Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 3: Chương 362-367: Arc Bắt cua, lướt sóng... chim cắt.

Chương 362: Thiếu niên cầu cứu nơi hoang dã.

Tảng sáng.

Trên vùng đồng bằng hoang dã, ba chiếc xe bán tải trông kỳ lạ đang cuốn lên những đám khói và bụi khổng lồ, hướng về phía bắc.

Thân xe bán tải màu bạc, ở các mép và góc thân xe có những dải ánh sáng màu xanh tím phát sáng trông giống như những con đom đóm trong đêm tối. Sau xe bán tải được phủ bạt chống thấm, dưới bạt dường như chứa đầy hàng hóa. Bên hông xe bán tải có dòng chữ Thành Thị Số 10 và Thợ Săn Hoang Dã được phun sơn, kèm theo dãy số 0291. Đây là một đội thợ săn hoang dã chính thức với giấy phép thợ săn hợp pháp.

Trong xe bán tải vang lên tiếng nhạc chói tai, năm nam hai nữ trên xe tải vẫn đang trong trạng thái phấn khởi vào giờ này.

Lúc này, họ nhìn thấy một đống lửa ở một sườn núi nhỏ trên vùng hoang dã. Bên đống lửa, một thiếu niên đang ngồi sưởi ấm trên một tảng đá. Trên vùng đồng bằng hoang vu rộng lớn và xám xịt, đống lửa màu đỏ cam giống như ngọn hải đăng giữa biển đen, khiến người ta không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.

Thiếu niên đang ngồi thoạt nhìn có vẻ lẻ loi.

Khi thiếu niên nhìn thấy chiếc xe của họ, cậu đứng dậy đi đến con đường đất và đưa tay ra mong được đi nhờ xe.

Có người trên xe bán tải tắt nhạc, hỏi vào bộ đàm trên xe: "Có chỗ không đúng, ai lại một mình lẻ loi ở nơi hoang dã giữa mùa đông này?"

"Có thể xe bị hỏng giữa chừng. Nếu xe không tắt máy kịp thời trong thời tiết khắc nghiệt như thế này thì rất dễ bị hao bình điện."

"Nhìn trang phục hẳn là đến từ Liên bang, không phải từ nơi hoang dã."

"Độ tuổi tối đa là 18 tuổi, mức độ uy hiếp không cao."

"Đưa cậu ta đi sao?" Ai đó hỏi.

"Không nên nhiều chuyện, chúng ta nhanh chóng tiến lên thôi." Một thanh niên trầm ổn ngồi trước xe bán tải nói qua bộ đàm trong xe: "Ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng, tốt nhất đừng để người ngoài biết chuyện này."

Khi đoàn xe đi ngang qua thiếu niên, người trẻ tuổi liếc nhìn cậu. Thiếu niên nhìn họ rời đi với ánh mắt bất lực.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi những người trẻ tuổi nhìn vào gương chiếu hậu, họ phát hiện ra rằng thiếu niên đang nằm trên mặt đất từ lúc nào và đang cố gắng đưa tay về phía họ như muốn giữ họ không rời đi.

Nhìn thảm bao nhiêu đều có bấy nhiêu.

Trong bộ đàm, một cô gái nói: "Hay chúng ta giúp cậu ấy đi?"

"Nhưng mà Đoàn Tử à, nếu cậu ta theo chúng ta về Liên bang, tiết lộ chuyện ngày mai của chúng ta thì phải làm sao?" Một thanh niên nói.

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiền bối, chúng ta và người ở thế giới Trong khác nhau, chúng ta không thể thấy chết không cứu."

Những người này nhìn chung đều còn trẻ, trông giống như sinh viên đại học.

Nhưng lại nghe một thanh niên khác nói: "Nhiệt độ nơi hoang dã quá thấp, cách thành thị số 10 ít nhất 300 km. Tôi vừa nhìn kỹ thì phát hiện trên đống lửa của cậu ta không có đồ ăn. Có lẽ mùa đông ở nơi hoang dã không tìm thấy thức ăn. Nếu chúng ta không cho cậu ta đi nhờ thì khả năng cao là cậu ta sẽ chết đói trên hoang dã."

"Có lẽ ngày mai chúng ta có thể để cậu ta tránh đi khi giao dịch với người hoang dã? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết trong hoang dã được."

Ba chiếc xe bán tải đồng thời im lặng.

Có vẻ như mọi người đang nghiêm túc tự hỏi điều gì đó và chờ đợi một người đưa ra quyết định.

Ngay sau đó, trên chiếc xe phía trước, một thanh niên trầm ổn tên Tôn Sở Từ đạp phanh: "Lão Ngũ, các ông yểm hộ, tôi đón cậu ta lên xe."

Đến lúc đó, mọi người trong đoàn xe mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Sở Từ lái xe quay lại chỗ thiếu niên, cô gái bên cạnh đang nâng súng trường tự động còn anh ta bước tới trước và nói với thiếu niên: "Cậu muốn đi nhờ xe phải không? Đến thành thị số 10?"

Thiếu niên đứng dậy phủi bụi trên người: "Đúng vậy, tôi đến thành thị số 10. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Không ngờ mọi người lại bằng lòng cho tôi đi nhờ."

Tôn Sở Từ nhìn thiếu niên: "Thật xin lỗi, mặc dù chúng tôi đồng ý cho cậu quá giang, nhưng nhất định phải xoát người cậu, thu hết vũ khí trên người cậu."

Thiếu niên gật đầu và để Tôn Sở Từ đến xoát người mình.

Điều khiến Tôn Sở Từ nghi hoặc là thiếu niên này không mang theo bất kỳ vũ khí nào, chỉ có một chiếc bật lửa bình thường.

Mang theo bật lửa là chuyện bình thường, mùa đông khí hậu hanh khô nên không cần dụng cụ tạo lửa như Thần Sấm vẫn có thể đốt lửa. Thứ gọi là Thần Sấm kia để dùng khi củi ướt, không phải ai cũng có đủ tiền mua.

Nhưng một người đến nơi hoang dã một mình mà không mang theo vũ khí gì? Điều này thực sự rất kỳ lạ.

Anh ta hỏi thiếu niên: "Xin chào, sao cậu lại một mình ở đây? Cậu đang làm gì ở nơi hoang dã này?"

Thiếu niên trả lời: "Tôi và bạn mình từ Thành thị số 1 đến Thành thị số 10. Trên đường đi chúng tôi xảy ra xô xát và họ bỏ tôi lại giữa đường. Tôi tưởng rằng hai ngày sau họ sẽ nguôi giận đến đón tôi, nhưng không ngờ rằng họ sẽ một đi không trở lại, thậm chí còn lấy đi súng phòng thân của tôi, tôi thậm chí còn không có thời gian để lấy chúng."

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử đang nâng súng trường tự động sửng sốt một chút: "Thật quá đáng? Việc này khác gì giết người?"

Thiếu niên gật đầu nói: "Trong ba lô tôi còn có tiền và vàng, tên đó cũng không để lại cho tôi. Mọi người đưa tôi đến thành thị số 10 đi, khi tôi tìm được người bạn đó và lấy được tiền của mình là có thể trả một ít thù lao cho mọi người."

Đoàn Tử đối diện đột nhiên thấp giọng nói: "Sao nghe giống như cái mánh lừa đảo Tần Thủy Hoàng gì đó trên mạng vậy? Gì mà hãy chuyển tiền cho ta, sau khi ta tìm được lăng mộ của mình sẽ chia cho ngươi một nửa."

Sắc mặt của thiếu niên độc hành nơi hoang dã kia không thay đổi, nhưng cậu đã nghe hết tất cả những lời này.

Tôn Sở Từ không trả lời mà nhìn thiếu niên: "Xin chào, chúng tôi nên gọi cậu là gì?"

Thiếu niên mỉm cười nói: "Cứ gọi tôi là Khánh Tiểu Thổ."

Lúc này, hai chiếc xe bán tải khác đang đỗ cách đó không xa, trong xe có người cầm súng trường tự động nhắm vào bóng dáng của Khánh Trần, ngăn cản cậu gây ra uy hiếp cho đoàn xe.

Khánh Trần nhìn thoáng qua và nhận ra rằng đối phương mặc dù tốt bụng nhưng nhưng cũng không ngốc, ít nhất họ có những biện pháp phòng bị cần thiết. Cậu đoán rằng đây có thể là một tổ chức Thời Gian Hành Giả nào đó tại Đại học Trịnh Thành, sau khi mọi người trở thành Thời Gian Hành Giả, vì sinh tồn, họ đã tập hợp lại với nhau để nương tựa. Thành thị rất nguy hiểm nên mọi người đều đến vùng hoang dã để kiếm sống.

Bây giờ trên Internet ở thế giới Ngoài đều truyền nhau, chưa kể Thời Gian Hành Giả khó hòa nhập ở thành thị, thậm chí người dân bản địa sinh tồn ra sao cũng thường là một vấn đề, cái gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thay vì bị người trong thành tính kế thì thà đi nơi hoang dã, ít nhất dã thú cũng chỉ hung dữ chứ không quỷ kế như con người.

Có một câu nói của một triết gia nổi tiếng thế giới là: Tôi sợ quỷ, nhưng quỷ không hề làm tổn thương tôi. Tôi không sợ người, nhưng người lại khiến tôi mình đầy thương tích......

Lúc này, Tôn Sở Từ giơ cánh tay phải lên, bàn tay phải cong ngón trỏ và ngón cái như muốn ra hiệu cho hai xe kia giải trừ báo động.

Khánh Trần cảm thấy cảnh này rất thú vị, đối phương cũng có một bộ chiến thuật thủ thế của riêng mình.

Sau khi bị Tôn Sở Từ xoát người, Khánh Trần ngồi ở phía sau xe bán tải, nhiệt độ điều hòa trong xe khiến cậu thoải mái thở ra một hơi khí lạnh: "Mọi người là thợ săn hoang dã à?"

Trên xe, cô gái tên Đoàn Tử ngồi cạnh Khánh Trần thản nhiên hỏi: "Chúng tôi là thợ săn hoang dã... Đúng rồi, tại sao cậu và bạn của cậu lại đến thành thị số 10?"

Khánh Trần giải thích: "Chúng tôi cùng nhau đến Thành thị số 10 để tham dự trường luyện thi nhằm chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh vào mùa xuân của Đại học Thanh Hoà."

Đại học Thanh Hoà là trường đại học nổi tiếng nhất Liên bang, ở thành thị số 10 là cơ sở chính, ở thành thị số 18 là cơ sở phân hiệu, vì vậy vào thời điểm này hàng năm, các học sinh có nguyện vọng từ tất cả các thành thị trong liên bang sẽ đến hai thành thị này.

Cái cớ này lúc này rất hữu dụng.

Khi Đoàn Tử nghe tin Khánh Trần là thí sinh tham gia tuyển sinh, cô ấy sửng sốt một lúc, đột nhiên nói: "Tôi cũng muốn thi vào Đại học Thanh Hoà, nhưng tiếc là tôi trượt mất rồi. Nếu cậu đã nói mình là thí sinh thì tôi có thể hỏi cậu vài câu không? Đừng suy nghĩ nhiều nhá, tôi chỉ muốn xác nhận danh tính của cậu thôi."

Khánh Trần cười nói: "Bạn hỏi đi, nếu có thể, tôi nhất định sẽ trả lời."

Tôn Sở Từ im lặng nhấn vào bộ đàm trong xe, trong khi Đoàn Tử nhớ lại nội dung học được hồi còn trung học và hỏi liên tiếp mười đề toán, Khánh Trần đã trả lời tất cả.

Trong bộ đàm có người nói: "Tốt vậy."

Trong số mười câu hỏi này, Đoàn Tử thậm chí còn đưa vào một câu hỏi đặc biệt về hệ phương trình tuyến tính hữu hạn chiều, thuộc về phần nội dung của đại số tuyến tính. Đây là chỗ mà trung học ở Thế giới Trong vượt trội hơn so với trung học ở Thế giới Ngoài.

Nhưng Khánh Trần vẫn trả lời được, điều này chứng tỏ rằng Khánh Trần thực sự là một học sinh trung học đang chuẩn bị cho kỳ thi ở thế giới Trong, thậm chí còn loại bỏ nghi ngờ là Thời Gian Hành Giả. Suy cho cùng, học sinh trung học ở thế giới Ngoài cũng không học những thứ này.

------------------

Chương 363: Thợ săn hoang dã họ Tần.

Đoàn Tử ngồi trong xe nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa được không?"

Khánh Trần xoa xoa đôi bàn tay lạnh giá của mình, hà hơi một cái vào lòng bàn tay rồi nói: "Được rồi, các bạn bằng lòng cho tôi đi nhờ, coi như cứu mạng tôi, muốn hỏi gì cũng được."

Đoàn Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi nào gió mùa tây nam và gió mùa đông nam ảnh hưởng đến Liên bang mỗi năm?"

Khánh Trần làm vẻ mặt sửng sốt: "Liên bang chỉ chịu ảnh hưởng của gió mùa đông nam, không có gió mùa tây nam."

Câu hỏi này hiển nhiên là do Đoàn Tử chọn để nhận dạng những Thời Gian Hành Giả. Ở thế giới Ngoài, Trung Quốc chịu ảnh hưởng của hai đợt gió mùa vào mùa hè, một là gió mùa tây nam và một là gió mùa đông nam. Tuy nhiên, thế giới Trong rất rộng lớn, và Tây Nam Tuyết Sơn có độ cao còn hùng vĩ hơn thế giới Ngoài, cao đến mức đã chặn đứng mọi cơn gió mùa tây nam.

Nếu là một học sinh giỏi ở thế giới Ngoài, ai sẽ rảnh rỗi xem thứ như gió mùa sau khi đến thế giới Trong? Nếu trả lời theo bản năng, vậy sẽ bại lộ một ít tin tức.

Nhưng tình cờ Khánh Trần lại là người đọc sách khi không có việc gì làm.

Thấy Khánh Trần trả lời chính xác như vậy, Đoàn Tử lập tức mỉm cười nói: "Hình như là tôi nhớ nhầm rồi."

Nhưng cô cũng không lo lắng, vì Khánh Trần không phải là Thời Gian Hành Giả nên cậu không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, cô ấy chỉ có thể nghĩ đó là lời nói sai.

"Những câu hỏi toán mà cậu hỏi cũng không hề dễ dàng. Tại sao lúc trước cậu lại trượt kỳ thi?" Khánh Trần hỏi một cách vô tội.

"A?" Đoàn Tử sửng sốt một chút: "Tôi... lúc đó tôi bị sốt nên thi không tốt."

Khánh Trần nhìn họ: "Các bạn đều là học sinh thi rớt sao? Tôi không biết liệu mình có thể thi vào đại học Thanh Hoà hay không, nhưng tôi nghe nói rằng nếu vào đại học Thanh Hoà cũng chưa chắc có thể trở nên nổi bật."

Tôn Sở Từ nhìn Khánh Trần qua gương chiếu hậu: "Dù sao thì vẫn tốt hơn là làm công nhân. Cậu không cần phải đến vùng hoang dã để kiếm sống như những người như chúng tôi. Cậu có thể trở thành một nhân viên áo cơm không lo, sau khi thi đậu khoa luật nói không chừng còn có thể trở thành nghị viên."

Lúc này, Đoàn Tử, Tôn Sở Từ và những người khác đã xác nhận "Khánh Tiểu Thổ" trước mặt họ là thí sinh bản địa đến từ thế giới này, vì vậy họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dù sao thì một học sinh có thể có uy hiếp gì?

Đoàn Tử thở dài: "Bạn của cậu chắc là tưởng rằng mùa này cậu sẽ chết ở nơi hoang dã, nếu không gặp được chúng tôi ở thời điểm này thì e là cậu đã chết rồi, đây chính là mưu sát, đến Thành thị số 10 cậu phải báo cảnh sát liền, Ủy ban quản lý Trị an PCE vẫn sẽ lo việc này, thân phận của thí sinh phải đặc biệt hơn chút chứ."

Khánh Trần nghiêm túc sắm vai nhân vật của chính mình: "Được, tôi nhất định sẽ đến PCE để báo án. Khi tôi lấy lại được tiền sẽ cảm ơn các bạn vì đã cho tôi đi nhờ."

Trên thực tế, cậu không phải đột nhiên bị bỏ rơi mà là sau khi rời khỏi Cấm kỵ chi địa số 002, Lý Khác, Hồ Tiểu Ngưu và cậu đường ai nấy đi. Cậu đưa chiếc xe việt dã cho hai người trở về Thành thị số 18, còn mình thì một mình đến Thành thị số 10 báo cáo.

Trước khi chia tay, Lý khác và Hồ Tiểu Ngưu đều muốn cùng cậu đến thành thị số 10 nhưng Khánh Trần từ chối. Một gián điệp bí mật của Sở Mật Vụ Khánh thị mang một trong những người thừa kế của Đại phòng Lý thị đi khắp nơi một cách mù quáng, khung cảnh nhìn bao nhiêu quái lạ là có bấy nhiêu.

Khánh Trần tò mò: "Tôi chưa bao giờ đến thành thị số 10 trước kia, nơi đó có thực sự giống như những gì ngoại giới nói, nơi những người nổi tiếng tụ tập và bạn có thể nhìn thấy minh tinh và chính trị gia ở khắp mọi nơi?"

Tôn Sở Từ bình tĩnh trả lời: "Đó là bề nổi của Thành thị số 10. Theo tôi, Thành thị số 10 là một trong những thành thị hỗn loạn nhất Liên bang. Sự hỗn loạn và xa hoa của danh lợi được phản ánh một cách tinh tế ở đây. Nhân quyền và đủ thứ quyền lực cũng được thể hiện rõ ràng ở đây, và đây là trụ sở của Cơ Giới Thần Giáo, hành vi của họ rất quái đản."

Trước lần xuyên việt này, Khánh Trần đã tìm kiếm một số thông tin liên quan đến Thành thị số 10 trên internet thế giới Ngoài và phát hiện ra rằng đây là một thành thị rất kỳ lạ. Trong Liên bang, mỗi thành thị đều tương đối độc lập và có hội đồng thành phố riêng cũng như pháp luật và quy định liên quan riêng. Nhưng ở Thành thị số 10, cả chó và mèo đều có căn cước, pháp luật quy định không được tùy ý bỏ rơi chó, mèo. Ở Thành thị số 10, không được tắt âm thanh camera của tất cả điện thoại di động bán ra và mọi hành vi chụp ảnh lén ở nơi công cộng đều bị cấm.

Những luật lệ tương tự như vậy có rất nhiều, cũng rất tốt, nhưng luật lao động vẫn cho phép tồn tại đầy tớ.

Có cảm giác như tập đoàn đang cố gắng bảo vệ cái lớn bằng cách hy sinh cái nhỏ, nhượng bộ bất cứ chỗ nào có thể và dỗ dành cư dân của Thành thị số 10 được hạnh phúc. Vì vậy, khi Lý Trường Thanh nói rằng nàng đã thu phục được Thành thị số 1, không phải ý nói huyết tẩy nơi đó mà là tiến hành một đợt xáo trộn lại các nghị viên của Thành thị số 1 để đảm bảo rằng Lý thị nhận được "đa số phiếu" trong quốc hội. Đảng Cộng hòa được Lý thị ủng hộ chiếm đa số ghế trong Hội đồng thành thị số 1.

Dân chủ đã trở thành một cái vỏ rỗng nhưng vẫn hào nhoáng.

Lúc này, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu nhìn Tôn Sở Từ nói: "Không phải chúng ta đang lái xe đến thành thị số 10 sao?"

Thành thị số 10 nằm ở phía bắc và đội ngũ thợ săn hoang dã này đang đi chệch khỏi lộ tuyến.

Tôn Sở Từ liếc nhìn kính chiếu hậu: "Chúng tôi còn có việc riêng phải làm, trước tiên phải đi nơi khác, lát nữa mong cậu ở lại trên xe. Đừng lo lắng, chỉ cần cậu không nghe, không hỏi, không quan tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cậu đến thành thị số 10 an toàn."

"Được." Khánh Trần cười híp mắt đồng ý.

Bốn giờ sau, Khánh Trần nhìn thấy từ xa có hai chiếc xe bán tải đậu ở bìa rừng, bảy người hoang dã rách rưới đang tựa vào xe bán tải hút thuốc.

Khánh Trần cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn Tôn Sở Từ, cuối cùng tốt bụng nhắc nhở một tiếng: "Đừng lái xe quá gần rừng cây."

Tôn Sở Từ sửng sốt một lúc, ngoài ý muốn liếc nhìn thiếu niên ở hàng sau.

Trong xe có người nói: "Không phải chúng tôi đã bảo cậu thành thật ở yên đây sao?"

Khánh Trần tiếp tục: "Những người hoang dã đó mặc dù đang hút thuốc, nhưng họ đều cầm thuốc lá bằng tay trái. Đây là để giải phóng bàn tay phải linh hoạt nhất của họ, có thể sử dụng súng tấn công bất cứ lúc nào."

Tôn Sở Từ nói: "Bạn học, bọn họ cảnh giác với chúng ta là chuyện bình thường, chúng ta cũng cảnh giác với bọn họ."

Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ và nói: "Xe của họ đậu tựa lưng vào bìa rừng, trong rừng cây nói không chừng còn có người mai phục. Hãy nghe tôi khuyên một câu, nếu cậu đỗ xe cách xa họ cũng không sao. Cẩn thận nhiều một chút trên vùng hoang dã này luôn là điều tốt."

Tôn Sở Từ nghe thấy lời này, trong tiềm thức bắt đầu chạy chậm lại.

Cậu ta theo giọng vào bộ đàm trong xe: "Có thể sẽ xảy ra tình huống, mọi người hãy cẩn thận. Lát nữa tôi sẽ bảo họ mang chim ưng lại đây giao dịch dược phẩm. Chúng ta bắt chim ưng là rời đi."

"Chim ưng?" Khánh trần hiếu kỳ hỏi.

Tôn Sở Từ nhìn cậu một cái: "Bạn học, đừng hỏi, chúng tôi sẽ không nói."

Khánh Trần gật đầu: "Được."

Đoàn Tử tò mò nhìn Khánh Trần, trạng thái của người bạn học trẻ tuổi này hoàn toàn khác với trước đây, trông cậu ta không hề giống một người đang gặp nạn ở nơi hoang dã.

Khánh Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán khoảng cách đại khái rồi nói: "Được rồi, chúng ta dừng ở đây, để họ lấy hàng hóa lại đây."

Tôn Sở Từ ngạc nhiên liếc nhìn Khánh Trần, không biết do giọng điệu của Khánh Trần quá chắc chắn hay vì lý do nào khác nên không tự chủ được mà đạp phanh.

Tôn Sở Từ xuống xe, hét lớn với người hoang dã: "Đã lâu không gặp."

Vài người hoang dã nhìn nhau và có vẻ hơi ngạc nhiên khi Tôn Sở Từ lại dừng xe ở xa như vậy. Nhưng họ chỉ do dự hai giây liền bước tới đây.

Một người hoang dã mỉm cười nhiệt tình nói: "Bằng hữu, thứ chúng tôi yêu cầu lần trước có mang theo không?"

Tôn Sở Từ vỗ vỗ thùng xe nói: "Tôi mang tới rồi đây, đều ở đây cả."

Một người hoang dã khác đến gần, như không có gì hỏi: "Đúng rồi, ở thành thị số 18 có một nhóm thợ săn hoang dã họ Tần, các chú có quen với họ không?"

Khánh Trần chợt nhận ra, đây chính là câu hỏi mấu chốt mà những người hoang dã kia định hỏi.

Từ từ đã.

Thợ săn hoang dã họ Tần ở thành thị số 18, đó không phải là gia đình của tiểu Dĩ Dĩ sao?! Những người hoang dã đó hỏi cái này làm gì!

------------------

Chương 364. Thần nữ Hoả Đường.

Bảy người hoang dã đi tới ba chiếc xe bán tải, hai người trong số họ sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho khan.

Khánh Trần ngồi trong xe theo thỏa thuận với nhóm người Tôn Sở Từ không xuống xe.

Bảy người hoang dã như có như không đứng thành hình tam giác, nếu có xung đột, người hoang dã ở hai bên cánh có thể rút súng ra bất cứ lúc nào và bao trùm cả ba chiếc xe bán tải vào phạm vi tấn công.

"Thợ săn hoang dã họ Tần?" Tôn Sở Từ đột nhiên bị hỏi vấn đề này, cậu ta bắt đầu cẩn thận nhớ lại nói: "Chúng tôi và những thợ săn hoang dã ở thành thị số 18 không liên quan gì, có chuyện gì vậy, tại sao lại hỏi thăm bọn họ?"

Người hoang dã thản nhiên cười: "Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không biết cũng không sao."

Tôn Sở Từ cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta cảm nhận rõ ràng đối phương không hề tùy tiện hỏi.

Người hoang dã thấy cậu ta thắc mắc thì giải thích: "Trên hoang dã có truyền thuyết, trong gia đình bọn họ có một cô gái đột nhiên trở thành thần nữ ở chỗ Hoả Đường kia, cho nên tôi hỏi vài câu."

Khánh Trần ngồi trong xe sửng sốt.

Tôn Sở Từ cũng giống cậu: "Thần nữ? Chẳng phải chỉ có thần tử thôi sao?"

Truyền thuyết về thần tử Hoả Đường thường được lưu truyền trong Liên bang, người ta nói rằng lễ trưởng thành của họ là để săn lùng những nhân vật lớn trong Liên bang hoặc những con thú mạnh mẽ trong vùng đất cấm, nếu không, thần tử sẽ không được được coi là một người trưởng thành thực sự và sẽ không thể tự mình dẫn dắt đội đi săn. Chỉ sau khi hoàn thành lễ trưởng thành, thần tử mới có quyền lực và những người đi theo của riêng mình.

Cho nên Khánh Trần đang nghĩ, Tần Dĩ Dĩ có cần phải trải qua nghi lễ như vậy không? Chắc là có.

Lúc này, người hoang dã nhe hàm răng vàng khè, vui vẻ giải thích: "Thần nữ quả thực rất ít, hình như hơn một trăm năm mới xuất hiện một người, trong khi thần tử cứ mười năm sẽ xuất hiện mấy người. Nhưng chuyện này cũng không thể kiểm soát được, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của thần."

"Thần?" Tôn Sở Từ nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, dù một người có thể trở thành thần tử hay thần nữ của Hoả Đường thì thần cũng giống như những tấm gương trong lòng họ." Người hoang dã cười giải thích: "Khi trở thành thần tử hay thần nữ, người đó sẽ ngay lập tức có được sức mạnh. Bao nhiêu người hoang dã đều muốn hành hương đến Hoả Đường chỉ để đạt được sức mạnh. Người ta nói rằng vào ngày thần nữ xuất hiện, ngọn lửa trong Hoả Đường cực kỳ mạnh mẽ. Ngay khi thần nữ kia nhận được sức mạnh thần ban cho liền vượt xa những thần tử bình thường, còn có người nói đại trưởng lão cũng đã đem bội đao của mình giao cho thần nữ, có người nói cô ta có thể trở thành đại trưởng lão tiếp theo."

Trên thực tế, Hoả Đường đêm đó còn sống động hơn người hoang dã miêu tả nhiều. Ngọn lửa lớn thiêu đốt suốt bốn giờ, tất cả mọi người trong Hoả Đường ca hát nhảy múa xung quanh đống lửa, còn thiếu nữ với làn da màu lúa mì ấy trông giống như ánh hoàng hôn trước đêm hè.

Khánh Trần ngồi trong xe nhìn người hoang dã, cậu hiểu tại sao đối phương muốn hỏi Tôn Sở Từ có biết Tần gia hay không. Tần gia là thợ săn hoang dã, Tôn Sở Từ và những người khác cũng là thợ săn hoang dã, nếu quen nhau không chừng có thể sẽ gặp rắc rối khi ra tay.

Nhưng người hoang dã nói: "Chim ưng ở trong xe của chúng tôi, ba người các chú đến bắt nó đi. Nhân tiện, lần này chúng tôi không chỉ mang theo chim ưng, còn mang theo một số thú rừng mà chúng tôi săn được, mùi vị rất ngon. Các chú có thể ăn hoặc có thể mang về thành thị cho cán bộ Cục Xuất nhập cảnh cũng được. Đó là quà tặng miễn phí của chúng tôi vì chúng ta đã hợp tác nhiều lần."

Nói xong, hắn quay người chuẩn bị quay trở lại xe của mình. Những người hoang dã đó có thái độ rất tốt và thậm chí còn chu đáo mang theo lễ vật.

Tuy nhiên, vừa quay người lại, Khánh Trần trong xe đột nhiên nói: "Các người mang chim ưng lại đây, không phải là nhốt trong lồng sao? Chỉ cần nhấc lồng lên là được."

Người hoang dã kinh ngạc quay đầu lại nhìn Khánh Trần trong xe, bọn họ nhìn Tôn Sở Từ: "Vị tiểu huynh đệ này là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp qua?"

Tôn Sở Từ vội vàng giải thích: "Đây là thành viên mới của đội săn hoang dã chúng tôi."

Kẻ cầm đầu người hoang dã cười nhìn Khánh Trần: "Tiểu huynh đệ này vậy mà còn rất cẩn thận, nhưng chúng tôi và đội trưởng của chú cũng không phải chỉ mới hợp tác có một hai lần, chú không hề có chút tín nhiệm nào luôn sao?"

Đoàn Tử quay lại nhìn Khánh Trần và nháy mắt nhanh chóng bảo cậu đừng nói nữa.

Trong xe có người cũng cảnh cáo Khánh Trần: "Đừng gây phiền toái cho chúng tôi."

Tuy nhiên, Tôn Sở Từ đã kịp thời phản ứng và làm theo lời của Khánh Trần: "Trương đại ca, xin hãy mang chim ưng đến đây, chúng ta sẽ giao dịch ở bên này."

Kẻ cầm đầu người hoang dã ngừng cười, hơi nheo mắt lại: "Sao thế, các chú không thể tin tưởng chúng tôi? Nếu đã như vậy, sau này chúng ta sẽ ngừng làm ăn cùng nhau! Trước khi tiểu huynh đệ này xuất hiện, công việc làm ăn giữa chúng ta vẫn rất tốt. Sao thế, cậu ta vừa mới đến nhưng đã có thể thay chú làm chủ? Rốt cuộc ai mới là người có tiếng nói cuối cùng trong đội săn hoang dã của chú?"

Có nam sinh vẻ mặt không thiện ý nhìn Khánh Trần, muốn cậu câm miệng không nói nữa, công việc làm ăn này đối với bọn họ rất quan trọng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Những người thợ săn hoang dã phải nộp tiền cho Cục Xuất nhập cảnh mỗi khi ra khỏi thành thị, lần này họ không thể không lấy lại số tiền đã giao, tiền xăng, xe bị hư hao và tiền thuê nhà trong thành thị. Nếu trở về tay trắng thì làm sao có thể sống qua ngày?

Trước đây, mọi người chỉ mất bảy ngày để qua lại giữa thế giới Trong và thế giới Ngoài, nếu thực sự đói cũng có thể cố quá ngay cả khi chỉ uống nước.

Nhưng bây giờ thời gian xuyên việt là 30 ngày, ai mà chịu được?

Đến lúc họ trở về Thành thị số 10 không còn tiền sống, nói không chừng còn phải bán súng, bán xe để sống.

Lúc này, Tôn Sở Từ kiên quyết nói: "Trương đại ca, mong các anh mang chim ưng tới, nếu không chúng ta sẽ chấm dứt giao dịch này."

Khánh Trần âm thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ khó trách nhóm sinh viên đại học này có thể sinh tồn trong vùng hoang dã, hóa ra là vì có một đội trưởng bình tĩnh và lý trí như thế này. Không biết người bạn học Tôn Sở Từ này học ở đại học nào, loại người này rất thích hợp biến thành một phần trợ lực cho Bạch Trú.

Lúc này, sắc mặt của những người hoang dã đã trở nên u ám, một người trong số đó lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng tôi đi mang chim ưng tới đây, nhưng sau này cũng đừng làm giao dịch nữa. Để tôi xem nhóm thợ săn hoang dã không thể tự mình săn mồi các người làm thế nào để kiếm sống ở vùng hoang dã này. Chúng tôi cũng sẽ nói với những người hoang dã khác rằng các người là những thợ săn hoang dã không đáng tin cậy."

Thật khó để một nhóm sinh viên đại học xuyên việt đến một thế giới khác và học các kỹ năng săn bắn mà nhóm người Tần Thành đã mất hơn mười năm để thành thạo trong hai tháng. Vì vậy, việc nhóm người Tôn Sở Từ làm sau khi trở thành thợ săn hoang dã là thực hiện các giao dịch giữa người hoang dã và Liên bang. Nếu người hoang dã không buôn bán với họ thì cuộc sống có lẽ sẽ rất khó khăn.

Nhưng Tôn Sở Từ vẫn không hề lay chuyển: "Xin hãy đi lấy chim ưng."

Bảy người hoang dã trở về xe, Tôn Sở Từ thấy bọn họ đã đi xa, đột nhiên quay đầu nhìn lại Đoàn Tử: "Đưa súng trường tự động cho vị Khánh Tiểu Thổ này."

Đoàn Tử: "Hả?"

"Cứ nghe anh nói, giao cho cậu ấy đi." Tôn Sở Từ nói xong lại nhìn về phía Khánh Trần: "Cậu cũng không phải một thí sinh bình thường gì đó đâu nhỉ, nhưng hiện tại không phải lúc nói những lời này. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, một lát nữa cũng xin hãy giúp tôi."

Đoàn Tử miễn cưỡng đưa khẩu súng trường tự động cho Khánh Trần trong xe.

Nhưng Khánh Trần vừa cảm lên tay liền cảm thấy có gì đó không đúng: "Tại sao trong băng đạn chỉ có năm viên?"

Tôn Sở Từ ngây người ngay tại chỗ!

Người thiếu niên này còn đáng sợ hơn cậu ta tưởng tượng, Khánh Trần vừa cầm khẩu súng ước lượng trọng lượng là có thể biết được có bao nhiêu viên đạn trong đó!

Chỉ cần ước lượng trọng lượng là có thể biết có mấy phát đạn, vô cùng thần kỳ!

Tôn Sở Từ suy nghĩ một chút rồi giao súng ra: "Đạn mua ở chợ đen rất đắt nên súng của họ cũng không đầy đạn vì sợ lãng phí. Cậu hãy dùng của tôi."

Khánh Trần cân nhắc: "23 phát là đủ rồi."

Tôn Sở Từ trong lòng cả kinh, lại đúng rồi!

Giây tiếp theo, người hoang dã quay lại mang theo hai chiếc lồng phủ vải đen.

Tay phải của bọn họ đều ấn bên eo.

------------------

Chương 365. Khánh Trần phản kích.

Người hoang dã hung hăng.

Thời Gian Hành Giả thấp thỏm.

Khánh Trần nhìn thấy đôi tay của Tôn Sở Từ hơi run lên, đó là kết quả của việc adrenaline tiết ra. Người thợ săn hoang dã này chắc chắn cũng rất sợ hãi, một sinh viên đại học mới đến thế giới khác được hai tháng, đối mặt với một cuộc chiến thực sự chắc chắn sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, Khánh Trần cũng không xem thường cậu ta vì điều này.

Tôn Sở Từ vẫn bình tĩnh nói: "Đợi lát nữa ra tay, mọi người nên nấp sau xe để yểm trợ nổ súng, và đặt súng ở chế độ bắn đơn, đừng để một phát hết đạn."

Khánh Trần rất ngạc nhiên khi một nhóm Thời Gian Hành Giả dù thiếu đạn dược như vậy, vẫn có thể kiếm sống ở nơi hoang dã.

Tôn Sở Từ quay lại nhìn Khánh Trần: "Xin hỏi chúng ta nên làm gì đây, tiên hạ thủ vi cường?"

Khánh Trần tính toán khoảng cách giữa họ và khu rừng là 250 mét, chính xác là khoảng cách bắn hiệu quả của súng trường tự động.

Cậu đã yêu cầu Tôn Sở Từ dừng lại trước đó vì không muốn đi vào khoảng cách này nhưng Tôn Sở Từ vẫn phanh chậm một bước.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lên xe, chạy! Kéo dài khoảng cách giữa cậu và bọn họ!"

Nói xong, Khánh Trần ngồi vào ghế lái khởi động xe: "Lên xe nhanh lên!"

Những Thời Gian Hành Giả ngơ người, chạy?

Vừa rồi mọi người còn cảm thấy vui mừng vì có thể đã gặp được cao thủ, kết quả lựa chọn của Khánh Trần lại là lên xe bỏ chạy?

Một nhóm Thời Gian Hành Giả đang bị truy đuổi bởi những người hoang dã trong vùng hoang dã này, trốn thoát là sự lựa chọn thiếu khôn ngoan và bất đắc dĩ nhất, bởi vì đối phương là người quen thuộc nhất với nơi này.

Tôn Sở Từ do dự một lát, cuối cùng hét lên: "Lên xe! Nghe cậu ấy nói!"

Những người hoang dã phía xa nhìn thấy đám người Tôn Sở Từ đột nhiên lên xe liền chạy lại.

Không chỉ vậy, người hoang dã dẫn đầu còn vẫy tay về phía rừng cây, trong chớp mắt, sáu chiếc xe việt dã rách nát lao ra khỏi rừng cây!

Tôn Sở Từ và những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này đều đều sợ ngây người, hoá ra trong rừng lại giấu nhiều người như thế!

Cái này mà nói không có ý đồ nào thì chắc chắn là bịp bợm!

Mãi cho đến thời điểm này, mọi người mới tin vào phán đoán của Khánh Trần và hiểu rằng đội trưởng Tôn Sở Từ của họ đã một lần nữa đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Tôn Sở Từ ở ghế sau hỏi: "Chúng ta trực tiếp trốn đi sao?"

"Không trốn." Khánh Trần liếc nhìn bình xăng: "Chạy tối đa hơn năm mươi km là xe sẽ phải dừng lại để đổ xăng, không thể chạy xa được. Ngồi yên đấy."

Đúng lúc này, Khánh Trần đột nhiên đạp phanh, sau đó mở cửa nhảy ra ngoài.

Tôn Sở Từ đang định xuống xe để hỗ trợ thì Khánh Trần đã đá cánh cửa cậu ta đang hé mở, đá cậu ta trở lại xe.

Khánh Trần vững vàng giơ súng trường tự động lên, bình thản nói: "Ở trong xe đợi là được."

Lúc này, khoảng cách giữa cậu và người hoang dã đã tăng lên 400 mét.

Đây là khoảng cách rất vi diệu, Khánh Trần có thể bắn trúng người hoang dã, nhưng người hoang dã rất khó bắn trúng cậu.

Đối với một người tinh thông súng ống tới nói, khoảng cách là tất cả.

Giây tiếp theo, thiếu niên ở ngoài xe nổ súng liên tục.

Tần suất xạ kích rất cao, như thể thiếu niên chưa bao giờ cần nhắm bắn. Những tiếng súng liên tục giống như nhịp trống, có tiết tấu độc đáo và dày đặc riêng.

Xe của Tôn Sở Từ đưa lưng về phía người hoang dã, cho nên cậu ta phải xoay người ghé vào trên lưng ghế, quay đầu nhìn qua cửa sổ. Cậu ta muốn xem Khánh Trần nổ súng chính xác đến mức nào. Cậu ta bàng hoàng nhìn các phương tiện của người hoang dã lần lượt lật nghiêng, mỗi khi Khánh Trần bắn một phát, máu sẽ nổ tung trong xe của người hoang dã.

Một người hoang dã thò đầu ra khỏi xe và bắn trả, kết quả là chiếc xe việt dã cứ xóc nảy trên đường gập ghềnh, không thể nhắm trúng Khánh Trần được. Hơn nữa, những người hoang dã này nhiều nhất chỉ có thể bắn một phát đã bị Khánh Trần giết chết, thiếu niên không cho họ bất kỳ cơ hội nào để điều chỉnh quỹ đạo.

Không đến mười giây, đám người hoang dã đó thậm chí không có cơ hội đuổi kịp, tất cả đều bị tiêu diệt!

Khánh Trần cầm súng tiến lại gần chiếc xe không nói một lời, cậu hồi ức lại trí nhớ và phán đoán, trong đoàn xe hẳn còn hai người chưa chết, nhưng đối phương lại ở trong xe bị lật, lại trong điểm mù tầm nhìn của cậu, được thùng xe bảo vệ.

Tôn Sở Từ nhìn thấy Khánh Trần tiến tới liền nhanh chóng gọi đồng đội xuống xe đi theo.

Khi Thời Gian Hành Giả này nhìn bóng lưng của Khánh Trần, họ cảm thấy cánh tay cầm súng phẳng của đối phương bất động, vững như bàn thạch.

"Đừng vội tới gần quá, còn có hai người còn sống." Khánh Trần bình tĩnh nói.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu đổi hướng, cuối cùng tìm được góc bắn mới và bóp cò. Khánh Trần buông tay xuống, thở ra một hơi dài trắng xóa, hơi thở ấm áp giống như động cơ hơi nước vận hành trong mùa đông lạnh giá.

Cậu quay lại cười nói với nhóm người Đoàn Tử: "Đi thôi, xem xem có chiến lợi phẩm các bạn cần không. Yên tâm, không còn nguy hiểm nữa."

Tôn Sở Từ không nói gì, cậu ta bước nhanh đến chỗ xe của người hoang dã, trước tiên cạy mở cốp xe của họ để lấy hai chiếc lồng chim ưng ra.

Chiếc lồng rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

Khánh Trần nhìn thấy cảnh này liền đoán ra: "Những người hoang dã này định dùng chim ưng để trao đổi thuốc kháng sinh với các bạn sao?"

Tôn Sở Từ nhìn cậu một cái, cũng không giấu diếm điều gì: "Đúng vậy."

"Một số người trong số này bị cúm nặng, nói không chừng đã có nhiều người trong trại của họ bị nhiễm bệnh nên họ đang rất cần thuốc kháng sinh cứu mạng." Khánh Trần nói: "Tuy nhiên, họ vẫn chưa tìm thấy chim ưng mà các bạn cần, không có cách nào để hoàn thành giao dịch này."

Chim ưng không hề dễ bắt như vậy, trước kia Tần gia đến vùng hoang dã là để bắt chim ưng, nhưng cuối cùng, họ thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của chim ưng suốt hai tháng.

Vì vậy, người hoang dã quyết định bí quá hoá liều, trực tiếp đoạt thuốc kháng sinh.

Khánh Trần cười nói: "Lần sau phải biết thông minh một chút, trước đó phải đem thuốc chôn ở đâu đó, sau khi giao dịch xong thì nói cho bọn họ biết nơi chôn thuốc, vì chỉ cần giết các bạn là có thể lục soát được thuốc trong xe. Khó mà không khiến người ta sinh ra ác ý, đương nhiên an toàn nhất là có vũ lực càng mạnh."

Người hoang dã không cần nhiều lý do để giết người, chỉ cần khi ta đói mà trong tay ngươi có một miếng bánh, hoặc khi ta ốm trong tay ngươi có thuốc.

Logic rất đơn giản, thô bạo và trực tiếp.

Lúc này, Tôn Sở Từ đã kiểm tra tất cả các phương tiện, thu súng ống của người hoang dã vào xe và chụp ảnh để thu thập bằng chứng.

Cậu ta nói với Khánh Trần: "Thành thị số 10 đã treo thưởng cho thợ săn hoang dã. Giết một người hoang dã sẽ được 5.000. Ở đây có 17 người hoang dã, có thể đổi lấy 85.000... Chúng tôi có thể chuyển cho cậu 80.000 sau khi nhận được phần thưởng."

Khánh Trần sửng sốt trong giây lát, trước đó cậu đã biết rằng người hoang dã thực sự là một trong những mục tiêu của những thợ săn hoang dã, giống như mục tiêu của đoàn xe Săn Thu của tập đoàn không chỉ là thú hoang. Nhưng cậu vẫn không hề biết rằng mạng sống của người hoang dã cũng có thể đổi lấy tiền ở Liên bang!

Hơn nữa còn rất rẻ.

Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ, cười nói: "Làm việc cả nửa ngày mà cậu chỉ giữ lại năm nghìn còn phần còn lại cho tôi vậy sao?"

Tôn Sở Từ nghiêm túc nói: "Đều là nhờ cậu giết hết, chúng tôi tương đương với người được cứu, lấy năm nghìn coi như chúng tôi cũng đã có lợi."

Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ quá khó khăn, nếu không có lẽ bọn họ sẽ không lấy năm nghìn này.

Khánh Trần cười: "Các bạn cũng đã cứu tôi."

Tôn Sở Từ nói: "Nhìn vào khả năng cậu đã thể hiện thì ngay cả khi chúng tôi không cho cậu đi nhờ, cậu cũng sẽ không gặp chuyện gì."

Lúc này Tôn Sở Từ đã suy nghĩ rõ ràng, người như Khánh Trần làm sao có thể bị bỏ rơi giữa chừng, cái người đã bỏ rơi Khánh Trần là đang vội vã đến thành thị số 10 đầu thai đấy à?

Cho nên những cái cớ mà Khánh Trần nói trước đây chỉ là những câu chuyện do đối phương bịa ra mà thôi.

Nhưng mỗi lần Tôn Sở Từ nghĩ đến thiếu niên này nằm trên đường giả vờ đáng thương, cậu ta đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.....

Rốt cuộc đây hành vi gì? Là mê chơi đến nghiện có đúng hay không?

Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ, lắc đầu cười: "Không thành vấn đề, sau khi nhận được tiền từ Liên bang, các bạn có thể tự mình giữ lại, coi như chi phí đi nhờ xe của tôi, cũng đỡ cho các bạn mưu tài hại mệnh mà giết tôi trên đường đi. Đó không phải là chuyện xảy ra ở nơi hoang dã sao?"

Tôn Sở Từ sửng sốt một chút: "Chúng tôi sẽ không làm như vậy."

Khánh Trần tiếp tục: "Cơ quan Quản lý Xuất nhập cảnh gần đây rất nghiêm ngặt trong việc kiểm soát thuốc kháng sinh. Những thợ săn hoang dã bình thường rất khó mang theo nhiều kháng sinh từ trong thành phố như vậy, vì vậy các bạn là Thời Gian Hành Giả nhỉ, các bạn cũng mang theo kháng sinh từ thế giới bên ngoài đến đây?"

Nhóm người Đoàn Tử nghe được lời này, đều có cảm giác như đang lâm đại địch, như có ai đó đã vạch trần bí mật lớn nhất của bọn họ.

Khánh Trần cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không báo cáo các bạn. Tuy rằng tôi là thổ dân của thế giới Trong như các bạn vẫn hay gọi, nhưng tôi không có ác ý với Thời Gian Hành Giả."

Tôn Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng mạng sống của những Thời Gian Hành Giả quý giá hơn mạng sống của người hoang dã rất nhiều.

Khánh Trần lên xe trước, bật máy sưởi: "Đừng quên lục soát sạch sẽ xe của họ. Dù sao súng và đạn dược đối với các bạn đều rất hữu dụng."

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nghe vậy thì mặt đỏ bừng, bởi vì họ biết rằng Khánh Trần đã đoán được tình cảnh khó khăn của họ.

Sau khi Khánh Trần lên xe, Đoàn Tử thì thầm với Tôn Sở Từ: "Tiền bối, theo như em vừa đếm, thiếu niên này đã bắn tổng cộng 13 phát súng, kết quả là 17 người hoang dã đã chết. Hiện tại em cảm thấy thân phận của cậu ta nhất định không bình thường, rất có thể là nhân vật lớn trong Liên bang..."

Tôn Sở Từ cúi đầu trầm tư, cỡ nòng của khẩu súng trường tự động họ sử dụng là 7,62 mm.

Cho dù loại cỡ nòng này có thể gây ra vết thương xuyên thấu trên cơ thể con người thì cũng khó có thể xuyên qua cơ thể người và ghế xe, sau đó gây thương tích chí mạng cho những người phía sau.

Cậu ta kiểm tra vết thương của những người hoang dã và phát hiện ra rằng bốn trong số những người hoang dã đã chết sau khi động mạch cổ của họ bị đạn của Khánh Trần sượt qua. Những viên đạn xuyên qua động mạch cảnh như những con dao, bắn trúng người đàn ông hoang dã ở hàng sau mà không mất nhiều động năng.

Nếu một người hoang dã chết như vậy thì có thể là trùng hợp, nhưng nếu bốn người trong đó chết như vậy thì không thể nào là trùng hợp được!

Đây rốt cuộc là thứ kỹ thuật bắn súng gì?!

Đoàn Tử bổ sung: "Tiền bối, cậu ta họ Khánh."

Khánh là một họ khá hiếm.

------------------

Chương 366: Nhận dạng thân phận.

"Cho nên, những gì cậu nói trước đó đều là xạo nhỉ." Đoàn Tử trầm giọng hỏi: "Cái gì mà bị đồng bạn bỏ rơi, cái gì mà đến thành thị số 10 để luyện thi, đều là xạo hết."

Khánh Trần cười nói: "Các bạn cũng không nói thật. Ví dụ như các bạn không nói ra thân phận Thời Gian Hành Giả của mình, cho nên coi như hòa."

Ngữ khí của Đoàn Tử dừng lại một lúc: "Được rồi."

Khánh Trần hiếu kỳ hỏi: "Các bạn đang trao đổi chim ưng với người hoang dã để bán cho các ông lớn ở thành thị số 10 à?"

"Đúng vậy." Tôn Sở Từ giải thích: "Gần đây chim ưng đã trở nên lưu hành ở đó. Sẽ rất nở mày nở mặt khi tham dự các hoạt động thượng lưu mà có một con chim ưng đứng chễm chệ trên tay."

Cũng giống như những người nổi tiếng ở thế giới Ngoài có thể mặc một chiếc váy cao cấp của một thương hiệu nào đó sẽ rất nở mày nở mặt, mọi người luôn theo đuổi xu hướng mặt kệ là ở thời đại nào. Đối với những người nổi tiếng này, chim ưng là thời thượng nhất.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc, nếu có một con Thanh Sơn Chuẩn đứng trên tay thì có phải cậu sẽ trở thành người có mặt mũi nhất không?

Đáng tiếc, Thanh Sơn Chuẩn quá lớn nên cánh tay của cậu không thể giữ vững được. Thanh Sơn Chuẩn cũng chưa chắc sẽ sẵn lòng hợp tác với cậu để giả vờ.

Tôn Sở Từ nói tiếp: "Người ủy thác cho thợ săn hoang dã bắt chim ưng lần này là một nhân vật lớn, nhưng dường như ông ta không mua nó cho mình mà để tặng cho người khác làm quà."

"Một con chim ưng bao nhiêu?" Khánh Trần tò mò hỏi.

"1,6 triệu ndt." Tôn Sở Từ nói: "Chúng tôi cũng bị số tiền này hấp dẫn nên đã đưa ra mức giá đặc biệt cao để trao đổi với người hoang dã. Nhưng không ngờ giá cao đến mức bọn họ bí quá hóa liều."

Thâm tâm Khánh Trần nghĩ, chim ưng trị giá 1,6 triệu này nhất định là tặng cho một người rất quan trọng. Món quà này tuy mới lạ nhưng lại quá đắt.

Nhưng Tôn Sở Từ nói tiếp: "Tôi nghe có người nói món quà này thực chất là dành cho ứng cử viên Ảnh tử."

Khánh Trần sửng sốt một chút: "Việc này có liên quan gì đến những ứng cử viên Ảnh tử?"

Tôn Sở Từ thấp giọng nói: "Ở thế giới Ngoài của chúng tôi có người đến từ Ủy ban Quản lý Trị an PCE. Ông ta nói rằng Khánh thị đã tuyên bố Ảnh tử chi Tranh vòng thứ ba, tất cả các ứng cử viên Ảnh tử sẽ đi đến Thành thị số 10 đảm nhiệm một số chức vụ. Cho nên những người muốn thấy sang bắt quàng làm họ đương nhiên phải xuất ra lễ vật thật tử tế, trước đó cũng có người tuyên bố nhiệm vụ bắt chim ưng, nhưng treo thưởng chỉ khoảng 1 triệu, bắt đầu từ tuần trước giá đột ngột tăng lên 1,6 triệu."

Khánh Trần thở dài, có lẽ đây là sự ganh đua giữa các đại nhân vật, sau này chắc chắn sẽ có một nhân vật trong số những ứng cử viên Ảnh tử có thể ảnh hưởng đến liên bang, cho nên chắc chắn sẽ có người đầu tư trước. Tuy nhiên, Khánh Trần không hề ngờ rằng việc nhóm người Tôn Sở Từ bắt chim ưng lại liên quan chút xíu đến mình. Đương nhiên, chỉ là một chút quan hệ tí ti, dù sao bên ngoài không có người biết cậu là ứng cử viên Ảnh tử giả chết, chim ưng cũng không thể cho cậu.

Khánh Trần trầm tư hỏi: "Cậu có biết bọn họ sẽ nắm giữ chức vụ gì không?"

"Có vẻ như họ là thanh tra tập sự trực thuộc Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang số ba." Tôn Sở Từ nói: "Nhưng đây chỉ là tin đồn."

Cơ quan Tình báo Trung ương và Sở Mật Vụ là hai cơ quan hoàn toàn khác nhau. Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang thuộc cơ quan của chính phủ, có quyền thực thi pháp luật và điều tra. Sở Mật Vụ là cơ quan bí mật của Khánh thị, có quyền lực lớn hơn và nhiều tinh nhuệ hơn. Tất cả các ứng cử viên Ảnh tử sẽ có danh tính song song là thanh tra tập sự của Cơ quan Tình báo Trung ương và gián điệp bí mật của Sở Mật Vụ.

Lúc này, bọn họ chỉ cách Thành thị số 10 hơn 200 km. Cho dù đường đất khó đi, cũng chỉ cần một ngày là đến nơi. Tôn Sở Từ và những người khác thay phiên nhau lái chiếc xe bán tải, lái xe cả ngày lẫn đêm.

Vì gấp rút giao dịch với người hoang dã vào thời gian đã định, bọn họ thậm chí cả đêm không ngủ, hiện tại đều đã mệt mỏi. Nhưng khi mọi người nghĩ rằng họ sẽ sớm có thể trở lại một thành phố "tương đối thoải mái" và nhận được hơn 80.000 thì đã lấy lại tinh thần.

Trên xe chỉ có Khánh Trần còn có tinh thần vui vẻ, hỏi: "Các bạn thiếu tiền đến vậy à?"

Tôn Sở Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra thì ngày thường chúng tôi vẫn có thể tự lo cơm ăn áo mặc, nhưng chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, chúng tôi cũng muốn có một cái Tết vui vẻ."

Khánh Trần sửng sốt một chút, chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán. Cậu có trí nhớ không quên được và có thể đếm giây được năm tiếng chính xác trong đầu, nhưng Tết Âm lịch dường như đã bị cậu cố tình lãng quên. Khi còn sống trên đường Hành Thự, ý nghĩa của Tết là ở trong căn phòng lạnh lẽo và thầm hồi tưởng lại những bộ phim hoặc cuốn sách trong đầu. Đối với Khánh Trần, đây là một ngày lễ vô nghĩa.

Lúc chạng vạng, ba chiếc xe bán tải cuối cùng đã đến cổng xuất nhập cảnh Thành thị số 10. Mỗi thành thị đều có hàng rào thuế quan riêng, ví dụ ô tô từ Kamishiro và Kashima muốn nhập khẩu vào thành thị số 18 thì phải trả mức thuế lên tới 47%. Nếu ô tô từ Lý thị, Khánh thị, Trần thị muốn nhập khẩu vào những thành thị Kamishiro và Kashima sở hữu thì cũng tương tự. Tất cả chỉ là một cuộc thi để tập đoàn bảo vệ lãnh thổ của mình.

Không biết hôm nay là ngày gì nhưng người vào Thành thị số 10 qua cổng xuất nhập cảnh nhiều đến mức ở lối đi giới nghiêm bên ngoài thành thị xếp cả một hàng dài.

Tôn Sở Từ nói: "Nghe nói mỗi năm vào dịp cuối năm đều như vậy, những người phía trước đều là thợ săn hoang dã, mọi người đều đi hoang dã săn bắn, hoặc là săn thú hoang kiếm tiền, sau đó chuẩn bị ăn một cái Tết. Lần này chắc là do treo thưởng chim ưng nên nhiều người ra ngoài làm việc hơn."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Trong một thành thị có bao nhiêu thợ săn hoang dã?"

Tôn Sở Từ trả lời: "Có 82.319 người trong hồ sơ. Đây là một nghề hợp pháp."

"Nhiều như vậy à." Khánh Trần có hơi ngoài ý muốn.

Trên đường, những binh sĩ của Cục xuất nhập cảnh tuần tra tới lui giữ gìn trật tự, trông cực kỳ nghiêm ngặt. Lúc này, một đoàn xe phóng qua làn đường cao tốc cạnh ba chiếc xe bán tải, không cần phải xếp hàng.

Khánh Trần nhướn mày.

Tôn Sở Từ nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của Khánh Trần, giải thích với cậu: "Thường xuyên ra vào thành thị sẽ quen với việc này. Xe của tập đoàn, xe công vụ, thậm chí cả xe của một số doanh nhân giàu có đều có biển báo thông hành điện tử, có thể trực tiếp đi qua."

Khánh Trần nói: "Ừ, tôi biết."

Cậu nhướng mày không phải vì ngạc nhiên khi có người có thể chen hàng, mà vì cậu nhìn thấy rõ một biểu tượng giống như "cà vạt" trên đoàn xe, đó là logo của Hằng Xã.

Khánh Trần không ngờ rằng Hằng Xã cũng có quyền lực ở Thành thị số 10. Theo những gì cậu biết, Thành thị số 10 là một thành phố có thế lực phức tạp và những người từ năm tập đoàn lớn đang tranh giành quyền lực ở đây. Những năm gần đây Kashima bị gạt ra ngoài lề, Kamishiro vẫn nắm quyền quản lý bộ phận Xuất nhập cảnh, nhưng các cơ quan quyền lực còn lại gần như bị chia cắt bởi ba nhà Lý thị, khánh thị, Trần thị. Điều kỳ lạ là Kamishiro luôn rất chấp nhất với bộ phận Xuất nhập cảnh của thành thị số 10. Tất cả các quyền lực khác đều có thể thoái nhượng, nhưng chỗ này chắc chắn là chết cũng phải giữ.*

Cũng không biết có ý đồ gì.

7 giờ tối, cuối cùng cũng đến lượt Tôn Sở Từ kiểm tra thân phận.

Hơn chục binh sĩ của Cục xuất nhập cảnh và hơn 30 cảnh vệ máy móc bao vây xung quanh, thậm chí cả máy bay không người lái cũng lơ lửng trên không.

Cổng xuất nhập là một tòa nhà giống cổng thành, bên trên là công trình phòng thủ giống hầm trú ẩn và bên dưới là đường hầm lắp đặt đầy đèn trắng, tất cả các phương tiện đều phải được kiểm tra trong đường hầm này.

Khánh Trần nhìn lên và nhìn thấy một tổ ong được gắn trên đỉnh đường hầm, bên trong tổ ong là hàng trăm máy bay không người lái Border-01, mang theo vũ khí tiêu chuẩn cỡ nòng 5,56 mm.

Khác với thế giới Ngoài chính là Cục xuất nhập cảnh ở đây giống một bộ phận của hệ thống phòng thủ thành thị hơn và có quyền hạn lớn hơn. Nếu ai đó vượt cảnh trái phép, Cục Quản lý Xuất nhập cảnh có quyền bắn ngay tại chỗ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen im lặng nhìn tài liệu và thông tin do Tôn Sở Từ đưa ra, sau đó kinh ngạc hỏi: "Các cậu đã giết 17 người hoang dã? Các cậu đùa tôi à? Một đội ngũ thợ săn hoang dã cấp F như các cậu giết 17 thợ săn hoang dã?"

Tôn Sở Từ kiên nhẫn trả lời: "Đúng vậy, chuyện đó cũng khá là trùng hợp, nhưng bằng chứng từ ảnh, video, hồ sơ của máy dò sinh mệnh và hồ sơ trích xuất tròng đen mắt đều có thể làm chứng minh. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã tịch thu một số súng ống. Ngài cũng có thể kiểm tra."

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi vẫy tay với đồng nghiệp, lập tức có người đi kiểm tra ba chiếc xe bán tải.

Người đàn ông trung niên tắt máy ghi âm trước mặt như không có chuyện gì xảy ra, sau đó dẫn Tôn Sở Từ đến một nơi không có người giám sát nói: "Theo thủ tục thông thường, hẳn là các cậu có thể nhận được phần thưởng 85.000 tệ từ Liên bang, nhưng bằng chứng này của các cậu không quá hoàn hảo... "

Tôn Sở Từ vội vàng nói: "Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi sẽ lãnh phần thưởng của 13 người hoang dã."

Cậu ta biết rất rõ người đàn ông trung niên này muốn kiếm tiền.

Thấy Tôn Sở Từ dễ nói chuyện như vậy, người đàn ông trung niên lập tức cười nói: "Tôi là đội trưởng của Đội Quản lý Xuất nhập cảnh số 7, sau này nếu có vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi."

"Được." Tôn Sở Từ gật đầu.

"Được, vậy tôi sẽ tiến hành định kỳ kiểm tra thông tin của các thành viên của các cậu, sau đó các cậu có thể đi." Người đàn ông trung niên cười nói.

Nói xong, ông ta quay lại chỗ mình đang đứng, bật lại máy ghi hình, sau đó quẹt thẻ căn cước điện tử mà Tôn Sở Từ đưa cho, quét từng cái một vào chiếc máy tính LCD mini trên tay. Tuy nhiên, khi quẹt thẻ căn cước điện tử của Khánh Trần, ông ta đã sững sờ.

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên liếc nhìn Tôn Sở Từ rồi vội vàng chạy về phía chiếc xe bán tải trong đường hầm.

------------------

Chương 367: Con tốt của Khánh thị.

"Trưởng quan, ngài đi đâu vậy?" Tôn Sở Từ hoàn toàn bối rối, nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đang chạy đi như điên, thân hình mập mạp đong đưa theo mỗi bước đi của ông ta.

Nôn nóng, thấp thỏm, khiêm tốn.

Tôn Sở Từ có thể biết được tâm lý của người khác chỉ bằng cách nhìn vào tư thế chạy của đối phương.

Lúc này, người đàn ông trung niên dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Tôn Sở Từ: "Ngàn vạn lần xin đừng gọi tôi là ngài."

Sau đó, ông ta tiếp tục chạy về phía chiếc xe bán tải.

Tôn Sở Từ thậm chí còn bối rối hơn.

Viên chức Cục Quản lý Xuất nhập cảnh vừa rồi còn cao cao tại thượng vừa quẹt thẻ căn cước điện tử của Khánh Trần liền trở nên hoảng loạn như thế này.

Tôn Sở Từ vội chạy theo, lại thấy người đàn ông trung niên chạy tới chỗ chiếc xe bán tải, thận trọng đứng cạnh chiếc xe mà Khánh Trần đang ngồi, trên môi nở nụ cười.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nịnh nọt với Khánh Trần và nói: "Xin chào thưa trưởng quan, không ngờ ngài cũng ở trong nhóm thợ săn hoang dã này, ngài nên đi làn đường ưu tiên mới đúng. Có cần tôi phái một chiếc xe cho ngài không?"

Khánh Trần bình tĩnh nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói: "Nhiệm vụ cơ mật, không được công khai."

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu: "Được được mà, tôi hiểu rồi."

Trên thực tế, ngay cả bản thân Khánh Trần cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù cậu là "đế sư tương lai" của Lý thị, là sư phụ của giảng võ đường Lý thị, nhưng thứ này không thể hiển thị trên màn hình nhận dạng điện tử.

Lời giải thích duy nhất là tuy cậu chưa chính thức đến nhậm chức nhưng Ảnh tử Khánh thị đã nạp thông tin thân phận của cậu vào hệ thống tình báo Liên bang. Không thì sao đối phương vừa mở miệng lại xưng hô "trưởng quan"?

Khánh Trần luôn cảm thấy rằng khi bước vào Thành thị số 10, hết thảy mọi chuyện sẽ rơi vào sự an bài của Ảnh tử tiên sinh.

Lúc này, Đoàn Tử và những người khác đều nín thở nhìn Khánh Trần và quan chức trung niên, cảm thấy thế giới bỗng trở nên thần kỳ. Làm thế nào mà thiếu niên muốn đi nhờ xe trong vùng hoang dã kia đột nhiên biến thành "trưởng quan"?

Trước đây bọn họ đã từng gặp mặt với Cục quản lý Xuất nhập cảnh, khi thợ săn hoang dã ra vào thành phố, nếu không nộp phí bảo vệ, họ sẽ phải đối mặt với sự kiểm tra rất nghiêm ngặt. Đối phương thậm chí có thể nói rằng họ nghi ngờ bạn giấu ma túy trong lốp xe, sau đó cắt hết lốp xe của bạn. Họ cũng sẽ mở mui xe của bạn, vô tình làm vỡ một số ống dẫn dung môi lạnh bên ngoài động cơ trong quá trình kiểm tra và thậm chí khoa trương hơn nữa là họ sẽ tháo rời cả bình chứa nước, v.v.

Xe hỏng của bạn bị kẹt trong đường hầm cũng không sao, nhân viên của Cục Quản lý Xuất nhập cảnh sẽ ân cần giúp bạn gọi xe kéo và kéo xe về xưởng sửa chữa. Về phí sửa chữa và kéo xe, bạn tự động sẽ phải trả tiền cho nó. Những thợ săn hoang dã đương nhiên gặp bất lợi về giai cấp khi đối mặt với các quan chức của cục Xuất nhập cảnh, những người đó gần như có thể muốn làm gì thì làm. Vì vậy, những thợ săn hoang dã thường gọi những quan chức này là "các lão gia của Cục Quản lý Xuất nhập cảnh".

Nhưng bây giờ, những lão gia này đang quỳ trước mặt Khánh Trần, hận không thể viết hai chữ "lấy lòng" lên mặt.

Khánh Trần liếc nhìn người đàn ông trung niên: "Ông tên gì?"

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi tên Lý Mạnh Lâm, tôi là đội trưởng đội 7 của Cục Quản lý Xuất nhập cảnh."

Khánh Trần gật đầu: "Chưa từng học qua các điều lệ bảo mật sao? Sao ông có thể đến chào hỏi tôi trong tình huống này? Lỡ như bị các phương tiện xếp hàng phía sau nhìn thấy thì sao? Đưa cho tôi thiết bị nhận dạng của ông."

Nói xong, cậu trực tiếp lấy thiết bị từ tay đối phương.

Màn hình LCD hiển thị ảnh căn cước, số nhận dạng điện tử và thông tin nghề nghiệp của cậu...

Khánh Trần nhìn thấy cột nghề nghiệp viết rõ ràng, thanh tra của Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang...

Khánh Trần bối rối.

Trước hết, những ứng cử viên Ảnh tử khác được nhận vào Đơn vị Tình báo số ba, tại sao cậu lại vào Đơn vị Tình báo số một?

Thứ hai, những ứng cử viên Ảnh tử khác đều là thanh tra tập sự, còn cậu trực tiếp trở thành thanh tra, bỏ đi hai chữ tập sự.

Cậu trả lại thiết bị nhận dạng cho Lý Mạnh Lâm: "Lần sau chú ý một chút."

"Được được, ngài đi thong thả." Lý Mạnh Lâm liên tục cúi đầu mấy lần, cho đến khi xác định ba chiếc xe bán tải đã đi xa mới đứng thẳng lên.

Một binh sĩ vác súng trên vai đã lên nòng, mãi đến lúc này mới dám đi tới: "Sao vậy trưởng quan? Tại sao ngài lại khách khí với một thiếu niên như vậy?"

Lý Mạnh Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này ông ta mới phát hiện lưng mình từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta nói với người lính: "Ngươi biết cái gì, Cậu ta đến từ Đơn vị tình báo số một. Đám Diêm Vương sống kia là người mà chúng ta có thể chọc sao? Hơn nữa cậu ta trở thành một thanh tra khi còn trẻ như vậy, tất nhiên phải là một đại nhân vật trong Khánh thị."

Người lính sửng sốt một chút: "Cậu ta là ứng cử viên Ảnh tử à?"

Lý Mạnh Lâm lắc đầu: "Không, ứng cử viên Ảnh tử đều đến Đơn vị Tình báo số ba, mà họ đều là thanh tra tập sự. Muốn được thăng chức từ thanh tra tập sự lên thanh tra thì cần ít nhất một năm thời gian để mạ vàng, mà thanh tra tập sự và thanh tra có quyền hạn hoàn toàn khác nhau. Nhưng điều quan trọng nhất là Khánh thị sẽ không để ứng cử viên Ảnh tử đến Đơn vị Tình báo số một để làm con tốt."

"Tốt?" Người lính sửng sốt một lát.

"Những chuyện này các ngươi không biết." Lý Mạnh Lâm nghĩ đến lời đồn, nói: "Đơn vị Tình báo số hai do Lý thị quản lý, Đơn vị Tình báo số ba do Khánh thị quản lý, Đơn vị Tình báo số bốn do Trần thị quản lý. Chỉ có Đơn vị Tình báo số một và Đơn vị Tình báo số năm là đặc biệt."

"Có chuyện như vậy à?" Người lính thắc mắc.

Lý Mạnh Lâm ngạo nghễ nói: "Lính cơ sở như các ngươi có thể biết cái gì?"

"Đơn vị Tình báo số một và Đơn vị Tình báo số năm có gì đặc biệt?" Người lính hỏi, biết cấp trên muốn khoe khoang mình biết nhiều nên lập tức hùa theo.

Lý Mạnh Lâm nói: "Trước tiên nói về Đơn vị Tình báo số năm, bên đó là bộ phận pháp y, cho nên nhìn chung không ai quan tâm đến nó. Đơn vị Tình báo số một đặc biệt hơn, tập đoàn nào cũng có người bên trong. Nói chung tập đoàn sẽ cử những người tàn nhẫn nhất vào, tựa như là dưỡng cổ. Đơn vị Tình báo số một có quyền lực lớn hơn so với những đơn vị khác, được ưu tiên cao nhất, nhưng đấu tranh nội bộ cũng khốc liệt nhất và rất ít người có kết quả tốt đẹp."

Theo quy định của Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang, Đơn vị Tình báo số một có quyền lấy hồ sơ từ một số đơn vị khác, thậm chí còn có quyền trực tiếp mang tù nhân trong tay những đơn vị khác đi.

Lý Mạnh Lâm nhìn bóng dáng ba chiếc xe bán tải đang lái đi, bỗng nhiên tự hỏi, chẳng lẽ vị thanh tra trẻ tuổi này đột nhiên từ bên ngoài trở về để giúp một ứng cử viên Ảnh tử nào đó giành chiến thắng trong vòng này sao?

Vòng này, các phe phái quyền lực trong Khánh thị sẽ bắt đầu chọn phe.

Lý Mạnh Lâm nói với người binh sĩ: "Hãy ghi nhớ số series của đội thợ săn hoang dã này và đưa nó vào danh sách trắng của chúng ta. Sau này được thì trực tiếp cho đi, không tính phí thủ tục của họ."

........

Sau khi ba chiếc xe bán tải vào thành phố, Tôn Sở Từ nhận được tin nhắn trên điện thoại di động: Phần thưởng 85.000 ndt đã được gửi vào tài khoản, phần thưởng này có thể được miễn thuế thu nhập cá nhân.

Tôn Sở Từ im lặng, cậu ta còn tưởng rằng thu hoạch lần này sẽ bị cắt xén, thế nhưng cuối cùng lại phát đủ.

Trong xe im lặng, Đoàn Tử luôn sôi nổi cũng không nói chuyện nữa, hệ thống liên lạc trong xe vẫn im lặng.

Khánh Trần mỉm cười nhìn về phía Tôn Sở Từ: "Các bạn sống ở đâu tại Thành thị số 10 này?"

Tôn Sở Từ do dự một lúc rồi thận trọng nói: "Chúng tôi sống ở phố Bắc Ngưng Bích, khu 5..."

Khánh Trần hồi ức lại bản đồ Thành thị số 10 mà cậu đã xem trước đó, lập tức khóa vị trí của phố Bắc Ngưng Bích, giống như một hệ thống định vị.

Cậu nói: "Tôi sống cách các bạn hai dãy nhà. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ gọi cho tôi."

Tôn Sở Từ sửng sốt một chút: "Ngài không sống ở Thượng Tam khu sao?"

"Không cần xưng hô tôi là ngài." Khánh Trần bật cười: "Giữa chúng ta không cần phải như thế này. Dù thế nào tôi cũng rất biết ơn các bạn đã đưa tôi đi đoạn đường này."

Căn nhà ông lão cho cậu nằm ở khu 3.

Nhưng Thượng Tam khu ở Thành thị số 10 này có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, đặc biệt là minh tinh và diễn viên, cậu không thể bị các tay săn ảnh vô tình chụp ảnh khi sống ở đó. Vì vậy, cậu đã thuê trước một căn hộ ở rìa khu 5. Cách Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang chỉ hai mươi phút lái xe, rất thuận tiện.

"Nhân tiện." Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ: "Các bạn là sinh viên đại học ở thế giới Ngoài à? Đoàn Tử trước đây đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tôi có thể thấy các bạn đều là học sinh giỏi."

Tôn Sở Từ thẳng thắn nói ra sự thật: "Chúng tôi đều là sinh viên của Đại học Trịnh Thành ở thế giới Ngoài, nhưng ở thế giới Ngoài, việc vào đại học dễ dàng hơn ở thế giới Trong nên không có gì đáng tự hào với tư cách là một sinh viên."

Đoàn Tử từ bên cạnh nói thêm: "Tôn Sở Từ là chủ tịch hội sinh viên của chúng tôi tại Đại học Trịnh Thành."

Tôn Sở Từ lắc đầu: "Cũng không hề có ý nghĩa thực tế gì."

Khánh Trần hỏi: "Phải rồi, ở thế giới Ngoài có tổ chức Thời Gian Hành Giả nào nổi tiếng ở Trịnh Thành không?"

Tôn Sở Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng có hai ba tổ chức nổi tiếng trong thành thị, nhưng những Thời Gian Hành Giả ở Trịnh Thành thì đấu tranh nội bộ khốc liệt hơn, và họ không nổi tiếng lắm trong các tổ chức của những Thời Gian Hành Giả."

"Ồ." Khánh Trần gật đầu: "Còn tổ chức Thời Gian Hành Giả ở những nơi khác thì sao? Có tổ chức nào đặc biệt nổi tiếng không?"

Tôn Sở Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Côn Lôn, Cửu Châu, Ma Trận, Bạch Trú, Hồng Diệp... những tổ chức này tương đối nổi tiếng. Bạch Trú tương đối gần với Trịnh Thành của chúng tôi. Nghe nói tổ chức này rất lợi hại."

Khánh Trần sửng sốt, danh tiếng của Bạch Trú đã truyền đến Trịnh Thành?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro