Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 3: Chương 488-491: Arc Căn cứ quân sự A02 (1).

Chương 488: Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Những viên đá ném về phía Khánh Trần giờ đã được cậu xếp thành bức tường chắn gió.

Sau đó, lại bị đạp đổ.

Những tên lính Kamishiro tức giận phá bỏ, khi nhìn về phía thiếu niên trong chuồng lợn, trong mắt cũng đầy sự căm phẫn. Có lẽ chính chúng cũng không biết sự căm phẫn này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy thiếu niên này đang thách thức chúng, thách thức quyền uy của căn cứ A02 suốt hơn mười năm qua. Bao nhiêu năm nay, không có tù nhân nào dám đối đầu với họ, những tên lính Kamishiro tận hưởng dáng vẻ sợ sệt của tù nhân, dám nhìn trực diện họ cũng là một sự xúc phạm. Nhưng hiện tại, không chỉ có người dám đối diện với chúng, mà còn dám nhiều lần thách thức bằng hành động.

Khánh Trần nhìn những tên lính Kamishiro đạp đổ tường đá, cũng không tức giận.

Cậu chỉ vỗ đầu con lợn đen bên cạnh: "Nhớ lấy những người này, chính chúng đã phá bỏ bức tường chắn gió của chúng ta."

Những tên lính Kamishiro liếc nhìn Khánh Trần, thầm nghĩ kẻ này có phải bị điên rồi không?

Những tù nhân từ xa vừa bắt đầu làm việc, thì thầm: "Phí sức làm gì, Kamishiro sẽ cho phép cậu ta xây tường lên sao? Nếu là tôi, tôi sẽ tiết kiệm sức lực, không thì tiêu hao quá nhiều lại không có ăn, làm sao chịu nổi cái lạnh vào buổi tối? Quá ngu."

"Đúng đấy, đến nơi này rồi còn làm anh hùng gì nữa."

Những nhân viên tình báo của Khánh thị liếc nhìn những người đang nói chuyện, nhưng không ai nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Đến chiều tối, bức tường đá lại được dựng lên.

Lần đầu tiên bức tường đá dựng lên, tất cả tù nhân đều ở trong khu vực giam giữ của mình, không thể thấy quá trình này, cũng không thể hiểu được sự gian nan trong đó. Những gì hai hết họ nghĩ là: nếu là họ, trong một đêm cũng có thể dựng lên được.

Nhưng cho đến khi ban ngày họ tận mắt chứng kiến bức tường đá từng chút một xuất hiện, mới hiểu Khánh Trần đã trải qua những gì. Chiếc còng trên đôi tay cậu nặng nề đến nỗi khi cúi xuống nhặt một viên đá lớn bằng nắm tay từ dưới đất lên, cả người cật lực đến mức toàn thân run rẩy. Những tù nhân nhìn thấy bức tường đá từng chút một xuất hiện, sau đó bao quanh chuồng lợn. Đến chiều tối, những tên lính Kamishiro lại chạy đến, phá bỏ toàn bộ bức tường đá.

Dần dần, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí trở nên nghiêm trọng, ngay cả những tù nhân không thuộc Khánh thị cũng không còn nói lời chế giễu nào. Bức tường đá vất vả dựng lên trong một ngày lại đổ. Nhưng khi một bình minh nữa đến, tù nhân bước ra khỏi khu giam giữ, lại thấy bức tường đá xuất hiện lần nữa.

Lặp đi lặp lại, những tên lính Kamishiro lại chạy đến phá bỏ bức tường đá.

Khánh Trần vẫn bình tĩnh như trước.

Người bị đánh ngã có thể đứng dậy lần nữa, bức tường đá bị đạp đổ có thể được dựng lại lần nữa.

Khi số phận cho ta lựa chọn, ta chỉ cần chọn ngã xuống hay đứng lên, rồi sau đó, tất cả nỗi đau còn lại đều không quan trọng nữa.

Những tù nhân đi qua chuồng lợn, thấy bàn tay Khánh Trần nhặt đá đỏ sưng, mu bàn tay cũng nứt nẻ vì lạnh. Bọn họ biết rằng Khánh Trần đã hơn bốn mươi giờ không ăn uống gì, điều này trong cái lạnh là điều cực kỳ đáng sợ.

Ngay lúc đó, có người đi qua chuồng lợn, đột nhiên từ cách vài mét hỏi Khánh Trần: "Cần gì phải làm vậy, cậu biết bức tường đá sẽ lại bị đẩy đổ mà."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."

Những tù nhân ngớ người, họ nghĩ Khánh Trần sẽ nói những lý do lớn lao, sẽ có một loạt bài diễn thuyết, nhưng không ngờ lại là một câu trả lời không biết nên khóc hay cười như vậy.

Khánh Trần lại bắt đầu đắp lên tường đá, vẫn rất bình tĩnh.

Thậm chí khiến người ta cảm nhận được không có sự hiện diện của đau khổ.

Những tù nhân đang vận chuyển đá núi.

"Cậu ta không mệt sao?"

"Làm sao không mệt cho được."

Một tù nhân trung niên đột nhiên không kìm được nói: "Các người có cảm thấy, cậu ta rất giống vị trưởng quan cách đây mười chín năm không. Trẻ hơn vị trưởng quan đó, nhưng lại còn bướng bỉnh hơn..."

Họ bị giam giữ ở đây đã mười chín năm.

Cuộc đời có bao nhiêu lần mười chín năm?

Mười chín năm quá dài. Dài đến nỗi họ gần như quên mất vẻ mặt bướng bỉnh, kiên nghị và cứng đầu của Khánh Mục lúc đó. Mỗi ngày họ đều ăn không no, mặc không ấm, mỗi ngày đều mong mùa đông lạnh giá qua mau, nhưng mùa đông ở đây đặc biệt dài. Mỗi ngày họ đều suy nghĩ làm thế nào để sống sót, đã không còn thời gian để nhớ về quá khứ. Một thời khắc nào đó, họ có ảo giác rằng, người quật cường cách đây mười chín năm đã trở lại, chưa bao giờ rời đi.

Có một ngọn lửa nhỏ lại bùng cháy lên.

Dù vẫn còn rất nhỏ.

Có người khẽ nói: "Thật là hoài niệm."

Lại có người khẽ nói: "Đừng nói nữa."

Nhưng lời nhắc này chậm rồi, những tên lính Kamishiro đã nghe thấy những gì họ nói qua nút kim loại đen gắn sau gáy.

Vài binh sĩ Kamishiro mặt lạnh nói: "Vừa rồi ai nói, báo cáo có thưởng."

Một tù nhân lập tức chỉ vào người vừa nói: "Chính là họ, 002921 và 002949!"

Đây là mã số của hai tù nhân đó, những tù nhân bị chỉ điểm lạnh lùng nhìn kẻ tiết lộ, chờ đợi hình phạt sắp tới.

"002921 và 002949 bước ra!" Tên lính Kamishiro kia hét lên.

Hai người này từ từ bước ra, tên lính Kamishiro kia giơ roi đánh vào mặt hai người. Kẻ hành hạ nghĩ rằng rất nhanh sẽ khiến hai người này quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng lần này không có, hai người sau khi bị đánh chỉ đau đớn ngồi xổm xuống, nhưng không kêu một tiếng. Roi như mưa rơi xuống, hai người nhanh chóng bị ngất xỉu vì đau đớn, nhưng kỳ lạ là, lần này họ thực sự không cầu xin tha thứ.

Đêm xuống.

Trong khu giam giữ im lặng đã tắt đèn.

Có người lặng lẽ đứng dậy, lấy một mảnh đá nhọn từ dưới gối, lặng lẽ mò đến giường của kẻ tiết lộ.

"Ưm!"

Kẻ tiết lộ bị bịt miệng, ngay sau đó, người hành hạ dùng mảnh đá sắc nhọn cắt vào cổ kẻ tiết lộ.

Dù đá sắc nhọn cũng chỉ là đá, nên khi cắt lần đầu tiên, cổ kẻ tiết lộ chỉ rỉ máu. Kẻ tiết lộ giãy giụa mạnh mẽ, rất nhanh có hai người khác tiến đến, giữ chặt tay chân kẻ tiết lộ. Người hành hung phải cắt mười hai lần mới cắt đứt được động mạch cổ của kẻ tiết lộ. Trong quá trình này, kẻ tiết lộ giãy giụa làm ồn đến nhiều người, nhưng không ai quan tâm đến việc này, tiếp tục giả vờ ngủ. Những kẻ hành hung xác nhận kẻ tiết lộ đã chết, lần lượt rời đi.

Một buổi sáng nữa lại đến.

Khánh Trần dừng động tác nhặt đá, lặng lẽ đứng trong gió lạnh.

Cậu nhìn thấy vài tù nhân dưới sự giám sát của lính Kamishiro, khiêng một thi thể ra ngoài, Khánh Trần nhìn rõ mặt người chết, chính là kẻ tiết lộ hôm qua. Những tên lính Kamishiro bắt tất cả tù nhân đứng trên bãi đá, hét lên bắt họ khai báo ai là kẻ hành hung, kết quả lần này không ai tiết lộ nữa.

Lính Kamishiro cười lạnh: "Các ngươi đã chọn đoàn kết, thì hôm nay tất cả đều không được ăn. Đi mà khuân đá, hôm nay số lượng đá phải khuân tăng gấp đôi! Ai tố giác kẻ khác sẽ không phải lao động trong bảy ngày, mỗi ngày đều được ăn thanh protein. Tự chọn đi!"

Lúc này, có vài tù nhân thấy Kamishiro nói thật, liền lập tức đứng ra tố giác ba kẻ hành hạ tối qua: "Chính là họ!"

Người lính Kamishiro cười ngạo nghễ: "Sự đoàn kết của các ngươi chẳng đáng gì trước mạng sống của các ngươi cả."

Khánh Trần nhìn thấy cảnh này, tiếp tục cúi người xếp lại bức tường đá của mình, rồi chờ đợi những tên lính Kamishiro đến phá đổ.

Thế nhưng, cậu không chỉ chờ đợi điều này.

Đếm ngược trở về: 160:00:00.

Còn hơn sáu ngày nữa.

......

Thành thị số 22.

Trong trang viên Takamagahara của Kamishiro.

Trang viên Takamagahara được xây dựng bằng cấu trúc gỗ, trong sân những viên đá đen được sắp xếp cẩn thận, giống như gợn sóng trên mặt biển. Giữa những viên đá đen, còn có một tảng đá xám đứng sừng sững, như một phong cảnh khô cằn, đầy sự tịch liêu.

Có người mặc trang phục samurai, đi dép gỗ vội vàng đi qua, đến trước cánh cửa giấy trắng sâu trong khu vườn, quỳ xuống: "Lão tổ tông, kết quả kiểm tra DNA của Khánh Trần đã có, quả nhiên như ngài dự đoán, chuỗi DNA của hắn đẹp và rực rỡ như những kỵ sĩ khác. Có thể xác định rằng, hắn chính là người kế nhiệm của kỵ sĩ, chủ nhân của Bạch Trú."

Các kỵ sĩ qua các thế hệ đều đã từng bị thương, không tránh khỏi việc bị người ta thu thập mẫu DNA. DNA của mỗi thế hệ kỵ sĩ đều khác biệt rõ rệt với người thường, không thể coi là thuộc loài người, cũng không thể nhân bản. Đặc điểm này đủ để Kamishiro xác định được thân phận thật của Khánh Trần.

Đây là một kỵ sĩ đang tuổi trẻ, rực rỡ như ánh bình minh, mê người. Các kỵ sĩ có tuổi thọ lâu dài và tiềm năng vô tận. Đây là thân xác hoàn mỹ nhất trên đời.

Người trong phòng hỏi: "Gia chủ nói thế nào?"

Võ sĩ samurai cúi đầu: "Gia chủ nói, ông ta sẽ ép Khánh Trần tấn thăng lên cấp B, đến lúc đó ngài sẽ đoạt xác hắn, trước tiên giả làm hắn chịu khổ ở căn cứ A02. Khi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ tiết lộ vị trí giam giữ của ngài cho bên ngoài biết, để Khánh thị đến cứu ngài... Khi đó, gia tộc sẽ có vinh quang vô thượng."

Không ai đề cập đến việc Khánh Trần không thể bị đoạt xá, bí mật này như bị chôn vùi dưới dòng sông ngầm sâu thẳm.

Lúc này, võ sĩ samurai tiếp tục nói: "Gia chủ còn nói, thân xác của kỵ sĩ, thọ mệnh kéo dài hàng trăm năm, có được thân xác của thiếu niên này, ngài sẽ không cần đoạt xá người khác trong hàng trăm năm, ý thức cũng không bị suy yếu dần qua mỗi lần đoạt xá. Nhưng gia tộc không có ngài sẽ không có Bán thần, cho nên mong ngài trước khi đoạt xá, hãy giết chết mối đe dọa lớn nhất hiện nay là Lý Thúc Đồng, nếu không, đồ đệ của hắn bị đoạt xá, hắn sẽ không để yên."

Ông già bình thản nói: "Ta còn không biết Lý Thúc Đồng ở đâu, làm sao giết hắn?"

"Gia chủ nói, thiếu niên này là thời gian hành giả." Võ sĩ samurai nói: "Khi trở về thế giới Ngoài, hắn nhất định sẽ tìm cách thông báo vị trí và hoàn cảnh của mình cho Lý Thúc Đồng biết, đến lúc đó Lý Thúc Đồng sẽ tự mình đến căn cứ A02."

Ông già trầm mặc thật lâu rồi nói: "Đi nói cho gia chủ, cảm ơn hắn, có tâm rồi."

------------------------------------

Chương 489: Người vi ước.

Đếm ngược trở về: 136:00:00.

Đây là ngày giao dịch Khánh Mục đã được Khánh thị và Kamishiro thỏa thuận.

Sáng sớm, Khánh Nhất tỉnh dậy từ một thị trấn nhỏ ngoài Cấm kỵ chi địa số 065. Cậu ta rửa mặt bằng nước lạnh từ giếng rồi đứng thẫn thờ trong sân của ngôi nhà nhỏ mới mua không lâu trước đó.

Mùa đông này rất lạnh, lạnh đến mức sau khi rửa mặt, mũi cậu ta cũng bị đông cứng.

Cậu ta thẫn thờ rất lâu, sau đó đẩy cửa sân bước ra ngoài. Bên ngoài đã có binh lính đứng sẵn, khi Khánh Nhất ra ngoài, tất cả mọi người đều vô thức đứng thẳng.

Như những bức tượng đứng trước ngôi đền, bảo vệ xung quanh.

Khánh Nhất nói: "Xuất phát."

Nói xong, có người mở cửa xe cho cậu ta.

Gần trăm người lần lượt lên những chiếc xe việt dã màu đen đã chuẩn bị sẵn, rồi lao thẳng về phía Cấm kỵ chi địa số 065.

Đằng đằng sát khí.

Kamishiro Yasushi ngồi trong chiếc xe việt dã mà Khánh Nhất đang ngồi. Người lẽ ra phải chủ trì cuộc giao dịch lần này là Khánh Trần đã bị bắt đi, vì vậy người chủ trì giao dịch bị thay bằng Khánh Nhất.

Kể từ khi Khánh Nhất đến thị trấn này, ngày càng nhiều nhân viên tình báo và nhân viên tác chiến của Khánh thị tập kết ở đây. Đầu tiên là truy lùng nhân viên tình báo của Kamishiro, sau đó thực hiện lệnh giới nghiêm đối với thị trấn. Sau 9 giờ tối, bất cứ ai bị phát hiện trên đường phố đều bị binh sĩ Khánh thị bắn chết.

Ban đầu, những tên côn đồ trong thị trấn chưa quen. Nhưng rồi, sau khi chết vài lần thì cũng quen. Có người đang đánh bạc vào ban đêm, đột nhiên bị quân đội Khánh thị xông vào bắn một loạt đạn.

Những cô gái làm nghề bán hoa ban đêm cũng bắt đầu phải làm việc ban ngày... nghề của họ ít khi hoạt động ban ngày.

Thiên đường của bọn tội phạm côn đồ, chỉ sau hai ngày đã trở thành thị trấn văn minh với an ninh gương mẫu. Chỉ có lúc này, những tên tội phạm tự xưng là tự do trên vùng đất hoang dã mới nhớ lại nỗi sợ hãi bị tập đoàn tư bản lũng đoạn chi phối. Hiện giờ, những Diêm Vương sống của Khánh thị cuối cùng cũng đã đi...

......

Đoàn xe đến rìa Cấm kỵ chi địa số 065.

Một nhóm người xuống xe, áp giải Kamishiro Yasushi đi sâu vào bên trong. Ba ngày trước, Kamishiro đã tung tin rằng họ đã bắt được Khánh Trần và đã đưa cậu đến căn cứ quân sự bí mật nơi Khánh Mục từng bị giam, chuẩn bị để cậu ta giúp Kamishiro chăn lợn.

Cả thế giới xôn xao về chuyện này.

Khi Kamishiro Yasushi bị giam giữ, nghe thấy các nhân viên tác chiến của Khánh thị bàn tán, ông ta liền cười nhạo Khánh Trần không biết tự lượng sức mình. Khánh Nhất nghe thấy lời chế giễu của ông ta liền độc cho ông ta bị câm.

Đội càng đi càng sâu, cuối cùng dừng lại trước một bia đá, nơi tất cả những kẻ tội phạm đã giao dịch, xung quanh toàn là rác sinh hoạt bị vứt bừa bãi và mùi hôi thối của nước thải. Không biết bao nhiêu người trong những năm qua đã hoàn thành giao dịch không thể bội ước ở đây.

"Giới nghiêm." Khánh Nhất bình thản nói.

Lúc này, trên khuôn mặt của cậu nhóc đã ít đi vài phần giả vờ trưởng thành, thay vào đó là sự chín chắn hơn nhiều. Cậu ta giống như một chỉ huy thực thụ, phát huy hết khả năng học được, nhanh chóng bố trí phòng thủ xung quanh.

Không lâu sau, từ phía bắc khu rừng truyền đến tiếng bước chân, hơn sáu mươi người khiêng Khánh Mục trên cáng, từ từ đi ra khỏi rừng.

Người phụ trách tình báo Kamishiro nhìn Khánh Nhất nói: "Tôi cần xác nhận liệu trưởng quan Kamishiro Yasushi có phải là người thật hay không."

Khánh Nhất nhìn chằm chằm vào gã ta: "Khánh Trần đâu?"

Người phụ trách tình báo kia cười: "Gã ta đã nhận được hình phạt thích đáng, thay Khánh Mục đi về phía bắc chăn lợn, tôi cũng không biết gã ta sẽ chăn bao lâu, có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm... hoặc cả đời."

Khánh Nhất hai mắt đỏ bừng, muốn giết người.

Người phụ trách tình báo Kamishiro cười nói: "Không nên kích động, đây là cấm địa, với thực lực của ngươi, nếu động thủ thì chắc chắn không thể sống sót rời đi."

Khánh Nhất cười lạnh.

Từ sâu trong rừng, có người hỏi: "Vậy còn thực lực của ta thì sao?"

Một người trẻ tuổi mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen từ trong rừng đi ra. Khi anh ta đi qua Khánh Nhất, vừa cười vừa nói: "Nói nhảm với chúng làm gì?"

Trong nháy mắt, thời gian dường như đột nhiên trở nên đặc sệt. Mọi động tác của mọi người đều bị kéo dài vô hạn theo thời gian. Những chiếc lá bị gió lạnh rung rinh như những đám bèo trong nước, bắt đầu chậm lại. Người phụ trách tình báo Kamishiro vì kinh hoàng mà dần dần mở to hai mắt, đồng tử co lại, tất cả đều rất chậm. Dường như ngay cả nỗi sợ hãi cũng bị phóng đại lên hàng chục lần.

Ảnh tử đi qua đám người, đôi tay thon dài của anh ta lướt qua cổ của từng nhân viên tình báo Kamishiro. Vết thương từ từ nứt ra, máu từ các động mạch cảnh của các thành viên Kamishiro phun ra, tụ lại thành những giọt máu trong không trung, bắn ra ngoài. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống đất.

Tất cả mọi người đều trở thành hổ phách trong thời gian. Giống như nhựa thông rơi xuống cành cây, cố định côn trùng.

Tất cả điều này quá kinh khủng, sức mạnh của thời gian được thể hiện trước mắt một cách chân thực. Hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Hóa ra, đây chính là sự kinh khủng tột độ khi Ảnh tử Khánh thị nổi cơn thịnh nộ, giết người như cắt cỏ.

Thậm chí còn dễ dàng hơn cắt cỏ.

Ảnh tử nhẹ nhàng đặt cáng của Khánh Mục xuống đất, khẽ nói: "Cực khổ rồi, hoan nghênh trở về nhà."

Phán định của Cấm kỵ chi địa số 065 đối với việc vi phạm quy tắc, chính là sức mạnh quy tắc. Dù trước đó Ảnh tử không tham gia giao dịch, nhưng lúc này vẫn bị phán định là người vi ước. Nhưng Khánh Nhất và những người khác không làm gì vẫn an toàn vô sự.

Trên bia đá đột nhiên xuất hiện văn tự:

"Cấm."

Ngay lập tức, từ dưới đất có dây leo bật ra, các loài côn trùng độc trong cấm địa cũng vỗ cánh vù vù, muốn dùng răng sắc nhọn để cắn xé kẻ vi ước. Nhưng quy tắc thời gian cũng vẫn có hiệu lực với chúng. Ảnh tử cười nhẹ quay người rời đi. Như dạo bước trong sân, đi càng lúc càng xa. Dây leo trượt qua, côn trùng độc cũng cắn hụt, vạn vật đều chậm một bước, chỉ có Ảnh tử vẫn tự tại.

Nói đến là đến, nói đi là đi.

Không biết qua bao lâu, Khánh Nhất cảm thấy mình trở lại bình thường. Cậu ta giống như một người vừa mới lên bờ sau khi bị chết chìm, thở hổn hển, như thể thật sự có dòng nước thời gian bao phủ nơi này. Khánh Nhất khó tin nhìn về phía Ảnh tử rời đi, rồi nhìn người của Kamishiro liên tiếp ngã xuống. Huyết dịch biến thành vũng máu trong cấm địa, không ai sống sót.

Trước đó, Ảnh tử chỉ nói để cậu nhóc đến giao dịch Khánh Mục, nhưng không nói sẽ đích thân đến bội ước để giết người.

Thực ra Khánh Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng. Cậu ta đã yêu cầu cha mình đưa đội quân "vô diện" dưới trướng ông ta, định bắt tất cả người của Kamishiro về làm con tin để đổi Khánh Trần về nhà.

Nhưng cuối cùng không cần sử dụng đến.

Khánh Nhất hít một hơi sâu: "Khiêng Khánh Mục lên, nhanh chóng rút lui. Sau khi ra ngoài thông tri cho các đội tiếp ứng, phương Bắc có thể hành động rồi."

Chẳng bao lâu sau, lực lượng tiếp ứng của Kamishiro ở phương Bắc đột nhiên bị một số đội quân của Khánh thị bao vây, mỗi đội đều do các ứng cử viên Ảnh tử dẫn đầu, ra tay cực kỳ hung hãn và ác độc. Chỉ trong vòng ba mươi phút, gần như toàn bộ một tiểu đoàn đã bị tiêu diệt. Các ứng cử viên Ảnh tử Khánh thị như đang muốn tranh công, sợ rằng ứng cử viên Ảnh tử khác giết được nhiều hơn mình. Nhiệm vụ ban đầu của họ là săn lùng các cao thủ cấp B của Kamishiro, nhưng đã chờ đợi hơn mười ngày mà không thấy một cao thủ cấp B nào, tất cả đều lo lắng muốn chết!

------------------------------------

Chương 490: Các người có thể đánh tôi.

Thành thị số 10.

Dưới lòng đất của quán bar Caramel.

Ở đó luôn luôn có một người tên Khánh Thẩm ngồi. Ông lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, nếu có ai xâm nhập thì sẽ kích nổ mọi thứ ở đây, cùng kẻ xâm nhập táng thân trong biển lửa.

Bên trong phòng, một cánh cổng bóng tối mở ra. Ảnh tử bước ra, tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang, thoải mái ngồi trên ghế sofa đối diện Khánh Thẩm, nhắm mắt lại. Ngay lập tức, tim anh ta ngừng đập, hô hấp cũng dừng lại, thời gian dường như lướt qua anh, chỉ chảy xiết bên cạnh anh.

Khánh Thẩm tự mình phàn nàn: "Trước đây cậu vào bằng cánh cổng bóng tối, tôi cũng không nói gì, nhưng lần sau có thể mở cửa đối diện tôi được không? Tôi già rồi, tim không tốt, cậu cứ xuất hiện bất ngờ thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu dọa chết mất."

"Đúng rồi, gần đây đám tiểu gia hỏa trong Sở Mật Vụ cứ hỏi tôi có nhiệm vụ cứu Khánh Trần không, rốt cuộc ý cậu là gì thì nói một lời, để tôi còn trả lời chúng nó. Cậu suốt ngày im lặng, để tôi đứng mũi chịu sào thế này là sao chứ?!"

"Với lại, gần đây trí nhớ của tôi càng ngày càng kém, rất có thể sẽ mắc chứng mất trí nhớ tuổi già. Này, trước đây cũng chẳng ai nói huyết mạch Khánh thị về già sẽ bị thoái hóa cả, trong tư liệu cũng không ghi chép, có phải là do lúc trẻ tôi bị thương hay không? Sao các người đều không sao mà mỗi mình tôi lại có chuyện thế..."

Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại Khánh Thẩm lẩm bẩm một mình, dường như ông cũng không thèm để ý Ảnh tử có nghe thấy hay không. Còn Ảnh tử thì tháo mũ lưỡi trai ra, để lộ khuôn mặt trước Khánh Thẩm. Dưới lòng đất của quán bar Caramel này dường như cũng là nơi hiếm hoi anh ta có thể tháo bỏ lớp ngụy trang.

Bịch một tiếng.

Tiếng tim đập rõ ràng trở lại.

Ảnh tử bình thản nói: "Ngồi ở đây là do ông tự chọn, đợi khi nào ông thực sự bắt đầu mất trí nhớ rồi hãy nghĩ đến chuyện nghỉ hưu."

Lão Thẩm thở dài: "Nghe mà thấy muốn rơi nước mắt vì thương xót cho một người già."

Ảnh tử nói: "Tôi chính là một trong những nhà tư bản lớn nhất Liên bang, bóc lột ông không phải là điều rất bình thường sao."

Khánh Thẩm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc trước tôi làm Ảnh Tử còn nhân từ hơn cậu nhiều. Tốt xấu gì thì tôi cũng là tiền bối lớn hơn cậu ba khóa, cậu nói chuyện khách sáo một chút đi chứ."

Ai mà ngờ được rằng, người đã ngồi đây hơn ba mươi năm, Khánh Thẩm, từng là một vị Ảnh tử.

Ảnh tử cười nhẹ: "Là ông muốn thủ ở đây, lúc đó không ai ép ông cả."

"Không biết Khánh Đồng chạy đi đâu rồi, nên để lão già đó đến thay tôi một thời gian." Khánh Thẩm ném cho Ảnh Tử một chiếc điện thoại: "Lão quái vật của Kamishiro tìm cậu, cậu có muốn gọi lại không?"

Ảnh tử suy nghĩ một lúc: "Cũng được."

Anh ta quay số gọi lại, Khánh Thẩm liếc nhìn anh: "Gọi điện cho người ta muộn thế này không lịch sự đâu."

Ảnh tử liếc Khánh Thẩm: "Tôi mong lão già đó sẽ đột quỵ khi nhận cuộc gọi nửa đêm."

Khánh Thẩm há miệng: "Điện thoại đã kết nối rồi."

Đầu dây bên kia có một giọng khàn khàn điềm tĩnh nói: "Dù có mong ta đột quỵ cũng không nên nói ra trong điện thoại."

"Ha ha ha." Ảnh Tử cười lớn: "Lâu rồi mới nghe thấy giọng lão già ngươi, khiến ta có cảm giác như đang gọi điện cho một món đồ cổ, làm ta cảm thấy mình cũng bị nhuốm mùi mục nát... Nói đi, chuyện gì?"

Đầu dây bên kia nói: "Ta muốn hợp tác với ngươi."

"Hợp tác gì?"

"Bây giờ chưa thể nói, mời ngươi đến phương Bắc nói chuyện trực tiếp."

Ảnh tử cười lạnh: "Giả thần giả quỷ, không cần nói nữa, ta không hợp tác với Kamishiro."

"Ngươi và ta có lợi ích chung."

"Ta và Kamishiro không có lợi ích chung."

Nói xong, Ảnh tử thẳng thừng cúp máy.

Khánh Thẩm có chút đau răng: "Cậu ít nhất cũng nên nghe ngóng chút chứ."

Ảnh tử lắc đầu: "Ông ta sẽ không nói trong điện thoại, hơn nữa tôi cũng đoán được là chuyện gì rồi."

Khánh Thẩm đứng dậy, từ một ngăn nhỏ phía sau lấy ra một chiếc ly, rót nửa ly rượu trắng: "Cậu sắp đi xa."

"Ừ." Ảnh tử cầm ly rượu uống cạn: "Không chỉ mình tôi đi xa, sẽ có rất nhiều người đi cùng tôi."

Trên con đường núi hoang dã ở phía Bắc, một nhóm người mặc áo choàng đen đang bôn ba trong gió lạnh.

Ban đầu, nhiều người nghĩ rằng họ sẽ dừng lại ở thị trấn nhỏ bên ngoài Cấm kỵ chi địa 065, nhưng không ngờ họ lại tiếp tục đi về phía Bắc. Chỉ có điều, sau khi họ băng qua thị trấn nhỏ văn minh, tất cả mọi người đều mất dấu họ, không ai biết điểm đến cuối cùng của họ là đâu. Hơn nữa, trong đám quạ đen người này còn có vài người kỳ lạ, dù họ không thuộc Tòa án Cấm kỵ nhưng cũng mặc áo choàng giống hệt.

Lúc này, Tứ Nguyệt đi giữa rừng núi, bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Khác, Lý Vân Kính và những người khác: "Các người có thể... đừng theo chúng tôi nữa không?"

Lý Khác nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây các người cũng từng đi nhờ xe của chúng tôi mà."

Tứ Nguyệt cảm thấy lúng túng: "Nhưng... nhưng các người không thể mặc áo choàng giống chúng tôi được, người ta sẽ nghĩ các người cũng là quạ đen. Chú Vân Kính, dù sao chú cũng là cao thủ có tiếng trong Liên bang, sao lại dùng chúng tôi làm lá chắn chứ."

Lý Khác nói: "Cái áo choàng này cũng không có gì đặc biệt, ai cũng có thể mặc, hơn nữa tôi từng thấy có học sinh cosplay áo choàng của các cô! Sao cô không nói họ?"

Tứ Nguyệt nghẹn lời, hai chuyện này có thể giống nhau sao?

Người ta thì cosplay, còn các người là muốn giả dạng quạ đen để tránh bị chú ý, không bị tấn công!

Cô cảm thấy Lý Khác này thật tinh quái, đã lừa được Hỏa Đường từ Tây Nam đến đây, bây giờ còn đưa ra chủ ý ngu ngốc, giả dạng quạ đen để tránh bị phát hiện.

Suốt ngày đi nhờ xe, giờ lại bị người khác đi nhờ danh tính, thật là không biết kêu ai.

Tứ Nguyệt nói: "Sếp của chúng tôi sắp đến rồi!"

"Yên tâm, sếp của cô đến chúng tôi sẽ đi." Lý Khác an ủi.

Lúc này, một cô gái cũng mặc áo choàng vội chạy lên phía trước, cười tươi nói: "Đừng cãi nhau nữa, mọi người ăn táo đi! Ở nơi núi non hoang vu này càng đông người càng vui mà!"

Lão già đi sau cùng nhìn cảnh tượng này, khẽ nói: "Xúi quẩy!"

......

Đếm ngược 112:00:00.

Căn cứ A02.

Tù nhân bước ra khỏi khu giam giữ, nhìn bức tường đá mới được dựng lên lại... không hiểu sao, họ lại cảm thấy như thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày qua, tốc độ xây dựng bức tường đá của Khánh Trần ngày càng chậm. Không phải cậu lười biếng, nhượng bộ hay nản lòng. Mà là cơ thể đói khát và lạnh lẽo khiến cậu ngày càng suy yếu, chỉ có thể làm chậm lại. Đến mức mọi người bắt đầu lo lắng, nếu một ngày nào đó họ tỉnh dậy và thấy cậu thiếu niên đó đã gục ngã thì sao. Rất may, cậu ấy vẫn chưa gục ngã, bức tường mới đã được dựng lên, mặc dù không lâu sau sẽ lại bị lính của Kamishiro đẩy đổ.

Có tù nhân thì thầm: "Làm gì vậy chứ, rõ ràng biết là việc vô nghĩa, sao không giữ sức."

"Có lẽ lát nữa đi qua chuồng lợn chúng ta nên khuyên cậu ta, bảo cậu ta đừng ngớ ngẩn nữa."

Lúc này, một nhân viên tình báo Khánh thị lớn tuổi đột nhiên nói: "Có lẽ cậu ta cũng sợ mình dừng lại thì ý chí của mình cũng sẽ giống bức tường đó, bị người ta đạp đổ. Đừng châm chọc nữa, các người có thể sống trong bóng tối mà không dám phản kháng, đó là thường tình của con người, nhưng không thể vì thế mà tán dương bóng tối."

Có tù nhân thì thầm: "Nói gì lạ lùng thế, nói cái gì dễ hiểu chút đi."

Một tù nhân trẻ tuổi nhìn một lúc rồi nói: "Tôi chỉ vì yêu một cô gái dòng dõi quý tộc mà bị bố cô ta gửi vào đây, tôi cũng không hiểu lý tưởng của các người, cũng chẳng có niềm tin tín ngưỡng gì vớ vẩn. Tôi chỉ biết từ khi vào đây tôi sống ba năm mờ mịt, ngày nào cũng giống ngày nào, nhìn thấy hết đến cả cuối đời. Bây giờ cuối cùng có một người thú vị xuất hiện, tôi sợ rằng cậu ta sẽ không còn xây tường nữa, tôi sợ rằng cậu ta một ngày cũng sẽ giống chúng ta, sống đần độn qua ngày..."

Nỗi sợ này.

Là một loại cảm xúc mơ hồ trong lòng tất cả các tù nhân.

Họ vừa cảm thấy Khánh Trần ngu xuẩn, vừa mong rằng cậu sẽ tiếp tục ngu xuẩn như vậy. Nếu một ngày thiếu niên này cũng gục ngã, từ bỏ, nản lòng, thì họ cũng sẽ cảm thấy mất mát và tuyệt vọng theo.

Lúc này, một tù nhân Lý thị bất ngờ nói: "Thực ra, cậu ta cũng đang xây cho chúng ta xem."

Các tù nhân không hiểu: "Ý anh là sao?"

Nhưng chưa kịp giải thích, lính Kamishiro đã cầm roi bước đến, đánh đập từng người vừa nói chuyện, khiến các tù nhân trở nên thê thảm, mặt đầy máu me.

Các tù nhân bị xua đuổi về phía bãi đá, tiếng kêu rên vang vọng. Tuy nhiên, khi họ đi qua chuồng lợn, trong đám đông đột nhiên có nhân viên tình báo Khánh thị ném ra một thanh protein. Đó là phần thưởng họ nhận được khi nhổ nước bọt, ném đá, hầu như tất cả mọi người đều ăn ngay trong ngày, không ai ngờ rằng có người lại giữ lại và ném cho Khánh Trần.

Hàng chục tên lính Kamishiro nhìn thấy cảnh này, lập tức lao tới, có người muốn giật lại thanh protein bar từ tay Khánh Trần, nhưng mà hắn nhìn Khánh Trần một cái, lại không dám vào chuồng lợn để cướp.

Bọn chúng sợ rằng mình vào rồi không ra được.

Những tên lính Kamishiro chuyển sang giận dữ, vung roi quất lên tất cả tù nhân: "Ai ném?! Ai ném thanh protein cho nó?! Từ giờ trở đi, ai tố cáo đầu tiên sẽ được miễn lao động một tuần!"

Một tù nhân đột nhiên giơ tay: "Tôi tố cáo!"

Tên lính Kamishiro cười khẩy, chiêu này chúng đã dùng mấy chục năm, từ đời trước đến đời sau, chưa bao giờ thất bại. Những tù nhân nhát gan này, mãi mãi không thể đoàn kết.

"Nói, ai ném, tố cáo sẽ được miễn lao động một tuần." Tên lính Kamishiro nói.

Nhân viên tình báo Khánh thị cười: "Báo cáo trưởng quan, tôi tố cáo chính mình, chính tôi đã ném!"

Nói xong, tù nhân ngồi xổm xuống đất ôm đầu: "Các người có thể đánh tôi."

Khánh Trần sững sờ, các tù nhân sững sờ, tên lính Kamishiro kia cũng sững sờ. Chưa ai từng nghĩ rằng, người tố cáo lại sẽ trả lời như vậy. Phương pháp kia đã được sử dụng mấy chục năm, lần đầu tiên không hiệu quả.

Những tên lính Kamishiro lao lên, roi như gió bão mưa rơi xuống, dây roi được làm bằng da mỏng, mỗi lần quất xuống, đều để lại một vết máu sâu trên người tù nhân. Cho đến khi quất rách cả chiếc áo mùa đông làm bằng sợi tổng hợp của anh ta.

Khánh Trần lặng lẽ nhìn, cậu cúi người, vừa nhai thanh protein vừa nhặt đá tiếp tục dựng lại bức tường vừa bị đạp đổ. Trước đây, ở thành thị số 18, cậu đã từng nếm thử thanh protein, vị như nhai sáp. Nhưng lần này thanh protein dù tệ hơn, hương vị lại đặc biệt thơm ngon.

Những tên lính Kamishiro chỉ vào Khánh Trần, cười khẩy với các tù nhân: "Thấy chưa, các ngươi đang bị đánh, còn nó đang ăn! Ngẩng đầu lên mà xem, nó có thương hại các ngươi không?"

Nhưng vừa dứt lời, trong đám đông lại có người ném thêm một thanh protein, bay vào chuồng lợn.

"Báo cáo trưởng quan, các người có thể đánh tôi."

------------------------------------

Chương 491: Trở về.

"Các người có thể đánh tôi!"

Tiếng hét này như xé toạc bóng đêm trước bình minh.

Trong số tù nhân, lần lượt có người ném ra thanh protein giấu trên người. Cho đến lúc này, các tù nhân khác mới nhận ra rằng, những nhân viên tình báo Khánh thị trông có vẻ chết lặng kia, thực ra từ khi Khánh Trần đến đây, ngọn lửa trong lòng họ đã bốc cháy trở lại.

Những tù nhân đã trở nên vô cảm không biết bao lâu, cũng không hiểu mình đang lên cơn điên gì, như thể đang tận hưởng sự tự do đã lâu không có. Họ xô đẩy đám lính Kamishiro, ngăn cản họ đánh đập nhân viên tình báo Khánh thị. Họ thuộc các thế lực khác nhau, thậm chí một số không thuộc về thế lực nào, nhưng ở đây, họ đều mang màu sắc bi thảm, muốn thử phản kháng.

Những tên lính Kamishiro kêu gọi viện trợ từ doanh trại, chúng muốn dùng vũ lực đàn áp nơi này!

"Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần quất một trận roi là xong sao?" Kamishiro Yunji chậm rãi bước ra từ doanh trại, cười lạnh nói: "Nếu thật sự như vậy, người khác sẽ tưởng nơi này là cơ sở từ thiện."

Các tù nhân thấy Kamishiro Yunji xuất hiện, đồng loạt im lặng. Sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn ta. Lâu nay, Kamishiro Yunji là bóng ma lớn nhất trong lòng họ.

"Đập gãy chân của hai kẻ khơi mào trước mặt Khánh Trần, rồi treo chúng lên ngoài chuồng lợn cho đến chết." Kamishiro Yunji nói.

Khánh Trần chăm chú nhai thanh protein bar trong miệng.

Cậu không gào thét, vì gào thét là vô dụng.

Cậu cũng không phẫn nộ, vì phẫn nộ cũng vô dụng.

Điều Khánh Trần có thể làm là chờ đợi để trở về, sau đó dùng tất cả nỗ lực của mình để phản kích Kamishiro.

Nhưng... vẫn phải làm gì đó.

Thiếu niên cúi đầu, tay cầm hòn đá, cổ tay mang xiềng xích, dưới chân là bùn đất bẩn thỉu.

Tuy nhiên, lúc này, hai nhân viên tình báo Khánh thị bị ghì xuống đất bỗng quay đầu nhìn cậu, mỉm cười nói: "Không sao đâu."

"Khánh Trần trưởng quan, công thành không tất ở ta."

Khánh Trần sững sờ.

Không sao đâu.

Ba chữ này cậu từng nói, giờ người khác trả lại cho cậu.

Khánh Trần như bị kéo trở về phi thuyền, nơi cậu ngồi bên cạnh Trương Văn Tề, nhìn vận mệnh cuối cùng rồi sẽ đến.

Vì một câu "công thành không tất ở ta".

Trương Văn Tề đã chết.

Hai nhân viên tình báo Khánh thị sẵn sàng bị đập gãy chân cũng phải ném cho cậu một thanh protein.

Đây là căn cơ sừng sững của Khánh thị trong Liên bang sao?

Khánh Trần dường như hiểu ra một chút.

Bốp một tiếng, báng súng lạnh lẽo của một tên lính Kamishiro đập xuống, làm gãy xương chân của một nhân viên tình báo Khánh thị. Cú đập quá mạnh, đến mức xương gãy xuyên qua da, trông cực kỳ thảm thương. Nhân viên tình báo Khánh thị không kìm được hét lên đau đớn, như con thú hoang dã bị bẫy sập gãy chân giữa hoang dã. Số phận chờ đợi anh ta từ đây chắc chắn là cái chết.

Khánh Trần nhìn hai nhân viên tình báo bị lính Kamishiro treo lên xà nhà ngoài chuồng lợn. Cậu đột nhiên cúi xuống, tiếp tục xây dựng lại bức tường đá của mình.

Lính Kamishiro cười điên cuồng: "Các ngươi bị đập gãy chân và treo ở đây vì nó, các ngươi thấy nó làm được gì không? Các ngươi thấy nó có một chút giận dữ nào không? Nó như một con bò đã bị thiến, không còn ý chí chiến đấu!"

"Khạc!"

Nhân viên tình báo Khánh thị bị treo phun một bãi nước bọt lên mặt tên lính Kamishiro, sau đó lại bị đánh đập tàn bạo.

Kamishiro Yunji cười lạnh: "Đừng đánh nữa, cứ để chúng treo ở đây. Bây giờ chúng muốn kích động các ngươi để giết chúng, nhưng ta không để chúng toại nguyện. Còn ai muốn ném thanh protein không, muốn thì treo chung với chúng."

Các tù nhân nhìn hai nhân viên tình báo Khánh thị, đều rụt rè sợ hãi.

Khánh Trần như không nghe thấy gì, tiếp tục xây dựng tường đá của mình.

Đêm xuống, Khánh Trần dừng việc xây tường, đứng bên chuồng lợn nhẹ nhàng hỏi: "Hai người tên gì?"

"Triệu Minh Khả."

"Vương Vũ Siêu."

"Hai người ở đây bao lâu rồi?"

"Mười chín năm ba tháng ba ngày, ngày nào cũng đếm từng ngày, sợ quên mất, đầu óc sẽ lú lẫn."

"Đáng giá không?"

"Không có gì đáng hay không đáng, đói đến mụ mẫm, làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện này."

"Ừ."

"Khánh Trần trưởng quan, ngài có hối hận không?"

"Không hối hận."

"Các ông có biết Trương Văn Tề không?" Khánh Trần hỏi.

"Trưởng quan cũng biết Trương Văn Tề à? Gã từng là một trong những binh sĩ bảo vệ ở căn cứ A02, huấn luyện chúng tôi rất nghiêm khắc, nhưng khi ra tay vẫn giữ chừng mực."

"Ừ, trước khi chết, anh ta cũng nói câu "công thành không tất ở ta"." Khánh Trần nhìn ngắm nhìn tinh không.

Triệu Minh Khả đột nhiên nói: "Trưởng quan, ngài biết ý nghĩa của câu đó chứ."

Khánh Trần lắc đầu: "Chưa hiểu hoàn toàn."

Triệu Minh Khả hít một hơi sâu: "Nó không chỉ nhắc nhở chúng tôi, những người lính, không sợ hy sinh, mà còn nhắc nhở chỉ huy không được mềm lòng. Vì một mục tiêu nào đó, hy sinh và đổ máu là điều không thể tránh khỏi, nếu sợ hy sinh và đổ máu, thì chiến thắng đạt được chắc chắn là chiến thắng giả tạo."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: "Hiểu rồi, cảm ơn."

Cậu tiếp tục cúi đầu xây tường đá, Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu vẫn treo lơ lửng.

Họ đột nhiên nghe thấy Khánh Trần nói gì đó, gió lạnh khiến họ không nghe rõ.

Lúc gió ngừng, họ nghe rõ câu nói, câu nói như ngọn lửa giữa đêm đen.

Đếm ngược bốn ngày trước khi trở về.

Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã không còn sức để trò chuyện, đầu cúi xuống, máu từ vết thương trên chân chảy ra, chỉ có thể giữ được chút tỉnh táo.

Các tù nhân đi qua họ, đều không dám nhìn.

Mà thiếu niên tên Khánh Trần vẫn không biết mệt mỏi xây tường đá.

Đếm ngược ba ngày trước khi trở về.

Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã rơi vào hôn mê.

Nhưng ngay trong lúc hôn mê, miệng họ vẫn lẩm bẩm.

Không tù nhân nào dám đến gần để nghe họ nói gì.

Mà thiếu niên tên Khánh Trần cũng sắp kiệt sức.

Có thức ăn, nhưng cơn gió lạnh vẫn không phải thứ mà người bị thương nặng có thể chịu đựng.

Mặt Khánh Trần đỏ bừng, đó là triệu chứng sốt cao không hạ.

Đây là lần đầu tiên cậu bị bệnh kể từ khi trở thành kỵ sĩ.

Ngay cả cơ thể kỵ sĩ cũng khó mà chịu nổi.

Đếm ngược hai ngày trước khi trở về.

Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu thở thoi thóp, nhưng vẫn lẩm bẩm điều gì đó.

Những nhân viên tình báo Khánh thị trong đám tù nhân bất chấp bị đánh, cố gắng tiến lại gần để nghe.

Trong gió lạnh, Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu nhẹ nhàng nói: "Nhưng bạn phải hiểu, bằng hữu của tôi, chúng ta không thể dùng sự dịu dàng đối mặt với bóng tối, mà phải dùng lửa."

Đó là câu họ nghe được từ Khánh Trần khi gió ngừng.

Giờ lại tan vào trong gió.

Nhân viên tình báo Khánh thị sững sờ, âm thầm lau nước mắt.

Đếm ngược một ngày trước khi trở về.

Khánh Trần trong bóng tối, lại một lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm.

Các vì sao lấp lánh trên bầu trời, sâu thẳm như biển.

"Xin lỗi." Khánh Trần nói.

Cậu nói với Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu, không có thêm lời giải thích, chỉ có hai từ này.

Xin lỗi đã liên lụy các ông.

Xin lỗi vì không thể cứu các ông.

Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã ở bên bờ vực cái chết, họ nghe thấy hai từ này, họ bừng tỉnh như hồi quang phản chiếu, mở mắt ra, rồi nở nụ cười với đôi môi nứt nẻ: "Không sao đâu."

Rồi không còn tiếng động nữa.

Khánh Trần không bi thương, cậu tiếp tục xây tường đá, cảm nhận sức mạnh tuyệt vọng trong cơ bắp, run rẩy, vặn vẹo, dâng trào. Khi cậu cảm thấy mình sắp gục ngã, sức mạnh thuần khiết trong cơ thể đột nhiên thiêu đốt, lan tỏa ra khắp toàn thân.

Như dòng nước ấm tràn vào biển băng đêm cực dạ.

Khánh Trần ngạc nhiên một lúc.

Cậu nhanh chóng nhận ra đó là gì.

Đó là thần huyết mà người trong thung lũng đã tiêm cho cậu. Một giọt máu thần được pha loãng thành năm ml, toàn bộ được tiêm vào cơ thể cậu. Khánh Trần từng nghe về máu thần. Theo bí sử của gia tộc trong Liên bang, chỉ có một vị thần minh duy nhất từng xuất hiện trên thế gian này...

Nhậm Tiểu Túc, người đã để lại tên mình ở độ cao 599 mét trên Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Tất cả các tập đoàn đều thừa nhận đó là thần minh, bởi máu của y có thể hóa mục nát thành thần kỳ, ý chí của y bao la sâu thẳm. Vì vậy, nếu đây là máu thần, thì chắc chắn là máu của Nhậm Tiểu Túc.

Lúc này, khi ý chí của Khánh Trần đạt đến một giới hạn nhất định, giọt máu thần pha loãng lại xuất hiện, dùng sức mạnh của thần minh thấm nhuần vào cơ thể cậu. Máu thần không phải ai cũng có thể hấp thụ, chỉ người có tư cách mới có thể hấp thụ nó.

Khánh Trần cảm nhận gió lạnh và sự phức tạp sâu thẳm trong lòng, cảm nhận cơ thể sắp suy kiệt nhưng lại bùng phát sức mạnh.

Thế giới chìm trong bóng tối.

Nhưng bạn phải hiểu, bằng hữu của tôi, chúng ta không thể dùng sự dịu dàng đối mặt với bóng tối, mà phải dùng lửa.

Trở về.


(Tính thời gian Thiên Địa Kỳ Bàn xuất thế: 95 ngày)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro