#1
Trời vừa chuyển sang đông, những cành cây hãy còn khô khốc, rụng hết lá giờ đã bị một lớp tuyết dày bao phủ; tạo ra cảm giác vừa bình yên lại mang chút gì đấy u buồn, tuyệt nhiên chẳng có tí không khí háo hức của lễ giáng sinh đang cận kề.
Bầu trời dịu dàng thả xuống từng bông tuyết đáng yêu, đem cái ảm đạm của mùa thu xua đi, mang sự lạnh lẽo nơi ngày đông trở lại. Cái rét thấu xương xuyên qua da thịt như muốn bào mòn chút sinh lực, sức sống của người con trai đôi mươi đang tựa đầu vào thanh sắt, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài với sự uất nghẹn khó diễn tả bằng lời của một kẻ đã bị tước đi sự tự do vĩnh viễn. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt với nụ cười dị hợm trên môi khoét đến tận mang tai, đôi mắt thâm quầng trũng sâu mang vẻ vô hồn lẫn mái tóc đen dài rũ rượi, tùy tiện thả lên đôi vai gầy rộc như que củi khiến người ta nhìn vào cũng có chút xót xa hòa vào với màu trắng xóa của lớp tuyết trời, khiến cho em như biến thành nhân vật chính trong một tác phẩm nghệ thuật, đâu đấy chứa đầy bí ẩn nhuốm màu bi thương.
Trong sự tàn nhẫn đang khoác lên mình dáng vẻ xinh đẹp của mẹ thiên nhiên, có một cậu trai đang âm thầm thưởng thức sự tự do mình đã đánh mất ngoài khung cũi sắt. Không thể ra ngoài, không thể đi đâu, chỉ biết ngồi đấy ngày qua ngày ngắm nhìn xuân đến hạ về, thu qua đông tới trong nỗi tuyệt vọng giết chết em từng ngày. Cứ thế thấp thoáng đã năm năm.
Jeff lui mắt về chiếc bụng bầu đã lớn vượt mặt, dịu dàng xoa lên đứa con sẽ sớm chào đời của em. Lại một đứa nữa ra đời vào ngày đông lạnh lẽo, và cũng lại thêm một năm em ôm thân mình ngậm đắng nuốt cay trải qua những ngày ở cữ trong cô đơn với sự đau đớn luôn mãnh liệt hơn vào ngày đông hành hạ.
Jeff chỉ thở dài, tìm lại cái gối đã sờn cũ, rách rưới của mình rồi nằm xuống. Em muốn đánh một giấc sau khi trải qua cả ngày buồn chán chả có ai bầu bạn. Nhưng đến khi em lim dim sắp thiếp đi thì cánh cửa trước mắt lại đột ngột mở ra, đem ánh sáng chói mắt hắt vào khuôn mặt nhợt nhạt của Jeff. Em nhíu mày khó chịu, muốn dùng tay che thì đã có một bóng người cao lớn nhanh chóng tiến tới chặn đi thứ ánh sáng chói lòa ấy.
Là gã.
"Em lại ngủ đấy à. Ngủ nhiều không tốt đâu."
Giọng nói trầm khàn, ồm ồm sau lớp mặt nạ xanh biển cùng hai hốc mắt đen ngòm liên tục chảy ra thứ dung dịch đặc sệt kinh tởm khiến Jeff có chút sợ hãi. Em không sợ cái vẻ ngoài của con người mang trên mình mùi tử thi và mùi máu tanh tưởi nồng nặc, em sợ thứ mà tên quái vật này sẽ đem đến. Jeff chỉ là ngủ nhiều một chút, không phải sẽ lại bị đánh chứ?
"Đến đây, để tôi kiểm tra xem nào. Slendy bảo ngày mai là em sinh rồi."
Gã nhanh chóng tiến tới ôm chầm lấy em. Em rất sợ, nhưng lại không thể làm gì để phản kháng gã. Một căn phòng chữ nhật hẹp là quá nhỏ cho em để trốn tránh con quái vật này. Jeff chỉ có thể im lặng để gã ôm lấy cơ thể trần trụi trắng xanh không mảnh vải với các vết bỏng nhăn nheo, chi chít những dấu hôn tím đỏ và cả những vệt sẹo dài chưa lành hẳn.
Máu đã hơi lạnh từ áo gã tính vào cơ thể em khiến Jeff có chút run rẩy, đồng thời thông báo cho em rằng tên quái vật này vừa trở về từ một cuộc đi săn.
Em cựa quậy người muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng dù có muốn thì em cũng chẳng thể làm gì khác, gã chỉ ôm em càng chặt và em thì quá yếu ớt để có thể trốn tránh gã. Em cảm nhận được sự khó chịu pha chút gì đó bực tức trong từng nhịp thở của gã đàn ông dị biệt, nó khiến em phải âm thầm cầu nguyện cho số phận thảm thương của mình trước mối nguy hiểm đang cận kề. Nhưng rồi, em lại tự bật cười trong sự huyễn hoặc khi nhận ra mình đã và đang là ai. Thần linh sẽ chịu nghe lời cầu cứu của kẻ đã nhúng chàm này sao? Đến ma quỷ còn không thèm nghe ấy chứ.
Thấy em bỗng dưng tự bật cười khiến tâm tình gã đã xấu lại càng tồi tệ, không nhân nhượng mà lập tức đè em xuống giường, đem em trấn áp dưới thân, gầm gừ trong ánh nhìn hoảng loạn của em
"Tôi vụt mất con mồi của mình đã rất khó chịu rồi, em còn cười cái gì? Ngứa đòn đúng không? Hay tơ tưởng đến viễn cảnh bỏ trốn thành công rồi cười?"
Em mở to mắt của mình nhìn gã, muốn mở miệng giải thích nhưng lại thôi khi thấy tên điên trước mắt đang điên cuồng tự cởi quần mình ra, tay thì liên tục sờ soạng lên bầu ngực của em. Gã ta là vậy, sẽ nổi điên vô cớ với em rồi sẽ lại đè em xuống dưới thân mà hành hạ mặc cho em có đang mang thai hay là bệnh tật, đau ốm hoặc thậm chí là đang giành giật sự sống từ tay tử thần; tất cả những gì gã quan tâm chỉ là bản thân gã và những cơn động dục bất chợt của mình. Jeff em chỉ có thể cúi đầu phục tùng gã vì vốn chính em đã không còn sức lực để trốn chạy nữa.
Chân em bị gã đưa lên cao, để lộ ra dương vật nhỏ hồng đang run rẩy, hậu huyệt mấp máy sợ hãi đang không ngừng rỉ nước như âm đạo phụ nữ. Gã rít lên thích thú, không nói không rằng mà lập tức đâm vào trong em khiến người con trai đáng thương hét lên trong đau đớn. Hai tay buông thõng của em cũng phải vô thức ôm lấy bụng mình, cố gắng bảo vệ đứa con nhỏ sắp chào đời trong sự đưa đẩy, giao phối điên cuồng của gã. Em muốn khóc, nhưng hốc mắt khô cạn không mí khiến em muốn nhắm mắt cũng không được chứ đừng nói đến rơi lệ.
Ngọn lửa năm ấy đã thiêu rụi toàn bộ mí mắt em, khiến nó khô cạn không thể chảy ra bất kì giọt nước mắt nào.
Nơi giao hợp liên tục truyền lên tiếng nhóp nhép dâm loạn, tiếng ọp ẹp do dịch dâm bên trong em đang bị gậy thịt quá khổ chèn ép. Gã đã quen với hậu huyệt chật hẹp của em, hiểu rõ mọi ngóc ngách để tìm đến miệng tử cung ẩn giấu. Jeff the Killer lẫy lừng vậy mà lại mang trong mình tử cung của đàn bà, còn đang mang thai con của kẻ khác, thật nhục nhã làm sao.
Miệng tử cung của em bị quy đầu to béo đụ đến khuất phục mở ra, uất ức để cho thứ dương vật khổng lồ ấy tiến vào bên trong một cách tàn nhẫn. Em cảm nhận được chút sung sướng, nhưng hầu như chỉ là đớn đau. Hai thứ cảm giác khó nói hòa quyện khiến em nức nở không ngừng.
Rốt cuộc em đã làm gì sai để chịu phạt từ gã cơ chứ? Em đã rất ngoan, ngồi trong phòng cả ngày như gã bảo, chỉ là bất giác cười một chút liền bị gã lôi ra phát tiết. Cho dù đã quen thì cảm giác uất nghẹn vẫn khiến em khó chịu khôn nguôi. Em lấy hết can đảm muốn vùng vẫy khỏi con quái vật đang đè lên thân mình, nhưng sức khỏe em đã yếu hơn nhiều so với mấy năm trước sau một khoảng thời gian dài bị giam cầm và làm công cụ phát tiết, tất nhiên không thể đấu lại với một tên ngày nào cũng đi săn thịt người như gã. Jeff không những không thể tìm kiếm cho bản thân chút thoải mái nào, mà còn bị gã đàn ông tát một cái mạnh lên mặt rồi bóp chặt cổ. Gã đã cởi bỏ mặt nạ tự lúc nào rồi dí sát khuôn mặt xám xịt với hai hốc mắt đen ngòm chảy dịch như chiếc mặt nạ của mình lại gần khuôn mặt em, gầm gừ trong khi hông vẫn không ngừng đưa đẩy.
"Hôm nay Jeff hư quá, em lại muốn trốn tôi đúng không?"
Sự khó thở lẫn sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm tâm trí đã sớm trống rỗng vì cuộc giao hoan này khiến em lắc đầu phủ nhận một cách điên cuồng với người trước mắt. Khuôn mặt sưng đỏ một bên vì cái tát, khóe môi rỉ máu và biểu cảm vặn vẹo của em không những không khiến gã mủi lòng, còn làm cho tên điên này thêm kích thích mà đưa đẩy hông mãnh liệt hơn. Em chỉ biết bật khóc, mếu máo mặt dù đôi mắt chẳng thể chảy ra giọt lệ nào. Tiếng nức nở của em hòa vào cùng tiếng rên rỉ kết hợp với âm thanh xác thịt va chạm nơi giao hợp và hơi thở hồng hộc của gã. Hai người cứ vậy cùng nhau tấu một bản giao hưởng đồi trụy trong căn phòng nhỏ chật hẹp. Âm thanh đầy xấu hổ ấy như làn khói lan ra ngoài khung cũi sắt, cùng khiêu vũ với những bông tuyết đang thả mình trên không trung dưới trời đông lạnh giá.
Sau một hồi lâu hành hạ hậu huyệt đáng thương của em, gã cuối cùng cũng thỏa mãn rồi bắn vào miệng tử cung đã bị đụ mở rồi ầm gừ đầy sảng khoái trong sự bất lực của Jeff. Đến khi bắn hết lại rút ra rồi chỉnh chu quần áo, cứ vậy xoay người đi mất, cũng không quên khóa chặt cánh cửa sắt kia để dập tắt mọi hy vọng trốn thoát của em. Để lại Jeff ôm lấy chiếc bụng bầu của mình, im lặng nằm đó như xác chết vô hồn với hai chân vẫn còn rộng mở. Để lại Jeff lần nữa trải qua một đêm dài cô độc trên chiếc giường cũ kĩ, chịu đựng sự nhớp nháp từ cơ thể và của cả cái lạnh thấu xương. Chờ đợi trong tuyệt vọng đến sáng hôm sau để được thấy đứa con thứ tư của mình chào đời.
Đúng như dự đoán của Slenderman, sau hôm ấy Jeff đã vỡ ối.
Em vẫn nằm trong căn phòng nhỏ hẹp lạnh lẽo, nhưng Jeff đã không còn một mình nữa. Hai chân em bị treo cao, banh rộng. Dưới thân em là một người y tá mặc đồ đen và một tên bác sĩ đang cật lực đỡ đẻ. Đứng xung quanh có nhiều người khác, tất cả đều bị bóng tối bao trùm, chờ đợi một sinh linh mới đến với đại gia đình quái vật này. Em không thể nhận ra họ là ai ngoại trừ cái bóng cao bất thường của Slender. Bởi bóng đèn đang chiếu vào em và chỉ một mình em, đem cơ thể Jeff phơi bày trước hàng chục con mắt.
Jeff đã quen rồi, em không muốn quan tâm. Chỉ cố gắng rặn, mong muốn việc miệng lỗ nhỏ bị rạch nát và sức rặn của mình có thể giúp con dễ dàng chui ra. Đến khi Jeff gần như ngất lịm đi vì mệt mỏi thì hai vị y bác sĩ dưới kia mới vui mừng rồ lên, mang đứa trẻ vẫn còn nhuộm đỏ máu đưa lên cao như một thành tích. Mọi người nhanh chóng xúm lại xung quanh đứa trẻ, để em vẫn còn đang hấp hối với khuôn mặt xanh xao. Đến cả gã, người đáng lẽ nên đến bên và ôm em cũng đang tập trung vào đứa bé mới chào đời.
Họ trông vui vẻ hơn mọi khi, thậm chí còn đùa giỡn với đứa con nhỏ của em. Mặc em đang run rẩy, lịm đi trong cái giá lạnh. Jeff đã quen, em không muốn đôi co với họ như lần đầu nữa. Chỉ là lần này, gã lại chẳng đến hôn lên trán em và bảo rằng em rất giỏi, khiến cho Jeff cảm thấy sâu thẳm trong trái tim nhói lên như đang có thứ gì vụn vỡ.
Jeffrey Woods 20 tuổi thành công hạ sinh đứa con thứ tư của mình với một trái tim đã tan nát.
Đứa bé cứ vậy được mang đi khi còn chưa được hưởng chút hơi ấm nào của người đã sinh ra mình. Sau hôm ấy, cơ thể em đã yếu lại càng trở nên tiều tụy. Em ăn rất ít, thậm chí là ít hơn cả Smiley Cat. Gã dù biết tình trạng của em rất tệ nhưng vẫn làm lơ, vẫn cứ xem Jeff là công cụ để thỏa mãn cho cái dục vọng dị hợm của mình.
Jeff không được nghỉ ngơi quá lâu sau khi sinh đứa con thứ tư mà lập tức đã phải quay lại hầu hạ cho gã đàn ông tự xưng là chồng của em. Nơi ấy vốn cần nhiều thời gian hơn để có thể trở lại hình dáng cũ, nhưng với một kẻ đã lâm bồn đến bốn lần như em, thì khoảng thời gian ở cữ ấy được rút ngắn đi rất nhiều. Gã lại lợi dụng thời cơ này để tiếp tục đè em xuống và cưỡng hiếp em một cách tàn bạo, mặc em gào thét khóc lóc trong đau đớn vì vết thương vẫn chưa lành. Thỏa mãn rồi lại bỏ đi, để em nằm đó với một vũng máu và tinh dịch hổ lốn dưới thân mình.
Hôm nay gã lại đến, vẫn chiếc áo hoodie xanh đậm màu dính đầy máu, vẫn cái mặt nạ biểu tượng thân quen luôn khiến em lạnh sống lưng mỗi khi đối mặt. Như một nghi thức quen thuộc phải lặp đi lặp lại, gã đóng cửa và cởi đồ, xông tới chỗ em như con sói bị bỏ đói lâu ngày. Jeff chỉ ngồi đó, nhìn hắn gặm nhấm cổ mình như loài súc sinh mà không hề phản kháng dù chỉ một chút, như một con búp bê vô hồn chờ đợi gã phát tiết lên mình.
Đông năm nay đã bắt đầu chuyển qua giai đoạn lạnh đến cực điểm, em chỉ muốn một giấc ngủ đơn giản, không muốn vẫy vùng thêm chi cho mệt mỏi. Em chấp nhận làm một sinh vật nhỏ chờ thời cơ để chết đi một cách lặng lẽ.
Gã vuốt ve cơ thể chi chít vết sẹo lớn nhỏ của em, trân trọng như thể đây là thứ bảo bối quý hiếm nhất trần đời. Rồi gã lại cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt trắng như giấy của em, chán chê thì lại liếm lên như một tên biến thái. Tay gã còn không quên nâng chân em lên cao, dễ dàng trêu đùa lỗ nhỏ lẫn dương vật e thẹn hồng hào. Gã không tự chủ được mà chửi thề một tiếng. Vợ của gã dù đã sinh bốn đứa rồi vẫn đẹp, quyến rũ như một tên điếm và thanh thoát như gái còn trinh. Có lẽ đây chính là lý do khiến cho gã si mê cơ thể em đến điên dại, chỉ hận không thể đem em nuốt vào bụng, đem từng tấc thịt trên người em ăn sạch để cùng em hòa vào làm một mãi mãi.
Gã càng hôn lại càng điên cuồng, dần dần trở thành cắn xé cơ thể Jeff, rồi lại chuyển đến đầu ngực ửng đỏ đang chảy sữa của em, ngậm lấy rồi cắn mút như trẻ sơ sinh thèm sữa mẹ. Gã rất yêu thận, nhưng không hiểu sao từ lúc em bắt đầu có thai rồi sinh con, gã lại mê sữa của em hơn tất thảy. Thậm chí gã còn biến thái đến mức từng bắt em tự bóp vú mình đổ cho đầy ly để gã giành làm bữa sáng. Cứ vậy tiếp diễn cho đến khi em hết sữa, gã lại nổi điên rồi đánh đập em vô cớ.
Uống cho thỏa mãn xong gã lại ngậm một miệng đầy sữa đến hôn em. Đem sữa của chính em đút cho em uống. Jeff không thể kháng cự lại gã, chỉ có thể im lặng nuốt hết sữa mà gã đem tới rồi lại dâng cái lưỡi của mình lên cho gã gặm. Khóe miệng bị rạch đến tận mang tai của em đôi khi trở thành trò đùa của gã mỗi khi môi lưỡi triền miên. Gã sẽ đảo lưỡi, liếm lấy vết rạch trên má em rồi kéo dần đến tận mang tai, tiếp tục cắn mút tai Jeff đến khi em không chịu được nữa mà cầu xin gã dừng lại. Gã chơi đùa em đến chán chê sẽ lại dùng hốc mắt đen ngòm đó nhìn em chằm chằm, nhìn cơ thể quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện của em qua ánh sáng lập lòe từ khung cũi sắt. Trước khi đột ngột đem con cặc đã cương đến phát điên của mình đâm lút cán vào sâu bên trong lỗ nhỏ, xong lại thích thú bịt miệng không để em hét lên.
Nhìn em nhăn nhó vùng vẫy vì không thích ứng kịp. Gã tàn nhẫn bắt đầu chuyển động hông mình như một cái máy dập, đem tiếng nức nở của em xem là động lực để cưỡng hiếp vợ mình một cách tàn bạo hơn. Jeff chỉ biết bất lực giữ lấy tay gã cố đẩy ra để không bị ngộp thở khi cơn khoái cảm và đau đớn đang dần khiến em hoảng loạn, hơi thở lệch nhịp đi còn đầu óc thì trống rỗng. Em muốn kháng cự gã, nhưng bên dưới lại làm điều trái ngược khi liên tục ôm sát lấy con cặc đầy gân to dài của gã. Chăm sóc cho gậy thịt đang không ngừng kiếm tìm khoái cảm. Điểm G bị gã cố tình va chạm khiến em giật nảy đôi lần, nước bọt cũng trào ra khỏi khóe miệng như lỗ nhỏ đang không ngừng tuôn nước dâm để bôi trơn.
Gã cứ đâm như thế, đến khi một tiếng "póc" rất nhỏ vang trên trong không khí, chuyển động hông của gã mới đột nhiên dừng lại. Jeff cũng biết đó là gì, lập tức giữ tay gã lẩm bẩm cầu xin.
- Xin anh..em không muốn sinh thêm nữa.
Nhưng lời nói của em hoàn toàn bị gã bỏ ngoài tai, lập tức điên cuồng đụ muốn thủng cả tử cung của em khiến em gào thét trong tuyệt vọng. Gã giữ chặt lấy eo em, cứ vậy hông và tay phối hợp đụ như muốn giết chết em. Bụng dưới của em nhô lên, hiện rõ hình dáng của con cặc to bự kia khiến em càng thêm sợ hãi.
Cơ thể em chuyển động không ngừng, chiếc giường cũ cũng rung lắc kêu lên tiếng kẽo kẹt điếc tai. Cơ thể bị rung chuyển mạnh khiến cho mái tóc đen dài của em cũng trở nên bù xù, che đi cả khuôn mặt đang há hốc vì thở không nổi kia. Em tuyệt vọng cào đến rách tay gã nhưng lại chẳng thể ngăn cơn dục vọng điên khùng của tên trước mắt. Dương vật nhỏ của em không biết đã bắn ra bao nhiêu lần, Jeff chỉ biết lượng tinh dịch đó đủ để gã vẽ cả tên của bản thân lên người em. Đến khi gã cuối cùng cũng chịu bắn đợt tinh dịch đầu tiên vào tử cung của em thì Jeff cũng đã ngất đi vì mệt mỏi.
Nhưng dù em có chết thì cuộc chơi của gã cũng sẽ không dừng lại. Tiếng kẽo kẹt và va chạm xác thịt lại lần nữa xâm chiếm căn phòng.
Jeff không biết em đã bị gã đè ra đụ với bao nhiêu tư thế, bị gã bắn vào trong tử cung bao nhiêu lần, bị tên điên này gặm nhấm bao lâu trên cơ thể. Jeff chỉ biết là khi em tỉnh lại, em đang nằm trong vòng tay gã, mặt úp vào lồng ngực to lớn vững chắc của kẻ tự xưng là chồng mình. Cơ thể nhức mỏi đầy vết hôn, hông đau đến chết đi sống lại, bụng căng đầy khó chịu. Em ngước lên, giật mình khi thấy gã đang nhìn mình chằm chằm, mỉm cười, đầy hạnh phúc xoa xoa cái bụng hơi nhô lên vì no tinh dịch của em.
"Vợ ngoan, sinh con cho anh nữa nhé. Anh thích con trai. Yêu em."
Gã hôn lên mái tóc bù xù của em rồi ôm em thiếp đi. Jeff thì thở dài, lặng lẽ chấp nhận số phận sẽ bị giam cầm đến vĩnh viễn. Ở lại đây trở thành vợ của gã, sinh con cho gã, chổng mông đợi gã tới đụ mình. Rồi lại cắn răng chấp nhận cái tình yêu điên cuồng, méo mó.
_______________________
To be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro