Quyển 1: Chương 123 - 128: Arc Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Chương 123: Xã hội tuyên bố ngươi tử vong.
Tối nay mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Sóng này chưa lắng xuống thì sóng khác lại nổi lên. Khánh Trần đoán ra rằng gia tộc Kamishiro có thể có kế hoạch bí mật nào đó cần chấp hành, vì vậy bọn họ mới không muốn có người biết rằng bọn họ đã tạm thời thay đổi hành trình, họ muốn giết người diệt khẩu. Tuy nhiên, trước khi gia tộc Kamishiro kịp hành động thì một đội xe khác đã đến. Cậu cảm thấy đêm nay quá kịch tính, cứ như mọi người đã bàn bạc xong xuôi rồi cùng nhau biểu diễn.
Đoàn xe vừa tới đây không có ý định tránh né gia tộc Kamishiro, hơn chục chiếc máy bay không người lái Border-011 bay qua doanh trại Kamishiro, mơ hồ đưa mọi người vào phạm vi tấn công.
Là đội xe Săn Thu
Ở phía trước đoàn xe Săn Thu là một chiếc xe việt dã khổng lồ, nó dùng thanh chắn va chạm màu đen chắc chắn và cứng cáp đẩy chiếc xe việt dã của Kamishiro đang chặn trên đường ra xa. Xe của đội xe Săn Thu có vết đạn và vết xước rõ ràng, thậm chí có 3 chiếc xe bị mất tích. Một cô gái mạnh mẽ nhảy ra khỏi chiếc xe đi đầu man rợ kia, chính là Lý Y Nặc. Cô nghênh ngang đi vào doanh trại Kamishiro và nói với Kamishiro Seisho cứ như không coi ai ra gì: "Theo kế hoạch của ông bây giờ thì chắc chắn là đang trên đường đến thành thị số 7. Tại sao ông lại dừng lại ở đây?"
Khánh Trần nhận ra rằng Lý Y Nặc đến vì Kamishiro. Trước đó sư phụ cũng đã nói, trong phái chủ chiến phản đối lại gia tộc Kamishiro và Kashima thì Lý thị là phe kiên quyết nhất.
Khi Kamishiro Seisho nhìn thấy Lý Y Nặc, hắn ta lập tức đứng thẳng lên, sau đó cúi đầu: "Thì ra là tiểu thư Y Nặc. Chúng ta đã tạm biệt ở thành thị số 18, thế mà không ngờ rằng lại gặp nhau sớm như vậy."
Lý Y Nặc cau mày: "Ông lớn hơn tôi hai mươi tuổi, vậy mà tại sao lúc nào cũng cúi đầu lạy tôi? Kamishiro đến khi nào mới bỏ được loại lễ phép giả dối này?"
Cô vừa nói vừa đi đến bên đống lửa, vừa cười híp mắt vừa nhìn cô gái đang khóc: "Cô ta cũng khá xinh đẹp đấy, lời cho Trần Dã Hồ rồi. Không thì đừng đến Trần thị nữa mà đến Lý thị của tôi đi, đi theo tôi đi?"
Khánh Trần cảm thấy sốc vì Lý Y Nặc còn dữ dội hơn trong tưởng tượng. Những người trẻ tuổi trong đội ngũ Săn Thu đều xuống xe, người đàn ông trung niên canh giữ trong đoàn xe nói với Lái chính vài câu rồi đi theo Lý Y Nặc để đề phòng gia tộc Kamishiro bất ngờ làm tổn thương bất cứ ai. Lúc này, Khánh Trần quay đầu nhìn Lý Thúc Đồng, mới phát hiện sư phụ đang khoanh tay say sưa xem kịch vui vẻ.
"Sư phụ? Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Khánh Trần hỏi.
"Việc gì gấp vậy?" Lý Thúc Đồng cười nói: "Nếu có người đến phá rối thì đương nhiên là chuyện tốt. Con bé Lý Y Nặc này tuy rằng nhìn có chút mạnh mẽ, nhưng tính tình lại khá vừa lòng ta."
Lý Y Nặc lúc này đã ngồi trên chiếc ghế dựa vốn là của Kamishiro Seisho, cô ngẩng đầu cười hỏi: "Có phải ông định đi về phía nam tìm Khánh Hoài, trưởng tử của Tứ phòng không? Nghe nói các ngươi muốn thay đổi hôn ước với Khánh thị, không muốn Kamishiro Sorane đó kết hôn với đối tượng thông gia."
Kamishiro Seisho trả lời: "Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này và nhận thấy cảnh đẹp mùa thu ở đây có thể so sánh với Bắc Quốc nên chúng tôi mới cắm trại ở đây để tận hưởng thôi."
Kamishiro Seisho gần năm mươi tuổi đứng cạnh Lý Y Nặc khiêm tốn như một cấp dưới. Chỉ có một số ít người biết rằng gia tộc Kamishiro từ trước tới nay luôn là như vậy, chỉ khi gia tộc này trở nên thực sự hung hãn, bọn họ mới lộ ra nanh vuốt.
Lý Y Nặc ngồi trên chiếc ghế dựa bắt chéo chân: "Nghe nói bản thân Khánh Hoài cũng không muốn thay đổi hôn ước với Kamishiro các người phải không? Có vẻ như Kamishiro Sorane cũng không đồng ý. Nhưng các người có lẽ cũng không thèm quan tâm đến ý kiến của Kamishiro Sorane. Cho nên ông muốn đích thân thuyết phục Khánh Hoài? Ta suy đoán không sai đi."
Vào lúc này, khi Khánh Trần nghe thấy từ khóa "Tứ phòng của Khánh thị", cậu dường như đã kết nối được nhiều thứ. Người muốn giết cậu trong tù trước đây là người của Tứ phòng Khánh thị.
Bây giờ Khánh Hoài ở phương nam, cho nên việc Lý Thúc Đồng đưa cậu ra ngoài đi thẳng về phía nam lần này cũng có liên quan đến Khánh Hoài, trưởng tử của Tứ phòng Khánh thị, đây vốn là một phần trong kế hoạch của sư phụ. Khánh Trần im lặng nhìn sư phụ bên cạnh. Lúc này Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn cậu một cái nhưng không nói chuyện.
Lý Y Nặc chế nhạo và nói với những người trong gia tộc Kamishiro: "Đừng làm những trò vặt này nữa. Ta khuyên các người nên thành thật quay về phương Bắc."
Thân thể Kamishiro Seisho hơi cong xuống, nhưng lại không hề nhượng bộ nói: "Việc ngài làm bây giờ là đại diện cho Lý thị sao? Chỉ sợ Lý thị cũng không có quyền ra lệnh cho gia tộc Kamishiro."
Không khí trong trại nhất thời căng thẳng. Các thành viên của gia tộc Kamishiro từ từ di chuyển vào đội hình chiến đấu, người đàn ông trung niên đằng sau Lý Y Nặc nhìn tất cả những điều này với vẻ mặt vô cảm mà không nói một lời.
Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói với Khánh Trần: "Để ta dịch cho ngươi ý nghĩa trong lời nói của Kamishiro Seisho, chính là..."
"Sư phụ." Khánh Trần chân thành nói: "Xin đừng xúc phạm chỉ số IQ của con."
"Được rồi." Lý Thúc Đồng tiếc nuối.
Lý Y Nặc mỉm cười đứng dậy, hét lên với đội ngũ Săn Thu cách đó không xa: "Tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây, chúng ta sẽ đi bất cứ nơi nào nhà Kamishiro đi. Dù sao thì khách cũng đã đường xa mà đến, là chủ nhà chúng ta đương nhiên phải đồng hành cùng họ thật tốt."
Nói xong, cô ấy nghênh ngang đi về phía đất trống. Khi Lý Y Nặc đi ngang qua Tần Thành, cô đột nhiên ngạc nhiên hỏi: "Anh là ai?"
Tần Thành vội vàng nói: "Chúng tôi là đội săn đi ngang qua, trước đây đội của các vị đã phá hủy máy bay không người lái của chúng tôi, ngài để bọn họ bồi thường tiền. Chúng tôi đi ngang qua nơi này thì gia tộc Kamishiro muốn giết người diệt khẩu."
Lúc này, lựa chọn sáng suốt nhất là chọn một phe.
Lý Y Nặc liếc nhìn phía sau Tần Thành, cô mỉm cười: "Ta nhớ rồi. Đừng lo lắng về gia tộc Kamishiro, cứ cắm trại bên cạnh và theo chúng ta là được."
Tần Thành vội vàng đồng ý: "Được, cám ơn ngài nhiều lắm!"
Tần Dĩ Dĩ từ phía sau đám người thở dài: "Nguy hiểm quá, thật may mắn đội Săn Thu tới đây."
Khánh Trần liếc nhìn sư phụ bên cạnh, trong lòng tự nhủ xác thực nguy hiểm thật, cả gia tộc Kamishiro gần như chết hết ở nơi này.
Lý Y Nặc quay lại xe của mình, đón ai đó từ ghế phụ rồi đi về trại. Khi cô đi ngang qua Khánh Trần, người bị nắm tay nhìn Khánh Trần với ánh mắt tuyệt vọng... Trong nỗi tuyệt vọng đó còn mang ba phần xấu hổ...
Kể từ giây phút này, Nam Canh Thần đã tử vong về mặt xã hội.
Người ta thường nói con người sẽ chết ba lần, lần đầu tiên là tử vong về mặt sinh lý, khi tim ngừng đập.
Lần thứ hai là khi xã hội tuyên bố bạn đã chết.
Lần thứ ba là bị người cuối cùng nhớ đến bạn lãng quên.
Tuy nhiên, một số người rất đặc biệt và không cần phải trải qua cái chết đầu tiên trước khi bị xã hội tuyên bố là đã chết.
* Nói nôm na là đội quần, quê tới chết đi :))) Trung gọi là xã (hội) tử (vong). Tử vong trong mắt người khác, sống mà mang nhục thì chết còn hơn :)))
Đếm ngược sắp hết, chuẩn bị trở về.
------------------------------------
Chương 124: Tìm nơi nương tựa.
Đếm ngược 168:00:00.
Khánh Trần mở mắt trong khu du lịch ở núi Lão Quân. Trong bảy ngày này, cậu đã trải nghiệm rất nhiều cảnh đẹp và gặp gỡ nhiều người đến nỗi lần này sau khi trở về, cậu thực sự có cảm giác như mình đã trôi qua mấy đời. Đột nhiên, bị kéo ra khỏi thế giới sặc sỡ đó.
Tuy nhiên, trước khi kịp suy nghĩ về điều đó, tin nhắn Wechat đã bắt đầu rung lên điên cuồng. Khánh Trần mở điện thoại ra và thấy tất cả đều là của Nam Canh Thần.
"Trần ca, cậu có ở đó không? Cậu có ở đó không? Cậu có ở đó không?"
"Trần ca, hãy nghe tôi giải thích!"
"Trần ca, cậu có tin tôi không? Bên kia có một người anh em song sinh của tôi! Thực ra cậu nhìn thấy người đó chứ không phải tôi!"
Khánh Trần cảm thán, Nam Canh Thần có lẽ là người giỏi nhất trong việc lừa dối bản thân bằng một loạt những lời nói láo không thể giải thích được. Còn đối với người ngoài thì không lừa được. Khánh Trần phớt lờ cậu ta và bước ra khỏi phòng tìm mượn điện thoại cố định trong khuôn viên, chuẩn bị gọi cho Nam Canh Thần để tránh việc Côn Lôn truy cập các bản ghi trò chuyện và phát hiện ra thân phận cậu là thời gian hành giả. Tuy nhiên, đi được nửa đường, cậu bất ngờ quay trở lại phòng, chuẩn bị khoác lên mình một lớp thân phận giả mới.
Khánh Trần trả lời qua Wechat: "Không ngờ được cậu lại khổ cực như vậy ở thế giới Trong."
Sắc mặt Nam Canh Thần ở bên kia Wechat thay đổi đáng kể: "Vất vả cái gì, Trần Ca cậu đang nói cái gì a, tại sao tôi không hiểu được?!"
Khánh Trần hỏi: "Cho nên, trước đó cậu nói bà mối giới thiệu phú bà là thật, bởi vì người đó giới thiệu cậu cho Lý Y Nặc?"
"Không có! Trần ca, Lý Y Nặc và tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi!" Nam Canh Thần khàn giọng biện hộ trên Wechat.
Tuy nhiên, Khánh Trần không tiếp tục dây dưa đến vấn đề này nữa mà chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Trong bảy ngày trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Lúc này Nam Canh Thần biết, có giải thích thêm nữa cũng vô ích. Nam Canh Thần bất đắc dĩ nói: "Trần ca, sao cậu lại xuất hiện ở đó?"
Trong lần trở về gần đây nhất, cả hai người đều đã trải qua sự cố ở núi Lão Quân. Khánh Trần còn cứu cậu ta. Kể từ đó, Nam Canh Thần cảm thấy mình có xu hướng sẽ xảy ra sự việc nào đó khiến bản thân đội quần, dù sao thì cậu ta vẫn luôn miệng nói rằng mình không phải là Thời Gian Hành Giả, rồi mỗi ngày đều khoe khoang rằng: "Chỉ những người có thiên phú dị bẩm mới có thể trở thành Thời Gian Hành Giả." Cho nên sau đó trở lại trung tâm thành phố Lạc Thành, cậu ta quả thật không dám gửi một lời nào cho Khánh Trần. Cứ như thể vấn đề này sẽ biến mất nếu chính mình không nhắc gì đến cả.
Nam Canh Thần nghĩ rằng có lẽ chuyện này sẽ dần dần lắng xuống và bị Khánh Trần lãng quên. Nhưng điều cậu ta không ngờ tới là sẽ gặp lại Khánh Trần ở nơi hoang dã. Triệt để tử vong!
Lúc này, Khánh Trần trả lời: "Tôi là thợ săn ở nơi hoang dã. Đội săn của chúng tôi được giao nhiệm vụ bắt Phiên Sơn Chuẩn và khỉ lông sáu tay, nhưng không thể tìm thấy chúng ở phương bắc cho nên chỉ có thể thử vận may ở phương nam."
Nam Canh Thần không biết người bên cạnh cậu chính là Lý Thúc Đồng, cũng không biết cậu vừa đúng lúc đi theo đội săn. Vì vậy, đối phương không có cách nào xác minh hay nghi ngờ lời giải thích của Khánh Trần. Tuy nhiên, thân phận này không phải được giả mạo cho Nam Canh Thần thấy, mà nếu ai đó nghi ngờ cậu, theo dõi Wechat của cậu hoặc Nam Canh Thần thì sẽ biết được từ cuộc trò chuyện giữa hai người rằng Khánh Trần không ở Thành thị số 18, cũng không ở ngục giam số 18 mà chỉ là một thợ săn bình thường ở nơi hoang dã, thế là đủ rồi. Tối thiểu một thợ săn hoang dã bình thường không có nhiều giá trị.
Nam Canh Thần nhắn hỏi: "Trần ca, tôi thấy lúc đó cậu đang rất chật vật a, sắc mặt xám xịt, trên quần áo cũng có những lỗ thủng. Tôi nghe họ nói rằng ở nơi hoang dã rất vất vả, xa hơn về phía nam sẽ rất nguy hiểm. Hay cậu cùng tôi quay lại Thành thị số 18 đi? Nếu có đồ ăn từ tôi cho cậu, cậu sẽ không bao giờ chết đói."
Khánh Trần trả lời: "Không sao, tôi vẫn thích tay làm hàm nhai. Đồ ăn tôi tự kiếm được ngon hơn..."
"Trần ca, đau lòng tôi chứ a." Nam Canh Thần cay đắng trả lời: "Chỉ là, lần này ở nơi hoang dã sẽ rất nguy hiểm. Trần ca, đội thợ săn hoang dã của cậu rất yếu, cậu phải cẩn thận kẻo bị ảnh hưởng."
Khánh Trần hỏi: "Nói đến, cậu đã tiếp xúc với nhiều đại nhân vật. Tôi muốn biết gia tộc Kamishiro và đội ngũ Săn Thu muốn làm gì? Lý Y Nặc có nói với cậu không?"
Hiện tại, Lý Y Nặc có lẽ là người chủ đạo trong đội ngũ Săn Thu và Nam Canh Thần, với tư cách là người bên gối của Lý Y Nặc, Nam Canh Thần hẳn phải biết không ít chuyện......
Nam Canh Thần trả lời: "Lý Y Nặc ban đầu không có ý định tham gia Săn Thu. Theo cách nói của cô ấy, với địa vị của mình trong gia tộc, cô ấy không đáng đi chơi cùng một đám công tử vô dụng."
"Vậy tại sao cô ấy lại tham gia?" Khánh Trần hiếu kỳ.
"Có vẻ như vì tạm thời lấy được tình báo về gia tộc Kamishiro nên cô ấy muốn bí mật phá hoại hôn sự của Kamishiro. Thậm chí, cô ấy còn muốn liên thủ với Khánh Hoài của Tứ phòng Khánh thị để gài bẫy và giết chết các thành viên của gia tộc Kamishiro ở nơi hoang dã. Lần thông gia này gia tộc Kamishiro đã có hôn sự với Khánh thị và Trần thị nhưng lại không thông gia cùng với Lý thị, vì thế Lý Y Nặc muốn lôi thế hệ trẻ phái chủ chiến của Khánh thị xuống nước." Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần cảm thán, con hàng này thực sự biết mọi thứ một cách chi tiết. Cái này nếu không phải người bên gối sẽ không có khả năng biết được nhiều như vậy.
Nam Canh Thần tiếp tục nói: "Tuy nhiên, xem ra Tứ phòng của Khánh thị bên kia không chịu liên thủ với cổ, đối phương là ứng cử viên Ảnh Tử nên bây giờ hắn chỉ muốn đi đến cấm kỵ chi địa số 002 để hoàn thành nhiệm vụ. Lý Y Nặc nói rằng đối với Khánh Hoài bây giờ thì lợi ích của việc trở thành Ảnh Tử sẽ lớn hơn, vì vậy hắn ta không muốn gây rắc rối, nhưng Lý Y Nặc dự định sẽ có một cuộc gặp bí mật khác với Khánh Hoài với điều kiện giúp đỡ Khánh Hoài tranh đoạt vị trí Ảnh Tử."
Khánh Trần nghĩ: "Lý thị có biết chuyện này không?"
"Chắc có lẽ không biết, cô ấy cũng đang làm việc đó một cách bí mật." Nam Canh Thần trả lời.
Cậu cảm thấy việc Lý Y Nặc làm có vẻ liều lĩnh và dường như không có sự chỉ đạo của Lý thị. Một gia tộc đỉnh cấp tài phiệt sẽ không đưa ra những quyết định thô ráp như vậy.
Nam Canh Thần hỏi: "Trần ca, cậu thực sự không muốn đi với tôi tới Thành thị số 18 sao? Chắc chắn vẫn tốt hơn việc ở lại nơi hoang dã."
Khánh Trần trả lời: "Nếu một ngày tôi không thể sống sót trong vùng hoang dã, tôi sẽ nhờ cậy cậu."
Nam Canh Thần đáp: "Được thôi."
------------------------------------
Chương 125: Cơ hội của thời đại mới.
Thành thật mà nói, Khánh Trần có chút cảm động sau khi nói chuyện với Nam Canh Thần. Đối phương vừa ăn cơm chùa vừa nghĩ đến việc giúp đỡ mình, đây là " tình bạn hữu nghị cách mạng" gì vậy? Dù là ai thì cũng sẽ cảm động.
Khánh Trần lướt qua tin tức trên mạng, nhưng vì cậu vừa trở về nên cho dù có người đăng tin tức về thế giới khác thì tạm thời cũng không lọt top hot search. Trong trường hợp bình thường thì những tin tức nhắn đó sẽ được phát hiện vào khoảng 7 giờ sáng và sau đó nhanh chóng trở nên phổ biến. Trừ khi những "tên tuổi lớn" như Hà Tiểu Tiểu, Sấm Vương mới thu hút được nhiều sự chú ý.
Lúc này, tài khoản của Sấm Vương và Hà Tiểu Tiểu thực sự đã cập nhật trạng thái cùng một lúc. Sấm Vương: "Cuộc săn mùa thu của tập đoàn tư bản Lý thị và Khánh thị đã bắt đầu. Khánh Hoài của Tứ phòng trong Ảnh Tử chi tranh đang hướng tới cấm kỵ chi địa 002 để chấp hành một nhiệm vụ. Tuy nhiên, những điều này cũng không liên quan gì đến người bình thường, vì vậy các ngươi tốt nhất không nên tham gia vào."
Hà Tiểu Tiểu: "Cập nhật công lược về một con đường nghề nghiệp mới: Gia nhập Tổ chức Tình báo Hồ thị, sau khi trở thành quản sự (=Giám đốc), bạn có thể có được công pháp tu hành chính thống. Người chơi có thể đến quán Blueberry ở Thành thị số 19 để nhận nhiệm vụ, hoặc bạn cũng có thể trở thành người liên lạc trong tổ chức để thu thập cung cấp thông tin và kiếm hoa hồng. Hệ số rủi ro ở mức trung bình. Người chơi được yêu cầu tổ đội để tiến vào."
Hai vị "pro player" vẫn y nguyên cho thấy "tiến bộ trò chơi" của họ vượt xa người thường.
.......
Tại bệnh viện nhân dân số 3 Lạc Thành.
Quá nửa đêm, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nằm trên giường mở mắt ra. Lúc này, toàn bộ khu ngoại khoa đều đèn đuốc sáng trưng, tất cả bác sĩ và chuyên gia trực tiếp đợi bên ngoài phòng bệnh tiến hành kiểm tra chi tiết cho Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.Trong phòng bệnh, nhiều trang thiết bị y tế đã được chuẩn bị như máy thở, máy vi tiêm, điện tâm đồ, máy lọc máu đa chức năng..v.v. Trong phòng mổ bên cạnh còn có bác sĩ phẫu thuật đứng trước bàn mổ để tiến thành quá trình điều trị sát trùng, có thể thực hiện một ca phẫu thuật cường độ cao bất cứ lúc nào.Tất cả những thứ ở đây là để tránh cho thương thế của Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ở thế giới trong trở nên tệ hơn, để sau khi trở về họ có thể bắt đầu sơ cứu ngay lập tức. So với Khánh Trần, một người phải chiến đấu vì sự sống của bản thân ngay cả khi bị thương, thì Hồ Tiểu Ngưu cùng Trương Thiên Chân chắc hẳn đang được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất.
"Nhịp tim bình thường."
"Huyết áp bình thường."
"Vết thương ở bụng đang lành tốt..."
Trên thực tế, hai người này ở thế giới trong đã được điều trị y tế tiên tiến hơn, sau sự kiện Vương Vân, những Thời Gian Hành Giả do Hồ gia thuê đã kiếm tiền đưa họ đến Bệnh viện tư nhân Khánh thị ở khu 3 thành thị số 7. Một chương trình điều trị có mục tiêu đã được thực hiện để thúc đẩy quá trình lành vết thương nhanh chóng.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân chậm rãi tỉnh lại, Hồ Đại Thành cha của Hồ Tiểu Ngưu hỏi: "Các con cảm thấy thế nào? Ở thế giới trong chắc là sẽ không bị thương lần thứ hai đi."
"Không có, cảm ơn Hồ thúc thúc." Trương Thiên Chân nói.
Hồ Tiểu Ngưu nói: "Lần này còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của con, con không bị thương, thậm chí còn được trợ giúp."
"Vương Vân đã chết rồi sao?" Hồ Đại Thành hỏi.
"Chết rồi." Hồ Tiểu Ngưu gật đầu: "Nhưng con không phải là người giết cô ta."
"Ồ?" Hồ Đại Thành kinh ngạc.
Hồ Tiểu Ngưu nói chi tiết: "Cha, khi cha giúp chúng con mua chuộc những Thời Gian Hành Giả xung quanh cô ta, chúng con đã thành công tìm ra tung tích của Vương Vân. Nhưng đối phương đã chuẩn bị rất tốt, cô ta mang theo nhiều Thời Gian Hành Giả hơn chúng ta."
"Ừ, đừng đánh giá thấp thực lực của Vương gia." Hồ Đại Thành nói: "Vương thị đã đóng trụ sở ở miền Nam và miền Trung Trung Quốc từ rất lâu rồi, rất dễ dàng thu phục được một số Thời Gian Hành Giả để tạo điều kiện thuận lợi cho thành viên của gia tộc. Vậy tại sao con còn nói mọi việc suôn sẻ? Con giết cô ta như thế nào?"
Hồ Tiểu Ngưu giải thích: "Là Lý Thúc Đồng ra tay, ông ta trực tiếp phái người đi giết Vương Vân."
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục: "Con đoán là sau khi Lưu Đức Trụ đến thế giới trong, cậu ta đã yêu cầu Lý Thúc Đồng loại bỏ Vương Vân. Từ góc độ này, địa vị của Lưu Đức Trụ đối với Lý Thúc Đồng hẳn là rất cao. Nếu không, chỉ một tiểu tử lâu la cầu ba ba hỗ trợ giết người thì chắc hẳn người đó sẽ không đồng ý đâu."
"Ừ." Hồ Đại Thành gật đầu.
Nhưng lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đổi chủ đề: "Nhưng Lưu Đức Trụ càng thể hiện năng lực bao nhiêu, con càng cảm thấy phía sau lưng cậu ta còn có một Thời Gian Hành Giả khác bấy nhiêu. Một người có tiềm năng và tư chất thực sự được Lý Thúc Đồng xem trọng."
Suy đoán này giống với suy luận của Trịnh Viễn Đông: Làm sao một người hèn nhát, rụt rè và kém thông minh lại có thể được một đại lão chân chính làm nhiều việc như vậy cho mình?
Lý Thúc Đồng càng làm nhiều việc cho "Lưu Đức Trụ", Hồ Tiểu Ngưu càng cảm thấy Lưu Đức Trụ không xứng đáng.
Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Cha, con tin tưởng vào phán đoán của chính mình. Cha khó có thể tưởng tượng một Bán Thần ở thế giới Trong vào thời bình thế này đáng sợ đến thế nào. Loại người như vậy sẽ không điều động người cho một nhân vật nhỏ bé như Lưu Đức Trụ. Hơn nữa con cũng biết được một số quy tắc thăng cấp, Lưu Đức Trụ đã hét thảm suốt năm tiếng đồng hồ sau khi xuyên việt lại tình cờ trùng hợp với thời gian biến đổi của thuốc biến đổi Gen. Nhưng bản thân Lý Thúc Đồng là người có truyền thừa nên khinh thường sử dụng thuốc biến đổi gen."
Hồ Đại Thành mỉm cười: "Chỉ cần con có năng lực suy nghĩ độc lập, kết luận đúng hay sai không quan trọng. Con còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội thử lỗi."
"Cha, cha có ủng hộ con ở lại Lạc thành không? Con nghĩ người đứng sau Lưu Đức Trụ nhất định cũng ở Lạc thành." Hồ Tiểu Ngưu hỏi.
Hồ Đại Thành đột nhiên đổi chủ đề: "Con trai, tại sao con nghĩ ta thành công trong kinh doanh?"
"Bởi vì trí tuệ?" Hồ Tiểu Ngưu do dự.
"Không phải." Hồ Đại Thành cười nói: "Là bởi vì đất nước cải cách mở ra một cơ hội mới trong thời đại trước, cha chỉ là thông minh hơn so với người khác một chút, nắm bắt được cơ hội đó."
Hồ Tiểu Ngưu khó hiểu: "Cha, sao đột nhiên cha lại nói như vậy?"
"Hiện tại cơ hội của con đã đến." Hồ Đại Thành suy nghĩ một chút nói: "Biến hóa trước nay chưa từng có sắp đến rồi. Hãy ở lại Lạc thành, không cần cố gắng tìm kiếm kẻ ẩn giấu đằng sau nó đâu con trai. Chỉ cần con chứng minh được giá trị của mình, người đó đương nhiên sẽ tìm đến con."
------------------------------------
Chương 126: Gấp đôi thời gian.
"Ông chủ, ông chủ, ông chủ, cho gọi ông chủ!"
Vào giữa đêm, Khánh Trần bị đánh thức bởi tiếng rung của thiết bị truyền thông tin. Cậu lấy ra máy truyền tin dưới gối, rõ ràng là Lưu Đức Trụ đang tấp nập gửi tin nhắn. Khánh Trần có chút buồn bực, có việc gì đáng để đối phương quấy rối mình vào lúc nửa đêm?
Cậu trả lời: "Có chuyện thì nói."
Lưu Đức Trụ gửi tin nhắn: "Tôi đã làm theo chỉ dẫn của ngài và ổn định một số thời gian hành giả trong ngục giam số 18. Trong số đó có một bạn học lớp bên cạnh tên Ngu Tuấn Dật đã hoàn toàn tin tưởng vào địa vị của tôi trong nhà tù."
Khánh Trần trả lời: Ừ
Lưu Đức Trụ lại nhắn: "Hồ Tiểu Ngưu vừa liên lạc với tôi và nói rằng để bày tỏ lòng biết ơn vì đã diệt trừ nội ứng, cậu ta sẵn sàng trả thêm mười thỏi vàng, hơn nữa cậu ta cũng hứa sẽ không bao giờ tiết lộ nội dung của giao dịch. Ông chủ, tôi thề lần này tôi không tham nhũng một chút nào, xin ngài hãy tin tưởng sự trung thành của tôi, tôi tuyệt đối không nói dối!
Khánh Trần cho rằng con hàng Hồ Tiểu Ngưu này đáng tin cậy hơn Lưu Đức Trụ nhiều, khi đối phương bình phục vết thương và đến Thành thị số 18, có thể tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cậu ta. Nếu xác định đối phương không có vấn đề gì thì để Hồ Tiểu Ngưu thay thế Lưu Đức Trụ làm người đại diện có lẽ là một lựa chọn tốt.
Lúc này, Lưu Đức Trụ đột nhiên gửi tin nhắn: "Ông chủ, tôi thực sự rất tiếc phải nói chuyện này với ngài vào lúc nửa đêm nhưng bên tôi xảy ra chút chuyện..."
"Tình huống gì?"
"Nửa đêm thức dậy đi tiểu tôi phát hiện ở bên cạnh gối có một lá thư... Ông chủ à, trên phong bì có dán tem hình quỷ dữ nhìn đáng sợ lắm."
Khánh Trần hiểu ra, thì ra con hàng này quấy rối mình vào lúc nửa đêm là vì bị Tem thư Ác Ma doạ sợ. Vật cấm kỵ ACE-017 <Tem Thư Ác Ma>, thứ này đã từng xuất hiện ở chỗ của Vương Vân trước đây, Khánh Trần nghi ngờ rằng chủ nhân của nó chính là người đàn ông đã gọi điện cho thủ lĩnh xã hội đen vào lúc nửa đêm. Có vẻ như người này chính là kẻ đã kết nối bọn côn đồ với Vương Vân, đồng thời là kẻ chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc ở núi Lão Quân. Một kẻ đứng trong tối. Một người coi thường pháp luật và lương tri.
Khánh Trần hỏi: "Trong thư viết cái gì?"
Lưu Đức Trụ đáp: "Chỉ có một câu: Chúng ta chơi một ván đi. Ai tìm được đối phương trước sẽ trở thành nô lệ của đối phương, hì hì."
Khánh Trần cau mày, không phải nội dung bức thư khiến cậu dựng tóc gáy, mà là từ "hì hì". Ai tỉnh táo mà lại dùng hì hì như một lời nói, chỉ những người tinh thần không bình thường mới dùng cái từ này. Cảm giác như... có người đang dùng móng tay cào lên bảng đen. Câu nói này rõ ràng không phải là dành cho Lưu Đức Trụ, mà là dành cho Khánh Trần! Bên kia đã xác nhận rằng Lưu Đức Trụ chỉ là con rối của Khánh Trần. Bị loại người này nhắm đến là rất nguy hiểm.
Cho đến giờ phút này, Khánh Trần cuối cùng cũng cảm thấy rằng trong thế giới nguy hiểm hiện tại, dù cậu có ngụy trang bảo vệ mình đến đâu cũng không có vẻ gì là quá đáng.
Lưu Đức Trụ hỏi: "Ông chủ, tôi phải làm sao?"
Khánh Trần trả lời: "Đợi hắn tới cửa rồi giết hắn."
...
"Cởi giày ra."
Sáng sớm, trong sân nhỏ của trang trại, Giang Tuyết ngồi trên chiếc ghế trúc đối diện Khánh Trần, bình tĩnh nói. Cô ấy buộc tóc cao và cầm một lọ thuốc nhỏ trên tay.
"Dì Giang Tuyết, vết thương ở chân của tôi đã lành rồi." Khánh Trần cười nói "Thật sự không sao đâu."
"Không được, ta phải tự mình nhìn xem." Giang Tuyết sắc mặt lạnh lùng nói: "Một đứa nhỏ như cậu sao tàn nhẫn với bản thân quá, không nhìn một cái dì không yên lòng. Nghe lời ta mau cởi giày ra, dì mang thuốc bôi từ thế giới Trong cho cậu này."
Sau sự việc ở núi Lão Quân, Giang Tuyết trực tiếp thuê toàn bộ sân. Vợ chồng ông chủ về nhà rồi cho nên trong sân chỉ còn lại ba người. Lúc này, Lý Đồng Vân, người đang buộc tóc đuôi ngựa, ngồi xổm sang một bên và nói: "Khánh Trần ca ca, hãy nghe lời mẹ của em đi. Mẹ đặc biệt mang thuốc bôi từ thế giới Trong đến cho anh đấy. Mẹ nói loại thuốc này rất có giá trị."
Khánh Trần không còn cách nào khác ngoài cởi giày và tất ra.
Giang Tuyết sửng sốt: "Quả nhiên tốt hơn rất nhiều, ở thế giới trong có bôi thuốc sao?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu.
"Vì vết thương ở chân của cậu đã gần khỏi rồi cho nên chiều nay chúng ta quay lại thành phố nhé?" Giang Tuyết nhìn Khánh Trần nói: "Dì thuê taxi rồi nên cậu không cần phải xếp hàng chờ xe buýt."
"Không được." Khánh Trần lắc đầu: "Dì Giang Tuyết, dì có thể đợi thêm vài ngày nữa được không? Tôi vẫn còn một số việc phải làm ở đây. Hoặc dì có thể đưa Tiểu Vân về trước, tôi sẽ ở lại đây thêm mấy ngày nữa."
Hôm nay là ngày 3 tháng 10, còn vài ngày nữa là năm học bắt đầu.
Giang Tuyết khó hiểu: "Cậu còn có việc gì ở núi Lão Quân sao? Vậy ta và Tiểu Vân cũng sẽ không rời đi, dì không thể để cậu ở đây một mình."
Lý Đồng Vân ở bên cạnh nghe xong liền mừng rỡ, buổi sáng mẹ em đã nói với em rằng hôm nay về nhà sẽ đăng ký học luyện thi, mấy ngày còn lại em sẽ phải đi học luyện thi.... Hiện tại hoàn toàn không cần phải đến trường luyện thi nữa. Cô bé nhìn Khánh Trần với ánh mắt tôn kính.
Khánh Trần bắt gặp ánh mắt của Giang Tuyết thì suy nghĩ một lúc: "Vừa vặn, tôi cần sự giúp đỡ của dì Giang Tuyết."
Cậu đến cửa hàng vật dụng ngoài trời trên núi Lão Quân để mua một số dây ni lông, sau đó cậu phải mất hai giờ mới tìm được một vách đá thẳng đứng cao hơn 20 mét trên núi.
Giang Tuyết khó hiểu: "Tiểu Trần, cậu đang làm gì?"
"Leo núi." Khánh Trần nhìn lên vách đá, cậu biết rất rõ rằng mình không có thời gian và cơ hội để thực hành huấn luyện ở thế giới trong. Vị sư phụ Lý Thúc Đồng này dường như không hề lo lắng, ông luôn cảm thấy khi học trò của mình bị đẩy đến điểm sinh tử mấu chốt thì có thể sáng tạo ra bất kỳ kỳ tích nào vậy. Có thể nói tâm của người thầy này quá lớn.
*Tâm cơ.
Nhưng bản thân Khánh Trần cũng cảm thấy bất an, cho dù cậu có trí nhớ thiên bẩm, có thể không ngừng phân tích và giải mã mọi động tác mà Lý Thúc Đồng dạy nhưng nếu cậu không luyện tập thực tiễn thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. May mắn thay, không giống như những người bình thường, cậu có gấp đôi thời gian.
------------------------------------
Chương 127: Sống nương tựa lẫn nhau.
Trước một vách đá thẳng đứng cao hơn chục mét, Khánh Trần bảo Giang Tuyết giữ sợi dây ni lông rồi đi đường vòng lên đỉnh vách đá. Cậu buộc đầu còn lại quanh hông để tránh bị ngã xuống đất nếu không leo lên được. Độ cao này tương đương với độ cao 6-7 tầng lầu, nếu leo tay không nửa chừng ngã xuống thì không chết cũng tàn phế. Trên đỉnh vách đá không có cây cối, Giang Tuyết chỉ có thể quấn sợi ni lông quanh eo, sau đó đào một cái hố dưới đất và bước vào đó để mượn lực, này mới đủ để ngăn chặn chấn động khi rơi xuống của Khánh Trần. Khi Khánh Trần leo lên từng chút một, cô ấy cần phải liên tục thắt chặt sợi dây, khi Khánh Trần phạm sai lầm và rơi xuống, cô ấy cần phải giữ chặt sợi dây ngay lập tức để tránh cho Khánh Trần bị thương đồng thời phải ngăn mình khỏi bị kéo xuống vách đá thẳng đứng bởi lực rơi của Khánh Trần.
Khánh Trần đứng trước vách đá thẳng đứng im lặng nhìn lên, nhớ đi nhớ lại những lời sư phụ dạy. "Nhìn từ xa, vách đá trông giống như một tảng đá phẳng lì không có chỗ đặt tay, nhưng khi đến gần hơn, con có thể nhìn thấy những đường vân mảnh trên đó. Khoảnh khắc đó, con sẽ có cảm giác như đang ở trong lòng bàn tay của một người khổng lồ và con có thể nhìn thấy vân tay của nó. Đó là lối tắt lên bầu trời của con. Đó là con đường thế giới lưu lại cho con, mặc dù chưa có ai đi trên đó."
Vách đá thẳng đứng trước mặt Khánh Trần đột nhiên trở thành hình ba chiều, cậu nhìn thấy những tảng đá hơi nhô lên và những vết nứt trên tường đá.
"Lúc này, con chỉ cần biến lòng bàn tay, cánh tay, lòng bàn chân và chân của mình thành những cỗ máy mạnh mẽ nhất. Hiểu rõ chúng, làm chủ chúng và chi phối chúng, vậy thì con đường lên trời này thuộc về con."
Khánh Trần hít một hơi thật sâu, chắp ngón tay vào bất cứ nơi nào có thể mượn sức rồi từ từ leo lên trên. Cậu đã biến mọi lời chỉ dẫn mà sư phụ từng nói thành kiến thức và kinh nghiệm của chính mình. Ký ức, tài năng và thể lực đều là những gì cậu có, nhưng cậu nhận ra rằng để đến được nơi gần bầu trời nhất vẫn cần một chút vận khí.
Ngay khi Khánh Trần leo lên được mười mét, một tảng đá trên vách đá đột nhiên lỏng ra, đồng tử của thiếu niên đột nhiên co lại, sự hỗ trợ của lực tam giác cân vốn đang ổn định đã bị phá vỡ hoàn toàn. Cậu cảm thấy cơ thể mình nhanh chóng rời khỏi bức tường đá và rơi xuống. Cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ khiến Khánh Trần cảm thấy cái chết đang dần đến gần. Ngay lập tức, sợi dây ni lông quanh eo cậu tác dụng lực, treo anh lơ lửng trên không. Giang Tuyết đứng trên đỉnh vách đá, nghiến răng kéo sợi dây, sau đó hạ Khánh Trần xuống đất từng chút một.
Lúc này, Khánh Trần nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra, cậu có được một trải nghiệm mới: đôi khi thế giới cũng có thể lừa gạt bạn, những viên đá vốn tưởng chừng như cứng rắn sẽ vỡ tan. Nhưng đây không phải vấn đề của thế giới, tất cả những gì bạn có thể làm là cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
Khánh Trần mở lòng bàn tay ra, phát hiện trên đầu ngón tay có những bọng máu mịn, chỉ cần chạm nhẹ sẽ gây đau đớn. Giang Tuyết thò đầu ra khỏi vách đá và hỏi: "Tiểu Trần, cậu ổn chứ?"
Khánh Trần cười: "Cám ơn dì Giang Tuyết, tôi không sao, tiếp tục đi!"
Những ngày còn lại, Khánh Trần liên tục thất bại, sau đó lại đứng dậy và leo lên vách đá thẳng đứng kia. Cậu nhìn bàn tay mình đầy những vết phồng rộp và vết chai, nhưng thiếu niên vẫn tập luyện không mệt mỏi. Nhìn từ xa, trên vách đá thẳng đứng vốn trắng xóa chỉ sau vài ngày đã có thể nhìn thấy những vệt màu đỏ sậm, đó chính là máu trên tay thiếu niên.
Trong năm ngày, hầu như ngày nào Khánh Trần cũng ở trên vách đá thẳng đứng này. Nếu không chịu nổi nữa cậu sẽ nằm xuống dưới vách đá ngủ một lúc, đợi Lý Đồng Vân mua đồ ăn cho cậu và Giang Tuyết rồi lại tiếp tục sau khi ăn xong. Nếu không có loại thuốc bôi đặc hiệu mà Giang Tuyết mang về từ thế giới trong, e rằng đôi tay của Khánh Trần sẽ không thể chịu đựng được quá trình huấn luyện leo núi tự do cường độ cao này.
Ngày mai là ngày 8 tháng 10, trường học sắp khai giảng nhưng Khánh Trần cảm thấy việc rèn luyện vẫn chưa đủ. Nếu không phải lo lắng xin nghỉ phép sẽ dấy lên nghi ngờ, có lẽ cậu đã ở lại núi Lão Quân thêm hai ngày nữa cho đến khi đếm ngược về 0.
Giang Tuyết hỏi Khánh Trần: "Tại sao cậu lại muốn luyện tập leo núi tự do?"
Khánh Trần chỉ trả lời: "Bởi vì một khi leo lên ngọn núi cao, nhân sinh sẽ hoàn toàn khác biệt."
Leo núi chính là Sinh Tử Quan đầu tiên mà Khánh Trần phải đối mặt.
Giang Tuyết không hỏi thêm câu nào nữa. Đối với cô, chỉ cần Khánh Trần cảm thấy cần thiết, cô sẽ hoàn toàn phối hợp. Sau khi luyện tập mỗi ngày, cô sẽ cẩn thận lau sạch vết thương trên lòng bàn tay của Khánh Trần bằng gạc và cồn, gắp từng bọng máu ra và lau sạch bụi bẩn trong vết thương sau đó mới thoa thuốc lên. Tiểu Đồng Vân nằm sấp ở một bên, hai tay chống cằm. Khánh Trần ngồi lặng lẽ, đột nhiên có cảm giác như trong thế giới rộng lớn này vẫn có người nương tựa vào nhau.
------------------------------------
Chương 128: Sóng yên biển lặng.
Đếm ngược 41:20:00.
Sáng sớm Khánh Trần, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân lên chuyến xe buýt sớm nhất về thành phố. Lúc này, Giang Tuyết đã nghỉ việc làm giáo viên mỹ thuật. Mặc dù phòng khám của cô ở thế giới trong vẫn chưa mở cửa kinh doanh nhưng với số tiền đầu tư cổ phần của Lý thị cũng đủ để cô có một cuộc sống thoải mái, cô có thể đổi một ít vàng để mang về thế giới bên ngoài. Giang Tuyết vẫn chưa có năng lực tự mình điều hành phòng khám, thay thế và trang bị thân thể máy móc là một nghề có ngưỡng cửa cao, không thể nào học được trong thời gian ngắn như vậy. Cũng may, nữ giáo viên do Lý thị sắp xếp rất 'có năng lực', cô ấy không chỉ chịu trách nhiệm giảng dạy kiến thức và thực hành mà còn giúp Giang Tuyết nhận đơn đặt hàng và thay thế tay chân máy cho khách hàng khi họ đến phòng khám. Lương của nữ giáo viên là do Lý thị trả, nói thật thì cho dù Giang Tuyết không quan tâm đến phòng khám một chút nào thì phòng khám vẫn có thể hoạt động rất tốt...
Trên xe, Giang Tuyết nói với Khánh Trần: "Vị nhân vật lớn của Lý thị này cũng thật kỳ lạ, ta thậm chí còn không biết người phụ nữ đã giúp đỡ mình là ai. Ta cảm thấy như mình đang được ai đó nuôi và không cần phải làm gì cả.....Dẫu vậy ta vẫn sẽ chăm chỉ học hỏi kiến thức."
Tiểu Đồng Vân ở bên cạnh nói: "Cô nương giúp mẹ nhất định là một người rất chính trực, xinh đẹp, hiểu chuyện và rộng lượng. Nếu sau này thật sự gặp được cô ấy, mẹ nhất định phải đối xử tốt với cô ấy."
Giang Tuyết gật đầu: "Đó là điều chắc chắn rồi con."
Khánh Trần vui vẻ. Bây giờ Nam Canh Thần đã nhục đến chết, chỉ còn chờ đến khi Tiểu Đồng Vân đội quần nữa thôi.
Trên xe buýt buổi sáng chỉ có ba người bọn họ. Bởi vì chuyện bắt cóc nên núi Lão Quân không có người, trên xe buýt buổi sáng lại càng ít người hơn. Khánh Trần chợt nhớ tới một việc...... Cậu còn có thật nhiều câu tiếng Nhật cần phiên dịch.
Thiếu niên mở ứng dụng phiên dịch và nói những gì Kamishiro Sorane đã nói với cậu theo trí nhớ của bản thân từng chữ một. Sau đó cậu nhận ra rằng chính Kamishiro Sorane đang nói lời tạm biệt và mong được gặp lại cậu. Cũng không có gì đặc biệt.
Sau đó Khánh Trần đọc lại những lời của Kamishiro Seisho dựa trên ký ức của mình: いつ末で泣くんだ。书客さんが来ているんだぞ。せめて陈氏的工リー卜と结婚して欲しかった、神代空音的旦那は庆氏的ゴミだ、こんな结果でも喜べ。
Ứng dụng dịch thuật hiển thị: Đừng khóc nữa, ta cần con đứng dậy chào khách ngay. Ít nhất con sẽ cưới một người nổi bật trong thế hệ trẻ của Trần thị, còn Kamishiro Sorane lại chỉ cưới một tên phế vật của Khánh thị. Đối với con thì đó đã là kết quả rất tốt rồi.
*Tự nhiên nhớ đến "người-chồng-phế-vật-làm-rể-trong-một-gia-tộc-thật-ra-là-bá-đạo-tổng-tài-được-gia-đình-sắp-xếp-sẵn-hôn-sự" :))), không khác tí nào)
Khánh Trần nhất thời không nói nên lời, thì ra sư phụ của mình thật sự hiểu tiếng Nhật chứ không phải chỉ là trêu chọc cậu. Ngẫm lại thì khi Kamishiro Seisho nói "Ta muốn diệt khẩu" và Lý Thúc Đồng phiên dịch "Hắn muốn chết ở chỗ này" dường như cũng không có vấn đề gì......
Sư phụ phiên dịch rất chân thành.
Lý Đồng Vân ngồi ở hàng sau tựa vào lưng ghế của Khánh Trần hỏi: "Khánh Trần ca ca, anh đang nói thầm gì vậy?"
"Không có gì." Khánh Trần mỉm cười đáp lại.
Sau khi đến trung tâm thành phố Lạc Thành, Khánh Trần đi thẳng đến trường và bước vào lớp học. Phản ứng đầu tiên của Nam Canh Thần khi nhìn thấy Khánh Trần không phải là chào hỏi mà là che mặt lại trước...
"Được rồi được rồi." Khánh Trần tức giận nói: "Chuyện có lớn lao gì, ngoại trừ tôi ra thì không ai biết, hơn nữa chúng ta cũng không phải người ngoài. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết chuyện của cậu."
Nam Canh Thần xấu hổ buông tay xuống, nhạy cảm nói: "Chuyện gì của tôi? Trần ca, sao cậu nói tôi gì không hiểu?"
Khánh Trần thở dài: "Tôi biết cậu có chút xấu hổ, nhưng cậu không cần nhạy cảm như vậy nha."
Nam Canh Thần nhướng mày: "Nha? Tôi không có hành động như vịt!"
Khánh Trần: "......"
Cậu không tiếp tục để ý con hàng này nữa mà mở điện thoại ra đọc tin tức mới nhất. Có một điều rất thú vị: kỳ nghỉ Quốc Khánh này hoàn toàn khác với những kỳ "Dấu Chân Du Lịch" trước đó, bởi vì lần này khi 19 thành phố đã được xác nhận có "Tư cách tham gia Open beta" cho Thời Gian Hành Giả thì đã khiến đám đông bùng nổ.
Ngoài ra còn có tin tức nói rằng một người đàn ông đã đến "Thành thị (xuất hiện) Thời Gian Hành Giả" ở thành phố liền kề vào cuối tuần kể từ khi xảy ra sự kiện xuyên qua, anh ta không có nhiều tiền nên đã ngủ ở quán net cà phê ở thành phố đó cho đến lúc phải về đi làm thì bắt tàu cao tốc trở lại nơi làm việc. Kết quả là anh ta thực sự đã trở thành Thời Gian Hành Giả trong lần thử thứ hai!
(Có nghĩa là vô tình đi trúng thành thị có mình khác ở đó thì mình cũng sẽ mở khóa tư cách tham gia Open beta chứ không nhất thiết là sống tại thành thị đó)
Tất nhiên, ngoài những người chỉ được đến trong kỳ nghỉ, còn có những người đến thẳng 19 thành phố để định cư. Một người trong số những người bạn học cấp hai của Khánh Trần nói rằng hầu hết các lớp trong trường của họ đều có học sinh chuyển trường. Thế giới quả thực đúng như Khánh Trần suy đoán, 19 thành thị có thể sinh ra "Tư cách cho Open Beta" sẽ ngày càng trở nên sôi động hơn.
Cậu chuyển sang tin tức khác. Sau lần trở lại này, Hà Tiểu Tiểu đã đăng một đoạn video ngắn khác nói rằng cứ điểm số liệu sẽ được thành lập và nền tảng liên lạc của thời gian hành giả sẽ sớm được phát hành. Đến lúc đó, nếu muốn đủ điều kiện vào nhóm trao đổi, bạn cần phải trải qua một số xác minh. Chỉ những thời gian hành giả được xác minh mới có tư cách tham gia nhóm.
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "A, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đâu?"
Nam Canh Thần thấp giọng nói: "Trần ca, cậu không biết sao? Nghe nói Vương Vân đã chết, Bạch Uyển Nhi cũng chuyển trường rời đi."
Khánh Trần giả vờ kinh hãi: "Chết rồi?!"
"Ừ, Trương Thiên Chân ở lớp bên cạnh nói Vương Vân bị đại nhân vật ở thế giới Trong giết chết." Nam Canh Thần nói: "Cũng có người nói Vương gia sẽ nghĩ cách báo thù. Trần ca, cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói với người khác là cậu đã đánh gãy chân cô ta. Tôi sẽ không cho người khác biết bí mật này cho đến khi đem nó xuống mồ. Nó quan trọng hơn bí mật của chính tôi!"
"Vậy tại sao Bạch Uyển Nhi lại chuyển trường khác?" Khánh Trần hỏi.
"Trần ca, anh không đọc tin nhắn sao? Cô ấy vẫn đang tạm biệt mọi người trong nhóm kìa." Nam Canh Thần nói: "Có lẽ là do bạn thân của cô ấy qua đời trở thành một mất mát lớn đối với cô ấy. Chắc là Bạch Uyển Chi không chỉ rời nhóm đâu mà còn xóa bỏ nhóm, thậm chí còn xóa tất cả bạn bè trong lớp."
Buổi chiều giờ giải lao đầu tiên, Giang Tuyết đột nhiên gửi tin nhắn Wechat cho Khánh Trần: "Mau quay về đi tiểu Trần. Người môi giới đang dẫn người đến nhà cậu xem phòng, mà người môi giới này có chìa khóa. Ta đã hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra, đối phương nói chủ hộ đã đăng thông tin bán nhà. Hình như cha cậu cũng vừa mới về và đã rời đi rồi."
Khánh Trần sửng sốt một chút, tính toán thời gian, đã đến lúc cha cậu Khánh Quốc Trung tại ngoại. Cậu lập tức bỏ lớp đứng dậy lao về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro