáng rực rỡ .
Hàng triệu ngôi sao lấp lánh như dát bạc lên bầu trời tối, những ánh sáng dịu dàng chiếu xuống gương mặt của Felix, khiến đôi mắt em ánh lên vẻ mơ màng. Từ đôi mắt em, bóng tối từ từ tan biến, nhường chỗ cho sự ấm áp từ những người anh em của mình.
Đêm hôm nay y hệt một bức tranh vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro