
Quyển 3: Chương 379-384: Arc Bắt cua, lướt sóng... chim cắt.
Chương 379: Chất lượng hoàn hảo.
Đêm khuya, hành lang yên tĩnh không người.
Khánh Trần nghe được bên ngoài sáu người vội vàng ấn mật khẩu nhà Tống Niểu Niểu, sau đó đẩy cửa đi vào, nhanh chóng đóng lại. Hành động của đối phương có vẻ rất lén lút, bước đi nhẹ nhàng, tránh tạo ra những tiếng động dư thừa. Sau khi cánh cửa đóng lại, căn phòng kia không còn âm thanh nào nữa.
Khánh Trần nhận ra, Tống Niểu Niểu có thể đã lắp đặt một lớp cách âm polyme trong toàn bộ ngôi nhà để đảm bảo sự riêng tư cho không gian sống của mình, cho nên ngay cả cậu cũng không thể nghe thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Khánh Trần thở dài trong lòng, điều này rất bất lợi cho việc giải cứu vì cậu không biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng.
Khánh Trần nhìn lại bên ngoài cửa sổ nhà mình, nơi những ánh đèn neon ba chiều xinh đẹp và lộng lẫy vẫn đan xen và biến ảo, xa hơn là pháo hoa ba chiều chào mừng năm mới. Pháo hoa đủ mọi màu sắc, sau khi nổ tung thậm chí còn nhảy ra nhiều loài động vật khác nhau.
Trong thời đại này, đèn neon ba chiều đã thay thế hoàn toàn vai trò của pháo hoa, mỗi đêm ở một thành thị, đèn neon ba chiều giống như tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.
Tại một thời điểm nào đó, Khánh Trần thậm chí còn có cảm giác như mình đang ở trong bộ phim "The Great Gatsby", những bữa tiệc tối do Jay Gatsby tổ chức hàng ngày đều lộng lẫy và mỹ lệ.
Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng và lặng lẽ bước vào hành lang tối tăm, khẩu súng giảm thanh đã sẵn sàng trên tay.
Cốc cốc cốc.
Khánh Trần bình tĩnh gõ cửa phòng của Tống Niểu Niểu.
Cậu cẩn thận lắng nghe, nhưng không ngờ lớp cách âm ở thế giới này còn tốt hơn cậu nghĩ nhiều, cho dù đứng ở cửa cũng không nghe thấy gì.
Khánh Trần lặng lẽ giơ súng lên và đứng ở bên cửa để ngăn chặn kẻ bắt cóc bên trong không mở cửa liền trực tiếp nổ súng.
Cậu gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Khánh Trần quay lại nhìn hành lang vắng vẻ, sau đó giơ tay bắn hai phát vào ổ khóa, cạch một tiếng, cửa mở ra.
Trong nhà có tiếng nhạc sôi động phát ra, còn có tiếng hát của Tống Niểu Niểu. Tựa như đang tổ chức một buổi tiệc. Khánh Trần nhanh đá phăng cửa ra, lúc này cậu mới nhìn thấy bảy nam nữ thanh niên đang nhảy lên nhảy xuống trên ghế sofa trong phòng. Mà chủ nhân của ngôi nhà, Tống Niểu Niểu, đội chiếc mũ sinh nhật trên đầu và cầm một miếng bánh trên tay, trông vui vẻ như một thiên thần.
Trong số sáu người bước vào phòng trước đó, có người cầm ghi-ta điện trên tay, có người đang chơi kèn, rõ ràng họ đang chơi bản nhạc rock của bài Happy Birthday. Điều khiến Khánh Trần ngạc nhiên là có một người trong số họ mà cậu đã từng gặp qua. Lúc này, Tống Niểu Niểu đã cởi khăn quàng cổ và áo khoác dày nặng nề ra, mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu hồng.
Cô gái đớ người nhìn cậu, trong mắt đầy khiếp sợ và khó hiểu.
May mắn Khánh Trần phản ứng nhanh chóng giấu súng sau lưng, nếu không đối phương không chỉ khiếp sợ và khó hiểu mà còn hét lên như đang ở trong thang máy.
"Chúc mừng sinh nhật." Khánh Trần chân thành nói với cô gái.
Khánh Trần thậm chí có thể tưởng tượng rằng vị Ảnh tử Khánh thị kia có thể đã bắt đầu cười điên cuồng và đấm vào mặt đất.
*Insert mêm
Đối phương nhất định phải biết thân phận của những người này, dù sao khi sáu người này ở gần nhất, bọn họ chỉ cách Ảnh tử một cánh cửa, đường đường là Ảnh tử làm sao có thể không biết thân phận của đối phương khi có người đến gần?
Khánh trần phỏng đoán, sáu người này không phải do Ảnh tử sắp xếp, nhưng sau khi Ảnh tử phát hiện ra sự xuất hiện của họ, anh ta lập tức nảy ra một kế và lòng ham chơi nổi lên. Sau đó, vị Ảnh tử này cố tình lừa phỉnh cậu bằng lời nói, khiến cậu nghĩ rằng có sát thủ đang đến ngoài cửa, chờ xem trò hay của cậu.
Khánh Trần lúc này đã muốn tìm Ảnh tử, sau đó vô cùng đau đớn chất vấn đối phương vì sao mê chơi như vậy?!
Phải biết rằng, người bình thường rất khó lừa được Khánh Trần, nhưng vị Ảnh tử này là người cao cấp nhất trong số những kẻ lừa đảo, tùy tiện dùng bất kì một cách thức nhỏ nào cũng có thể an bài Khánh Trần rõ ràng.
Lúc này, Khánh Trần đã nhận ra thân phận của sáu người, họ đều là producers âm nhạc nổi tiếng trong ngành giải trí Liên bang. Cậu nhanh chóng liếc mắt qua mặt bàn, không có ma túy hay chip dopamine để trợ hứng. Đó là một bữa tiệc trong sạch thuần túy. Mà đây có lẽ là nơi Tống Niểu Niểu, một ngôi sao hạng nhất tụ tập cùng bạn bè thường ngày. Vì vậy, mới có những vật liệu cách âm đắt tiền được sử dụng để bọc toàn bộ căn phòng.
Các nhạc sĩ dừng đàn, tò mò nhìn Khánh Trần, sau đó nhìn Tống Niểu Niểu, một nữ nghệ sĩ guitar kêu lên: "Ồ, Niểu Niểu, bà còn giấu đàn ông!"
Một thanh niên khác hô to: "Niểu Niểu, cậu còn nói không yêu đương, vậy mà lại tìm được bạn trai đẹp trai như vậy?"
Những người khác tò mò nhìn Khánh Trần, cậu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sạch sẽ, ngoại hình thì... Cho dù ra mắt ở Liên bang, cậu chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều nữ fan hâm mộ tuổi teen chỉ bằng cách hát một hai bài hát. Chính sự xuất hiện này đã khiến họ lầm tưởng rằng Khánh Trần đến đây để tham dự bữa tiệc sinh nhật của Tống Niểu Niểu.
Không thể không nói, đây quả thực là một thế giới chỉ nhìn ngoại hình, chỉ cần ưa nhìn thì dù có giấu súng sau lưng cũng sẽ thoạt nhìn như là người tốt.
Tống Niểu Niểu không hề nghe được họ nói gì, thay vào đó, cô nhìn Khánh Trần với vẻ khó tin và hỏi: "Làm thế nào cậu vào được?"
Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: "Cửa nhà cô không đóng chặt."
Tống Niểu Niểu liếc nhìn mọi người: "Tớ không mời người này, đây là người xấu!"
Cô gái trực tiếp xác định danh tính của Khánh Trần.
Khánh Trần càng trở nên xấu hổ hơn.
Tống Niểu Niểu xung quanh có nhiều bạn bè, dường như cũng bớt sợ Khánh Trần hơn: "Thanh tra tiên sinh, anh có biết mình đang vi phạm nhân quyền không? Xin mời anh rời đi ngay và xin đừng quấy rối tôi nữa!"
Một cô gái nhận thấy có gì đó không ổn, nhìn Tống Niểu Niểu: "Đây là fan cuồng của bà à? Còn tìm đến nhà bà?!"
Nói xong, cô gái nhìn Khánh Trần: "Cha tôi là Lý Mạnh Lâm, đội trưởng đội bảy của Cục quản lý xuất nhập cảnh. Cậu có tin rằng bây giờ tôi có thể gọi cho đặc vụ PCE chỉ bằng một cuộc điện thoại không?"
Khánh Trần thở dài: "Không, không, các vị hiểu lầm rồi."
Cậu không thể giải thích tại sao mình lại đến, người ta thì đang tổ chức sinh nhật một cách vui vẻ, bây giờ cậu nói rằng mình nghi ngờ có kẻ định bắt cóc?
Người ta cũng sẽ không tin.
Hơn nữa, cậu còn nổ súng phá hư khóa cửa nhà người ta....
Về phần Lý Mạnh Lâm, đây quả thực là người quen mà. Lúc trước muốn bắt Lý Mạnh Lâm, cậu cũng điều tra những người thân của Lý Mạnh Lâm nên đã xem ảnh của cô gái này. Nhưng điều đó không quan trọng, điều mà Khánh Trần đang nghĩ bây giờ là phải làm gì với ổ khóa bị bắn hư. Thật cmn...
Chỉ có thể chạy trước.
Đợi đến khi chạy trốn xong, để Dương Húc Dương đến nói chuyện với Lý Mạnh Lâm và tìm cách bình ổn sự việc.
Khánh Trần bước ra, nở nụ cười nói: "Chúc mừng sinh nhật các vị, chúc các vị năm nào cũng có ngày này..."
Nói xong, cậu ra khỏi cửa và quay người muốn bỏ chạy.
Lúc này, Lý Triệu Ân và Tống Niểu Niểu đã phát hiện khóa cửa bị Khánh Trần phá, Lý Triệu Ân trực tiếp nhấc máy gọi cho cha mình là Lý Mạnh Lâm, nói rằng có một kẻ biến thái trong cao ốc Utopia muốn lẻn vào tấn công Tống Niểu Niểu.
Khánh Trần lắng nghe tất cả những điều này và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lấy ấm đun nước, trà, quần áo rồi lại bước ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi Khánh Trần chuẩn bị trú lại Đơn vị Tình báo số một một thời gian dài thì có hai người đàn ông trung niên đi ngang qua cậu. Những bước đi và tư thế quen thuộc khiến Khánh Trần cau mày.
Hai người đàn ông trung niên liếc nhìn cậu một cách lạnh lùng nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía cuối hành lang.
Lúc này, ở cuối hành lang Lý Triệu Ân nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đi tới, tò mò hỏi: "Các người là ai?!"
Người đàn ông trung niên tiếp tục đi về phía cuối hành lang: "Cha cô phái tôi đến bảo vệ cô."
Khánh Trần đăm chiêu lui về phòng, cậu có một phán đoán, thứ nhất, hai người này chắc chắn không phải người tốt, thứ hai, có lẽ họ đang nghe lên điện thoại của Lý Triệu Ân bởi vì Lý Triệu Ân gọi cho Lý Mạnh Lâm để báo cáo vị trí mới bị những người này tìm đến cửa.
Khi hai người đàn ông trung niên đi tới chỗ Lý Triệu Ân, họ quay lại nhìn hành lang xác nhận Khánh Trần đã không còn ở trong hành lang, đột nhiên khống chế Lý Triệu Ân, nhanh chóng đẩy Lý Triệu Ân vào phòng. Cánh cửa nhỏ của căn phòng lại khép lại, cách ly âm thanh, như thể hai thế giới bị chia cắt.
Trong nhà, Tống Niểu Niểu nhìn thấy Lý Triệu Ân đang bị khống chế, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cô quay người chạy vào nhà lấy khẩu súng lục bỏ túi để tự vệ, nhưng người đàn ông trung niên nhanh hơn cô và đã rút súng ra bóp cò.
Viên đạn găm vào khung cửa cạnh Tống Niểu Niểu, cô gái sợ hãi đứng đó như pho tượng.
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Tìm được cơ hội này thật không dễ dàng, mời hợp tác chuyển số tiền chúng tôi muốn, các người sẽ được tự do."
Tống Niểu Niểu yếu ớt hỏi: "Các người muốn bao nhiêu tiền? Tiền đều bị cha mẹ tôi quản lý, trong tay tôi không có..."
Hai người đàn ông trung niên nhìn nhau rồi nói: "Vậy để cha mẹ cô chuyển vào tài khoản của chúng tôi đi."
Lúc này, một người đàn ông trung niên khác đi tới một bên, thấp giọng nhận điện thoại: "Được rồi, tôi đã tìm được rồi. Yên tâm, hoàn hảo không chút tổn hại, khách hàng sẽ hài lòng."
Đối phương như đang nói về chất lượng hàng hóa.
------------------------------------
Chương 380: Thanh tra trẻ tuổi.
Những người có thể tụ hội trong căn phòng này tất nhiên có một vị trí trong giới giải trí Liên bang. Vì vậy, Tống Niểu Niểu không phải là người duy nhất chờ bị làm thịt, những kẻ bắt cóc đang nhắm vào tất cả mọi người ở đây. Tuy nhiên, bọn côn đồ không chỉ muốn tống tiền, bắt cóc mà còn muốn bán họ làm hàng hóa để kiếm lời.
Ở thế giới Ngoài, phụ nữ bị buôn bán trên dark web, nhưng thế giới Trong lại càng đen tối hơn, buôn bán nô lệ ở chợ đen luôn có tiền lệ, thậm chí còn hình thành một chuỗi sản nghiệp mới. Giá của những nô lệ "có địa vị" này trên thị trường chợ đen luôn ở mức cao. Những người có mặt ở đây đều rất có giá trị ở chợ đen.
Trong tình huống bình thường, cơ hội bắt cóc một ngôi sao hạng nhất là rất hiếm. Trước hết, ngôi sao hạng nhất thường sống ở Thượng Tam khu, phòng vệ ở đó rất nghiêm ngặt, ngay cả khi các tay săn ảnh muốn vào Thượng Tam khu để chụp ảnh cũng phải đút lót với Ủy ban Quản lý Trị an PCE mới vào được. Trước khi vào còn phải bị khám xét, kiểm tra để đảm bảo không có tiền án, tiền sự.
Thứ hai, nhìn chung không có người quyền quý nào sẵn sàng trả giá cao cho một ngôi sao hạng nhất cả, giá đó có thể cùng lúc khiến hàng chục người trở nên tự do tài phú.
Cuối cùng, một khi sự việc bị bại lộ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn 20 năm trước, có người đã bắt cóc một ngôi sao hạng nhất, dẫn đến bạo động biểu tình khắp Liên bang, điều này cũng khiến tập đoàn sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng, kẻ quyền quý mua ngôi sao hạng nhất đã bị tống vào nhà tù Liên bang để dập tắt sự phẫn nộ của dư luận.
Lần này có người đưa ra giá rất cao, tình cờ có người ở chợ đen phát hiện Tống Niểu Niểu ngày thường không sống ở Thượng Tam khu mà ở khu 5. Sau đó, có người khác cung cấp thông tin rằng bạn bè của Tống Niểu Niểu thỉnh thoảng xuất hiện và biến mất một cách khó hiểu ở khu 5. Một số kẻ bắt cóc đã chú ý và nhận ra rằng đây có thể là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Vì vậy, kẻ bắt cóc đã chi rất nhiều tiền để tìm một hacker đã sửa đổi thành não máy móc, bẻ khóa và theo dõi số điện thoại của bạn cô Lý Triệu Ân. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến và không mất nhiều thời gian để cơ hội này đến.
"Người ta đều nói giới giải trí rất biết kiếm tiền. Tao rất tò mò, chúng mày có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để chuộc lại mạng sống của mình?" Một người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.
Đợi đến khi những minh tinh này lần lượt chuyển tiền.
Hai người đàn ông trung niên, một người cầm súng, một người khóa chặt ngón tay, nhốt mọi người trong phòng, không chỉ ngón cái mà còn cả ngón cái của lòng bàn chân.
Trong khoảng thời gian này, cả bảy minh tinh trong phòng không ai dám phản kháng. Bọn côn đồ có súng, sự phản kháng của họ sẽ không có tác dụng.
Không biết vì sao, Tống Niểu Niểu hốc mắt đỏ lên, cô chợt nhớ tới thanh tra trẻ tuổi kia cũng ở đây, đối phương ở ngay bên cạnh, còn nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đi vào nhà. Không biết người kia có nhận thấy nơi này có gì khác thường không?
Nhưng nếu đối phương đã phát hiện ra thì hẳn là cậu ấy đã đến cứu cô từ lâu rồi chứ?
Từ lúc người đàn ông trung niên vào nhà đến giờ đã gần nửa giờ trôi qua, lẽ ra cậu ấy đã phải đến từ lâu rồi, nếu không đến thì có lẽ cậu ấy sẽ không đến rồi.
Lúc này, sau khi một người đàn ông trung niên đảm bảo rằng tất cả đã được khóa, hắn ta không chút đắn đo lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chụp ảnh từng người một.
Một nam minh tinh trẻ tuổi trong phòng cảm thấy có gì đó không ổn: "Các người không chỉ muốn tiền mà còn tính bán Tống Niểu Niểu à!"
Người đàn ông trung niên đột nhiên cười lớn, lộ ra hàm răng đen vàng: "Mày sai rồi, chúng tao không bán Tống Niểu Niểu, mà là bán toàn bộ chúng mày. Chuyện này cả đời chỉ có thể làm một lần."
Những minh tinh kia đột nhiên trở nên tuyệt vọng, họ biết nếu bị bán đi sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ là hàng chục năm đen tối cho đến khi già đi và lụi tàn, rồi bị chôn vùi trong vùng hoang dã vô danh.
Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Không cần lo lắng, đồng đội của chúng tao hiện tại vẫn đang chuẩn bị ở bãi đậu xe, cho nên chúng mày vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi cuối cùng, hãy tận hưởng đi."
Lý Triệu Ân hét lên: "Tôi đã gọi điện cho bố tôi rồi, bố sẽ đến ngay thôi!"
Người đàn ông trung niên vô cùng thích thú nâng cằm Lý Triệu Ân: "Mày cho rằng đồng bọn của chúng tao mai phục ở bãi đỗ xe là vì sao? Quan viên và binh sĩ của Cục quản lý xuất nhập cảnh chỉ có chỗ dùng khi chúng đứng trong đường hầm. Yên tâm, giải quyết xong là bọn họ tao ngay lập tức mang chúng mày rời đi."
Lúc này, người bạn bên cạnh nhìn thấy hắn động tay động chân vào Lý Triệu Ân, lạnh lùng nói: "Nếu mày chạm qua ả ta thì ả ta sẽ không còn giá trị với khách hàng nữa. Hãy suy nghĩ kỹ, sau khi có tiền rồi thì loại phụ nữ nào mà không tìm được. Đừng quên những gì ông chủ nói."
Các minh tinh dần trở nên tuyệt vọng, họ không ngờ bọn bắt cóc không chỉ có hai người mà hình như còn nhiều hơn nữa ẩn nấp trong bãi đậu xe, chờ đợi Lý Mạnh Lâm.
Tống Niểu Niểu thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Người đàn ông trung niên chú ý đến ánh mắt của cô, nghi ngờ nhìn về phía cửa, nhưng không phát hiện được gì.
Hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mày đang mong chờ điều gì à?"
Hắn vừa nói xong thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra. Tống Niểu Niểu nhìn vị thanh tra trẻ tuổi đã nhiều lần quấy rối mình xuất hiện ở cửa.
"À thì... Ngắt lời một chút!" Thiếu niên nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Niểu Niểu nhìn thấy thiếu niên giơ tay bóp cò, chưa đầy hai giây, hai chân của hai người đàn ông trung niên đã bị bốn phát súng liên tiếp bắn gãy. Hai gã đàn ông trung niên mất thăng bằng ngã xuống đất, muốn giơ tay chống trả, nhưng chưa kịp bóp cò, chúng chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, cổ tay chảy máu đầm đìa, không còn sức để giữ khẩu súng lục. Lúc này, một người đàn ông trung niên trong đó đang nằm trên mặt đất, bàn tay trái còn nguyên vẹn của hắn ta lặng lẽ thọc vào túi quần, ấn vào một cái nút nào đó.
Khánh Trần cười nhìn hắn: "Muốn gọi đồng bọn của mình sao? Xin lỗi rồi, kết cục của chúng cũng giống như ông, dù muốn chạy cũng không thể chạy được."
Người đàn ông trung niên tuyệt vọng: "Mày là ai?"
Tống Niểu Niểu đang nằm trên mặt đất tay chân bị xích tự nhủ, hóa ra cậu ấy đi xử lý đồng bọn của những kẻ bắt cóc này, chẳng trách đối phương lại đến muộn. Cô nhìn thiếu niên ngồi xuống trước tên xã hội đen một cách bình tĩnh, rồi nghĩ đến kỹ năng xạ kích một cách cực kỳ chính xác của đối phương và sự tự tin trong việc kiểm soát tình hình của cậu.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn hỏi: "Mày là ai?"
Lúc này, Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ông đến từ chợ đen thì hẳn đã nghe nói đến tôi. Tôi là thanh tra mới được bổ nhiệm của tổ bảy thuộc Đơn vị tình báo số một."
Người đàn ông trung niên sửng sốt, sếp mới của tổ bảy thuộc Đơn vị tình báo số một? Tất nhiên là bọn chúng biết!
Đó chính là người gần đây đã một mình gây ra gió tanh mưa máu trong giới tình báo mà.
Khánh Trần nói: "Thật ra thì các ông cũng không có oan, tôi đã theo dõi các ông từ lâu, lần này rơi vào trong tay tôi không cần phải quá đau lòng."
Lúc này, Khánh Trần cũng không quên vá lại bản thân để có thể giải thích hiểu lầm trước đó cho Tống Niểu Niểu: cậu đang truy lùng băng đảng kẻ bắt cóc này nên vô tình chạm phải phiền phức.
Quả nhiên, khi Tống Niểu Niểu nghe được những lời của Khánh Trần, vẻ mặt của cô đột nhiên hiện lên sự nhẹ nhõm... nhưng vẫn mang theo một ít nghi ngờ.
Hai kẻ bắt cóc ngơ người, bọn chúng không biết chính mình có tài đức gì mà đáng để đích thân vị Diêm vương gia mới của Đơn vị Tình báo số một theo dõi?
Việc này khác gì dùng đại bác để diệt muỗi?
Đúng lúc này, ngoài cửa có người xông vào, Lý Mạnh Lâm dẫn theo hai tên lính cầm súng xông vào, hét lớn: "Ta xem tên biến thái nào dám ức hiếp con gái ta?!"
Khánh Trần đối diện với súng lục chậm rãi đứng dậy: "Lý đội trưởng, Cục Quản lý Xuất nhập cảnh cần phải nâng cao chất lượng chiến đấu, nếu ở đây thật sự có kẻ bắt cóc, thì các ông khác nào chịu chết? Ta nghĩ ông có lẽ đã được nuông chiều ở vị trí đó quá lâu rồi."
Lý Mạnh Lâm nhìn thiếu niên trong phòng thì chậm rãi xoay người, suýt chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.
Các minh tinh trong phòng sững sờ khi nhìn thấy vị quan chức Cục Quản lý Xuất nhập cảnh uy phong tám hướng thường ngày giờ lại trông giống như bị gió ở nơi hoang dã bào mòn.
Lý Mạnh Lâm: "Thanh...Thanh tra, sao ngài lại ở đây?!"
------------------------------------
Chương 381: Chuỗi thức ăn tại Thành thị số 10.
Mấy ngày nay Lý Mạnh Lâm nghe điện thoại rất sợ hãi, sợ là Đơn vị Tình báo số một gọi đến, yêu cầu ông ta đến Đơn vị Tình báo số một báo cáo.
Còn may, đám Diêm Vương sống kia dường như đã quên ông ta, chỉ cần ông ta báo cáo các phương tiện của tập đoàn ra vào thành thị số 10 đúng giờ mỗi ngày thì không ai chú ý đến ông ta cả. Điều này khiến Lý Mạnh Lâm cảm thấy nhẹ nhõm. Kết quả là ngay khi ông ta tưởng rằng cuộc sống của mình sắp trở lại bình yên thì ông ta lại không hẹn mà gặp lại vị Diêm Vương gia kia tại nơi này.
Vị Diêm Vương gia này tại sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là coi trọng con gái mình? Không, có Tống Niểu Niểu ở đây, con gái của ông ta nào có cửa. Lý Triệu Ân tuy rằng dung mạo cũng ở mức 80 điểm, nhưng ở bên cạnh Tống Niểu Niểu lại có phần mờ nhạt.
Lý Mạnh Lâm miên man suy nghĩ.
Mà những minh tinh kia, bao gồm cả con gái ông ta Lý Triệu Ân, lúc này đều đang kinh ngạc nhìn Lý Mạnh Lâm.
Khi còn nhỏ Lý Triệu Ân đã nhìn thấy những gì? Những người khác xếp hàng để cầu mong cha cô giúp đỡ. Rốt cuộc bây giờ cô cũng nhìn thấy được khía cạnh hèn mọn của cha mình.
Lý Triệu Ân nhìn Khánh Trần, đây rõ ràng là một người bề trên.
Khánh Trần nhìn Lý Mạnh Lâm, bình tĩnh nói: "Ta đến đây bởi vì ở chợ đen có những kẻ buôn người đang để mắt tới con gái ông và bạn bè của cô ấy. Ta đã để mắt đến những kẻ này rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng bắt được chúng."
"Hả?" Lý Mạnh Lâm không ngờ sẽ là chuyện này, lúc này ông ta mới rời mắt khỏi Khánh Trần, sau đó mới phát hiện con gái mình và những minh tinh đó đều bị khóa ngón tay hạn chế lại.
Trên mặt đất, có hai người đàn ông trung niên nằm xụi lơ, xương đùi bị Khánh Trần bắn gãy, không thể chạy trốn. Hiện trường là ở đây, có bảy nhân chứng, sự thật cũng hiện ra trước mắt.
Ngay lúc Lý Mạnh Lâm và những người khác đang mở khóa ngón tay cho mọi người, bên ngoài lại truyền đến tiếng chạy dồn dập khiến mọi người trong nhà đều sửng sốt.
Chỉ có Khánh Trần vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Ngay sau đó, Dương Húc Dương từ Đơn vị Tình báo số một cũng đến cùng với hơn 20 huynh đệ tổ bảy. Sau khi hai mươi người này vào nhà, họ lập tức vây quanh Khánh Trần và dùng súng lục ép Lý Mạnh Lâm, Lý Triệu Ân và những người khác vào góc, chỉ bảo vệ xung quanh Khánh Trần. Cảnh tượng này dọa người đến mức Lý Mạnh Lâm và những người khác không khỏi hoảng hốt không biết làm sao.
"Ông chủ, chúng tôi đến rồi." Dương Húc Dương thấp giọng nói: "Đưa tất cả những người này về?"
Trên thực tế, Dương Húc Dương đã về nhà chuẩn bị đến lượt nghỉ, nhưng ngay khi nghe tin thanh tra có việc, ông ta không nói một lời mà lập tức mang theo hơn 20 huynh đệ đến. Đây là quyền lực của Khánh Trần ở Đơn vị Tình báo số một hiện nay. Tổ bảy của Đơn vị Tình báo số một, đây có thể coi là lực lượng nòng cốt đầu tiên dưới trướng Khánh Trần theo đúng nghĩa.
Khánh Trần nhìn Dương Húc Dương: "Những chuyện còn lại do ông giải quyết. Trong bãi đậu xe có bảy người, nhớ mang chúng đến Đơn vị Tình báo số một. Hãy nhớ rằng, tôi muốn người sống, cẩn thận có người giết chúng trên đường. Sau khi mang chúng đến Đơn vị Tình báo số một tôi sẽ cho ông ba ngày, tôi muốn biết khách hàng của chúng là ai và đã có bao nhiêu khách hàng. Dương Húc Dương, nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của ông là bắt tất cả những kẻ cặn bã mua bán người làm nô lệ này."
Khách hàng của những người này đều là những kẻ có quyền lực. Chính những kẻ có quyền lực này hiện tại là đối tượng mà Khánh Trần muốn nhắm đến.
Dương Húc Dương nghe xong cảm thấy tâm tình kích động, trong giây lát ông ta đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Khánh Trần lại nhìn Lý Mạnh Lâm, lạnh nhạt nói: "Ông thậm chí còn không biết rằng điện thoại di động của con gái ông đã bị theo dõi. Ngày mai hãy đến Đơn vị Tình báo số một để báo cáo, tôi sẽ cử người sắp xếp huấn luyện chống trinh sát cơ bản cho ông."
Nói xong cậu quay người rời đi.
Mọi người trong phòng đều đang nghĩ... Cứ thế mà rời đi?
Lý Triệu Ân xoa xoa ngón tay, đứng dậy, cô nhìn Lý Mạnh Lâm: "Bố, người vừa rồi là ai?"
Lý Mạnh Lâm liếc nhìn con gái rồi lại nhìn Tống Niểu Niểu: "Đó là thanh tra trẻ mới của Đơn vị Tình báo số một. Gần đây ở "tiền tuyến" có tin đồn rất nhiều quan chức biến mất không rõ nguyên nhân, đều là bị cậu ta bắt giữ, mà người bị bắt cơ bản sẽ không thể ra được. Tụi con nên tránh xa cậu ta ra, đây là tai họa thực sự trong Liên bang, là nhân vật có thực quyền trong Khánh thị."
Lý Triệu Ân thấp giọng nói: "Cậu ta thoạt nhìn còn thật trẻ."
"Con thì biết cái gì." Lý Mạnh Lâm tức giận nói: "Trong một tập đoàn, người nắm giữ thực quyền càng trẻ thì có nghĩa là đối phương càng có tiền đồ vô lượng, một ngày nào đó sẽ trở thành một người có tầm ảnh hưởng lớn trong tập đoàn."
Lý Mạnh Lâm là người sẵn sàng bám vào đại nhân vật, nhưng Lý Triệu Ân lại là con gái bảo bối của ông ta, ông ta không muốn con gái mình có liên quan gì đến một nhân vật nguy hiểm như vậy. Ông ta đột nhiên nhìn về phía Tống Niểu Niểu, lại thấy cô đang suy tư gì, nhìn về phía cánh cửa trống rỗng.
.......
Lúc này Khánh Hoa đang chán nản bước đi trên đường phố sầm uất của khu 5. Anh ta cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình nhưng anh ta không quan tâm. Bởi vì nhiệm vụ tối nay của anh ta là đợi Kamishiro hoặc Kashima giao dịch.
Tổ bảy đã treo bảng trắng ở cửa tầng ba bảy ngày, Khánh Trần cũng đã bắt người bảy ngày.
Khánh Hoa từng nói với thanh tra trẻ rằng anh ta sợ Kamishiro và Kashima sẽ không đến giao dịch. Nhưng điều Khánh Trần nói là nếu đối phương không muốn giao dịch thì chắc chắn là do chúng ta chưa bắt được người quan trọng. Vì vậy, ta phải tiếp tục bắt cho đến khi tìm được một người đủ quan trọng để bên kia phải giao dịch.
Hai ngày trước, Khánh Hoa dẫn đội cuối cùng cũng bắt được một thành viên cốt lõi của gia tộc Kamishiro, cha của đối phương là một trong những đại diện của gia tộc Kamishiro ở thành thị số 10 và là thành viên quan trọng của Tham Nghị Viện. Những nghị sĩ này rất trân trọng thanh danh của mình, nếu con trai ông ta xuất hiện vết nhơ, tất nhiên sẽ dẫn đến lòng tin của người dân đối với ông ta bị giảm sút, ông ta không thể chỉ ngồi nhìn con trai mình vào tù.
Điều mà Khánh Hoa không biết là không chỉ có người của Kamishiro theo dõi anh ta. Ở nơi xa hơn, Ảnh tử mặc đồ đen đang đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà nào đó, đứng lặng quan sát hành động. Ảnh tử rất hứng thú với lần hành động do Khánh Trần sắp xếp này, bởi vì anh ta cũng nghĩ rằng kế hoạch chia cắt Liên minh Kamishiro và Kashima của Khánh Trần rất thú vị.
Lúc này, có một người cung kính đứng ở sau Ảnh tử trên sân thượng, thấp giọng nói: "Ông chủ, người mua Tống Niểu Niểu có lẽ là nhân vật quyền lực của Trần thị. Nếu thật sự bắt được đối phương thì e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng."
Ảnh tử mỉm cười nói: "Sợ gì? Chẳng phải ta vẫn còn ở đây sao?"
"Nhưng thanh tra Khánh Trần có vẻ hơi liều lĩnh." Người đứng sau anh thì thầm.
Ảnh tử vui vẻ: "Không phải liều lĩnh, hắn đang thử nghiệm. Ngươi biết không, nếu thả một con hổ hoang vào rừng, nó sẽ ăn thịt tất cả động vật trong rừng càng sớm càng tốt, ăn hết mọi thứ. Ngươi có biết tại sao hổ lại làm như vậy không?"
Người phía sau sửng sốt một chút: "Thưa đại nhân, tôi không biết."
Ảnh tử mỉm cười nói: "Bởi vì con mãnh hổ tên Khánh Trần này, muốn biết ta sẵn sàng làm bao nhiêu cho nó và nó ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn."
------------------------------------
Chương 382: Giao dịch con tin.
Thành thị số 10 vẫn nhộn nhịp cho dù đã là nửa đêm.
Có người nghe nói chiến sự phương bắc đã tạm dừng, có vẻ như Kamishiro và Kashima đã chịu tổn thất nặng nề trong cuộc chiến này bởi vì một số Thời Gian Hành Giả đã thay thế những nhân vật chủ chốt. Nhưng dù thế nào đi nữa, chiến sự ở phương Bắc cũng không ảnh hưởng đến sự phồn hoa của Thành thị số 10.
Khánh Hoa đi trên con phố đông đúc, có rất nhiều người đi ngang qua anh ta, bất tri bất giác có bảy người vây quanh anh ta. Anh ta bước về phía trước, bảy người đàn ông kia cũng vậy.
Lôi kéo lẫn nhau, như được nối với nhau bằng một sợi dây, đám đông mãnh liệt là dòng sông, còn tám người họ là những tảng đá ngầm trên sông.
Khánh Hoa nhớ tới lời chỉ dẫn của Khánh Trần, lập tức nói qua tai nghe Bluetooth: "Mục tiêu đã xuất hiện, tới đây đi."
Ngay sau đó, những người thuộc tổ 7 của Đơn vị Tình báo số một từ cửa hàng ven đường đi ra, mỗi người tay trái xách một chiếc túi, tay phải thò vào trong túi cầm một khẩu súng lục. Chỉ trong nháy mắt, hơn ba mươi đặc vụ như có như không bao vây bảy người.
Bảy người phát hiện cảnh tượng này có chút sửng sốt, có vẻ bọn họ không ngờ rằng ở nhóm đầu tiên lại có nhiều người đi theo Khánh Hoa như vậy. Đây nào còn là giao dịch nữa, đây rõ ràng là muốn sống mái với nhau.
Ảnh tử trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cảnh tượng này bật cười: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau à, nhưng vẫn cẩn thận như cũ mà đồng thời phái nhiều người như vậy."
Lúc này, người đàn ông trung niên thấp bé nhất trong bảy người tiến đến gần Khánh Hoa, song song với Khánh Hoa: "Thanh tra Khánh Hoa, tôi đến đây để giao dịch Kamishiro Keiichi."
Khánh Hoa cười lạnh: "Có cần phải mang theo nhiều người như vậy đi giao dịch không?"
Người đàn ông trung niên thấp bé sửng sốt một chút, nhìn xung quanh rồi tự nhủ: Ta chỉ mang theo sáu người đến đây, ngươi mang theo hơn ba mươi người mà ngươi còn hỏi ta tại sao lại mang theo nhiều người như vậy?!
Nhưng hắn không bận tâm đến vấn đề này mà thấp giọng nói: "Kamishiro Keiichi ở đâu? Ta biết tối nay ngươi đã bí mật đưa ngài ấy ra khỏi ngục giam bí mật. Tối nay chúng ta trực tiếp giao dịch thì sao?"
Khánh Hoa liếc nhìn đối phương: "Cái đó còn phải xem ông có thành thật hay không. Hãy nhớ lời chúng ta đã nói, một Kamishiro Keiichi đổi lấy hai Kashima có giá trị ngang bằng. Còn về việc giá trị có bằng nhau hay không thì điều này hoàn toàn phụ thuộc vào phán quyết và giải thích cuối cùng thuộc về tổ bảy."
Người đàn ông trung niên thấp bé suy nghĩ một lúc, từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy đưa cho Khánh Hoa: "Đây là thông tin của hai thành viên Kashima, nếu ngươi thấy ổn thì chúng ta sẽ giao dịch ngay bây giờ."
Khánh Hoa nhìn quanh một lượt, sau đó lặng lẽ cầm lấy hai trang giấy trong tay, mở ra.
Thành viên Kashima đầu tiên mà bên kia muốn trao đổi là một nhân viên tình báo nổi tiếng có mật danh Jeju, người đã mất tích hai năm trước. Nhân viên tình báo này là một trong những người phụ trách tình báo đứng đầu của Kashima ở Thành thị số 10, nhưng thân phận của gã ta đã bại lộ do một lần ngoài ý muốn bị cấp dưới phản bội. Sau đó gã ta biến mất một cách bí ẩn. Nhiều người cho rằng gã đã trốn thoát về lãnh thổ của Kashima nhưng không ngờ rằng gã lại bị Kamishiro bắt giữ.
Thành viên thứ hai của Kashima cũng rất nổi tiếng, hắn là cháu đích tôn của gia chủ Kashima, từng là Chủ tịch Ủy ban Quản lý Trị an PCE tại Thành thị số 10, sau đó hắn biến mất trên đường trở về quê hương để tế tổ. Bây giờ xem ra, có vẻ như hắn ta cũng đã bị Kamishiro bắt giữ.
Khánh Hoa không tự chủ liếc nhìn người đàn ông trung niên thấp bé bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ Kamishiro này thật sự là không ra gì, bí mật bắt giữ hai nhân vật quan trọng như vậy của Kashima. Cmn các người vẫn là đồng minh trong chiến tranh đấy, chơi trò bẩn thỉu như vậy?
Nếu Kashima biết gia tộc Kamishiro đã làm chuyện như vậy, liệu hệ thống tình báo của hai gia tộc ở Thành thị số 10 có còn chung sống hòa thuận không? Chung sống cái búa.
Điều này khiến Khánh Hoa có chút bối rối, Kamishiro Keiichi tuy quan trọng nhưng liệu hắn có thực sự xứng đáng với cái giá khổng lồ mà Kamishiro bỏ ra?
Khánh Hoa thấp giọng nói: "Ta đồng ý giao dịch, nhưng có một điều kiện, lúc giao dịch nhất định phải giao cho ta chứng cứ phạm tội của hai người này, nếu không ta lấy bọn họ cũng vô dụng, chỉ có thể phóng thích vô tội. Tương tự, ta cũng sẽ giao bằng chứng phạm tội của Kamishiro Keiichi cho ông để đảm bảo rằng hắn có thể tiếp tục xuất đầu lộ diện trong tương lai."
Người đàn ông trung niên thấp bé nói: "Không thành vấn đề. Nếu chúng ta đã giao dịch thì tự nhiên sẽ chuẩn bị tài liệu, bảo đảm có thể kết tội hai người này. Chúng ta giao dịch ở đâu?"
"Chính là nơi này, nơi có nhiều người nhất." Khánh Hoa lạnh giọng nói: "Xe hai bên đồng thời mở ra ở nơi này. Sau khi xác minh chứng cứ là chính xác, con tin được trao đổi, sau đó chúng ta không liên quan gì với nhau nữa."
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc: "Được!"
Khánh Hoa đặc biệt chọn nơi này vì lượng người đông và việc camera giám sát ở đây đã bị clb địa phương ở Thành thị số 10 phá hủy, là nơi thích hợp nhất để giao dịch.
Chẳng bao lâu, theo tiếng gọi của hai người, có hai chiếc xe thương vụ chạy tới, một chiếc từ phía Bắc, một chiếc từ phía Nam, tình cờ gặp nhau giữa con phố dài. Cửa xe mở ra, hai bên nhanh chóng kiểm tra đối tượng giao dịch, sau khi người đàn ông trung niên thấp bé chắc chắn rằng Kamishiro Keiichi có trong xe, ông ta đưa một xấp tư liệu và ảnh cho Khánh Hoa. Khánh Hoa xác nhận bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực không thể nghi ngờ mới chậm rãi gật đầu. Những người trên xe của hai bên nhanh chóng trao đổi con tin rồi rời khỏi hiện trường dưới sự hộ tống của người mình.
Khánh Hoa đứng giữa con đường dài, cảm thấy không chân thực, kế hoạch của sếp vậy là đã hoàn thành?!
Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, một cô gái có mái tóc nhuộm đỏ đột nhiên đến gần anh ta và nhỏ giọng: "Tôi là người đại diện của gia tộc Kamishiro, tôi muốn hỏi anh dự định tiến hành giao dịch như thế nào."
Khánh Hoa khó hiểu quay đầu nhìn cô gái: "???"
Clgt?
Gia tộc Kamishiro muốn giao dịch?
Không phải vừa mới giao dịch xong sao?
Khánh Hoa do dự một chút, hỏi: "Cô là người của gia tộc Kamishiro?"
Cô gái kia gắn khuyên môi và khuyên mũi, nó khiến cho cô ta toả ra một sự đặc thù của phong cách punk.
Cô ta bình tĩnh nói: "Tôi là Kamishiro Akashi, chị gái của Kamishiro Keiichi. Hẳn là anh đã gặp tôi."
Khánh Hoa chợt nhớ ra, đúng vậy, đây là chị gái của Kamishiro Keiichi, cô ta cũng là một nhân vật nổi tiếng, không ngờ cô ta lại đích thân đến tiến hành giao dịch.
Nhưng nếu Kamishiro Akashi này là đại diện giao dịch của gia tộc Kamishiro, thì nhóm vừa rồi là ai?!
Cmn, có người đang gây chuyện!
Tổ bảy chắc chắn không thua trong giao dịch này, vì ít nhất họ đã thu được hai nhân vật quan trọng từ Kashima.
Nhưng Khánh Hoa rốt cuộc cũng biết sai chỗ nào: giao dịch này ngay từ đầu đã diễn ra suôn sẻ như một trò đùa!
Quá thuận lợi!
Vì vậy, người thay thế Kamishiro Keiichi hoàn toàn không phải người của Kamishiro.
Khánh Hoa do dự một chút, nhìn Kamishiro Akashi: "Nếu tôi nói Kamishiro Keiichi vừa bị người mua, cô có tin không..."
Kamishiro Akashi: "???"
Ai đã mua em trai của cô ta? Mua em trai cô ra làm gì?
......
Đúng lúc này, trên nóc một tòa nhà cao tầng nào đó, một cánh cửa sắt nhỏ đột nhiên mở ra.
Người đàn ông trung niên thấp bé đã hoàn tất giao dịch với Khánh Hoa đang xách Kamishiro Keiichi xui xẻo kia đi đến, sau đó cung kính nói: "Ông chủ, tôi đã trao đổi gã ta. Tôi đã tiêm cho gã ta một liều thuốc mê, hiện tại đã bất tỉnh."
Lại thấy vị Ảnh tử tiên sinh kia đang nhìn Khánh Hoa và Kamishiro Akashi một mặt mờ mịt ở tầng dưới mà vừa cười vừa đấm xuống mặt đất.
Cả người thanh niên phía sau lẫn người đàn ông trung niên thấp bé đều không phát ra âm thanh làm phiền anh ta.
"Ha ha ha, Khánh Hoa bây giờ nhất định đang rất là bối rối, nhìn biểu cảm của cậu ta kìa, tuyệt!" Ảnh tử Khánh thị thoải mái cười to.
Tòa nhà này cực kỳ cao, cách mặt đất ít nhất hàng trăm mét, Ảnh tử Khánh thị dường như có thị lực cực tốt, từ khoảng cách xa như vậy anh ta lại có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Khánh Hoa.
Giao dịch hoàn thành trước đó rõ ràng là do anh ta cố ý sắp xếp. Hai thành viên của Kashima từng biến mất cũng bị cao thủ dưới trướng Ảnh tử Khánh thị bắt.
Chàng trai trẻ nhẹ giọng nói: "Ông chủ, lâu rồi tôi chưa thấy ngài cười vui vẻ như vậy."
*Quản-gia-tổng-tài: lâu rồi không thấy cậu chủ cười vui vẻ như vậy*
Ảnh tử Khánh thị đứng lên, cười nói: "Đó là bởi vì các ngươi quá nhàm chán, không ai có thể làm cho ta cười vui vẻ như vậy. Thế gian chỉ là một sân chơi, đừng lúc nào cũng căng thẳng, hãy vui vẻ một chút, thư giãn một chút. Khánh thị đã sừng sững nhiều năm như vậy, sẽ không chỉ vì chúng ta vui vẻ cười một cái liền sập."
Người thanh niên suy nghĩ một lúc và hỏi: "Nhưng tại sao ngài lại làm điều này?"
"Ngươi không thấy vui sao?" Ảnh tử Khánh thị cười hỏi.
Thanh niên im lặng...
Ảnh tử Khánh thị nói: "Hai thành viên Kashima kia rơi vào tay chúng ta, nhưng bọn họ cũng không biết là ai đã bắt được bọn họ đúng không? Hai người này đều vô dụng trong tay ta, ta đã moi hết tin tức cần phải moi, ta đang lo rằng không có nơi nào để tống cổ cơ, kết quả là Khánh Trần đã có phương pháp mới. Giao dịch giúp hai kẻ đó phát huy nhiệt lượng còn sót lại của chúng. Bây giờ, mọi người đều cho rằng hai người này được Kamishiro giao cho tổ bảy. Ngay cả khi Kamishiro không thừa nhận, Kashima làm sao có thể không nghi ngờ? Đôi khi, có thể làm cho bọn họ hoài nghi một chút là đủ rồi, một khi vết nứt xuất hiện là sẽ không thể vá lại được."
------------------------------------
Chương 383: Mười chín năm.
Trên đường dài, Khánh Hoa và Kamishiro Akashi không nói lời nào.
Kamishiro Akashi cảm xúc rõ ràng có chút mất khống chế, cô ta đặc biệt đến đây để cứu em trai mình, kết quả em trai cô lại bị người khác mua lại?
Nhưng thật ra đây không phải lỗi của Khánh Hoa.
Các cao thủ dưới trướng Ảnh tử Khánh thị đã đích thân diễn kịch, kỹ năng diễn xuất và các chi tiết đều hoàn hảo, thậm chí còn trao đổi hai người mất tích cực kỳ quan trọng của Kashima, ai có thể ngờ rằng đó lại là một trò lừa đảo?
Cho nên, chiêu thức của Ảnh tử trực tiếp khiến mọi người không kịp đối phó.
Kamishiro Akashi nhìn Khánh Hoa, tức giận hỏi: "Em trai tôi đâu rồi? Không thể nào mà một người cứ biến mất như vậy được!"
Khánh Hoa do dự một chút: "Cô đại diện cho gia tộc Kamishiro? Chẳng lẽ là người khác trong Kamishiro đến giao dịch nhưng cô không biết?"
Kamishiro Akashi tức giận nói: "Ngoại trừ tôi, gia tộc Kamishiro không có ai sẽ tham gia vào giao dịch này!"
Cô ta nói đúng, gia tộc Kamishiro sẽ không phá vỡ liên minh với Kashima.
Khánh Hoa suy nghĩ một chút: "Vậy cô chờ một lát, tôi phải gọi điện thoại cho sếp để báo cáo."
Khi gọi, Khánh Hoa bước sang một bên và kể cho Khánh Trần toàn bộ câu chuyện.
Mối quan tâm đầu tiên của Khánh Trần là: "Hai người Kamishiro đó đã nằm trong tay chúng ta rồi phải không?"
Khánh Hoa giải thích: "Đúng vậy, 15 phút nữa sẽ tới ngục giam bí mật, tôi vừa xác nhận các huynh đệ không có chuyện gì, giao dịch khi nãy thuận lợi, chỉ là bây giờ..."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giao dịch thành công thì tốt rồi. Bất kể đối tượng giao dịch là ai cứ trực tiếp đổ chậu phân lên đầu Kamishiro. Về phần Kamishiro Akashi... Anh hỏi cô ta xem xem còn ai muốn giao dịch không, chúng ta đi giúp cô ta bắt lại ngay bây giờ thì sao?"
Khánh Hoa sửng sốt: "Sếp..."
Theo quan điểm của anh ta, thao tác của sếp nhà mình cũng tà đạo hệt như người giả danh thành viên của Kamishiro đến giao dịch Kamishiro Keiichi.
Tuy nhiên, Khánh Hoa chưa kịp nói gì thì Khánh Trần đã thở dài: "Hình như cũng không ổn cho lắm, Kamishiro Akashi này đến để cứu em trai mình, thế thì chắc hẳn cô ta sẽ không quan tâm nhiều đến những chuyện khác... Vậy thì cứ chạy đi."
"A?" Khánh Hoa sửng sốt một lát.
"Chạy đi chứ, không cần quan tâm ai đã mua Kamishiro Keiichi, miễn là chúng ta không lỗ là được." Khánh Trần nói: "Chạy mau!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Kamishiro Akashi đột nhiên nhìn thấy Khánh Hoa một bên gọi điện thoại, một bên quay đầu nhìn cô.
Ngay sau đó, thanh tra tập sự đang gọi điện này bất ngờ quay người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Kamishiro Akashi: "???"
Kamishiro Akashi ngớ người, cô ta không ngờ rằng đường đường là thanh tra tập sự của Đơn vị Tình báo số một lại có thể làm ra loại chuyện như lâm trận bỏ chạy.
Cứ chạy vậy hả ba?
Đây là chuyện mà quan chức cấp cao của PCA nên làm?
Kamishiro Akashi cảm thấy bất bình, nhưng cô nhìn tốc độ chạy của Khánh Hoa cũng biết rằng mình không thể đuổi kịp.
Lúc này, Ảnh tử Khánh thị vẫn còn ngồi trên mép sân thượng của tòa nhà.
Giống như ngày đó anh ta ngồi trên mép Thanh Sơn Tuyệt Bích, vô cùng thích thú quan sát nhân gian.
"Cậu ta thật sự đã bỏ chạy, ha ha ha." Ảnh tử cười lớn: "Nhưng có đôi khi chạy trốn cũng là một cách tốt để giải quyết vấn đề."
"Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Người đàn ông trung niên thấp bé hỏi.
Ảnh tử Khánh thị suy nghĩ một lúc: "Đi đưa Kamishiro Keiichi cho Kamishiro Akashi. Chỉ khi Kamishiro Keiichi trở về nhà, gia tộc Kamishiro mới chính thức nhập cuộc."
Ảnh tử tiếp tục: "Đi thôi, sau khi giải quyết xong chuyện này, tất cả người tham gia giao dịch sẽ đi đến vùng hoang dã và tạm thời không xuất hiện ở Liên bang cho đến khi ta xé nát hoàn toàn liên minh tình báo giữa Kamishiro và Kashima."
"Ông chủ muốn làm gì ở nơi hoang dã?" Thanh niên thấp giọng hỏi.
Ảnh tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nghe nói bên Hoả Đường vừa có một thần nữ xuất thế, thần tử khi đến tuổi trưởng thành sẽ săn lùng những nhân vật lớn trong liên bang, thần nữ chắc chắn cũng cần. Một khi có người từ Hoả Đường trong Tây Nam Tuyết Sơn đi ra, lập tức báo cho ta biết, ta muốn biết hành tung của tiểu cô nương kia."
.......
Tối nay, Kamishiro Akashi thực ra là bí mật đến.
Cô gái tóc đỏ này không có người nào của Kashima để mà giao dịch cả, cô ta chỉ lo lắng cho em trai mình và muốn dùng một ít tình báo để đổi em trai về. Ngay cả cha cô ta cũng không hề biết về hành vi này.
Vì vậy, nếu tối nay Ảnh tử không ra tay, kế hoạch của Khánh Trần rất có thể sẽ thất bại. Sau đó, Khánh Trần phải tiếp tục bắt người cho đến khi bắt được những nhân vật thực sự quan trọng mới có thể chia cắt Liên minh tình báo Kamishiro và Kashima. Giờ đây, sự xuất hiện của Ảnh tử đã trực tiếp giúp cậu mở ra cục diện. Nhưng Ảnh tử Khánh thị không phải cố gắng giúp đỡ Khánh Trần, mà là cơ hội này rất hiếm có và cũng rất thú vị, anh ta có hứng thú chơi cùng Khánh Trần. Hơn nữa, bản thân chuyện này còn có ý nghĩa sâu sắc hơn. Ảnh tử Khánh thị muốn thông qua chuyện này để đón một người về nhà.
Lúc này Kamishiro Akashi vẫn đang ngơ ngác đứng trên đường dài. Khoảnh khắc tiếp theo, một người đàn ông trung niên thấp bé đi ngang qua cô ta mang theo một chiếc túi du lịch khổng lồ, ném chiếc túi du lịch xuống chân cô ta.
Kamishiro Akashi sửng sốt một lúc rồi vội vàng quỳ xuống và mở chiếc túi du lịch ra, bên trong là em trai đang ngủ say của cô, Kamishiro Keiichi.
Kamishiro Akashi vui mừng kêu lên, cô ta gọi điện cho cha mình: "Cha, con đã tìm thấy em trai rồi!"
Tuy nhiên, điều cô ta không ngờ tới chính là cha cô ta không những không vui, ngược lại lập tức nổi trận lôi đình: "Ai cho con đi tìm nó? Ta đã bảo con đừng cứu nó. Đây là âm mưu của Khánh thị muốn xé nát liên minh giữa gia tộc Kamishiro và Kashima. Con bị ngu à?"
Mắt Kamishiro Akashi hơi đỏ sau khi bị cha mắng.
Cô ôm lấy người em trai bất tỉnh của mình và nói: "Nhưng đây là em trai của con, con ruột của cha! Hơn nữa, nếu chuyện của nó bị bại lộ, tư cách đại biểu quốc hội của cha sẽ không giữ được! Cha, đừng lo lắng, con không có giao dịch bất kỳ thứ gì với đối phương. Là do một người tốt bụng đã cứu em trai con và cho nó vào túi du lịch ném nó dưới chân con!"
"Trên thế gian này làm gì có người nào tốt bụng, bọn họ đều là những người muốn tính kế chúng ta! Con thực sự nghĩ rằng sẽ có người tốt bụng đến cứu thằng ngu xuẩn đó sao." Cha cô ta đã hiểu, bọn họ đã bị người khác tính kế, nhưng ông ta không có cách nào để biết người tính kế bọn họ là ai: "Thân phận đại biểu quốc hội đã không còn nữa. Nếu bây giờ gia tộc hỏi trách, không chắc mạng sống của ta có thể giữ được hay không đây... Vứt Kamishiro Keiichi ở đó còn con cút về đây cho ta!"
Kamishiro Akashi không thể hiểu, tại sao cứu em trai mình lại sai?
Ảnh tử ngồi một mình ở mép sân thượng nhìn thấy tất cả, tự cười một mình nói: "Khi nào thì mọi người mới thực sự hiểu được, cảm giác của một người chị cứu em trai mình vào lúc này là điều quý giá nhất trên đời? Điều này đều bị sự hào nhoáng che khuất đôi mắt."
Vừa nói, anh ta vừa nhìn bầu trời đêm mà xuất thần.
Không biết qua bao lâu, anh ta gọi điện cho Khánh Trần: "Ta đã gửi ảnh chụp giao dịch của Khánh Hoa các thành viên Kashima cho ngươi, cả ảnh chụp Kamishiro Akashi đón em trai nữa, hãy truyền ra đi. Nếu người của Kashima đến giao dịch với ngươi, khi giao dịch phải điểm tên người muốn giao dịch là "Kamishiro Yasushi", ta rất chắc chắn rằng người mất tích này đang nằm trong tay Kashima."
Ngồi trong căn phòng trống trên tầng ba của Đơn vị Tình báo số một, Khánh Trần chợt hiểu rằng mọi chuyện tối nay đều là bố cục và kế hoạch của Ảnh tử tiên sinh.
Cậu tò mò hỏi: "Kamishiro Yasushi là ai? Đối với ngài có quan trọng không?"
Ảnh tử nói: "Đối với ta không quan trọng, nhưng đối với gia tộc Kamishiro rất quan trọng. Kashima đã giam cầm hắn ta 7 năm và vắt kiệt mọi thứ có thể vắt kiệt. Hắn vô giá trị rồi, vì vậy đối phương có thể sẽ đồng ý đổi lấy người của Kashima có mật danh là Jeju."
Khánh Trần hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ảnh tử Khánh thị nói: "Sau khi đổi được Kamishiro Yasushi, ngươi đi gặp người của Kamishiro, nói chúng ta có thể giao Kamishiro Yasushi cho bọn họ, với điều kiện phải giải phóng Khánh Mục về nhà. Nếu không, chúng ta sẽ giam Kamishiro Yasushi vào chuồng lợn, lợn ăn gì, Kamishiro Yasushi ăn cái đó."
"Khánh Mục là ai?" Khánh Trần khó hiểu.
Cậu cảm thấy tại sao có nhiều người cậu chưa từng nghe nói đến lại đột nhiên xuất hiện cùng một lúc.
Ảnh tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khánh Mục là người phụ trách tiền nhiệm của Đơn vị tình báo phương bắc. Ông ta đã bị Kamishiro bí mật bắt giữ mười chín năm trước. Ông ta bị gia tộc Kamishiro giam cầm trong chuồng lợn ở căn cứ quân sự phía bắc và chăn lợn cho Kamishiro."
Khánh Trần không hiểu tại sao sau khi Kamishiro bắt được Khánh Mục lại xếp cho ông ta chăn lợn?
Ảnh tử giải thích: "Khánh Mục là nhân viên tình báo ngạo khí nhất của Khánh thị. Ông ta đã phải chịu đựng 1.030 ngày thẩm vấn sau khi bị bắt nhưng vẫn không phản bội bất cứ người nào trong Khánh thị. Kamishiro đã bắt ông ta chăn lợn suốt mười chín năm và cho ông ta mang còng chân điện tử, bắt ông ta suốt ngày phải sống trong chuồng lợn hôi hám, tra tấn ông ta, làm nhục và phá hủy ý chí của ông ta."
Khánh Trần lại hỏi: "Vậy tại sao ngài lại muốn mang ông ta về? Vì ông ta có cống hiến quan trọng cho Khánh thị sao?"
Ảnh tử Khánh thị bình tĩnh nói qua điện thoại: "Mười chín năm bị giam trong chuồng lợn, ông ta có thể có cống hiến gì? Nếu ông ta thực sự có cống hiến thì chính là ông ta chưa bao giờ thỏa hiệp với Kamishiro. Khánh Mục đã từng là một trong những người phụ trách quan trọng nhất của hệ thống tình báo Khánh thị, ông ta biết rất rõ rằng một khi ông ta thỏa hiệp và đầu hàng, những nhân viên tình báo khác của Khánh thị đã bị bắt giữ sẽ phải làm sao? Những nhân viên tình báo khác có tài đức gì mà so sánh cùng Khánh Mục, ngay cả Khánh Mục cũng không thể chịu được thì sao họ có thể chịu được?"
Khánh Trần hiểu ra, Kamishiro đã giam cầm Khánh Mục mười chín năm chính là vì lợi dụng điểm này để phá hủy tinh thần của hệ thống tình báo Khánh thị.
Mà Khánh Mục đã không thỏa hiệp và không bao giờ đầu hàng trong chuồng lợn suốt mười chín năm, ông ta chỉ muốn bảo vệ tinh thần cho hệ thống tình báo Khánh thị mà thôi.
------------------------------------
Chương 384: Đón một người về nhà.
Đối với các nhân viên tình báo, kết quả tốt nhất nếu bị bắt là cái chết.
Khánh Mục bị bắt vì một trong những cấp dưới của ông ta đã phản bội ông ta. Diêu chuẩn này không chỉ phản bội Khánh Mục mà còn khiến 121 người trong hệ thống tình báo phía bắc của Khánh thị bị bắt.
Gia tộc Kamishiro dùng mạng sống của 121 người này để ép buộc Khánh Mục không được tự sát, chỉ cần ông ta có thể sống cùng lợn ở căn cứ quân sự phía bắc thì 121 người này có thể làm những công việc tầm thường nhất ở căn cứ sản xuất phía bắc. Mặc dù cuộc sống của 121 người này rất khổ, thậm chí không được mặc quần áo bông vào mùa đông và hơn 30 người trong đó mắc chứng quáng gà vì lâu ngày không ăn thịt. Nhưng ít nhất 121 người này đều sống sót.
Ảnh tử ngồi ở mép sân thượng nói: "Đôi khi ta tự hỏi, cuộc đời chúng ta có bao nhiêu lần mười chín năm để lãng phí? Khánh Mục bị bắt năm 31 tuổi, bây giờ đã trở thành một ông già 50 tuổi. Năm đầu tiên ông ta bị đày vào chuồng lợn, mọi người tưởng rằng ông ta sẽ khuất phục, nhưng không. Năm thứ hai, mọi người tưởng rằng ông ta sẽ khuất phục nhưng ông ta cũng không hề."
Ảnh tử tiếp tục: "Dần dần, tất cả mọi người trong Khánh thị đều biết rằng Khánh Mục sẽ không khuất phục, ông ta cũng trở thành linh hồn của hệ thống tình báo Khánh thị. Kamishiro muốn ông ta sụp đổ, nhưng ông ta vẫn chịu đựng từng năm, trở thành sống lưng cho nhân viên tình báo Khánh thị. Vậy nên ngươi hỏi ra, ông ta đã có cống hiến gì cho Khánh thị? Cống hiến này là không đong đếm được."
Khánh Trần hiểu ra, đây cũng là lý do khiến Ảnh tử Khánh thị lần này đột nhiên can thiệp vào công việc của tổ bảy. Đối phương muốn đưa Khánh Mục về nhà.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Bây giờ Khánh Mục ổn chứ?"
Ảnh tử im lặng một lúc: "Không, một năm trước gia tộc Kamishiro đã thử sử dụng công nghệ kết nối nơ-ron để đoạt xá ý thức của ông ta. Bằng cách này, cho dù Khánh Mục không khuất phục cũng không sao, tự nhiên có người có thể giả vờ trở thành Khánh Mục mới. Nhưng lần kết nối thần kinh đó đã thất bại và ý thức của người muốn đoạt xá ông ta đã bị tiêu diệt, mà Khánh Mục thì trở thành một kẻ điên chỉ biết nói một câu, chỉ có thể chăn lợn một cách máy móc."
Ảnh tử nói tiếp: "Kamishiro không biết ông ta thực sự khờ rồi hay vẫn đang giả vờ nên đã dùng nhiều thủ đoạn hơn để tra tấn và lăng mạ ông ta, nhưng ông ta cũng chỉ nói một câu."
Khánh Trần sửng sốt, cậu không thể tưởng tượng được người tên Khánh Mục này phải có ý chí mạnh mẽ đến mức nào mới có thể chống lại lần giải phẫu kết nối nơ-ron đoạt xá. Thậm chí còn chôn vùi ý thức của người muốn đoạt xá ý thức của ông ta.
Khánh Trần hỏi: "Câu mà Khánh Mục nói là gì?"
Cậu đang hỏi câu nói mà Khánh Mục để lại cho thế giới sau khi ông ta chống lại phẫu thuật kết nối tế bào thần kinh là gì.
Ảnh tử Khánh thị nói: "Không cần lo lắng cho tôi."
Giọng điệu của Ảnh tử rất bình đạm.
Ảnh tử nói: "Thật ra, theo lý mà nói, việc Khánh Mục chết dưới tay Kamishiro hoặc tiếp tục ở trong chuồng lợn đó mới có lợi cho Ảnh tử ta. Bởi vì như vậy, ta luôn có thể lợi dụng câu chuyện của Khánh Mục để kích động sự hận thù của nhân viên tình báo, cũng khiến Khánh Mục trở thành bức tường trong lòng tất cả các nhân viên tình báo. Nhưng hôm nay ta đột nhiên muốn đưa ông ta về nhà, không vì cái gì cả, ta chỉ cảm thấy ông ta nên về nhà."
Khánh Trần hỏi: "Đã 19 năm rồi, sao trước đây ngài không đưa ông ta về nhà?"
Ảnh tử: "Trước đây ta đã thử đàm phán, nhưng Kamishiro không chịu đàm phán với chúng ta. Chúng ta cũng đã cố gắng giải cứu, nhưng vẫn không tìm được nơi giam giữ Khánh Mục. Mãi cho đến khi đoạt xá thất bại một năm trước, Kamishiro mới bày tỏ tín hiệu đồng ý cùng chúng ta giao dịch Khánh Mục, thời cơ đã đến."
Nói xong, Ảnh tử cúp điện thoại.
Khánh Trần ngồi trong văn phòng, pha cho mình một tách trà, lúc này Khánh Hoa đã trở về, anh ta ngửi thấy mùi trà thơm lạ ở cửa văn phòng.
Anh ta ngạc nhiên nói: "Sếp, đây là trà Cảnh Sơn phải không?"
Khánh Trần nhìn anh ta một cái: "Anh biết trà này sao?"
Khánh Hoa thấp giọng nói: "Tôi đã từng có cơ hội được ngửi nó một lần từ một đại nhân vật. Loại trà này có mùi thơm đặc biệt, một khi đã ngửi là sẽ không bao giờ quên."
"Ừ." Khánh Trần thờ ơ đáp lại, như thể trà Cảnh Sơn này trong mắt cậu không mấy quý giá.
Khánh Hoa thận trọng nói: "Sếp, nghe nói loại trà này chỉ có Ảnh tử tiên sinh mới có, tâm phúc của ngài ấy lập công lớn mới có thể nhận được một chút ban thưởng... Tôi cũng nghe nói loại trà này là dùng siêu phàm giả để trồng..."
Nói xong, anh ta nhìn hộp trà trên bàn Khánh Trần, hình như là cả một cân trà Cảnh Sơn. Khánh Hoa càng trở nên khiêm tốn hơn khi đối mặt với thái độ của Khánh Trần.
Người có thể lấy được một cân trà Cảnh Sơn từ Ảnh tử tiên sinh, chẳng lẽ là tâm phúc thân tín nhất của Ảnh tử tiên sinh?
Đối với Khánh Hoa tới nói, đây đều là đại nhân vật trên trời.
Sau khi Khánh Trần nghe xong lời Khánh Hoa, cậu chợt nhận ra rằng nếu để Khánh Hoa ngửi thấy mùi thơm của trà ngay ngày đầu báo cáo thì sẽ không có cái chuyện ra oai phủ đầu.
Ảnh tử tiên sinh nào biết, Khánh Trần không chỉ lãng phí ý định tốt của anh ta khi không mang theo trà Cảnh Sơn quý giá như vậy mà còn nắm trong tay tổ bảy trong vòng một ngày, không hề để trà Cảnh Sơn này phát huy tác dụng một chút nào.
Khánh Trần nhìn Khánh Hoa, nhàn nhạt nói: "Tạm thời gác chuyện trà Cảnh Sơn sang một bên. Người của Kashima đã nhốt kỹ chưa?"
"Đã nhốt kỹ." Khánh Hoa nói: "Tôi đã phái người truyền tin tức về giao dịch ra ngoài. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Kashima sẽ sớm biết rằng Kamishiro đã trao đổi hai người mất tích quan trọng của họ cho chúng ta."
Khánh Trần gật đầu, giọng kiên quyết: "Rất tốt, ngày mai nhớ cập nhật tên hai người này lên bảng trắng, gạch bỏ tên Kamishiro Keiichi. Nếu có người của Kashima đến hỏi thăm thì cứ nói thẳng với họ rằng chúng ta muốn Kamishiro Yasushi, chỉ mình ông ta. Nếu họ mang Kamishiro Yasushi tới, tôi sẽ giao toàn bộ hai người Kashima này cho họ."
Khánh Hoa sửng sốt một chút: "Được, tôi lập tức làm."
Khánh Trần ngồi một mình trong văn phòng uống trà, thực ra cậu không hề có cảm giác thân thuộc với Khánh thị, nhưng hiện tại cậu cũng muốn đưa Khánh Mục về nhà.
........
Trời đã sáng, các đặc vụ từ nhiều tổ khác nhau của Đơn vị Tình báo số một bắt đầu đi làm. Việc đầu tiên mọi người làm khi đến tòa nhà là lên trên tầng ba để xem những cái tên nào đã được cập nhật trên bảng trắng.
Thật ra mọi người đều đã nghe nói về chuyện xảy ra tối qua, nhưng họ vẫn muốn tận mắt chứng kiến xem mọi chuyện trong lời đồn có thật sự xảy ra hay không. Đặc biệt là đặc vụ Lý thị và Trần thị, bọn họ nhìn cứ như là chuẩn bị xem náo nhiệt không sợ phiền toái, vui vẻ chỉ vào hai cái tên mới hiện lên trên bảng trắng: "Lý Quang Hiến này đã mất tích hai năm, không ngờ lại bị Kamishiro bắt. Không ngờ Kamishiro và Kashima hình như thân thiết với nhau nhưng lại bí mật bắt của nhà người ta một nhân vật quan trọng như vậy, chậc chậc chậc."
"Nếu nói về sự ranh ma của gia tộc Kamishiro thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi họ có thể làm được chuyện như vậy. Âm mưu sau lưng người khác thứ hai thì không ai thứ nhất."
Thật ra việc bí mật bắt giữ Lý Quang Hiển thực sự không phải do gia tộc Kamishiro làm. Nhưng khi tin tức truyền ra, tất cả mọi người đều cảm thấy, việc Kamishiro gia đâm sau lưng người ta không hiếm lạ, lúc này Kamishiro nên tự kiểm điểm lại mình...
Thanh tra Lý Vân Thủ của Lý thị nhìn vào tấm bảng trắng mà tự nhủ trong lòng, vị tiên sinh đến từ Biệt viện Thu Diệp đó đỉnh vl, cậu ta vừa đến Đơn vị Tình báo số một đã xáo trộn hoàn toàn sự yên bình của nơi này. Đúng như dự đoán, những người được gia chủ thế hệ trước coi trọng đều là những kẻ tàn nhẫn.
Lý Vân Thủ ha hả nói đùa với cấp dưới của mình: "Không biết Kamishiro và Kashima có còn tương thân tương ái được không?"
Đợi sau khi Kamishiro và Kashima đến, Lý Vân Thủ ngạc nhiên khi thấy hai bên mỉm cười chào hỏi như thường lệ. Ông ta hiểu ngay, vì chiến tranh ở phương bắc nên hai nhà chưa thể công khai xé nhau, vị thế họ tiếp tục mặt ngoài đạo đức giả với nhau.
Nhưng Lý Vân Thủ không phải đèn cạn dầu, khi nhìn thấy Kamishiro và Kashima vẫn còn tương thân tương ái với nhau, ông ta vui vẻ nói: "Hãy nhìn đám ngốc Kashima này đi, bị bán còn giúp người ta kiếm tiền. Hai nhân vật lớn nhà mình bị người khác lén lút bắt giữ còn đứng đó xưng huynh gọi đệ với họ. Đi thôi các huynh đệ, đừng nhìn nữa, nếu nhìn nhiều kẻ ngốc cũng sẽ trở nên ngu ngốc."
Đặc vụ Kashima: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro