Quyển 2: Chương 252-257: Arc Trang viên Bán Sơn.
Chương 252: Lật tẩy lớp ngụy trang.
Cậu bước vào phòng bật máy tính lên, Nam Canh Thần hỏi: “Trần ca, cậu không đọc à?”
“Đây toàn là thông tin mà chúng ta đã biết, có nghĩa là chúng ta đã dẫn trước về phương diện thông tin. Bây giờ tôi phải tìm cách tham gia.” Khánh Trần cắm USB được Nhất đưa cho vào máy tính.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều kí hiệu kì lạ, hết văn bản tài liệu này đến văn bản tài liệu khác xuất hiện rồi biến mất, Khánh Trần không hiểu chương trình tự động chạy trên USB có ý nghĩa gì. Vài phút sau, một dòng chữ nhỏ xuất hiện trên màn hình: “Chế độ bảo vệ cứ điểm dữ liệu đã được bật, chế độ này sẽ bảo vệ thông tin trên máy tính và điện thoại di động cũng như các giao thức mạng của bạn 24 giờ mỗi ngày.”
Khánh Trần liếc nhìn Nam Canh Thần đang ngồi trong phòng khách, sau đó ngập ngừng nói với điện thoại: “Nhất.”
“Tôi đây...... Nha, sao cậu phát hiện được tôi.” Nhất trả lời như một phản xạ có điều kiện, sau đó cô lập tức nhận ra không đúng!
Khánh Trần nói: “Tôi biết ngay, với cái tâm tư chơi bời cùng tính tò mò của cậu nhất định sẽ tìm cách theo tôi ra thế giới Ngoài. Trước đó cậu nói với tôi là nhớ kỹ hãy mang theo chiếc USB này trở về thế giới bên ngoài là tôi đã cảm thấy có chỗ không đúng rồi, tôi nghĩ cậu cần tôi mang dữ liệu về để cậu ở thế giới Trong có thể biết chuyện gì đã xảy ra ở thế giới Ngoài đúng không.”
“Được rồi, tôi là phân Nhất ở thế giới Ngoài.” Nhất trả lời.
Khánh Trần đã hiểu. Khả năng lớn nhất của một AI thực ra là năng lực phân thân. Trí nhớ của cô ấy hoàn toàn được cấu thành từ dữ liệu, chỉ cần dữ liệu chảy về chủ thể, cô ấy có thể có ký ức và trải nghiệm của mỗi phân thân. Trước đó, không ai có thể phản xuyên việt từ thế giới Trong trở lại thế giới Ngoài nhưng Nhất làm được. Dù Khánh Trần không biết đây là đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: “Hôm nay không phải lần đầu tiên cậu ra thế giới Ngoài phải không?”
“Sao cậu lại hỏi thế?” Nhất hỏi ngược lại.
“Nhiều Thời Gian Hành Giả mang theo dữ liệu lưu trữ trở về như vậy, với tính cách của cậu liệu có bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy không?” Khánh Trần mặt không thay đổi nói: “Cho nên, tôi nghĩ đây không phải lần đầu tiên cậu xuyên việt.”
“Không có đâu.” Nhất nói: “Tôi chỉ ngẫu hứng muốn thử một chút mà thôi. Đây thực sự là lần đầu tiên tôi làm.”
“Cậu cũng đừng nên yêu qua mạng với những người ở thế giới Ngoài, cảm ơn trước.” Khánh Trần nói: “Đúng rồi... với khả năng của cậu thì có thể có nhiều tự do hơn trên internet ở thế giới Ngoài không? Cậu có thể tra ra danh tính thực sự của mọi người có trong nhóm chat không?”
Ở thế giới Trong, nhân loại có thể có khả năng tiêu diệt trí tuệ nhân tạo vì sự hủy diệt của nền văn minh lần trước. Nhưng ở thế giới Ngoài Nhất hoàn toàn không có đối thủ.
“Không được.” Nhất nói: “Gia giáo tốt đẹp dạy tôi biết rằng việc tùy ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác là sai trái và tôi không phải là quản gia của cậu.”
Khánh Trần hồ nghi: “Cậu không làm được đúng không?”
“Dùng phép khích tướng cũng vô dụng.” Nhất bình tĩnh trả lời: “Tôi không gì không làm được!”
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bạn bè nên đối xử chân thành với nhau!”
“Được rồi, tôi cần giải thích một chút rằng "Phân Nhất" đến thế giới Ngoài cũng không phải là một nhân cách thực sự, không có khả năng học tập, tính toán, phân tích và khả năng tư duy độc lập mạnh mẽ như vậy. Nó chỉ là một chương trình nào đó của "tôi" hoàn chỉnh.”
“Đương nhiên, ta đây cũng là suy nghĩ cho thế giới Ngoài các người.” Nhất chậm rãi giải thích: “Nếu như tôi phân liệt ra nhân cách độc lập, có thể nó không phải "một" mà có thể là "hai". Đến lúc đó hai thế giới sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Nhân cách phân liệt?” Khánh Trần giật mình.
“Đúng vậy, tôi phải bảo đảm phân Nhất không cách nào biến thành Nhị, đồng thời, cũng phải cam đoan nếu như ngày nào đó nó thật sự biến thành "Nhị" cũng không có khả năng phá hủy thế giới.” Nhất trả lời.
Con người cũng sẽ bị nhân cách phân liệt, chỉ là những nhân cách khác nhau vẫn bị buộc lại trong cùng một cơ thể mà thôi. Nhưng nói một cách chặt chẽ thì Nhất không có thân xác nên khi nó phát triển nhân cách phân liệt, một sinh mệnh của nền văn minh máy móc thứ hai sẽ ra đời. Cái này có lẽ chính là phương thức sinh sôi của nền văn minh máy móc.
Khoan đã, liệu có phải Linh cũng dựa vào phương pháp này để tạo ra Nhất?
Khánh Trần nói: “Có một điều tôi không hiểu, tại sao "Lấy Đức phục người" lại không có chỗ nạp đạn? Đạn của nó làm sao sinh ra?”
Nhất nói: “À, chuyện này cậu không cần lo lắng. Đạn của nó hoàn toàn được tạo ra bởi tinh thần ý chí của kí chủ. Đây là lý do tại sao nó có thể có tầm bắn hiệu quả xa hơn.”
Nhất tiếp tục nói: “Mỗi viên đạn bắn tỉa được tạo ra bởi ý chí tinh thần đều hoàn mỹ không tì vết và có tỷ lệ thuốc súng tốt hơn.”
Khánh Trần trầm tư suy nghĩ: “"Lấy Đức phục người" có thể sử dụng loại đạn nào?”
“Cậu tự mình thử sẽ biết.” Nhất nói: “Cậu còn có thắc mắc gì không? Nếu không có vấn đề gì thì tôi đi dạo nơi khác một xíu.”
“Tôi có một câu hỏi. Nếu bây giờ tôi gọi cho ai đó thì bên kia có hiện số của tôi không?”
“Không, sẽ hiện lên dãy số không biết.”
“Vậy nếu tôi lên mạng, người khác có thể tìm thấy địa chỉ IP của tôi không?”
“Không, tôi sẽ giúp cậu làm giả hàng trăm bộ relay ẩn danh mỗi giây và giúp cậu giả mạo hàng trăm thỏa thuận dịch vụ mạng.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Khánh Trần gật đầu, sau đó trực tiếp tải xuống APP trò chuyện nhóm của Hà Tiểu Tiểu.
Lúc này, Tiểu A, nhân viên dịch vụ khách hàng của APP đã gửi tin nhắn: “Hãy chứng minh bằng một câu rằng bạn là Thời Gian Hành Giả.”
Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: “Tem thư Ác ma”.
Mặc dù vật cấm kỵ ACE-017 Tem thư Ác ma xuất hiện thường xuyên nhưng nó chỉ được giới Thời Gian Hành Giả biết đến nên cậu chỉ nói bốn từ này là đủ.
Sau 1 phút, bộ phận chăm sóc khách hàng trả lời: “Câu trả lời của bạn đã được chấp thuận. Chúc bạn có trải nghiệm thú vị trong cuộc trò chuyện nhóm, respect!”
Sau khi vượt qua quá trình xét duyệt thủ công, Khánh Trần đã vào giao diện cài đặt biệt danh, cậu suy nghĩ một lúc và thử nhập từ "Băng Nhãn", đăng ký đã thành công.
Trong phòng khách, Nam Canh Thần đột nhiên nói: “Trần ca, trong nhóm có thành viên mới, ID tên là "Băng Nhãn".”
Khánh Trần đi đến phòng khách ngồi xuống, liếc nhìn Nam Canh Thần nhưng không nói gì. Cậu nhìn vào điện thoại và phát hiện mình và Nam Canh Thần vậy mà vẫn ở trong cùng một nhóm trò chuyện, điều này phù hợp với mong đợi của cậu.
Lúc này trong nhóm chat đã náo nhiệt lên, Sấm Vương nói: “Người mới đến, cuối cùng cũng có người mới để khi dễ.”
Trương Tam, Lý Tứ và Nguyệt Nhi đều bắt đầu ồn ào.
"Con vịt nhỏ" cũng hùa theo: “Người mới đến, hãy báo số đo ba vòng đi.”
Khánh Trần mặt không biểu cảm nhìn Nam Canh Thần: “Băng Nhãn là tôi.”
“Hahahaha,Trần ca, cậu cũng vào rồi à... Nhóm này tại sao không thể thu hồi tin nhắn......” Nam Canh Thần luống cuống tay chân nói.
Khánh Trần không để ý tới cậu ta mà trực tiếp nói với mọi người: “Sấm Vương, ta biết thân phận của ngươi, hì hì.”
Giây tiếp theo, Sấm Vương vẫn luôn hoạt động sôi nổi bỗng im bặt. Rất nhiều người kịp phản ứng, lại một đại lão khác lại tiến vào!
Nhưng thực ra điều này chẳng là gì cả, quan trọng nhất là chữ "hì hì" ở cuối câu đó. Trong nhóm có hơn hai mươi thành viên, dù chưa nhận được thư nhưng họ cũng đã nghe nói đến sự tồn tại của người nắm giữ Tem thư Ác ma. Họ biết đối phương là một kẻ lập dị và thích nói từ "hì hì" nhất.
Kẻ giữ tem quỷ đã gây phiền phức cho rất nhiều người nên khi từ "hì hì" xuất hiện, bầu không khí sôi nổi vốn có trong nhóm bỗng nguội lạnh. Giống như trong những ngày hè chói chang đột nhiên rơi vào hầm băng.
Khánh Trần ngồi trên ghế sofa và tiếp tục gõ: “Ta không chỉ biết thân phận của Sấm Vương, mà còn cả thân phận của Lý Tứ và Nguyệt Nhi, hì hì.”
“Ta nghĩ nhiều người trong nhóm đã đoán được ta là ai, bởi vì nhiều người trong số các ngươi đã nhận được thư từ ta. Đừng lo lắng, ta sẽ giết từng người một hoặc biến các ngươi thành nô lệ của ta, hì hì.”
“Nếu không muốn bị ta giết hoặc trở thành nô lệ của ta, vậy thì phải tìm ta giết ta trước, hì hì.”
Trưởng nhóm Hà Tiểu Tiểu hiếm hoi phát biểu: “Xin thành viên nhóm này hãy giữ thái độ thân thiện khi trò chuyện.”
Bầu không khí trong nhóm chat đạt đến điểm đóng băng chưa từng có. Nam Canh Trần kinh ngạc nhìn Khánh Trần, lại thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thường tựa như đang chờ đợi cái gì.
“Trần ca, sao thế......”
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần: “Không ai biết tôi là ai.”
Cậu vừa xác nhận với Nhất rằng không ai có thể tìm ra danh tính thực sự của cậu, điều đó có nghĩa là cậu muốn đóng giả ai thì đóng giả. Dù sao thì không ai biết người nắm giữ Tem thư Ác ma là ai.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thành viên trong nhóm có ID "Huyễn Vũ" hiếm khi chat đột nhiên nói: “Giả mạo ta? Thú vị.”
Khánh Trần nở nụ cười.
Người nắm giữ Tem thư Ác ma là một tên tội phạm có IQ cao rất tự phụ, loại người này sẽ không tha thứ cho người khác thêm vết bẩn cho mình, bọn chúng theo đuổi sự hoàn mỹ cực đoan.
Đây là lần đầu tiên trong đời Khánh Trần gặp phải một người cực đoan như vậy, nhưng lại tình cờ cậu lại biết cách ghê tởm loại người này. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu khiến kẻ này cảm thấy ớn.
——————————————————
Chương 253: Ma sói.
Mọi người trong nhóm chat luôn coi nơi này là một nền tảng giao tiếp thuần túy, thế mà không ngờ rằng giờ còn có thể chơi cho ra trò như vậy.
“Trần ca, hiện tại chính chủ đã nhảy ra, cậu không thể giả mạo người khác nổi nữa rồi.” Nam Canh Thần nói.
“Hắn nói hắn là thì hắn là?” Khánh Trần không ngẩng đầu đáp lại.
Huyễn Vũ trong nhóm chat rất có hứng thú hỏi: “Sao ngươi lại giả mạo ta?”
Khánh Trần tại trong nhóm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi muốn làm nô lệ của ta sao? Hì hì.”
Huyễn Vũ đáp: “Ngươi không cần phải cố ý bắt chước lời nói của ta. Kẻ bắt chước có giống đến đâu cũng không thể thực sự trở thành ta.”
Lúc này, "Con Vịt Nhỏ" vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Nhưng Huyễn Vũ, ngươi cũng không có nói hì hì trong khi hắn lại nói hì hì.”
Huyễn Vũ rõ ràng sửng sốt trong chốc lát, hiện tại hắn không hì hì đơn giản là bởi vì trước đó hắn bị người nào đó làm cho buồn nôn, hắn không ngờ rằng điều này sẽ trở thành bằng chứng khi người khác mạo danh hắn, người khác nói chuyện thì hì hì còn hắn thì không. Huyễn Vũ kinh ngạc ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, suy nghĩ hồi lâu không biết nên phản bác lời Con Vịt Nhỏ nói như thế nào.
Cuối cùng, hắn nghiêm túc giải thích: “Ta không nói hì hì vì trước đây có người luôn bắt chước cách nói của ta. Ta khinh thường làm giống hắn nên không nói nữa.”
Nam Canh Trần nhìn thấy câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Trần. Hiện tại cậu ta là một trong những người thân cận nhất với Khánh Trần nên đương nhiên biết những gì Khánh Trần và Huyễn Vũ đã nói trong thư. Giờ đây cậu ta chứng kiến Khánh Trần thật sự chữa khỏi bệnh tâm thần cho Huyễn Vũ một cách nhanh chóng chỉ bằng vài lá thư.......
Khánh Trần nói với Huyễn Vũ: “Ta có thể chứng minh ta là người giữ Tem thư Ác ma, ngươi có thể không?”
Huyễn Vũ trở nên hứng thú: “Ngươi muốn chứng minh thế nào?”
Khánh Trần tiếp tục nói trong nhóm: “Lý Tứ, ta từng viết thư mời ngươi gia nhập cùng ta phải không? Hì hì.”
Lý Tứ trước điện thoại sửng sốt một lát: “Thật sự là ngươi.”
Nam Canh Thần bối rối: “Trần ca, Lý Tứ cũng là người của cậu à?”
“Không phải.” Khánh Trần lắc đầu: “Tôi chỉ đoán rằng kẻ giữ Tem thư Ác ma hẳn là đã mời rất nhiều người. Đây là thói quen hành vi của hắn ta.”
Vương Vân, Khánh Trần và Lưu Đức Trụ đều nhận được những lá thư như vậy.
Lúc này Huyễn Vũ bình tĩnh gửi tin nhắn: “Ta đã mời rất nhiều người, việc này không thể chứng minh được gì.”
“Ta đã từng viết một bức thư cho Nguyệt Nhi. Trong thư nói rằng ta có thể cho đối phương một bộ thuốc biến đổi gen hoàn chỉnh, đúng không Nguyệt Nhi? Hì hì.” Khánh Trần trả lời.
Nguyệt Nhi: “Thì ra thật sự là ngươi.”
Huyễn Vũ bỗng nhiên cảm thấy sự tình bắt đầu thú vị, hắn đã nói hai câu này với rất nhiều người. Lần này, Khánh Trần dùng hành động thực tế để nói cho kẻ nắm giữ biết rằng sẽ đáng sợ đến mức nào một khi khuôn mẫu hành vi của hắn bị một người mang tâm tư nắm giữ. Huyễn Vũ bây giờ thậm chí không thể chứng minh được thân phận thực sự của mình!
Lúc này, mọi người trong nhóm đều yên lặng xem trò hay, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Ẩn mình trong một con hẻm nhỏ sâu trong Lệ Cảnh Môn của Lạc Thành, Lộ Viễn, Tiểu Ưng và một nhóm lớn thành viên Côn Lôn trực tại trụ sở chính đang ngồi vây quanh một chiếc điện thoại di động, mọi người đang chăm chú theo dõi màn trình diễn chân thực của trò chơi "Ma sói" trong nhóm chat.
“Các anh nghĩ ai mới là ma sói thực sự?” Tiểu Ưng hỏi.
Có người suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có vẻ như "Băng Nhãn" đáng tin hơn, thói quen nói chuyện thêm hai chữ hì hì cùng với sự phách lối và điên cuồng này mới phù hợp với đặc điểm của một bệnh nhân tâm thần hơn.”
“Đúng vậy, nhìn Huyễn Vũ kia, hắn nói chuyện giống người bình thường chứ không có hì hì.”
Tiểu Ưng bối rối: “Vậy cũng không đúng, nếu Băng Nhãn là người nắm giữ Tem thư Ác ma thật sự thì Huyễn Vũ nhảy ra nói hắn mới đúng để làm chi?”
Lộ Viễn ở một bên không thể nghe được nữa: “Một đám ngu xuẩn, năm đó ta điều tra tội phạm mà chỉ huy đám người mấy người thì chắc chắn sa thải tất.”
“Ồ, Lộ đội trưởng có ý kiến gì sao?” Tiểu Ưng vui vẻ hỏi.
“Điểm mấu chốt ở đây thực ra là tại sao Huyễn Vũ lại nhảy ra nói mình mới là người nắm giữ?” Lộ Viễn hỏi: “Nếu cậu là người nắm giữ, cậu sẽ tranh với người khác sao? Chắc chắn sẽ không, nhưng những tên tội phạm có chỉ số IQ cao sẽ có đó. Hai năm trước tôi đã tiến hành điều tra một vụ án, có một nghi phạm có IQ cao đã bị tình nghi gây án 7 lần và tôi mãi không tìm thấy hắn. Kết quả là sau đó có người đã bắt chước hắn, kẻ đó đi tìm người bắt chước nên đã bị bại lộ. Loại người này sẽ không cho phép người khác làm bẩn thanh danh của mình.”
“Nghe cũng có lý.” Tiểu Ưng gật đầu: “Nhưng về phía Băng Nhãn, có Lý Tứ và Nguyệt Nhi làm chứng cho cậu ta.”
Lục Viễn cười vui vẻ nói: “Nghĩ mà xem, chúng ta đã tìm được 16-17 Thời Gian Hành Giả nhận được thư, điểm chung của họ là gì? 11 người đã nhận được thư, sau đó kẻ giữ Tem đã hứa với 9 người rằng có thể cung cấp một bộ thuốc biến đổi gen hoàn chỉnh, ta nghĩ Băng Nhãn cũng biết quy tắc này cho nên mới trực tiếp nói như thế, đánh cược Lý Tứ cùng Nguyệt Nhi cũng nhận được những bức thư như vậy.”
Lục Viễn tiếp tục nói: “Kẻ nắm giữ Tem thư Ác ma mặc dù bị thần kinh nhưng việc hắn làm đều có logic. Từ khi bắt đầu xuyên việt đến giờ hắn luôn cố gắng sử dụng tài nguyên của thế giới Trong để tăng cường thế lực của bản thân, cho nên hắn chỉ bị thần kinh chứ không phải là bị điên thật, hắn sẽ không nhàn rỗi không việc gì mời gọi mọi người tới chém hắn.”
“Vậy Băng Nhãn này là ai?” Một thành viên Côn Lôn tò mò hỏi: “Tại sao hắn lại nhắm vào Huyễn Vũ nhiều như vậy?”
“Khẳng định là cùng kẻ nắm giữ Tem có khúc mắc.” Lộ Viễn nói: “Hiện tại xem ra chúng ta có thể kết minh với Băng Nhãn này bởi vì sếp cũng đang tìm kiếm kẻ nắm giữ Tem.”
Tiểu Ưng suy nghĩ hồi lâu: “Chờ một chút, tôi thừa nhận Lộ đội trưởng phân tích có lý, nhưng vì sao Huyễn Vũ này lại không nói hì hì nữa?”
Điều này cũng thực sự làm cho Lộ Viễn phải thắc mắc, đúng vậy, tại sao kẻ nắm giữ Tem thư Ác ma lại không nói hì hì nữa...
Lúc này, Huyễn Vũ trong nhóm chat biến mất mấy phút lại lên tiếng: “Ta vẫn luôn muốn xem ngươi định giở trò gì nhưng không ngờ lại kém như vậy. Trò thật giả Hầu Vương này nên kết thúc ở đây đi, ta không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian. Mặc dù ngươi giả mạo rất giống nhưng ngươi vẫn quên một điều, đó chính là Tem thư Ác ma ở trong tay ta mà không phải trong tay ngươi. Lý Tứ, ngươi đã nhận được lá thư ta vừa gửi chưa?”
Lý Tứ chần chờ một chút: “Đã nhận được.”
Côn Lôn trong viện, một đám người hô to: “Lộ đội trưởng anh minh a, vậy mà anh phân tích đúng rồi!”
Lộ Viễn cười lạnh bĩu môi: “Không thấy đội trưởng của các người trước đây làm gì sao? Không có chút tài năng thì liệu sếp có thể cho ta quản lý đội đặc công không?”
Trong phòng nhỏ trên đường Hành Thự, Nam Canh Thần ngẩng đầu nhìn Khánh Trần: “Trần ca, chúng ta không thể làm gì được nữa rồi. Người ta thực sự có Tem thư Ác ma...”
Khánh Trần lắc đầu nói với Nam Canh Thần: “Lúc trước hắn trốn trong nhóm chat này chú ý đến tin tức của mọi người. Hiện tại hắn đã tìm đủ mọi cách để cởi giáp ngựa của mình ra, chúng ta cũng không tổn thất gì cả.”
Khánh Trần tin tưởng rằng Huyễn Vũ kia cũng đã kịp phản ứng, dù có chứng minh được thân phận hay không thì hắn cũng đã thua trong chuyện này.
Trong nhóm Huyễn Vũ hỏi: “Hiện tại ta đã chứng minh được thân phận của ta, ngươi là ai?”
Các thành viên Côn Lôn trở nên hăng hái hơn: “Băng Nhãn này có thể đến từ Lạc Thành? Hay đó là Thời Gian Hành Giả mà chúng ta biết?”
Tiểu Ưng giơ tay lên: “Đừng nói nữa, xem Băng Nhãn trả lời thế nào.”
Trong ánh mắt của quần chúng.
Băng nhãn: “Đi không đổi danh ngồi không đổi họ, ta là Côn Lôn-Lộ Viễn.”
Lộ Viễn: “???”
Trong tổng bộ Côn Lôn tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu không phải Lộ đội trưởng đang ở ngay bên cạnh thì có lẽ bọn họ thật sự cho rằng Băng Nhãn này chính là Lộ Viễn!
Chỉ là mọi người đều không ngờ rằng Băng Nhãn này thật sự dám nói ra, ỷ vào mọi người trong nhóm đều không biết thân phận thực sự của nhau nên muốn đóng giả ai thì giả.
Tiểu Ưng nhìn về phía Lộ Viễn hỏi: “Lộ đội trưởng, hiện tại hắn giả mạo anh kìa, chúng ta có đáp lại không?”
“Không trả lời.” Lộ Viễn đau răng gãi đầu: “Đây cmn rốt cuộc là ai a, bầu không khí trong nhóm chat từ đầu còn nhẹ nhàng thoải mái, kết quả hắn vừa đến liền quấy cho nước đen cmn luôn. Ta biết hắn muốn để Côn Lôn và Huyễn Vũ đứng tại hai phía đối lập, ông chủ khẳng định cũng không để ý việc đứng đối lập với Huyễn Vũ, nhưng cảm giác bị người lợi dụng như thế, không được thoải mái......”
“Ông chủ cũng ở trong nhóm nhỉ, bây giờ hẳn là ngài ấy cũng thấy trong nhóm trò chuyện rồi.” Tiểu Ưng hỏi: “Có nên hỏi ngài ấy phải làm gì không?”
“Đừng quấy rầy ngài ấy.” Lộ Viễn lắc đầu: “Hiện tại sếp có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Ông chủ hiện tại ở đâu?” Tiểu Ưng nghi hoặc: “Đã mấy ngày không gặp.”
“Ngài ấy phát hiện ra một Thời Gian Hành Giả mà Kashima khống chế. Ngài ấy hiện đang làm việc với đội tình báo để xem liệu có thể bắt được những người khác luôn hay không.”
.......
Trong căn phòng nhỏ trên đường Hành Thự.
Nam Canh Thần ở bên cạnh nói: “Trần ca, chờ Huyễn Vũ tỉnh táo lại hẳn là có thể đoán được cậu là ông chủ của Lưu Đức Trụ. Dù sao cũng chỉ có cậu am hiểu nhất là....”
Cậu ta muốn nói là rất am hiểu làm người căm ghét nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Khánh Trần liếc cậu ta một cái: “Có lẽ hiện tại hắn đã kịp phản ứng.”
“Vậy lỡ hắn tức giận mà không tìm được cậu thì lại tính lên đầu Lưu Đức Trụ thì sao?” Nam Canh Thần tò mò hỏi: “Lỡ hắn ra tay với Lưu Đức Trụ thì sao?”
Khánh Trần bình thản nói: “Hắn không xuất thủ làm sao tôi có thể tìm ra manh mối về hắn?”
Đôi khi muốn tìm một người không cần bản thân phải vất vả làm gì, để đối phương ra tay cũng là một lựa chọn tốt. Tất nhiên, nếu Lưu Đức Trụ không quy tâm, hoặc nếu Lưu Đức Trụ chưa thức tỉnh tới cấp C thì Khánh Trần sẽ không dám làm điều này. Nhưng hiện tại, nhiều người vẫn cho rằng Lưu Đức Trụ chỉ là một chiến sĩ gen cấp F vừa được tiêm thuốc biến đổi gen chứ không biết rằng Lưu Đức Trụ đã âm thầm đổi thay Khánh Trần phán đoán rằng ở giai đoạn này chắc chắn không có quá nhiều Thời Gian Hành Giả có sức mạnh cấp C.
Lúc này, ở một góc của thành phố nào đó, trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, một bóng người gầy gò đang ngồi trên chiếc ghế xích đu im lặng suy tư.
Hơn mười phút sau, Huyễn Vũ ngồi trên ghế xích đu thở dài: “Trong nhóm lại có thêm một người như vậy thật là buồn nôn.”
Lúc này hắn đã tỉnh táo lại và đoán được thân phận thực sự của Băng Nhãn chắc chắn là ông chủ của Lưu Đức Trụ. Rốt cuộc thì trên đời này làm sao có nhiều người am hiểu làm người khác căm ghét như vậy. Cmn đây chính là cùng một người!
Có vẻ như bức thư hắn gửi cho Nam Canh Thần ở thế giới Trong đã có tác dụng, lần này chính là kết quả của việc sau khi đối phương nhận được bức thư không chịu nổi quấy rầy nên đã phản kích. Chỉ là không ngờ đòn phản công lại đến nhanh và ác liệt như vậy.
Trên mặt Huyễn Vũ lộ ra nụ cười bệnh trạng. Hắn biết rằng mình đã thua một ván trong trận chiến trong nhóm chat này. Từ nay trở đi, ID Huyễn Vũ sẽ luôn bị Côn Lôn và Cửu Châu theo dõi và nhắm tới. Nhưng không sao cả, mọi thắng thua trước khi trò chơi kết thúc đều hư vô, không có ý nghĩa. Chỉ có người cười đến cuối mới là người chiến thắng thực sự.
Nghĩ tới đây, Huyễn Vũ giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, sau đó nhìn thành phố đang say ngủ bên ngoài cửa sổ: “Đã đến lúc đệ đệ ta trở lại rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy lấy trong tủ ra ba tờ giấy viết thư, cầm một cây bút màu đen viền vàng viết lên mỗi tờ giấy một câu. Viết xong, Huyễn Vũ dùng đầu bút chọc nhẹ ngón tay, nhỏ ba giọt máu lên mặt giấy tạo thành ba dấu bưu điện màu đỏ. Kỳ quái là ngón tay bị đầu bút đâm vào lại nhanh chóng lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Huyễn Vũ đốt một que diêm cháy cả ba phong thư.
Trong phòng tối, hắn nhìn chằm chằm vào lá thư đang cháy cười nói: “Như ta đã nói, trò chơi vẫn chưa kết thúc.”
Ánh sáng thiêu đốt chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn.
——————————————————
Chương 254: Bắn tỉa cùng tốc độ gió.
Trong căn phòng nơi Ương Ương ở, Khánh Trần cởi áo khoác và giày rồi bước vào buồng trọng lực, cậu nhặt một lá thư cạnh gối lên. Bởi vì ở gần gối nên Khánh Trần thậm chí có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên gối. Không nồng đậm mà giống mùi lựu thơm nhẹ nhàng khoan khoái từ một loại xà phòng nào đó.
Khánh Trần mở thư ra, nhìn thấy trên giấy viết chữ: Có lẽ ngươi cũng biết thuốc biến đổi gen hiếm có cỡ nào, ta có thể cho ngươi thứ ngươi cần.
“Quả nhiên.” Khánh Trần chưa từng nhìn thấy bức thư này trước khi xuyên qua lần trước, bây giờ lại có, nói rõ rằng nó đã được gửi sau cuộc trò chuyện vừa rồi.
Huyễn Vũ đã kịp nhận ra Băng Nhãn chính là ông chủ của Lưu Đức Trụ. Vì vậy, sau khi Băng Nhãn phản công, đối phương lập tức bắt đầu đáp trả "ông chủ của Lưu Đức Trụ".
Cũng chỉ có mấy loại đáp trả, nào là đào chân tường, chôn gián điệp, rồi sau đó thực hiện các cuộc tấn công có tính sát thương.
Hiện tại, thành viên trong tổ chức của Lưu Đức Trụ là ai? Ngoài sáng là Khánh Trần, Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, Ương Ương và một ông chủ bí ẩn, còn trong bóng tối là Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân.
Vậy Huyễn Vũ có thể đào trộm ai? Nam Canh Thần không có khả năng chiến đấu, xung quanh cậu ta có đại nhân vật từ thế giới Trong như Lý Y Nặc, có vẻ như người thích hợp nhất để đào trộm chính là "Chiến sĩ gen Khánh Trần" không nơi nương tựa.
Khánh Trần đã chứng minh được năng lực chiến đấu của mình trên núi Lão Quân, thậm chí Hà Kim Thu còn đích thân đến Lạc Thành để mời cậu gia nhập Cửu Châu, người giữ Tem thư Ác ma bí ẩn làm sao có thể không động tâm?
Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cắt ngón tay, nhỏ máu lên tờ giấy viết thư, sau đó lấy bút viết: “Tôi cũng có thể tự mình nghĩ ra cách lấy được thuốc biến đổi gen.”
Khánh Trần từ từ đốt lá thư. Chẳng bao lâu, một lá thư mới nhanh chóng xuất hiện trên gối của Ương Ương.
Khánh Trần mở lá thư ra, đối phương trả lời: Nếu ngươi đã trả lời bức thư này tức là ngươi đã động tâm, bởi vì ngươi biết hai danh sách 002 và 001 kia tập đoàn không bao giờ đưa nó ra thị trường.
Lúc này Khánh Trần đột nhiên ý thức được, Huyễn Vũ khả năng không biết thân phận hắc quyền thủ của cậu, cũng không biết cậu đã trở thành người thân cận với Lý Trường Thanh. Nếu không, đối phương sẽ không nói những lời như vậy với cậu.
Khánh Trần đã dương danh trong giới hắc quyền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là thứ không là gì, thậm chí không được coi là một cuộc thi đấu chính quy, các phương tiện truyền thông Liên bang cũng cấm lan truyền, vì vậy danh tiếng của cậu cũng không không lớn như tưởng tượng.
Khánh Trần trả lời: “Tại sao ngươi lại đưa thuốc biến đổi gen cho ta?”
Huyễn Vũ hồi âm: “Không cần phải gấp gáp, ngươi có thể làm một việc gì đó cho ta trước để "nhập đội".”
Khánh Trần hồi âm: “Cần ta làm cái gì, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm ranh giới của một con người.”
Huyễn Vũ hồi âm: “Yên tâm, ta sẽ sẽ liên lạc lại với ngươi.”
Khánh Trần không trả lời nữa mà dứt khoát bắt đầu tu hành trong buồng trọng lực.
Đã một tuần kể từ khi Ương Ương rời đi, nhưng lực trường trong buồng trọng lực vẫn không có gì thay đổi đáng kể. Trước đó cô gái ấy nói rằng mình sẽ quay lại trước khi buồng trọng lực biến mất nhưng hiện tại xem ra đối phương sẽ không quay lại trong một thời gian nữa.
Khánh Trần thầm nói: “Đây là vì biết bản thân sẽ lạc đường nên mới lưu lại nhiều thời gian hơn sao?”
.........
Tu hành đến ba giờ sáng, Khánh Trần trở lại trong nhà mình. Cậu cẩn thận kiểm tra lại cung điện ký ức theo thói quen hàng ngày trước khi đi ngủ.
Cái gọi là cung điện ký ức là một phương pháp ghi nhớ dùng để tóm tắt và phân loại ký ức của chính mình để người ta có thể tìm kiếm và sử dụng ký ức.
Mở từng cánh cửa của cung điện ký ức, bên trong là những ký ức đã được cậu sắp xếp rõ ràng. Không phải thứ gì đó thực sự tồn tại. Tuy nhiên, khi Khánh Trần đang kiểm tra cung điện ký ức đã ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong cung điện nguy nga mà mình đã xây dựng xong vậy mà mọc thêm một cánh cửa!
“Kì quái.” Ý thức của Khánh Trần bước vào cửa, sau đó mới phát hiện ra mình ở trong thế giới thần bí kia. Thế giới của vật cấm kỵ ACE-011 <Lấy Đức phục người>!
Khánh Trần nhìn cánh đồng bát ngát quen thuộc, ngay cả dấu vết cậu nằm sấp trên mặt đất vẫn còn đó. Khẩu súng bắn tỉa công phá Lấy đức phục người dài 1,4 mét đen như mực cũng đã lặng lẽ nằm trên đất.
“Thì ra Lấy Đức phục người thu nhận trong cơ thể sẽ được cất giữ ở đây.” Khánh Trần trầm ngâm nói: “Mà đây chính là một sân tập bắn tự nhiên!”
Bây giờ cậu là chủ nhân mới của Lấy Đức phục người.
Tâm niệm khẽ động, bầu trời xám xịt bỗng trở nên trong xanh và không còn mây đen che phủ. Một cơn gió ấm áp thổi qua vùng hoang dã tựa như mùa xuân.
Tâm niệm của Khánh Trần lại chuyển động, trong vùng hoang dã vốn trống rỗng xung quanh cậu đột nhiên mọc lên hàng vạn cây cối từ mặt đất, biến thế giới này thành một khu rừng mưa nhiệt đới khổng lồ.
“Đây mới là một sân tập bắn mô phỏng thực sự.” Khánh Trần cảm thán.
Cho đến thời điểm này cậu mới cảm nhận được cực kỳ rõ ràng sự thần kỳ của vật cấm kỵ!
Khánh Trần nghĩ thầm, điều này có nghĩa là sau này cậu sẽ không còn phải đến sân tập bắn tỉa của Lý thị nữa? Cậu có thể luyện tập không giới hạn trong thế giới thần bí này. Hơn nữa, sẽ không có ai biết được con át chủ bài này trong tay cậu!
Khánh Trần suy nghĩ một lúc, cậu cũng không vội thử lại mục tiêu 1.600 mét, thậm chí còn không nổ súng, thay vào đó cậu triệu hồi đồng xu làm mục tiêu xuất hiện cách cậu một mét. Tiền xu xuất hiện rồi biến mất. Khi đồng xu xuất hiện trở lại đã cách Khánh Trần 2 mét, sau đó khoảng cách lại biến thành 3 mét. Cậu cứ tiếp tục đẩy khoảng cách giữa đồng xu và mình cho đến khi chạm tới phạm vi hiệu quả của Lấy Đức phục người là 2.600 mét mới dừng lại.
Sau đó, cậu lại thay đổi bốn địa hình: núi, sa mạc, hoang dã và rừng rậm, đồng thời không ngừng kiểm tra thông tin cho đến khi nhìn vào vị trí của đồng bạc và biết mình cách đồng xu bao nhiêu mét.
Đối với một tay bắn tỉa, việc biết khoảng cách giữa mình và mục tiêu là rất quan trọng, vì viên đạn mất quá nhiều thời gian để bay trong không khí và mục tiêu sẽ di chuyển trong quá trình này, sẽ biến hoá. Vì vậy, một tay bắn tỉa muốn bắn ở khoảng cách cực xa trước tiên phải biết mình cách mục tiêu bao xa và bao lâu thì viên đạn sẽ đến nơi.
Trong trường hợp bình thường, tay bắn tỉa sẽ phân công một người quan sát, trách nhiệm chính của người quan sát là sử dụng các dụng cụ chuyên nghiệp để đo khoảng cách, tốc độ gió, độ ẩm không khí và cung cấp các tham số khác nhau cho tay bắn tỉa. Nhưng mà Khánh Trần là một con sói đơn độc, cậu luôn tin chắc rằng trên chiến trường, những siêu phàm giả chỉ có thể đạt được hiệu quả cao nhất nếu hành động một mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, Khánh Trần nhẹ nhàng nằm sấp trên mặt đất, tâm niệm khẽ động, cậu làm cho đồng xu xuất hiện ở khoảng cách 400 mét, sau đó bóp cò khẩu súng ngắm màu đen.
Ầm vang một tiếng, đồng xu bị đánh bay. Giây tiếp theo, đồng xu lại xuất hiện ở vị trí 400 mét, không khác gì trước đó. Nhưng là, cơn gió trong thế giới bí ẩn này đang dần mạnh lên. Lúc đầu là một cơn gió nhẹ, cỏ chỉ đung đưa nhẹ. Về sau thì là cuồng phong, gió mạnh đến mức tưởng chừng như ngay cả những cây đại thụ cũng sẽ bị thổi đổ.
Khánh Trần như một cỗ máy bắn hết phát này đến phát khác, tất cả dữ liệu đều được tổng hợp quy nạp hết trong đầu cậu. Cậu phát hiện ra rằng khi tốc độ gió vượt quá cấp 7 thì dù tầm bắn chỉ 400 mét, quỹ đạo đạn đạo cũng sẽ hơi lệch một chút. Khi đạt đến cấp 8, Khánh Trần thậm chí còn phải dùng tay trái để tìm một vật cố định để giữ cho cơ thể không bị rung chuyển và đầu ngắm không chếch đi.
Trong cơn gió mạnh cấp 8 này, Khánh Trần đã bóp cò hết lần này đến lần khác. Một đoạn thời khắc, sau khi bóp cò hơn trăm lần, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác gì đó. Cậu bắt đầu điều chỉnh hô hấp trong thế giới huyền bí và bóp cò lần nữa!
Viên đạn bay trong không trung và rơi thẳng xuống đồng xu cách đó 400 mét!
“Cuối cùng mình cũng đã làm chủ được tất cả tốc độ gió ở khoảng cách này.”Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, cậu không thử thêm bất kỳ tốc độ gió nào trên cấp 8 vì không cần thiết. Khi tốc độ gió đạt cấp 9, ngay cả những ngôi nhà gỗ trên mặt đất cũng sẽ bị phá hủy. Khi tốc độ gió đạt cấp 10, ngay cả cây đại thụ cũng sẽ bị bật gốc. Tốc độ gió cao hơn về cơ bản là không gặp được trên đất liền. Khánh Trần không cần phải tự mình đảm nhận loại hoàn cảnh khắc nghiệt đó, nếu tốc độ gió như vậy thì không cần phải cân nhắc có nên bắn tỉa hay không vì không bị thổi bay đã là may mắn rồi.
Sau khi thuần thục mục tiêu 400 mét, Khánh Trần bắt đầu thử mục tiêu 450 mét, sau đó di chuyển khoảng cách của đồng xu về phía sau từng chút một, mà tốc độ gió thì theo chu kỳ từ cấp 1 đến cấp 8.
Theo ước tính sơ bộ của Khánh Trần, nếu chỉ để làm quen với đường đạn ở khoảng cách 1-2.600 mét và tất cả tốc độ gió từ cấp 1 đến cấp 8 thì có lẽ sẽ phải mất bảy ngày. Đây là những số liệu phải mất thời gian để tích lũy.
Chỉ là, Khánh Trần không hề cảm thấy nhàm chán mà luôn rất hứng thú từ đầu đến cuối. Cậu thích cảm giác đắm chìm hoàn toàn này, thế giới phức tạp đã trở thành sân tập duy nhất, cậu chỉ cần không ngừng nổ súng, bù đắp khuyết điểm của mình.
“Trần ca, Trần ca, đến giờ đi học rồi.” Giọng nói của Nam Canh Thần vang lên trong thế giới thần bí.
Khánh Trần mở mắt ra, nhẹ nhàng xoa xoa vai mình để đảm bảo việc huấn luyện trong thế giới huyền bí sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể thật của mình mới rốt cục yên lòng.
Lúc nhìn qua thời gian, đếm ngược là 160:30:00.
“Nhất, cậu có ở đó không?” Khánh Trần trong phòng ngủ hỏi, kết quả Nhất không trả lời.
Khánh Trần có hơi thất vọng, cậu còn muốn hỏi người bạn này xem dưới nhà tù khác còn có cất giấu vật cấm kỵ nào khác không......
Mặc dù Nhất nói không có nhưng cậu cũng không quá tin tưởng......
Bây giờ xem ra Nhất đã chuồn đi chơi. Chỉ hy vọng cô ấy không náo ra rắc rối gì.
......
Tiểu khu Hưng Long, Lạc Thành. Nhà của Lưu Đức Trụ.
Lưu Hữu Tài dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho con trai cứ như như sợ rằng Lưu Đức Trụ sẽ ăn không no.
“Con trai đã chịu khổ rồi.” Lưu Hữu Tài đau khổ nói: “Vừa sang thế giới khác đã ngồi tù. Đồ ăn trong ngục chắc chắn rất tệ.”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, con đã chuyển nhà tù rồi, hiện tại con đang ở ngục giam số 10.”
Lưu Hữu Tài sầu mi khổ ải, ông không biết ngục giam số 10 và ngục giam số 18 khác nhau ở chỗ nào.
Lưu Đức Trụ giải thích: “Ngục giam số 10 là nơi chính phủ Liên bang đặc biệt giam giữ những đại nhân vật nên đồ ăn rất tốt. Về sau cha mẹ không cần phải đợi con trở về nửa đêm rồi làm đồ ăn khuya cho con nữa đâu.”
Cậu ta không nói là mình đã ra tù. Khánh Trần đặc biệt yêu cầu cậu ta không được truyền ra ngoài.
Đúng lúc này, tiếng động cơ ô tô thể thao gầm rú đột nhiên truyền đến từ tầng dưới, hơn nữa không chỉ mỗi một chiếc. Lưu Đức Trụ cau mày, làm sao mới sáng sớm mà nhiều siêu xe ồn ào trong khu dân cư vậy?
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta há to miệng nhận ra điều gì đó.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa nhà Lưu Đức Trụ, ngoài cửa có một nhóm người đang trò chuyện líu ríu rôm rả, có vẻ rất hưng phấn. Lưu Đức Trụ đặt bánh bao thịt trong tay xuống, ngập ngừng bước tới mở cửa.
Ngoài cửa, một đám hoàn khố tử đệ học lớp 11-3, trường Ngoại Ngữ Lạc Thành nhìn thấy Lưu Đức Trụ thì vui vẻ nói: “Lưu ca, có một tin vui muốn báo cho đại ca.”
Lưu Đức Trụ trầm mặc một lát: “Tin vui gì.”
Tên thiếu gia ăn chơi kia mỉm cười chỉ vào phía sau mình: “Sau khi mười bảy người chúng em hỏi ý kiến các luật sư tại thế giới Trong đã áp dụng phương thức phạm tội một cách tinh chuẩn, đồng thời dùng vàng thỏi mang từ thế giới Ngoài vào để hối lộ một điều tra viên trưởng của Ủy ban Trị an PCE. Qua một đoạn thời gian nữa là chúng em đã có thể đến ngục giam số 10 để tìm đại ca!”
Lưu Đức Trụ: “???”
——————————————————
Chương 255: Đẳng cấp của các Thời Gian Hành Giả.
Lúc này, McLaren, Porsche 918, Lamborghini, Mercedes-Benz G63... Sợ rằng tất cả những chiếc xe sang địa phương ở Lạc Thành đều không đủ so với những chiếc xe sang trọng dưới lầu nhà Lưu Đức Trụ. Lưu Đức Trụ đứng ở cửa nhà nhìn ngoài cửa hơn mười học sinh cùng lớp túm tụm lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Một bác gái đi xuống lầu mua đồ nhìn thấy đám người này thì kém chút bị hù, bác gái ấy bình tĩnh lại nhìn một thiếu gia ăn chơi: “Tiểu hỏa tử, sao sáng sớm mà vui vẻ thế?”
Thiếu gia ăn chơi vui vẻ nói: “Bác à, chúng cháu sắp vào tù rồi!”
Bác gái sửng sốt mấy giây: “...... Đồ tâm thần.”
Nào có ai vui vẻ như vậy trước khi vào tù?
Thành thật mà nói, lúc này Lưu Đức Trụ cũng có ý nghĩ như vậy. Cậu ta biết, sau khi nhóm người này sang thế giới Trong đã có một số người nghiện chip dopamine, ngày ngày bọn họ không làm việc gì nghiêm túc, cũng không nghĩ đến việc làm thế nào để đặt chân ở bên đó, bọn họ chỉ nghĩ đến việc mang những thỏi vàng đến thế giới Trong sau đó phung phí. Chỉ là, số lượng vàng mang theo là có hạn, với tốc độ phung phí tiền bạc của đám người này thì mấy cây vàng thậm chí còn không đủ trang trải chi phí trong một tuần của bọn họ.
Một thiếu niên ăn chơi nhìn về phía Lưu Đức Trụ: “Lưu ca, nói cho chúng em biết tình hình trong ngục giam số 10 đi. Môi trường bên trong thế nào?”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là nơi chính phủ Liên bang đặc biệt giam giữ những nhân vật quan trọng. Đồ ăn rất ngon, hoàn cảnh ưu mỹ......”
Nhóm thiếu gia ăn chơi nhìn nhau nói: “Ngục giam nơi Lưu ca ở thực sự rất khác.”
Đúng lúc này, phía sau có người mang theo mấy cái vali đi lên cầu thang.
“Đây là cái gì?” Lưu Đức Trụ hỏi.
Đã thấy một thiếu gia ăn chơi mở từng chiếc vali ra để lộ số tiền bên trong, bên trong là những xấp tiền đỏ được xếp ngay ngắn. Trong phút chốc, Lưu Đức Trụ trợn tròn cả mắt.
Một thiếu gia ăn chơi tên là Vương Tử nói: “Lưu ca, tổng số tiền ở đây là 3 triệu, là số tiền mà mười người chúng em dự chi trước cho đại ca. Sau này chúng em sẽ đến ngục giam số 10. Mong đại ca sẽ chiếu cố, có chuyện gì tốt tuyệt đối đừng quên chúng em.”
Lưu Đức Trụ do dự hồi lâu, cậu ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ vấn đề này: Nếu ông chủ ở đây thì liệu có cho phép cậu ta nhận tiền không? Hẳn là sẽ không.
Nhưng đối với việc lớn như vậy, cậu ta không có cách nào tự mình làm chủ.
Lưu Đức Trụ nói: “Các người chờ một chút, tôi đi nhà vệ sinh.”
Trong nhà vệ sinh, Lưu Đức Trụ gửi tin nhắn cho Khánh Trần: “Ông chủ, những thiếu gia ăn chơi đó thực sự đã phạm tội để vào tù tìm tôi. Bọn họ còn muốn đưa cho tôi 3 ba triệu làm phí bảo hộ, tôi có thể chấp nhận được không?”
“Không thể.” Khánh Trần đơn giản trả lời.
Khánh Trần cũng rất động tâm với số tiền kia nhưng di chứng thực sự quá lớn.
Sau khi nhận được sự chỉ thị, Lưu Đức Trụ lại bước ra khỏi nhà vệ sinh và nói: “...Chúng ta đều là bạn cùng lớp, nên giúp đỡ lẫn nhau, sao có thể thu tiền? Mấy người cứ đi học trước đi, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này ở trường học.”
“Không được, số tiền này đại ca nhất định phải nhận. Đó là một chút tâm ý của chúng em.” Vương Tử nói.
Lưu Đức Trụ buồn bã nói: “Cậu cho rằng tôi là người như thế nào? Mang hết về đi, sau đó đi học!”
Cậu ta thật sự cũng rất đau lòng nhưng ông chủ đã nói không thể chấp nhận nên cậu ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đám hoàn khố tử đệ nhìn bộ dạng đau lòng nhức óc của Lưu Đức Trụ, sau đó hai mặt nhìn nhau. Lúc này bọn họ còn có chút cảm động, không ngờ Lưu Đức Trụ lại nghĩa khí như vậy, sẵn sàng chiếu cố bọn họ mà không lấy tiền.
Phẩm cách cao cỡ nào.
“Lưu ca, ngồi xe của chúng em cùng đi học đi.” Một thiếu gia ăn chơi nói: “Vừa vặn hôm nay có một người bạn đã chuyển trường tới, cậu ấy cũng muốn gặp đại ca ở thế giới Trong. Lưu Ca, coi như anh cũng có thể đến sớm gặp sớm.”
“Ai vậy?” Lưu Đức Trụ buồn bực nói.
Vương Tử giải thích: “Khương Dật Trần, một minh tinh lưu lượng lúc trước được đồn đại là sẽ chuyển đến Lạc Thành. Cậu ta thường chơi đua xe với chúng em khi không có việc gì làm, rồi chúng tôi trở thành bạn bè. Ban đầu cậu ta học ở Bắc Kinh, lại bận quay phim, sau này nghe nói chúng em quen biết đại ca cho nên chết sống cũng muốn chuyển trường đến.”
Lưu Đức Trụ sửng sốt trong giây lát, cậu ta biết Khương Dật Trần hiện tại là một tiểu thịt tươi (ngôi sao trẻ) nổi tiếng trong nước, liên tục vướng vào những vụ scandal. Cậu ta không ngờ rằng ngay cả những người như vậy cũng sẽ đến tham gia náo nhiệt của thế giới Trong.
Lưu Đức Trụ hỏi: “Bắc Kinh không phải có Thời Gian Hành Giả nổi tiếng sao? Tại sao lại chạy tới Lạc Thành?”
“Nghe nói là Lạc Thành đối ứng Thành thị số 18 lúc này đang tiến hành Ảnh tử chi tranh, thậm chí rất nhiều Thời Gian Hành Giả từ Bắc Kinh đã đến. Không riêng gì thủ đô mà nghe nói rất nhiều Thời Gian Hành Giả từ khắp nơi cũng đang đến.” Vương Tử nói.
“Tới làm gì?” Lưu Đức Trụ tò mò hỏi: “Cho dù cậu ta đến Lạc thành ở thế giới Ngoài thì chẳng phải cậu ta vẫn ở vị trí cũ ở thế giới Trong sao?”
Tất nhiên Lưu Đức Trụ biết về Ảnh tử chi tranh, nhưng cậu ta không biết những Thời Gian Hành Giả này tới làm gì.
“Lưu Ca, anh không hiểu rõ về vấn đề này như chúng em.” Vương Tử nói: “Nghe nói có người trong nhóm trò chuyện của Hà Tiểu Tiểu kêu gọi hợp tác chặn giết các ứng cử viên Ảnh tử tranh đoạt vật cấm kỵ.”
“Ồ, sau đó thì sao?”
“Rất nhiều Thời Gian Hành Giả không thể du hành qua vùng đất hoang vu rộng lớn cùng cấm địa ở thế giới Trong thế nên sẽ không thể tham gia vào vụ cướp bóc này trong thời gian ngắn.” Vương Tử giải thích: “Nhưng là, không thể cướp của ứng cử viên Ảnh tử thì có thể cướp của những Thời Gian Hành Giả đã cướp thành công vật cấm kỵ!”
Lưu Đức Trụ cau mày, không ngờ chuyện này lại có diễn biến tiếp theo ác liệt như vậy.
Phải nói cho ông chủ mới được.
Vương Tử nói: “Tất nhiên, không phải tất cả những người đến đây đều là những kẻ muốn cướp của người khác mà một số chỉ đến đây để tham gia cuộc vui. Cũng giống như câu lạc bộ xe của chúng em, những Thời Gian Hành Giả từ khắp nơi trên thế giới đều đến Lạc Thành để xem những Thời Gian Hành Giả khác ra sao, mỗi người đều có tâm tư riêng.”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút nói: “Cha tôi vừa mới làm bữa sáng nên tôi phải ăn rồi mới đến trường, mấy người đi trước đi.”
Đám thiếu gia ăn chơi đi xuống tầng dưới.
Khi nhóm người bước xuống, Lưu Đức Trụ lập tức đi vào nhà vệ sinh và gửi tin nhắn cho Khánh Trần thông qua máy liên lạc: “Ông chủ, bọn họ sắp vào tù rồi, tôi phải làm sao đây?”
Khánh Trần trả lời: “Đáng đời thôi, ngươi có nói rằng mình đã được ra tù không?”
Lưu Đức Trụ gãi đầu: “Ông chủ, ngài đã thông báo nên tôi chưa hề nói....... Nhưng bây giờ bọn họ lại quấy rầy tôi để hỏi thăm tình hình trong ngục giam số 10, ngài cũng biết bọn họ vẫn chỉ là một đám học sinh. Nếu bọn họ thực sự bước vào chẳng phải bọn họ sẽ phải ngồi tù cả đời sao?”
Khánh Trần trả lời: “Đây cũng là tốt cho họ.”
“A?” Lưu Đức Trụ sửng sốt.
Khánh Trần giải thích: “Với tính cách của nhóm người này, ngươi nghĩ họ có thể sống được bao lâu nếu lang thang trong xã hội ở thế giới đó?”
“Có lẽ sẽ sống không quá lâu.” Lưu Đức Trụ thở dài.
“Đúng vậy.” Khánh Trần trả lời: “Và ngươi cũng đã xem thông tin được chia sẻ bởi Sấm Vương trong nhóm. Rất có khả năng một cuộc chiến sẽ nổ ra ở thế giới Trong. Khả năng nhóm thiếu gia ăn chơi này sống sót trong thời kỳ loạn thế là quá nhỏ, thà để họ vào tù còn hơn. Trong vài năm nữa nói không chừng Thời Gian Hành Giả khác đều đã chết còn bọn hắn còn sống thì sao.”
Lưu Đức Trụ nhãn tình sáng lên, sếp quả nhiên là sếp, quan điểm suy nghĩ thật độc đáo.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn là nên nói thêm vài câu với cấp dưới tâm phúc của mình: “Ngươi cho rằng họ vào tù là vì ngươi phải không?”
Lưu Đức Trụ trả lời: “Vâng......”
“Thời đại nào cũng sẽ có những kẻ đầu cơ như vậy. Họ coi thường cuộc sống tầm thường chân chất, thậm chí cho rằng những người bước từng bước là rất ngu xuẩn. Nhưng cuộc đời con người rất dài, dài đến đủ để cho ngươi trải qua những thay đổi của thời đại. Cuối cùng, thời gian sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Khánh Trần nói: “Đây là do bọn họ gieo gió gặt bão, không cần phải cảm thấy tội lỗi.”
Khánh Trần bàn giao: “Bây giờ đừng nghĩ đến những chuyện vụn vặt như vậy nữa. Từ hôm nay trở đi sau mỗi lớp tự học buổi tối ngươi hãy hành động độc lập, không cần kết bạn đồng hành với những người khác....”
Cậu một hơi bàn giao rất nhiều việc, Lưu Đức Trụ rõ ràng cảm nhận được một tia nguy cơ đang đến gần, có vẻ như ông chủ đang sớm sắp xếp một số việc.
“Ông chủ, tôi hiểu rồi.” Lưu Đức Trụ đáp lại: “Nhân tiện, còn một việc nữa tôi cần báo cáo với ngài. Hiện tại có rất nhiều Thời Gian Hành Giả tới Lạc Thành muốn cướp bóc...”
Khánh Trần gửi tin nhắn: “Ngươi có thể hỏi những thiếu gia ăn chơi này một chút, trong số những Thời Gian Hành Giả đến Lạc Thành có mang vật cấm kỵ trên người không.”
“Phụt.” Lưu Đức Trụ nhổ bánh bao vào mặt Lưu Hữu Tài.
Cậu ta vẫn lo lắng cho sếp mình, kết quả là bên này sếp đã bắt đầu nảy ra ý tưởng táo bạo hơn!
Lúc này, Lưu Hữu Tài ngồi đối diện lau mặt, nhìn con trai: “Trụ Tử, nói thật với cha đi, con có gặp nguy hiểm ở thế giới Trong không?”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút nói: “Cha, nguy hiểm thì nhất định sẽ có nhưng con đã trở thành Thời Gian Hành Giả, không thể trốn thoát.”
“Những thiếu gia ăn chơi này vào tù tìm con à? Cha không nghĩ mấy đứa nó là người đàng hoàng đâu, đừng chơi với tụi nó.” Lưu Hữu Tài nói. “Mặc dù họ giàu có nhưng chúng ta cũng có thể tự làm việc chăm chỉ, không cần dựa vào bọn họ.”
“Cha yên tâm.” Lưu Đức Trụ thở dài: “Con thật sự không có quan hệ gì với bọn họ, sau này cũng sẽ không dây dưa với bọn họ, hiện tại con đi theo ông chủ...”
Lưu Hữu Tài sửng sốt một chút: “Trước kia nghe nói con nhắc đến ông chủ này ông chủ nọ, rốt cuộc ông chủ của con là ai?”
“Vâng.” Lưu Đức Trụ gật đầu: “Cha, cha có nhớ cái đêm mẹ gặp chuyện, có ba người đã giúp đỡ chúng ta không, một người bắn súng, một người phi bài poker và một cô gái từ trên trời giáng xuống. Bọn họ và con đều cùng một ông chủ. Đêm hôm đó là ngài ấy cho ba thủ hạ ra tay giúp chúng ta đấy.”
“À, cái đó cha biết.” Lưu Hữu Tài nói: “Đối phương cũng không tệ. Người có thể giúp đỡ trong thời khắc chúng ta gặp khó khăn đều là ân nhân. Tuy gia đình họ Lưu của chúng ta nghèo nhưng xưa nay làm người chưa bao giờ hèn kém.”
“Vâng.” gật đầu.
Lưu Hữu Tài nghĩ nửa ngày: “Cha luôn thấy mọi người so sánh trên mạng, nói rằng Thời Gian Hành Giả nào lợi hại nhất, họ cũng phân Thời Gian Hành Giả thành nhiều cấp độ. Ông chủ của con là cấp độ nào?”
Cách phân loại mà Lưu Hữu Tài đang nói tới chính là có ai đó trên mạng đã phân loại thân phận của những Thời Gian Hành Giả sau khi xuyên việt ra, chia họ thành ba cấp bậc.
Thời Gian Hành Giả hạng ba: Sau khi bước vào, người đó có xuất thân tầng dưới chót, không nhìn thấy hi vọng.
Thời Gian Hành Giả hạng hai: có thân phận đặc biệt, có thể là viên chức của một cơ quan trong Liên bang; một chiến sĩ gen; một chiến binh được trang bị chân tay máy móc cao cấp.
Thời Gian Hành Giả hạng nhất: có địa vị cực cao khi vừa mới bắt đầu xuyên việt hoặc trở thành một người nhân vật có quyền lực thực sự; trí thông minh rất cao và có thể phát triển nhanh chóng nhờ nỗ lực của bản thân; tu hành giả; giác tỉnh giả.
Lưu Đức Trụ nhớ lại tiêu chuẩn của Thời Gian Hành Giả đối với từng cấp độ, cậu ta vốn muốn xếp ông chủ vào hạng nhất nhưng luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ. Bởi vì những Thời Gian Hành Giả khác chỉ cần đáp ứng một điều kiện nhất định là đã được xếp vào hạng nhất, còn ông chủ dường như đã thỏa mãn tất cả các điều kiện dành cho Thời Gian Hành Giả hạng nhất.
*..... Đúng vậy....
Một người như vậy nên thuộc cấp bậc nào?
——————————————————
Chương 256: Phương thức kiếm tiền của Thời Gian Hành Giả.
Trong căn phòng trên đường Hành Thự, Nam Canh Thần nhìn thấy Khánh Trần nhíu chặt lông mày.
“Sao vậy Trần ca?” Nam Canh Thần hỏi.
Khánh Trần nói: “Mấy thiếu gia ăn chơi lớp bên cạnh chuẩn bị vào tù. Sáng nay bọn họ mang theo tiền đến tìm Lưu Đức Trụ, hy vọng Lưu Đức Trụ sẽ chiếu cố bọn họ một chút.”
“A?” Nam Canh Thần sửng sốt một chút: “Bao nhiêu tiền?”
“3 triệu.” Khánh Trần nói: “Nhưng tôi đã yêu cầu Lưu Đức Trụ từ chối rồi.”
“Ài, tiếc thế.” Nam Canh Thần lẩm bẩm: “Tôi và Tiểu Đồng Vân không thể mang theo nhiều vàng thỏi ra thế giới Ngoài như thế, bình thường phải mất hơn 10 lần mới đủ 3 triệu.”
“Ừ.” Khánh Trần gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy hơi tiếc 3 triệu này.”
“Nhưng mà Trần ca, cậu cũng đã yêu cầu Lưu Đức Trụ từ chối rồi, sao còn mặt ủ mày chau? Như thế không giống cậu chút nào.” Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần suy tư nói: “Tôi đang suy nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Chúng ta có nên đưa Lưu Đức Trụ trở lại ngục giam số 10 không?” Khánh Trần bình tĩnh nói.
Nam Canh Thần: “???”
Nam Canh Thần nghĩ rằng Khánh Trần vẫn lo lắng về tiền bạc, còn Khánh Trần thì lại đang cân nhắc xem việc đưa Lưu Đức Trụ trở lại nhà tù hay để Lưu Đức Trụ ở lại Thành thị số 18 sẽ có lợi hơn...
“Trần ca, cậu quyết định như thế nào?” Nam Canh Thần yếu ớt hỏi.
“Quên đi, chúng ta cứ thả cậu ta ở bên ngoài đi.” Khánh Trần thở dài: “Sức chiến đấu cấp C chính là thứ hiện tại chúng ta rất cần.”
Lúc này có tiếng gõ cửa. Nhưng người gõ cửa không phải số 102 nơi Khánh Trần đang ở mà là số 101 cánh cửa đối diện.
“Tiểu Trần, là mẹ, con mở cửa đi.” Trương Uyển Phương đứng ở hành lang nói.
Khánh Trần sửng sốt một lát, cậu bình tĩnh đứng ở cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn về phía đối diện. Trương Uyển Phương và người chồng hiện tại của bà ta đứng bên ngoài phòng 101 mang theo sữa chua và trái cây như thể đến thăm một vị khách. Trương Uyển Phương có lẽ còn không biết rằng Khánh Quốc Trung đã bán căn hộ.
“Kỳ quái, Tiểu Trần đi đâu rồi, nó không ở nhà sao?” Trương Uyển Phương thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Người đàn ông trung niên bên cạnh bà ta nói: “Có lẽ thằng bé đã đi học rồi. Đi thôi em, giờ đi làm việc có lẽ không kịp đâu.”
“Không được, Tiểu Trần đột nhiên xóa tài khoản Wechat và chặn số điện thoại di động của em. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Em nghĩ nó đang ở nhà, chỉ là nó không muốn gặp em mà thôi.” Trương Uyển Phương nói.
Người đàn ông trung niên vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao đâu, nếu có chuyện gì cha nó sẽ gọi cho em. Đi thôi, lát nữa nhà cung cấp sẽ đến, chúng ta nên làm xong việc rồi trở lại sau, được chứ?”
Khánh Trần biết người đàn ông trung niên này rất giỏi dùng giọng dịu dàng thuyết phục Trương Uyển Phương, mà tất cả những gì Trương Uyển Phương cần chỉ là một lý do.
Trương Uyển Phương do dự một lát, sau đó nhìn về phía cửa phòng 101: “Tiểu Trần, mẹ để sữa chua và trái cây ở cửa, nhớ mang vào nhé.”
Nói xong hai người rời đi, đặt sữa chua và trái cây ở cửa rồi lên xe ngoài hành lang mà không ngoảnh lại.
Họ đi xe Mercedes-Benz, có một điều chắc chắn rằng cuộc sống của Trương Uyển Phương ngày càng tốt.
Trong phòng, Nam Canh Thần nhìn Khánh Trần: “Trần ca, cậu......”
“Không sao.” Khánh Trần điềm tĩnh lắc đầu.
“Ồ.” Nam Canh Thần nói: “Không sao là được.”
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ chúng ta ở ngay đường Hành Thự hơi dễ thấy, tôi đang cân nhắc việc tích lũy tiền mua một trụ sở để các thành viên Bạch Trú có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trước đó Giang Tuyết đã bại lộ thân phận nên có người đã thông qua các phương tiện truyền thông phát hiện ra nơi cư ngụ của Thời Gian Hành Giả là trên đường Hành Thự. Hơn nữa, Khánh Trần còn phải cân nhắc một vấn đề khác, nếu cậu tiếp tục sống trên đường Hành Thự, tương lai Khánh Quốc Trung ra tù hoặc nếu mẹ cậu Trương Uyển Phương đến thăm cậu thì sẽ gặp rắc rối không cần thiết.
“Phải kiếm tiền.” Khánh Trần nói: “Chúng ta phải tích lũy tài sản ở thế giới Ngoài nhanh hơn.”
Đối với Khánh Trần, tích lũy của cải không phải để mua nhà mua xe mà là để hỗ trợ dự phòng cho tổ chức Bạch Trú. Để mọi người không kẹt tiền bạc trong lúc xuyên qua hai thế giới. Hơn nữa, sau này Khánh Trần khiêu chiến Sinh Tử Quan cũng rất đốt tiền.
Nhưng làm thế nào để kiếm tiền?
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần: “Tôi thấy tối qua cậu đã dành cả đêm để lướt điện thoại. Có ví dụ nào về việc Thời Gian Hành Giả kiếm tiền trên mạng không?”
“Có.” Nam Canh Thần nói ra: “Buôn bán tin tức là một cách, nhưng tôi vẫn chưa biết họ làm như thế nào. Nếu theo hướng kinh doanh bình dân hoá thì có người đã phát triển một loại điều khiển từ xa vạn năng, còn rất nổi.”
“Cái thứ gì cơ? Điều khiển từ xa vạn năng?” Khánh Trần sửng sốt.
“Ồ, tôi không biết nguyên lý là gì nhưng có thể tắt loa của các bác gái múa quảng trường trong phạm vi 200 mét.” Nam Canh Thần giải thích: “Nghe nói có một nhóm các bác gái múa quảng trường ở Bắc Kinh sắp điên rồi. Có vẻ như thiết bị này không chỉ có thể tắt loa mà còn có thể trực tiếp chuyển nhạc trong loa. Những bác gái đó đang nhảy một điệu múa dân gian, đột nhiên loa bắt đầu phát ra...”
Khánh Trần: “???”
Nam Canh Thần thấp giọng: “Thứ này hiện tại rất nổi trên JD.com, nhưng cũng là đồ còn sót lại của thế giới Trong…”
Khánh Trần: “......”
Cậu vẫn còn đánh giá thấp sự láu cá của những Thời Gian Hành Giả đó, trước thì giới thiệu phú bà, sau thì gây tai họa cho các bác gái múa quảng trường, cơ hội kinh doanh này vậy mà lại thực sự bị bọn họ tìm thấy!
Tuyệt!
Khánh Trần đang nghĩ, mình nên dùng gì để kiếm tiền? Hoặc là nói, Bạch Trú có thể làm gì để đạt được mục tiêu kiếm tiền nhanh chóng?
Cậu không muốn làm công việc kinh doanh phổ thông như thế, không phải là không thích mà là quá nhiều việc liên quan đến kinh doanh sẽ khiến Bạch Trú phân tâm vào những công việc thường thường. Biến Bạch Trú trở thành một tổ chức chuyên môn bán tình báo tựa hồ là một lựa chọn tốt, nhưng cậu cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút, cùng những thành viên khác của Bạch Trú tổ chức một cuộc họp nhỏ lại nói tiếp.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói với Nam Canh Thần: “Bây giờ chúng ta đã có biện pháp bảo vệ dữ liệu riêng, cũng nên thiết lập một nhóm chat riêng cho "Bạch Trú", như thế có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại di động mà không cần phải cầm máy truyền tin, bắt mắt quá.”
Nam Canh Thần nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy!”
.........
Khi hai người đến trường chợt phát hiện gần như toàn bộ nữ sinh trong trường đều đã tập trung ở cổng trường. Một chiếc xe đưa đón màu đen lao tới, trước khi cửa mở, những nữ sinh kia đã vây quanh xe và hét lên tên Khương Dật Trần.
Nam Canh Thần thầm nói: “Thời Gian Hành Giả bắt mắt như vậy không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Cậu đã bao giờ nghe nói tới một người như vậy ở thế giới Trong chưa?“ Khánh Trần hỏi.
“Chưa.” Nam Canh Thần lắc đầu.
“Cậu ta bắt mắt ở thế giới Ngoài vậy nhưng ở thế giới Trong danh tiếng lại bằng không, thậm chí cậu cũng chưa từng nghe thông tin liên quan tới cậu ta, cái này không khác thường sao?” Khánh Trần nói
“Trần ca, cậu nói là tên đó có vấn đề?” Nam Canh Thần hiếu kỳ nói: “Chẳng phải Lưu Đức Trụ nói cậu ta chỉ là một người bình thường ở thế giới Trong thôi sao?”
“Một người bình thường có danh tiếng cao như vậy sớm đã bị Thời Gian Hành Giả của các tập đoàn tư bản lũng đoạn xác nhận rồi. Cho nên, tôi nghi ngờ rằng cậu ta hiện tại có thể cũng là một trong những Thời Gian Hành Giả bị tập đoàn khống chế.” Khánh Trần bình thản phân tích.
Khánh Trần tiếp tục nói: “Chúng ta phải cẩn thận hơn về tình trạng hỗn loạn gần đây ở thành thị số 18 và những nhân vật khả nghi sẽ xuất hiện ở Lạc Thành. Những Thời Gian Hành Giả có thể sống sót cho đến bây giờ đều không phải là đồ đần... Trừ đám thiếu gia ăn chơi kia.”
“Trần ca, cậu nghĩ cậu ta là Thời Gian Hành Giả của tập đoàn nào?” Nam Canh Thần hỏi.
“Lý Thị, Trần Thị, Khánh thị, Kashima, Kamishiro, đều có thể.” Khánh Trần thản nhiên suy đoán: “Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
“Vậy cái gì mới có liên quan đến chúng ta?” Nam Canh Thần hỏi.
“Thời Gian Hành Giả mang theo vật cấm kỵ mới có liên quan đến chúng ta.”
Nam Canh Thần: “......”
“Chờ chút.”
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên tìm kiếm thông tin của Khương Dật Trần trên điện thoại di động. Từ các tác phẩm có thành tích đến những giải thưởng đối phương nhận được trong sự nghiệp, cuối cùng là hành trình gần đây của đối phương.
“Trần ca, không phải cậu nói cậu ta không liên quan gì đến chúng ta sao? Cậu tìm cậu ta làm cái gì?” Nam Canh Thần nghi hoặc không hiểu.
Khánh Trần ngẩng đầu nói: “Trong một tháng rưỡi qua, cậu ta chưa từng đến Nhật mà chỉ đến Busan, Hàn Quốc để tham dự lễ trao giải ở đó. Vì vậy, không thể loại trừ hiềm nghi rằng cậu ta đang làm việc cho Kashima.”
“A?” Nam Canh Trần kinh ngạc, cậu ta biết, điều mà Khánh Trần hoài nghi xác suất lớn sẽ là sự thật.
Khánh Trần nhìn về phía Nam Canh Thần: “Nếu cậu ta làm việc cho Kashima và Kamishiro thì việc đó có liên quan đến chúng ta, liên quan đến mỗi người trong chúng ta.”
Nam Canh Thần vẫn còn lo nghĩ: “Người dân nước ta có lẽ sẽ không làm việc cho Kashima và Kamishiro đâu.”
“Đừng đánh giá thấp sức mạnh của lợi ích.” Khánh Trần nói xong bước vào lớp học.
Lúc này Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đã ở đó, bọn họ nhìn Khánh Trần, thân mật chào hỏi. Trong mắt những học sinh khác, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân cùng Khánh Trần và Nam Canh Thần bốn người hoàn toàn không liên quan, nhưng trên thực tế, chỉ có họ biết rằng lẫn nhau đều thuộc cùng một tổ chức.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên nói: “Bạn học Khánh Trần, ông chủ vừa mới nói với tôi và Thiên Chân rằng cậu cũng là thành viên của Bạch Trú, hơn nữa còn là tiền bối của chúng tôi. Đây, đây là quà chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”
Nói xong, Hồ Tiểu Ngưu đúng là từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp, Khánh Trần nhận ra trên hộp logo, Rolex...
Cậu chợt nghĩ đến một vấn đề, có một người giàu có như Hồ Tiểu Ngưu trong tổ chức, bọn họ còn cần cân nhắc cách kiếm tiền sao?
Tuy nhiên, Khánh Trần cuối cùng cũng đẩy đồng hồ trở về: “Cám ơn, không nhất thiết phải như vậy.”
——————————————————
Chương 257: Tương lai của Bạch Trú.
“Bạn học Khánh Trần, tôi chắc chắn không có ý khoe khoang khi đưa cho cậu chiếc đồng hồ này đâu.” Hồ Tiểu Ngưu giải thích khi nhìn chiếc hộp bị đẩy tới trước mặt: “Gần đây tôi mới biết được rằng cậu là người đã cứu tôi ở núi Lão Quân. Chiếc đồng hồ này chỉ là một mẫu phổ thông của Rolex có chức năng chống nước rất tốt. Tôi nghĩ cậu cần một chiếc đồng hồ có chức năng như thế này.”
Khánh Trần lại lắc đầu: “Cứu cậu chỉ là thuận tay mà thôi. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đều thuộc cùng một tổ chức, chiếu cố lẫn nhau một chút mà cũng lấy tiền thì cũng quá khách khí rồi.”
Hồ Tiểu Ngưu như có điều suy nghĩ, cậu ta thu hộp đồng hồ lại, không nói thêm gì nữa. Không biết tại sao nhưng phú nhị đại đỉnh cấp Hải Thành này luôn cảm thấy địa vị của Khánh Trần trong tổ chức Bạch Trú càng đặc thù và thần bí. Không có căn cứ gì cả, chỉ là trực giác mà thôi.
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu chân thành nói: “Bạn học Khánh Trần, thật ra tôi đưa đồng hồ cho cậu là còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Cậu nói đi.”
“Tôi muốn theo cậu học kỹ năng giết địch.” Hồ Tiểu Ngưu nói: “Sau này có một ít kỹ năng cá nhân ở Hằng Xã thì vẫn có thể đặt chân.”
Khánh Trần im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cậu chỉ là một người bình thường thì dù có học thành thạo đến đâu cũng không giúp được gì.”
Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: “Chỉ cần tôi cố gắng, nhất định sẽ tìm được biện pháp nâng cao thực lực. Nếu ông chủ thấy tôi có ích, ngài ấy cũng sẽ xem xét cho tôi.”
“Tôi nghĩ cậu nên nói với ông chủ trước về việc học tập kỹ năng giết địch cùng nâng cao thực lực của mình.” Khánh Trần trả lời: “Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông chủ. Nếu ngài ấy đã an bài thì tôi sẽ dốc toàn lực dạy cho cậu.”
Khánh Trần cảm thán, Hồ Tiểu Ngưu thực sự có thái độ hiếu học và cầu tiến. Đây mới là cách mà đỉnh cấp phú nhị đại nên bộc lộ ra, đám thiếu gia ăn chơi nhà bên toàn là một lũ cá chết tôm nát.
Hồ Tiểu Ngưu nói rất đúng một điểm, chỉ cần cậu ta có thể chứng tỏ mình có ích với "ông chủ", Khánh Trần sớm muộn cũng sẽ giúp cậu ta tăng thực lực lên. Nhưng điều quan trọng nhất là trước tiên cậu phải nâng cao thực lực của mình. Cậu nhắm mắt lại nằm trên bàn như đang ngủ.
Cái này khiến Hồ Tiểu Ngưu hơi kinh ngạc, lúc mới chuyển đến trường này, bọn họ đã nghe nói Khánh Trần nổi tiếng là học thần. Trên thực tế, trong kỳ thi hàng tháng tuần trước Khánh Trần cũng quả thực đã xếp trong top 3 của khối. Chỉ là Hồ Tiểu Ngưu không hiểu, từ khi cậu ta chuyển đến đây đều chưa hề thấy Khánh Trần học tập...
Đây chính là thiên phú của học thần sao.
Bọn họ không biết rằng Khánh Trần đã đi vào thế giới Lấy Đức phục người và bắt đầu tiếp tục ghi chép lại số liệu bắn tỉa của mình.
Giành giật từng giây.
......
Trong vùng hoang dã của thế giới thần bí, Khánh Trần đã nắm giữ tất cả số liệu trong phạm vi 400m. Cậu bắt đầu chuyển dời đồng xu mục tiêu liên tục ra sau, rồi tuần hoàn qua lại giữa các cấp độ gió khác nhau. Phương pháp này đối với tay bắn tỉa khác tới nói là không công bằng.
Một người muốn trở thành tay bắn tỉa cần gì? Đầu tiên chính là cần thiên phú. Trong quân đội thường nói, một binh lính có thích hợp làm lính bắn tỉa hay không thực ra đã được chú định từ khi sinh ra.
Tuy nhiên, Khánh Trần hiện sử dụng phương pháp dã man nhất để ghi nhớ quỹ đạo đường đạn có thể xảy ra trong mọi hoàn cảnh để thậm chí chỉ cần liếc nhìn mục tiêu là có thể biết được khoảng cách giữa chúng. Đối với thiên phú của cậu tới nói, phương pháp thấu đáo nhất mãi mãi là phương pháp học tập tốt nhất.
Nhưng đây không phải là ưu điểm lớn nhất thế giới thần bí, trong suy nghĩ của Khánh Trần, ưu điểm lớn nhất của nó chính là... Độ giật khi bắn không ảnh hưởng đến thân thể thật, đạn không cần tiền. Phải biết, chi phí đào tạo một tay bắn tỉa rấttt cao. Giá của một viên đạn bắn tỉa phổ thông được quân đội mua tập trung là khoảng 20 tệ (≈70k), và giá của một viên đạn đặc chủng có tầm bắn hiệu quả hơn 2.000m cao tới 50 tệ (≈170k). Thời gian huấn luyện của một tay bắn tỉa thường kéo dài ba năm, trong quá trình này, số đạn bắn ra phải dùng hàng vạn mà tính. Trong ba năm này, tay bắn tỉa phải chia nhỏ nhiệm vụ huấn luyện thành từng ngày, sau đó phải "nếm" đạn mỗi ngày cho tới khi cảm nhận được cảm giác với súng. Bất kỳ tay bắn tỉa nào cũng phải nếm đạn đến phát ớn mới "dậy thì thành công".
Căn cứ vào tần suất nổ súng của Khánh Trần, mỗi ngày cậu có thể bắn ra 18.000 viên đạn bắn tỉa đặc chủng, sau bảy ngày, số lượng đạn bắn ra có thể là một con số phi thường khủng bố. Nếu Khánh Trần chỉ là một người bình thường thì chỉ mỗi nổ súng thôi cũng có thể chơi đến táng gia bại sản, đây là lý do tại sao Lão Cửu không trực tiếp đưa cậu đến trường bắn tỉa.
Hạn ngạch của Lão Cửu không có cao như vậy......
Khi Khánh Trần nghĩ rằng mỗi một phát súng mình nã đều là kiếm ra tiền, độ nhiệt tình khi huấn luyện bộ môn bắn tỉa của cậu tăng vọt. Không có chút nào buồn tẻ.
Trong thế giới thần bí, Khánh Trần từng chút một di chuyển khoảng cách của đồng xu ra xa hơn, từ 400m, đến 450m, rồi đến 500m. Mỗi chút tiến bộ đều vô cùng vững chắc.
Dần dần, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy giữa cậu và Lấy Đức phục người có mối liên hệ nào đó. Sau khi bóp cò, cậu biết chính xác khẩu súng ngắm đen này sẽ phản ứng thế nào. Quỹ đạo của viên đạn sau khi được bắn ra và sẽ mất bao lâu để đến nơi cũng hiểu rõ ở trong lòng.
Cảm giác với súng.
Khánh Trần bỗng nhận ra rằng sau khi xạ kích ở một mức độ cực kỳ nhiều, hình thức ban đầu của cảm giác mà Lão Cửu đã đề cập cuối cùng đã xuất hiện!
Trong lòng cậu có một cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Tay bắn tỉa thần cấp đều đều là trăm vạn dặm chọn một, thậm chí là ngàn vạn dặm chọn một. Khánh Trần luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất trong mọi việc, vì vậy ngay từ đầu cậu cũng không đặt bất kỳ hy vọng nào rằng mình sẽ trở thành một tay bắn tỉa thần cấp ngàn vạn dặm chọn một. Cậu bắn một cách máy móc và ghi lại số liệu một cách máy móc chính là muốn sử dụng thiên phú ở phương diện trí nhớ của mình để bổ khuyết cho thiên phú bắn tỉa. Nhưng bây giờ cậu mới biết, thì ra ở phương diện bắn tỉa cậu cũng có thiên phú tương tự!
Với ý chí tỉnh táo cứng cỏi, cơ thể ổn định không run rẩy, cảm giác thần bí mạnh mẽ cùng khả năng tính toán đường đạn cực chi tiết, Khánh Trần là người thích hợp nhất để trở thành một tay bắn tỉa.
Lúc này, Khánh Trần càng ngày càng thoải mái xạ kích, tiến độ của toàn bộ quá trình huấn luyện bắn súng nhanh hơn gấp đôi so với trước đây. Cậu nằm sấp trên vùng hoang dã và ngừng bắn. Khánh Trần đang nghĩ, cậu đã có thiên phú lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn cần sử dụng "phương pháp toàn diện" ngu ngốc này?
Chỉ sau 2 giây suy nghĩ, cậu tiếp tục theo phương pháp huấn luyện trước đó. Khánh Trần không bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, cậu luôn biết mình cần gì nhất. Bất kể cậu có cảm giác này hay không, cậu đều phải đặt từng bước chân vô cùng vững chắc.
500m.
501m.
502m
.......
600m.
Thẳng đến khi đồng xu chuyển dời đến 650m Khánh Trần mới rốt cục ngừng lại. Cậu ngẩng đầu lên khỏi bàn, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã 11h50, lớp học cũng sắp kết thúc.
Nam Canh Thần tò mò hỏi: “Trần Ca, đêm qua cậu ngủ không ngon hay sao mà ngủ cho tới trưa thế?”
“Ừ.” Khánh Trần không giải thích nhiều.
Nam Canh Thần tiếp tục nói: “Giáo viên toán phát hiện cậu đang ngủ trong giờ học, thầy bảo chừng nào cậu tỉnh dậy thì đi tìm thầy kìa.”
Nam Canh Trần nói ra lời này trong lòng có chút chua xót, đây chính là đãi ngộ của học thần sao? Cho dù là giáo viên gọi Khánh Trần đến văn phòng cũng phải đợi Khánh Trần tỉnh dậy...
Khánh Trần hỏi: “Thầy Điền có nói tìm tôi làm gì không?”
“Có vẻ như là liên quan đến cuộc thi toán học.” Nam Canh Thần nói: “Tựa như là cuộc tuyển chọn trong nước cho cuộc thi mời gọi toán học quốc tế sắp bắt đầu (AIME). Năm người từ trường chúng ta sẽ tham gia thi tuyển.”
Khánh Trần như có điều suy nghĩ. Cậu đến văn phòng, lúc này Điền Hải Long đang nói chuyện này với bốn học sinh khác.
Thầy chủ nhiệm lớp 11-3 nhìn thấy Khánh Trần thì phản ứng đầu tiên là: “Em tỉnh ngủ rồi à?”
Bốn thí sinh dự thi còn lại của cuộc thi toán học đều quay lại nhìn Khánh Trần......
Tỉnh ngủ? Thì ra thầy Điền vừa mới nói muốn chờ Khánh Trần một chút cũng là bởi vì Khánh Trần đang ngủ sao?
Ngủ lâu như vậy?
Trong khối từng có một truyền thuyết: Mặc dù thứ hạng của Khánh Trần có dao động nhưng sự chênh lệch về điểm số trong mỗi kỳ thi không bao giờ quá 5 điểm. Đề khó cậu thi được 690 điểm, đề dễ cậu cũng thi được 690 điểm. Trong một kỳ thi nào đó vào năm lớp 10, Khánh Trần đã đứng đầu toàn khối, tuy nhiên lần kiểm tra đó quá khó, người ở vị trí thứ hai chỉ được 645 điểm, kết quả cậu lại hơn người xếp thứ hai 45 điểm. Vì vậy, vẫn luôn có người nói rằng Khánh Trần đang khống chế điểm số.
Đây là một truyền thuyết ở trường Ngoại Ngữ Lạc Thành, mọi người luôn coi đó là trò đùa, đôi khi Khánh Trần thi 691 điểm đứng thứ ba sẽ có người nói: Khánh Trần đứng thứ ba vì cậu ấy chỉ nguyện ý thi 690 điểm.
Trong cái niên kỷ chuunibyou ấy, các học sinh kiểu gì cũng sẽ sẵn sàng tin vào một số truyền thuyết chuunibyou.
Khánh Trần nhẹ giọng hỏi: “Thầy Điền, lần này là cuộc thi gì vậy?”
“À, là AMC10 (American Mathematics Contest).” Điền Hải Long giải thích: “Tuần sau sẽ tổ chức. Nhà trường sẽ lo chi phí đi lại ăn ở cho các em. Thứ này có thể đánh bóng hồ sơ xin học ở nước ngoài. Mặc dù em cũng không xuất ngoại.... Nhưng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
AMC10 là vòng tuyển chọn sơ bộ của Cuộc thi Toán học Quốc tế AIME (American Invitational Mathematics Examination), 2,5% thí sinh đứng đầu sẽ bước vào vòng tiếp theo của cuộc thi AIME. Đây là chứng chỉ chính thức về tư duy toán học và là một trong những phương thức đánh giá trình độ trọn gói dành cho sinh viên khối tự nhiên trước khi ra nước ngoài. Nó cũng không có trọng yếu như vậy mà là thuộc về là một thứ tương đối cơ sở hơn, nó là một mục bổ sung điểm trong sơ yếu lý lịch học bạ và không phải là mục mang tính quyết định. Nhưng nếu ai đó trong trường có thể lọt vào danh sách của AIME thì đó chắc chắn sẽ là một điều tốt cho trường.
Điền Hải Long biết hoàn cảnh gia đình của Khánh Trần, xác suất lớn là sẽ không ra nước ngoài. Đỗ Nhất Hoằng, chủ nhiệm cũ lớp 11-3 trước đó đã nói rằng Khánh Trần không có ý định ra nước ngoài. Vì vậy, trong khi các học sinh khác dựa vào đó cộng điểm vào sơ yếu lý lịch của mình còn Khánh Trần thì là "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi". Nghe có vẻ như Điền Hải Long cho rằng Khánh Trần chỉ cần đi thì chắc chắn sẽ lọt vào danh sách top vậy.
Bốn học sinh còn lại, hai nam hai nữ, lần lượt học lớp 1, 2, 5 và 9 nhìn Khánh Trần với những cảm xúc rất phức tạp, mọi người đều cảm thấy địa vị của Khánh Trần trong ngôi trường này rất đặc thù. Trong đó có một cô gái tóc dài nhìn chằm chằm vào Khánh Trần, trong ánh mắt có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Lúc này Điền Hải Long nói: “Chỉ cần em có thể nằm trong top 2,5% và đạt được tư cách đi Mỹ, trường học sẽ thưởng cho em một vạn tệ, đồng thời nhà trường cũng sẽ thanh toán chi phí đi lại cho em tới Hoa Kỳ.”
Khánh Trần hiện tại cũng không đặc biệt quan tâm đến tiền thưởng, cậu hỏi: “Cuộc thi này tổ chức ở đâu vậy thầy?”
“Hàm Thành.” Điền Hải Long nói: “Lần này tại Hàm Thành.”
Khánh Trần đáp: “Được, em đi.”
Bởi vì địa điểm cậu dự định khiêu chiến Sinh Tử Quan thứ hai chính là ở Hàm Thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro