Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2: Chương 342-347: Arc Trang viên Bán Sơn.

Chương 342: Giả bộ làm NPC.

“Hai người là hàng xóm à?” Tề Đạc ngạc nhiên hỏi. Cậu ta nhìn Khương Dật Trần rồi nhìn Khánh Trần.

Khánh Trần nhiệt tình cười nói: “Tất nhiên, chúng tôi sống trong tiểu khu Thế giới vi mô ở Thượng Tam khu và trước đây đã gặp nhau một lần. Sau khi về nhà tôi còn nghĩ rằng sau này tôi sẽ qua lại nhiều hơn với hàng xóm cơ.”

Khương Dật Trần miễn cưỡng cười nói: “Ừ, hàng xóm, qua lại nhiều hơn...”

Qua lại cái quỷ á!

Cậu ta đã tận mắt chứng kiến rất nhiều sát thủ lẻn vào phòng, kết quả không còn ai có thể trở ra.

Khương Dật Trần cảm thấy kinh hoàng mỗi khi nghĩ lại. Hơn nữa, mỗi lần nghĩ tới đối phương nghi ngờ mình, cậu ta đều cảm thấy như mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.

Nếu lúc đó mình không trả lời tốt câu hỏi thì liệu mình có biến mất trong căn phòng đó luôn khôngg?

Lúc này, mấy học sinh trong Hội Tam Điểm tò mò hỏi: “Woa, mọi người là đại nhân vật ở Thượng Tam khu? Chúng tôi còn chưa đến Thượng Tam khu bao giờ.”

Ông-lão-hòa-ái-dễ-gần-Lý-Tu-Duệ lập tức cười nói với mấy nữ sinh: “Tới tới tới, để ta kể cho các cô bé nghe một số chuyện thú vị ở Thượng Tam khu, ta đã sống ở đó gần cả cuộc đời. Chuyện gì ở Thượng Tam khu ta đều biết hết.”

“Woa, ông thực sự có thể nói cho chúng cháu biết sao?” Các học sinh ngạc nhiên nói.

Ông lão mỉm cười nói: “Được chứ, nhưng lều của mấy cháu còn chưa dựng xong mà, con trai có thể dựng lều trước, dù sao sắc trời cũng không còn sớm, một lát nữa làm việc trong bóng tối sẽ không tiện.”

Khánh Trần: “……”

Cậu đang suy nghĩ một chuyện, lão già này thật sự sắp đến cuối đời sao? Sao cảm thấy cứ có gì đó sai sai!

Trong lúc nói chuyện, ông lão dẫn các nữ sinh về đống lửa trại nhà mình để kể chuyện.

Khánh Trần quay lại nhìn các học sinh khác của Hội Tam Điểm: “Này, các bạn không phải là người trong Thượng Tam khu sao?”

“Không phải.” Một thanh niên da ngăm đen đi tới, cười nói: “Xin chào, tôi tên Nam Cung Nguyên Ngữ, tôi là người phụ trách đoàn xe này.”

“Xin chào.” Khánh Trần gật đầu và tiếp tục giả vờ làm NPC của thế giới Trong: “Người hàng xóm này đến từ Thượng Tam khu này, nếu mọi người không phải thì sao lại quen nhau?”

Nam Cung Nguyên Ngữ cười giải thích: “Chúng tôi tình cờ gặp nhau, lần này cùng nhau đi ra ngoài hoang dã chơi.”

Khánh Trần nhìn Khương Dật Trần: “Đúng rồi, không phải cậu nói muốn thi đại học à? Tôi nhớ cậu nói rằng cậu chuyên môn đến Thành thị số 18 để tham gia lớp phụ đạo à. Chẳng lẽ là gặp nhau ở lớp phụ đạo?”

“Đúng đúng đúng.” Khương Dật Trần cười ngượng: “Chính là bạn học tôi gặp ở lớp phụ đạo.”

“Vậy tại sao mọi người không học tập chăm chỉ mà lại chạy đến nơi hoang dã chơi?” Khánh Trần nghiêm túc nói: “Ở tuổi của cậu, học tập quan trọng hơn, nếu có thể trúng tuyển vào đại học Thanh Hoà thì sẽ là cơ hội thay đổi vận mệnh đấy. Từ đã, chắc mọi người không phải là Thời Gian Hành Giả đâu nhỉ?”

Khi Tề Đạc bị hỏi câu này thì vẻ mặt có phần mất tự nhiên: “Không phải, làm sao có thể!”

Khương Dật Trần vội vàng giải thích: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đại học Thanh Hoà còn có một cuộc phỏng vấn. Nếu chỉ chăm chỉ học tập thôi thì không thể vào được.”

Khánh Trần trong lòng nghẹn cười nhìn nhóm người trước mặt đang luống cuống tay chân vá lại danh tính của mình. Đột nhiên cậu cảm thấy rất thú vị, trở thành một NPC ở thế giới Trong cũng không tồi.

Cậu nghiêm túc đánh giá Khương Dật Trần và tự nhủ rằng không biết con hàng này giấu vật cấm kỵ ở đâu. Những vật cấm kỵ trên người Khánh Chung vẫn còn là một bí mật, nhưng chỉ cần chúng là vật cấm kỵ thì Khánh Trần rất quan tâm.

Khi đã gần nửa đêm, Khánh Trần quay lại đống lửa và gọi ông lão: “Ông à, ngài nên ngủ, ngày mai chúng ta nói chuyện sau đi.”

Ông lão không quay đầu mà xua tay: “Không vấn đề, chúng ta trò chuyện một lát nữa đã…”

Một trận hứng thú của ông lão là trò chuyện từ khu 1 đến tận khu 3. Nội dung cuộc trò chuyện cũng rất đa dạng.

Át Bích lẻn vào khu 3 và cho nổ tung Hiệp hội Bảo vệ Động vật...

Đại nhân vật Trần thị ở Thượng Tam khu gặp phải chuyện gì...

Kamishiro và Kashima muốn mua bất động sản ở Thượng Tam khu của Thành thị số 18 nhưng bị Lý thị bẫy, bị lừa rất nhiều tiền...

Cái gì cũng có thể nói, kể cả chuyện bê bối của chính nhà mình, như thể ông không còn là người nhà Lý thị nữa.

Khánh Trần sắc mặt bình tĩnh: “Ngài chưa buồn ngủ nhưng mà những bạn nữ thì buồn ngủ rồi. Dù sao chúng ta còn cùng nhau đồng hành, còn rất nhiều cơ hội. Đi ngủ sớm đi, sức khỏe ngài không tốt.”

Cậu không có ý phá hỏng tâm tình của ông lão, cậu thực sự lo lắng ông nội này dọc đường cứ thức khuya như thế thì chưa đến được Cấm kỵ chi địa số 002 đã ngắm gà!

Ông lão vui vẻ nói với các nữ sinh: “Các cô bé xem kìa, cháu trai của ta quan tâm đến ta như thế. Vậy mọi người đi nghỉ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhở.”

Sau khi các nữ sinh rời đi, ông lão nghiêm túc nói: “Ta đã nắm được thông tin của các cô bé đó. Những người này đã hối lộ Cục Quản lý Xuất nhập cảnh và cấp trái phép 97 giấy phép thợ săn hoang dã, để họ có thể tự do ra vào thành phố. Nhưng vấn đề là ở chỗ không phải ai muốn hối lộ Cục Quản lý Xuất nhập cảnh cũng được, nhất định phải có người đứng sau trợ giúp họ, trong toàn bộ thành thị số 18, hai nhà Lý thị và Khánh thị cùng chia sẻ một nửa thiên hạ, nếu bọn họ không nằm trong danh sách Thời Gian Hành Giả thì nhà duy nhất còn lại chính là Khánh thị.”

Khánh Trần gật đầu, điều này phù hợp với phán đoán của cậu. Sau lưng Hội Tam Điểm rất có thể là vị Ảnh tử tiên sinh của Khánh thị kia. Trước đó cậu còn lo lắng cho Hội Tam Điểm, dù sao trong đội cũng có người như Khương Dật Trần có thể đang bị Khánh thị truy sát. Nhưng bây giờ, cậu lại lo lắng cho Khương Dật Trần...

Khánh Trần nhìn về phía ông lão: “Ngài trò chuyện phiếm với họ là vì thế?”

“Đương nhiên.” Ông lão hiên ngang lẫm liệt nói: “Mặc dù thời gian của ta không còn nhiều, nhưng ta có thể giúp mi một chút.”

“Ngài cứ kéo đi.” Khánh Trần mặt không biểu tình nói: “Tôi khuyên ngài cũng nên kiềm chế lại một chút, đừng chống đỡ kiểu gì mà không kịp đến Cấm kỵ chi địa số 002 là được.”

Ông lão nói: “Cũng không đến mức đó. Khi ở cùng những học sinh này, ta thấy mình trẻ lại rất nhiều!”

...........

Ở bên kia, Nam Cung Nguyên Ngữ và Tề Đạt tiếp cận Khương Dật Trần và hỏi: “Những người này là ai? Có vẻ như cậu rất sợ họ?”

Khương Dật Trần suy nghĩ một lúc và quyết định nói sự thật: “Tôi không sợ họ, mà là sợ người trẻ tuổi kia. Anh ta đúng là hàng xóm của tôi, nhưng qua mắt mèo tôi đã tận mắt nhìn thấy hơn chục sát thủ có vũ trang lẻn vào nhà anh ta và cố gắng giết anh ta, nhưng những người đó không hề trở ra lần nào nữa. Gần đây tôi đã bán lại căn phòng của mình cho công ty bất động sản, một phút tôi không dám sống ở nơi đó... Tưởng có thể trốn thật xa, không ngờ lại gặp lại ở đây.”

Tề Đạc trầm tư: “Bọn họ đến đây để giết Khương Dật Trần diệt khẩu à?”

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu: “Sẽ không, bọn họ rời đi Thành thị số 18 trước chúng ta một bước, địa điểm cắm trại cũng là bọn họ tới trước, chúng ta ở lại đây là vì có liên quan đến Hồ Tiểu Ngưu.”

“Cũng đúng.” Khương Dật Trần từ từ cảm thấy nhẹ nhõm: “Tuy nhiên, chúng ta nên cố gắng để không trêu vào những nhân vật lớn của thế giới Trong. Hay ngày mai chúng ta rời đi sớm và đường ai nấy đi?”

Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn về phía Khương Dật Trần: “Bọn họ có phải là Thời Gian Hành Giả không?”

“Không phải.” Khương Dật Trần lắc đầu: “Người trẻ tuổi đó đã sống trong tiểu khu Thế giới vi mô được tám năm, ông lão kia cũng đã quá già. Trước mắt vẫn chưa xuất hiện một Thời Gian Hành Giả già như vậy.”

Tề Đạc nói: “Xem ra bọn họ quả thực không phải là Thời Gian Hành Giả. Không thì, tôi có thể tìm cơ hội để hỏi Hồ Tiểu Ngưu một mình vào ban đêm khi họ đang ngủ. Chúng ta đều là Thời Gian Hành Giả ở thế giới Ngoài, xét về mặt cảm tình thì hẳn là thân thiết với chúng ta hơn.”

Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một chút: “Nhưng dù sao thì cũng chỉ cần hỏi một chút thân phận của nhóm người này và vì sao bọn họ đi tới Cấm kỵ chi địa số 002 là được, cũng đừng hỏi bí mật quá cụ thể, nếu không bạn học Hồ Tiểu Ngưu có thể sẽ khó xử. Chỉ cần biết rõ nhóm người này không có ác ý thì không cần lo lắng chuyện khác, quan trọng nhất là trong 6 ngày sau phải đúng giờ đến rìa Cấm kỵ chi địa số 002 và giao nộp lô dược phẩm cho người dân nơi hoang dã.”

“Ừ.” Tề Đạc gật đầu: “Mùa đông năm nay  ở thế giới Trong quá lạnh, không có thuốc, những người dân nơi hoang dã đó không thể sống sót.”

Nửa đêm, Tề Đạc lặng lẽ đi tới lều của Hồ Tiểu Ngưu, hạ giọng nói: “Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu.”

Hồ Tiểu Ngưu mở mắt ra, tự nhủ, Trần ca thật đúng là tâm tư kỹ lưỡng, thậm chí còn tính tới đối phương nửa đêm sẽ tới tìm mình.

Cậu ta lặng lẽ ra khỏi lều, kéo Tề Đạc đi sâu vào rừng cây.

Sau khi hai người đã dừng chân, Tề Đạc hỏi: “Cậu là đầy tớ của họ à?”

Hồ Tiểu Ngưu gật đầu: “Ừ.”

Tề Đạc suy nghĩ một chút: “Nghe nói đầy tớ... nếu cần, chúng tôi có thể giúp cậu rời khỏi Thành thị số 18 và thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ.”

Hồ Tiểu Ngưu trong lòng dở khóc dở cười, những người này sao có thể có trí tưởng tượng phong phú như vậy.

Cậu ta nhanh chóng giải thích: “Những người này mặc dù là thành viên của tập đoàn, nhưng thực ra họ là những người khá tốt. Tạm thời tôi không có ý định trốn thoát.”

“Vậy là tốt rồi.” Tề Đạc gật đầu: “Đúng rồi, lần này cậu đến Cấm kỵ chi địa số 002 làm gì?”

“Chỉ là đi du lịch mà thôi.” Hồ Tiểu Ngưu nói: “Ông lão kia không còn nhiều thời gian nữa, ông ấy muốn đi xem cây đại thụ trong Cấm kỵ chi địa số 002. Đúng rồi, cậu đến cấm kỵ chi địa số 002 làm gì?”

Tề Đạc có chút khó xử.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút: “Không muốn nói cũng không sao, dọc đường chăm sóc lẫn nhau là được rồi, nếu có chuyện gì có thể kịp thời báo cho tôi biết.”

“Ừ ừ.” Tề Đạc nghĩ thầm, người bạn học Hồ Tiểu Ngưu này thật tốt...

Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên nói: “Hãy cẩn thận với học sinh trung học tên Khương Dật Trần đó, cậu ta không đơn giản. Có thể cậu ta có động cơ khác khi đi theo nhóm ông.”

Đây là những gì Khánh Trần muốn Hồ Tiểu Ngưu nói tối nay.

——————————————————

Chương 343: Gặp lại Át Bích.

“Tại sao cậu nói Khương Dật Trần có mục đích khác?” Tề Đạc có chút bối rối.

“Người trẻ tuổi trong nhóm tôi tên là Khánh Trát Đức. Anh ta là điều tra viên của Ủy ban Quản lý Trị an PCE và là người của Khánh thị.” Hồ Tiểu Ngưu thuận miệng nói: “Khánh Trát Đức nghi ngờ người hàng xóm này có liên quan đến vụ sát hại Khánh Chung và Hiện tại đang bị Khánh thị truy sát. Có thể cậu ta không có ác ý gì với các cậu, nhưng có lẽ cậu ta muốn lợi dụng đội của cậu để tránh truy sát.”

Trát Đức chính là bính âm của Zard.

Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục: “Cậu phải biết là trong Ảnh tử chi Tranh, nếu người ngoài giết chết một ứng cử viên Ảnh tử, những mật vụ của Khánh thị sẽ truy đuổi hung thủ đến chân trời góc bể.”

Hồ Tiểu Ngưu nói xong có cảm giác như mình đang đóng vai Ma sói. Khánh Trần đầu tiên cho mình thân phận của một điều tra viên Liên bang PCE <cảnh sát>, sau đó trực tiếp điều tra và giết chết Khương Dật Trần, được cho là <sói>. Lúc này, thân phận NPC của Khánh Trần chính là sự ngụy trang tự nhiên.

NPC có thể có ý xấu gì?

Tề Đạc nhớ lại.

Trên thực tế, họ không chủ động mời Khương Dật Trần ở thế giới Ngoài, mà là đối phương đã đến gặp họ và nói rằng họ muốn cùng họ đi đến vùng hoang dã xem. Bây giờ nghĩ lại, chủ động như vậy quả thực có phần đáng nghi.

Tuy nhiên, Tề Đạc cũng không phải là một kẻ ngốc, cậu ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Có phải Khánh Trát Đức đến đây để truy sát Khương Dật Trần?”

“Không.” Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: “Ai truy sát sẽ mang người già và trẻ nhỏ ra ngoài? Tôi nghe anh ta nói chuyện riêng với ông lão, ông lão dặn anh ta tuyệt đối không được tùy ý tham gia vào Ảnh tử chi Tranh, ngay cả khi chắc chắn rằng Khương Dật Trần là hung thủ cũng không thể bị Khánh Trát Đức giết. Một chi phụ của tập đoàn như họ không muốn bị cuốn vào Ảnh tử chi Tranh. Họ dự định đường ai nấy đi với các người vào ngày mai để tránh bị Khương Dật Trần liên lụy.”

Sau khi Tề Đạc rời đi, Khánh Trần chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, mỉm cười nói: “Kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngưu rất tốt, logic cũng rất tốt.”

Hồ Tiểu Ngưu gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ: “Thật ra thì Trương Thiên Chân thích hợp với chuyện như này hơn. Nếu Thiên Chân ở đây thì tối nay sợ là đã có thể lừa được họ đuổi luôn Khương Dật Trần ra khỏi đội.”

“Trần ca, cậu chuẩn bị ra tay đoạt vật cấm kỵ của Khương Dật Trần sao?” Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

“Không.” Khánh Trần lắc đầu và nói: “Mục đích chính của chúng ta lần này là thực hiện tâm nguyện của lão gia tử, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.”

Đối với Khánh Trần, việc Khương Dật Trần có mang vật cấm kỵ gì trên người không phải là điều quan trọng nhất. Điều cậu cần là đến được cấm kỵ chi địa số 002 càng sớm càng tốt.

Bây giờ Khánh Trần không chắc lắm về cấp bậc của Khương Dật Trần và cấp bậc cao nhất của những học sinh trong Hội Tam Điểm, cho nên không có ý định trực tiếp đoạt đồ.

“Vậy tại sao cậu lại muốn lừa cậu ta?” Hồ Tiểu Ngưu tò mò.

Khánh Trần nói: “Tôi muốn xem sau khi tin tức này truyền ra thì tên đó có cảm thấy chột dạ hay không, xác định xem cậu ta có phải là Lục Áp hay không.”

“Đúng rồi Trần ca, lần này chúng ta tới cấm kỵ chi địa số 002 làm gì?” Hồ Tiểu Ngưu thấp giọng hỏi: “Tôi biết lão gia tử muốn đi là vì có tâm nguyện, ý tôi hỏi là tại sao cậu lại đưa tôi đi cùng?”

“Trong lòng cậu hẳn là đã có đáp án.” Khánh Trần mỉm cười đáp lại.

......

Bình minh ngày hôm sau, trước khi trời sáng hẳn, Khánh Trần đưa ông lão, Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu đến nơi hoang dã. Đó là nơi Lý Thúc Đồng từng đưa cậu đi tập leo núi. Ông lão ngồi trên tảng đá thở hổn hển, nhìn Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu nhanh chóng leo lên, mặt trời phía sau đang chiếu sáng chân trời.

“Mặt trời mọc trên Thanh Sơn Tuyệt Bích có đẹp hơn thế này không?” Ông lão nhẹ nhàng hỏi.

“Có.” Khánh Trần trả lời: “Đó là cảnh mặt trời mọc đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Cảm ơn.” Ông già đột nhiên nói.

“Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy?” Khánh Trần cười nói: “Ngài là cha của sư phụ, thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ngài là việc tôi nên làm. Nếu ông ấy còn ở Thành thị số 18 thì cũng sẽ làm như vậy.”

“Thật sự thì vốn dĩ ta cũng không hi vọng xa vời như vậy.” Ông lão lắc đầu: “Mãi đến khi con xuất hiện ở Trang viên Bán Sơn, ta mới thấy được một tia hy vọng.”

Lúc này ông chỉ vào Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu, thở dài với Khánh Trần bên cạnh: “Lúc trước ta cũng luyện cái này rồi. Khu vực sau núi mà thằng nhóc Lý Khác hay lén lút tập luyện cũng là nơi ta thường đến.”

“Tôi cứ thắc mắc sao khu vực đó lại có nơi dành riêng để leo núi, ra là do ngài xây dựng à?” Khánh Trần tò mò.

“Không, nơi đó đã có từ mấy trăm năm trước. Lý thị là hậu duệ của kỵ sĩ, qua nhiều thế hệ đều có kỵ sĩ.” Ông lão mỉm cười nói.

Đến 9 giờ sáng, Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu ngừng tập, mồ hôi đầm đìa.

Lý Khác nói: “Sư phụ, tuy rằng con có kỹ thuật leo núi, nhưng Thanh Sơn Tuyệt Bích cao đến 600m, thể lực của con chưa chắc có thể chống đỡ được.”

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng vậy, cũng đã tính toán sơ sơ, tôi chỉ có thể leo hơn 200m là sẽ kiệt sức.”

Khánh Trần cười lắc đầu: “Không sao, chuyện này không cần lo lắng.”

Khánh Trần nghĩ, mình một lần mang theo hai truyền nhân kỵ sĩ cùng một lúc, những lão gia hỏa ở vùng đất cấm tiêu một chút của cải là điều đương nhiên.

Lúc này ông lão nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, ta đi không nổi nữa.”

Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cõng ngài.”

Nói xong, cậu cõng ông lão rồi chậm rãi đi về phía khu vực cắm trại. Trọng lượng của ông lão vốn đã rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ không cẩn thận thôi là sẽ bay đi mất.

Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã coi ông lão như ông nội của mình, thậm chí còn hy vọng họ sẽ đến cấm địa chậm hơn, để chuyện kia treo trong lòng ông lão thêm vài ngày nữa.

Trở lại trại, các sinh viên Hội Tam Điểm tò mò hỏi: “Mọi người đã đi đâu?”

Tuy nhiên, Khánh Trần chưa kịp giải thích điều gì thì đã nhìn thấy ông lão nhanh chóng xuống khỏi lưng Khánh Trần, sau đó đi về phía các nữ sinh: “Ta thấy mấy cô bé đang thu dọn đồ đạc, sắp xuất phát sao? Hôm nay ta ngồi xe của mọi người nhé, thế thì trên đường ta có thể tiếp tục kể cho các cháu nghe những câu chuyện về Thượng Tam khu.”

Các nữ sinh vui vẻ nói: “Được ạ!”

Khánh Trần mặt không cảm xúc nhìn theo bóng lưng của ông lão, cái dáng vẻ mỏi mệt bất cứ lúc nào cũng có thể quy tiên kia chính là cố lừa mình cõng ông ta về!

Lão già này thật sự là gia chủ Lý thị sao? Ông lão với dáng vẻ uy nghiêm trong tin tức kia đâu rồi?

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã từ phía bắc lao tới. Khánh Trần cau mày, rõ ràng là nhắm vào họ. Cậu lùi lại hai bước, mở cửa xe và thò tay vào túi đựng súng.

Sau một khắc, xe địa hình đột nhiên dừng lại trước mặt mọi người, một ông chú đầu trọc cường tráng nhảy xuống xe, người còn lại nhìn chung quanh, sau đó mỉm cười với Nam Cung Nguyên Ngữ: “Các vị đi nơi nào thế?”

Nam Cung Nguyên Ngữ nói: “Phía Nam.”

Ông chú đầu trọc cười nói: “Đi phía nam làm gì?”

Nam Cung Nguyên Ngữ nói: “Đi về phía nam ngắm phong cảnh.”

“Thật tình cờ là tôi cũng đi về phía nam, sao chúng ta không đi cùng nhau? Trên đường có cướp, nên giúp đỡ với nhau cũng tốt.” Ông chú đầu trọc nói.

Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói: “Được.”

Lúc này, Khánh Trần đã bỏ tay ra khỏi túi súng.

Bởi vì anh ta biết ông chú đầu trọc này.

Quách Hổ Thiền của tổ chức Át Bích!

Cái đầu hói mang tính biểu tượng đó không thể nào quen thuộc hơn!

Ông chú này mặc dù giả vờ như không biết Nam Cung Nguyên Ngữ, nhưng kỹ năng diễn xuất của ông ta vụng về đến mức bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra ngay rằng ông ta đến đây để hội họp. Lúc này, trong đầu Khánh Trần đã hiểu ra, chuyến đi đến vùng hoang dã phía nam của Hội Tam Điểm có lẽ có liên quan đến Át Bích.

Cậu quan sát đoàn xe này và thấy rõ rằng không phải chiếc xe nào cũng kín chỗ, thậm chí tỷ lệ chỗ trống còn rất cao nhưng lại cố tình mang nhiều xe như vậy. Đây là đang vận chuyển thứ gì đó!

Theo như Lý Thúc Đồng nói, Át Bích hiện tại là thần hộ mệnh của người dân hoang dã, có quan hệ rất tốt với Hỏa Đường, những người này tám phần là buôn lậu vật tư để hỗ trợ người dân nơi hoang dã. Át Bích vẫn luôn hành tẩu trong vùng hoang dã, không có quyền lực trong liên bang, vì vậy, sở dĩ Hội Tam Điểm có thể vận chuyển nhiều vật tư như vậy có lẽ là vì Ảnh tử và Át Bích đã đạt được thỏa thuận nào đó.

Vị Ảnh tử tiên sinh đó rốt cuộc muốn làm gì?

Quách Hổ Thiền lúc này cũng chú ý tới đám người Khánh Trần, nhìn thấy logo lá ngân hạnh trên xe thì nhướng mày: “Đây là ai?”

“Vừa vặn đi ngang qua nên đồng hành.” Nam Cung Nguyên Ngữ giải thích.

“Ồ.” Quách Hổ Thiền sờ sờ cái đầu trọc của mình: “Thật trùng hợp, gặp nhau chính là bằng hữu hữu duyên, chúng ta cùng đi nhỉ.”

Khánh Trần đang tự hỏi, liệu cậu có gặp Ương Ương trên đường về phía nam không?

——————————————————

Chương 344: Lừa dối què.

Ương Ương từng nói khi rời khỏi Lạc Thành, cô ấy sẽ đi về phía nam làm một việc gì đó. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn cũng liên quan đến các bộ tộc hoang dã ở phía Nam.

Tuy rằng đối phương bay về hướng bắc.

Nhưng nếu tính toán thời gian một chút, cho dù có thực sự bay vòng quanh trái đất thì bây giờ cô nàng hẳn là cũng đã đến được phương nam rồi.

Lúc này, Khánh Trần nhìn về phía Quách Hổ Thiền, ông chú đầu trọc này đến đây để gặp Hội Tam Điểm và đang đi về phía nam với vật tư do Hội Tam Điểm vận chuyển. Kế hoạch này hẳn là cơ mật, nếu không Ảnh tử tiên sinh cũng sẽ không cần phải dùng một nhóm học sinh như vậy để che đậy. Vì vậy, khi Quách Hổ Thiền nhìn thấy Khánh Trần và bốn người ngoài có mặt, theo lý thì nên ra tay giết người diệt khẩu hoặc mang theo đội đến tiêu diệt họ.

Khánh Trần nhìn Quách Hổ Thiền, đối phương cũng đang nhìn cậu. Quách Hổ Thiền tự cho là hiền lành mỉm cười với Khánh Trần, nhưng với thân hình rắn chắc cao hai mét, khuôn mặt đầy đồ đằng hoang dã và cái đầu trọc lốc kia của đối phương thì dù nhìn thế nào thì cũng giống như một tên thổ phỉ hoang dã có ý đồ xấu xa.

Ngay sau đó, Quách Hổ Thiền lại lên xe, nhìn dáng vẻ là dẫn đầu.

Khánh Trần nhìn ông lão: “Chúng ta phải cẩn thận một chút. Nếu không được thì hãy giữ khoảng cách với Hội Tam Điểm, nếu không, họ sẽ vì che giấu bí mật của mình mà...”

Chưa kịp nói xong cậu đã nhìn thấy ông lão đi tới một chiếc xe việt dã, vui vẻ nói: “Trong xe nhìn thật rộng rãi, ta ngồi đây chắc cũng không có vấn đề gì phải không?”

Khánh Trần: “……”

Cậu chợt cảm thấy tâm ông lão cũng thật lớn.

Vốn dĩ chỉ có một nhóm học sinh Hội Tam Điểm, nhưng bây giờ ngay cả Át Bích cũng xuất hiện, đối phương còn ngang nhiên trà trộn vào đám người của Hội Tam Điểm, đây có phải cái gọi là người tài cao thì gan cũng lớn trong truyền thuyết?

Khánh Trần liếc nhìn bốn phía, thầm nghĩ Lý Vân Kính đang trốn ở đâu, đừng để cho lão gia tử chơi quá trớn.

Lúc này, ông lão có chút bất tiện ở chân, ông mỉm cười với các nữ sinh trong xe và nói: “Sàn của chiếc xe việt dã này cao quá, các cô bé có thể giúp ta một tay được không?”

“Có thể ạ.” Những nữ sinh nhanh chóng nói.

Nhưng trước khi họ kịp đưa tay ra đã thấy Khánh Trần xuất hiện sau lưng ông lão, khiêng ông già ham chơi này lên và rời đi.

Nữ sinh: “???”

Ông lão dở khóc dở cười: “Tiểu tử nhà ngươi chính là không muốn nhìn thấy ta vui vẻ đúng không?”

Khánh Trần mặt không biểu tình nói: “Ngài tốt xấu cũng phải chọn thời gian chơi cho hợp lý chút, được không?”

Cậu đưa ông lão trở lại xe, ông lão nhìn Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu nói: “Hai người phải phân xử cho ta, những nữ sinh nhà người ta chưa từng thấy qua Thượng Tam khu như thế nào, ta chỉ kể cho họ chuyện về Thượng Tam khu mà thôi, có thể có nguy hiểm gì?”

Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy.

Khánh Trần ngồi trong xe kiên nhẫn giải thích: “Ngài cũng đã nhìn ra, Hội Tam Điểm này không chỉ đơn giản là đi đến Cấm kỵ chi địa số 002. Họ có lẽ đang thay mặt Khánh thị vận chuyển vật tư đến vùng hoang dã. Trong tình huống này, Át Bích vì để giữ bí mật thì giết người diệt khẩu cũng không phải là điều quá đáng.”

Ông lão mỉm cười nói: “Thằng nhóc này, làm gì mà lo lắng thế? Rõ ràng là ta đi nghỉ, còn một hai phải lo lắng đề phòng. Ta khuyên mi nên bình tĩnh và tận hưởng cuộc sống như ta đây này.”

Khánh Trần bĩu môi: “Ngài không còn mấy ngày nữa, còn tôi còn có thể sống được rất lâu.”

Lý Khác nghe được lời này trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng khi nhìn vào gương chiếu hậu, cậu nhóc lại phát hiện ông nội mình không có vẻ gì là tức giận.

Ông lão cười nói: “Để ta phân tích cho mi, khả năng cao thứ bọn họ bỏ lên xe là dược phẩm. Cục tình báo Lý thị đã nắm rõ thông tin, mỗi năm vào đầu mùa đông đều xuất hiện một đợt thuốc ở nơi hoang dã để giúp người dân nơi hoang dã sống sót qua mùa đông.”

“Là Khánh thị làm sao?” Khánh Trần tò mò hỏi.

“Ừm.” Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “98% là vậy.”

Khánh Trần nói: “Ngài cũng không phải là người đặc biệt nghiêm khắc, cho nên không cần tùy tiện thêm phần trăm vào.”

Ông lão cười nói: “Hàng hóa là do Khánh thị gửi đến nơi hoang dã, logo trên xe của chúng ta bây giờ cũng là Khánh thị, mi không nghĩ rằng Át Bích sẽ cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy bốn người chúng ta sao? Nếu bốn người chúng ta xuất hiện ở nơi hoang dã là để giám sát việc vận chuyển vật tư của Hội Tam Điểm đến nơi của họ thì sao? Cho nên mi yên tâm, tiểu tử Quách Hổ Thiền kia sẽ không làm gì đâu.”

Mặc dù trong tập đoàn có rất nhiều phe phái, một số phe phái của Khánh thị xung đột với nhau, nhưng trong mắt người ngoài, Khánh thị là một chỉnh thể.

Nhưng bây giờ, logo lá ngân hạnh trên xe của họ có lẽ đã khiến Quách Hổ Thiền hơi không rõ.

Ông lão cười nói: “Cẩn thận một chút, tên ngốc to con đó sẽ tìm cách xác nhận.”

Nói xong, ông bật loa của chiếc xe việt dã lên phát nhạc, ngồi ở ghế sau lắc lư theo rồi ngủ thiếp đi. Sau khi rời khỏi Trang viên Bán Sơn, trạng thái tinh thần của ông lão hiển nhiên đã sa sút nhanh chóng.

Lý Khác ngồi ở ghế phụ phía trước tắt nhạc, lo lắng liếc nhìn ông lão: “Sư phụ, con thấy thân thể ông nội đang suy sụp nhanh chóng. Chúng ta có nên mời hai nữ sinh trò chuyện với ông không?”

Khánh Trần liếc nhìn ông lão một cái, có phần sợ Lý Khác nhắc đến hai chữ "nữ sinh", ông lão đột nhiên mở mắt nói "Được".

Nhưng cũng không thấy. Hơi thở của ông lão trở nên yếu hơn nhiều. Khánh Trần biết rằng ông lão thực sự không còn thời gian, vẻ ngoài tràn đầy năng lượng thường ngày của ông đều là gượng ép, đó chính là một tinh thần lạc quan đến chết, ông muốn từ biệt thế giới này bằng cách trang nghiêm nhất.

Buổi trưa, cả đội nghỉ ngơi một chút bên lề đường.

Quả nhiên đúng như ông lão nói, Quách Hổ Thiền tìm được cơ hội, đi tới chỗ đám người Khánh Trần hỏi thăm: “Các vị tới phía nam dự định làm gì?”

Khánh Trần chưa kịp trả lời, ông lão ở hàng sau đột nhiên mở mắt và mỉm cười: “Chúng tôi thay mặt Ảnh tử tiên sinh vấn an Át Bích. Yên tâm, chúng tôi chỉ xác nhận rằng vật tư đã được bàn giao thành công cho Át Bích, không có ác ý.”

Khánh Trần: “???”

Lý Khác: “???”

Hồ Tiểu Ngưu: “???”

Lão gia tử, cho dù ngài đoán đều đúng, thì ngài đường đường là gia chủ Lý thị, giả mạo làm sứ giả của Ảnh tử Khánh thị ở đây có phải quá là quá đáng rồi không?

Có một nói một, ông lão hẳn được coi là người từng gặp nhiều sóng gió Liên bang nhất trong đời, tố chất tâm lý quả thực rất tốt, khi nói dối không hề nói hàm hồ, mặt không đỏ tim không nhanh.

Quách Hổ Thiền do dự một lát: “Trước đây Khánh thị vẫn không hề cử người giám sát việc vận chuyển vật tư, sao lần này lại cử người?”

Ông lão cười nói: “Ta đã đi theo con đường này bảy năm, nhưng trước đây không cho các người tìm được thôi.”

Quách Hổ Thiền vừa nghe đến con số bảy năm liền tin. Bởi vì Ảnh tử Khánh thị bắt đầu vận chuyển dược phẩm đến vùng hoang dã từ bảy năm trước.

Quách Hổ Thiền vẫn có chút kỳ quái: “Vì sao trước đây che giấu còn lần này lại không?”

Ông lão trấn định nói: “Trong thời điểm Liên bang hỗn loạn này, Ảnh tử tiên sinh và Át Bích có chuyện cần bàn.”

“Đã hiểu.” Quách Hổ Thiền gật đầu: “Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, đến nơi chúng ta sẽ nói chuyện.”

Ông lão giải thích: “Nhớ giữ bí mật, những Thời Gian Hành Giả đó không biết thân phận của ta.”

Quách Hổ Thiền luôn nửa tin nửa ngờ, nhưng khi ông già vạch trần thân phận của những Thời Gian Hành Giả trong Hội Tam Điểm, Quách Hổ Thiền lại càng bị thuyết phục hơn. Phương thức vận chuyển thuốc lần này khác với xưa, thành thị số 18 đã trở thành thành phố của gián điệp, luôn có người ở Cục Xuất nhập cảnh để mắt tới. Vì vậy, khi đám người Nam Cung Nguyên Ngữ đi ra, trên xe cũng không mang theo nhiều thuốc, chỉ có cách này mới có thể vượt qua kiểm tra. Nhưng tinh vi hơn, lần này là Ảnh tử để Hội Tam Điểm đến vùng hoang dã và chính Hội Tam Điểm chính là dược.

Họ không cần phải mang thuốc xuất cảnh mà chỉ cần cho thuốc kháng sinh vào túi kín, bảy ngày nhét vào miệng rồi từ bên ngoài mang về là được. Gần trăm người này là trạm cấp thuốc lưu động.

Khi Quách Hổ Thiền rời đi, Khánh Trần bất đắc dĩ nhìn ông lão: “Ngài cũng quá giỏi gây chuyện. Bây giờ Quách Hổ Thiền quay lại xe nhất định sẽ lập tức phát tín hiệu cho các thành viên khác của Át Bích, nói với bọn họ rằng đại diện của Ảnh tử Khánh thị sẽ đàm phán với Át Bích. Đến lúc đó ngài làm sao? Ngài định nói điều gì?”

Ông lão cười nói: “Có rất nhiều chuyện để nói, chẳng hạn như tiết lộ kế hoạch quét sạch vùng hoang dã năm sau của Lý thị, hay tiết lộ kế hoạch quét sạch vùng hoang dã năm sau của Trần thị? Yên tâm đi, đây chỉ là chuyện nhỏ đối với một ông già như ta.”

Khánh Trần bình tĩnh nói: “Ngài vui vẻ là được……”

Chỉ để cho vui mà ông già này đã tính bán sạch kế hoạch vây quét vùng hoang dã của Quân đội Liên bang.

Ông lão vui vẻ cười nói: “Mi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao? Ảnh tử thần bí đó có lẽ cũng không nghĩ tới, kế hoạch của mình lại có biến hóa như vậy!”

——————————————————

Chương 345. Gặp lại Ương Ương.

Đếm ngược 103:00:00.

Năm giờ chiều.

Sau khi đoàn xe rời khỏi ranh giới Thành thị số 18, đường trở nên gập ghềnh. May mắn thay, chiếc xe việt dã của ông lão có hệ thống giảm xóc cực tốt nên đường gập ghềnh không phải là vấn đề lớn chút nào. Đoàn xe của Hội Tam Điểm thì khác, chạy được hơn bốn mươi cây số, có xe đã bắt đầu bị xẹp lốp.

Những học sinh này cũng khá có năng lực, không chỉ có chỉ số IQ cao mà còn có kỹ năng thực hành tốt, một nhóm người dựng kích và mang dụng cụ sửa chữa trên xe, thậm chí còn có thể tự mình sửa chữa lốp xe.

“Đúng rồi, ngài từng giao thiệp với vị Ảnh tử này rồi sao?” Khánh Trần tò mò hỏi: “Y là hạng người gì?”

Ông lão nói: “Ảnh tử Khánh thị chính là "tay chân" của gia chủ, mọi việc bẩn thỉu đều phải do Ảnh tử làm. Người ở vị trí này thường khiến nhân thần cộng phẫn, trước đây rất nhiều Ảnh tử cũng như vậy. Khi về già, họ chỉ có thể tránh trong trang viên Ngân Hạnh của Khánh thị ở thành thị số 10 để không bị ám sát*. Nhưng như vậy chẳng khác nào bị giam lỏng tại Trang viên Ngân Hạnh.”
*Không biết chỗ này là sai sót hay là còn Trang viên nào ở Thành thị số 10 tên là Ngân Hạnh nữa nhưng mà Trang viên Ngân Hạnh là nơi ở của gia chủ Khánh thị và nằm ở Thành thị số 5, lãnh địa của Khánh thị.

Ông lão tiếp tục nói: “Ví dụ như Ảnh tử của đời trước giả ý là đi vân du, rất có thể là y đã thay đổi dung mạo, đổi tên, không biết trốn ở nơi nào an hưởng tuổi già. Nhưng đối với thế hệ Ảnh tử này lại khá kỳ quái, tựa như tại thời điểm trước khi trở thành Ảnh tử, hắn đã nghĩ cách để tránh khỏi kết cục này, mãi cho đến ngày nay, cũng không ai biết hắn là ai.”

Khánh Trần hỏi: “Y không phải là một trong ba người sống sót đến cuối cùng là Khánh Dã, Khánh Khu và Khánh Chuẩn sao?”

Ông lão ý vị thâm trường thấp giọng nói: “Ai nói người sống cuối cùng nhất định phải trở thành Ảnh tử?”

Khánh Trần sửng sốt, đúng vậy, trong mắt mọi người, ứng cử viên Ảnh tử thứ chín đã chết ở Ngục giam số 18, nhưng người đó đã chết rồi sao?

Không hề.

Ông lão tiếp tục nói: “Hiện tại vị Ảnh tử này cũng không có làm gì khiến nhân thần cộng phẫn. Xem ra Khánh thị muốn giấu đi quyền lực, chờ thời cơ. Nhiều chuyện được thực hiện một cách bí mật, rất khó phát hiện. Giống như lần này Khánh thị vận chuyển vật tư đến nơi hoang dã, đối phương đã vận đi bảy năm mới có người biết chuyện.”

Khánh Trần trong lòng bồi thêm một câu, đối phương thực ra còn đang cùng kỵ sĩ giao dịch, bây giờ nghĩ lại, bạn bè của Lý Thúc Đồng có thể đã được Ảnh tử giải cứu, nhưng hiện tại cậu không cách nào biết được giao dịch giữa đối phương và Lý Thúc Đồng rốt cuộc là gì.

Ông lão cười nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy thế hệ Ảnh tử này có chút giống tổ tiên của Khánh thị. Kamishiro từng nói hắn là "Khánh Chẩn" tái thế, nhưng người ta lại nói rằng mệnh của hắn không dài, không dài hơn ta được mấy năm.”

Khánh Chẩn là tổ tiên đã thành lập "Khánh thị mới" trong kỷ nguyên mới của nền văn minh nhân loại.

Ông lão kết thúc bằng câu nói: “Đối phó với loại người này nhất định phải cẩn thận. Loại người thông minh này đã ngủ yên hơn mười năm, khi hắn trở lại sân khấu, e rằng mọi người sẽ khiếp sợ.”

Đến tối, Quách Hổ Thiền dẫn đội đi cắm trại, vừa dựng lều, ông lão đã gọi mấy nữ sinh  đến kể chuyện.

Ông chỉ vào Khánh Trần và mỉm cười với vài nữ sinh: “Các cô bé nghĩ gì về cháu trai của ta? Nó chưa có bạn gái đâu, mấy cháu có muốn cân nhắc thử với nó không? Nó là người ngay thẳng và tính cách rất xuất sắc nha. Gia đình của chúng ta rất có tiền, đến khi ta đi sẽ để lại rất nhiều tài sản cho nó đó, ta cũng không nói mấy cháu ham vật chất, tìm được một gia đình tốt chẳng phải ổn hơn sao?”

Một số nữ sinh thận trọng nhìn Khánh Trần, lúc này Khánh Trần là Zard nên thật lòng thì không đẹp trai lắm, hơn nữa Khánh Trần còn có hơi ít nói, tính cách cũng không mấy dễ mến. Ngoài ra, đêm qua Khương Dật Trần đã nói với họ rằng Khánh Trát Đức này rất nguy hiểm, có lẽ đã giết nhiều người. Nếu phải so sánh, bọn họ cho rằng Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu cũng rất tốt.

Khánh Trần ngồi bên cạnh ông lão, thấp giọng hỏi: “Ngài muốn làm gì?”

Ông lão cười vui vẻ nói: “Mi cũng già đầu rồi, khi ta bằng tuổi mi.... quên đi, hảo hán không đề cập chuyện xưa.”

“Những chuyện này tôi không cần ngài lo lắng, chỉ cần bảo trọng bản thân mình là được.” Khánh Trần bất đắc dĩ nói.

Ông lão thấp giọng nói: “Nếu tiểu tử mi kết hôn sớm, Trường Thanh sẽ không nhớ thương mi nữa.”

Khánh Trần: “Ngài đang nói lung tung gì vậy? Tôi và cô ấy là bạn bè.”

Nói xong, Khánh Trần quay đầu nhìn các nữ sinh nói: “Đừng nghe ông nội tôi nói bậy, tôi còn nợ mấy chục triệu đây. Căn nhà trong tiểu khu Thế giới vi mô cũng vay trả góp, trả trước 10%.”

Các nữ sinh đều sửng sốt: “Làm sao mà anh vay được đến mấy chục triệu?”

Khánh Trần thở dài: “Tôi cũng muốn biết đây.”

Tuy nhiên, ông lão chợt thấp giọng nói: “Về khoản vay, mi không cần lo lắng.”

“Hả?” Khánh Trần sửng sốt một lúc.

“Ta bảo Lý Vân Kính giúp mi trả rồi.” Ông lão thấp giọng nói: “Dù sao thì trước khi đi ta cũng phải cho mi cái gì đó, thứ mà lão thất (thằng bảy:v) có thể cho mi, ta không thể cho được, ta nghèo đến nỗi tất cả những gì còn lại chỉ là tiền.”

“Tôi thấy Chuông Đồng Vô Tâm cũng không tồi.” Khánh Trần nói.

“Mi có thể làm ơn hành động như một con người mỗi khi bắt gặp vật cấm kỵ được không?” Ông lão giận dữ nói: “Vân Thọ không phải là tu hành giả, vì vậy ta phải giữ Chuông Đồng Vô Tâm để bảo vệ nó chứ.”

“Được rồi.” Khánh Trần nói.

Ông lão nói tiếp: “Ngoài ra, tại thành thị số 10 ta cũng đã chuẩn bị sẵn cho mi hai căn phòng và một chiếc xe, ngay tại khu 3. Sau này đến thành thị số 10 mi cũng có nơi để ở. Con cái của Lý thị ta xa nhà không thể để người ta chê cười... Yên tâm, ta dùng tiền riêng của mình mua toàn bộ, ta không giống sư phụ của mi.”

Khánh Trần im lặng, ông lão này thực sự coi mình như một vãn bối.

Nhưng cậu chợt nghĩ, sư phụ giúp cậu vay tiền, ông lão cũng giúp cậu trả nợ, đây chẳng lẽ là tình huống hai người đã thỏa thuận từ đầu, mỗi người làm mình cảm động một lần?

Tâm trạng của Khánh Trần ngay lập tức tốt lên khi nghe thấy mình hiện đã hết nợ, có thể tiêu số tiền tiết kiệm trong tài khoản theo ý muốn và còn có thêm hai căn hộ.

“Nhưng tại sao không mua nhà ở thành thị số 18 thay vì thành thị số 10?” Khánh Trần khó hiểu.

“Nơi đó là trung tâm chính trị của Liên bang, sớm muộn gì mi cũng phải tới đó.” Ông lão chắc chắn.

Lúc này, Khánh Trần quay người nhìn xung quanh, phát hiện một bóng người đang lặng lẽ tiến đến nơi mọi người đỗ xe.

Từ đã, đó chẳng phải là Khương Dật Trần sao?

Sau khi đối phương lên xe, động cơ gầm rú, lao đi phía xa. Khánh Trần sửng sốt, cậu còn nói sẽ kiểm tra Khương Dật Trần để xem cậu ta có chột dạ hay không. Kết quả là cái này quá sức tưởng tượng rồi.

Cậu chỉ nhờ Hồ Tiểu Ngưu tung ra vài tin đồn, vậy mà đối phương lại trực tiếp bị doạ cho sợ bỏ chạy. Lúc này, Khánh Trần rất chắc chắn người này chính là Lục Áp.

Mọi người trong trại đều đứng dậy im lặng nhìn chiếc xe việt dã phóng đi.

Tề Đạc nhìn Nam Cung Nguyên Ngữ: “Đuổi theo không?”

“Không đuổi.” Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu: “Xem ra Hồ Tiểu Ngưu nói không sai, Khương Dật Trần này xác thực có vấn đề.”

Tề Đạc gật đầu: “Như vậy xem ra lời của Hồ Tiểu Ngưu đáng tin cậy?”

“Ừm, tạm thời là như vậy đi.” Nam Cung Nguyên Ngữ gật đầu: “Trên đường tìm cơ hội tăng cường quan hệ của chúng ta, cậu ta và Khánh Trần của tổ chức Bạch Trú có lẽ có quan hệ khá tốt.”

Xe việt dã của Khương Dật Trần ngày càng đi xa hơn về phía bắc, nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía nam, nơi một chiếc xe đang ngày càng đến gần. Nam Cung Nguyên Ngữ vô thức nhìn về phía Quách Hổ Thiền, lại nhìn thấy hắn đứng ở ven đường, dùng ánh đèn pin mạnh phát ra tín hiệu theo một tiết tấu nào đó.

Chiếc xe việt dã dừng lại bên đường, một nam một nữ bước xuống xe.

Hồ Tiểu Ngưu sững sờ khi nhìn thấy người bước xuống xe, bởi vì cậu ta có quen biết đối phương. Chẳng qua, giây tiếp theo Hồ Tiểu Ngưu lại nhìn Khánh Trần, mặc dù cậu ta không biết tại sao lại nhìn Khánh Trần.

Lúc này, Quách Hổ Thiền cười vui vẻ nói: “Ương Ương, Lý Tư Đồ, hai người sao lại tới sớm như vậy?”

Lý Tư Đồ nói: “Ông chủ lo lắng dược vật lần này có thể xảy ra chuyện gì, cho nên mới bảo Ương Ương tới đón ông trước. Tôi còn có việc phải làm, phải chạy nhanh đến thành thị số 18.”

Khánh Trần trong lòng nói, ông chủ của anh chỉ kém mỗi việc nói rõ ràng là mình không yên tâm về Quách Hổ Thiền. Chẳng qua cũng đúng, nếu là Từ Lâm Sâm, cậu sẽ không tin tưởng Quách Hổ Thiền, một kẻ vừa khờ vừa cứng như ông ta.

——————————————————

Chương 346: Hợp tác.

Ngọn lửa bập bùng trong khu cắm trại.

Các học sinh của Hội Tam Điểm tò mò nhìn Lý Tư Đồ và Ương Ương, thắc mắc về thân phận của họ.

Quách Hổ Thiền vui vẻ giới thiệu với mọi người: “Vị này tên là Lý Tư Đồ, vị cô nương kia tên là Ương Ương.”

Thiếu nữ mặc một chiếc áo hoodie màu xám có mũ trùm đầu.

Lúc này Lý Tư Đồ nói: “Tôi đã đưa Ương Ương đến rồi đây, phần còn lại giao cho các người, tôi phải nhanh đến thành thị số 18.”

Quách Hổ Thiền nghi hoặc hỏi: “Lúc này cậu đến thành thị số 18 làm gì? Hiện tại tập đoàn và Liên bang đang bắt giữ Át Bích. Cậu là thành viên công khai của Át Bích, lúc này đi tới đó sẽ rất nguy hiểm.”

“Lo việc tang ma.” Lý Tư Đồ bình tĩnh đáp lại.

Quách Hổ Thiền sửng sốt một chút: “Thật có lỗi, suýt chút nữa quên mất cậu là người của Lý thị.”

Lý Tư Đồ lắc đầu: “Tôi và Lý thị đã không còn quan hệ từ lâu, chỉ là cha tôi đã qua đời, thân là con trai, tôi vẫn phải trở về, mặc dù đã mười tám năm không về.”

Khi Khánh Trần nghe thấy điều này, cậu lặng lẽ liếc nhìn ông lão qua khóe mắt. Cậu không khỏi kinh ngạc, tập đoàn trong Liên bang giống như một cái cây đại thụ cao chót vót, dưới cành lá, tất cả các tổ chức ít nhiều đều bị nó ảnh hưởng. Khánh Trần thực sự không ngờ rằng Lý Tư Đồ này vậy mà lại là con trai của ông lão. Chẳng trách người đối diện sắc mặt buồn bã và sầu khổ, hóa ra vừa nhận được tin dữ về cha mình.

Nhưng vấn đề là, Lý Tư Đồ có lẽ không ngờ rằng, ông lão không những không chết mà còn ở ngay bên cạnh anh ta. Nghĩ lại thì, Lý Tư Đồ đã mười tám năm không trở lại Lý thị, cho nên đối phương không nhận ra ông lão sau khi cải trang cũng là chuyện bình thường.

“Ngài không đi nhận thân nhân sao?” Khánh Trần thấp giọng tò mò hỏi: “Đây là con trai của ngài mà.”

“Không nhận.” Ông lão bình tĩnh nói: “Lúc này chỉ cần nhìn nó từ xa là đủ biết nó trải qua không tệ rồi. Khi đó nó nói tập đoàn là khối u ác tính của Liên bang, khinh thường hợp tác với tập đoàn cho nên bỏ nhà chạy đến Tây Nam Tuyết Sơn, sau này muốn rõ hơn về nó cũng chỉ có thể từ tình báo mà biết được.”

“Chúng ta có nên cho anh ta một cơ hội để đích thân nói lời tạm biệt không?” Khánh Trần hỏi.

“Không có gì phải từ biệt cả. Sinh lão bệnh tử là số phận của đời người. Không cần làm ra vẻ.” Ông lão nói: “Ta rất vui vì nó vẫn còn nhớ được tình phụ tử giữa chúng ta. Ta nghĩ nên tổ chức tang lễ trước khi chết mới có thể thấy được nhân tâm.”

“Lý Tư Đồ đời thứ hai xếp hàng thứ mấy?” Khánh Trần hỏi.

“Mười bảy.” Ông lão trả lời: “Không biết tại sao. Mặc dù ta đã không gặp nó suốt mười tám năm, nhưng ta lại rất vui vẻ khi được tận mắt nhìn thấy nó buồn như vậy. Còn nghe rất nhiều người nói "nén bi thương" với nó, ta thậm chí còn muốn nói với nó một câu nén bi thương.”

Khánh Trần: “……”

Cậu tưởng tượng ra cảnh đó và chợt cảm thấy thật kịch tính.

Đây thực đúng là điều mà ông già này có thể làm được!

Lý Tư Đồ rời đi, đối phương đi rất gấp, giống như đang chạy đua với thời gian.

Quách Hổ Thiền trở lại đống lửa của Hội Tam Điểm chào Ương Ương: “Ương Ương, cô đến bên đống lửa sưởi ấm rồi nghỉ ngơi đi.”

Một số học sinh trong Hội Tam Điểm im lặng nhìn Ương Ương, tự hỏi liệu cô ấy có dễ hòa đồng hay không và tính cách của cô ấy như thế nào.

Ông lão thấp giọng nói: “Cô bé này, Lý thị vẫn chưa có tin tức gì, hình như là thành viên mới của Át Bích.”

Khánh Trần nghĩ, Ương Ương dù ở thế giới Ngoài hay thế giới Trong đều rất thần bí. Ngay cả ông lão cũng không biết danh tính của cô. Đúng rồi, các thành viên của Hội Tam Điểm phần lớn đều là học sinh của Lạc Nhất Cao, họ chưa từng nhìn thấy Ương Ương, có vẻ họ không biết rằng Ương Ương cũng là Thời Gian Hành Giả.

Thế nhưng lúc này, Ương Ương không đi tới chỗ Quách Hổ Thiền mà đi thẳng về phía nhóm Khánh Trần.

Ông lão sửng sốt một lát.

Thiếu nữ ngồi cạnh đống lửa trại của họ, cười hỏi: “Mọi người có gì ăn không? Tôi đã đi cả ngày, sáng ra chỉ vừa ăn một miếng bánh à.”

Ông lão vui vẻ dùng cùi chỏ huých Khánh Trần: “Còn không mau lấy chút đồ ăn cho cô bé? Trên xe chúng ta có đồ dùng và đồ ăn nhẹ, đầy đủ hết.”

Hồ Tiểu Ngưu nhìn đống lửa, dáng vẻ không hề nhận ra Ương Ương, không hiểu đối phương đang định làm gì.

Khánh Trần im lặng đi lấy đồ ăn, tất cả học sinh trong Hội Tam Điểm đều bối rối, Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn Quách Hổ Thiền: “Ông và cô ấy có mâu thuẫn gì sao? Tại sao cô ấy lại ngồi ở bên kia?”

Quách Hổ Thiền sờ sờ cái đầu hói: “Đâu có.”

Khánh Trần lấy hai thanh sô cô la, một miếng bánh quy nén và một chai nước đưa cho Ương Ương. Ương Ương cũng không hề khách sáo cầm lấy và ăn, không hề ra vẻ, thậm chí còn không quan tâm đến tướng ăn.

Ông lão nhìn thấy phong thái sáng khoái của cô nương này, đột nhiên cảm thấy thích thích, ông chỉ vào Khánh Trần nói: “Cô bé có bạn trai chưa? Nghĩ sao về tiểu tử bên cạnh ta?”

Tới tới!

Thâm tâm Khánh Trần nói, ngài tốt xấu gì cũng đặt nền móng một chút được không?

Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi cô nương nhà người ta như vậy mà được à?

Ương Ương cười nói: “Con cảm thấy khá tốt ấy.”

Ông lão hai mắt sáng lên: “Con có muốn cân nhắc việc ở cùng nhau một chút không không?”

Ương Ương gật đầu: “Được nha.”

Trong trại đột nhiên trở nên yên tĩnh, giọng nói của ông lão và Ương Ương vừa rồi cũng không tính là nhỏ, đại đa số người trong trại đều nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Thật là một người dám mở miệng.

Một người dám đồng ý.

Tuy nhiên, không chỉ các học sinh của Hội Tam Điểm choáng váng mà cả ông lão cũng choáng váng. Thực ra ông chỉ muốn đùa vui, muốn trêu chọc Khánh Trần. Dù sao Khánh Trần suốt ngày đều hành động rất đứng đắn, quản mình cái này cái kia, cho dù muốn kể chuyện với các nữ sinh thôi cũng không cho, ông lão cũng cảm thấy chán khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khánh Trần rồi. Nhưng bây giờ thì thú vị.

Cô nương nhà người ta thực sự đã đồng ý rồi!

Lần này đến lượt ông lão do dự, ông hỏi Ương Ương: “Con không cần quan sát thêm sao?”

Ương Ương cười tủm tỉm nhìn Khánh Trần: “Này không tốt sao? Không cần quan sát.”

Ông lão luôn cảm thấy hình như khúc nào xảy ra vấn đề...

Khánh Trần thở dài, trước mặt cô nương này thì không có cách ngụy trang nào có thể che giấu được nhận thức của cô. Theo những gì Ương Ương từng nói, tất cả lực từ trường trong phạm vi 200m đều nằm trong lòng cô, những người khác có thể bị lừa trước vật cấm kỵ ACE-005 trên mặt cậu, nhưng Ương Ương chắc chắn sẽ không. Vì vậy, trước khi cô bước ra khỏi xe đã biết cậu ở đây. Chỉ là Ương Ương cũng rất ham chơi, cô giả vờ như không hề quen biết Khánh Trần, thậm chí còn không nhận ra Hồ Tiểu Ngưu.

Lúc này Ương Ương nhìn Khánh Trần nói: “Tôi tên Ương Ương, năm nay 17 tuổi, anh thì sao?”

Khánh Trần: “Tôi tên Khánh Trát Đức, năm nay 27 tuổi.”

Ông lão ở bên cạnh nhìn thấy hai người trò chuyện nhiệt tình, lập tức nói: “Hai người tuổi tác khá chênh lệch, có chút không thích hợp.”

Ương Ương cười nói: “Con cảm thấy rất thích hợp.”

Khánh Trần: “Ừ, tôi cũng thấy rất thích hợp.”

Trong số những người có mặt, chỉ có Hồ Tiểu Ngưu biết chân tướng. Cậu ta đã nhận ra rằng Khánh Trần và Ương Ương đang ngầm ăn ý với nhau trêu lại ông lão.

Ông lão nói: “Đứa cháu trai này của ta rất nhàm chán, không có sở thích, cũng không lãng mạn chút nào. Hơn nữa, nó làm việc trong Ủy ban quản lý Trị an PCE, hơi khó ở với Át Bích. Cô bé à, con cần phải cẩn thận, ta sợ sẽ làm chậm trễ con.”

Ương Ương ánh mắt sáng lên, cô nói: “Trước kia ở PCE Át Bích không có người hỗ trợ, bây giờ chẳng phải đã có rồi sao.”

Ông lão lại bổ sung: “Đứa cháu trai này của ta là người Liên bang, chắc chắn sẽ không cùng con đến nơi hoang dã này. Đến lúc đó, hai người các con sẽ lại trời nam đất bắc, không có chút cơ hội nào.”

Ương Ương cười nói: “Át Bích bảo con một thời gian nữa về thành thị tiếp tục tổ chức biểu tình mà, anh ấy không cần phải đến nơi hoang dã.”

Ông lão thở dài, cmn cái này là sao, chơi quá trớn rồii.

Ông đứng dậy chắp tay sau lưng giận dỗi bước về lều của mình. Tuy nhiên, sau khi ông lão trở về lều đã nhanh chóng nhận ra, đừng bảo hai đứa này đã quen nhau từ lâu, cùng nhau hợp tác để chơi mình đấy nhé?

Nếu không thì tại sao cô bé này lại đi thẳng đến chỗ Khánh Trần?

Cô bé tên Ương Ương này có lẽ cũng là Thời Gian Hành Giả, nói không chừng còn rất quen thuộc với Khánh Trần ở thế giới Ngoài!

Ông lão không hổ danh là gia chủ thế hệ trước của gia tộc Lý thị, chỉ sau một hồi suy nghĩ đã tìm ra bí mật.

“Lý Khác, nhóc đi trải thảm chống ẩm trong lều cho lão gia tử, kẻo ông ấy bị cảm lạnh.” Khánh Trần nói.

Lý Khác hiểu chuyện rời đi.

Khánh Trần, Ương Ương và Hồ Tiểu Ngưu  ngồi bên đống lửa, ánh lửa khiến khuôn mặt của họ đỏ bừng.

Khánh Trần nhìn Ương Ương và hỏi: “Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”

Ương Ương cười nói: “Không ngờ cậu và những học sinh của Hội Tam Điểm này cũng cùng nhau?”

“Không phải, chúng tôi tình cờ gặp nhau.” Khánh Trần trả lời.

Ương Ương chủ động nói về những việc mình đã làm gần đây: “Trong khoảng thời gian này tôi quay lại Hải Thành, tổ chức một số buổi dã ngoại ra ngoài hoang dã cho sinh viên và học sinh, đồng thời dẫn theo những Thời Gian Hành Giả không thể sống nổi trong thành thị để tìm cách xây dựng gia viên của chúng tôi ở một số nơi mà tập đoàn không xem trọng, bây giờ chúng tôi có một thị trấn nhỏ ở vùng hoang dã phía nam, nơi này toàn là những Thời Gian Hành Giả và những người hoang dã tương đối hiền lành.”

Khánh Trần mỉm cười: “Tại sao cậu lại nói với tôi điều này?”

Ương Ương cười: “Để cậu đỡ phải hỏi.”

——————————————————

Chương 347: Tin tưởng.

Ương Ương thấp giọng nói: “Chuyện Bạch Trú ở Hải Thành tôi đã nghe nói rất nhiều rồi, chắc là cậu đã thành lập một nhóm rồi chứ nhỉ. Tại sao ông chủ không mời tôi vào? Tôi không phải là thành viên của Bạch Trú sao? Ông chủ thật sự là không quan tâm đến tôi!”

Khánh Trần im lặng hồi lâu: “Nói đúng ra, tôi không biết cậu có phải là thành viên của Bạch Trú hay không. Cậu khác với những thành viên khác, cậu có mục tiêu và lý tưởng của riêng mình, con đường của cậu chưa chắc đã nhất trí với Bạch Trú. Có thể cũng vì không chắc chắn về điều này nên ông chủ mới không cho cậu vào nhóm.”

Ví dụ như Ương Ương giúp một số Thời Gian Hành Giả của Hải Thành không thể sống sót rời khỏi thành thị, giúp họ xây dựng lại một gia viên quy mô nhỏ ở vùng hoang dã để sinh tồn, chuyện này Bạch Trú sẽ không làm.

Ví dụ, Ương Ương và những người khác đã tổ chức các cuộc biểu tình của học sinh để phản đối một số hệ thống Liên bang hiện tại, chuyện này Bạch Trú cũng sẽ không làm.

Vì vậy, con đường của Bạch Trú và con đường của Ương Ương là khác nhau.

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng là thành viên của Bạch Trú!” Ương Ương cười nói: “Sau khi trở về thế giới Ngoài nhớ nói với ông chủ mời tôi vào nhóm. Nếu không mời là tôi sẽ mắng y suốt dọc đường phương bắc!”

“Được rồi, tôi sẽ quay lại nói với ông chủ.” Khánh Trần thở dài.

Lúc này Ương Ương hẳn là không xác định được thân phận của Khánh Trần, Khánh Trần cũng không chắc Ương Ương có đoán được cái gì hay không.

Ương Ương nghiêng đầu tò mò hỏi: “Nhưng mà Bạch Trú không có mục tiêu sao? Cơ hội và biến hóa lớn như vậy, không làm gì đó sẽ thật đáng tiếc.”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể sống sót tốt hơn là mục tiêu của Bạch Trú.

“Cũng không tồi.” Ương Ương cười tủm tỉm nói: “Tôi cũng đã nghĩ kỹ, mỗi người đều có ý kiến khác nhau, tôi sẽ không nhờ Bạch Trú giúp đỡ hay gì cả, cho nên không có gì phải lo lắng.”

Cho đến bây giờ, Ương Ương thậm chí còn chưa hỏi Khánh Trần đang làm gì ở nơi hoang dã.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút: “Tôi về lều ngủ trước, hai người cứ nói chuyện.”

Trên đường trở về lều, cậu ta bất ngờ nhìn thấy ở hai căn lều bên cạnh, ông lão và Lý Khác đang lặng lẽ nhìn lửa trại qua khe hở trên rèm lều.

Ông lão nhìn thấy Hồ Tiểu Ngưu, lập tức vẫy tay: “Này tiểu tử, lại đây lại đây.”

Hồ Tiểu Ngưu bối rối: “Sao vậy lão gia tử?”

“Cô bé đó là bạn của Khánh Trần ở thế giới Ngoài phải không?” Ông lão hỏi.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: “Không biết nữa.”

Ông lão đau lòng nhức óc nói: “Ngay cả một ông già sắp chết như ta mi cũng không nói sự thật?”

Hồ Tiểu Ngưu nói: “Tôi cũng không nghĩ tới gia chủ Lý thị lại hóng chuyện như vậy...”

“Thật phiền.” Ông lão xua tay: “Mau về ngủ đi, đừng cản trở tầm nhìn của ta.”

“Vâng.” Hồ Tiểu Ngưu nói rồi quay trở lại trong lều, nằm một lát cũng đứng dậy, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm lều.

Lều của bọn họ được dựng cạnh nhau, ba người ngay ngắn nhìn ra lều, nếu có người nhìn gần chắc chắn sẽ thấy rất quỷ dị...

Ba người nhìn xa hơn thì phát hiện không chỉ có ba người đang ăn dưa, trong một căn lều cách đó không xa, Quách Hổ Thiền cũng đang lặng lẽ quan sát qua khe hở.

Trên thực tế, bọn họ cách nhau rất xa, theo logic mà nói, bọn Hồ Tiểu Ngưu không phát hiện được Quách Hổ Thiền. Nhưng ánh lửa từ đống lửa xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào trán đối phương khiến nó phản chiếu nên không thể không chú ý tới, đặc thù quá rõ ràng.

Bên cạnh đống lửa, Khánh Trần bỏ thêm vài cành cây khô vào đống lửa: “Mệt không? Chắc là mệt lắm. Một cô gái 17 tuổi phải làm nhiều việc như vậy.”

“Ừm, nói không mệt mỏi chắc chắn là giả.” Ương Ương cười nói: “Bên cạnh không có ai có thể hoàn toàn tin tưởng, cho nên lúc nào tôi cũng phải cẩn thận cảnh giác. Đôi khi ở khu vực mới xây, tôi phải tranh thủ lợi dụng lực trường lơ lửng trên bầu trời mà ngủ, như thế mới khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy thoải mái nhất khi còn ở trên đường Hành Thự.”

“Những Thời Gian Hành Giả và người hoang dã đó gây rối à?” Khánh Trần hỏi.

“Ừm, con người xa cách nhau, trong quá trình xây dựng gia viên đã xảy ra rất nhiều chuyện bẩn thỉu.” Ương Ương nói: “Thế giới này không đẹp như chúng ta tưởng. Ngay cả khi ta chân thành giúp đỡ ai đó thì người đó có lẽ sẽ không cảm kích chúng ta. Có người ăn cắp đồ chưa tính, thậm chí cũng có những người cho rằng nơi đó không có trật tự nên muốn bắt nạt kẻ yếu và cướp đoạt thành quả lao động của người khác.”

“Vậy tại sao còn phải giúp họ?” Khánh Trần băn khoăn.

Ương Ương cười nói: “Chúng tôi cần có một nơi như vậy làm mẫu mới có càng nhiều người nguyện ý theo chúng tôi rời khỏi tập đoàn và thành thị, đi đến vùng hoang dã. Đừng lo lắng, tôi sẽ giết hết những kẻ không có ý tốt đó, tôi cũng không phải thỏ trắng lương thiện! Đúng rồi, lần này các cậu cũng định đi về phương nam sao, cùng tôi đi thăm trấn nhỏ không?”

Khánh Trần lắc đầu: “Xin lỗi, chuyến đi hoang dã lần này của tôi rất gấp gáp, tôi phải nhanh chóng đến Cấm kỵ chi địa số 002.”

“Nhất định là cậu cũng rất mệt mỏi nhỉ, bởi vì thần kinh cậu luôn căng thẳng.” Ương Ương nói: “Tôi cũng nghe nói cậu theo ông chủ đến Hàm Thành, bị thương nặng, để tôi kiểm tra thân thể của cậu nào.”

“Tỉnh lại đê.” Khánh Trần mỉm cười.

Ương Ương đột nhiên nói: “Tôi mang cậu đi ngắm bầu trời nhé?”

“A?” Khánh Trần sửng sốt một chút: “Cậu có thể mang theo người khác sao?”

“Đương nhiên.” Ương Ương mỉm cười.

Nói xong, cô ấy đứng dậy nắm lấy cánh tay của Khánh Trần, sau đó bay lên trời, đống lửa và lá rụng nơi cô cất cánh đã bị một lực lượng vô hình thổi bay ra ngoài.

Mọi người trong trại nhìn lên và thấy bóng dáng của Khánh Trần và Ương Ương chồng lên nhau dưới ánh trăng. Rất nhiều người không tự chủ được mà ra khỏi lều. Lúc này Hồ Tiểu Ngưu mới biết, không chỉ có mấy người đang nhiều chuyện, mà là tất cả mọi người đều đang nhiều chuyện...

Quách Hổ Thiền đứng trước lều của mình, thắc mắc: “Hai người này tiến triển quá nhanh, đây chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết sao? Không đúng, Ương Ương đối với mọi người rất cao lãnh.”

Lúc này, ông lão uyên bác trong lều lẩm bẩm: “Là giác tỉnh giả hệ từ trường!”

Phía trên bầu trời, Khánh Trần cảm thấy mình như bị một lực vô hình nào đó giữ chặt, như thể đột nhiên biến thành một nam châm, bị từ trường bao quanh đẩy lùi, thúc đẩy cậu bay nhanh. Cậu cảm thấy mặt đất ngày càng cách xa mình và cảm thấy bàn tay cô ấy nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Khánh Trần nhìn bầu trời vô tận và những đám mây, hoang dã và gió.

Có lẽ đây chính là sự tự do mà các kỹ sĩ theo đuổi suốt cuộc đời.

“Thả tôi ra đi.” Khánh Trần đột nhiên nói.

“Hả?” Ương Ương khó hiểu.

“Tôi nghiêm túc đấy.” Khánh Trần cười nói.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ương Ương đột nhiên buông tay. Lực từ trường xung quanh Khánh Trần biến mất, thiếu niên nhanh chóng rơi từ độ cao hàng nghìn mét trên không trung. Chỉ là, điều khiến Ương Ương ngạc nhiên là cô không hề thấy vẻ hoảng hốt hay hoảng sợ trên gương mặt Khánh Trần, cậu nhắm mắt lại và mở rộng vòng tay, như thể đang tận hưởng trạng thái rơi tự do hoàn toàn.

Sự bình tĩnh và thong dong đó là điều cô ấy chưa từng thấy ở bất kỳ kẻ nào trước đây.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thời gian từng chút một trôi qua, Khánh Trần càng ngày càng rơi xuống thấp hơn. Nhưng thiếu niên từ đầu tới cuối chưa bao giờ hoảng sợ.

Ương Ương đột nhiên tăng tốc, lao xuống phía dưới, dưới lực đẩy của lực trường, ngay cả người trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng ầm.

Cô gái tới trước mặt Khánh Trần, một lần nữa nắm lấy cánh tay cậu: “Lá gan cậu lớn thật, cậu không sợ tôi bắt không được sao?”

“Không sợ.” Khánh Trần cười nói.

Ương Ương sửng sốt một chút, rõ ràng là đối phương đang liều mạng, kết quả là cô ấy thì vô cùng khẩn trương còn đối phương lại không có vẻ gì là khẩn trương chút nào.

Tin tưởng?

Hai từ tin tưởng này là một điều xa xỉ trong mỗi thời đại.

Có người dám đặt toàn bộ sinh mệnh của mình vào tay người khác chỉ vì hai chữ "tin tưởng".

Ương Ương đột nhiên nhẹ giọng nói: “Lần sau nếu còn muốn chơi thì có thể nói cho tôi biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro