Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2: Chương 348-353: Arc Trang viên Bán Sơn.

Chương 348: Quạ đen.

Đếm ngược 72:00:00.

12 giờ đêm.

Đội ngũ đang tiến gần hơn đến cấm kỵ chi địa số 002.

Ông lão vẫn tinh thần sáng láng, ngoại trừ vài phút hôn mê, những lúc còn lại trông ông giống một thanh niên hơn cả thanh niên bình thường.

Khánh Trần so sánh ký ức của mình và xác nhận rằng làn da của ông lão trở nên sáng bóng và hồng hào hơn sau khi ông đến nơi hoang dã. Nhưng tất cả những điều này không phải là điều tốt đối với một ông lão sắp đi đến cuối sinh mệnh.

Trong đêm, Ương Ương một lần nữa nắm lấy cánh tay của Khánh Trần và bay lên trời. Tại khu vực cắm trại dưới mặt đất, vô số người đang lặng lẽ nhìn với vẻ hâm mộ.

Học sinh Hội Tam Điểm thì thầm: “Làm sao chúng ta có thể trở thành siêu phàm giả?”

Nam Cung Nguyên Ngữ trả lời: “Tôi đã thống kê sơ bộ. Trên thực tế, cho dù cậu trở thành siêu phàm giả thì khả năng có được năng lực bay lượn chỉ là một phần 1781 vạn.”

“Tiền bối, lúc này chúng ta đừng như vậy được không...”

Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một chút: “Được.”

Ở nơi gần bầu trời đó, Khánh Trần và Ương Ương nằm cạnh nhau trên mây, thiếu niên cảm nhận được lực trường dưới cơ thể mình giống như một chiếc giường mềm mại.

“Cậu muốn bồi tiếp ông ấy trong chuyến hành trình cuối cùng của sinh mệnh phải không?” Ương Ương hỏi.

Khánh Trần nói: “Cậu phát hiện được sao?”

“Ừ, từ trường của ông ấy càng ngày càng yếu đi, tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều quá trình suy yếu của từ trường giống như vậy, chính là điềm báo cho cái chết.” Ương Ương nói: “Ông ấy là ai? Người bình thường sao có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện sẵn sàng du hành đến nơi hoang dã và vùng đất cấm?”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Một trưởng bối không cùng huyết thống mà như người thân. Ước mơ của ông ấy là trở thành kỵ sĩ, nhưng cả đời ông bị mắc kẹt trong nhà tù danh và lợi, ông ấy chỉ có được tự do bằng cách giả chết.”

“Đó là lý do tại sao khi còn trẻ chúng ta phải làm nhiều hơn một chút những gì mình muốn, để không phải hối hận.” Ương Ương có vẻ cảm thấy hơi xúc động sau khi cảm nhận được sự suy yếu trong từ trường của ông lão.

Không ai có thể dao động khi đứng trước sinh tử.

“Tôi có thể nhờ cậu một việc được không?” Khánh Trần hỏi.

“Cậu nói đi.”

“Có thể đưa ông lão bay trên trời một lúc được không? Nhưng ông ấy không thể bay cao quá, chức năng tim phổi của ông ấy không còn tốt nữa, bay cao quá sẽ thiếu oxy, không thể bay được quá lâu.” Khánh Trần nói.

Ương Ương không chút do dự đồng ý: “Được.”

Tuy nhiên, vào lúc này, Ương Ương đột nhiên nhìn về phía xa: “Có người đang đến gần.”

Khánh Trần cũng quay đầu nhìn lại, phía chân trời có một đội mười ba người đang đi trên vùng hoang dã, họ mặc áo choàng vải lanh màu đen, áo choàng rộng được buộc bằng dây thừng màu đỏ ở cổ tay. Từ xa nhìn lại, mười ba thân ảnh trông tịch liêu mà kiên quyết.

“Quạ đen.” Ương Ương nhẹ giọng nói: “Đang hướng về nơi của chúng ta.”

Khánh Trần ngay lập tức nhận ra, đây là người của Toà án Cấm kỵ!

Trên vùng hoang dã này, có siêu phàm giả sắp tử vong!

Họ rơi xuống đất, Ương Ương vẫy tay với lều của Quách Hổ Thiền: “Có tình huống, quạ đen tới.”

Lều của Quách Hổ Thiền lập tức bị xốc lên, ông chú đầu trọc hiển nhiên vẫn chưa ngủ.

Ông ta thần sắc ngưng trọng hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn, tôi đã nhìn thấy một con quạ trên vai người đi đầu.” Ương Ương nói.

Trong khu trại, mọi người đột nhiên có một loại dự cảm không lành. Sự xuất hiện vô duyên vô cớ của Tòa án cấm kỵ luôn tượng trưng cho sự tử vong.

“Có lẽ họ đi ngang qua chăng?” Quách Hổ Thiền vừa kinh ngạc vừa không xác định.

“Không, họ đang mặc áo choàng.” Ương Ương nói.

Ngày thường, các thành viên của Toà án Cấm kỵ không mặc áo choàng, họ sống giữa đám đông như những người bình thường, chỉ khi cảm nhận được triệu tập thì họ mới mặc áo choàng và biến thành quạ đen. Nếu không, dù mặc áo choàng đi đâu, họ cũng sẽ bị coi là điềm xấu.

“Sắp tới chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Khánh Trần nói.

Lưu Đức Trụ từng phổ cập khoa học cho Khánh Trần về cấp bậc ưu tiên của Toà án Cấm kỵ, trong hoàn cảnh bình thường, chỉ khi một siêu phàm giả cấp B trở lên chết đi thì quạ đen mới đến vô cùng kịp thời.

Ương Ương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng không phải lúc nào Toà án Cấm kỵ cũng chính xác như vậy, tôi đã nghe nói về họ tại Át Bích. Từ Lâm Sâm từng nói rằng quạ đen chỉ có dự cảm rằng có thể sẽ có tử vong, nhưng họ không chắc chắn 100% .Những điều họ dự đoán được có lẽ có khuynh hướng về cấp bậc chiến đấu nào sẽ bùng nổ hơn.”

Khánh Trần nghĩ, lời giải thích này có lẽ hợp lý hơn.

Bởi vì trong trận chiến Lý Trường Thanh bị phục kích ở thành thị số 18, quạ đen xuất hiện từ rất sớm, nhưng cuối cùng Lý Trường Thanh và cao thủ cấp A của gia tộc Kamishiro đều không chết.

Như vậy từ góc độ này mà nói, thứ thật sự mà Toà án Cấm kỵ dự đoán chính là biết trước cấp bậc trong trận chiến?

Chẳng qua, những trận chiến cấp bậc cao luôn đi kèm với cái chết của số lượng lớn siêu phàm giả nên nội dung dự đoán của Toà án Cấm kỵ bị nhiều người hiểu lầm?

Lúc này ông lão cũng bước ra khỏi lều.

Mười ba quạ đen bôn ba tới từ vùng hoang dã, họ đi đến đám đông. Nhóm quạ đen cởi mũ trùm đầu của áo choàng và tò mò nhìn mọi người trong trại.

Khánh Trần đột nhiên cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mọi người có phần kỳ lạ, giống như đang xem xét một vật thể nguội lạnh.

Ông lão mỉm cười với người phụ nữ trên dưới ba mươi trước mặt, nói: “Tam Nguyệt đích thân đến đây là để thu nhận ta à?”

Tam Nguyệt sửng sốt khi nhìn thấy ông lão, ban đầu nàng không nhận ra danh tính của ông lão, sau khi cẩn thận phân biệt nàng mới đột nhiên cúi đầu lịch sự: “Không ngờ ngài lại đến đây, khiến tôi có phần ngoài ý muốn. Tuy nhiên, chúng tôi cũng không đến đây để thu nhận ngài, tôi chỉ muốn đi cùng nhóm của ngài một khoảng thời gian thôi.”

Khánh Trần nghĩ, nghe có vẻ như sắp có nguy hiểm tìm đến.

Chỉ là, cậu vẫn không thể xác định được mối nguy hiểm đến từ phía cậu hay từ phía Át Bích.

Khánh Trần nhìn Tam Nguyệt, người phụ nữ này buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, không trang điểm và ăn mặc cực kỳ đơn giản.

Nhóm quạ đen không mang theo bất kỳ vật dụng nào như lều, họ nhảy lên những cành cây gần đó và ngồi xuống trong mùa đông này, chỉ quấn áo choàng quanh người và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Giống như thực sự có mười hai con quạ đang đậu trên cành vậy.

Thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Quách Hổ Thiền ngưng trọng nhìn Tam Nguyệt: “Toà án Cấm kỵ đột nhiên tới đây là vì đoán trước cái chết của chúng tôi sao?”

Tam Nguyệt lắc đầu: “Không biết.”

Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Ương Ương, hỏi: “Cô có hứng thú gia nhập Toà án Cấm kỵ không?”

Ông chú đầu trọc lập tức trở nên nóng nảy: “Cô ấy là người của Át Bích chúng tôi. Trực tiếp cướp người trước mặt có phải là hơi quá đáng rồi không?”

Tam Nguyệt liếc nhìn Quách Hổ Thiền: “Tôi chỉ cảm thấy cô ấy gia nhập Toà án Cấm kỵ thì thích hợp hơn thôi, không có ý gì khác.”

Người phụ nữ này nói về những điều đó như thể đó là điều hiển nhiên, điều này khiến mọi người không thoải mái. Nhưng chỉ những người hiểu rõ về nàng mới hiểu, từ trước tới nay nàng chỉ nêu ra những sự thật khách quan mà không xen lẫn quá nhiều cảm xúc cá nhân.

Tam Nguyệt nhìn Ương Ương với ánh mắt hỏi ý.

Ương Ương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tạm thời tôi không muốn rời khỏi Át Bích. Tôi còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

“Được rồi.” Tam Nguyệt không thuyết phục thêm một câu, nàng quay người nhảy lên một cành cây rậm rạp ngồi xuống, bình thản dùng ngón tay chải lông con quạ sáu mắt trên vai.

Nàng thậm chí còn không nhìn Ương Ương thêm một cái nữa. Cứ như thể khi nãy nàng vừa mở miệng mời chào chỉ là một phép lịch sự.

Tuy nhiên, vào lúc này, Tam Nguyệt đột nhiên phát hiện con quạ sáu mắt đang nhìn về phía Khánh Trần, nàng tò mò liếc nhìn Khánh Trần, dường như không hiểu tại sao con quạ lại nhìn chằm chằm vào người này.

Nàng trầm tư một lúc, sau đó ngồi trên cây và nói với Khánh Trần: “Xin chào, sau này cậu có thể giết ít người hơn được không?”

Khánh Trần không biết đối phương vì sao lại đột nhiên nói như vậy, nhưng cuối cùng cậu cũng đáp lại: “Tôi chỉ giết những kẻ đáng giết.”

Tam Nguyệt thở dài và không nói gì nữa.

Quách Hổ Thiền và những người khác im lặng nhìn Khánh Trần, tự hỏi tương lai người này giết người đến mức nào mới bị Tam Nguyệt đặc biệt hỏi một câu hỏi như vậy?

Hơn nữa, Toà án Cấm kỵ luôn mặc kệ sống chết của người bình thường, họ chỉ thu nhận những siêu phàm giả.

Chô nên, thanh niên bên cạnh Ương Ương là cao thủ giấu nghề?!

Nghĩ tới đây, Quách Hồ Thiền lại lần nữa nghi hoặc.

Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác trong Hội Tam điểm càng nhìn Hồ Tiểu Ngưu một cách kỳ lạ hơn.

Trong số những người có mặt, chỉ có Ương Ương nhìn Khánh Trần: “Chú ý an toàn.”

Cô biết lời nói của Tam Nguyệt thực ra có nghĩa là sau này Khánh Trần sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn người bình thường.

Khánh Trần nhìn Ương Ương: “Át Bích còn có ai bí mật đi theo đoàn xe không?”

“Không.”

“Cậu cấp A?”

“Không.”

“Còn thành viên nào của Át Bích ở phía nam không?”

“Có.” Ương Ương gật đầu nói: “4 Bích và Dư Dữ Ngư đang đợi ở gần cấm kỵ chi địa số 002.”

“Đúng rồi, còn cậu là gì?” Khánh Trần tò mò hỏi.

“2 Bích.” Yangyang nói.

Khánh Trần suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Là 2 Bích hay 3 Bích trước?”

Khi Ương Ương nghe ngữ khí câu hỏi của Khánh Trần thế nào lại giống như đang hỏi về luật chơi bài: “2 Bích xếp ở cuối. Tôi gia nhập trong thời gian ngắn nhất, vì vậy tôi xếp cuối cùng.”

“Từ Lâm Sâm là A Bích?“ Khánh Trần hỏi.

“Đúng vậy.” Ương Ương gật đầu.

“Vậy 2 lá Joker kia là ai?” Khánh Trần lại hỏi.

Ương Ương lắc đầu: “Không có, cũng sẽ không có.”

Khánh Trần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Quách Hổ Thiền và Ương Ương đều không phải cấp A, thế thì khả năng cao là trong số thành viên của Hội Tam Điểm sẽ không có cao thủ cấp A.

Vậy tại sao nhóm quạ đen lại xuất hiện sớm như vậy?
——————————————————

Chương 349: Bằng hữu của ông lão.

Đếm ngược 65:00:00.

Khoảng cách trở về chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa.

7 giờ sáng.

Mọi người trong trại đã sớm thu dọn lều trại và đồ đạc của mình, sự xuất hiện của Tòa án cấm kỵ đã tạo nên một lớp mây mù trong lòng mọi người.

Ông lão định lên xe việt dã của mình, lại phát hiện hôm nay Khánh Trần đặc biệt ngưng trọng.

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài nên ngồi nhờ xe của Hội Tam Điểm đi. Chẳng phải ngài luôn muốn kể chuyện cho các nữ sinh kia nghe sao? Hôm nay tôi sẽ không ngăn cản ngài.”

Ông lão là người cực kỳ thông minh, cả đời cố gắng suy đoán tâm tư của người khác, sao lại không biết Khánh Trần đang nghĩ gì?

Ông cười hỏi: “Mi đoán được rằng mối nguy hiểm này có thể là tiến về phía của chúng ta?”

“Ừm.” Khánh Trần gật đầu.

“Cho nên mi muốn đổi ta lên xe của Hội Tam Điểm, để tránh khi xe việt dã của chúng ta bị người khác tấn công, mạng sống của ta sẽ không còn?” Ông lão nói.

Khánh Trần do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Cho dù có người đến giết ngài, cũng tạm thời không thể xác nhận ngài đang ngồi trên xe nào. Người của Át Bích sẽ tìm cách hộ tống ngài đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ hội hợp tại cấm kỵ chi địa số 002.”

“Vậy còn mi?” Ông lão hỏi.

“Hồ Tiểu Ngưu, Lý Khác và tôi sẽ lái xe hết tốc lực. Chỉ cần tôi có thể vào cấm kỵ chi địa số 002 thì cho dù đối phương có bao nhiêu người đến đều phải chết.” Khánh Trần chắc chắn.

Cấm kỵ chi địa số 002 chính là địa bàn của kỵ sĩ.

Ông lão vui vẻ nói: “Nếu ta lên xe của học sinh sẽ làm hại họ.”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ dụ đối phương đi.”

Ông lão mỉm cười lên xe việt dã: “Mi đều đã sắp xếp xong mọi việc, trông cứ thật anh dũng lừng lẫy ấy nhỉ. Lão già sắp chôn như ta được mi làm cho cảm động đây, nhưng sự sắp xếp này của mi vẫn có hơi đánh giá thấp ta.”

Vừa nói, ông lão còn bổ sung thêm: “Yên tâm, ta đã nói với mi, chúng ta sẽ đến Cấm kỵ chi địa số 002 không chết thì nhất định sẽ không chết.”

Người đã từng chấp chưởng Lý thị mấy chục năm nay không còn tử tế dễ gần như khi nãy nữa. Cứ như thể quyết định mà ông đưa ra, ngay cả thế gian vận mệnh đều phải trốn tránh.

Khánh Trần khó hiểu nhìn ông lão gầy gò lưng còng, hóa ra đây chính là bộ dáng vốn có của gia chủ Lý thị.

Khánh Trần không trả lời: “Có lẽ đối phương không đến tìm chúng ta, có lẽ nhóm quạ đen đã phán đoán sai lầm thì sao?”

Nhưng vào lúc này.

Tam Nguyệt không biết từ lúc nào đã tiến tới chiếc xe việt dã của họ và ngồi vào hàng sau xe với vẻ mặt bình tĩnh. Sáu trong số mười hai quạ đen còn lại leo thẳng lên đầu xe việt dã và dùng sợi dây màu đỏ trong tay áo để cố định chính mình vào giá để hành lý để tránh bị văng ra khi va chạm. Sáu người khác bám vào khung va chạm bên hông xe việt dã. Những con quạ đen kia trông sắc mặt có vẻ bình tĩnh, như thể họ đang làm điều gì đó rất bình thường.

Khánh Trần chấn kinh: “Hôm qua tôi hỏi các người có biết nguy hiểm từ đâu đến không, các người còn nói không biết! Nếu đã không biết thì có thể giả vờ nghiêm túc hơn một chút được không, cả một đám leo lên xe của chúng tôi là thế nào? Hơn nữa, các người làm như vậy không phải nói rõ cho kẻ địch biết lão gia tử đang ở trong xe này sao?”

Những con quạ đen này biết rõ rằng mối nguy hiểm đang tìm đến họ!

Tam Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi vẫy tay với nhóm quạ đen bên ngoài, bảo họ rời đi. Nhóm quạ đen đều nhảy khỏi xe việt dã của Khánh Trần, sau đó tự mình lên xe của Hội Tam Điểm, không hề có chút dáng vẻ gì của người ngoài.

Lúc này Khánh Trần quay đầu nhìn về phía Hội Tam Điểm, các học sinh nhìn thấy Toà án Cấm kỵ làm như vậy liền nhận ra điều gì đó.

Các học sinh thì thầm.

Ương Ương suy nghĩ một chút, đi tới nói với Khánh Trần: “Xe của các cậu cứ đi theo chúng tôi, nếu có nguy hiểm gì thì có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Quách Hổ Thiền muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì.

Ông lão mỉm cười nói với Khánh Trần: “Đi thôi, làm theo kế hoạch của chúng ta.”

Đoàn xe khởi hành, Khánh Trần và chiếc xe việt dã của cậu luôn ở lại phía sau.

Trên đường đi, Khánh Trần nhìn Tam Nguyệt đang ngồi ở hàng thứ ba, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Toà án Cấm kỵ có năng lực phán đoán ai đang gặp nguy hiểm sao?” Khánh Trần tò mò.

Tam Nguyệt trả lời: “Tòa án Cấm kỵ không có năng lực dự đoán chính xác như vậy. Trước khi đến đây, tôi vẫn có chút bối rối không hiểu tại sao vùng hoang dã này lại bùng nổ một trận chiến cường độ cao như vậy. Theo lý mà nói, lúc này quân đội Liên bang đều tập trung ở phương bắc, ở đây hẳn là không nên có loại cấp bậc chiến đấu này, cho đến khi tôi nhìn thấy Lý Tu Duệ tiên sinh ở trong trại.”

Tam Nguyệt nói tiếp: “Chỉ sợ cả thế giới không ngờ rằng Lý Tu Duệ tiên sinh lại giả chết rời đi, nhưng có Lý Tu Duệ tiên sinh ở đâu, cho dù nơi đó nổ ra một trận chiến cấp cao tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.”

“Là trận chiến cấp A sao?” Khánh trần hỏi.

Tam Nguyệt thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy.”

“Khó trách các người đến sớm như vậy.” Khánh Trần nói: “Nhưng không phải thường thì Toà án Cấm kỵ sẽ theo dõi từ xa sao? Tại sao lần này lại trực tiếp đi cùng chúng tôi?”

Tam Nguyệt nói thẳng: “Đó là bởi vì nơi chiến đấu cách rất xa nơi này, nhóm quạ đen nhỏ nếu phải đi bộ tới đó sẽ rất mệt.”

Khánh Trần: “???”

Máy người các cô vội vã đến khu cắm trại vào lúc nửa đêm ngày hôm qua chỉ để quá giang xe?!

.......

Đoàn xe chạy từ sáng sớm đến chạng vạng. Những đám mây chiều trải dài từ chân trời, đỏ thẫm như máu.

Nhưng đúng lúc mặt trời sắp lặn xuống phía dưới đường chân trời. Trước một cái ngã ba đường.

Ông lão đột nhiên nói với Hồ Tiểu Ngưu: “Rẽ trái, chúng ta đi một con đường đất khác.”

Lúc này, đoàn xe của Hội Tam Điểm đã đi đến con đường chính bên phải, Khánh Trần và những người khác thì chia tay nhau tại đây. Đoàn xe dài cùng chiếc xe việt dã đơn độc đang đi về hai hướng tả hữu khác nhau.

Học sinh Hội Tam Điểm nhìn từ cửa kính xe. Cho đến khi tầm nhìn của nhau bị rừng cây che khuất trong màn đêm buông xuống nhanh chóng.

Tam Nguyệt ở hàng ghế sau đột nhiên nói: “Các vị có còn nhớ, tôi còn ngồi trên xe còn đám quạ đen nhỏ của tôi lại đang ở trong một đoàn xe khác không?”

Ông lão cười nói: “Là chính cô muốn ngồi lên chiếc xe này, liên quan gì đến chúng tôi?”

Tam Nguyệt không nói nữa, dường như nàng không có ý định rời khỏi xe, tràn đầy cảm giác đã tới thì an tâm ở lại tùy duyên.

Ông lão nhìn Khánh Trần, cười nói: “Xin lỗi nha, là ta tự ý quyết định, hẹn gặp một người bạn cũ ba mươi năm trước để từ biệt. Kết quả là rước lấy phiền toái cho chúng ta.”

Khánh Trần nhìn ông lão một chút: “Thực ra ngài biết ông ta sẽ tiết lộ tung tích của ngài phải không?”

Ông lão suy nghĩ một chút, nói: “Khi chúng ta mới quen biết nhau, ta đã nghi ngờ đối phương có thể là do gia tộc Kamishiro phái tới tiếp cận ta.”

“Ngài đã đoán được ông ta đến từ Kamishiro, thế nhưng ngài vẫn nguyện ý làm bằng hữu cùng ông ta?” Khánh Trần khó hiểu: “Hơn nữa, ngài biết ông ta sẽ tiết lộ tung tích của ngài, vì sao còn muốn gặp ông ta như thế này?”

Khánh Trần hoàn toàn không hiểu những đại nhân vật này đang nghĩ gì. Bằng hữu, kẻ thù và danh tính đan xen, vô cùng phức tạp.

Ông lão tiếp tục nói: “Hai mươi năm trước chúng ta đã ngả bài. Ông ấy thừa nhận thân phận của mình là thành viên của Kamishiro, mà ta có trách nhiệm thỉnh thoảng cung cấp cho ông ấy một số thông tin để đối phó với cấp trên của mình. Điều đó không thú vị sao? Ngay cả kẻ thù cũng có thể trở thành bằng hữu? Con người là loài động vật rất phức tạp mà, đây không phải là thế giới đen ta đen trắng ra trắng. Thực tế, ngay cả ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ làm bạn với một thành viên của gia tộc Kamishiro.”

Ông lão suy nghĩ một chút nói: “Mặc dù ông ấy là người của Kamishiro, nhưng trong đời ông ấy cũng chưa từng thật sự phản bội ta. Hơn nữa, lần này là ta yêu cầu ông ấy tiết lộ tung tích của ta cho gia tộc Kamishiro.”

“Tại sao lần này ngài lại yêu cầu ông ta tiết lộ tung tích của ngài?” Khánh Trần hỏi.

Ông lão mỉm cười không nói gì.

Lúc này, một bóng người đứng trong bóng tối trước con đường đất. Đối phương mặc kimono, chân đi một đôi guốc gỗ, tóc được chải ngược ra sau và búi thành búi.

Trong lòng Khánh Trần run lên, tới rồi!

Quả nhiên, người của gia tộc Kamishiro đang đợi ở đây.

“Không cần lo lắng.” Ông lão nói: “Chúng ta sẽ đi vòng qua hắn.”

Khánh Trần sửng sốt một chút: “Ngài nói vòng qua là có thể vòng qua?”

Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên bùng phát từ trong rừng trong đêm.

Đó là một thân ảnh của người khác, tựa như một ngôi sao băng, lao về phía chiến binh của gia tộc Kamishiro với khí thế vô song.

Là Lý Vân Kính.

Người đàn ông trung niên đã bảo hộ ông lão suốt hai mươi năm này quả nhiên đã đi theo ông.

Ông lão nói: “Không phải mi hỏi ta tại sao tiết lộ hành trình của mình sao? Bởi vì Lý Vân Kính từ khi tấn thăng cấp A lên đến nay chưa bao giờ có cơ hội ra tay. Nó muốn giết Kamishiro Kirisugi trước khi rời khỏi Lý thị. Kamishiro Kirisugi là người thuộc thế hệ trẻ có cơ hội trở thành Bán thần nhất của truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn, Lý thị muốn giết hắn, nhưng hắn đã sống ẩn dật suốt những năm qua và quyết tâm đột phá đến Bán thần, không dễ để tìm thấy hắn.”

Ông lão: “Giới hạn cao nhất của truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn thường là cấp A. Chỉ có những thiên tài trong rất ít thiên tài mới có thể tấn thăng thành Bán thần. Kamishiro Kirisugi này là một thiên tài như vậy. Ta đã câu cá cả đời. Trước khi ta rời đi lại giúp Lý thị làm mồi nhử một lần đi, hắn chưa chết, tương lai của Vân Thọ sẽ không an ổn.”

Khánh Trần trong lòng thở dài, có lẽ cậu hiểu vì sao ông lão không muốn kéo dài tuổi thọ, với tính cách của ông, cho dù sống thêm hai mươi năm nữa thì cũng không thể không làm việc cho Lý thị thêm hai mươi năm nữa.

Trước khi chết, ông lão vẫn còn đang nghĩ cách giết những tu hành giả của gia tộc Kamishiro, những người có khả năng đột phá thành Bán thần.

Ông lão mỉm cười nói: “Xem như là chút sức lực cuối cùng còn sót lại. Dù sao thì cuộc đời ta cũng chỉ có vậy thôi. Nhưng làm phiền mi rồi.”

Lý Vân Kính đã va chạm với Kamishiro Kirisugi, khi bọn họ chiến đấu, cuồng phong cũng quanh nổi lên như lốc xoáy. Cành và lá cây mục nát bị những lực vô hình đập nát rồi cuộn lên trời. Cuộc chiến giữa cấp A phảng phất có thể khiến thiên hà bị đảo lộn!

Chiến đấu cấp bậc này không phải người bình thường có thể tham gia.

Khánh Trần nhìn lại và thấy Tam Nguyệt đã mở cốp xe và rời khỏi xe từ lúc nào đó.

Cậu nói với Hồ Tiểu Ngưu: “Rẽ phải. Lần này chúng ta ra ngoài hoang dã chỉ có một việc phải làm, đó chính là đi đến Cấm kỵ chi địa số 002.”

Vừa dứt lời, hơn hai mươi chiếc xe việt dã của Kamishiro lao ra khỏi rừng cây, đám người Khánh Trần cũng lao tới.

——————————————————

Chương 350: Truy kích và phản sát!

“23 chiếc xe việt dã.” Khánh Trần quay người, liếc mắt một cái đã thống kê được số lượng.

Những chiếc xe việt dã đó nổ vang và xóc nảy trong vùng hoang dã, những con đường đất gồ ghề khiến tất cả các phương tiện nhấp nhô, giống như thân hình nhấp nhô của những con sói đói đang phi nước đại. Mà chiếc xe việt dã của Khánh Trần trông giống như một con linh dương lạc đàn đang bị bầy sói săn đuổi.

Không, không chỉ có sói.

Còn có đàn ong.

Giữa những chiếc xe việt dã, hàng trăm máy bay không người lái bất ngờ cất cánh bay lên trời từ phía sau. Tổ máy bay không người lái chiến đấu của gia tộc Kamishiro như hàng trăm con ong sát thủ thoát ra khỏi tổ trong tích tắc, vo ve áp sát nhanh chóng. Đàn máy bay không người lái màu đen dày đặc và khủng bố kia bay cực kỳ nhanh, chúng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ địa hình nào trong vùng hoang dã này.

“Không có cách nào biết bên trong mang theo loại vũ khí nào, cũng không có cách nào biết bên trong có cao thủ cấp B hay không.” Khánh Trần bình tĩnh nói.

Ông lão nói: “Đây là nhóm máy bay không người lái chiến đấu Kamikaze-02, mang theo tên lửa tầm nhiệt gai độc. Chiếc máy bay không người lái này có giá trị chế tạo mấy chục vạn, đạn đạo gai độc bên trong chiếm một nửa chi phí.”

Hồ Tiểu Ngưu nhìn qua gương chiếu hậu những sát thủ đó, đột nhiên có cảm giác như mình đang đối mặt với một cơn sóng thần màu đen dâng cao. Bất cứ lúc nào sóng cũng có thể bị cuốn đi chìm xuống đáy biển.

Cậu ta nhìn Khánh Trần qua kính chiếu hậu, lại phát hiện đối phương đang cúi đầu làm điều gì đó không rõ.

Không chút hoang mang.

Hồ Tiểu Ngưu đạp mạnh chân ga, cố gắng dùng tốc độ để kéo dài khoảng cách.

Hồ Tiểu Ngưu  nói: “Xe việt dã của chúng ta tốt hơn xe của bọn họ. Hệ thống giảm xóc, hệ thống treo, trục lớn, lốp và mã lực đều tốt hơn của họ. Nếu không có những chiếc máy bay không người lái đó thì họ không thể chạy nhanh hơn chúng ta. Bây giờ khoảng cách đang dần dần kéo dài ra.”

Tuy nhiên, Khánh Trần lại nói: “Không cần lái xe quá nhanh, hãy giảm tốc độ một chút và theo sát họ.”

Giảm tốc độ?!

Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt, giờ phút đang bị truy đuổi này mọi người đều muốn chạy nhanh hơn, còn Khánh Trần lại còn muốn cậu ta chạy chậm lại?!

Đợi đã, Khánh Trần muốn phản sát sao?

Ông lão không chút hoang mang hỏi: “Ta biết súng bắn tỉa của mi rất lợi hại, nhưng không nói là mi không mang theo súng bắn tỉa, cho dù có mang theo, có bách phát bách trúng thì cũng phải mất hơn năm mươi giây trở lên. Thế là đủ để chúng tiến vào phạm vi tấn công. Chỉ cần một con tiến vào trong phạm vi 200 mét rồi nó bắn một tên lửa gai độc tầm nhiệt nhỏ, thế là chúng ta xong đời.”

Khánh Trần vẫn không biểu cảm nói: “Đánh máy bay không người lái làm gì, đánh người là được.”

Lúc này, Khánh Trần truyền chân khí kỵ sĩ cho Con rối giật dây, cắt mở hàng ghế sau, lấy ra một ít bọt biển rồi phân phát cho những người khác.

“Bịt lỗ tai lại.” Khánh Trần nói.

“Mi nhìn không hoảng sợ chút nào vậy, lúc nãy nhìn còn có vẻ rất ngưng trọng, bây giờ lại có vẻ yên tâm hơn?” Ông lão cười vui vẻ nói, tựa như cũng không có đặc biệt lo lắng.

“Điều tôi lo lắng nhất chính là đối phương pháp đến hai cấp A, nhưng nếu đối phương không phái đến thì cũng không cần quá lo lắng.” Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Ngưu, mở cốp xe ra.”

“A?” Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt một chút, nhưng vẫn ấn nút mở cốp xe.

Khánh Trần tiếp tục: “Mở tất cả các cửa sổ xe ra và bịt tai lại.”

Hồ Tiểu Ngưu và những người khác vội vàng nhét bọt biển vào tai. Khoảnh khắc tiếp theo, họ nhìn thấy Khánh Trần xoay người, nằm trên lưng ghế sau, rút từ trong túi súng ra một khẩu súng trường tự động. Ngay sau đó, thiếu niên gạt khẩu súng trường sang chế độ tự động và bóp cò. Trong xe vang lên tiếng ầm ầm, may mắn thay ông lão và những người khác mang theo bọt biển, nếu không đã bị điếc tai rồi.

Cùng lúc đó, một kẻ mang kính VR trong đoàn xe việt dã phía sau đột nhiên bị khoét một cái lỗ máu rất lớn trước ngực. Viên đạn từ súng trường tự động xuyên qua cơ thể sát thủ, xuyên qua ghế ngồi phía sau vào sát thủ ngồi sau ghế. Chỉ là một khẩu súng trường tự động, nhưng trong trận chiến rượt đuổi lại mang lại cảm giác như một loại vũ khí tự ngắm.

Ngay lập tức, 12 máy bay không người lái trong tổ máy bay không người lái mất kiểm soát, loạng choạng sang hai bên và thậm chí va chạm với các máy bay không người lái khác. Đây mới là phương thức xử lý đơn giản nhất. Chỉ cần giết một người là có thể giải quyết 12 máy bay không người lái.

Giờ đây, những sát thủ đó đang điên cuồng đuổi theo trên những chiếc xe việt dã, đối với Khánh Trần mà nói, những kẻ này như đã được đặt sẵn vào một chiếc hộp sắt và chủ động đưa cho cậu bắn.

Trên thực tế, Khánh Trần có thể trực tiếp bắn tài xế, khiến phương tiện mất lái. Nhưng chiếc xe sẽ không quay cuồng ngay sau khi mất kiểm soát mà sẽ tiếp tục lao về phía trước cho đến khi gặp chướng ngại vật trên mặt đất.

Trong khoảng thời gian phương tiện mất kiểm soát này, nếu những sát thủ điều khiển máy bay không người lái đã quyết tâm giết người, họ vẫn có thể điều khiển máy bay không người lái để nhanh chóng tiếp cận Khánh Trần và những người khác và tiến hành công kích bất kể an toàn của bản thân. Vì vậy, giải pháp tốt nhất của Khánh Trần là tiêu diệt kẻ điều khiển những máy bay không người lái này trước.

Khánh Trần bóp cò ba lần liên tiếp, mỗi viên đạn đều bắn trúng chính xác những sát thủ đeo kính VR. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, gần một nửa số máy bay không người lái đã mất kiểm soát.

Hai mươi ba chiếc xe việt dã phía sau đều bật đèn pha, ánh sáng mạnh chiếu vào mặt Khánh Trần khiến cậu không thể nhìn rõ những người ngồi trong xe. Thậm chí còn không thể nhìn thấy hình dáng của chiếc xe. Hơn nữa, đoàn xe phân tán ban đầu đã giảm tốc độ một cách không đồng đều chỉ trong năm giây, bảo trì một khoảng cách thẳng tắp thành hàng giữa tất cả các phương tiện với Khánh Trần.

Như thế, Khánh Trần chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe phía trước nhất từ góc nhìn của mình!

Ông lão ngồi bên cạnh hét lên: “Có kính râm trong ngăn kéo ghế phụ, mi có muốn đeo vào không?”

Khánh Trần bình tĩnh nói: “Kính râm không thể chống lại tia sáng cao.”

Ông lão bị ù tai cộng thêm nhét một miếng bọt biển vào tai nên không nghe rõ Khánh Trần đang nói gì: “Cái gì? Đeo kính râm vào sẽ hoảng sợ sao? Mi hoảng cái gì!”

Khánh Trần liếc nhìn đối phương và phớt lờ ông.

Ngay cả khi cậu có thể đối phó với ánh sáng cường độ cao thì cũng không thể giết xuyên được những kẻ kết nối nơ ron qua nhiều phương tiện như vậy.

Lúc này Hồ Tiểu Ngưu cũng phát hiện ra vấn đề này, đột nhiên hét lớn: “Ngồi yên!”

Trong khoảnh khắc, chiếc xe Khánh Trần đang đi đột nhiên rẽ sang phải, chiếc xe việt dã của họ lao lên một con dốc đất, sau đó toàn bộ chiếc xe lao lên trời. Trong cái nháy mắt đó, xe của Khánh Trần đã ra khỏi tầm chiếu của đèn pha. Hơn nữa, sự hành động của Hồ Tiểu Ngưu cũng khiến họ không thể duy trì được đường thẳng cùng đoàn xe phía sau. Khiến những kẻ kết nối nơ ron đó lộ ra trong tầm nhìn của Khánh Trần một lần nữa.

Chính là lúc này!

Chiếc xe vẫn đang ở giữa không trung, Khánh Trần tiếp tục bóp cò.

Viên đạn bắn ra, thời gian dường như đứng yên tại khoảnh khắc này!

Thời gian chiếc xe bay vọt là 3,3 giây, bảy phát súng liên tiếp, những chiếc máy bay không người lái đuổi theo phía sau đang giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khánh Trần nhìn thoáng qua bầu trời đêm và thấy có 11 máy bay không người lái Kamikaze-02 đang bay trên bầu trời, điều đó có nghĩa là cậu đã bắn trượt một phát, đối phương đã có hành động né tránh từ trước trong xe.

Hồ Tiểu Ngưu  và những người khác cũng phát hiện ra điều này, 11 chiếc máy bay không người lái còn lại giống như thần chết đang đòi mạng họ, thậm chí cậu ta có thể tưởng tượng ra cảnh máy bay không người lái phóng ra đạn đạo.

Đối phương chỉ cần đến gần hơn một chút là có thể tiến vào phạm vi khóa mục tiêu!

Khánh Trần không chắc kẻ kết nối nơ ron trên chiếc xe nào đã thoát một kiếp, nhưng lần này, Khánh Trần nổ súng nữa mà là một hơi bắn ra 11 phát đạn, giết chết 11 máy bay không người lái. Tên lửa tầm nhiệt của máy bay không người lái cuối cùng thậm chí đã bắt đầu khai hỏa, tuy nhiên, tên lửa gai độc chưa kịp rời khỏi cabin của cổng phóng hỏa lực thì quỹ đạo đã bị thân máy bay nghiêng nghiêng làm chệch hướng, đánh vào vùng hoang vu, bộc phát ra ngọn lửa kịch liệt.

Đây chính là nguyên nhân Khánh Trần dặn dò Hồ Tiểu Ngưu không nên giữ khoảng cách, cậu cần duy trì phạm vi tầm ngắm 400 mét mới có thể xạ kích chính xác hơn.

Ông lão dường như không hề lo lắng chút nào, ông học theo Khánh Trần, nằm trên lưng ghế, nhìn về phía sau, tất cả cửa kính xe của họ lúc này đều vỡ tan, gió lạnh thổi vào trong xe.

Ông hét lớn: “Kỹ năng bắn súng của tiểu tử mi lợi hại đấy.”

Không chỉ ông lão cảm thán, ngay cả Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đều lần đầu tiên tham gia trận chiến ở cự ly gần cùng Khánh Trần, khả năng thống trị chiến trường bằng cảm giác tuyệt đối của cậu thần kỳ đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Khánh Trần gõ điện thoại di động, đưa cho Hồ Tiểu Ngưu xem: “Tiểu Ngưu, kéo dài khoảng cách.”

Hồ Tiểu Ngưu hiểu ý, đạp mạnh chân ga, lúc này uy hiếp của máy bay không người lái đã bị loại bỏ, Khánh Trần không cần nhắm bắn thẳng tuyệt đối 400 mét nữa, bọn họ có thể kéo dài khoảng cách ra xa hơn, Khánh Trần vẫn có thể thoải mái xử lý xe.

Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, họ đã nhìn thấy hai bóng đen đột nhiên nhảy ra khỏi cửa hông của hai chiếc xe phía sau. Hai thân ảnh màu đen nghiêng về phía trước sau khi nhảy khỏi xe và đáp xuống đất, tuy nhiên, ngay khi Khánh Trần nghĩ rằng thứ đó sẽ lăn trên mặt đất, cậu phát hiện ra rằng nó đã đứng vững, hai chân phát lực, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn cả xe việt dã phía sau!

Chiếc xe không thể di chuyển hết tốc lực trên con đường gồ ghề nhưng hai thứ này đang di chuyển như đang bay trên địa hình, chạy trên con đường gồ ghề như giẫm trên đất bằng.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, hai thứ phía sau đã vượt qua đoàn xe, một lần nữa lao tới Khánh Trần và những người khác như lôi đình. Hai thứ này chạy điên cuồng, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề, như thể dùi trống rơi xuống mặt trống, chấn nhân tâm thần. Điều quỷ dị hơn nữa là khi Khánh Trần nâng cao thính lực lên, cậu có thể nghe thấy những tiếng động kỳ quái cách rất xa. Nghe như những linh kiện tinh vi đang khớp vào nhau.

“Máy móc?” Khánh Trần cau mày.

Ông lão nói: “Đó là cỗ máy chiến tranh của gia tộc Kamishiro. Trong thành phố của gia tộc Kamishiro có rất nhiều cỗ máy chiến tranh tương tự như cảnh ngục máy móc ở ngục giam số 18 nhưng tiên tiến hơn. Ta hoài nghi rằng đây là công nghệ bờ tây trao cho bọn họ.”

“Tốc độ ước chừng 110 km/h, là tốc độ của cấp B!” Khánh Trần quan sát và tính toán tốc độ của nó, vô thức nhắm vào nó và bóp cò, nhưng thân ảnh của hai thứ này dường như đã sớm khóa quỹ đạo và thực hiện hành động lẩn tránh. Tốc độ quá nhanh, cỗ máy chiến tranh có tính cơ động như vậy đương nhiên là thiên địch của các tay bắn tỉa.

——————————————————

Chương 351. Bằng hữu và gia tộc.

Ở nơi hoang dã, tốc độ hai cỗ máy chiến tranh ngày càng nhanh hơn. Các gò đất và khe núi không thể làm chậm chuyển động của chúng. Bên tai Khánh Trần, tiếng ma sát của các bộ phận máy móc tinh vi ngày càng lớn hơn. Thiếu niên không ngừng bóp cò, không phải để bắn thứ đó mà chỉ mong nó chậm lại một chút khi tránh quỹ đạo đường đạn, câu giờ cho mình.

Ông lão im lặng quan sát, đột nhiên cảm thấy người thiếu niên này rất thú vị. Thực ra mọi người đều biết, nếu không có người tới chi viện, kết quả duy nhất của bọn họ chính là sẽ bị hai cỗ máy chiến tranh đuổi theo, sau đó dễ dàng bị giết chết. Đây là cỗ máy chiến tranh đắt giá nhất của gia tộc Kamishiro, có thể sánh ngang với chiến sĩ gen cấp B.

Trên xe của bọn họ, Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu đều là người bình thường, Khánh Trần vừa mới đạt đến cấp D đỉnh phong, ông lão thì càng tay trói gà không chặt. Trong tình huống này, không ai có thể sống sót. Ông lão tin tưởng Khánh Trần cũng có thể nghĩ tới chuyện này, nhưng dù vậy, đối phương vẫn không có ý định bỏ cuộc. Xem ra cho dù sắp tử vong, cậu cũng sẽ duy trì ý chí chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Đó mới là sự tử vong xứng đáng.

Khi khoảng cách giữa hai bên giảm xuống còn 200 mét, Khánh Trần từ xa nhìn thấy hai cỗ máy chiến tranh hình người giơ cánh tay lên, lòng bàn tay trước cánh tay đột nhiên phân giải, lộ ra miệng pháo đen trên cổ tay.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu lập tức giật mình kinh ngạc, cậu ta lại nhìn Khánh Trần...

Nhưng cậu ta lại phát hiện Khánh Trần vẫn bình tĩnh như cũ.

Tại sao? Cậu ta không hiểu tại sao Khánh Trần vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Ầm ầm một tiếng, một quả lựu pháo cỡ nhỏ bắn ra và lao thẳng về phía chiếc xe việt dã của Khánh Trần. Khoảnh khắc Hồ Tiểu Ngưu nhìn thấy ánh lửa lóe lên từ miệng pháo cỗ máy chiến tranh, trong lòng cậu ta tràn ngập sự tuyệt vọng.

Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đang nghĩ rằng chiếc xe việt dã sẽ bị lựu pháo nổ tung thì quả lựu đạn với tốc độ quá nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy đó lại bất ngờ như va phải một lực đàn hồi vô hình trong không khí, khiến nó thay đổi quỹ đạo ban đầu.

Lựu đạn và xe việt dã ngang qua nhau!

Ngay thời điểm không ai kịp phản ứng với những gì đang diễn ra, hai cỗ máy chiến tranh đang tăng tốc chạy đột nhiên giẫm một bước bay lên không trung. Giống như một phi hành gia trong không gian môi trường chân không, dường như đang bay đến tận cùng không bao giờ kết thúc. Đây không phải là ý định của chính nó, nhưng có thứ gì đó đột nhiên biến mất xung quanh chúng.

Là trọng lực đã biến mất!

Khi mọi người đang chạy thì mỗi bước đi của họ đều đang dùng sức. Chúng ta bước một bước, bị trọng lực kéo trở lại mặt đất, rồi bước tiếp bước tiếp theo. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu đột nhiên không có trọng lực tại một khoảnh khắc?

Mọi thứ sẽ khác.

Ương Ương đã tới.

“Nổ súng!”

Ngay khi hai cỗ máy chiến tranh đang bay vút lên trời, Ương Ương đáp mạnh xuống chiếc xe việt dã và nói.

Trọng lực lại xuất hiện, tốc độ bay của hai cỗ máy chiến tranh trên không trung đột nhiên chậm lại, sau đó chúng rơi xuống đất theo hình vòng cung.

Lúc này, hai cỗ máy chiến tranh không thể thay đổi quỹ đạo trên không, tốc độ rơi của chúng hoàn toàn nằm trong phạm vi mà Khánh Trần có thể bắt giữ.

Khánh Trần bóp cò hai lần liên tiếp, chỉ thấy lò phản ứng mini trên ngực của hai cỗ máy chiến tranh đã bị súng ngắm bắn trúng chính xác.

Hoá thành pháo hoa khổng lồ trên bầu trời đêm!

“Đỉnh vãi!” Hồ Tiểu Ngưu hưng phấn hét lên.

Khánh Trần và Ương Ương hợp tác để giải quyết nguy cơ lớn nhất, nhưng thiếu niên trong xe không hề mụ mị trước niềm vui mà bình tĩnh dựa vào lưng ghế, liên tục bóp cò.

Đoàn xe Kamishiro phác giác tình hình không ổn liền bẻ lái bỏ chạy theo nhiều hướng!

Ương Ương leo vào xe qua cửa cốp mở và mỉm cười hỏi Khánh Trần: “Cậu đang đợi tôi xuất hiện phải không?”

Khánh Trần bị nói trúng tâm tư cũng không có chút xấu hổ nào, cười nói: “Đúng là đến đúng lúc, nếu chậm hai giây là chúng tôi không còn xác rồi. Nhưng cậu có thể đồng thời khống chế lực trường của hai cao thủ cấp B sao? Cái này có hơi cường đại quá rồi.”

Ương Ương lắc đầu cười nói: “Có lẽ chúng có sức mạnh và tốc độ của một cấp B, nhưng đối với tôi chúng chỉ là sắt vụn nặng hơn hai trăm cân, nếu chúng là cao thủ cấp B thực sự thì không được. Lực trường sinh mệnh của cao thủ sẽ bài xích từ trường của tôi, cho nên tôi không thể tác động đến họ dễ dàng như vậy được.”

“Thì ra là thế.” Khánh Trần gật đầu: “Đúng rồi, trên đường tới đây cậu có thấy hai cao thủ cấp A đánh nhau không?”

“Tôi nhìn thấy, nhưng không dám lại gần, hơn nữa cũng không phải hai cấp A đánh nhau mà là ba, là hai đấu một kia, còn có Tam Nguyệt của Toà án Cấm kỵ đang theo dõi một phía, cho nên tổng cộng có bốn cấp A.” Ương Ương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Hai đánh một?” Khánh Trần sửng sốt một chút: “Tình huống là như thế nào, Kamishiro còn có cấp A khác sao?”

“Không, không.” Ương Ương cười nói: “Hai người đánh một người mặc kimono.”

Khánh Trần chợt nhìn về phía ông lão: “Ngài đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch dự phòng nhỉ, thậm chí còn ẩn giấu một cấp A khác? Sợ là đã dốc hết vốn liếng của Lý thị ra rồi.”

Trong lòng cậu nghĩ, khó trách ông lão lại rất bình tĩnh trong suốt hành trình.

Khi đối phương nói dùng cậu làm mồi nhử, Khánh Trần còn tưởng rằng đối phương tới đây để câu cá, không ngờ đối phương thật ra là tới đây để nướng cá!

Khánh Trần nhìn ông lão: “Ngài còn phương án dự phòng nào không?”

Ông lão vẫn nhét bọt biển trong tai, nhìn Khánh Trần: “Thêm ly rượu nữa không á? Không, bác sĩ nói cơ thể ta không thể uống. Cứ uống đi. Nên ăn mừng vì mình thoát chết.”

Khánh Trần quan sát vẻ mặt của ông già, không biết ông ấy có thực sự bị tiếng súng bắn tỉa vừa rồi choáng đầu hay không, hay ổng chỉ đang giả ngu.

Ương Ương bỗng nhiên nói: “Lão gia tử, sau lần này có còn gặp nguy hiểm gì không? Nếu không còn nguy hiểm thì sao không tham gia cùng chúng tôi? Có rất nhiều nữ sinh đang chờ nghe chuyện của ngài.”

Ông lão: “Được đó.”

Hồ Tiểu Ngưu: “……”

Lý Khác: “……”

Khánh Trần: “……”

Ngài nghe rất rõ cơ mà nhỉ!

Ông lão cười vui vẻ nói: “Ta cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên cơn ù tai của ta chấm dứt. Haha, mi xem.”

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi sẽ không gia nhập lần nữa, các cậu cũng nên cẩn thận hơn. Nhóm quạ đen phân thành hai nhóm có thể còn ẩn giấu bí mật.”

Hẳn là Tam Nguyệt phải đoán rằng Khánh Trần và những người khác sẽ tách khỏi Hội Tam Điểm nên đã để nhóm quạ đen nhỏ lên xe của Hội Tam Điểm. Sau đó, hai bên thật sự tách ra, đối phương chỉ bình tĩnh ngồi trong xe, tùy ý nhắc tới, cũng không gọi nhóm quạ đen nhỏ xuống xe. Vì vậy, ngay từ đầu, Toà án Cấm kỵ đã có nhiều hơn một mục tiêu cần thu nhận.

Hội Tam Điểm cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ông lão liếc nhìn Khánh Trần: “Vừa trải qua một trận chiến còn có thể suy tư như vậy? Toà án Cấm kỵ từ trước đến nay vẫn luôn bắn tên có đích. Cô bé, Khánh Trần nói đúng, tiếp tục đi về phía nam có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Khánh Trần nhìn Ương Ương và nói: “Tôi sẽ không giúp đỡ. Thân thể của lão gia tử không thể chịu đựng vất vả được nữa.”

Chỉ riêng hôm nay, ông lão đã bất tỉnh ba lần ngắn ngủi, đối phương càng ngày càng buồn ngủ, hô hấp càng ngày càng yếu.

Vì vậy, mặc dù Khánh Trần biết rằng Hội Tam Điểm sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cậu không thể đặt cược rằng ông lão sẽ cố quá được.

Lúc này, ông lão cười nói: “Người ta cũng đã tới giúp mi, mi không đi giúp người ta sao? Yên tâm, ta sẽ không sao, ta rất khỏe mạnh.”

Vừa nói, ông lão vỗ ngực bang bang như muốn chứng minh điều gì đó, thế rồi ngất đi.

Khánh Trần bất đắc dĩ nói: “Nếu ngài không muốn đi thì không cần phải làm như vậy, tôi đã quyết định không đi.”

Ương Ương nói: “Ông ấy thực sự ngất rồi. Từ trường trong đại não gần như ngừng hoạt động.”

“Khoan, sức quan sát từ trường của cậu còn có thể quan sát được tư duy dao động của người khác?” Khánh Trần sửng sốt một lát.

“Từ trường của một người rất phức tạp, nó bao gồm nhiều từ trường nhỏ trộn lẫn với nhau, tạo thành một từ trường mạnh mẽ hoàn chỉnh.” Ương Ương nói: “Được rồi, tôi phải nhanh chóng gia nhập Hội Tam Điểm. Dù cậu định đến Cấm kỵ chi địa số 002 làm gì thì cũng hãy cẩn thận.”

Nói xong, Ương Ương lại bay ra khỏi cốp xe, thậm chí còn giúp đóng cửa trước khi rời đi.

Trong xe trở nên yên tĩnh, ông lão vẫn hôn mê.

Bọn họ đi xuyên qua màn đêm, xuyên qua tảng sáng.

Đêm đó, ông lão không tỉnh dậy nhanh như trước mà choáng váng tỉnh dậy và ngất đi mấy lần. Khánh Trần hiểu ra, có lẽ trận chiến khốc liệt lúc ban đêm cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tâm thần của ông lão. Hơn nữa, cơn gió lạnh tháng 12 quá khắc nghiệt, kính chắn gió của chiếc xe việt cũng đã vỡ tan, cơn gió lạnh gào thét càng khiến thân hình vốn đã mỏng manh của ông lão càng trở nên tồi tệ hơn. Khánh Trần lấy túi ngủ ra và đặt ông lão chỉ hở mặt vào đó để tránh nhiệt độ thấp sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến ông.

Khánh Trần luôn biết rằng khoảnh khắc này sẽ đến với ông lão, nhưng cậu không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Chuyến đi này, ông lão thực ra có hai tâm nguyện, một là đi đến Cấm kỵ chi địa số 002, hai là giúp Lý Vân Thọ thoát khỏi Kamishiro Kirusugi.

Giờ đây Kamishiro Kirisugi chắc chắn phải chết, mạng sống của ông lão dường như cũng đã bị vận mệnh cướp đi một nửa.

Khi mặt trời buổi sáng mọc lên, Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên nói: “Trần ca, phía trước có người.”

Khánh Trần nhìn xung quanh và đột nhiên nhìn thấy một ông già tóc trắng mặc kimono, đứng một mình dưới ánh nắng ban mai, mỉm cười ấm áp.

Chiếc xe từ từ dừng lại, Khánh Trần không đi lấy súng mà xuống xe hỏi: “Ngài là bằng hữu của lão gia tử à? Ông ấy hiện tại đã hôn mê, chúng tôi chưa chắc có thể đánh thức ông ấy dậy được.”

Ông già chậm rãi mỉm cười nói: “Không cần phải đánh thức. Người trẻ tuổi, hãy giúp ta chuyển cáo với ông ấy. Đời này, ta thực hổ thẹn vì đã trở thành bằng hữu của ông ấy vì mục đích bẩn thỉu. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể là bằng hữu, bằng hữu trong sạch.”

Nói xong, ông lão quỳ xuống hướng về phương bắc, dùng đoản đao đâm vào bụng mình rồi chém ngang với vẻ mặt bình tĩnh.

Giúp ông lão câu Kamishiro Kirisugi là lời hứa của ông với bằng hữu.

Lấy chết tạ tội chính là công đạo ông trả lại cho gia tộc.

——————————————————

Chương 352: Thiếu một cơ hội.

“Sư phụ, chúng ta có nên nói chuyện này cho ông nội không?” Lý Khác hỏi.

Chiếc xe việt dã đang đón ánh sáng mặt trời chạy hướng về phương nam. Họ lẻ loi một mình khi ra khỏi Thành thị số 18, sau đó họ gặp Hội Tam Điểm, sau hai ngày náo nhiệt lại một mình lên đường. Đây giống như một giai đoạn của cuộc sống, ai cũng sẽ trải qua sự hối hả, nhộn nhịp để rồi một lần nữa trở về với cô độc. Con đường vĩnh viễn là của riêng ta, trên nhân thế này không có bữa tiệc nào không tan.

Khánh Trần suy nghĩ một chút: “Đừng nói, thời gian của lão gia tử không còn bao nhiêu, nhóc đừng để ông ấy biết bằng hữu của ông ấy đã chết.”

“Vâng.” Lý Khác suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Trên thực tế, Khánh Trần không có quyền làm chủ thay ông lão, nhưng cậu lo lắng rằng ông lão sẽ không thể chịu được đến Cấm kỵ chi địa số 002 sau khi biết được tin dữ.

Đến tối, ông lão cuối cùng cũng tỉnh hẳn.

Xa xa là ánh hoàng hôn, bốn phía là bình nguyên và đồng bằng bát ngát, cả thế giới dường như được phủ một lớp sơn dầu màu đỏ cam, bao la hùng vĩ nhưng lại cô độc.

Lý Khác đỡ ông lão ngồi ở hàng sau, cho ông uống một ít nước ấm trong bình.

Khánh Trần đột nhiên nhịn không được hỏi: “Lão gia tử, ngài và bằng hữu của ngài gặp nhau như thế nào?”

Cậu nhìn lên kính chiếu hậu, lại phát hiện ông lão đang sững sờ.

Ông lão hỏi: “Mấy đứa đã gặp ông ấy rồi phải không?”

Khánh Trần trầm mặc một lát: “Ừm.”

“Mấy đứa đã nhìn thấy ông ấy, lại không muốn nói cho ta biết, cho nên ông ấy đã chết.” Ông lão nói ra suy đoán của mình.

Trong xe im lặng.

Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói: “Mi không nói cho ta biết là vì lo lắng ta không thể chịu được đến cấm kỵ chi địa số 002 khi nghe tin dữ về bạn cũ của ta phải không?”

“Ừm.” Khánh Trần gật đầu.

“Yên tâm, ta không có yếu ớt đến thế.” Ông lão nói: “Hơn nữa, ta đã chứng kiến quá nhiều sự ly biệt trong đời rồi.”

“Ngài có vẻ như biết ông ta sẽ chết.” Khánh Trần nói.

“Trước hết để ta nói cho mấy đứa biết vì sao chúng ta quen nhau.” Ông lão cười nói: “Lúc đó ta chưa già như bây giờ, đặc biệt thích đi ra ngoài qua lối đi bí mật của Biệt viện Thu Diệp. Lần đó ta đến quán bar thường hay tới, quán bar đó đang tổ chức cuộc thi uống bia.”

“Đêm đó hầu hết mọi người trong quán bar đều uống say, cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng ta.” Ông lão nhìn cảnh hoàng hôn mà hồi ức: “Sau đó, cả hai chúng ta cũng say, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Theo Lý Vân Kính, lúc đó hai chúng ta chạy đến quyền quán Hồng Tinh nói muốn cùng nhau thi đấu một trận, còn đập phá rất nhiều thứ của người ta. Lúc đó ta không có tiền trong túi, phải nhờ Lý Vân Kính giúp trả cho quyền quán một khoản tiền chúng ta mới không bị đánh.”

“Kể từ đó, mỗi khi ta lén đi uống rượu sẽ thường gọi điện cho ông ấy, sau đó làm một số chuyện quá đáng, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là niềm hạnh phúc hiếm có trong đời ta.”

“Từ lúc nào ngài biết ông ta là người của Kamishiro?” Khánh Trần hỏi.

“Thật ra ta đã biết sau năm thứ hai, Lý Vân Kính theo dõi ông ấy ba tháng, tìm được một ít manh mối.” Ông lão nói: “Nhưng ta không vạch trần ông ấy, ông ấy cũng chưa từng báo cáo hành trình của ta cho Kamishiro. Cứ như là hai chúng ta chỉ cần giả vờ giống một chút, vậy thì có thể tiếp tục làm bằng hữu.”

Ông lão nói tiếp: “Năm thứ ba, mẹ ông ấy lâm bệnh nặng, nhưng Kamishiro không chịu cho ông ấy trở về phương Bắc. Khoảng thời gian đó ông ấy rất suy sụp, ta cũng biết tại sao ông ấy suy sụp nên ta đã chủ động cho ông ấy một tình báo quan trọng, để ông ấy có địa vị, có tư cách cùng gia tộc ra điều kiện.”

“Ông ấy về phương Bắc để ở cùng mẹ mình lần cuối. Khi về đến thành thị số 18, ông ấy đã chủ động thú nhận mọi chuyện với ta.” Ông lão cười nói: “Ông ta cảm thấy rất có lỗi, lúc đó ta nhân cơ hội phạt ông ấy tám ly rượu, lần này ta thắng.”

“Kể từ đó về sau, ông ấy không ngừng nói ta hãy lợi dụng ông ấy một lần, để ông ấy yên tâm một chút.”

“Nhưng trên thực tế, ta biết trong lòng ông ấy đã quyết định, chỉ cần ta lợi dụng ông ấy một lần, đối phương có thể lựa chọn cái chết không chút do dự, như thế ông ấy sẽ không phải chịu đựng sự tra tấn giữa lòng trung thành với gia tộc và lòng nghĩa khí với bằng hữu. Rikurou khác với những kẻ trong gia tộc Kamishiro. Đôi khi ta chỉ nghĩ rằng thật rất khó có một người như Rikurou sinh ra từ cái gia tộc bẩn thỉu đó.”

Kamishiro Rikutou.

“Cho nên ngài biết, lần này lợi dụng ông ta, ông ta nhất định sẽ chết.” Khánh Trần nhẹ giọng nói: “Vậy tại sao ngài còn lợi dụng ông ta?”

Ông lão mỉm cười: “Có thể mi muốn nghe một câu trả lời rất triết lý, nhưng câu trả lời của ta rất đơn giản, bởi vì ta là gia chủ Lý thị.”

Khánh Trần im lặng.

Chỉ vì là gia chủ Lý thị, cho nên ông lão cam tâm tình nguyện bị "giam cầm" trong Trang viên Bán Sơn cả đời.

Chỉ vì ông là gia chủ Lý thị, cho nên ông phải tận dụng cơ hội tốt nhất để loại bỏ người có cơ hội trở thành bán thần nhất những năm này của Kamishiro.

Trên đời này trước nay không hề có phương pháp có thể lưỡng toàn, kể cả Kamishiro Rikutou hay Lý Tu Duệ.

“Khánh Trần à.” Ông lão cười nói: “Chính là bởi vì kỵ sĩ các con trước nay chưa từng bị thế tục trói buộc, cho nên ta ghen tị với các con, xin ngàn vạn lần đừng bắt chước ta.”

Khi Khánh Trần ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ông lão qua gương chiếu hậu, nhưng ông vẫn mỉm cười.

“Lão gia tử, thế giới này thật sự phức tạp như vậy sao?” Khánh Trần không hiểu hỏi.

“Không, nếu con sống một cuộc sống đơn giản, thế giới sẽ đơn giản.” Ông lão trả lời, “Tiểu tử, ta không có bản lĩnh khiến thế giới thay đổi quy tắc vì ta, nhưng ta hy vọng con có thể.”

.......

Đếm ngược trở về 31:00:00.

17 giờ tối.

Khánh Trần đang ngồi trên xe việt dã, bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy cái cây đại thụ tráng lệ, sừng sững như bầu trời giữa cấm kỵ chi địa số 002.

Cho dù đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, Khánh Trần sẽ luôn cảm thấy đặc biệt sững sờ khi nhìn thấy nó lần nữa.

Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên kêu lên: “Trần ca, hình như có một cái đuôi đầy màu sắc từ trên ngọn cây lớn kéo xuống!”

Khánh Trần nhìn sang, quả nhiên, một cái đuôi dài mười mấy mét đang thò ra ngoài tán cây, còn thân thể của nó thì ẩn trong tán cây.

Ông lão quấn trong túi ngủ, ngơ ngác nhìn: “Thì ra lời ông ta nói là sự thật.”

"Ông ta" là sư phụ của Lý Thúc Đồng, là hảo hữu chí giao của ông lão.

Nhiều thập kỷ trước, khi người đó miêu tả vẻ đẹp của thế giới bên ngoài cho ông lão, ông lão luôn cảm thấy rằng đối phương đang nói dóc mình, bởi vì ngay cả Quân đội Liên bang cũng chưa bao giờ chụp những bức ảnh tương tự, cũng chưa tìm thấy một sinh vật kỳ diệu như vậy. Đối với ông lão, tất cả những điều này giống như một giấc mơ mà ông đã khao khát hàng chục năm, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy.

Lão nhân nhìn ngây ngốc.

Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen lơ lửng trên bầu trời, vừa đủ che khuất chiếc xe việt dã đang di chuyển bên dưới.

Hồ Tiểu Ngưu thò đầu ra thì ngây người, một con Thanh Sơn Chuẩn khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời, sải cánh của nó tạo cho người ta ảo giác che cả bầu trời.

Một tiếng kêu to.

Khánh Trần sửng sốt một lúc.

Bởi vì cậu lại có thể hiểu rõ ý của nó: “Trở về sớm vậy? Lão tiểu tử Lý Thúc Đồng kia đâu?”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi hét lên trời: “Sư phụ của tôi đã đi về phương bắc, lần này tôi mang theo những kỵ sĩ mới.”

Thanh Sơn Chuẩn lại kêu một tiếng: “Lại thêm hai tiểu tử thúi đáng ghét sao? Đừng mang nhiều kỵ sĩ ra ngoài như vậy, nhiều kỵ sĩ sẽ dễ gây chuyện xấu.”

Khánh Trần: “……”

Có vẻ như sau khi trở thành kỵ sĩ, cậu đã đáp ứng điều kiện thu nhận nào đó của Cấm kỵ chi địa số 002, thậm chí còn có thể hiểu được ý mà các sinh vật trong cấm địa truyền tải.

Thanh Sơn Chuẩn phớt lờ chiếc xe việt dã và bay trở lại cấm kỵ chi địa số 002.

Ông lão tò mò hỏi: “Đây chính là Thanh Sơn Chuẩn sao?”

“Ừm.” Khánh Trần gật đầu: “Nó và kỵ sĩ có quan hệ khá tốt.”

Ông lão lại hỏi: “Hình như là nó đang nói chuyện với mi, mi có thể nghe hiểu sao?”

Khánh Trần gật đầu: “Ừm.”

“Nó nói cái gì?”

“Nó nói hoan nghênh kỵ sĩ về nhà.”

Ông lão hâm mộ: “Con chim ưng lớn này còn thật hiếu khách.”

Chiếc xe việt dã chạy về phía cái cây đại thụ, nhưng chẳng bao lâu sau Khánh Trần đã giảm tốc độ.

“Có chuyện gì vậy?” Ông lão hỏi.

“Có một đoàn xe đậu ở ngoài Cấm kỵ chi địa số 002.” Khánh Trần nói: “Có xe của Hội Tam Điểm và xe của Quân đội Liên bang.”

Tổng cộng ước tính có hàng trăm phương tiện, khiến bên ngoài cấm kỵ chi địa số 002 như vừa xây thêm cái bãi đậu xe.

Chiếc xe của Hội Tam Điểm rách tung, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt, chắc chắn đã bị Quân đội Liên bang đuổi vào Cấm kỵ chi địa số 002.

Khánh Trần nói với Hồ Tiểu Ngưu: “Nhìn xem bên ngoài hoang dã có vỏ đạn hay không.”

“Có.” Hồ Tiểu Ngưu đáp: “Hơn nữa vỏ đạn khá dày đặc, hình như đã xảy ra một trận chiến.”

Tại chỗ dừng xe của Quân đội Liên bang còn có mấy chục người canh gác, đối phương nhìn thấy có phương tiện đến gần, lập tức giơ vũ khí lên.

“Ta nhìn thấy mã số đơn vị của họ. Họ chắc là thuộc Sư đoàn 198 của Đệ nhị Quân Liên bang, là lực lượng nòng cốt của Trần thị.” Ông lão nói. “Phương nam luôn là lãnh thổ riêng của Trần thị. Át Bích giúp đỡ người hoang dã và Thời Gian Hành Giả, nếu những Thời Gian Hành Giả xây dựng gia viên ở đây thì nhất định sẽ chọc vào họ.”

“Đa số bọn họ có lẽ là đã truy đuổi vào Cấm kỵ chi địa số 002.” Khánh Trần băn khoăn: “Không phải Quân đội Liên bang sẽ không dễ dàng tiến vào cấm địa để săn lùng người hoang dã sao?”

Ông lão nói: “Cấm kỵ chi địa số 002 này vốn là trên địa bàn của Trần thị, bọn họ biết tương đối rõ. Những năm đầu, Trần thị luôn sử dụng tù nhân để kiểm tra quy tắc của cấm địa.”

“Khoan, tù nhân có thể bị bọn họ đưa ra khỏi ngục sao?” Khánh Trần tò mò hỏi, chắc chắn Nhất không thể cho phép chuyện này xảy ra.

Ông lão giải thích: “không phải là tù nhân đã nhốt vào ngục.” Ông lão giải thích: “Họ sử dụng Ủy ban Trị An PCE để bắt những kẻ tình nghi, sau đó không truy tố công khai mà trực tiếp đưa vào ngục giam bí mật của Trần thị để chờ sử dụng.”

Khánh Trần sửng sốt một chút, tư hình?

Quả nhiên, con người vẫn có nhiều cách khác nhau để tránh trí tuệ nhân tạo mà.

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta không có thù gì với họ. Trên xe còn có biểu tượng của Khánh thị. Họ chắc chắn sẽ không xen vào việc người khác, tránh đi là được.”

Nhưng mà, ông lão vừa dứt lời đã thấy Khánh Trần lấy súng trường tự động ra bắn một phát vào đoàn xe của Quân đội Liên bang.

Nhóm binh lính lập tức lên xe đuổi theo.

Ông lão ngơ người: “Mi làm gì vậy?”

Khánh Trần không trả lời, cậu làm vậy chỉ vì nhớ lại lời Lý Thúc Đồng nói lần đầu tiên leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích: Con vẫn còn thiếu một cơ hội.

Bây giờ Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác cũng thiếu một cơ hội.

——————————————————

Chương 353: Tạo một cơ hội.

“Anh Tiểu Ngưu, lái xe nhanh lên, họ sắp đuổi kịp rồi.” Lý Khác ngồi ở ghế sau, một tay nắm lấy lưng ghế, một tay nắm lấy túi ngủ của ông lão.

Khi Khánh Trần lái chiếc xe việt dã một đường như bay, những người trong xe bị xóc đầu váng mắt hoa. Cũng may Khánh Trần nắm bắt cơ hội tốt, quân đoàn còn chưa kịp đuổi theo, xe việt dã đã tiến vào cấm địa.

“Mau mau mau, xuống xe đi.” Khánh Trần đi tới cốp xe lấy ra hai chiếc ba lô, lần lượt treo lên người Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác.

Còn chính cậu cõng ông lão trên lưng liều mạng chạy về phía sâu trong cấm địa.

Ông lão trên lưng Khánh Trần ngơ người, vốn dĩ lần cáo biệt của chuyến lữ hành này nên nhẹ như mây gió lại bị Khánh Trần làm cho kích thích như vậy.

Tựa như lần cáo biệt này sẽ không đủ long trọng nếu họ an ổn leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Ông lão hỏi: “Chúng ta có nhất thiết phải bổ sung thêm hạng mục này không? Đến mức này sao?”

Khánh Trần thấp giọng nói: “Ngài không hiểu, đây là truyền thống của kỵ sĩ. Thanh Sơn Tuyệt Bích cao đến 600 mét, nếu không có động lực thì không thể leo lên nổi, phải chặt đứt đường lui của tụi nó mới được.”

“Không.” Ông lão thở dài: “Ta cảm thấy mi muốn cắt đứt đường lui của ta trước tiên.”

“……” Khánh Trần phản ứng lại: “Trước đó ngài cũng không lo lắng, cho nên hiện tại ngài không có phương án dự phòng phải không?”

Ông lão: “... Phản ứng của tiểu tử mi khá nhanh đấy.”

Lúc này, Khánh Trần đột nhiên phát hiện đoàn quân truy đuổi mình đang chần chừ bên ngoài cấm địa, không có ý định tiến vào. Dù sao quân đoàn này cũng không phải kẻ ngu, hành vi khiêu khích này rõ ràng là nhằm mục đích dụ bọn họ vào cấm kỵ chi địa số 002. Nếu còn mắc mưu thì cũng quá ngu xuẩn rồi.

Khánh Trần đứng yên nhìn lại, hóa ra việc sư phụ làm lúc trước cũng không hề dễ dàng như vậy. Nghĩ đến đây, Khánh Trần lại lấy súng trường tự động ra và bắn vào từng chiếc xe quân đội ở khoảng cách cực xa.

Những phát súng này giống như chọc tổ ong bắp cày, hoàn toàn chọc giận quân đoàn kia, họ lần lượt lao vào.

Ông lão, người đã quen thuộc với quân đội, trong lòng thầm nói, xong: “Tiểu tử, chọc giận quân chính quy chỉ bằng vài phát súng là rất không thực tế. Họ chắc chắn sẽ không xông vào vì mấy phát súng mà mi tùy tiện bắn ra, mà vì nhóm quân đội còn lại, họ phải...”

Như để xác minh lời ông lão nói, hai quả bom tín hiệu bất ngờ bay lên bầu trời phía sau họ.

Ông lão nói: “Hai quả pháo sáng báo hiệu, đây có nghĩa là tín hiệu sẵn sàng chiến đấu cấp hai. Họ đang thông báo cho đồng đội rằng họ đã tìm thấy một con cá lớn.”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: “Rừng cây trong cấm địa dày đặc như vậy, dù có bắn pháo hiệu ra thì đồng đội của họ cũng chưa chắc đã nhìn thấy được.”

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa phát ra âm thanh chói tai kỳ quái.

Ông lão nói: “Những đồng đội của bọn họ ở cấm địa chắc chắn mang theo thiết bị phản xạ sóng âm. Đây là một loại pháo sáng mục tiêu kép. Dù không thể nhìn thấy nhưng thiết bị phản xạ sóng âm vẫn có thể bắt được tín hiệu. Trong cấm địa không có định vị vệ tinh. Ngay khi hai quả pháo tín hiệu được bắn ra, đồng đội của bọn họ sẽ bắt đầu tập trung tại đây.”

Khánh Trần sửng sốt một lát: “Sao ngài không nhắc nhở tôi những chuyện này sớm hơn?”

Ông lão đau lòng nhức óc nói: “Mi hỏi ta? Ta cũng phải đợi bọn họ phản ứng mới biết bọn họ đang nghĩ gì chứ! Thanh Sơn Chuẩn hồ đồ rồi, sao có thể hoan nghênh đám người các người về nhà!”

“Ngài xem ngài nói quá rồi.” Khánh Trần cười vui vẻ nói, cậu vẫy tay với Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu, quay người đi vào một con đường khác.

“Mi thật đúng là không sợ chút nào.” Ông lão thở dài.

“Lão gia tử, ngài cứ yên tâm. Kỵ sĩ về đến nơi này chính là về nhà. Cho dù cả một quân đoàn tiến vào cũng sẽ chết.” Khánh Trần quan sát địa hình xung quanh, cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên trong đầu cậu.

Lúc này, ông lão đang nằm trên lưng Khánh Trần, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi xổm xuống, dùng mu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đường gân của cây xấu hổ. Cây xấu hổ cuộn lại như đang thẹn thùng.

Đúng vậy, kỵ sĩ đã về nhà.

........

Khi màn đêm buông xuống, học sinh của Hội Tam Điểm càng đi sâu vào vùng đất cấm. Át Bích chuẩn bị kỹ càng hơn đội Săn Thu lần trước, vì bản thân vùng đất cấm là một trong những lối thoát cho người hoang dã sau khi chạm trán với quân đội liên bang nên dù người hoang dã có làm gì thì họ cũng sẽ chừa cho mình một con đường để vào cấm địa.

Khi họ trốn vào, Quách Hổ Thiền yêu cầu các học sinh mang theo thùng chứa, sau đó đi bộ xuyên qua rìa cấm kỵ chi địa số 002 và đi về hướng Tây Nam.

Theo kế hoạch, bọn họ sẽ dọc theo rìa của vùng đất cấm để ra ngoài.

Ương Ương đột nhiên nói: “Quân đoàn ở phía sau chúng ta hình như đã chia thành một nhóm người rút lui.”

“Có ý gì?” Quách Hổ Thiền tò mò hỏi: “Bọn họ đuổi theo chúng ta gần hai trăm dặm, hiện tại nói rút lui là rút lui?”

“Không đúng, không phải rút lui.” Ương Ương cười nói: “Là người khác tiến vào cấm địa, cố ý giúp chúng ta thu hút hỏa lực.”

Quách Hổ Thiền nhìn Ương Ương: “Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ thiếu niên và ông già trước đây cũng tới sao?”

Ương Ương suy nghĩ một chút: “Trừ cậu ấy ra thì hình như không có ai khác. Rốt cuộc thì ai lại nhàn rỗi không việc mà đi tới cấm kỵ chi địa số 002?”

“Đúng rồi, khi đó cô rời đi một lát là đi tìm cậu ta sao?” Quách Hổ Thiền hỏi.

Ương Ương không nói thật: “Không, tôi chỉ thấy đoàn xe chán quá nên ra ngoài ngắm cảnh thôi.”

“Được rồi.” Quách Hổ Thiền trong lòng nói, câu này lừa gạt đồ đần may ra còn được.

Ở phía bên kia, Đệ nhị Quân Liên bang đã hội hợp.

Ngay từ khi nhận được tín hiệu, bộ đội tiền phương lập tức quay trở lại và tiến hành truy tìm ngược, vì họ biết rất rõ đồng đội ở phía sau đang truy đuổi mục tiêu. Tuy nhiên, khi tập hợp lại, họ phát hiện ra rằng bốn người được cho là bị kẹp giữa hai đội quân đã biến mất từ lúc nào!

Biến mất trong hư không.

Thiếu tá phụ trách truy đuổi Át Bích lần này cau mày nói: “Lần cuối cùng lần theo dấu vết của chúng là bao lâu rồi?”

Người trung úy ban đầu chịu trách nhiệm canh gác vòng ngoài trả lời: “10 phút, là 10 phút trước.”

Thiếu tá nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Nếu dấu vết của đối phương bị mất trong vòng 10 phút thì chó săn máy móc đã có thể truy đến khí tức của chúng. Tại sao lại không có khí tức?”

Ông ta nhìn những người lính sử dụng kết nối thần kinh để điều khiển chó săn, đối phương lắc đầu: “Trưởng quan, không có manh mối nào cả.”

Kỳ quái, nơi này không có sông, không có gió mạnh, đối phương làm sao che giấu khí tức?

Nhưng vào lúc này, một binh lính đột nhiên nói: “Trưởng quan, trên cây này có khắc chữ!”

Nói xong, mọi người nhìn lại thì thấy dòng chữ khắc trên cây tuy vội vàng nhưng lại rất to, như sợ họ không nhìn thấy: “Chúng tôi đi về phía Tây rồi.”

Binh lính đều sửng sốt, đây là thái độ khi bị truy lùng? Còn chủ động để lại tung tích khi Quân đội Liên bang mất đi manh mối.

Một sĩ quan tham mưu chiến đấu suy nghĩ một chút rồi nói: “Liệu có phải chúng đang đánh lạc hướng còn thực ra là chạy về phía đông?”

Nếu Khánh Trần có mặt ở đây, sợ là sẽ bị vị quan tham mưu tác chiến này làm cho tức chết.

Thiếu tá kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây không phải là đánh lạc hướng, mà là dụ địch thâm nhập. Kẻ thù đã gài bẫy ở nơi cấm địa này và đang chờ chúng ta cắn câu. Bọn chúng và Át Bích có lẽ không thuộc về cùng một tổ chức. Nếu chúng thuộc cùng một tổ chức, Át Bích không cần phải mang theo người chạy vất vả như vậy.”

“Vậy chúng ta nên làm gì?” Thiếu úy hỏi.

Thiếu tá nghiêm túc suy nghĩ: “Chúng ta sẽ không truy đuổi bốn người này nữa, tiếp tục truy đuổi Át Bích như kế hoạch!”

“Đã rõ.”

Đoàn quân tiếp tục truy đuổi về phía nam, dọc đường nhìn thấy rất nhiều ký tự chỉ đường nhưng lại không hề để ý đến...

......

Khánh Trần dựa vào gốc cây chờ hồi lâu cũng không đợi quân đội đuổi kịp, ông lão đã rất yếu, nhưng vẫn không nhịn được cười nhạo: “Chơi quá trớn rồi nhỉ, nhất định là mi dọa người ta sợ rồi, không dám đuổi theo.”

Khánh Trần thở dài, mình chỉ muốn tìm cơ hội, khó đến vậy sao?

Không đúng.

Cậu có một kế hoạch mới.

Khánh Trần dẫn Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đi sâu vào vùng đất cấm.

Mãi đến tận đêm khuya, cậu mới tìm thấy cây liễu lớn ở nơi giao giữa nội địa và biên giới.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn cây liễu lớn và nói: “Tôi mang theo kỵ sĩ mới đến đây để khiêu chiến Sinh Tử Quan.”

Cây liễu lớn không động tĩnh.

Khánh trần nói: “Tôi nói tôi mang theo kỵ sĩ mới đi khiêu chiến Sinh Tử Quan, đừng keo kiệt như vậy.”

Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác nhìn nhau, thắc mắc: “Sư phụ, người đang nói cái gì với cái cây đại thụ vậy?”

Nhưng ngay sau đó, cây liễu lớn có vẻ không tình nguyện, nó dùng cành của nó lấy ra hai quả màu trắng từ trên ngọn đưa cho Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác.

Khánh Trần chỉ về hướng Tây với hai người Hồ Tiểu Ngưu: “Đi về phía Tây sẽ thấy Thanh Sơn Tuyệt Bích. Đi đi, ở đó có một con đường lên trời.”

“Sư phụ, người không đi cùng chúng con sao?”Lý Khác hỏi.

Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: “Ngàn dặm đường đồ ta chỉ đi cùng con một đoạn, Phong tuyết ráng chiều mai sau ta lại không hỏi đến.”
*Ý là đem con bỏ chợ rồi ấy.

Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đều ngơ ngác mờ mịt rời đi.

Tuy nhiên, hai người còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng bước chân đùng đùng đùng đùng nặng nề từ phía sau, một người khổng lồ đang tiến tới.

Hai người kinh ngạc quay lại, chỉ thấy một người khổng lồ cao vài mét đang hung hãn lao về phía họ. Lý Khác nhìn thoáng qua, cảm thấy bàn chân của người khổng lồ này có lẽ còn lớn hơn cả lốp xe việt dã, lòng bàn tay to như hai cánh cửa, cảm giác như một cái tát là có thể giết chết ai đó.

“Chạy mauuu!” Hồn vía Lý Khác suýt rớt cả ta, cậu nhóc chưa từng gặp qua tình huống như vậy.

Vị sư phụ Khánh Trần này dẫn bọn họ đến cấm địa, trên đường đi chỉ nói đừng lo lắng, có sư phụ ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với các con, nhưng vị sư phụ này chưa bao giờ nói qua, cấm địa đáng sợ như vậy!

Điều mà Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu không nhìn thấy chính là Đinh Đông khổng lồ chậm rãi dừng lại, lộ ra nụ cười chất phác.

Khánh Trần đứng bên cạnh cậu ta, ngẩng đầu nhìn người khổng lồ đáng yêu, cười nói: “Đã lâu không gặp, Đinh Đông.”

Trên thực tế, nếu sử phụ của bọn họ không đi theo, Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đến Cấm kỵ chi địa số 002 cũng sẽ không đến mức nguy hiểm như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro