Chap 10 : Đám tang xa nhà
Một buổi tối, tôi đang lướt tin thì vỗi vã chạy ra chỗ dì và chỉ vào cái tin...
- Chuyện này...là sao hả dì - tôi chỉ vào cái tin rằng bố mẹ tôi bị ám sát ở Úc vào một buổi phát biểu
- Con biết rồi à - dì buồn bã nói- hôm qua...bố mẹ con...chết rồi
Nghe đến đây, nước mắt tôi cứ tuôn ra mãi. Tôi chạy vào phòng và úp mặt vào giường khóc mãi.
- Này, sao vậy - anh ta chạm vào vai tôi
- Hức...bố mẹ em....chết rồi - nói xong tôi òa lên. Hắn bỗng kéo tôi dạy và ôm tôi vào lòng dỗ như em bé. Tôi thì vẫn cứ khóc, anh ta vẫn vỗ vai tôi và an ủi
Sau khi ăn trưa...hắn rủ tôi đi chơi
- Này đi chơi ko?? - hắn cười hỏi
- Ko, nắng thế này...em ko đi -tôi đờ đẫn nói. Thật ra ko nắng đâu, hôm nay khá mát, tôi nói thế vì tâm trạng tôi ko được ổn
- Nắng nắng cái gì - hắn kéo tôi ra khỏi nhà. Tôi cố kéo anh ta lại nhưng với tâm trặng này...tôi yếu lắm
- Buông ra đi, em mệt lắm - tôi giằng tay ra nhưng ko được, hắn giữ tôi roof bế tôi lên.
- Ko được, anh biết chỗ này đẹp lắm -anh ta lườm tôi
Chả quan tâm nữa, tôi cứ để anh ta bế trên tay và đi trên con đường dài. Đến nơi, nơi đây rất thơ mộng và đẹp, nó như khu vườn tôi đi 2 tuần...nhưng nơi đây còn đẹp hơn, có ao...hoa...và cây.
- Đẹp chưa - anh ta hạ tôi xuống ghế
- Cũng...đẹp...mà đây là đâu - vừa nãy tôi đã thiếp đi nên chả để ý
- Sân vườn nhà anh - hắn cười lộ hết hàm răng trắng của anh ta ra
Tâm trạng đỡ hơn nhưng chả đỡ hơn được mấy, sao đời của tôi cứ tồi tệ thế nhỉ....
- Đi ra đây xem cá ko - hắn vẫy vẫy tay
- Ừm - tôi đứng dậy, chân ko vững được nên tôi đã ngã ra đấy. Anh ta hoảng hốt bế tôi dậy
- Chắc em mệt rồi, vài nhà anh nhé
- Ko, ngoài này đẹp và trong lành hơn.
Thời gian trôi đi và đã tối rồi, anh ta cõng tôi về. Tôi đi vào phòng và lại đi ngủ.
- Dậy con - dì tôi lay tôi
- Dạ...sao vậy dì - tôi dụi dụi mắt
- Con muốn xem đám tang bố mẹ ko? - dì buồn bã hỏi
- Vâng, nhưng bố mẹ con ở Úc mà - tôi đứng dậy nói
- Đám tang được trực tiếp trên TV
Tôi vệ sinh và ra phòng khách xem, nước mắt ko thể ngừng trào ra. Đây là đám tang xa nhà của bố mẹ tôi. Chết ở đấy, họ có ra đi thanh thản...Sau khi đám tang đã xong, tôi ra ngoài đi ăn để giải tỏa nỗi buồn, cố quên đi nhưng ko thể quên...cũng như lần tôi cố quên anh ta vậy. Cứ đập đầu cho quên đi...nhưng ko được..họ là bố mẹ tôi mà. Sinh ra tôi, chăn sóc tôi và quan tâm tôi. Sống sao khi thiếu họ bây giờ. Mấy tuần nay tôi cứ đờ đẫn và buồn bã như khi thiếu anh ta. Rõ ràng bố mẹ quan trọng vậy mà sao...thiếu anh ta cũng như thiếu bố mẹ vậy. Tôi thắc mắc....
Khuya tôi về...
Khi đi vào phòng, tôi thấy tay anh ta đang tan biến dần...
- NÀY, SAO VẬY - tôi cầm tay anh ta
- Ko sao - anh ta giằng tay ra và vẩy vẩy vài cái và nó lại như thường
Thật kỳ bí...
Có một hôm...đuôi hắn nhìn trong suốt nữa...những thứ kì lạ này là sao. Hay lại có điều gì...tối tệ xảy ra với hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro