Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Mèo con bị phạt đánh mông


Hyuk sờ sờ vết thương trên trán mình, hắn cảm thấy khó chịu khi Hanbin không để ý vết thương của hắn, không hỏi han, không bôi thuốc, không băng bó. Nhưng không sao, Hyuk đã có cách làm cho mèo con này sau này luôn để tâm đến hắn rồi.

Hyuk đi vào bếp. Cái bếp bé xíu, Hanbin đứng vào đã trật trội, bây giờ còn phải chứa thêm Hyuk, to hơn cả Hanbin. Hanbin lúc đầu chỉ chú ý nồi rau của mình, không để ý đã có thêm một thứ to lớn vào trong bếp, cho đến khi Hyuk vòng tay vào eo Hanbin thì cậu mới phát giác ra.

"Anh làm gì vậy?" Hanbin không hiểu hành động của Hyuk, hỏi.

"Cậu cứ làm việc của cậu còn tôi làm việc của tôi." Tay của Hyuk càng xiết chặt hơn.

"Nhưng..."

"Suỵt. Đừng để tôi nói thêm câu nào nữa." Hyuk giọng lạnh đi một nửa.

Hanbin nghe thấy thế đành ngoan ngoãn mà đứng nấu, để mặc người phía sau ôm.

Trời thì nóng, cái nhà xập xệ, căn bếp nhỏ xíu mà còn đang nấu nướng, bị ôm làm cho cơ thế hai người nóng lên, chảy mồ hôi. Hanbin không dám kêu nóng, chỉ sợ lại bị đánh. Hyuk thì thấy bình thường tại vì mùi của Hanbin đánh tan cái nóng của hắn rồi.

"Anh... Em nấu xong rồi, dọn ra ăn được không ạ?" Hanbin đang lạy trời khấn phật rằng Hyuk sẽ tách cậu ra.

"Chưa ăn được đâu, chúng ta còn phải giải quyết xong việc này đã."

Hanbin nghi hoặc, còn việc gì chưa giải quyết xong hay sao, chẳng phải việc ăn mới là việc cần giải quyết nhất bây giờ à?

Hyuk kéo Hanbin ra giường, hắn ngồi xuống:" Ya, khách nhà mình bị thương mà chủ nhà chẳng quan tâm gì cả, thế này chẳng phải rất vô tâm sao, vô tâm vậy thì phải phạt để lần sau chú ý hơn mới được rồi."

Hanbin còn chưa hiểu ý Hyuk thì nhìn lên trán của hắn, thấy một vết thương nhỏ, chắc có lẽ là vừa nãy cộp đầu vào trần nhà. Lúc đấy Hanbin cũng không để ý việc đấy, cậu chỉ muốn nấu cơm rồi ăn thật nhanh để đuổi vị vua này về. 

Hanbin nhìn thấy vết thương rồi đi lại ngăn tủ, lấy một lọ thuốc mỡ và một cái urgo. Hanbin đến gần Hyuk, bôi thuốc mỡ lên vết thương rồi dùng băng urgo dán lại, rất tỉ mỉ mà không có một chút qua loa nào cả.

Hyuk thấy như vậy rất hài lòng, mèo con này rất cẩn thận nhưng làm sao đây, việc không quan tâm đến hắn vẫn phải phạt, để lần sau nhớ chứ.

"Việc này vốn nên làm từ ban đầu rồi, dù giờ có bù đắp thì cũng muộn. Phạt thì vẫn phải phạt thôi, đúng không?" Hyuk kéo eo Hanbin lại gần, ngước mặt lên hỏi.

Phạt cái chó gì mà phạt lắm thế ! Nãy còn biết mình là khách cơ đấy !

"Phạt á... Hay ăn cơm xong đã, được không ạ?" Hanbin tức đến hai má đỏ bừng, cố gắng tiết chế cơn tức giận của mình lại.

"Khong được, việc nào ra việc nấy chứ. Việc hôm nay chớ để ngày mai." 

Hyuk từ đầu đến cuối đều không có ý định tha cho Hanbin.

"Vậy... Vậy phạt như thế nào ạ?" Hanbin lắp bắp hỏi.

"Cởi quần ra." Hyuk đang cười, mặt đột nhiên nghiêm lại, lời nói tỏ ra vẻ uy áp, không cho phép Hanbin phản kháng.

"Dạ...?" Hanbin bất ngờ nhưng cũng chỉ một chút rồi chậm chạp cởi quần ngoài của mình.

"Nhanh lên, cởi cả quần trong nữa."

Hanbin sắp tức chết rồi, cái người gì kì cục vậy, chẳng phải chỉ là không để ý một chút thôi hả. Từ hồi bé đến giờ chỉ có mẹ là thấy phía dưới của cậu thôi đấy.

Hanbin cuối cùng vẫn cởi cả quần trong lẫn quần ngoài của mình. Cậu xấu hổ chết đi được, cậu lấy hai tay che phân thân bên dưới của mình lại rồi nhìm chằm chằm Hyuk với đôi mắt đỏ ửng.

"Sao phải che? Con cặc này trông dễ thương thật đấy, bé bé xinh xinh, hông hào, lại còn ít lông nữa chứ."

Hyuk xấu xa châm chọc Hanbin, thật ra hắn thấy ái đó của Hanbin đẹp thật, không như thứ to lớn của hắn.  đẩy tay Hanbin ra rồi xoa nắn dương vật của cậu. Hanbin đỏ bừng mặt, muốn phản kháng nhưng biết bản thân không thể nên đành kệ với cả... với cả cũng sướng...

Hyuk thấy Hanbin như vậy thì không sờ nắn cái thứ nhỏ xinh kia nữa, hắn vỗ vỗ vào đùi mình:" Nằm lên đây, vểnh mông lên. Tôi sẽ đánh đến khi nào màu mông cậu giống với vết thương trên trán tôi thì thôi."

Điên rồi, muốn đánh mông mình á!? Từ hồi lên lớp 6 tới giờ, chẳng ai đánh mông nữa cả. Giờ đã 18 tuổi, thế mà lại bị đánh mông.

Hanbin nghĩ nghĩ rồi xoa cái mông đáng thương của mình. Biết sao giờ, người ta giàu có, muốn gì có nấy, vừa nãy còn ném cho mình mấy chục triệu, số tiền đó mình phải kiếm cả năm đó, giờ mà chọc giận là vừa bị đánh đau hơn lại còn có khi không học nổi trên trường mất. Hanbin nghĩ vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, nằm lên đùi Hyuk sau đó vểnh mông lên cao.

Hyuk rất hài lòng vì sự nghe lời của Hanbin. Mới đầu, hắn nhẹ nhàng xoa nắn cái mông tròn trịa, trắng trẻo ấy. 

Mềm thật, muốn sờ nhiều hơn chút nữa, mà không sao, sẽ nhanh thôi.

Hanbin thấy Hyuk chưa động thủ mà cứ xoa nắn cái mông của mình, làm cậu càng thêm ngại ngùng. Cậu ngoảnh mặt lại nhìn Hyuk, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt dài, con người đen nhánh, lông mi cong, dài tự nhiên làm nổi bật lên ánh nhìn tự tin của hắn. Cái mũi cao, dài, đôi môi mềm mại làm Hanbin nhớ đến chuyện ở quán bar lúc nãy. Cậu quay mặt lại, không nhìn hắn nữa, nhưng khuôn mặt của hắn cứ hiện lên trong suy nghĩ của cậu, vẫn như ấn tượng ban đầu, rất trắng, rất đẹp trai.

Bốp.

Một cái đánh xuống mông của Hanbin khiến dòng suy nghĩ của cậu bị đứt đoạn. Hanbin cảm thấy cái đánh này không đau lắm, chỉ hơi tê tê.

Hyuk cười xấu xa. Hắn biết Hanbin sẽ cảm thấy không đau, hắn cố ý đó. Hắn rất thích người khác ngã đau.

Hyuk đánh liên tiếp mười cái ở cánh mông bên phải. Vì lực đạo không quá mạnh nên chỉ hơi hồng nhẹ, Hanbin cũng chỉ cảm giác có chút đau, nhưng rất khó chịu vì chỉ một bên đau. Hyuk lại tiếp tục xoa cánh mông bên kia rồi đánh xuống. Lần này lực đạo cực kì mạnh, làm cho Hanbin kêu lên một tiếng. Rồi  hắn cứ đánh liên tiếp như vậy mười lần, làm cho người dưới thân la hét liên tục. Đến khi dừng lại thì Hanbin đã khóc thành bộ dạng rất nhếch nhác rồi.

Nhưng thật kì lạ. Bị đánh mông mà dương vật của Hanbin lại cương lên. Hyuk cũng cảm nhận được bên dưới đùi mình có cái gì đó chạm vào, hắn cũng đoán ra được phản ứng của Hanbin. Nhưng Hyuk vẫn mặc kệ, hắn tiếp tục đánh bên kia mười cái với lực đạo như vậy. Hanbin chỉ biết kêu la rồi khóc nức nở, đến cái thứ năm thì cậu né nhưng bị Hyuk giữ lại rồi đánh mạnh hơn, làm cậu không dám né nữa.

Đánh xong, Hyuk nhẹ nhàng xoa hai cánh mông của Hanbin. Hắn vớn tay lấy lọ thuốc mỡ vừa nãy, xoa lên mông của cậu. Hanbin cảm thấy thoải mái nên cũng kệ cho Hyuk muốn làm gì thì làm, còn cậu thì cứ nằm thút tha thút thít vì cơn đau chưa qua.

Nhưng thuốc mỡ chỉ là loại rẻ tiền. Nó chỉ làm Hanbin cảm thấy nhớt nháp vì dạng mỡ chỉ chẳng thấy đỡ gì cả nhưng cái xoa bóp của Hyuk làm cho cậu dễ chịu rất nhiều. Hanbin cứ tận hưởng cái đặc quyền ấy cho đi khi Hyuk lên tiếng: "Đỡ đau hơn chưa?"

"Đỡ...đỡ nhiều rồi ạ." Hanbin ngại ngùng đáp.

"Được, vậy cậu ngồi dậy được chứ? Tôi đi lấy cơm." Tay Hyuk vỗ nhẹ lên mông Hanbin sau đó bế cậu nằm sấp xuống giường.

"Dậy được ạ. Nhưng... nhưng là thuốc mỡ nên..." Thuốc mỡ nên cậu không thể mặc quần, mặc quần sẽ dính hết vào quần, bôi như không vậy.

Hyuk suy nghĩ một chút, rồi vào bếp bê nồi rau, trứng, cơm và thêm hai cái bát, một đôi đũa và một cái thìa ra. Hanbin vẫn chưa ngồi dậy, nằm ở đó nhưng nhìn tất cả hành động của Hyuk. Lúc hắn ta nhẹ nhàng như vậy thật giống một người chồng của gia đình, dịu dàng, ân cần.

Lúc Hanbin vẫn đang nghĩ về những viễn tưởng hão huyền nhưng cũng thơ mộng đó thì một thìa cơm có trứng và rau được đưa đến bên miệng cậu.

"Há miệng ra, tôi bón cho cậu." Hyuk rất nhẹ nhàng với Hanbin, rất giống người chồng đang chăm sóc cô vợ nhỏ đang bị bệnh của mình.

Hanbin ngại ngùng mở miệng nhận thìa cơm. Kì lạ thật, cơm cậu vẫn nấu như mọi ngày mà sao nay lại ngon như vậy.

Cứ như vậy đến lúc hai người ăn hết sạch thức ăn. Hanbin ăn được hai bát, Hyuk cũng vậy. Nếu không phải hết thức ăn thì có khi Hyuk còn ăn được nhiều hơn nữa cơ. Cơm còn chẳng có nổi một miếng thịt mà ngon thật đấy, không uổng chờ đợi.

Hyuk đứng dậy cầm bát đũa mang vào chậu rồi rửa.

Choang.

Con nhà giàu như hắn có bao giờ phải đung tay vào cái này. Chắc chắn là bát bị rơi vỡ rồi.

Hanbin lạch đạch chạy vào bếp dù chưa mặc quần, thấy trên tay Hyuk đang cầm mảnh vỡ, vẫn còn có bọt xà phòng. Trời ạ, cái bát của cậu.

"Anh à, anh cứ để đấy, mai em rửa cũng được, dù sao chắc là anh cũng chưa từng làm, vỡ cũng là chuyện bình thường."  Hanbin đang cười là giả đấy, cậu đang đau lòng chết đi được mà còn phải an ủi người khác.

Hyuk thấy vậy cũng không rửa nữa, hắn rửa tay rồi rời bếp, Hanbin lẽo đẽo theo sau.

"Ơ chết, như vậy thì sao tắm được. Em còn chưa tắm nữa." Hanbin mới nhận ra là mình chưa tắm. Nhưng vết thương và thuốc mỡ trên mông thì sao mà cậu tắm được.

Hyuk xoa xoa đầu Hanbin: "Sáng mai tắm cũng được, giờ ngủ đi đã. - Hyuk nhìn xuống phía dưới chưa mặc quần của Hanbin, em Hanbin đang nằm ngoan ở dưới đó - Đừng mặc quần nữa nha." Hắn cười đểu.

Hanbin bây giờ mới nhận ra điều đó, lập tức nhảy lên giường nằm để che đi phần dưới thân của mình.

Hyuk chưa về ngay, hắn ngồi cạnh giường hết xoa lưng rồi lại xoa đầu Hanbin, đến khi cậu ngủ thì mới rời đi.

Sáng hôm sau dậy, Hanbin thấy trong nhà có thêm một bộ bát đĩa mới toanh, rất tinh xảo. Rất nhiều thuốc, từ thuốc bôi ngoài da đến thuốc uống được đánh dấu rất cẩn thận. Trong tủ lạnh có thêm rất nhiều thịt, thịt lợn, thịt bò, thịt trâu, thịt cừu và cả hoa quả cùng với nước ngọt, có kèm thêm một tờ giấy "Học nấu nhiều món vào, sau này tôi sẽ đến ăn thường xuyên.".

Trời ạ, vị vua này bao giờ mới tha cho cậu đây.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro