Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bỏ Trốn Khỏi Mèo Đen

Nếu như những năm trước , chạy tới Mỹ để lẩn tránh Taesan thì lần này Kim Leehan không biết có cách nào để trốn đi trong tình huống ngay lúc này không nhỉ ?

Leehan đặt chân tới Busan , biển Busan không phải là biển đẹp nhất . Nhưng nó gắn liền với cậu khá nhiều , bây giờ cũng chẳng phải là mùa đẹp để đi biển . Trời lạnh tanh không có một bóng người , thời tiết cũng chẳng có một chút nắng ấm nào cả . Leehan đi chân trần xuống biển , nước biển lạnh cùng cùng làn sóng đánh vào chân cậu . Bỗng nhiên từ lúc nào không hay , Leehan thấy bản thân mình đã xa bờ được một chút rồi . Nước biển dâng lên tới eo cậu , Leehan cố gắng nhớ lại . Đầu cậu đau quá , chẳng nhớ được gì cả . Bỗng cậu nghe thấy giọng của một người con trai sau lưng cậu ,

"Thật sự là cậu sao Leehanie ?" Giọng cậu ta thật thân thuộc ... cái giọng mà Leehan ước được nghe lại bao năm nay .

Cậu quay lại nhìn , cậu ta . Mái tóc đen ấy , khuôn mặt giống mèo ấy , cũng dáng người đó . Cái người mà Leehan yêu , đứng trước mặt cậu . Leehan tự nhiên thấy bác sĩ cậu nói cậu bị trầm cảm là thật . Chứ chẳng kiểu nào mà Taesan lại đứng trước mặt cậu , cậu lại thấy đau đầu . Mọi thứ chuyển dần sang màu đen .....

___________________________________________

Leehan thấy mình của 2 năm về trước , trong phòng bệnh . Bác sĩ đang nói chuyện với gia đình cậu ,

"Đây là lần thứ 3 cậu Donghyun định tự sát rồi , không biết anh chị biết lý do không ?"

Người nhà Leehan không biết , nhưng Leehan vẫn biết rõ nhất tại sao cậu muốn làm như vậy .

Thật sự mỗi ngày sống mà không có Taesan quá khó , Leehan thở cũng thấy khó chịu . Cậu tự muốn giải thoát cho bản thân mình , muốn ngày đêm không phải nhớ Taesan nữa . Cái lúc ở biển Busan cũng vậy , theo vô thức mà Leehan tự muốn đi càng xa, muốn hòa vào đại dương . Bỗng nhiên thì người cậu yêu lại xuất hiện ngay mặt cậu .

"Leehan-ah"

Leehan giật mình dậy , cậu thấy mình ở trong một căn phòng . Chẳng phải cậu phải đang ở biển ư ?

Đầu Leehan vẫn còn đau , bỗng cậu quay sang . Taesan đang nằm kế cậu , nhìn cậu , mắt Taesan đỏ như vừa mới khóc .

"Thật sự là cậu à " Taesan lại hỏi cậu. Leehan cười , cậu không biết có phải mình đã chết rồi hay không nhưng sao mà lại thấy chân thật đến thế nhỉ ?

Leehan cười với Teasan , cậu nằm sát lại ôm Taesan vào trong người . Leehan cứ nghĩ là mình sẽ ôm hư vô vào vì đây chỉ là một giấc mơ thôi mà nhỉ .

Nhưng không , Taesan vẫn ở đấy mùi hương của cậu , mùi hương mà Leehan vẫn còn nhớ .

Leehan cố gắng tham lam hít thêm cái mùi hương vào mũi . Cậu nhìn lên Taesan nãy giờ , cậu vẫn chưa mở miệng nói chuyện với cậu ta nhỉ ?

"Taesan-ah "

"Hửm?"

"Sao cậu lại ở đây vậy ?" Leehan thắc mắc hỏi Taesan

"Tại nhớ cậu đấy "

"Đây là đâu vậy ?"

"Nhà tớ đấy "

Sau khi Leehan ngất đi thì cậu đã đưa cậu về nhà mình , Teasan cũng khá lo do Leehan sau khi ngất thì hôn mê cả ngày không dậy . Cậu tưởng Leehan đã ra đi thật sự . Ngay Tại nhà của cậu . Trong lúc Leehan còn đang hôn mê thì Taesan thấy tin nhắn của bác sĩ? Cậu cầm điện thoại Leehan lên , để xem mật khẩu là gì nhỉ ?

Nhập thử sinh nhật của Leehan cũng không phải ? Taesan thử tất cả các ngày , cho đến khi cậu thử ngày sinh nhật của chính cậu thì . Màn hình sáng lên , bên trong bác sĩ gửi hồ sơ bệnh án cho Leehan . Cái gì đây ? Cố ý tự tử 5 lần ? Leehan ư ? Tại sao chứ ? Taesan thấy đau lòng không thể nào tả được . Mắt cậu từ lúc nào mà lại rơi lệ , thì thấy Leehan thức dậy .

Taesan mắt lại rơi vài giọt lệ , Leehan cảm thấy nhói người lại . Cậu thấy Taesan khóc , vì cậu ư ?

"Đừng bỏ tớ nữa được không "

Leehan thấy nghẹn ngào , cậu không thể nào mở miệng được . Chẳng biết phải trả lời làm sao đây ? Cậu sợ , Leehan thấy rất sợ , cậu sợ nếu như lại quay lại với Taesan phải lại đau khổ vì cậu nữa .

Tiếng chuông điện thoại của Taesan vang lên , Taesan chộp lấy điện thoại nghe máy . Tiếng không to , nhưng đủ để người kế bên nghe thấy .

"Oppa , anh đi đâu vậy ? Sao không trả lời điện thoại của em thế "

"Anh có chút việc đấy thôi"

Nghe xong cuộc gọi , Taesan nhìn sang bên mình . Cậu chẳng thấy Leehan đâu nữa rồi . Lại bỏ chạy đi nữa , Taesan chạy ra ngoài kiếm Leehan . Không thấy được bóng người nhỏ nhắn đâu nữa rồi .

Taesan khụy người xuống , cậu lại khóc

"Leehan-ah , sao lại bỏ tớ nữa rồi ?"

Thiệt tình là chap hơi ngắn í , mà sao tui thấy nó ngược ngược z nè. Mấy bạn xem coi au có cho SE k .

Vote với comment cho tui nha tui thik đọc lắm á

Iu mọi người nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro