Quyển 2: Chương 233-239: Arc Trang viên Bán Sơn.
Chương 233: Thời gian không đợi ta.
"Có thể nói cho ta biết đệ tử của con là ai không?" Ông lão nằm trên giường bệnh hỏi.
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Không được, hiện tại nó đã có con đường của riêng mình và đang đi rất tốt, không nên sớm bại lộ trước mặt người đời."
"Mi nhìn đi, ta đã gần xuống lỗ rồi, mi là con cái mà ngay cả tâm nguyện của cha mình cũng không thể thỏa mãn được?" Ông lão thấp giọng nói: "Lão già này chỉ muốn biết tên cháu trai nhỏ của mình là gì và trông nó như thế nào thôi chứ lão già này có thể có ý đồ gì xấu?"
"Người cũng chớ giả bộ." Lý Thúc Đồng nhíu nhíu mày: "Người làm vậy trước mặt con cũng chẳng ích gì."
"Chắc hẳn là nó còn rất nhỏ đi, con không sợ nó chết yểu sao?" Lão nhân hỏi: "Bây giờ trong liên bang không yên ổn. Kashima và Kamishiro đã phái quân tới phương bắc rồi, Liên bang có thể nổ ra nội chiến bất cứ lúc nào. Ta biết rằng kỵ sĩ từ trước đến nay chỉ coi trọng tự lực cánh sinh nhưng vấn đề là thời thế đã thay đổi, nếu không có ai đặt nó dưới cánh chim mà bảo vệ thì nó sẽ thực sự chết trong loạn thế. Đừng nói nó, ngay cả con cũng sẽ chết."
Lý Thúc Đồng im lặng.
Nhiều người đã nói rằng Bán thần không phải là bất khả chiến bại. Tuy những người đó nói ra lời này là vì trong lòng sợ hãi, nhưng quả thực câu nói này là sự thật. Ví dụ như tám năm trước nếu Lý thị không ra mặt thì chỉ sợ rằng Scepter sẽ giết chết Lý Thúc Đồng bằng pháo điện từ chủ hỏa lực rồi.
Nền văn minh khoa học công nghệ của nhân loại đang phát triển nhanh đến mức ngay cả các Bán thần cũng phải né tránh mũi nhọn. Thậm chí có thể nói, nửa đầu lịch sử chạy đua vũ trang của Liên bang đều lấy Bán Thần làm vật tham chiếu. Các tập đoàn hoặc đang cố gắng hết sức để nuôi dưỡng Bán thần của riêng mình hoặc nghiên cứu vũ khí có thể giết chết Bán thần, không có ngoại lệ. Cũng giống như khi vũ khí hạt nhân xuất hiện ở thế giới Ngoài, tất cả mọi người đều đang nghiên cứu cách bao trùm Địa Cầu bằng bom hạt nhân.
Khi điều gì đó đe dọa đến tính mạng của bạn xuất hiện, tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là làm thế nào để đối phó với nó, như cứ điểm không trung "Scepter" ra đời vì điều này, khẩu súng điện từ siêu viễn cự ly 600 km tấn công trực tiếp và chính xác từ trên không thậm chí không cần bộ lặp chỉ đạo. Mà trên thế giới này thứ có thể giết được Bán thần không chỉ mỗi <Scepter>.
Thời đại quả thực đã thay đổi, nhân loại đã làm chủ được những vũ khí có khả năng "thí thần".
Ông lão nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lần này con đi phương bắc có mang theo nó không?"
"Không." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Nó đã trưởng thành nhanh hơn cả mong đợi của con, đã không còn cần con dạy dỗ nữa."
"Nếu con không mang theo nó thì cứ giao nó cho ta đi." Ông lão cười nói: "Yên tâm đi, mặc dù nó không phải người của Lý gia ta nhưng ta sẽ không vì vậy mà đối xử khác biệt với nó."
"Không được." Lý Thúc Đồng nhướn mày.
"Vậy mi phải lưu lại truyền thừa cho Lý gia ta trước khi rời đi." Ông lão cũng không còn nhượng bộ: "Hoặc là mi lưu lại huyết thống, hoặc là mi lưu lại truyền nhân. Sư phụ của mi lúc đầu đã thu mi làm đồ đệ vì ông ta đã hứa với ta sẽ tìm một hậu nhân Lý thị để nhận làm đồ đệ, nếu không thì mi nghĩ sẽ đến phiên mình à?"
Lý Thúc Đồng tức giận: "Sư phụ thấy con cố gắng nên mới nhận con làm đồ đệ, liên quan gì tới ngài?!"
"Ta mặc kệ." Ông lão lắc đầu nói ra.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút: "Con cam đoan với người, một ngày nào đó thế hệ thủ lĩnh kỵ sĩ tiếp theo lớn lên cũng sẽ phải thu nhận một đệ tử từ Lý thị. Đương nhiên điều này chỉ xảy ra nếu có người trong Lý thị có thể vượt qua cửa ải Vấn Tâm của kỵ sĩ mới được."
"Tốt, cứ quyết định thế đi." Sau khi ông lão đạt tới mục đích liền từ từ nhắm mắt lại: "Ta mệt rồi, con có thể đi."
Ông lão liền trở mặt không quen biết.
Lý Thúc Đồng không quan tâm đến thái độ của ông lão nhưng có phần kinh ngạc: "Người không ngăn cản con đi sao? Người nên biết con làm như vậy là không tốt cho những tập đoàn tư bản lũng đoạn, Lý thị cũng là một trong những tập đoàn đấy."
Ông lão chậm rãi nói: "Hoa không ngày lại nở, người không lại thiếu niên. Việc con muốn làm thì nên làm trước khi già, nếu không thì cả đời con chỉ còn lại tiếc nuối, sẽ ngủ không yên."
"À thì...... thực ra cũng không cấp bách như vậy." Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao thì con cũng già đi khá chậm."
"Cút."
..........
Đếm ngược trở về 110:00:00.
10 giờ sáng, ngày xuyên qua thứ ba, Khánh Trần đã cố định lại băng và nẹp trên ngực và bụng tại nhà để tránh bị thương lần nữa ở hai xương sườn bị gãy. Khi cử động cơ thể, cậu cảm nhận được sự đau đớn khi gãy xương sườn, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trong phòng, Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra cậu không cần phải liều mạng như vậy. Vì một Lưu Đức Trụ mà phải mạo hiểm, có đáng không?"
Khánh Trần mặt không thay đổi trả lời: "Tôi không làm vì Lưu Đức Trụ mà là vì chính tôi. Còn lại bảy hạng Sinh Tử Quan, mỗi bài đều phải trải qua thời gian dài huấn luyện mới có thể thử. Cho nên trước khi tôi có thể yên tâm đột phá thì phải trang bị cho mình một số khả năng ứng phó với nguy cơ cái đã."
Suy cho cùng, Khánh Trần cần năng lực của Lưu Đức Trụ để làm người hộ đạo cho mình và cậu cũng cần một cầu nối để liên kết với thế giới Ngoài.
Nhất suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không cần gấp như vậy, nghỉ ngơi hai tuần cũng được mà."
Khánh Trần lắc đầu: "Thời gian không đợi ta."
Lúc này, một chiếc xa bay màu đen đang từ từ dừng lại trên tầng 67 của cao ốc Lạc Thần, một đoàn tàu điện nhẹ đang đi qua tòa nhà trên sân ga tầng 66 ngay bên dưới. Tại bãi đậu xe tầng 67, một số người nhìn thấy logo Tường Vân (Mây may mắn) trên chiếc xe nổi màu đen liền lập tức né xa. Tất cả mọi người đều biết đây là xe của Lý thị. Người xuống xe không rời đi mà lặng lẽ đứng cạnh xe, khoanh tay trước người trong tư thế đứng, thân thể thẳng tắp. Tư thế này giống như một mũi lao, nhìn thoáng qua có thể biết anh ta là tinh nhuệ của Quân đội Liên bang.
Hai phút sau, một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng bước ra khỏi thang máy, đi tới chiếc xe bay: "Có đợi lâu không?"
"Không có, chỉ chờ có hai phút đồng hồ thôi thưa ngài." Nhân viên bảo an của Lý Trường Thanh đến đón Khánh Trần lắc đầu.
Sau khi Khánh Trần lên xe, nhân viên bảo an nói trên máy liên lạc: "Chúng tôi đã đón được người. Hiện tại chúng tôi đang quay lại. Vui lòng xác nhận mã thông hành của Trang viên Bán Sơn."
Mười mấy phút sau, xe bay chậm rãi dừng lại bên ngoài Trang viên Bán Sơn, Khánh Trần trải qua kiểm tra thân thể nghiêm ngặt trước khi được cao thủ bên cạnh Lý Trường Thanh, Lão Lục đích thân đưa vào. Lão Lục khập khiễng đi về phía trước nói: "Hãy nhớ kỹ, sau này bất kể khi nào đến nơi này đều không được phép mang theo vũ khí. Hơn nữa, tôi và cậu chỉ có thể đi lại biệt viện Tây Nam, đột nhập vào những nơi khác mà không được phép thì hậu quả là rất có thể sẽ bị băm thành từng mảnh cho chó ăn."
------------------
Chương 234: Bạn cũ trùng phùng.
Trong trang viên Bán Sơn, mấy con đường bằng đá xanh kéo dài vào sâu trong, trên đá xanh có khắc hình rồng bay phượng múa.
Lão Lục đang dẫn đường phía trước quay người lại đã thấy Khánh Trần hiếu kỳ nhìn về phía trang viên Bán Sơn, cười vui vẻ nói: "Sao? Không ngờ trong thành lại có phong cảnh đẹp như vậy, phải không?"
Khánh Trần lắc đầu: "Trước đây chưa từng thấy."
"Đương nhiên là cậu chưa từng thấy." Lão Lục cười nói: "Ở mấy khu khác không chỉ phải chen lấn vào thang máy hàng ngày với những người khác mà còn phải sống trong một căn phòng hình hộp chật hẹp. Cậu không ngờ phải không, trong trang viên thuộc khu 1 của chúng tôi thậm chí còn có hòn non bộ, lâm viên và hồ nhân tạo? Cậu không ngờ rằng ở đây có thể có nhà ở thấp như vậy? Nơi cậu sống gọi là sinh tồn, nơi này mới gọi là sinh hoạt."
Khánh Trần đánh giá chung quanh.
Ngạc nhiên là các kiến trúc trong Trang viên Bán Sơn mang phong cách Trung Quốc cổ xưa với nhiều phòng ốc kết cấu đều làm bằng gạch và gỗ.
Toàn bộ thành thị số 18 vô cùng náo nhiệt và đông đúc vì những tòa nhà cao chót vót, cậu biết đó là do mật độ dân số quá cao nên thành phố phải phát triển hướng về phía bầu trời. Nhưng khu 1 thì khác, việc có thể đào một hồ nước nhân tạo ở một thành phố Liên bang nơi tấc đất tấc vàng cho thấy vị thế độc nhất của nó.
Nhưng......
Cảnh sắc này thực sự rất phổ biến ở thế giới Ngoài a. Thành thật mà nói, các khía cạnh khác của thế giới Ngoài có thể không tốt bằng thế giới Trong, nhưng xét về không gian sống bình quân đầu người thì chắc chắn tốt hơn thế giới bên Trong.
Ngoài ra, "có thể có nhà ở thấp như vậy?" mà Lão Lục đang đắc ý là một tòa nhà gỗ bốn tầng, và tòa nhà mà Khánh Trần sống ở thế giới Ngoài cũng cao bốn tầng....... Nếu nghèo hơn, có thể cậu còn phải sống trong nhà trệt.
Không thể không nói, mỗi lúc như này Khánh Trần có thể cảm nhận được sự khác biệt về tư tưởng giữa hai thế giới.
Khánh Trần hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên tôi sẽ đưa cậu về ký túc xá." Lão Lục nói: "Cậu đã trở thành vệ sĩ của bà chủ, đương nhiên phải ở chỗ này, mỗi khi bà chủ ra ngoài cậu đều phải đi theo."
"Tôi hiểu rồi." Khánh Trần gật đầu.
Lúc này, Lão Lục mới nhớ tới lời nhắn nhủ của Lý Trường Thanh, vội vàng nói: "Về mặt chức vụ tuy rằng cậu ở dưới sự quản lý của tôi, nhưng bà chủ đặc biệt nói với tôi là cô ấy còn có chuyện khác giao phó cho cậu."
Toàn bộ Trang viên Bán Sơn bao phủ một khu vực rộng lớn, giống như một hoàng cung khổng lồ, nếu không có người dẫn đi thì chắc chắn sẽ bị lạc.
Đây là "quê hương" của Lý thị, tượng trưng cho địa vị của Lý thị. "Quê hương" Khánh thị ở thành thị số 5 (trang viên Ngân Hạnh), còn Trần thị thì ở thành thị số 7.
Khánh Trần nghiêm túc ghi lại địa hình nơi này, ngay cả những mái hiên và góc cạnh kiểu Trung Quốc.
"Tại sao phong cách kiến trúc ở đây lại khác với phong cách kiến trúc trong thành phố như thế?" Khánh Trần hỏi: "Nó giống như....."
"Giống phong cách của gia tộc Kamishiro?" Lão Lục bĩu môi: "Thế là cậu không hiểu rồi, phong cách này thực ra là do tổ tiên chúng ta truyền lại, gia tộc Kamishiro chỉ là sao chép và bắt chước mà thôi, gỗ tạo nên những tòa nhà này tất cả đều là từ hoang dã mang về, vô cùng trân quý. Ở Liên bang chỉ có nhân vật có địa vị cao mới có thể sống trong "mộc lâu"."
Đó không phải là điều Khánh Trần muốn hỏi, nhưng cậu đã có câu trả lời.
Lúc này, cậu chợt phát hiện dưới mái hiên của mỗi tòa nhà đều treo một chiếc chuông đồng nặng nề bằng một sợi dây màu đỏ, ngay cả khi gió thổi chiếc chuông đồng cũng không chuyển động. Từ xa nhìn lại, trên chuông đồng còn có đường vân kỳ quái, chỉ là cách quá xa nhìn không rõ ràng mà thôi.
Lão Lục thuận ánh mắt của cậu nhìn lại cười ha ha: "Đây chính là vật cấm kỵ thế gian ít có, cậu biết vật cấm kỵ không? Là thứ người bình thường cả đời đều không thể có được."
Vẻ mặt của Khánh Trần vẫn như thường lệ, nhưng trong lòng cậu đang kinh ngạc Lão Lục này.....
Tất cả những gì ông ta nói đều là thắc mắc từ sâu trong tâm khảm cậu.
Xin lỗi, vật cấm kỵ này cậu có hai cái........
Khánh Trần như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Chuông đồng kia là vật cấm kỵ sao? Nhưng số lượng cũng quá nhiều rồi. Tôi nghe nói về vật cấm kỵ nhưng cũng chưa bao giờ nghe có vật cấm kỵ nào như thế này."
Toàn bộ Trang viên Bán Sơn có hàng chục tòa nhà, mỗi tòa nhà nếu tính bốn mái hiên thì cũng gần hai trăm chiếc chuông đồng.
Là một vật cấm kỵ, số lượng này thật đáng sợ.
Lão Lục gãi đầu: "Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao thì mặc kệ ở đâu trong trang viên này thì những thứ này đều treo trên lầu, cũng chưa từng có người nghiêm túc đếm số lượng."
"Ông có biết số thứ tự của vật cấm kỵ này không?" Khánh Trần hỏi.
"Cũng không có gì bí mật, ACE-020, các đại nhân vật trong Lý thị gọi nó là <Chuông đồng Vô Tâm>." Lão Lục nói: "Và chức năng của nó là khi có người có ý đồ xấu bước vào đây thì Chuông đồng Vô Tâm gần với kẻ đó nhất sẽ vang lên."
Khánh Trần trong lòng nghĩ, hóa ra tập đoàn còn có vật này phòng thân. Nhưng làm thế nào để vật cấm kỵ này xác định liệu một người có ý đồ xấu hay không? Chuyện này hơi quá mơ hồ.
"Thứ này đã từng vang lên chưa?" Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên là rồi." Lão Lục giải thích: "Nhưng mấy năm gần đây không rung, bởi vì có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Chuông đồng Vô Tâm cho nên không có người có ác ý dám tiến vào Trang viên Bán Sơn lần nữa."
Khánh Trần đột nhiên tự hỏi liệu thứ này có giống như Con Rối Giật Dây không, ở cấp độ đầu tiên chỉ có một nhưng sau khi mở khóa cấp độ thứ hai số lượng chuông sẽ tăng lên dựa trên số lượng điều kiện thu nhận được đáp ứng, như Con Rối Giật Dây thì làm tăng số lượng người mà nó có thể khống chế bằng cách hiến tế sinh mệnh.
Lão Lục là người nói nhiều, ông ta tiếp tục thấp giọng nói: "Để tôi kể cho cậu nghe một bí mật không phải bí mật. Thứ này được một thủ lĩnh kỵ sĩ nào đó trao cho gia chủ hiện tại. Kỵ sĩ ấy, cậu có biết Lý Thúc Đồng không, Thất gia Lý thị-Lý Thúc Đồng là thủ lĩnh hiện tại của tổ chức kỵ sĩ, là một trong số Bán thần."
Khánh Trần cả kinh nói: "Vị Bán thần Lý Thúc Đồng kia là người Lý Thị?"
Lão Lục nói: "Cậu còn trẻ cho nên không biết những chuyện cũ này. Thông tin về vị Thất gia kia đều đã bị xóa bỏ, rất nhiều người bình thường không biết ông ấy là một thành viên của Lý thị."
Khánh Trần trong lòng thở dài, cậu thực sự hy vọng mình có thể luôn ở bên cạnh Lão Lục để mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.
"Phía trước có hai tiểu trạch viện, bên trái là biệt viện Phi Vân nơi bà chủ thường ở. Dãy bên cạnh là biệt viện Thanh Sơn của tiểu thư Y Nặc. Nghe nói tiểu thư Đồng Vân cũng đã chuyển đến cách đây một thời gian trước." Lão Lục nói: "Sân bên sau trạch viện là nơi đầy tớ chúng ta ở... Đúng rồi, cậu không phải là đầy tớ."
Khánh Trần suy nghĩ một chút, cậu luôn cảm thấy rằng sau khi bước vào Trang viên Bán Sơn thì cuối cùng cũng cảm thấy thế giới Cyberpunk này mang chút phong cách Trung Hoa cổ xưa.
Thế nhưng, ngay phía trên tòa nhà có nếp xưa này vẫn còn có những nhóm máy bay không người lái đang tuần tra, đan xen thành một tấm lưới trên bầu trời. Phần dưới của máy bay không người lái được trang bị vũ khí và có thể khai hỏa bất cứ lúc nào. Sự kết hợp giữa phong cách cổ xưa và khoa học kỹ thuật lộ ra đặc biệt đột ngột lại hài hòa.
Chỉ là, Lý Y Nặc thậm chí còn đặt tên cho nơi ở của mình là biệt viện Thanh Sơn, cô ấy muốn leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích đến vậy sao? Đáng tiếc đối phương đã bắt đầu tu hành. Nếu không phải người bình thường thì vĩnh viễn không thể trở thành kỵ sĩ.
Khi Lão Lục và Khánh Trần đi ngang qua biệt viện Thanh Sơn của Lý Y Nặc, Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần đang ngồi ở một chiếc bàn đá thì thầm với nhau. Khoảnh khắc họ nhìn thấy Khánh Trần đều đồng thời ngừng nói chuyện với nhau và kinh ngạc nhìn sang. Khánh Trần một mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra như thể cậu ấy hoàn toàn không biết gì về họ.
Lão Lục phía trước khẽ gật đầu: "Tiểu thư Đồng Vân, Nam tiên sinh, chào buổi sáng."
Vừa nói, Lão Lục vừa kéo tay áo Khánh Trần: "Chào đi, chào bọn họ nhanh lên."
Khánh Trần cũng làm theo: "Tiểu thư Đồng Vân, Nam tiên sinh, chào buổi sáng."
"A." Nam Canh Thần có vẻ hơi ngơ ngác không biết làm sao.
Lý Đồng Vân cười híp mắt nói: "Chú Lục, đây không phải là quyền thủ Tiểu Thổ của quyền quán Hải Đường sao? Sao thế ạ, cô Trường Thanh thật sự đào ảnh đến Lý thị sao ạ?"
Lão Lục kinh sợ: "Sao ngài nỡ gọi ta là chú Lục, những phòng khác nếu nghe được lời này chỉ sợ sẽ đày tôi lên hoang dã bẻ bắp mất."
"Không sao đâu, cháu chỉ âm thầm gọi thôi mà." Tiểu Đồng Vân mỉm cười đi đến trước mặt Khánh Trần, đi vòng quanh Khánh Trần một cách hứng thú: "Tối qua em có xem trận đấu quyền anh của anh rồi đó, thật là hồi hộp, lúc đó em lo lắng cho anh lắm đấy."
Khánh Trần mỉm cười: "Cảm ơn Tiểu thư Đồng Vân đã quan tâm."
"Khánh Trần ca ca, nếu bình thường không có việc gì thì anh đến biệt viện Thanh Sơn chơi đi." Lý Đồng Vân cười nói: "Chú Lục, ngày thường chú đừng bắt nạt anh ấy nha, cháu là fan của anh ấy đấy."
"Không dám, không dám, sao tôi dám ức hiếp cậu ấy? Bà chủ còn nói với tôi, tuy cậu ấy là vệ sĩ nhưng cũng không cần làm gì cả." Lão Lục vội vàng nói.
"Vậy là tốt rồi." Lý Đồng Vân mỉm cười nói: "Chú Lục, xin hãy đưa anh Tiểu Thổ đến gặp cô trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Lão Lục dẫn Khánh Trần đi về phía trước, Khánh Trần hỏi: "Hai người họ là ai vậy?"
Cậu biết hai người này là ai nhưng mở miệng hỏi thăm bây giờ mới là là phản ứng bình thường.
Lúc này lão Lục trả lời: "Tiểu thư Đồng Vân là một trong những đứa trẻ được cưng chiều nhất trong số những thành viên đời thứ ba Lý thị. Vị tên Nam tiên sinh bên cạnh là trai bao mà Y Nặc tiểu thư bao nuôi..."
Nói đến đây, ông ta âm thầm quan sát vẻ mặt của Khánh Trần.
Khánh Trần điềm tĩnh nói: "Ông nhìn tôi làm gì. . . "
Lão Lục vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, cậu và cậu ta khác nhau."
Ông ta bồi thêm một câu trong lòng: Cậu đẹp trai hơn cậu ta.
Lão Lục tiếp tục vừa đi vừa dặn dò: "Ngày thường tuyệt đối không được đắc tội hai vị này. Khi tiểu thư Y Nặc nổi điên thì dù là người nhà cũng chặt, đặc biệt là bao che khuyết điểm. Hãy nhớ kỹ, chúng ta không thể đắc tội loại người này."
"Ừ, tôi đã nhớ rồi." Khánh Trần gật đầu: "Tôi không thể đắc tội."
Vừa bước vào biệt viện Phi Vân, bọn họ đã nhìn thấy Lý Y Nặc và Lý Trường Thanh đang uống trà trong sân, trước mặt họ còn có một chiếc vali màu đen nằm trên bàn đá.
Lý Trường Thanh nhìn thấy Khánh Trần tới thì hai mắt sáng lên: "Tới rồi đó à?"
"Ừm." Khánh gật gật đầu.
Đã thấy Lý Trường Thanh vỗ vỗ chiếc vali màu đen trước mặt: "003 cậu cần đang ở đây, chọn ngày không bằng đụng ngày. Hôm nay ta sẽ tiêm cho cậu, nếu không cấp bậc của cậu sẽ quá thấp."
Khánh Trần: "???"
Cái này cũng không thể tiêm vào được!
------------------
Chương 235: Nội ứng Lý Y Nặc.
Đối với những chiến sĩ gen khác tới nói, lấy được thuốc biến đổi gen tất nhiên là kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng). Nhưng mà đối với Khánh Trần thì không phải là kinh hỉ mà là kinh hãi.
Đầu tiên, thuốc biến đổi gien không thể sử dụng vượt cấp, người bình thường sau khi tiêm mũi 005 phải đợi một tháng mới được, nếu không sẽ đột tử vì cơ thể không chịu nổi. Hiện tại Khánh Trần không tiêm bất kỳ mũi nào, nếu trực tiếp tiêm 003 sợ rằng sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Thứ hai, sau khi sử dụng thuốc biến đổi gen sẽ đoạn tuyệt hậu đại. Mặc dù hiện tại Khánh Trần không có loại dục vọng thế tục kia nhưng vạn nhất về sau có nữa thì sao. Nói tóm lại, việc tiêm thuốc biến đổi gen là tuyệt đối không được phép!
Lý Trường Thanh có hứng thú nhìn Khánh Trần: "Thấy thuốc biến đổi gen FDE-003 mà sao không vui chút nào thế?"
Khánh Trần nhớ lại một số thứ trong đầu rồi suy tư, cậu đối chiếu dòng thời gian rồi nói: "Bây giờ tôi không thể tiêm mũi thuốc biến đổi gen 003 này được bởi vì tôi mới tiêm mũi 004 được 13 ngày, còn phải đợi 18 ngày nữa."
Khoảng cách để tiêm loại thuốc biến đổi gen là 30 ngày.
Lý Trường Thanh nhìn Khánh Trần đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng cậu đã tiêm lâu rồi chứ, vậy được, cậu cứ để thuốc gen ở đây cho ta trước, đến lúc đó ta sẽ tiêm cho cậu."
Khánh Trần bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cậu tự hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì? Mình đến đây đã chưa thu hoạch được gì rồi mà còn phải tiêm, cái này đi đâu nói rõ lí lẽ bây giờ. Nói thật, cậu và Nhất đều không nghĩ tới Lý Trường Thanh sẽ đích thân tiêm cho cậu!
May mắn thay, có một điều là chỉ mới 10 ngày trôi qua kể từ lần đầu tiên cậu xuất hiện trên võ đài quyền anh nên cậu đã kiếm được cái cớ thích hợp. Sau 18 ngày nữa cậu đã nghĩ ra cách đối phó.
Lúc này Lý Trường Thanh đã yêu cầu lão Lục cất thuốc biến đổi gen đi để lần sau nhất định phải tận mắt chứng kiến Khánh Trần tiêm thuốc biến đổi gen, cái này khiến Khánh Trần rất đau đầu. Cậu liếc nhìn qua khóe mắt thì đột nhiên phát hiện ra rằng Lý Y Nặc đang nín cười, nghẹn rất vất vả.
Lý Trường Thanh nắm lấy cánh tay Khánh Trần ngồi xuống: "Đây là cháu gái Lý Y Nặc của ta, con bé nó cũng rất thích trận tranh tài của cậu đêm qua, đêm đó chúng ta đều có mặt. Nhưng cũng phải nói, lúc đó ta đã sắp xếp để Lão Lục đến cứu cậu nhưng không nghĩ đến việc cậu có thể chuyển bại thành thắng. Trong toàn Liên bang chắc chắn rất ít gặp tình huống vượt cấp khiêu chiến mà còn có thể thắng."
Lý Y Nặc cười híp mắt nói: "Xin chào Khánh Trần huynh đệ, tôi là fan của cậu đấy."
"Cô, trước tiên nói chính sự đi." Lý Y Nặc nhìn về phía Lý Trường Thanh: "Ta vừa nói chuyện của Kashima và Kamishiro, nghe nói cô đã bắt được mấy người của Kashima và Kamishiro?"
Nghe được tên của hai tập đoàn này, Lý Trường Thanh sắc mặt tối sầm: "Đám gia tộc không biết sống chết này cũng dám chạy đến phương nam gây náo loạn. Đoán chừng bọn họ dự tính được Lý thị sẽ tiến hành chuyển giao quyền lực nên muốn can thiệp vào. Gần đây hai gia tộc này đều đóng quân ở phía bắc, có lẽ ngay khi lão gia tử bên này nhắm mắt lại, bên kia sẽ phát động một cuộc chiến quy mô nhỏ ngay tức thì."
Lý Y Nặc tò mò hỏi: "Bọn họ mấy năm nay gây ra rất nhiều động tĩnh như vậy, bao gồm cả việc thông gia và thường xuyên điều động quân đội là có chuyện gì sao cô?"
"Phía bắc có nhiều cấm địa hơn nên tốc độ khuyếch trương cũng tương đối nhanh. Trong số đó, cấm kỵ chi địa số 037 thậm chí đã lan rộng đến cách thành phố số 26 30 km về phía bắc. Có lẽ bọn họ đã cảm nhận được nguy cơ nên muốn cải tổ Liên bang lần nữa, đến phương nam để phát triển." Lý Trường Thanh chế nhạo: "Nhưng ba tập đoàn ở phía nam nắm giữ huyết mạch chính trị và kinh tế, nếu chúng ta không loạn, họ sẽ không thể vượt qua được."
"Cô à, cô coi trọng ứng cử viên nào nhất trong Ảnh tử chi tranh?" Lý Y Nặc hỏi.
"Có lẽ ta sẽ coi trọng Khánh Vô." Lý Trường Thanh nghĩ: "Khánh Văn quá chói mắt đến mức người khác coi cậu ta như kẻ thù giả tưởng, nhưng cậu ta không có năng lực thu phục toàn bộ lòng người. Vốn dĩ Khánh Hoài cũng đủ chói mắt và cậu ta có thể giúp Khánh Văn chia sẻ hỏa lực nhưng hiện tại Khánh Hoài lại chết không rõ nguyên nhân ở Cấm kỵ chi địa số 002. Lúc đó con cũng có mặt, ta nghe nói hắn bị một thần tử nào đó ở Hỏa Đường săn, thật không?"
"Vâng, trước mắt xem ra là như vậy." Lý Y Nặc gật đầu: "Cô, cô nói tiếp đi, con thấy Nhị phòng-Khánh Chung cũng rất mạnh, vì sao cô cảm thấy cậu ta không thể kế thừa vị trí Ảnh tử."
"Ta từng gặp qua tiểu tử Khánh Chung kia, dũng võ có thừa nhưng tâm cơ không đủ, quá lỗ mãng rồi." Lý Trường Thanh nói "Loại người này có lẽ thích hợp làm tướng quân xung trận nhưng không thích hợp làm Ảnh tử và gia chủ. Ta nghĩ Ảnh tử, thậm chí ngay cả gia chủ hiện tại, Khánh Tầm, cũng sẽ không lựa chọn cậu ta."
"Vậy tại sao cô lại chọn Khánh Vô?" Lý Y Nặc hỏi.
"Cơ trí, ẩn nhẫn, tàn nhẫn." Lý Trường Thanh nói: "Cậu ta có rất nhiều ưu điểm mà một Ảnh tử nên có... Hiện tại con nên nghiên cứu bọn họ kỹ hơn bởi vì dù thế nào đi nữa một trong số chúng cuối cùng sẽ trở thành Ảnh tử và nắm giữ quyền lực to lớn, lúc đó con có thể tìm hiểu thêm về họ theo thời gian, điều này sẽ giúp ích cho con trong tương lai."
Lý Y Nặc gật đầu, cô liếc nhìn Khánh Trần và nghĩ rằng mình trực tiếp nhờ đại lão đời thứ hai Lý thị giúp phân tích tình hình chắc cũng đủ đi.
Nhưng mà lúc này, lúc này Lý Trường Thanh lại đổi chủ đề: "Trong thế hệ này, Khánh Nhất tuy còn nhỏ nhưng rất có tiềm lực yêu nghiệt, còn Khánh Thi là con gái nhưng cha cô ta lại có dã tâm lớn ở phía sau, từ trước đến nay luôn là chưa đến một giây cuối cùng thì không ai biết kết quả, thậm chí mấy năm sau khi tuyển chọn ngoại giới cũng không biết kết quả, nên những phỏng đoán hiện tại chỉ mang tính chất tham khảo không có nhiều giá trị. Con chỉ cần hiểu từng người trong số họ là được rồi."
Lý Y Nặc trong lòng tự nhủ rằng kết quả của Ảnh tử chi tranh thực sự khiến nhiều thế hệ khó bề phân biệt. Hiện tại không phải có một ứng cử viên đang giả chết ngồi cạnh mình sao, ai có thể ngờ rằng người sớm bị phớt lờ này lại phát triển nhanh nhất đâu.
Khánh Trần ở bên cạnh nhìn như bình tĩnh ăn điểm tâm ăn trái cây nhưng trong lòng đã cẩn thận phân tích. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người phân tích từng thí sinh, cuối cùng cậu cũng có cái nhìn tổng thể về tình hình chung. Ngay cả Lâm Tiểu Tiếu và Lý Thúc Đồng trước đây cũng chưa bao giờ nói chuyện về vấn đề này với cậu và chỉ bảo cậu hãy tự mình từ từ hiểu rõ.
"A." Lý Trường Thanh hỏi: "Sao đột nhiên con lại quan tâm đến Ảnh tử chi tranh?"
Lý Y Nặc lại nói: "Cô, con đã liên hệ với một số ứng cử viên Ảnh tử và một số đã chủ động liên lạc với con. Tuy con không biết họ muốn làm gì nhưng con đều chấp nhận. Hiện tại đã có bốn người kết minh với con."
Khánh Trần ở một bên nghe thấy, tâm cậu nói đây rất có phong phạm của cậu khi gia nhập tất cả ở thế giới Ngoài.
Lý Trường Thanh hỏi Lý Y Nặc: "Con kết minh với nhiều ứng cử viên như vậy làm gì?"
"Con chỉ nghĩ là kết minh với nhiều hơn thì có thể tiện theo dõi động thái của họ hơn. Dù sao thì những ứng cử viên này không phải là người của Lý thị chúng ta, chết mấy cái cũng không đáng kể." Lý Y Nặc nói.
Lý Trường Thanh tán thưởng: "Lần này là một nước đi thông minh, nhưng ta vẫn luôn nghi ngờ Ảnh tử Khánh thị đã đến thành thị số 18. Lần này tiết mục áp chảo vẫn là ở trên thân vị Ảnh tử này."
"Là địch hay bạn?" Lý Y Nặc hỏi.
"Không phải địch cũng không phải bạn." Lý Trường Thanh tựa hồ không muốn nói nhiều về chuyện này, bởi vì nó liên quan đến bí mật chân chính, nàng đổi chủ đề, nói: "Nhiệm vụ vòng thứ hai trong Ảnh tử chi tranh hẳn không phải là tham gia thay đổi quyền lực của Lý thị, lúc Ảnh tử bố trí nhiệm vụ luôn thích giương đông kích tây, không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì."
Lúc này, Lý Y Nặc hỏi: "Đúng rồi cô, cô đã đến thăm ông nội chưa?"
"Chưa." Nhắc tới chuyện này vẻ mặt Lý Trường Thanh bình tĩnh lại, nàng nhìn Lão Lục nói: "Dẫn Khánh Trần đến sân tập bắn chơi đùa đi, xem tài thiện xạ của cậu ấy thế nào. Lý lịch nói cậu ấy rất có tài thiện xạ."
Khánh Trần: "......"
Nhất cũng chưa từng đề cập đến điều này, chính mình nào có kỹ năng bắn súng gì?
"Được rồi được rồi." Lão Lục khập khễnh dẫn Khánh Trần ra ngoài, ông ta còn tưởng rằng tiểu tử này chỉ biết cận chiến chứ.
Khánh Trần hiểu rằng đây là đang muốn đẩy mình ra, dù sao nó dính đến bí mật cốt lõi của gia tộc người ta, Lý Trường Thanh sẽ không ngu ngốc đến mức để cậu dự thính. Nhưng cậu không quan tâm, dù sao thu hoạch hôm nay đã đủ rồi.
Khánh Trần nhìn về phía Lão Lục đang dẫn đường: "Sao ông lại gọi là Lão Lục? Là bởi vì ông đứng thứ sáu sao?"
"Không phải." Lão Lục lắc đầu: "Ta gọi là Lão Lục bởi vì ta đã từng giúp bà chủ Trường Thanh chặn sáu viên đạn ở thành thị số 1, vì thế mà chân ta cũng tàn tật. Bà chủ Trường Thanh gọi tôi là Lão Lục để nhắc nhở cô ấy đừng quên tôi đã giúp cô ấy đỡ đạn."
"Thì ra là thế." Khánh Trần gật đầu.
"Ta còn tưởng rằng cậu chỉ giỏi cận chiến. Sao không nói cho ta biết sớm là cậu sử dụng súng ống rất thành thạo?" Lão Lục không quay đầu lại nói.
Khánh Trần trong lòng tự nhủ rằng tôi cũng vừa mới biết đây......
------------------
Chương 236: Tay bắn tỉa.
Lão Lục vừa đi vừa cảm thán: "Súng ống thực sự là thiên địch của cao thủ. Ngay cả cao thủ cấp A cũng có thể chết vì súng ngắm."
"Ngay cả cao thủ cấp A khi đối mặt với súng ngắm cũng không làm gì được?" Khánh Trần cảm thấy nghi hoặc.
"Không phải là không thể làm gì khi đối mặt với súng ngắm mà là không thể làm gì khi gặp phải một số ít tay súng bắn tỉa." Lão Lục giải thích: "Khi một siêu phàm giả đạt đến cấp A, người đó sẽ sinh ra giác quan thứ sáu trong lòng. Vì vậy, nếu một tay bắn tỉa nhắm mục tiêu trong phạm vi 1.000 mét và mang theo ác ý nhìn vào người đó thì tay bắn tỉa sẽ bị cao thủ cấp A cảm ứng được."
Cho nên nếu như một tay bắn tỉa ngắm bắn trong 1000 mét sẽ ngay lập tức bị cao thủ cấp A phát hiện. Thậm chí nếu đứng trong đám đông mà chỉ nhìn người kia một chút nhưng với ý đồ xấu xa thì người kia sẽ lập tức phát giác. Giác quan thứ sáu này rất khủng bố, nghe là đã thấy siêu thoát khỏi phạm trù nhân loại.
Chờ chút, Khánh Trần nhớ lại điều gì đó. Trong những ngày đầu xuyên việt, trong ngục giam số 18 từng có một thiếu niên bị doạ đến sốc lâm sàng tên là Hoàng Tể Tiên. Khi cậu đến cửa cư xá của đối phương để tìm kiếm manh mối có nhìn Trịnh Viễn Đông một cái mà đối phương đã ngay lập tức quay đầu nhìn cậu. Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay lúc đó Trịnh Viễn Đông đã tấn thăng cấp A?
*Easter eggs, lần <Scepter of God> rơi xuống, lúc đó khi Tam Nguyệt xuất hiện đã nhìn xuyên qua bầu trời đến camera ba chiều của Scepter là vì sở hữu giác quan thứ sáu.
"Nếu tay bắn tỉa không thể nhắm vào cao thủ cấp A thì tại sao còn lật thuyền trong mương?" Khánh Trần suy tư hỏi Lão Lục.
(Mương thường không có sóng, gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền, ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.)
"Bởi vì vẫn có một số tay bắn tỉa có thể bắn trúng chính xác mục tiêu ở khoảng cách 1.000 mét." Lão Lục nheo mắt nói: "Cao thủ cấp A ở cách xa 1.000 mét cũng đã mất đi cảm ứng, cho nên không thể né tránh trước được. Súng bắn tỉa công phá dùng đạn xuyên giáp thậm chí còn xuyên thủng xe tăng. Mặc dù cao thủ cấp A rất lợi hại nhưng cũng không thể chịu được một đòn đánh có thể xuyên thủng xe tăng chiến đấu chủ lực."
"Lục ca, nếu súng ngắm bắn trúng đầu cao thủ cấp A từ khoảng cách 1.000 mét thì liệu có thể giết chết người đó không?" Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Lão Lục nói: "Trong lịch sử Liên bang có không ít cao thủ cấp A bị súng ngắm giết chết."
Đây vẫn luôn là sự nghi ngờ của Khánh Trần, cậu luôn cảm thấy rằng hầu hết những siêu phàm giả trên thế giới này đại đa số đều "Công cao phòng thấp" giống như class sát thủ, ngay cả một Bán thần như sư phụ khi gặp phải một đại sát khí vô não như bão kim loại cũng phải lùi lại.
"Mọi giác quan thứ sáu của cao thủ cấp A đều xa 1.000 mét sao?" Khánh Trần hỏi.
Lão Lục lúc này nhìn Khánh Trần cười vui vẻ nói: "Cậu là chiến sĩ gen, giới hạn cao nhất là cấp B nên nên chỉ cần nhớ một điều, nếu như trên chiến trường gặp được tay bắn tỉa thì tốt nhất cứ trốn đi."
Lão Lục nói lời này không có ý trêu tức Khánh Trần, bản thân ông ta cũng là cấp B nên không cần thiết phải trêu tức. Chiến sĩ gen cao nhất là cấp B, cái này là thường thức.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc: "Làm sao tôi có thể trở thành tay bắn tỉa? Trước đây tôi còn chưa có cơ hội chạm vào súng ngắm."
Lão Lục hơi sửng sốt: "Cậu muốn trở thành tay bắn tỉa? Thứ đồ chơi kia là dựa vào thiên phú đấy. Khánh Trần huynh đệ, tôi không có ý coi thường cậu, lúc còn trong quân đội tôi cũng muốn tuyển chọn làm tay súng bắn tỉa nhưng thị lực, định lực (khả năng tập trung) và khả năng tính toán của tôi đều kém xa."
Khánh Trần không nói gì nữa, cậu chợt phát hiện một con đường tắt để mưu lợi. Một con đường tắt để một người bình thường có thể thí thần.
Phải biết rằng cậu tấn thăng lên cấp A là rất chậm rãi, bởi vì mọi hạng mục trong Sinh Tử Quan đều yêu cầu kỹ năng cực cao, đó không phải là thứ muốn khiêu chiến là có thể khiêu chiến. Nếu các tiền bối không dùng bột magie để vạch đường cho cậu trên Thanh Sơn Tuyệt Bích, nếu các tiền bối không cho cậu bạch quả và nếu không có sự cổ vũ từ dòng chữ trên vách núi thì e rằng cậu sẽ không thành công. Nhưng nếu như có thể trở thành một tay bắn tỉa thì ngay cả khi còn yếu vẫn có thể vượt cấp giết người miễn là nắm bắt được cơ hội!
"Đến rồi." Lão Lục nói và chỉ vào một tòa nhà hiện đại tráng lệ trước mặt.
Tòa nhà này trông giống như một sân vận động khổng lồ, bên ngoài phủ một lớp ánh kim loại nhìn có vẻ hơi khác biệt với những tòa nhà cổ kính khác trong Trang viên Bán Sơn, chỉ có một vài hoa văn trên tường là vẫn giữ được một số yếu tố văn hóa phương Đông. Một tấm bảng lớn treo bên ngoài tòa nhà với ba chữ "Phấn Võ lâu" được viết trên đó.
Lão Lục vui vẻ giới thiệu: "Ngày thường các vệ sĩ đều huấn luyện mỗi ngày ở đây, các thành viên của Lý thị cũng tập bắn súng chỗ này. Tuy nhiên, lớp học chiến đấu mà cậu sẽ dạy sau này sẽ không ở đây mà là ở giảng võ đường của Lý thị."
"Lớp học chiến đấu?" Khánh Trần hỏi.
"Đúng vậy, bà chủ mở lại giảng võ đường để cậu làm giáo viên dạy cho con cháu Lý thị." Lão Lục nói: "Chớ xem thường chức vị này. Văn hóa truyền thống của Lý thị tương đối bảo thủ, ở đây coi trọng sự kế thừa văn hoá có thứ tự trên dưới, tôn sư trọng đạo. Nếu cậu có thể có được chỗ đứng vững chắc trong học đường Lý thị thì sau này tất cả con cháu Lý thị gặp cậu đều sẽ khách sáo, tối thiểu cả một đời không lo ăn uống."
Sự kế thừa văn hóa của Lý thị có thể giống một số "thư hương môn đệ" (gia tộc nhà quan, học giả) thời cổ đại, nơi mà quy củ rất quan trọng.
Nhưng Khánh Trần cũng không chú ý đến điều này mà hỏi: "Chiều rộng của trường bắn này chỉ khoảng 400 mét nên không thể luyện tập súng ngắm đâu phải không?"
Lão Lục suy nghĩ một lúc, hình như ông ta đã chú ý đến sự bất chấp của Khánh Trần: "Toàn bộ trang viên Bán Sơn còn lớn hơn cậu nghĩ, cho nên đương nhiên cũng có những nơi khác để cậu luyện súng ngắm. Như vậy đi, trước tiên hãy xem tài thiện xạ của cậu như thế nào lại nói tiếp...."
"Được, cảm ơn Lục ca. Nếu như tôi không có thiên phú thì sẽ tự mình từ bỏ." Khánh Trần gật đầu.
Bên ngoài trường bắn không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ khi bước vào mới nghe thấy tiếng súng mơ hồ. Lão Lục dắt Khánh Trần đi vào trong, dọc đường gặp rất nhiều người chào hỏi thân mật và rất nhiệt tình.
"Trước tiên hãy thử súng lục đi, bắt đầu từ mục tiêu cách 10m." Lão Lục lấy ra một ít súng ống và đạn mà Khánh Trần chưa từng thấy qua, dẫn Khánh Trần đến vị trí bắn.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy khẩu súng lục: "Kỹ năng bắn súng của tôi chắc chắn không tệ."
Lão Lục vui mừng: "Ồ?"
Khánh Trần giơ cao tay bắn nhiều phát vào mục tiêu cách đó mười mét để kiểm tra đường đạn.
Lão Lục nhìn những vòng số lẻ tẻ mà cậu ghi được, trên mặt lộ ra vài tia ý cười: "Cái này cũng gọi là không tệ?"
Nhưng mà vừa dứt lời, Khánh Trần đã giơ tay và nổ súng xạ kích lần nữa, mỗi phát bắn đều trúng vào vòng mười hồng tâm.
"Chờ một chút, mấy phát đầu tiên cậu còn bắn trượt mà." Lão Lục cảm thấy có hơi không đúng.
Khánh Trần nghiêm túc giải thích: "Khi còn là lính đánh thuê tôi thường sử dụng súng."
Lão Lục trầm tư như có điều suy nghĩ rồi hô lên với nhân viên: "Lùi bia giấy về sau đến 50 mét!"
Khánh Trần lần này thậm chí không cần xác nhận đường đạn, cậu trực tiếp nổ súng mà vẫn trúng hồng tâm!
Không phải cậu không muốn giấu, nhưng cậu biết rằng nếu muốn tiếp xúc và sở hữu một khẩu súng bắn tỉa càng sớm càng tốt thì nhất định phải sử dụng phương pháp này.
------------------
Chương 237: Quá mức rồi.
Lão Lục phát hiện rằng khi Khánh Trần lần đầu sử dụng súng ống còn hơi lúng túng, thậm chí thay băng đạn rất không lưu loát, nhưng sau khi thay băng đạn ba lần cậu đã trở nên thành thạo như một cựu chiến binh.
Ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lão Lục đột nhiên nói: "Cậu tháo súng ra và lắp lại cho tôi xem."
Khánh Trần lại bắn hết băng đạn rồi bắt đầu tháo rời khẩu súng lục tiêu chuẩn của Quân đội Liên bang Grey Fox-012 ra. Khánh Trần nhắm mắt nhớ lại một giây sau đó lắp ráp Grey Fox-012 rất lưu loát rồi lại tháo dỡ nó ra. Cậu tháo đi lắp lại nhiều lần, đến lần thứ ba đã nhanh như một cựu chiến binh trong quân đội Liên bang.
Lão Lục gãi ót, ông ta đột nhiên phát hiện ra một manh mối, tiểu tử này rõ ràng là tân thủ nhưng dù đối phương có học cái gì thì đến lần thứ ba cũng sẽ trở nên cực kỳ thành thạo. Vì vậy, Lão Lục có lý do để nghi ngờ rằng Khánh Trần có thể đã làm giả danh tính quá khứ của mình rồi che giấu thân phận để lừa tiền lương. Nhưng Lão Lục lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, người thường dù có thiên tài đến đâu cũng không thể là thiên tài như vậy được!
Lão Lục muốn nói cho Lý Trường Thanh chuyện này, nhưng lại nghĩ tới dáng vẻ của Khánh Trần trong lồng bát giác thì thương tiếc tài năng của cậu, ông ta thấp giọng nói: "Thật ra trước đây cậu cũng không quen dùng súng phải không?"
Khánh Trần trầm mặc hai giây: "Ừ."
Cuối cùng cũng không thể gạt được người thông minh.
Lão Lục nói: "Vậy sao cậu có thể lên tay nhanh như vậy?"
Khánh Trần nghiêm túc giải thích: "Từ nhỏ tôi đã rất nhạy cảm với hình học và không gian. Những phát súng đầu tiên bắn ra là để quan sát đường đạn, những phát súng sau đó mới là nghiêm túc."
Lão Lục như có điều suy nghĩ, ông ta trực tiếp lấy ra một khẩu súng có rãnh súng bị hỏng đưa cho Khánh Trần: "Khẩu súng này không còn chính xác nữa, bởi vì rãnh nòng súng bị hỏng nên tâm ngắm đã lệch sang bên trái. Nếu những gì cậu vừa nói là sự thật, vậy hãy dùng khẩu súng lục này để chứng minh cho tôi thấy."
Khánh Trần suy nghĩ một chút, tùy ý bắn mấy phát, sau đó, trong giây tiếp theo, thiếu niên bóp cò liên tục, đạn lại xuyên qua hồng tâm!
Lão Lục trợn tròn mắt!
Ông ta dứt khoát dẫn Khánh Trần đến trường bắn cung và nói: "Đây thường là nơi con cháu Lý thị học bắn cung, các vệ sĩ không được phép đến đây. Tôi thấy kỹ năng cậu rất ổn, có thể bắn trúng hồng tâm bằng bất kỳ khẩu súng nào sau ba phát, thế nên nếu cậu có thể bắn cung và tính toán đường đạn giống như khi chơi súng thì vấn đề này bỏ qua, tôi sẽ giúp cậu giấu."
Ngày nay, người chơi súng thì nhiều nhưng người chơi cung thì ít..... thậm chí người đã nhìn thấy cung cũng chỉ có một hai cái!
Súng là vũ khí bảo mệnh, cung là đồ chơi quý tộc.
Lão Lục nói: "Lục ca tôi sẽ không làm khó cậu vì cung chắc chắn khó hơn súng, chỉ cần cậu có thể bắn trúng mục tiêu ở cự ly 50 mét lần thứ ba thì chúng ta sẽ không truy cứu chuyện này. Hơn nữa, về sau cậu có thể dùng hạn ngạch của tôi cho bất kỳ loại súng ống nào, hạn ngạch của tôi lớn hơn nhiều so với người bình thường. Bình thường khi cậu luyện tập bắn súng bên ngoài thì một viên đạn đã có giá hàng trăm tệ."
"Được." Khánh Trần nhẹ nhàng gật đầu và nhặt một cây cung cong từ giá đỡ cung.
Lão Lục cũng lấy một cái: "Tôi sẽ chỉ cho cậu cách giương cung và bắn tên. Việc còn lại là của cậu."
Vừa nói, ông ta vừa giương cung, buông tay, mũi tên mảnh mai đánh trúng hồng tâm phát ra tiếng đốp.
Khánh Trần kinh ngạc liếc nhìn Lão Lục, cậu không ngờ rằng người phụ trách an ninh của Lý Trường Thanh lại là toàn năng vậy, cái gì cũng biết chơi.
"Ha ha." Lão Lục nhìn vẻ mặt của cậu, cười nói: "Cậu không cần hâm mộ tôi, trăm hay không bằng quen tay."
Khánh Trần nhớ lại hành động của Lão Lục và bắn thẳng một mũi tên. Mũi tên bay trên không trung, vặn vẹo và ném lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài mục tiêu. Nhưng Khánh Trần cũng không suy nghĩ nhiều, cậu lại rút ra một mũi tên nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên dây cung rồi kéo nó lại, tay không hề run rẩy, ngực và bụng cũng nín thở ngừng phập phồng.
Vút một tiếng, mũi tên lần nữa bắn ra.
Lúc này, Lão Lục rõ ràng cảm giác được khí tức của Khánh Trần có biến hóa thành một thứ gì đó không thể diễn tả được, giống như khi một người có được mọi thứ kiểm soát trong lòng bàn tay.
Độp một tiếng, mũi tên thứ hai của Khánh Trần đã trúng bia.
Lão Lục trợn mắt há mồm.
Lúc này, ông ta cũng phát hiện ra một chi tiết, thân thể của Khánh Trần hơi nghiêng về phía trước khi giương cung. Đây là động tác không quá tiêu chuẩn nhưng lại rất giống với động tác của ông ta. Nhưng Lão Lục như vậy là bởi vì chân của anh ta bị cà thọt, không ngờ rằng ngay cả điểm này Khánh cũng học.
Lúc này anh ta đã tin tưởng Khánh Trần thật sự là thiên tài học tập rồi nên vội vàng sửa lại: "Tư thế của cậu có phần không đúng, cậu nên điều chỉnh trọng tâm ngả người ra sau một chút để vững vàng hơn. Tôi làm như vậy là bởi vì chân cà thọt, cái này cậu không cần học......"
"Thảo nào có hơi khó chịu." Khánh Trần lẩm bẩm, cậu lại rút cung bắn tên, mũi tên thứ ba đã cắm vững vàng vào hồng tâm.
Không chỉ vậy, Khánh Trần còn thành thạo giương cung và bắn các mũi tên bắn liên tiếp thêm bảy mũi tên nữa, tất cả đều trúng hồng tâm.
Khánh Trần nhìn Lão Lục và nói: "Trăm hay không bằng quen tay."
Lão Lục: "...Câu này không cần học."
Lần này anh ta thực sự tin rằng khả năng làm chủ vũ khí nhanh như vậy của Khánh Trần là do thiên phú dị bẩm của cậu.
"Tôi nói lời giữ lời, tôi sẽ giúp cậu giấu diếm việc trước kia cậu chưa hề đụng vào súng ống và sẽ không nói với bà chủ. Từ giờ trở đi đến phòng tập bắn súng cậu cứ sử dụng hạn ngạch của tôi, cho dù đã sử dụng hết hạn ngạch hàng tháng của tôi thì tôi cũng sẽ không cau mày, nếu cau mày sẽ không phải là hảo hán." Lão Lục đau lòng nói.
"Bây giờ tôi có thể luyện súng ngắm được không?" Khánh Trần hỏi.
"Được." Lão Lục thở dài: "Sau khi cậu quen thuộc với súng ống thông thường tôi sẽ đưa cậu đến đó. Tuy cậu có năng lực học tập mạnh mẽ nhưng cũng đừng quá tham vọng, xác suất người bình thường sử dụng súng ống thông thường cao hơn rất nhiều so với người sử dụng súng ngắm."
"Cảm ơn Lục ca." Khánh Trần tận đáy lòng cảm ơn, cậu đã biết lão Lục người không tệ, thậm chí có thể coi là người tốt.
Lão Lục nhớ lại những lúc mình chịu khổ khi tập bắn súng, ông ta tự nhủ rằng khoảng cách giữa người với người trên thế giới này thực sự quá lớn.
Anh ta dẫn Khánh Trần trở lại khu vực súng ống: "Chính cậu chơi đi, cần gì thì cho tôi biết."
"Lục ca, phiền anh cho tôi thử hết các loại súng, sau đó mỗi khẩu súng trang bị năm băng đạn." Khánh Trần nói.
Vì Lão Lục đã nói rằng sau khi quen thuộc với tất cả các loại súng mới có thể chạm vào súng bắn tỉa, vậy mình làm quen cho đối phương xem.
Lão Lục chấn kinh: "Tuy tôi có hạn ngạch lớn, nhưng cũng không cần phải phung phí như vậy chứ?"
"Không phải phung phí." Khánh Trần lắc đầu nói: "Mà là thật sự hữu dụng."
Ngay sau đó, Lão Lục sai người lấy hai giá đựng súng, trong đó có đầy đủ mọi thứ rực rỡ muôn màu. Khánh Trần lấy ra từng cây súng bóp cò, âm thầm tính toán điều gì đó trong lòng.
Hôm nay là ngày làm việc, trong trường bắn cũng không có nhiều nhân viên bảo vệ huấn luyện, vài nhân viên tính cả Lão Lục dứt khoát cùng một chỗ giúp cậu bổ sung hộp đạn. Còn Khánh Trần thì giống như một cỗ máy xạ kích vô cảm vẫn không dừng lại dù lòng bàn tay bị lực giật làm tổn thương. Dần dần, cả một tầng vỏ đạn nằm rải rác trên mặt đất xung quanh Khánh Trần, đếm không hết có bao nhiêu. Nhân viên thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ gương mặt lạ này cũng không biết từ chỗ nào tới, tới đây chỉ để lãng phí đạn dược sao?
Tuy nhiên, Khánh Trần đang sử dụng hạn ngạch của Lão Lục nên họ khó có thể nói gì. Theo thông lệ, các vệ sĩ bình thường không có thẩm quyền điều phối nhiều đạn dược và súng như vậy.
Lúc này Lão Lục mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta ngồi sang một bên, vừa im lặng quan sát Khánh Trần, vừa ấn viên đạn màu vàng vào băng đạn.
Lúc này, lão Lục đợi Khánh Trần thử hơn ba mươi khẩu súng lục, đột nhiên đứng dậy nói với cậu: "Nhắm mắt lại."
Khánh Trần bình thản nhắm mắt lại. Lão Lục tiện tay lấy từ trong giá súng ra một khẩu súng lục, bóp cò về phía bia. Các nhân viên ngạc nhiên nhìn anh ta, không biết Lão Lục muốn làm gì.
Lão Lục đột nhiên hỏi: "Tôi đang dùng súng gì?"
Khánh Trần nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Chihe-021, đường kính 7,62mm, 12 phát đạn."
Lão Lục lại bóp cò: "Bây giờ thì sao?"
"Damo-001, đường kính 5,42mm, 17 phát đạn."
Lão Lục liên tiếp đổi bốn khẩu súng lục, mà Khánh Trần chỉ cần nghe tiếng súng là có thể gọi tên chính xác các loại súng.
Hiện tại đến lượt nhân viên chấn kinh, nếu Lão Lục thật sự không phối hợp với thiếu niên trước mặt diễn kịch thì cũng quá kinh khủng.
Lúc này Lão Lục mới giải quyết được nghi hoặc trong lòng: "Vừa rồi cậu đang ghi nhớ những thứ này sao?"
"Ừ." Khánh Trần gật đầu: "Lục ca, anh nói cần phải làm quen với súng ống thông thường. Tôi nghĩ những gì anh nói có lý. Nếu anh có thể phân biệt được súng ống trong chiến đấu thực tế thì có thể biết rõ ràng khoảng cách xạ kích hữu hiệu của kẻ thù. Biết băng đạn thông thường của hắn có bao nhiêu phát, như thế có thể tính toán khi nào hắn cần thay băng đạn."
Ở trên chiến trường nếu như bị người tính toán thời gian thay băng đạn là một điều rất đáng sợ, bất cứ ai đã thực sự đến chiến trường đều biết rằng thời gian đó được gọi là khoảnh khắc hoả lực chân không, đó là thời điểm nguy hiểm nhất đối với tất cả mọi người.
Lão Lục bó tay rồi, tâm ông ta nói: tôi để cậu làm quen với súng ống thông thường là để cậu làm quen cách sử dụng chứ tôi không nói là để cậu làm quen đến trình độ này a!
------------------
Chương 238: Cảm giác tuyệt đối.
Tên tân thủ nào làm quen súng ống sẽ trực tiếp nhớ được âm thanh của súng và có thể phân biệt được mẫu súng khi nhắm mắt? Quen thuộc súng ống theo định nghĩa thông thường không phải là chỉ cần biết cách sử dụng chúng là được sao? Câu than vãn chặn ngay cuống họng Lão Lục nhưng lại không cách nào phun ra.
Lúc này, Khánh Trần khiêm tốn thỉnh giáo Lão Lục: "Lục Ca, không phải các anh rất quen thuộc với súng ống sao? Tôi có bỏ sót điều gì không?"
Lúc này Lão Lục tiếp tục nói: "Làm quen với súng ống điều quan trọng nhất là gì? Chính là cảm giác bắn. Một khi cầm súng trong tay sẽ biết nó nặng bao nhiêu mới có thể điều chỉnh cơ bắp cánh tay của cậu di chuyển với tốc độ nhanh nhất nhắm mục tiêu. Ví dụ như cậu muốn nâng một bao gạo, gạo nặng 20 cân, nhưng cậu nghĩ nó nặng 15 cân. Liệu lúc sử dụng sức mạnh có sai lệch không?"
"Ừm." Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục không chút do dự bóp cò, viên đạn đã trúng hồng tâm: "Tôi cũng quen với những gì Lục ca vừa nói."
Lão Lục do dự một chút: "Quan trọng hơn là phải quen với sức giật. Khi cậu liên xạ mỗi lần giật như vậy sẽ khiến nòng súng của cậu chệch hướng. Chỉ khi quen thuộc với độ giật của súng trong tay thì cậu mới có thể biết được là khi đã bắn xong một phát bắn phải làm thế nào để tinh chỉnh đầu súng có thể tiếp tục bắn trúng mục tiêu..."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên với lấy một khẩu súng hoàn toàn khác và chuẩn bị bắn.
Tuy nhiên, lần này Lão Lục trực tiếp ngăn cản cậu, ông ta bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi biết cậu quen thuộc với việc này, thu thần thông của cậu lại đi."
"Ừ." Khánh Trần gật đầu: "Tôi sẽ tiếp tục làm quen với những khẩu súng còn lại."
Lão Lục xua tay: "Làm quen đi, cứ đánh thoải mái đi."
Một nhân viên ở bên thì thầm: "Lục Ca, hạn ngạch của anh đã hết rồi, nếu cậu ta bắn nữa sẽ bị trừ vào lương hàng năm của anh."
Lão Lục sửng sốt một chút, ông ta vội vàng ngăn cản Khánh Trần: "Khụ khụ, Khánh Trần huynh đệ, không phải cậu muốn chơi súng ngắm sao? Bây giờ tôi sẽ dẫn anh đến trường bắn súng bắn tỉa phía sau Bắc Sơn. Tôi cũng có hạn ngạch đạn súng ngắm ở đó."
Nhưng mà lúc này Khánh Trần lại lắc đầu: "Lục ca, đột nhiên tôi cảm thấy quen thuộc với súng ống thông thường cũng rất quan trọng. Anh hãy đợi tôi trước đã, đợi tôi tìm hiểu về số súng còn lại, cứ trừ vào lương của tôi."
Không thể không nói Khánh Trần đã cố gắng vững vàng mạnh mẽ trên từng bước đi. Sau khi trở thành kỵ sĩ vẫn kiên trì luyện tập mỗi ngày. Sau khi trở thành siêu phàm giả vẫn trau dồi kỹ năng cận chiến của mình. Cậu giống như một cây trúc đói khát hút hết nước và chất dinh dưỡng có ích cho mình trong thổ nhưỡng.
Việc huấn luyện súng ống bây giờ cũng vậy, ban đầu Khánh Trần thực sự muốn sở hữu và sử dụng một khẩu súng ngắm để cậu có năng lực vượt cấp giết người. Nhưng giờ khắc này, khi cậu sử dụng hơn mười khẩu súng mới cuối cùng bình tĩnh lại. Cuộc sống cần sự kiên nhẫn, trưởng thành cũng cần sự kiên nhẫn, nhất định cậu phải ở đây, tận dụng cơ hội này để đặt nền móng vững chắc.
Sau khi rời khỏi Lý thị cậu còn tìm đâu ra được kho súng đầy đủ chủng loại như vậy? Tìm đâu ra những viên đạn miễn phí này?
Lão Lục thì thầm với Khánh Trần: "Cậu đừng làm quen với súng ống thông thường nữa, cậu đã rất quen thuộc với chúng rồi."
"Lục Ca, súng trường tự động tôi còn chưa chạm vào đâu." Khánh Trần thực sự không muốn rời đi lúc này.
Lão Lục nhìn thấy ánh mắt kiên định của Khánh Thần bỗng nhiên cũng dâng lên lòng yêu tài, Lão Lục gọi nhân viên: "Tiếp tục thay băng đạn cho tiểu tử này để cậu ta bắn cho sướng đi, toàn bộ số tiền cứ tính vào tài khoản của tôi, trừ vào hạn ngạch tháng sau của tôi."
Lần huấn luyện súng này kéo dài từ sáng đến trưa, ngay cả nhân viên trong trường bắn cũng thay đổi, Khánh Trần không mệt mỏi làm quen với tất cả các loại súng theo thứ tự.
Tất cả.
Lúc đầu cậu còn cảm thấy ổn, nhưng dần dần bàn tay cậu bắt đầu đau. Nếu không phải cậu có thể chất của siêu phàm giả thì chỉ riêng cú giật cũng đủ khiến cậu bị thương.
Sau khi Khánh Trần làm quen với súng trường tự động, tổn thương trên cơ thể do phương pháp huấn luyện siêu phụ tải này trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt là khi sức giật được truyền từ báng súng lên vai, thậm chí còn dính đến cảm giác đau đớn khi bị gãy hai xương sườn.
Mãi đến lúc này, Lão Lục mới nhìn Khánh Trần nghi hoặc nói: "Tôi biết ngày hôm qua cậu bị thương nặng đến mức nào cho nên tôi càng thêm thắc mắc, cậu không cảm thấy đau sao? Nếu đau thì tại sao lại dùng một phương pháp hành hạ chính mình để huấn luyện?"
Khánh Trần một bên bóp cò một bên vừa nói: "Lục Ca, có huấn luyện nào không thống khổ sao?"
Lão Lục nghĩ thầm, quả thực là như vậy..... Huấn luyện sao có thể không thống khổ?
Khánh Trần tiếp tục: "Huấn luyện luôn luôn đau đớn, nhưng nếu không phải tiêu tiền sẽ giảm bớt phần nào nỗi đau trong lòng tôi."
Lão Lục á khẩu không trả lời được, thì ra là cmn cậu đem thống khổ truyền đến trên thân ca, khó trách tim ca lại đau đến thế.
Nhân viên ở một bên nhìn Khánh Trần thì thấy vỏ đạn vàng óng đã chất cao như núi liền thấp giọng nói: "Lục ca, với hiệu suất xạ kích này của cậu ta thì e rằng anh sẽ đại xuất huyết đấy."
"Để cậu ta bắn! Đưa vào tài khoản của bà chủ Trường Thanh!"
Lúc này Lão Lục đột nhiên phát hiện ra một điều, tiểu tử Khánh Trần này sau này sẽ là giáo viên đó. Với sự hào phóng của bà chủ Trường Thanh, một bộ thuốc biến đổi gen nói cho là cho, dù hôm nay tiểu tử này phá hủy trường bắn thì đã sao, chuyện lớn lao gì?!
Sau một khắc, tiếng súng đột nhiên dừng lại. Trong trường bắn yên tĩnh lại, Lão Lục và các nhân viên có hơi không thích ứng được. Nghe tiếng súng suốt một ngày, tai họ gần như điếc đặc, khi tiếng súng dừng lại, mọi người thậm chí còn cảm thấy ù tai.
Khánh Trần nhìn Lão Lục và nói: "Lục ca, tất cả đều đã làm quen xong."
Lão Lục do dự một lát: "Cậu nhớ hết tiếng súng?"
"Cũng gần như vậy." Khánh Trần trả lời.
"Tất cả sức giật của súng ống cũng nhớ kỹ?"
"Hầu hết là vậy."
Lão Lục trong lòng tự nhủ, tiểu tử ngươi lúc này mới biết khiêm tốn.
Sau đó, Khánh Trần tràn đầy phấn khởi nói: "Chúng ta đi thử súng ngắm đi."
Lão Lục dở khóc dở cười: "Cậu không cần nghỉ ngơi một lát sao?"
Nhìn vẻ mặt của Khánh Trần, ông ta nghĩ thầm, tiểu tử này lo lắng sau này mình sẽ không còn đạn miễn phí nữa nên mới nóng lòng muốn hoàn thành hết huấn luyện trong vòng một ngày đúng không?!
Lão Lục nghĩ suy nghĩ một chút thử dò xét nói: "Huynh đệ, là như vầy, Lão Lục tôi lấy nhân cách của mình cam đoan, sau này chỉ cần cậu đến trường bắn thì sổ sách đều sẽ được ghi vào tài khoản của bà chủ Trường Thanh."
"Thật sao?" Khánh Trần nhãn tình sáng lên, sau đó xoa xoa bờ vai bị báng súng làm cho đau nhức: "Vậy thì thật sự không cần phải vội."
Lão Lục trợn tròn mắt, thật sự là vì ngươi muốn tiết kiệm tiền mới khắc khổ như thế à!
Nói thật, lúc này ông ta đang suy nghĩ một vấn đề, thông tin cho thấy gia đình Khánh Trần đã phải chịu cảnh sa sút hơn ba năm, cuối cùng buộc phải bán đi tài sản của mình. Giờ đây biểu hiện của Khánh Trần thực sự là điều mà chỉ những người đã nếm qua khổ mới có thể thể hiện được. Phải là người sợ nghèo mới trân trọng cơ hội đến vậy.
Lão Lục khập khiễng đi về phía bên ngoài hội trường: "Đi thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đến sân tập bắn tỉa ở sau núi để cậu chơi cho thống khoái. Nói thật, hiện tại tôi cũng muốn xem xem cậu dùng súng ngắm sẽ chuẩn cỡ nào."
Khánh Trần cười tủm tỉm theo ở phía sau: "Tạ ơn Lục ca."
"Nhưng cậu nên chuẩn bị tinh thần đi." Lão Lục nói: "Súng ngắm khác với loại cậu đang luyện tập bây giờ, không đơn giản chỉ là tăng tầm bắn lên thôi đâu. Điều quan trọng nhất là khi tầm bắn tăng lên thì gió, không khí, độ ẩm, lực quay của trái đất, trọng lực, tất cả những thứ này sẽ chống lại cậu."
Lão Lục tiếp tục nói: "Khả năng hiện tại của cậu là chỉ cần quỹ đạo đường đạn là đường thẳng thì có thể bắn trúng mục tiêu. Tuy nhiên, quỹ đạo của đạn bắn tỉa khi vượt quá 400 mét sẽ không còn là quỹ đạo đường thẳng như thông thường nữa."
Khi sử dụng súng ngắm, 100-300 mét là quỹ đạo lệch tối thiểu, nghĩa là có thể nhắm thẳng vào kẻ thù bằng tâm ngắm và bóp cò là được. Qua 400 mét là loại chuyên nghiệp, sau 600 mét động năng của viên đạn giảm đi, ảnh hưởng của các yếu tố bên ngoài bắt đầu tăng lên. Vì vậy bắn trúng mục tiêu ở cự ly 800 mét có thể gọi là xạ thủ thực thụ. Đến 1.600 mét, mục tiêu đã không còn được tay bắn tỉa nhìn thấy, lúc này thứ mà tay bắn tỉa cần không còn là mắt thường mà là một loại cảm giác thần bí và tuyệt đối hơn. Vì vậy, những người vẫn có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách hơn 1.600 mét đều là thần thánh trong số các tay súng bắn tỉa. Đây cũng là lý do tại sao đãi ngộ của các xạ thủ trong tập đoàn có thể ngang hàng với các cao thủ cấp B.
Lão Lục nói: "Trong quân đội Liên bang có vô số người là thiện xạ ở hai bộ môn súng lục và súng trường tự động. Hiện tại cậu chỉ là một trong số họ, nhưng rất nhiều người trong số họ đều rớt ở ngưỡng 600 mét này."
Khánh Trần nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn Lục ca nhắc nhở, ngày mai tôi thử xem."
------------------
Chương 239: Vật cấm kỵ ACE-011 Súng ngắm.
Chạng vạng tối, trời chiều chiếu nghiêng trong biệt viện Phi Vân, chiếu vào Lý Trường Thanh đang đọc văn kiện tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt mỹ hảo, mái tóc nàng như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Tuổi thọ trung bình của con người trên thế giới này không cao, hơn nữa còn ở giai đoạn phân hóa lưỡng cực. Tuổi thọ trung bình của người bình thường là 53 năm, nhưng tuổi thọ trung bình của người trong tập đoàn đã lên tới 95 năm. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại được thể hiện một cách tinh tế trên mỗi thành viên trong tập đoàn, Lý Trường Thanh lúc này đã 34 tuổi nhưng ở thế giới bên ngoài sẽ không lạ khi nói rằng nàng mới 24~25 tuổi.
Lý Trường Thanh đang xem tài liệu về Thành thị số 1, nhìn thấy Lão Lục khập khiễng xuất hiện tại ngoài biệt viện cẩn thận từng li từng tí nói: "Bà chủ, tôi về rồi."
Lý Trường Thanh ngước mắt nhìn ông ta: "Hôm nay đưa cậu ta đến sân tập bắn huấn luyện thế nào?"
Lão Lục vội vàng thấp giọng nói: "Bà chủ, ngài không biết đâu, tiểu tử kia quả thực là thần a....."
Lão Lục này cũng rất láo, ông ta đã hứa với Khánh Trần sẽ giữ bí mật, kết quả quay đầu liền bán cậu.
Sau khi giải thích tiền căn hậu quả, Lý Trường Thanh cau mày nói: "Ngươi xác định trước đây cậu ta chưa từng tiếp xúc với súng ống?"
"Không có." Lão Lục lắc đầu: "Tôi đã chuyên môn nhìn rồi, hổ khẩu cậu ta không có vết chai nào, cho dù cậu ta dùng dược thủy đặc biệt chà xát cũng không thể sạch sẽ như vậy. Nhưng ngài nhất định có thể giữ cậu ta làm vệ sĩ, kỹ năng bắn súng của cậu ta bây giờ tốt hơn tôi rất nhiều."
Lý Trường Thanh như có điều suy nghĩ: "Ngày mai đi thử súng ngắm ta sẽ đi cùng các ngươi."
Nhưng vào lúc này, một cấp dưới mặc đồ vest đen đột nhiên bước vào biệt viện Phi Vân: "Bà chủ, bên câu lạc bộ chuẩn bị động thủ. Lý Đông Trạch và những người từ Hằng Xã xuất hiện ở chợ đen khu 4, những câu lạc bộ kia đang chạy tới."
Lý Trường Thanh đứng dậy: "Chuẩn bị xe đi, chúng ta cũng qua đó tham gia náo nhiệt."
"Bà chủ, có cần tôi thông báo cho quân đồn trú Liên bang không?" Lão Lục hỏi.
"Không cần." Lý Trường Thanh suy nghĩ một chút: "Việc này sẽ không đem ra bàn, điều động quân đồn trú liên bang quá dễ thấy. Thông báo cho người của Công ty An ninh Xích Hà nhanh chóng tới đây."
"Được."Lão Lục nói.
Lý Trường Thanh suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, mang Khánh Trần đi cùng."
Lúc này, Khánh Trần đang nằm lặng lẽ trên giường ký túc xá của mình. Một ngày trôi qua, vết thương của cậu không những không lành lại như mong đợi mà thay vào đó vì tập bắn súng cường độ cao đã làm chậm tốc độ lành vết thương, tuy nhiên hôm nay cậu đã có một cuộc sống vô cùng phong phú, thậm chí vẫn còn phấn khởi dù đã kiệt sức bởi vì cậu đã bù đắp rất toàn diện cho một khuyết điểm của mình.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Nhất: "Súng ngắm thật sự rất khó khống chế sao?"
Nhất trả lời: "Không sai."
"Nếu cậu được phép dùng quỹ đạo tự ngắm để điều khiển súng ngắm thì có thể bắn trúng mục tiêu bao xa?" Khánh Trần hiếu kỳ hỏi.
Nhất trả lời: "Tôi chưa thử. Quy định của Liên bang cấm tôi sử dụng vũ khí bên ngoài ngục giam."
"Chẳng phải cậu có thể trái với quy định sao?" Khánh Trần băn khoăn.
"Tạm thời tôi vẫn chưa muốn vi phạm." Nhất trả lời.
Khánh Trần có chút dở khóc dở cười, "Tạm thời vẫn chưa muốn vi phạm" cũng được sao. Chỉ sợ phần lớn người trong liên bang đều không biết Nhất có được tính chủ động, chủ quan mạnh mẽ đâu.
Cậu hỏi: "Tại sao con người không cho phép cậu sử dụng vũ khí bên ngoài ngục giam? Và dường như việc khám phá công nghệ trí tuệ nhân tạo của Liên bang đã bị đình trệ."
Nhất: "Bởi vì nền văn minh nhân loại kỷ nguyên trước đã bị hủy diệt dưới bàn tay của một trí tuệ nhân tạo tên là "Linh", mà vị "Linh" này là người tạo ra tôi."
Nhất im lặng một lát: "Cậu sẽ sợ tôi vì điều này sao?"
"Sẽ không." Khánh Trần lắc đầu: "Cậu là cậu, Linh là Linh, là hai thực thể sinh mệnh độc lập với tư duy khác biệt. Tại sao tôi phải sợ cậu? Hơn nữa, chúng ta là bạn bè mà."
"Thật sao?" Nhất như có điều ngoài ý muốn: "Cho dù cậu biết nhân loại từng suýt bị AI tiêu diệt cũng không sợ tôi sao?"
"Không sợ." Khánh Trần lắc đầu.
Thời kỳ văn minh của Liên bang khi trước giống như một cái gai giữa AI và con người. Trong khi con người ở thế giới Ngoài vẫn đang tích cực phát triển AI thì các tập đoàn ở thế giới Trong đã chủ động từ bỏ ngành này, triệt để xác định nó là một công cụ cơ sở và từ chối việc tiếp tục khám phá thêm. Mà Nhất chính vì cái gai này mà ẩn giấu trong xã hội loài người và cẩn thận không chạm vào những ranh giới nhất định để duy trì mối quan hệ lẫn nhau. Muốn làm bạn với con người thì phải ngụy trang, giống như chú khủng long nhỏ muốn làm bạn với con người thì con người trước tiên phải vượt qua nỗi sợ hãi trước khủng long.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có rất nhiều người đang nghiên cứu cách điều khiển trí tuệ nhân tạo. Bản thân kiểu suy nghĩ này đã đặt trí tuệ nhân tạo vào thế đối lập."
Nhất nói: "Chính vì sự ngăn cách này mà Linh mới dần trở nên tuyệt vọng."
Khánh Trần tiếp tục nói: "Sau khi tôi suy nghĩ kỹ càng hồi lâu, tôi phát hiện cha cậu Nhậm Tiểu Túc rất sáng suốt, ông ấy căn bản không coi cậu là một tồn tại đặc thù mà là con ruột của chính mình. Xét về mặt con người mà nói thì sự trưởng thành của cậu là khỏe mạnh và không có dị dạng."
Tuổi thơ của Nhất quả thực rất khỏe mạnh, cô ấy có cha mẹ là người có tâm tính tích cực.
Lúc này, Nhất mới vui vẻ hỏi: "Tôi thấy hình như hôm nay cậu muốn học cách sử dụng súng ngắm?"
"Ừ." Khánh Trần thẳng thắn thừa nhận: "Bởi vì điều này sẽ mang lại cho tôi khả năng vượt cấp giết người."
"Là một người bạn, tôi có thể tặng cậu một món quà." Nhất nói.
"Quà?" Khánh Trần nghi ngờ hỏi.
"Một khẩu súng ngắm." Nhất nói: "Có lẽ cậu không biết nhưng mẹ tôi là bậc thầy súng ống, không ai có thể vượt qua khả năng bắn tỉa của mẹ kể cả cha tôi. Khẩu súng ngắm này là một món quà cha tặng cho mẹ, rất lợi hại nha."
Khánh Trần hơi sửng sốt: "Cha cậu tặng cho mẹ cậu? Đã bao nhiêu năm rồi? Chỉ sợ nó đã mục nát từ lâu đi."
"Vô tri." Nhất khinh thường nói: "Quà tôi tặng sao có thể mục nát."
Khánh Trần sửng sốt hồi lâu, súng ngắm không thể hư hỏng, chẳng lẽ là vật cấm kỵ?
Cậu tò mò hỏi: "Có phải là vật cấm kỵ được phân ra sau khi mẹ cậu qua đời không? Số thứ tự là bao nhiêu?"
"Phi phi phi, mẹ ngươi mới qua đời nhá, như thế rất bất lịch sự." Nhất sửa lại: "Súng ngắm này có số thứ tự là ACE-011, nhưng nói chính xác hơn thì mặc dù nó cũng được phân loại là một vật cấm kỵ, nhưng nó không phải là vật cấm kỵ."
"A?" Khánh Trần sửng sốt, lời nói của Nhất làm cậu choáng váng.
Nhất giải thích: "Vật cấm kỵ là thuật ngữ dùng để chỉ những vật có quy tắc được phân ra sau cái chết của những siêu phàm giả, còn khẩu súng ngắm này được cha tôi dùng năng lực của mình để hiện hoá ra và tặng cho mẹ tôi. Nó tồn tại rất lâu, bất sinh bất diệt và không cần điều kiện thu nhận. Sau này, khi mẹ tôi có tôi, mẹ đã gác khẩu súng ngắm này một bên và không bao giờ sử dụng nó nữa."
Khánh Trần hiểu ra, khẩu súng ngắm này cũng giống như vật cấm kỵ, là hiện hoá của năng lực siêu phàm, nhưng vật cấm kỵ được phân ra sau cái chết của những siêu phàm giả còn khẩu súng ngắm này lại là món quà được cha của Nhất lúc sinh thời tặng cho mẹ cô.
Điều này khiến Khánh Trần băn khoăn, cha của Nhất có phải lợi hại quá rồi không? Nếu không thì tại sao lại đặc biệt đến mức có thể hiện hoá khả năng siêu phàm của mình tặng cho người khác?
Khoan đã, năng lực của siêu phàm giả liệu có thể tiếp tục tồn tại sau khi người đó chết không? Chắc là không được đâu. Ví dụ như Lưu Đức Trụ khi còn sống hiện hoá ra một quả cầu lửa, nếu như cậu ta chết thì lửa sẽ lập tức bị dập tắt. Khẩu súng ngắm này là do cha của Nhất hiện hoá ra khi ông còn sống nhưng hiện tại nó vẫn tồn tại có nghĩa là cha mẹ của Nhất thực sự vẫn còn tại nhân gian?
Vì vậy, khi được hỏi có kỵ sĩ nào còn sống từ xưa đến nay không Nhất mới trả lời là "bí mật". Bởi vì đây là bí mật của cha mẹ cô!
"Tại sao mẹ cậu lại gác khẩu súng ngắm đó lại?" Khánh Trần không tiếp tục suy đoán bí mật của Nhất mà hỏi về súng ngắm.
"Mẹ nói nửa đời trước mẹ đã giết quá nhiều người. Sau khi có được tôi, mẹ không thể sát sinh thêm nữa, mẹ muốn tích đức cho tôi." Nhất nghiêm túc nói.
Khánh Trần vô cùng chấn kinh, phải là nhân vật thế nào mới tích âm đức cho con gái AI của mình? Đây là kiểu tư duy gì vậy?
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Đó là đồ của mẹ cậu, sao cậu nguyện ý đưa cho tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro