Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 3: Chương 403-408: Arc Bắt cua, lướt sóng... chim cắt.

Chương 403. Radar tìm cua hoàng đế chạy bằng cơm.

Tàu Bắc Cực chậm rãi lái ra khỏi bến cảng.

Động cơ của chiếc tàu bắt cua cũ nát phát ra những âm thanh kỳ lạ, mặt biển bị mũi tàu xẻ toạc ra giống như con dao rọc giấy cắt vào một bức tranh.

Niedep là một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, Trương Kiệm nói rằng thuyền viên này từng là thủy thủ trên một tàu đánh bắt cua khác, nhưng vì có tiền sử sử dụng ma túy trái phép nên gã ta đã bị cấm lên tất cả các tàu đánh bắt cua. Trước kia Niedep đã theo cha của Trương Kiệm nên gã đã tìm Trương Kiệm và muốn ra khơi cùng con tàu.

Nhiều thủy thủ trong số những người đánh bắt cua đã lén lút sử dụng ma túy trái phép vì tiền đến quá nhanh và vì trên tàu quá mệt mỏi. Nhưng hậu quả của việc sử dụng ma túy trái phép rất bi thảm, không có tàu đánh bắt cua nào muốn bị nhiễm bởi một thủy thủ như vậy. Trương Kiệm quyết định cho Niedep một cơ hội và đưa gã đi xét nghiệm nước tiểu để đảm bảo rằng kết quả xét nghiệm của gã không dương tính trước khi cho phép Niedep lên tàu. Lão John nói với Niedep rằng nếu muốn bắt đầu bắt cua lại từ đầu, vậy thì hãy làm người mới và bắt đầu bằng công việc buộc những chiếc lồng cua.

Sau khi Khánh Trần và Ương Ương lên thuyền, Niedep chỉ lạnh lùng nhìn họ và tiếp tục làm công việc của mình.

"Xin chào, từ giờ trở đi tôi sẽ là bạn đồng hành của anh trên tàu Bắc Cực." Ương Ương mỉm cười chào gã bằng tiếng Anh.

Nhưng Niedep chỉ lạnh lùng nói: "Chỉ những thủy thủ được các thuyền viên khác công nhận mới là bạn đồng hành thực sự, chứ không phải những kẻ lên tàu ngắm cảnh như các người."

Ương Ương mỉm cười không nói gì.

Trước khi tàu Bắc Cực rời xa bến cảng, đài phát thanh vô tuyến trên tàu vang lên, bên trong vang lên một giọng nói giễu cợt: "Zhang, tao nghe nói cuối cùng mày cũng cho tên nghiện đó lên tàu, hơn nữa còn có hai học sinh dưới 18 tuổi, một trong số đó còn là còn là đàn bà, đúng không? Zhang, vinh quang quá khứ của Bắc Cực đã không còn lại gì trong tay mày."

Trương Kiệm lạnh mặt không nói gì, nhưng đối phương vẫn không dừng lại.

Trên kênh liên lạc vô tuyến, tiếng cười vang lên từ tàu Alpine: "Zhang, một thằng nghiện và tụi học sinh có thể giúp mày nhấc nổi lồng cua không? Lão John sợ là sẽ chết vì kiệt sức trên tàu Bắc Cực mất. À và, chỗ tao có món quà truyền thống từ biển Barents đây, sẵn sàng đón nhận chưa."

Trương Kiệm thắc mắc nhìn lão John: "Biển Barents có truyền thống tặng quà gì?"

Lão John dường như nghĩ đến điều gì rồi biến sắc, vội vàng nói với mọi người: "Mau đóng cửa và cửa sổ lại, chúng mày mau trốn vào phòng điều khiển!"

Khoảnh khắc tiếp theo, tàu Alpine đuổi theo từ phía sau, song hành với tàu Bắc Cực ở khoảng cách ba mét.

Khánh Trần nhìn thấy bảy thủy thủ trên Alpine chuyển ra ba chiếc thùng màu trắng và lấy ra... trứng!

Đó là ba thùng chứa hàng trăm quả trứng gà.

Nhưng thứ này không phải để ăn mà là để ném!

Lúc này, các thủy thủ trên tàu Alpine đã cầm từng quả trứng gà ném về phía tàu Bắc Cực, cứ như đang chơi ném tuyết...

Khánh Trần bối rối: "Truyền thống gì kỳ quái vậy?"

Lão John tức giận đến phát run: "Ngư dân đánh bắt cua vẫn còn có rất nhiều truyền thống. Ngày xưa, khi tàu rời bến, những tàu bắt cua sẽ chơi một số trò chơi nhỏ tương tự gọi là tăng cường tình hữu nghị chung."

Khánh Trần nhìn lòng trắng và lòng đỏ trứng trên kính cửa sổ: "Ông gọi đây là tăng cường tình hữu nghị à..."

Mắt nhìn thấy các thủy thủ của tàu Alpine một hơi đập vỡ hàng trăm quả trứng rồi phóng hết tốc lực nghênh ngang rời đi.

Khánh Trần bước ra khỏi buồng điều khiển, nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy tàu Bắc Cực có hơi tội nghiệp...

Những người bắt cua này chơi thật dơ.

Cậu nhìn Alpine đang rời đi, đột nhiên duỗi thẳng tay ra và giơ ngón tay cái lên. Đồng thời, còn nhắm một bên mắt lại.

Lúc này, thuyền trưởng Craig của tàu Alpine đứng trên boong tàu, dùng kính viễn vọng nhìn lại, vui vẻ nói với thủy thủ đoàn xung quanh: "Tên học sinh đó còn giơ ngón tay cái lên và khen ngợi chúng ta ném tốt kìa."

Một thủy thủ nhận lấy kính thiên văn từ trong tay Craig, nghi hoặc nhìn, suy nghĩ hai giây rồi nói: "Cái này sao trông giống cách nhắm chuẩn của pháo thủ trước khi bắn?"

Craig: "???"

Trên thực tế, Khánh Trần quả thực đang đo khoảng cách, trên biển thiếu vật tham khảo nên cậu phải làm quen với phương pháp đo khoảng cách trực quan mới để có thể lấy đức phục người.

Ương Ương bên cạnh vừa cười vừa nói: "Không đến mức đó chứ, người ta cầm trứng gà ném cậu, cậu lại định dùng súng ngắm đánh trả, như vậy cũng hơi quá."

Khánh Trần cười: "Không có gì, chỉ đo khoảng cách thôi."

Ương Ương trong lòng tự nhủ, ông anh, ông chính là cái tên một là không làm, hai là làm cho tới nơi tới chốn cơ mà, đo khoảng cách để làm gì, không phải để nã người khác à.

Tàu Bắc Cực đã đi trên biển suốt 20 giờ và cuối cùng tiến vào Biển Barents vào sáng sớm ngày hôm sau. Trương Kiệm chịu trách nhiệm điều khiển con tàu, anh ta đã không ngủ suốt 20 tiếng đồng hồ.

Gió biển lạnh buốt thổi vào cổ mọi người, nước biển có thể tràn vào boong tàu bất cứ lúc nào. Lão John cũng không có tí tử tế nào với ba người mới, lão ta nhìn ba người tay chân vụng về, mắng Trương Kiệm không đáng tin cậy bất kể Trương Kiệm có nghe thấy hay không. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Niedep, Khánh Trần và Ương Ương đã ngồi phịch xuống boong tàu vì kiệt sức.

Mặt trời mọc, ánh bình minh ló dạng từ cuối mặt biển.

Lão John từ boong tàu hét lớn: "Tân binh, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, tụi mày chỉ còn lại một giờ."

Nói xong, Niedep quay trở lại cabin với quầng thâm dưới mắt và ngủ thiếp đi, còn Khánh Trần và Ương Ương bị ánh nắng mọc trên biển hấp dẫn nên ngồi trên boong im lặng nhìn.

Cảnh sắc mỹ lệ tựa như một bức tranh sơn dầu.

Ương Ương thì thầm với Khánh Trần: "Có cần phải diễn chân thực như vậy không? Tôi thấy cả hai ta đều không mệt chút nào."

"Cũng phải hòa nhập chứ." Khánh Trần cười nói: "Tôi thấy có người đang tổ chức một cuộc biểu tình của học sinh ở thành thị số 10. Cậu đến thành thị số 10 rồi à?"

Ương Ương dựa vào lan can trên boong, nghiêng đầu nhìn Khánh Trần: "Tôi còn chưa tới. Đúng rồi, có vẻ cậu đã làm rất nhiều chuyện ở thành thị số 10, với thân phận hiện tại của cậu thì hẳn là phải chịu trách nhiệm bắt giữ tôi mới đúng."

"Cậu muốn nói cái gì?" Khánh Trần kỳ quái hỏi.

Ương Ương suy nghĩ một chút: "Cho nên hiện tại thân phận chúng ta hẳn là đối lập, chúng ta nhất định phải sống mái mới được!"

"Có thể vui lòng ngừng thêm kịch bản không?" Khánh Trần thở dài: "Cậu muốn giúp đỡ cư dân của thế giới Trong sao?"

"Ừ." Ương Ương gật đầu.

Khánh Trần nói: "Nhưng vấn đề này không thể giải quyết được chỉ bằng các cuộc biểu tình của học sinh. Lịch sử thế giới Ngoài đã chứng minh đầy đủ điều này."

"Nhưng nhất định phải có bước đầu tiên khai mở dân trí của mọi người, phải không?" Ương Ương nhìn về phía biển lớn: "Tôi còn có thể sống rất lâu, cứ từ từ sẽ đến thôi."

Không biết vì cái gì, Khánh Trần cảm thấy mình và người bạn học Ương Ương giống như hai thái cực, cậu là người theo chủ nghĩa bi quan, luôn luôn sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy và luôn muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc. Còn Ương Ương là một người luôn luôn lạc quan nhiệt tình.

Cũng không biết thế nào lại trở thành bạn bè.

Lúc này, ngoài tàu là biển động, xa xa một con cá voi xanh đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước hướng về phía ánh mặt trời ban mai. Trên mặt biển rộng, những chiếc vây khổng lồ ở hai bên con cá voi xanh trông giống như đôi cánh, dường như chỉ cần một lực nhỏ, nó có thể vọt tới bầu trời.

Hình dáng rộng lớn chồng lên mặt trời mọc, vô cùng lộng lẫy.

Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy một con cá voi xanh, cậu cũng ngạc nhiên như lần đầu tiên nhìn thấy những cây cổ thụ hùng vĩ ở cấm kỵ chi địa số 002 trong vùng hoang dã.

Lão John nhanh chóng bước ra khỏi cabin: "Thả lồng cua, thả xuống tám cái để dò đường! Cá voi xanh đã xuất hiện. Chúng ta phải thả những lồng cua nơi cá voi xanh xuất hiện. Nó là tinh linh hùng vĩ của biển rộng, nó sẽ mang lại may mắn cho chúng ta!"

"Chỉ thả tám cái sao?" Khánh Trần hỏi.

"Đúng vậy, chỉ thả tám cái. Những người mới đến biển Barents hãy nhớ kỹ, đây được gọi là lồng thăm dò. Bỏ nó xuống biển trong sáu giờ rồi quay lại xem có cua hoàng đế hay không, nếu có thì đây sẽ là ngư trường của chúng ta!" Lão John nói.

180 cái lồng cua rỗng là những chiếc lồng làm bằng thanh thép hàn, chúng được xếp gọn gàng trên boong giống như những container trên tàu chở hàng. Khi thuyền trưởng lái tàu bắt cua đến khu vực quy định, thuyền viên có trách nhiệm buộc các lồng cua vào phao nổi rồi thả các lồng cua xuống biển. Tàu bắt cua không cần đợi ở đây.

Nếu dưới đáy biển có cua hoàng đế, chúng sẽ lần lượt theo mùi cá tuyết chui vào các lồng cua chỉ có thể vào chứ không thể ra. Chờ khoảng 6-12 tiếng, tàu quay trở lại chỗ phao nổi, thủy thủ đoàn thả lưỡi câu và móc chiếc phao nổi trên mặt biển, sau đó dùng cần cẩu kéo từng lồng cua một dưới đáy biển lên boong. Từng cái phao là tọa độ của từng lồng cua.

Lúc này, Niedep liếc nhìn Khánh Trần, nhỏ giọng nói: "Hy vọng khi mày bỏ lồng sẽ không bị mất sức."

Khánh Trần mỉm cười không nói gì.

Một trong những điều nguy hiểm nhất ở Biển Barents là bị lồng cua kéo xuống đáy biển. Sợi dây được cuộn thành vòng tròn trên boong, thân tàu bị sóng rung lắc dữ dội, thủy thủ đoàn rất có thể sẽ giẫm lên sợi dây nếu không vững. Lúc này, lồng cua đang rơi nhanh xuống đáy biển, sợi dây sẽ bị kéo xuống cùng, nếu mắt cá chân của thuyền viên vướng vào dây thì sẽ cùng lồng cua rơi xuống biển.

Khánh Trần và Niedep đứng hai bên đài và đẩy những chiếc lồng cua xuống biển cho đến khi cả tám cái lồng đều chìm xuống đáy biển. Đợi đến sáu giờ sau, tàu Bắc Cực trở lại vị trí lồng dò đường, lão John đứng trên boong, vung móc ra, cố gắng móc sợi dây dưới phao rồi dùng cần cẩu nâng lên.

Nhưng mà lão John đã quá già, sức lực không còn mạnh mẽ như trước, cơ thể run rẩy liên tục do nghiện rượu. Sóng quá lớn và thân tàu liên tục chập trùng ảnh hưởng đến độ chính xác của lão John, dù có quăng bao nhiêu lần thì cũng khó móc được sợi dây dưới phao.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói với lão John: "Hay để tôi thử xem thế nào?"

Lão John cười nói: "Tân binh, mày cảm thấy mình có thể làm được? Muốn thử thì thử đi. Nhớ kỹ, đừng làm vỡ phao, nếu không lồng cua và phao sẽ chìm xuống đáy biển mãi mãi."

Giây tiếp theo, lão ta đưa chiếc móc câu vào tay Khánh Trần, Khánh Trần tiện tay quăng ra liền móc được vào sợi dây dưới phao.

Lão John sửng sốt một chút: "Cmn, đây thật là lần đầu tiên mày bắt cua sao?"

"Hồi trước tôi đã từng tập ném lao." Khánh Trần tùy tiện viện cái cớ.

Lão John chạy tới cần cẩu ấn công tắc. Thanh âm ầm ầm truyền đến, trục kéo trong cabin cần cẩu phát ra âm thanh chói tai. Lồng cua dưới đáy biển cũng nhô lên cho đến khi nổi lên khỏi mặt biển.

Tuy nhiên, khi sợi dây thừng kéo đến cuối, thứ nhô lên khỏi mặt biển không phải là lồng cua mà là một nhà vệ sinh công cộng di động cao hai mét.

Khánh Trần: "???"

Ương Ương: "???"

Cả hai đều choáng váng!

Khánh Trần chỉ vào nhà vệ sinh công cộng: "Tôi thực sự không hiểu tại sao thứ này lại xuất hiện ở biển Barents."

Trên đại dương bao la mênh mông đột nhiên treo ngược lên cái nhà vệ sinh công cộng di động có hợp lý không?

Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng phát hiện ra trên cửa nhà vệ sinh công cộng di động có ghi dòng chữ: "Món quà từ Orca tặng cho Bắc Cực."

Trương Kiệm bước ra khỏi phòng điều khiển nổi trận lôi đình quát: "Là Orca làm!"

Thuyền trưởng của ba chiếc tàu bắt cua Orca, Alpine và Long Tail, cũng chính là những người muốn mua hạn ngạch đánh bắt cua hoàng đế của tàu Bắc Cực ở Walnut Bar. Có vẻ như ba thuyền trưởng đang nhắm vào Trương Kiệm.

Trương Kiệm giải thích: "Đây là trò chơi khăm cũ của ngư dân đánh bắt cua. Trước khi ra khơi, họ sẽ đến trạm tái chế bỏ hoang và mua những thứ này hoặc một chiếc ô tô phế liệu với giá rẻ nhất và mang theo ra biển, nếu nhìn thấy phao của tàu bắt cua khác, họ sẽ móc phao và thay lồng cua của người khác bằng loại rác cỡ lớn này."

Lão John nói: "Lồng cua chỉ nặng 680 pound. Thứ này khi đổ đầy nước có thể nặng tới 4.000 pound, nặng hơn nhiều so với lồng cua. Họ biết rằng tàu Bắc Cực đã cũ nát và nếu cần cẩu bị quá tải thì rất có thể sẽ trở nên tàn phế. Nếu cần cẩu không hoạt động, tàu đánh bắt cua sẽ phải quay lại cảng sửa chữa cần cẩu rồi mới có thể quay trở lại biển Barents."

Khánh Trần dở khóc dở cười, còn có thể chơi kiểu đó?

Những trận chiến mà cậu từng trải qua đều là trực tiếp đối mặt với sinh tử, thế nhưng trận chiến hôm nay thật kỳ lạ.

Đây là cuộc chiến giữa những người bắt cua...

"Thứ này làm sao bây giờ?" Khánh Trần vừa chỉ vào nhà vệ sinh công cộng di động trên biển vừa hỏi.

Trương Kiệm vẻ mặt u ám đi đến phòng điều khiển: "Tháo móc ra, để thứ này chìm xuống đáy biển."

Khánh Trần tưởng tượng vẻ mặt của những người săn kho báu sẽ như thế nào nếu vài năm nữa họ đến biển Barents để săn tìm kho báu và bất ngờ phát hiện ra một nhà vệ sinh công cộng di động đứng sừng sững dưới đáy biển khi đang khám phá đại dương...

Nghĩ tới thôi đã cảm thấy đặc sắc.

Khi bảy lồng cua còn lại được nâng lên, lần này lão John dứt khoát không chạm vào móc câu, lão ta nhìn Khánh Trần câu từng chiếc phao lên một cách chính xác đến hoàn hảo.

Lão John chỉ nói: "Mày có biết không, ngay cả một thủy thủ lão làng mười lăm năm đi biển cũng không thể chính xác như vậy?"

Khánh Trần mỉm cười không nói gì.

Tuy nhiên, cá voi xanh dường như không thực sự mang lại may mắn cho họ. Mỗi lồng cua chỉ có lẻ tẻ bảy, tám con cua hoàng đế, thu hoạch rất ảm đạm.

Trong các lồng thăm dò trên biển Barents, mỗi lồng cua có từ 25 đến 30 con cua hoàng đế sẽ được coi là thu hoạch bội thu, tức là họ đã ở gần đàn cua. Nếu có tám mươi con cua trong lồng, điều đó có nghĩa là họ đang ở ngay trên đàn cua.

Lão John nói, kỷ lục cao nhất của lão ta là bắt được 112 con cua hoàng đế trong một lồng, những con cua hoàng đế khổng lồ gần như lấp đầy chiếc lồng cua làm bằng những thanh thép hàn. Khi đó thuyền trưởng tàu Bắc Cực chính là cha của Trương Kiệm. Người ở cảng thường nói, vị thuyền trưởng châu Á thông minh kia luôn có thể tìm được sân cua lớn nhất ở biển Barents bí ẩn mỗi năm.

Trương Kiệm cau mày nhìn thu hoạch trên boong tàu, thu hoạch khốn khổ còn chưa tính, một lồng cua thậm chí còn bị Orca cướp mất...

Anh ta dường như đã có thể nghe thấy tiếng chế nhạo từ những chiếc tàu đánh bắt cua khác.

Ở quán bar Walnut có một truyền thống giữa chín chiếc tàu đánh bắt cua ở bến cảng Amsterdam. Hàng năm, thuyền trưởng đặt cược mỗi người 10.000 euro, ai hoàn thành hạn ngạch trước sẽ lấy đi 80.000 euro của tám thuyền trưởng còn lại, 80.000 euro sẽ được chia cho thuyền viên.

Đây là lý do tại sao các thuyền trưởng thích đến quán bar Walnut, bắt cua cũng có tặng thưởng kèm.

Lúc này, Ương Ương đột nhiên nói: "Vừa nãy khi chúng ta thả lồng thăm dò xuống rồi lái tàu đến chỗ sâu trong biển Barents ấy, nơi đó có một chỗ rất tốt."

Trương Kiệm nhìn Ương Ương, kiên nhẫn giải thích với mấy thuyền viên của mình: "Bắt cua không đơn giản như vậy, các bạn không nên đặt lồng cua ở bất cứ đâu mà mình cho là thuận mắt. Các bạn phải biết rằng trong mùa này, cua hoàng đế tập trung ở trên thềm lục địa, hoạt động của đàn cua cũng theo những quy luật cụ thể."

Niedep cũng lạnh lùng nhìn họ: "Đừng tưởng rằng chỉ vì giỏi ném móc câu thì có thể ngẫu nhiên đưa ra đề xuất trên tàu. Thủy thủ thì nên làm tốt công việc của mình."

Ương Ương mỉm cười không nói nữa.

Chỉ có Khánh Trần có điều suy nghĩ liếc nhìn Ương Ương, thấp giọng hỏi: "Phạm vi cảm nhận của cậu đã mở rộng?"

Ương Ương thấp giọng đáp: "Đã mở rộng tới 400 mét."

Khánh Trần gật đầu, khó trách cô nàng đột nhiên lên tiếng.

"Cậu phát hiện đàn cua quy mô lớn sao?" Khánh Trần hỏi.

Ương Ương gật đầu: "Lít nha lít nhít dày đặc."

Cua hoàng đế tập trung ở khu vực có độ sâu 270m, vừa vặn có thể nằm trong phạm vi cảm nhận của Ương Ương. Cô bạn học Ương Ương này còn là một radar tự hành hình người à, cô ấy nói chỗ nào có cua tức là thật sự có chỗ đó!

Chỉ là, bọn họ không có quan hệ gì với Trương Kiệm và những người khác và họ cũng không thực sự đến đây để bắt cua.

Nhưng vào đúng lúc này, lão John đột nhiên nhìn về phía Ương Ương, nói: "Địa điểm mà mi nói tới là hướng nào, chúng ta có thể thả mấy cái lồng dò đường xuống dưới."

Trương Kiệm muốn nói gì đó, nhưng lại nghe lão John nói tiếp: "Bây giờ chúng ta vừa mới ra khơi, không ai biết sân cua ở đâu, tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm một cách không mục đích cho nên có ném một cái cho vui cũng không sao cả."

Lúc này, lão John có 20 năm kinh nghiệm đánh bắt cua tuy chỉ là một thủy thủ nhưng lại giống một thuyền trưởng hơn.

------------------------------------

Chương 404. Aquaman.

Màu sắc của Biển Barents vào một ngày mây đen dày đặc tựa như vực thẳm đen vô tận. Không ai có thể biết được điều gì nằm sâu bên dưới con tàu của mình. Có thể có những kho báu chôn giấu dưới đáy biển chứa đầy tiền vàng từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 19, hoặc có thể có thứ gì đó chưa được biết đến.

Đây là lý do tại sao người ta sợ hãi biển sâu... bạn không hề biết dưới biển có gì.

Nhưng Ương Ương biết...

Trong một khoảnh khắc nào đó, Khánh Trần đang nghĩ rằng nếu một ngày nào đó Ương Ương cảm thấy mệt mỏi với tranh đấu trên thế gian thì đến nơi này làm thuyền trưởng, có lẽ cô ấy có thể trở thành thuyền trưởng bắt cua thống trị biển Bering và biển Barents.

Lúc này, Trương Kiệm đã lái tàu Bắc Cực gần tới vùng biển mà Ương Ương đã nói tới.

"Đợi đã, đừng lái tàu về hướng đó nữa." Khánh Trần cau mày.

"Sao vậy?" Lão John bối rối hỏi.

Ánh mắt cậu tìm kiếm xung quanh rồi đưa kính viễn vọng cho lão John: "Khi nãy vẫn luôn có những con tàu theo dõi chúng ta từ phía xa. Chúng ta hãy vòng một vòng với họ trước, đừng dẫn họ đến nơi chúng ta sắp thả lồng."

Lão John sửng sốt một chút: "Zhang, phía sau chúng ta là tàu Alpine. Chúng ta hãy quấn một vòng với tàu Alpine."

Lão John kinh ngạc nhìn Khánh Trần, tàu Alpine phía xa tựa như một chấm trắng nhỏ, tên nhóc này vừa rồi thậm chí còn không dùng kính viễn vọng, vậy mà làm sao phát hiện ra tàu Alpine?

Hơn nữa, giọng điệu Khánh Trần nghe như thể cậu rất chắc chắn rằng nơi họ sắp đến thực sự có vô số cua hoàng đế.

Chuyến đi bắt cua này có bầu không khí khá khẩn trương, vì tàu Longtails, Orca và Alpine dường như đang bao vây Bắc Cực.

Ánh nhìn chằm chặp ấy khiến lão John cảm thấy có chút bất an.

Khánh Trần hỏi: "Nếu trên biển xảy ra xung đột giữa các tàu đánh bắt cua thì sao?"

Lão John vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sẽ có người lẻn xuống biển cắt dây phao của người khác, khiến cho toàn bộ lồng cua của người đó chìm xuống đáy biển."

Khánh Trần sửng sốt một lát: "Chỉ vậy thôi sao?"

Lão John nói: "Trên tàu bọn họ đều chuẩn bị rất nhiều bộ đồ lặn, nhưng Trương Kiệm vì tiết kiệm tiền nên tàu Bắc Cực không có lấy một bộ."

Điều này có nghĩa là họ căn bản không có cơ hội chống trả.

Tuy nhiên, sau khi lão John nói xong, ông nhận thấy vẻ mặt Khánh Trần rõ ràng thoải mái buông lỏng. Thành thật mà nói, Khánh Trần còn tưởng rằng mọi người sẽ sống mái với nhau trên biển cơ, nếu xuống biển cắt phao thì...

Ít thú vị hơn chút.

Khánh Trần nhìn xa xa về phía xa bờ biển: "Chúng ta đi tới chỗ mục tiêu đi, tàu Alpine đã rời đi."

......

Khi thân tàu lắc lư, lão John chỉ đạo Ương Ương treo mồi cá trích vào lồng cua, sau đó chỉ đạo Khánh Trần và Niedep lần lượt ném tám chiếc lồng cua xuống biển. Niedep nhìn chằm chằm vào Khánh Trần, như sợ thiếu niên đối diện sẽ lười biếng khi ném lồng cua. Suy cho cùng, nồi cua nặng 680 pound, nếu một người lười biếng thì sức lực của người còn lại sẽ rất lớn. Tuy nhiên, Niedep cảm thấy kỳ lạ là sức lực mình tiết kiệm được hình như nhiều hơn trước nhiều...

Chẳng lẽ lồng cua mà Trương Kiệm thuê là loại chất lượng không tốt nên mới nhẹ?

Nirdep liếc nhìn Khánh Trần, lén lút một mình nhấc lồng cua... không hề di chuyển. Một pound xấp xỉ bằng 0,45 kg, nếu không tính toán kỹ thì một chiếc nồi cua cũng nặng khoảng 300 kg, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể nâng được, nếu không thì tại sao còn dùng cần cẩu trên tàu bắt cua...

Tuy nhiên, trong lúc đang mất tập trung, một cơn sóng lớn đánh tới từ phía trước, Niedep bị sóng đẩy lùi về phía sau và giẫm phải cuộn dây thừng. Lồng cua nhanh chóng chìm xuống đáy biển, sợi dây bay vòng tròn sắp quấn quanh mắt cá chân của Niedep.

Lão John hét lên: "Cắt đứt dây thừng!"

Nhưng ngoài ý muốn là Khánh Trần không hề làm thế, thậm chí cậu còn không rút con dao găm từ trong quần áo lao động ra. Lão John gấp gáp, lão ta biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào nếu thủy thủ đoàn không làm theo lời lão.

Nhưng một làn sóng khác lại đánh tới.

Khi sóng sắp ập vào boong, lão John nhìn thấy rõ ràng Khánh Trần một tay cầm sợi dây.

Lồng cua đang rơi cũng đột ngột dừng lại!

Lão John mở to mắt, tay không giữ chặt dây thừng?!

Lão John còn chưa kịp phản ứng lại thì sóng đã đập vào tất cả mọi người, căn bản không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

Đợi đến khi sóng lại tràn vào boong và chảy ra biển, lão John bám chặt vào cần cẩu và lập tức nhìn về hướng Niedep. Chỉ thấy Niedep ngã ngồi trên boong, Ương Ương thì đứng bên cạnh anh ta. Khoảnh khắc Khánh Trần kéo sợi dây khiến mắt cá chân vốn bị trói chặt của Niedep lỏng ra một chút. Ương Ương nhân cơ hội này kéo Niedep ra, sự phối hợp tác hoàn mỹ ăn ý của cả hai đã cứu một mạng cho Niedep.

Nhưng tất cả đã bị sóng biển cuốn xuống biển.

Lão John lại nhìn hướng Khánh Trần, tay đối phương cũng không nắm kéo sợi dây thừng, tựa như hết thảy vừa xảy ra đều là ảo giác.

"Chuyện gì xảy ra?" Lão John nghi ngờ hỏi.

Niedep run rẩy nói: "Tôi cũng không biết, tôi tưởng mình sắp rơi xuống biển rồi, nhưng lại được cô gái này kịp thời kéo ra."

Lão John do dự liếc nhìn Khánh Trần, cho dù trong nước biển có sức nổi thì lồng cua chắc hẳn cũng không phải là thứ người bình thường có thể giữ được bằng một tay, cần bao nhiêu sức lực mới được cơ chứ? Nếu tát vào mặt ai đó với thứ sức mạnh này thì e là có thể trực tiếp đánh chết họ.

Lão John không chắc liệu Khánh Trần có giữ sợi dây thừng hay không, hay có thể động tác của Ương Ương nhanh hơn.

Trong lòng lão đầy nghi ngờ.

Lão John quay đầu nhìn Niedep: "Mày không muốn sống nữa sao?! Mày có biết rằng không được phân tâm trên tàu bắt cua không? Mày cho rằng bắt cua kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?"

Ở bến cảng, hàng năm số lượng thủy thủ ra đi vì bị thương ngày càng nhiều, sau mùa bắt cua không chết vài người, mất vài cánh tay cẳng chân thì cứ như là tiền lời đó kiếm không nỡ.

Lão John im lặng một lúc rồi hỏi Khánh Trần: "Sao mày không cắt dây ngay lập tức?"

Khánh Trần nói: "Trương Kiệm nói rằng nếu một chiếc lồng cua bị mất sẽ tốn cả ngàn euro, anh ta sẽ phải bồi thường cho người cho thuê. Trương Kiệm nghèo như vậy, mất đi một cái lồng cua chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Lão John lạnh lùng nói: "Việc ném đi lồng cua ở biển Barents là chuyện thường tình. Đôi khi trong cơn giông bão, các thủy thủ không ném được móc câu mà cắt trúng phao bong bóng, một đêm có thể mất năm sáu lồng cua. Tuy lồng cua rất đắt nhưng mạng sống con người còn đắt hơn."

Khánh Trần cười một cái nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Lần sau tôi sẽ cắt dây ngay lập tức."

Lão John nhấc điện thoại có dây trên boong lên: "Thuyền trưởng, lái tàu đi, chúng ta di chuyển đến địa điểm tiếp theo thôi."

Trương Kiệm trong điện thoại hỏi: "Vừa rồi sóng biển lớn quá, các người không sao chứ?"

Lão John nói: "Không sao."

Quần áo lao động của mọi người đều bị nước biển đập vào, tuy thứ này không thấm nước nhưng không thể tránh khỏi nước biển sẽ tràn qua cổ áo.

Tuy nhiên, điều này chẳng là gì với ngư dân đánh bắt cua.

.....

Tàu đánh bắt cua chập trùng, thuyền viên đang ngồi trong khoang tàu ăn sandwich. Trong khi ăn, Niedep có cảm giác như mình có thể ngủ bất cứ lúc nào, sức chịu đựng của cơ thể đã gần đến giới hạn. Một điều khác khiến lão John ngạc nhiên là sau khi Khánh Trần và Ương Ương ăn xong bánh sandwich với vẻ mặt mệt mỏi, họ lại chạy lên boong tàu ngồi xuống, nhìn những con sóng lăn tăn trên biển. Trong một khoảnh khắc nào đó, lão John cảm thấy chiếc bánh sandwich này giống như một đạo cụ trong trò chơi, sau khi ăn xong, người bắt cua có thể hồi đầy thanh máu...

"Cậu cảm thấy lần này chúng ta đi biển có thể gặp phải cơn bão như cậu mong muốn không?" Ương Ương hỏi.

Khánh Trần mỉm cười: "Không ai có thể nói chắc chắn. Sinh Tử Quan đối với các kỵ sĩ đều phụ thuộc vào may mắn."
*Ôi con hàng tác lại quên lấp cái hố phi logic do chỉnh sửa cốt truyện rồi. Các bạn cứ nhắm mắt làm ngơ đi nha.

"Vậy lần này nếu không thể đợi được, cậu sẽ luôn đợi ở Amsterdam sao?" Ương Ương tò mò hỏi.

"Ừ." Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói, "Lần sau xuyên việt có thể tôi sẽ gặp phải chuyện rất nguy hiểm, vì vậy tôi phải tăng cường thực lực của mình lên."

Theo kế hoạch của Ảnh tử Khánh thị, lần sau trao đổi Khánh Mục cùng Kamishiro, bọn họ nhất định sẽ chọn một địa điểm tương đối trung lập, khả năng cao là ở Cấm kỵ chi địa số 065, cách 410 km về phía đông bắc Thành thị số 10.

Có một quy tắc được biết đến trong Cấm kỵ chi địa số 065: Giao dịch đã đạt thành không thể bội ước. Tất cả những người lừa gạt người khác hoặc lật lọng sau khi giao dịch ở đây sẽ chết vì xúc phạm các quy tắc. Cho nên thậm chí còn có một cơ sở sản xuất được biến thành một thị trấn nhỏ bên ngoài Cấm kỵ chi địa số 065. Rất nhiều người hoang dã và người Liên bang tiến hành giao dịch ở đây, sau khi giao dịch, họ thống nhất với nhau lần lượt rời khỏi hai hướng đông và tây, tránh bị lừa.

Khánh Trần nghe nói về thị trấn nhỏ bên ngoài cấm kỵ chi địa số 065 trên hot search ở thế giới Ngoài trên weibo, nó được gọi là quán trọ Tân Long Môn ở thế giới khác...

Sáu giờ sau, lão John đứng trước cần cẩu, ngậm điếu thuốc trong miệng, khàn giọng nói: "Qing, mày ném móc câu đi, chúng ta phải kéo tám lồng thăm dò đã ném ra lúc trước lên!"

Trương Kiệm giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, anh ta không biết là mồ hôi hay nước biển trong lòng bàn tay nữa rồi. Nếu lần này không thể tìm thấy đàn cua trong lồng thăm dò thì có nghĩa là anh ta cần phải tiếp tục đến địa điểm tiếp theo và tiêu tốn nhiều nhiên liệu hơn.

Khi lồng cua xuất hiện trên mặt nước, lão John sững sờ. Chiếc lồng đầy cua hoàng đế lít nha lít nhít chật cứng, Niedep kinh ngạc nhìn, gã ta thề rằng cả đời mình chưa từng thấy nhiều cua hoàng đế trong một cái lồng như vậy.

Khánh Trần quay lại nhìn lão John: "Cần cẩu!"

Lão John tỉnh táo lại, nhanh chóng điều khiển cần cẩu treo lồng cua ngay phía trên boong tàu. Khánh Trần cởi dây thừng dưới đáy lồng cua, vô số con cua hoàng đế rơi xuống.

"Mau đếm xem có bao nhiêu con?!" Lão John không kịp chờ nói.

Khánh Trần nhìn thoáng qua: "132 con."

Lão John ngây người, trong bộ quần áo lao động cồng kềnh, lão ta chạy tới chỗ điện thoại có dây: "Sếp, chúng ta đã tìm được bãi cua hoàng kim!"

Trương Kiệm trong xe sửng sốt, bãi cua hoàng kim?!

Tên gọi này xa xưa đến cỡ nào.

Truyền thuyết kể rằng chỉ có một bãi cua ở biển Barents có thể bắt được 120 con cua hoàng đế trong một chiếc lồng, xứng đáng được gọi là bãi cua hoàng kim!

Lão John hét vào điện thoại: "Mày phát tài rồi, mày có nghe thấy không? Mày phát tài rồi!"

Lúc này, cách nhìn của lão John về phía Ương Ương đã thay đổi, lão ta hiện tại rất chắc chắn, đôi nam nữ thiếu niên đến từ Trung Quốc này nhất định biết ma pháp trong truyền thuyết!

Đối phương nói nhìn nơi này thuận mắt chỉ là lấy cớ mà tôi, nhất định là thật sự tìm được một đàn cua dưới đáy biển mới hướng dẫn tàu bắt cua quay lại đây.

Bằng không làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?!

Ngoài ra, nếu cô gái này thần kỳ như vậy, thế thì cảnh lão ta vừa nhìn thấy khi Khánh Trần một tay cầm chặt sợi dây chắc chắn không phải là ảo giác!

Nghĩ tới đây, ánh mắt lão John nhìn Khánh Trần cũng thay đổi...

Tuy nhiên, trước khi lão ta kịp nghĩ đến điều gì khác, từ xa đã có một chiếc tàu bắt cua màu đỏ đen đang nhanh chóng lao tới.

"Tàu Longtails!" Sắc mặt lão John lập tức tối sầm: "Không được, nhanh chóng ném hết cua hoàng đế vào kho, giả vờ như chưa hề bắt được gì."

Đây là bãi cua hoàng kim, mỗi lồng có thể sản xuất 132 con cua, tuyệt đối không thể để cho tàu bắt cua khác biết. Nếu không thì Orca, Longtails và Alpine chắc chắn sẽ đến xẻ thịt cua hoàng đế ở đây.

Mắt thấy tàu Longtails nhanh chóng đến gần, lão John đứng trên boong với vẻ mặt thờ ơ.

Cách đó hơn mười mét, một người đàn ông trung niên da trắng trên boong tàu Longtails nhìn những chậu cua trống rỗng của tàu Bắc Cực, cười lớn: "Lão John, chẳng lẽ năm nay Bắc Cực lại không có thu hoạch sao? Không bằng bây giờ lên tàu của tôi, tôi sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền tam bản cho ông."

Lão John tức giận hét lên: "Lúc tao ra biển bắt cua thì mày đang ở trường bị người khác bắt nạt thành con sên. Cút ra ngoài, tránh xa lồng thăm dò của tao. Đừng để mày mang vận rủi đến cho chúng tao!"

Người đàn ông trung niên da trắng chăm chú quan sát tàu Bắc Cực một lần nữa, sau đó vẫy tay về phía phía sau, ra hiệu cho người cầm lái lái đi.

Trước khi Longtails ra khơi xa, người đàn ông trung niên nói với người thủy thủ phía sau: "Chú ý! Tàu Bắc Cực đã tìm thấy bãi cua!"

Một thủy thủ thắc mắc: "Lồng cua của họ rỗng tuếch mà."

Người đàn ông trung niên cười khẩy: "Các người không để ý rằng lồng cua đã được cẩu lên giữa boong sao? Rõ ràng là lồng cua hoàng đế vừa mới được dỡ xuống. Còn nữa, ông không thấy lão John khẩn trương cỡ nào sao, ông ta đứng trên boong tàu không nhúc nhích. Nếu là trước kia, lão ta đã sớm nhảy dựng lên và muốn đuổi mẹ ta đi! Hãy dùng bộ đàm nói với Fern và Craig rằng dưới tàu Bắc Cực chắc chắn có một bãi cua!"

.......

Trên tàu Bắc Cực, Lão John đợi Longtails rời đi rồi vui vẻ chỉ đạo thuyền viên kéo chiếc lồng thăm dò còn lại lên.

Lồng thứ hai, 113 con.

Lồng thứ ba, 119 con.

Lồng thứ tư, 127 con...

Không có cái lồng nào trống rỗng.

Lão John vui vẻ nói: "Ở ngay đây chúng ta đặt 80 lồng cua, mỗi lồng cách nhau 400 thước!"

Khánh Trần thấp giọng hỏi Ương Ương: "Đàn cua phía dưới còn nhiều không?"

Ương Ương âm thầm cảm nhận, muốn trực tiếp báo cáo một con số chính xác như Khánh Trần, như thế sẽ rất lợi hại.

Nhưng cô ấy đếm rất lâu: "Rất nhiều."

Khánh Trần: "... Câu trả lời này phải suy nghĩ lâu lắm sao?"

Ương Ương bình tĩnh nói: "Tôi hơi mệt."

Khánh Trần cũng không để ý đến chi tiết này, quay đầu nhìn lão John: "Chúng ta hãy bỏ hết lồng cua xuống đi. Tôi không nghĩ tàu Longtails sẽ dễ dàng rời đi như vậy. Nếu bọn họ lại đến chơi khăm, tôi sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của tàu Bắc Cực."

Lão John đang định phản bác, nhưng lão ta nhận ra giữa Khánh Trần và Ương Ương có gì đó không đúng, nên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Mày cho rằng vừa rồi tao không lừa bọn họ sao?"

Khánh Trần nghiêm túc nói: "Diễn quá rõ ràng, ngôn ngữ cơ thể hơi cứng nhắc, ngôn ngữ biểu đạt cũng không đủ phong phú..."

Lão John sửng sốt một chút, sao bây giờ mi lại còn bình luận về chuyện này, nghe cứ như mi là một diễn viên chuyên nghiệp vậy.

Chưa kịp đưa ra quyết định, Khánh Trần đã nhấc điện thoại trên boong lên và nói với Trương Kiệm: "Trương Kiệm, lái một vòng với tốc độ 15 hải lý. Chúng ta sẽ thả hết lồng cua tại vị trí này!"

Trương Kiệm sửng sốt một lúc: "Lão John nói thế nào?"

Lão John ở một bên trầm mặc hồi lâu: "Làm theo lời nó nói."

Sau khi cúp điện thoại, lão John nhìn Khánh Trần thật sâu, không biết từ khi nào thủy thủ tân binh vốn bị mọi người ở cảng cười nhạo này lại trở thành trụ cột của tàu Bắc Cực.

Tàu Bắc Cực bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Vào ban đêm.

Boong tàu Bắc Cực đèn đuốc sáng trưng, mọi người ngồi trong khoang tàu chờ thời gian đến kéo hết lồng cua lên xem thu hoạch sẽ như thế nào.

Chỉ có Khánh Trần và Ương Ương vẫn đứng trên boong tàu, dù con tàu có rung lắc thế nào thì họ vẫn đứng vững không ngã.

Tàu Bắc Cực đã thả neo, Trương Kiệm có cơ hội hiếm có được ngồi trong khoang tàu và dùng bữa một cách an ổn. Anh ta im lặng nhìn bóng lưng của đôi nam nữ trên boong, mãi đến hôm nay anh ta mới nhận ra, hai người này... có thể có vấn đề.

Lão John thừa dịp lúc ăn cơm đã lén nói với anh ta nhiều chuyện, kết quả vẻ mặt của Trương Kiệm nhìn hai người cũng thay đổi. Ai có thể ngờ rằng hai thủy thủ tân binh bị chê cười suốt hai ngày ở cảng lại dẫn họ đến bãi cua hoàng kim?!

Hơn nữa, Lão John còn nói, Khánh Trần dùng một tay đỡ cái lồng cua đang rơi xuống... Chuyện này có chút khó tin, Trương Kiệm lúc này vẫn còn nửa tin nửa ngờ.

Nhưng ngay lúc anh ta đang nhìn bóng lưng của hai người, Khánh Trần đột nhiên quay người lại nói: "Tới rồi."

Trương Kiệm đặt đĩa ăn trong tay xuống, đi đến boong tàu nhìn ra bên ngoài: "Tôi không nhìn thấy đèn biển trên tàu. John, trên radar có chuyển động không?"

Lão John trả lời: "Không."

Khánh Trần nói: "Vậy thì có lẽ đối phương đã tắt đèn và radar trước khi đến gần. Kẻ đến đây không có thiện ý."

Trương Kiệm trở nên căng thẳng.

Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Khánh Trần đứng trên boong tàu trong cơn gió lạnh thấu xương, cởi bỏ bộ quần áo lao động nặng nề, chỉ chừa lại bên trong một chiếc quần đùi bơi.

"Cậu... cậu định làm gì?" Trương Kiệm sửng sốt, vậy mà đối phương đã mặc đồ bơi bên trong từ sớm rồi?!

Khoảnh khắc tiếp theo, Khánh Trần nhảy xuống làn nước lạnh mà không mặc đồ lặn hay bình dưỡng khí.

Trong một khoảnh khắc, Trương Kiệm có cảm giác như đang xem bộ phim "Aquaman" của DC!

Trương Kiệm lắp bắp nhìn Ương Ương: "Cậu... Cậu ta!"

Ương Ương trong đêm tối mỉm cười nói: "Yên tâm, cậu ấy không sao."

------------------------------------

Chương 405: Hải quái.

Nhiệt độ ở biển Barents đã lên tới âm 14 độ, nước biển thì gần bằng 0.

Màn đêm đặc biệt trang nghiêm, nước biển cuồn cuộn như thủy ngân, nặng nề và áp bách.

Tàu Bắc Cực hạ mỏ neo, thân tàu lắc lư trên mặt biển, toàn bộ mặt biển chỉ còn lại ánh sáng, chiếu sáng một vùng nhỏ trên biển. Xung quanh là những ngôi sao lơ lửng rải rác trong đêm tối, giống như bèo trên sông.

Lúc này, tàu Bắc Cực giống như một lữ khách cô đơn lang thang ở nơi tận cùng thế giới. Có người đã nhảy vào biển hắc ám quay cuồng này.

Trương Kiệm nhìn thôi cũng cảm thấy như nước đá chạm vào da mình, không khỏi rùng mình, anh ta nhìn Ương Ương và gào thét lên trong gió biển gầm thét này: "Làm sao có thể không sao khi nhảy xuống biển trong thời tiết này?!"

Dưới ánh đèn của con tàu, thiếu nữ cởi mũ trùm đầu ra, mặc cho mái tóc dài tung bay trong gió, mỉm cười đáp lại: "Sẽ ổn thôi. Cậu ấy muốn giúp tàu Bắc Cực giải quyết một vấn đề nhỏ."

Trương Kiệm bối rối: "Tàu Alpine, Longtails và Orca thực sự đến rồi? Các người đang đùa tôi à? Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, không hề thấy gì xuất hiện trên radar."

Ương Ương cười không giải thích, cô ấy chỉ chăm chú nhìn vào mặt biển, chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Lúc này, Trương Kiệm đã đợi rất lâu nhưng Khánh Trần vẫn chưa hề ngoi lên khỏi mặt nước để lấy hơi. Tuy nhiên, Khánh Trần giống như một hải vương thực sự, sau khi xuống biển đã không còn tin tức gì.

Trương Kiệm im lặng nhìn Ương Ương, thầm nghĩ rằng Khánh Trần và cô gái này đến đây chẳng lẽ để lừa gạt công ty bảo hiểm. Chẳng lẽ hai người này đã mua một lượng lớn bảo hiểm tai nạn trước khi lên tàu, sau đó quay lại nói với công ty bảo hiểm rằng Khánh Trần đã vô tình chết trên tàu?

Những năm trước đúng là có một số thuyền viên làm điều này khi cùng đường mạt lộ nhưng sau này các công ty bảo hiểm không sẵn lòng cung cấp hợp đồng bảo hiểm cho ngư dân đánh bắt cua nữa. Thậm chí, có hợp đồng bảo hiểm còn tuyên bố rằng việc tai nạn tử vong trên tàu đánh bắt cua là thuộc về thiên tai...

Ở phía bên kia, trên vùng biển tối tăm, tàu Longtails, Orca và Alpine đã sớm tắt đèn, tắt radar trên tàu của mình và thậm chí còn tắt động cơ khi chuẩn bị tiếp cận tàu Bắc Cực.

"Chỉ có kẻ mạnh mới được phép sống sót trên biển Barents. Kẻ yếu có thể thưởng thức cua hoàng đế trên bờ, nhưng không thể đến đây để chia sẻ vận may với chúng ta." Thuyền trưởng Orca nghiêm nghị nhìn màn đêm.

Trên tàu bắt cua có những thủy thủ giàu kinh nghiệm đã mặc đồ lặn, đồng bạn của họ đang kiểm tra bình dưỡng khí trên người.

Thuyền trưởng của tàu Orca đứng ở mũi tàu cười nói: "Tốc độ gió đã chậm lại, 20 hải lý/giờ, vừa vặn có thể lặn xuống nước làm việc. Xuống nước đi, đi cắt ba mươi chiếc phao của tàu Bắc Cực và để lồng cua của gã chìm xuống biển mãi mãi."

Nói xong, ba thủy thủ quay người nhảy xuống biển, nhanh nhẹn như những con hải cẩu. Họ đung đưa những chiếc vây lặn dài trên đôi chân của mình và bơi nhanh về phía vùng biển nơi tàu Bắc Cực neo, ánh sáng của tàu Bắc Cực giống như ngọn hải đăng trên vùng biển vắng vẻ, dẫn đường cho họ đi về phía trước. Cùng với họ còn có các thủy thủ từ Longtails và Alpine.

Khi các thủy thủ đến gần tàu Bắc Cực, một số người đã có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc phao được chiếu sáng bởi đèn của con tàu. Tuy nhiên, một thủy thủ luôn cảm thấy mơ hồ bất an, dưới nước dường như có dòng nước ngầm kỳ lạ.

Đối phương nhìn quanh nhưng không tìm thấy gì trong làn nước tối tăm.

Chỉ có biển đen như mực.

Có lẽ do bản thân quá đa nghi mà thôi, người thủy thủ rút con dao găm buộc trên tay áo ra rồi bơi về phía chiếc phao. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, gã ta nhìn thấy một bóng đen đang bơi nhanh trước mặt mình.

Trong phút chốc, da đầu của người thủy thủ tê dại!

Gã ta quơ quào tay chân để nổi lên mặt nước, nhưng ngay khi người thủy thủ quơ hai lần, gã ta cảm thấy như mắt cá chân của mình bị vướng vào thứ gì đó. Kéo gã xuống đáy biển sâu hoắm.

Đôi chân của người thủy thủ bộc phát sức mạnh, cố gắng đá văng vật thể lạ trên mắt cá chân của mình. Nhưng thứ đó quấn càng lúc càng chặt hơn, giống như những xúc tu của một con mực khổng lồ dưới đáy Bắc Băng Dương. Đột nhiên, lực kéo hướng xuống cũng bộc phát, chớp mắt, người thủy thủ quờ quạng vung dao găm, nhưng lòng bàn tay tê dại, khi nhận ra mình đang làm gì thì con dao găm trong tay đã bay đi đâu. Lúc này, ngực gã ta bị một lực cực lớn đẩy ra, giống như bị người đá mạnh một phát vậy...

Không đúng!

Người thủy thủ đã kịp phản ứng, dưới ánh đèn tàu, gã ta phát hiện vừa rồi quả thực có người đã đạp mình!

Nhưng bây giờ, người đá gã ta đã dùng lực của cú đá đó để di chuyển ra xa, giống như khi mọi người đá vào bức tường tại bể bơi để di chuyển.

Người thủy thủ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, rõ ràng là có người túm lấy mắt cá chân của gã ta từ dưới nước, sau đó đồng thời cướp lấy dao và đá gã ta!

Người thủy thủ choáng váng, kẻ dưới đáy biển tối tăm đó là ai, đối phương có màng chân, không mặc đồ lặn hay bình dưỡng khí. Nhưng đối phương lại linh hoạt như cá voi sát thủ dưới nước, sức mạnh của cậu ta cũng vô cùng mạnh mẽ. Tồn tại bí ẩn dưới đáy biển này dường như chỉ đang cố gắng "tịch thu" dao găm của gã ta chứ không có ý định giết người.

Người thủy thủ suy nghĩ hai giây, sau đó quay người bơi về phía tàu Orca, nếu đối phương đã tha một mạng cho gã ta thì không nên không biết điều...

Vào thời khắc này, chuyện tương tự vẫn đang diễn ra dưới biển.

Trương Kiệm quấn chặt quần áo, căng thẳng đứng trên boong tàu Bắc Cực, năm phút đã trôi qua, nhưng Khánh Trần vẫn không xuất hiện trên biển.

Khánh Trần kia chắc chắn đã chết rồi, nào có người có thể nín thở lâu như vậy?!

Hai người này thật sự đến đây để lừa gạt bảo hiểm!

Không ngờ hai học sinh còn trẻ như vậy lại làm ra chuyện này!

......

So với Trương Kiệm ở trên boong đang suy nghĩ lung tung thì thủy thủ dưới biển không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Họ chỉ cảm thấy mình đang bị con quái vật biển huyền thoại dưới biển Barents nhắm tới, dù có muốn trốn thoát cũng không thể thoát được. Một thủy thủ vừa đưa tay trái nắm lấy sợi dây dưới phao khinh khí cầu, tay phải cầm dao găm cắt đứt. Nhưng một bóng đen lướt qua hắn, và khi tay phải của người thủy thủ chạm vào sợi dây thừng, con dao găm trong tay họ đã không biết mất đâu. Họ ra sức bơi đến nơi tàu mình đang neo, vừa bơi vừa ngoảnh lại vì sợ cái bóng đen sì kia vẫn bám theo.

Những thủy thủ này không may mắn như người về đầu tiên. Người thủy thủ đầu tiên thấy rõ người lấy dao găm của mình là con người nên không hoảng sợ lắm. Nhưng những thủy thủ còn lại đều cách xa ánh đèn của tàu Bắc Cực, trong biển tối, họ không thể nhìn rõ Khánh Trần nên nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng họ.

Có rất nhiều truyền thuyết về Biển Barents. Theo ghi chép lịch sử, biển Barents là một trong những khu vực đầu tiên phát hiện ra loài mực khổng lồ, đồng thời có ghi chép chứng minh các tàu buôn ở vùng biển này thực sự đã bị mực khổng lồ tấn công.

Trong lúc nhất thời, các thủy thủ, những người chưa từng nhìn thấy thủy quái ở vùng biển này, vừa bơi vừa nghĩ về truyền thuyết, càng nghĩ càng sợ hãi. Nhưng họ nghĩ mãi không rõ con hải quái muốn dao găm của họ để làm gì...

Cũng may "hải quái" đã không tiếp tục truy đuổi sau khi lấy đi dao găm của họ và để họ trốn thoát trở lại tàu của mình.

Fern, thuyền trưởng của Orca, đang đứng ở mũi tàu nhìn thấy các thủy thủ quay trở lại nhanh như vậy, ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: "Đã xảy ra chuyện gì? Cắt ba mươi cái phao sẽ không nhanh như vậy!"

Một thủy thủ mặc đồ lặn bị kéo lên boong, rùng mình nói: "Có hải quái!"

Fern sửng sốt một chút: "Hải quái?!"

Ông ta nhìn người thủy thủ còn lại: "Ông cũng gặp phải hải quái à?"

Người thủy thủ gật đầu, không hiểu nói: "Dưới nước tối tăm đến mức không nhìn thấy dấu vết, chỉ cảm thấy hải quái bơi rất nhanh, lực cực lớn!"

Fern liếc nhìn thuyền viên đang hoảng loạn trên thuyền, lập tức nói: "Hải quái gì, nếu thật là hải quái thì còn để ba thủy thủ đã xuống biển quay trở lại? Nếu thật sự có thứ gì đó giống như mực khổng lồ dưới biển Barents, các người chắc chắn đã chết từ lâu. Đúng rồi, sau khi các người gặp phải hải quái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Người thủy thủ trả lời: "Hải quái đã lấy mất dao găm của tôi."

Một thủy thủ khác sửng sốt một chút: "Dao găm của tôi cũng bị lấy mất."

Fern cười lạnh: "Đây nhất định là có người đang giả thần giả quỷ, không phải hải quái. Các người có thấy hải quái nào rảnh rỗi tản bộ một chuyến còn lấy đi dao găm của các người? Sao, biển Barents không cho phép mang theo dao à?"

Ông ta nhìn tàu Bắc Cực vẫn đang nổi trên biển từ xa: "Bật đèn trên tàu lên. Chắc hẳn tàu Bắc Cực đã làm việc này. Chỉ cần lái tàu tới nhìn xem là biết. Còn nữa, hãy dùng bộ đàm nói với tàu Alpine và Longtails chuyện xảy ra với chúng ta và hỏi xem bên họ có gặp phải điều tương tự không."

Đang khi nói chuyện, tất cả đèn trên boong tàu Orca đều bật sáng, Alpine và Longtails cũng cùng sáng lên.

Ba con tàu giống như một tam giác đều, bao vây tàu Bắc Cực trong biển.

Trương Kiệm, lão John và Niedep trên tàu Bắc Cực nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, hóa ra đúng như những gì Khánh Trần và Ương Ương nói, ba chiếc tàu bắt cua này đã ở ngay bên cạnh họ!

Trương Kiệm không khỏi nhìn vào bóng lưng của Ương Ương, chỉ thấy cô ném một sợi dây xuống biển và kéo Khánh Trần còn nguyên vẹn không hao tổn miếng lông tóc gì lên.

Bọn người Trương Kiệm đều chấn kinh, Khánh Trần thực sự không chết, hơn nữa trạng thái dường như còn rất tốt, giống như không hề e sợ nước biển lạnh.

Người này rốt cuộc là ai và tại sao lại đến biển Barents?

Ánh mắt nhìn Khánh Trần và Ương Ương của anh ta đã thay đổi, bây giờ cho dù có người nói với anh ta rằng cô nàng này biết bay thì anh ta cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào!

Thấy Khánh Trần vui vẻ cười nói: "Xong rồi."

Vừa nói, cậu vừa ném mấy con dao găm trên tay xuống boong tàu, Ương Ương thấp giọng hỏi: "Có giết ai không đấy?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút: "Những người này cũng có thù oán gì lớn với tôi, không cần thiết phải chém giết ở chỗ này."

"Ừ." Ương Ương mỉm cười gật đầu, cô ấy đã chuẩn bị sẵn khăn khô đưa cho Khánh Trần: "Có cần tôi lau cho cậu không?"

"Khục, không cần." Khánh Trần dưới nước không có bị sặc mà sau khi lên tàu lại suýt chút nữa bị Ương Ương làm sặc.

Nhìn ba chiếc tàu bắt cua tiếp cận, Khánh Trần quay trở lại khoang: "Tôi sẽ thay quần áo trước. Đúng rồi, nếu họ hỏi gì thì cứ nói không biết."

Tàu Orca đến trước, ba chiếc tàu bắt cua chỉ cách tàu Bắc Cực có hơn mười mét, Fern lấy kính viễn vọng ra, liếc mắt liền thấy được dao găm rải rác trên boong.

"Không ngờ lần này mày lại giấu sâu như vậy." Fern nhìn Trương Kiệm xa xa cười lạnh: ""Hải quái" đâu? Để hắn ra chào mọi người một cái đi chứ."

Trương Kiệm sửng sốt một lúc, dường như có vẻ căng thẳng nhìn xung quanh: "Hải quái? Hải quái biển Barents?!"

Fern cười lạnh: "Mày giả vờ ở đây làm gì? Tao cứ thắc mắc sao mày cứ thủ ở chỗ này? Hóa ra trên tàu có cao thủ. Tao còn tưởng rằng mày thật sự không có thủy thủ dùng được. Vậy, mày mời ai tới thế? Cấp dưới cũ của cha mày sao? Có vẻ như vì lần này mà mày đã dùng hết ân tình mà cha mày để dành rồi nhỉ?"

Trương Kiệm đột nhiên nhận ra rằng hải quái gì đó, còn cấp dưới cũ của cha anh ta mà Fern nhắc đến trước đó thực ra đều là Khánh Trần!

Nhất định là Khánh Trần đã làm gì đó dưới biển nên Fern mới chạy tới âm dương quái khí như vậy. Trương Kiệm suy nghĩ một lúc, cúi đầu đếm số dao găm, chín cái.

Anh ta nhìn Fern tò mò hỏi: "Chín thủy thủ của ông mà không đánh bại mình cậu ta?"

Fern: "..."

Trương Kiệm quả thực tò mò mới hỏi, anh ta muốn biết Khánh Trần rốt cuộc là hạng người như thế nào, nhưng khi Fern nghe vào những lời này lại tràn ngập sự trào phúng.

Tổn thương không lớn nhưng tính vũ nhục cực mạnh.

Trương Kiệm tiếp tục hỏi: "Tại sao lại nhắm vào tàu Bắc Cực? Cho dù không đạt được hạn ngạch của tàu Bắc Cực thì các người vẫn có thể kiếm được hàng triệu euro mỗi năm."

Craig nói: "Thành thật làm chủ tàu không tốt hơn sao? Công ty hóa vận tác, mọi người đều có thể đổi được những con tàu tốt hơn, thiết bị tốt hơn và hệ thống đánh bắt tốt hơn."

"Còn tinh thần tự do và tinh thần mạo hiểm của những người bắt cua thì sao?" Trương Kiệm nghiêm túc hỏi: "Vào thời điểm này hàng năm, chúng ta đến nơi có môi trường ác liệt nhất thế giới này không chỉ vì tiền. Thê tử sẽ giữ lại trượng phu đừng ra khơi, nhưng những thủy thủ thực thụ vẫn sẽ thu dọn hành lý, reo hò nếu nhìn thấy cá voi và thành kính cầu nguyện khi nhìn thấy núi băng trôi. Sẽ có những thủy thủ mới sẽ được nghe những câu chuyện về các bậc cha chú và đến với vùng biển Berent thần bí này, về sau sẽ có nhiều người nghe được những câu chuyện xưa ở đây hơn. Nhưng nếu các thủy thủ và thuyền trưởng không được tự do thì những câu chuyện này cũng sẽ dần bị lu mờ."

Craig lắc đầu: "Mày vẫn chỉ là một tên nhóc, không thể hiểu cái gọi là tinh thần mạo hiểm này có ý nghĩa gì. Nó có nghĩa là thê tử sẽ có thể không đợi được trượng phu về, con cái không đợi được ba của mình. So với cậu chuyện phiêu lưu xa xưa trên Biển Barents, chúng tao hy vọng rằng nơi này có thể theo kịp thời đại và giúp tất cả các thuyền viên sống sót trở về. Với việc công ty hóa vận tác, chúng ta có thể cùng nhập hàng trao đổi giá cả, chúng ta có thể cung cấp sự bảo vệ nhiều hơn cho các thuyền viên và thay thế bằng những con tàu lớn hơn và ổn định hơn. Mày cho rằng chúng tao đang thực sự cố gắng kiếm tiền vì chính mình? Hãy hỏi thủy thủ đoàn của chúng tao xem họ có được trả nhiều thù lao hơn không? Năm ngoái, trên tàu của chúng tao không hề có một người nào thiệt mạng."

Lần này Trương Kiệm im lặng, Khánh Trần trong khoang tàu cho rằng lần này Craig nói đúng. Tựa như không có người xấu thực sự nào trên Biển Barents.

Trương Kiệm nói: "Nếu tôi kiếm được tiền trong năm nay, tôi cũng sẽ đổi sang một con tàu lớn hơn để bảo vệ thuyền viên tốt hơn."

Craig cười lạnh một tiếng: "Vậy chúc mày may mắn. Tao hy vọng mày thật sự có thể bắt đủ cua hoàng đế để sống qua năm nay. Nếu năm nay mày không nhịn qua được thì giấy phép bắt cua của mày sẽ được bán đấu giá một lần nữa. Khi đó, chúng tao mua lại nó từ cuộc đấu giá tư pháp cũng như nhau."

Lúc này, lão John trên boong tàu liếc nhìn thời gian, đột nhiên nói: "Đã đến lúc kéo lồng cua lên."

Trương Kiệm liếc nhìn lão John và biết rằng lão ta muốn kéo lồng cua đầy ắp lên để khiến đám người Craig tức chết ngay tại chỗ...

"Vậy thì kéo lên xem thu hoạch của chúng ta như thế nào!" Trương Kiệm lớn tiếng nói.

Khoảnh khắc tiếp theo, Khánh Trần, người đã thay xong quần áo lao động, bước ra khỏi cabin và dùng móc câu móc sợi dây thừng dưới phao.

Khánh Trần cười híp mắt nói với lão John: "Cần cẩu!"

Craig, Fern và những người khác vốn định rời đi đã dừng lại và im lặng đứng trên boong tàu chờ đợi. Cần cẩu của tàu Bắc Cực phát ra âm thanh ầm ầm, khi lồng cua xuất hiện trên mặt nước, mọi người đều nín thở, đã thấy lồng cua của tàu Bắc Cực lít nha lít nhít những con cua hoàng đế to hơn cả chậu rửa mặt!

Fern và những người khác đều là những thuyền trưởng lão làng tung hoành trên biển Barents bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn một cái là biết bãi cua hoàng kim trong truyền thuyết đã bị Bắc Cực tìm được!

------------------------------------

Chương 406: Chiến trường tốt nhất.

Bãi cua hoàng kim luôn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vài chục năm mới xuất hiện một lần rồi lại trở thành huyền thoại.

Một lồng, hai lồng, ba lồng...

Hầu như mỗi lồng cua hoàng đế được tàu Bắc Cực vớt lên đều chứa hơn cả trăm con cua hoàng đế.

Craig làm một phép tính đơn giản và phát hiện ra rằng tàu Bắc Cực chỉ thả lồng cua một lần cũng đủ thắng lợi trở về!

Vẻ mặt ông ta u ám muốn cướp bãi cua hoàng kim, nhưng nghĩ đến "hải quái" dưới đáy biển trước đó, ông ta nhất thời không dám ra tay.

Trong phòng điều khiển, thuyền viên phụ trách lái tàu nói: "Thuyền trưởng, tàu Bắc Cực đã thông báo cho chúng ta biết, chúng ta cũng có thể ở chỗ này bắt cua, dù sao đều là quà tặng của thiên nhiên. Nhưng theo quy củ của biển Barents, chúng ta phải đợi tàu Bắc Cực rời đi mới có thể bắt đầu làm việc."

Craig sửng sốt, bọn họ đau khổ giằng co với nhau cả buổi lại không ngờ rằng đối phương sẽ lấy ơn báo oán?

Ông ta ngẩng đầu lên thì thấy Trương Kiệm ở tàu đối diện đã không nhìn mình nữa mà đang bận bắt cua. Chỉ còn lại cậu thủy thủ học sinh trung học đang mỉm cười nhìn ông từ xa.

Craig do dự một lát rồi nói: "Hạ neo xuống, mọi người quay về cabin nghỉ ngơi, sau khi tàu Bắc Cực rời đi chúng ta sẽ hạ lồng cua xuống."

.....

"Cảm ơn các cậu đã giúp đỡ tôi." Trương Kiệm nhìn Khánh Trần và Ương Ương, nghiêm túc nói: "Hiện tại tôi đã đại khái đoán được các cậu có thân phận gì, cho nên ngay từ đầu các cậu đã biết đây là bãi cua hoàng kim, đúng không?"

Khánh Trần và Ương Ương đứng cạnh boong tàu, cùng nhau bắt lồng cua lơ lửng, thiếu niên mỉm cười nói: "Chúng tôi không có ý định giúp đỡ các người nên đừng suy nghĩ nhiều vậy. Chúng tôi đến đây là có kế hoạch của riêng mình, nhiều chuyện cùng lắm chỉ là thuận tay làm."

Trương Kiệm sửng sốt một chút: "Vậy tại sao các cậu còn..."

"Vì vui." Ương Ương nghiêng đầu cười: "Như vậy còn chưa đủ sao? Chúng tôi có hứng thú với chuyện vui hơn là giúp đỡ các người, cho nên đừng lúc nào cũng cảm ơn chúng tôi. Cứ khách khí như vậy rất phí sức."

Không thể không nói, Khánh Trần và Ương Ương rất giống nhau ở một điểm, đó là cả hai đều sợ khách khí với người khác. Hơn nữa, họ thực sự không có ý định giúp đỡ Trương Kiệm.

Lúc này, Khánh Trần nghiêm túc nói với Trương Kiệm: "Giấc mộng mạo hiểm của anh thực sự khiến người khác cảm động, nhưng có lẽ tôi cũng hiểu tại sao anh không thể tìm thấy bãi cua."

"Đối với anh, đến biển Barents là một hành trình tự do và mạo hiểm, nhưng anh nên suy nghĩ nhiều hơn cho các thuyền viên của mình, mỗi người đều đến đây bằng mạng sống của mình, họ cũng phải gánh vác trách nhiệm gia đình." Khánh Trần nói tiếp: "Có thể từ trước đến giờ anh đều không quên sơ tâm của mình, không tiếp nhận tư bản, anh có thể tiếp tục mạo hiểm, nhưng tàu bắt cua là để bắt cua, nếu không anh cũng sẽ chỉ là một nhà mạo hiểm thất bại. Vì vậy, hãy học nhiều vào và nghiên cứu bất cứ nơi nào mà cua hoàng đế có thể sẽ xuất hiện. Họ tôn trọng cha của anh vì cha anh có thể dẫn dắt mọi người sống một cuộc sống tốt đẹp chứ không phải vì ông ấy có thể dẫn dắt mọi người chấp nhận rủi ro."

Trương Kiệm sửng sốt hồi lâu.

Lão John cũng sửng sốt hồi lâu.

Trương kiệm sửng sốt là bởi vì nhớ rằng khi cha mình còn sống, ông luôn có thể mang theo nhóm thuyền viên thắng lợi trở về.

Lão Johan sửng sốt là bởi vì lão phát hiện ra...

Vừa rồi lão ta quên dùng cần cẩu, kết quả Khánh Trần và Ương Ương chỉ đang nâng chiếc lồng cua nặng 680 pound hệt như chơi cmn đùa.

Có lẽ hai người này mãi nói chuyện nên quên mất rằng sau khi kéo lồng cua lên boong rồi dời đi thì phải dùng cần cẩu rồi?!

Một khoảnh khắc nào đó, lão John cảm thấy Khánh Trần mới thích hợp làm thuyền trưởng tàu Bắc Cực hơn, nếu đi theo một thuyền trưởng như vậy, trên tàu có lẽ sẽ không có người nào thiệt mạng mà còn có thể có thể thắng lợi trở về mỗi năm. Hàng năm làm việc 7 ngày, còn hơn 300 ngày sau đó có thể hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại.

Niedep, người phụ trách đo từng con cua, cảm thấy chưa bao giờ có thể thư thái đến thế trên tàu đánh bắt cua...

Bắc Cực bật hết đèn trên tàu và bận rộn từ chín giờ đêm cho đến tận sáng sớm.

Lão John buồn ngủ đến mức gần như muốn nhắm mắt lại, nhưng Khánh Trần và Ương Ương vẫn đang làm việc rất hăng say.

Tàu Alpine, Orca và Longtails chứng kiến sự phong phú của một bãi cua hoàng kim cách đó không xa.

Vừa dỡ lồng cua ra, Ương Ương nhìn Khánh Trần, thấp giọng hỏi: "Khi tàu bắt cua lần này quay trở lại cảng, e rằng sẽ có nhiều người đoán được cậu đang phiêu bạt trên biển Barents."

Khánh Trần mỉm cười gật đầu.

"Cho nên, ngay từ đầu cậu đã có dự định thu hút Kamishiro và Kashima?" Ương Ương hiếu kỳ hỏi.

"Còn có chiến trường nào thích hợp hơn nơi này không?" Khánh Trần cười hỏi: "Biển cả vô tận không thấy bờ, nước biển vô cùng lạnh, nếu tôi rơi xuống biển còn có thể thở bằng da, nhưng bọn họ thì không."

Ương Ương nghiêng đầu: "Cậu có thể ở dưới nước bao lâu?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: "Nửa giờ."

Ương Ương bĩu môi: "Tôi đã chuyên môn tới đây giúp cậu độ kiếp, vậy mà cậu nỡ gạt tôi, cậu có còn là người không?"

Khánh Trần có chút xấu hổ, lúc này chân khí kỵ sĩ đã gần như chảy xuôi toàn thân, cậu có thể ở dưới nước trong ba giờ. Chỉ là, Khánh Trần vẫn không muốn nói cho mọi người biết tại sao mình có thể thở dưới nước và thở được bao lâu, dù sao đây cũng là năng lực bảo vệ tính mạng cậu...

Ương Ương cười nói: "Quên đi, tôi không trách cậu, tôi cũng có bí mật, hòa nhau!"

Vào lúc 9 giờ sáng, tàu Bắc Cực thu neo, đón mặt trời mọc, khởi hành hướng về nơi biển và trời gặp nhau, chở đầy hàng hóa. Một ngày sau, Tàu Bắc Cực thậm chí còn gây xôn xao nhỏ trong cảng khi quay trở lại cảng Amsterdam. Tuy nhiên, tàu Bắc Cực cũng không ở lại cảng quá lâu, như thể thời gian đang gấp, nó chỉ nạp thêm một ít nhiên liệu rồi lại ra khơi.

Hai ngày sau, tàu Alpine quay trở lại cảng.

Sau khi chờ cân, Craig đến quán bar Walnut uống rượu giải sầu. Vào thời điểm này, bến cảng tràn ngập những truyền thuyết về tàu Bắc Cực.

Lúc quán bar Walnut có người đang thổi phồng tàu Bắc Cực, Craig đột nhiên nói: "Tàu Bắc Cực tìm được bãi cua hoàng kim của không phải là công lao của Zhang Jian, mà là vì cậu ta có hai Thời Gian Hành Giả đến từ phương Đông trên tàu!"

Ánh mắt mọi người trong quán bar sáng lên, còn có chuyện như vậy sao?

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông châu Á thấp lùn ngồi xuống đối diện Craig và đưa một thỏi vàng: "Chúng ta có thể tâm sự một chút được không? Tôi muốn biết hai Thời Gian Hành Giả trên tàu Bắc Cực trông như thế nào."

Craig cố gắng nhớ lại rồi nói: "Đều rất đẹp mắt."

Người đàn ông thấp lùn đột nhiên có hứng thú, lấy ra một bức ảnh của Khánh Trần từ trong ngực: "Là cậu ta phải không?"

"Đúng, chính là cậu ta." Craig nhìn ảnh của Khánh Trần, ông ta như thể được đưa trở lại quán bar Walnut cách đây vài ngày, thiếu niên bước vào quán bar với cơn gió lạnh bên ngoài cảng Amsterdam.

Người đàn ông thấp lùn đối diện ông ta nói: "Hắn vẫn ở trên tàu Bắc Cực phải không?"

Craig đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn, hơn nữa trong đây còn ẩn giấu một điều gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tại sao tôi phải nói với ông chuyện đó?"

Người đàn ông thấp lùn mỉm cười nói: "Xin chào, chúng ta làm quen lại nhỉ. Tên tôi là Kamishiro Shou. Mong ông có thể giúp tôi tìm thấy họ."

Craig sửng sốt một lát: "Sao ông lại tìm cậu ta?"

"Việc này không liên quan gì đến ông." Kamishiro Shou nói: "Tôi không phải là người duy nhất muốn tìm cậu ta."

"Không chỉ có tôi." Kamishiro Shou cười nói: "Còn có rất nhiều người. Chúng tôi đều là Thời Gian Hành Giả, đã truy đuổi hắn rất lâu."

Trong những ngày Bắc Cực rời khỏi Amsterdam, rất nhiều thế lực đang tìm kiếm một Thời Gian Hành Giả tên là Khánh Trần.

Lúc đầu, Kamishiro, Kashima, Côn Lôn và Cửu Châu đều tìm, sau này ngay cả tổ chức"Future" của Bắc Mỹ cũng bắt đầu tìm kiếm.

Điều kỳ lạ là, Future muốn Khánh Trần để làm gì?

Có người hỏi, Future trả lời là mọi người đều đang tìm, cậu có nghĩa là người này rất quan trọng. Mọi người đang tìm nhưng tôi lại không tìm, vậy có phải hơi không quá hòa hợp không?

Kamishiro Shou nhìn Craig, mỉm cười: "Lần này ra khơi, xin hãy giúp chúng tôi tìm được tàu Bắc Cực."

Craig sửng sốt một chút, không tự nhiên nói: "Tôi còn phải bắt cua, sẽ không giúp ông tìm người."

"Năm ngoái ông kiếm được bao nhiêu tiền từ việc đánh bắt cua, năm nay chúng tôi có thể trực tiếp trả cho ông." Kamishiro Shou cười híp mắt nói.

Craig: "Chúng tôi có thể tự mình kiếm tiền."

Kamishiro Shou mỉm cười: "Chuyện này không phải do các ông."

Khi hắn nói chuyện, một nhóm người hung ác xông vào quán bar và khống chế toàn bộ thủy thủ bên trong.

Kamishiro Shou mỉm cười nói: "Hợp tác hoặc chết."

Craig do dự một chút, sau đó xoay người dẫn người của Kamishiro lên thuyền, bên kia, một thuyền trưởng và thủy thủ khác cũng bị Kashima khống chế.

Các thế lực của Kashima và Kamishiro ở thế giới Ngoài đã chọn hợp lực cùng nhau. Tuy nhiên, khi hai con tàu vừa mới rời cảng, Kamishiro Shou vừa quay đầu lại thì thình lình nhìn thấy Hà Kim Thu, thủ lĩnh của Cửu Châu. Anh ta cầm quyền trượng đen trong tay đứng trên boong tàu Longtails cách đó hơn nghìn mét.

Kamishiro Shou nhìn Craig với vẻ mặt không mấy thiện cảm: "Cho tàu đi nhanh hơn, đừng đi cùng tàu phía sau!"

......

Tại cảng Oslo ở phía bắc, có một chiếc khu trục hạm lớp Arleigh Burke tên "Bass" nhanh chóng rời đi, mục tiêu là biển Barents. Khu trục hạm lớp Burke là một trong những loại tàu khu trục chính nằm trong biên chế ở Bắc Mỹ và được trang bị hệ thống chiến đấu Aegis.

Lúc này có mấy người da trắng đang nằm nhàn nhã trên ghế bãi biển trên boong tàu Bass, dường như không sợ gió lạnh chút nào, rất có cảm giác như đang tắm nắng trên bãi biển.

Một người trong số họ nói: "Tại sao chúng ta lại đến Biển Barents?"

"Bởi vì mọi người đều đã đi đến đó." Một người đàn ông da trắng gầy gò mỉm cười nói: "Cho nên Kamishiro, Kashima và Cửu Châu đều đã đi rồi. Nếu không đi thì chẳng phải sẽ thiếu sót gì sao?"

------------------------------------

Chương 407. Không vấn đề.

Những người truy đuổi không biết rằng Khánh Trần hoàn toàn không đến biển Barents...

Theo tư duy thông thường, sau khi tàu bắt cua về cảng dỡ hàng chắc chắn sẽ lại ra khơi đánh bắt cua, có vấn đề không? Không vấn đề.

Vấn đề duy nhất là lần này cậu đến Bắc Âu để tìm ngày giông bão, chỉ có giông bão mới có thể tạo ra những con sóng khổng lồ cao tới 30 mét. Nhưng mùa này không phải là mùa duy nhất có ngày giông bão ở biển Barents, ở biển Greenland cũng có.

Vì vậy, khi Khánh Trần đến biển Barents không chờ được ngày giông bão, cậu lập tức khởi động kế hoạch dự phòng và hướng đến biển Greenland, có vấn đề không? Không vấn đề.

Về phần vì sao tàu nghe theo Khánh Trần, là bởi vì Khánh Trần đã thuê luôn con tàu...

Với chi phí rất cao.

Suy cho cùng, thu hoạch của một chiếc tàu đánh bắt cua có thể lên tới hàng triệu euro, cho dù Trương Kiệm có đồng ý cho cậu thuê với giá giảm 50% thì cũng là một số tiền không nhỏ. Nhưng Khánh Trần tuy rằng nghèo nhưng chưa bao giờ là người keo kiệt, cậu biết chính xác mình muốn gì, và tiền chỉ là công cụ để cậu đạt được mục tiêu. Hiện giờ, Trương Thừa Thạch và những người khác cung cấp cho cậu một lượng tiền mặt lớn mỗi tuần, số vốn này phải được sử dụng một cách khôn ngoan.

Để củng cố mạng lưới thế lực ở thế giới Ngoài, Khánh Trần đã giao tất cả những phú hào này cho Trương Thiên Chân phụ trách, sau đó thành lập một liên minh với Tập đoàn Hồ thị. Một tập đoàn xuyên thế giới đang lặng yên không tiếng động phát triển.

Lúc này, Khánh Trần đang ngồi trên boong xem điện thoại di động.

Lão John ở buồng lái cầm lái, Trương Kiệm đứng ở trên boong nhìn Khánh Trần đang bấm điện thoại di động, hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"

Khánh Trần nhìn anh ta một cái nói: "Tôi thuê tàu."

Trương kiệm: "???"

Lần này ngay cả Ương Ương cũng bối rối.

Còn thuê tàu à? Không phải có tàu sao?

Trương Kiệm nghi hoặc hỏi: "Cậu ngại chiếc tàu này quá nát à? Nên muốn thuê một chiếc mới?"

"Không." Khánh Trần bình thản nói: "Tôi cho người khác thuê, cho người cũng muốn đến biển Greenland..."

Trương Kiệm kém chút thổ huyết tại chỗ.

Ai có thể ngờ rằng thằng này không những không đi mà còn cho người khác thuê thuyền...

"Tìm được rồi, đồng hành 6 người, 4 nam 2 nữ, hướng đến Quần đảo Jan Mayen ở Biển Greenland." Khánh Trần nói: "Lộ trình giống với chúng ta."

Trương Kiệm ngơ ngác hỏi: "Tiền thuê bao nhiêu?"

Khánh Trần ngồi trên lồng cua trên boong, nhếch miệng cười: "470.000 euro, cung cấp thức ăn và chỗ ở đơn giản trong 7 ngày. Tuy nhiên, chúng ta phải giúp họ mang theo một số thiết bị và hành lý, đồng thời làm theo chỉ thị của họ. Hơn nữa, chúng ta cũng cần phải ký hiệp nghị bảo mật và giúp họ vớt một số thứ."

Trương Kiệm ngây người đứng trên boong, tên này vậy mà lại kiếm được thêm 10.000 euro?!

Trên thực tế, giá thuê tàu cho chuyến đi dài còn thấp hơn thế này, đồng thời còn phải phụ giúp vận chuyển hành lý, thiết bị,... Này đã bao gồm chi phí nhiên liệu, nhân công, ăn uống và chỗ ở.

Ương Ương liếc nhìn Khánh Trần: "Những người đó không bình thường sao?"

Làm sao một người thuê tàu hợp cách có thể trả phí thuê tàu cao như vậy chỉ vì để có thể chỉ định tuyến đường? Ngoài ra còn phải ký một hiệp nghị bảo mật.

Khánh Trần cười nói: "Chắc chắn là không bình thường, nếu không thì làm sao tôi lấy lại được vốn? Số tiền lớn như vậy, đau lòng lắm."

Ương Ương nhướng mày: "Cậu đăng tin tức thuê tàu ở đâu?"

Khánh Trần nói: "Dark web."

Ương Ương: "..."

Đăng thông tin trên web buôn lậu đen thì người thuê có thể bình thường mới là lạ!

Nhưng Ương Ương vẫn có chút không hiểu: "Những người này thuê tàu làm gì?"

"Mặc kệ nó, nếu là một đám đặc biệt không đứng đắn, chỉ cần ném bọn họ xuống biển và thay thế bằng một nhóm hành khách khác là được!" Khánh Trần chắc nịch nói.

Ương Ương biết tại sao Khánh Trần lại đăng thông tin lên dark web.

99% người trên dark web đều là tội phạm, nếu Khánh Trần muốn lợi dụng người khác thì có thể ném đám hành khách này xuống biển mà không hề có gánh nặng tâm lý. Khánh Trần bây giờ chỉ muốn thu hồi chi phí, căn bản không quan tâm chi phí đó đến từ đâu.

Cậu quay lại nhìn Trương Kiệm, lúc này đội trưởng đã nghệch mặt ra.

Nhưng Trương Kiệm lại nghĩ ra một vấn đề: "Khoang nghỉ ngơi của tàu Bắc Cực có giường tầng và chỉ có thể chứa 8 người. Trong đó khoang thuyền trưởng có thể cung cấp cho hai nữ thuê thuyền, tôi cũng ở trong ký túc xá. Nhưng tổng số của chúng ta là 5 người. 6 người thuê thuyền, một người không có chỗ ngủ."

Khánh Trần cười nói: "Không sao, tôi không cần ngủ."

Ương Ương nói: "Tôi cũng không cần ngủ, vậy sẽ dư thêm một chỗ."

Trương Kiệm: "... Vãi chưởng."

.........

Vào đêm khuya.

Tàu Bắc Cực từ từ cập cảng Oslo số 14. Họ tắt đèn tàu và lặng lẽ chờ đợi. Lão John, Trương Kiệm và Niedep đang ngồi trên tàu, mỗi người cầm một điếu thuốc trên tay hút, nhìn tựa như ba ống khói. Đây chính là thủy thủ trên tàu bắt cua, họ cần nicotin để luôn tỉnh táo.

Họ nhìn về phía Khánh Trần và Ương Ương: "Hai người đang làm gì vậy?"

Khánh Trần vẽ lên mặt Ương Ương bằng một cây gậy đã đốt thành than, cố gắng biến một cô gái xinh đẹp thành một nhỏ bắt cua nhỏ vô cùng bẩn. Bản thân Khánh Trần thì tùy ý khoa tay múa chân một chút, sau đó dứt khoát dùng vật cấm kỵ ACE-005 để làm bẩn mặt mình.

Trương Kiệm nghi ngờ hỏi: "Hai người sợ người khác nhận ra mình hay gì? Nhưng nếu hai người là những người duy nhất mặt bẩn còn chúng tôi thì không, vậy chẳng phải là cố ý quá rồi sao?"

Khánh Trần nhìn Trương Kiệm: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Trương Kiệm, người vừa bị cưỡng ép bôi bẩn lên mặt, nhìn lão John và Niedep với ánh mắt hối lỗi: "... Là tôi lắm mồm."

Đúng lúc này, ở cuối con hẻm ở Cảng 14 có hai chiếc xe việt dã và một chiếc xe tải chạy tới, họ cũng tắt đèn, mọi chuyện diễn ra trong im lặng.

Ương Ương thấp giọng nói: "Xem ra cũng là không muốn bị người phát hiện hành tung."

"Cũng không biết tại sao họ lại đến quần đảo Jan Mayen." Khánh Trần nghi ngờ nói.

Lúc này, Khánh Trần lấy đèn pin ra, ra ám hiệu hai ngắn một dài cho ba chiếc xe, sau đó nhảy xuống tàu bắt cua và dựng thuyền tam bản.

Sau khi bốn nam hai nữ xuống khỏi ba chiếc xe, một người đàn ông trung niên da trắng trong đó ra lệnh cho Khánh Trần: "Đi chuyển mọi thứ trong xe lên tàu đi. Mỗi hộp đều có đánh dấu ký hiệu, thiết bị bên trong rất có giá trị nên đừng làm hư nó."

Nói xong, sáu người này đứng sang một bên. Không tự giới thiệu bản thân, cũng không có ý định phụ một tay.

Khánh Trần vui vẻ quay lại hô mấy người trên tàu: "Xuống hỗ trợ tôi, lão John điều khiển cần cẩu và nâng đồ đạc của họ lên thuyền."

Lúc này, một thanh niên da trắng cau mày nói: "Những thiết bị này rất đắt tiền, cần người mang lên, cần cẩu vận hành không ổn định."

Khánh Trần nhíu mày, nhưng không nói gì, hô Ương Ương đến rồi cùng nhau nhấc sáu chiếc thùng và ba hộp gỗ niêm phong lên. Khánh Trần cẩn thận lắng nghe, trong hộp không có tiếng thở, ít nhất không phải là vận chuyển người sống.

Bốn nam hai nữ đứng sang một bên chờ đợi, khi vận chuyển, chiếc hộp nghiêng một chút là sẽ cảnh báo Khánh Trần và Ương Ương.

Sau khi nhóm người Khánh Trần chuyển xong, sáu người nhìn xung quanh rồi lên thuyền. Mà điều ngoài ý muốn là họ đã chiếm toàn bộ khoang nghỉ ngơi ngay sau khi lên tàu. Khoang nghỉ ngơi ban đầu là dành cho tám người, nhưng sáu người họ đã đóng cửa không cho bất cứ ai vào. Họ thậm chí còn yêu cầu Khánh Trần đưa chìa khóa khoang nghỉ ngơi.

Khánh Trần hết chỗ nói: "Các người chỉ có sáu người, chiếm khoang nghỉ ngơi tám người làm gì?"

Người đàn ông trung niên nói: "Chúng tôi có chuyện cần bàn riêng, không thể để người khác nghe, các người cứ ở trên boong làm việc tạm vài ngày, chúng tôi đã cho nhiều tiền như vậy, đương nhiên có phí vất vả bao gồm trong đó. Nếu không, các người cho rằng vì sao chúng tôi lại trả nhiều tiền như vậy?"

Khánh Trần: "..."

Được.

Lúc này, người đàn ông trung niên da trắng nói: "Các người kêu người đến dọn dẹp khoang nghỉ ngơi đi, bẩn quá."

Trương Kiệm liếc nhìn gã ta: "Trước khi các người lên tàu chúng tôi đã lau chùi sạch sẽ, bẩn ở đâu? Đây là tình trạng thông thường trên thuyền!"

"Không được, nếu các người không dọn dẹp, chúng tôi sẽ không thanh toán số dư cuối cùng là 100.000." Một cô gái nói.

Trương Kiệm tự nhủ, các người không trả thì không trả, dù sao tiền cũng không về tay tôi...

Kết quả, Khánh Trần liếc mắt nhìn anh ta, Trương Kiệm liền thành thật cầm cây lau nhà lau sàn nhà...

Một người đàn ông trung niên và năm thanh niên nam nữ, không biết họ sẽ làm gì gần quần đảo Jan Mayen.

Sau khi tàu khởi hành, sáu người chỉ ngắm nhìn phong cảnh trên boong tàu một lát rồi quay trở lại khoang và khóa cửa lại.

Tàu Bắc Cực di chuyển chậm về phía biển khơi. Khánh Trần ngồi trên boong, nhắm mắt im lặng lắng nghe.

Một giọng nói thì thầm trong khoang thuyền: "Con tàu bị chìm năm 1866 chắc chắn đang ở gần một trong bảy tọa độ. Tôi nghĩ chúng ta nên đến tọa độ A2 trước, ở đó xác suất sẽ cao hơn. Nếu chúng ta có thể tìm thấy các bộ phận của con tàu dưới nước thì có nghĩa là chúng ta đã tìm đúng."

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói với thuyền trưởng. Trước tiên hãy đến A2 và đưa tọa độ cho gã ta."

"Nếu tại A2 vẫn không tìm thấy dấu vết, hãy đến A4. Trước đây có người đã tìm thấy một mỏ neo thủ công gần A4. Tôi nghi ngờ mỏ neo này thuộc về tàu Dawn. Nếu A4 chưa tìm thấy thì hãy đi sâu hơn đến A7, nơi đó nước sâu nên chưa có ai khám phá nó trước đây."

"Không vấn đề, lần này chúng ta có giác tỉnh giả hệ thủy, nhất định có thể tìm được tiền vàng còn sót lại trên thuyền. Còn rất lâu nữa chúng ta mới xuyên việt. Nếu có thể tìm được kim tệ thì cuộc sống sẽ không còn khó khăn như vậy mỗi khi chúng ta xuyên việt sang thế giới Trong."

"Nhưng mà, phải cẩn thận bị tổ chức Future phát hiện, nếu không chúng ta sẽ bị ép gia nhập. Thu hoạch cũng phải giao nộp cho bọn họ thống nhất phân phối."

"Nhân tiện, trên con tàu Dawn đó thật sự có kim tệ sao?" Có người thấp giọng hỏi.

"Có, mọi người đều nghĩ đó là một con tàu trống rỗng, nhưng khi tôi đang tái chế đồ cũ ở London đã tìm thấy một lá thư do thuyền trưởng tàu Dawn viết cho vợ, trong đó đối phương đề cập rằng mình sẽ đến Greenland với đầy tiền vàng. Đó là của cải mà bọn họ cướp được từ phương Đông, được trung chuyển ở cảng Cyprus và đặt trên tàu Dawn. Nếu không tìm được lá thư của thuyền trưởng, tôi cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy."

"Sau khi tìm thấy tiền vàng thì phải làm gì với đám thuyền viên đó?"

"Hiệp nghị bảo mật không có hiệu lực khi đối mặt với hàng tỷ hoặc hàng chục tỷ đồng vàng."

"Đến lúc đó tôi sẽ xử lý."

Khánh Trần nghe đến đó liền mở to mắt, cậu nhìn Ương Ương nhỏ giọng nói: "Đây còn là một nhóm Thời Gian Hành Giả cơ đấy, trong đội của họ có một giác tỉnh giả hệ thủy, hẳn là chuyên môn làm nghề săn tìm kho báu. Theo như bọn họ nói, một con tàu tên Dawn từng chứa tiền vàng bị chìm xuống đáy biển từ thế kỷ 19, còn chuyến đi của bọn họ là để tìm những đồng tiền vàng này."

Ương Ương hai mắt sáng lên: "Tôi thích những chuyện kiểu này."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi nghi ngờ họ sẽ giết người diệt khẩu sau khi tìm thấy."

Ương Ương ánh mắt lại sáng lên: "Như vậy không phải càng tốt sao?"

Lúc này, trong khoang có người thấp giọng nói: "Ông cảm thấy con tàu này có vấn đề không?"

"Chắc không vấn đề đâu. Tôi thấy họ đều là ngư dân bình thường."

------------------------------------

Chương 408. Hiểu lầm.

"Không cần phải để ý đến những thuyền viên này có vấn đề hay không. Ở thế giới Ngoài, chỉ cần chúng ta không đụng phải những tổ chức lớn kia thì bình thường chúng ta không có gì phải lo lắng cả." Một người thanh niên bình tĩnh nói ra.

"Huống chi nơi này là sân nhà của Yesenia, coi như Thời Gian Hành Giả khác tới cũng đừng hòng nghĩ tới việc đánh bại cô ấy trên biển."

Một giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên: "Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, lát nữa tôi sẽ lên boong nói chuyện với bọn họ, xem tình hình của bọn họ thế nào. Ngoài ra, tốt nhất chúng ta nên ngụy trang, đừng báo trước cho bọn họ biết chúng ta sắp đi đến gần quần đảo Jan Mayen để làm gì, phải tìm được tiền vàng trước và hết sức cẩn thận mới được."

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa nhìn về phía Yesenia: "Hiện tại cô có thể lặn sâu bao nhiêu?"

Yesenia cười nói: "Chờ đến khi tôi và nước biển hòa làm một, áp lực của đáy biển sẽ chẳng ảnh hưởng bao nhiêu với tôi, tôi chỉ cần cân nhắc xem năng lực có thể kéo dài bao lâu. Dựa theo tốc độ và thời gian lặn của tôi dưới nước, có thể lặn tới 900m rồi nghỉ ngơi một giờ cũng không thành vấn đề."

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Lần này trên thuyền chúng ta có cần cẩu, đến lúc đó chúng ta sẽ nối các sợi dây thừng lại với nhau, như vậy sẽ dễ dàng câu được tiền vàng hơn."

Khánh Trần ngồi trên boong tàu lắng nghe, đoán chừng những người này không ngờ trên chiếc tàu bắt cua này lại gặp được Thời Gian Hành Giả khác.

Trương Kiệm nhìn Khánh Trần: "Đừng chỉ ngồi đó và không nói gì. Những người này rốt cuộc là đến từ đâu, đang đi đâu và họ muốn làm gì?"

"Đừng đột nhiên hỏi tôi những câu triết lý như vậy." Khánh Trần liếc nhìn anh ta: "Người ta đã thuê thuyền, chúng ta cứ đi theo hướng họ chỉ cho chúng ta là được."

"Bọn họ không phải đi săn cá voi sao?" Trương Kiệm tò mò hỏi.

Quần đảo Jan Mayen từng có trạm săn cá voi lớn nhất vào thế kỷ 17, nhưng nó đã bị bỏ hoang ở thời hiện đại. Vào thời điểm đó, săn cá voi mới là nghề nghiệp nguy hiểm nhất thế giới, không tới phiên người bắt cua.

Lúc này, người đàn ông trung niên bước lên boong, cười nói: "Xin chào, tôi tên là Chilton. Tôi nhìn thấy trên thuyền của các bạn có những lồng cua, chắc các bạn là ngư dân đánh bắt cua ở một cảng nào đó đúng không. Tại sao lại không đi bắt cua vậy?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Năm ngoái chúng tôi không thể thu hồi được vốn vì không tìm được bãi cua, hơn nữa, công việc bắt cua quá nguy hiểm. Chúng tôi vừa đến biển Barents đã có tàu bắt cua gặp nguy hiểm, thậm chí có người còn nói rằng họ đã nhìn thấy hải quái dưới đáy biển. Vì vậy, chúng tôi mới quay lại và nghĩ đến việc làm công việc gì đó đơn giản hơn để thu hồi lại vốn."

Trương Kiệm đứng một bên nghe mà kinh hãi, mỗi câu trong này đều là sự thật, nhưng khi kết hợp lại thì lại thành hoang ngôn.

Năm ngoái tàu Bắc Cực quả thực không tìm thấy sân cua nhưng năm nay thì có.

Quả thực có người nói bọn họ nhìn thấy hải quái dưới đáy biển, nhưng Khánh Trần lại không nói chính mình mới là hải quái...

Đây là nghệ thuật ngôn ngữ sao? Trương Kiệm cảm thấy mình đã học được.

Hoang ngôn lợi hại nhất trên thế giới này có lẽ là mỗi câu đều đúng, nhưng khi ghép lại thì đó lại không hề là sự thật.

Chilton nhìn mọi người: "Trong các bạn ai là thuyền trưởng?"

Khánh Trần chỉ vào Trương Kiệm: "Người đó."

Chilton quan sát tỉ mỉ mọi người, sau đó nhận thấy trên tàu không có bất kì vũ khí nào. Các thuyền viên đều mang theo dao găm ở thắt lưng, nhưng Chilton có nhiều kinh nghiệm nên biết rằng chúng là dụng cụ được người bắt cua mang theo để cắt dây thừng.

Vì vậy, trên thuyền bắt cua này cũng không có vũ khí nóng.

Vậy thì dễ làm rồi.

Khánh Trần nhìn Chilton, tò mò hỏi: "Ông đến quần đảo Jan Mayen làm gì?"

Chilton cười giải thích: "Tôi là giáo sư nghiên cứu địa lý nhân văn. Tôi dẫn học sinh của mình đi thu thập tiêu bản đại dương và tiêu bản địa hình núi lửa trên quần đảo Jan Mayen. Những chiếc hộp đó là dụng cụ khoa học của chúng tôi."

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, nếu không phải tôi có thính giác cực tốt thì tôi cũng tin!

Chilton có vẻ tò mò hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể đến thăm phòng điều khiển và phòng thuyền trưởng được không? Tôi chưa từng đi tàu bắt cua nên muốn xem một chút."

Trương Kiệm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, tôi sẽ dẫn ông đến đó."

Trên thực tế, Chilton cũng không đến đó để thăm quan mà để cài đặt máy nghe trộm, nhằm theo dõi nhất cử nhất động của tàu bắt cua. Sau khi lắp đặt xong, gã quay trở lại cabin và im lặng lắng nghe những gì đang diễn ra bên ngoài.

Chilton biết rõ một sự thật, sau khi cùng đối phương giao lưu lâu dài, đối phương nhất định sẽ thảo luận cách nhìn của mình đối với nhóm của gã. Đây là thời điểm tốt nhất để nghe trộm bí mật.

Một giây tiếp theo, tiếng thở dài của Trương Kiệm truyền đến từ kênh trong phòng thuyền trưởng: "Sau khi cho họ thuê tàu tôi lại cảm thấy buồn. Thời Gian Hành Giả thật sự ngày càng nhiều, khắp nơi đều có thể nhìn thấy họ, giờ còn biến thành "nhân viên công tác" trên tàu Bắc Cực chúng ta. Có thể một lúc nào đó biển Barents sẽ trở thành thiên hạ của những Thời Gian Hành Giả. Khả năng bắt cua của họ không phải thứ chúng ta có thể so sánh."

Cậu này thực ra đang nói về Khánh Trần và Ương Ương, hai ngày nay Trương Kiệm càng nghĩ càng thấy khó chịu, khả năng tìm được bãi cua mà bọn họ dựa vào để sinh tồn trước mặt Ương Ương còn không bằng sắt vụn, điều này khiến Trương Kiệm cảm thấy rất thất bại. Tuy nhiên, câu này nghe vào tai của Chilton lại rất khác.

Khi Chilton nghe đến từ "Thời Gian Hành Giả" chợt cảm thấy căng thẳng. Gã ta thầm nghĩ, những thuyền viên này thật tinh mắt, ngay lập tức đã nhận ra bọn họ là Thời Gian Hành Giả rồi?!

Hơn nữa, thông tin về việc thuê thuyền cũng rất trùng khớp, chắc chắn đang nói bọn họ.

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên da trắng và đồng đội hai mặt nhìn nhau, có người lặng lẽ từ trong vali lấy ra một khẩu súng lục. Chilton ấn tay người đồng đội và ra hiệu cho họ nghe tiếp.

Lại nghe lão John vui vẻ trả lời: "Năm nay kiếm tiền coi như tương đối dễ dàng. Tao khác với thuyền trưởng chúng mày, không có cảm giác phiêu lưu mạnh mẽ như vậy. Chỉ cần có đủ tiền để mua rượu khi xuống tàu là đủ. Cho nên tao không quan tâm những Thời Gian Hành Giả này muốn làm gì. Cho họ thuê thuyền cũng là điều tốt, ít nhất tao không phải quan tâm nhiều như vậy."

Chilton và những người khác nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, trước hết, đây quả thực là ngư dân đánh bắt cua, thứ hai, đối phương không có ý định can thiệp vào bọn họ...

Có người thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy những ngư dân đánh bắt cua này không tệ đâu, hơn nữa cũng không nguy hiểm."

Một người khác nói: "Đó là vì họ không nhìn thấy số tiền vàng khổng lồ kia thôi. Mày có nhớ chúng ta đã nghĩ gì khi lần đầu tiên tìm thấy con tàu chìm dưới đáy biển không? Tao đã nghĩ ngay cả thiên thần cũng sẽ nguyện hóa thành quỷ dữ khi nhìn thấy cảnh tượng đó."

Một người khác cười nói: "Không phải chúng ta đã thành quỷ dữ rồi sao? Không vấn đề gì, chỉ cần cho phép tao tận hưởng cuộc sống ở Miami, tao có hóa thành quỷ dữ cũng không thành vấn đề."

Chilton nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đi lên boong tàu, nói với Trương Kiệm: "Chỗ tôi có tọa độ này, cần anh lái tàu bắt cua tới đó trong vòng 20 giờ."

Nói xong gã ta lấy ra một tờ giấy đưa cho Trương Kiệm, trên đó viết tọa độ. Khánh Trần biết đây có thể là địa điểm A2 mà đối phương đã đề cập qua. Cậu nhìn thoáng qua, trong đầu đã có một vị trí sơ bộ, nơi này cách quần đảo Jan Mayen khoảng 60 hải lý.

Dần dần sau đó, nhóm người này cũng là khôn khéo, thay phiên nhau giám sát Khánh Trần và những người khác.

Buổi trưa, Yesenia bước ra khỏi khoang thuyền, cau mày khi nghe thấy mùi tanh của cá tuyết trên tàu bắt cua: "Bữa trưa của chúng tôi đâu? 470.000 euro bao gồm ba bữa đúng không? Các người có thể kiểm soát thời gian nấu nướng được không, tôi không muốn lịch ăn uống thất thường."

Kết quả, Ương Ương chỉ vào Khánh Trần và nói với Yesenia: "Đây là đầu bếp của chúng tôi, cô nói với cậu ấy đi."

Khánh Trần: "..."

Cô nàng này thật sự nghiện việc hố cậu mọi lúc mọi nơi, rõ ràng Niedep mới là đầu bếp, kết quả lời nói thuận miệng này khiến cho cậu phải giả làm đầu bếp từ nay.

Yeseniya nhìn Khánh Trần: "Mau nấu cơm đi, chúng tôi chờ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro